Không lâu sau lúc, trong phòng điều khiển, Thôi Quốc Hoa, Kiều Quốc Duệ đã chạy tới, nhìn vào điểm sáng khả nghi trên rada, họ mới nói vài câu thì bên ngoài vang lên một tiếng nồ, một lát sau từ trong bộ đàm truyền ra tiếng nói của thủ hạ:
"Không xong, bệ đỡ vô tuyến điện đã bị bắn hỏng, lão đại, Bùi La Gia đã động thủ."
"Mở mức cảnh báo cao nhất, lập tức hộ tống thầy Trần rời khỏi, mọi người trang bị súng ống, đội thuyền không rõ lai lịch kia sợ rằng đã đến gần thuyền của chúng ta rồi."
Buông bộ đàm, hắn nói:
"Lập tức quay đầu trở lại nơi xuất phát, tốc độ phải nhanh... Không, sợ rằng đã không kịp rồi. Kéo còi cảnh báo..."
Trên rada, những đốm sáng tượng trưng cho đội thuyền kia một lần nữa xuất hiện, cách thuyền càng ngày càng gần nên thiết bị phản rada của họ đã mất tác dụng, khoảng cách này, nếu như ban ngày thì cũng có thể nhìn thấy nhưng mà lúc này là ban đêm hơn nữa còn đang mưa gió nên bên ngoài chỉ là một mảnh đen kịt.
Thôi Quốc Hoa hít sâu một hơi:
"Thuyền trường. hải đảo nào gần đây nhất? Chúng ta mau cho thuyền chạy tới đó, nếu bọn họ làm đắm thuyền thì ít nhất chúng ta cũng có chỗ mà bơi vào, mặt khác, phái người nhanh chóng sử dụng thiết bị vô tuyến điện dự bị để cầu cứu, trong vòng một giờ hải quân sẽ chạy tới... Dám xâm nhập vào lãnh hải của Trung Quốc, đây chính là khai chiến rồi..
...
...
Lúc còi báo động vang lên, Nhã Hàm, Linh Tĩnh, Sa Sa vẫn còn đang trong phòng ngồi xem TV, khi nghe thấy tin tức yêu cầu hành khách nhanh chóng rời khỏi phòng chạy tới khoang thuyền để tránh né thì Nhã Hàm ngay lập tức nhảy xuống giường chạy ra mở cửa phòng cô thấy cảnh vệ và nhân viên đang nhanh chóng chạy đi, trên mặt mỗi người đều mang theo sự khẩn trương, ngay sau đó chiếc thuyền hơi có chút rung lên.
Kéo một gã cảnh vệ, Nhã Hàm vội vàng hỏi gã cảnh vệ kia hoảng loạn trả lời:
"Hải tặc, có lẽ là gặp phải hải tặc... Các vị tiểu thư nhanh rời khỏi chỗ này đi lên chỗ càng cao càng tốt. Tất cả tập trung lại cùng một chỗ, nếu như bọn họ muốn xông lên thi phải xông từ dưới lên, chúng tôi sẽ chặn bọn chúng ở tầng dưới, xin mọi người cứ yên tâm."
Cảnh vệ kia nói xong liền chạy tới cẩu thang chồ ngã rẽ. Tuy rằng ngoài miệng nói là xin yên tâm, nhưng nhìn thần sắc bối rối của hắn thì không có chút sức thuyết phục nào.
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mà đi trên biển còn gặp hải tặc, việc này đối với ba cô gái chưa có kinh nghiệm mà nói quả thật là một cảm giác không hiện thực, bối rối trong chốc lát, ba người mới có phản ứng:
"Nguy rồi, Gia Minh vừa rồi mới đi ra ngoài ăn điểm tâm, vậy cậu ấy bây giờ đang ở đâu?"
Nhanh chóng thay quẩn áo sau đó ba người nhanh chóng đi ra ngoài, khi đến trung tâm khoang thuyền, một nam một nữ dưới sự bảo vệ của bảo tiêu đi đến.
Người nữ thì Linh Tĩnh và Sa Sa đã từng gặp qua đó chính là mẹ của Nhã Hàm, người nam là một người trung niên có thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, đó chính là cha của Nhã Hàm-Trương Hạo Nhiên, hắn trầm giọng nói:
"Nhã Hàm, chúng ta nhanh chóng đi thôi mọi người vào trong, lần này gặp phải hải tặc rồi, nhanh lên."
Nhã Hàm gặt đầu, Sa Sa ờ một bên nhìn xung quanh sau đó nói:
"Không được, Gia Minh còn chưa có trở lại, tớ phải ở đây chờ hắn nếu không hắn sẽ không tìm được chúng ta... "
Linh Tĩnh nghe xong Sa Sa nói vậy cũng gật đầu phụ họa, Nhã Hàm cắn răng nói:
"Mặc kệ hắn, hắn một đại nam nhân, chắc chắn là hắn có thể tìm được chúng ta, yên tâm đi."
Cô biết năng lực của Gia Minh nên lúc này không nói nhiều mà giơ tay kéo hai cô chạy theo cha mẹ của cô, lúc tới chỗ rẽ của hành lang thì có thể thấy được tình cảnh bên ngoài, trên mặt biển lúc này mưa gió bao phủ khắp nơi, bên ngoài có năm sáu chiếc chiến hạm dài hon hai mươi thước đang nã pháo về phía này.
Tuy rằng những chiếc thuyền này dường như không là gì so với chiếc du thuyền to lớn này nhưng mà trên du thuyền không có vũ khí nên đối với loại tấn công trên biển này căn bản là không có sức phản kháng, trên không trung những vệt sáng màu đỏ không ngừng xẹt qua sau đó đánh vào thân thuyền, lúc này những người trên thuyền đều cảm thấy hơi rung động.
Trên mép thuyền những cảnh vệ đang bắn xuống phía dưới, nhưng mà không có vũ khí cỡ lớn nên loại công kích như thế này không có bao nhiêu uy lực cả.
Đối với trận chiến thật sự trên du thuyền như thế này, những người trên thuyền có thể nói là vô cùng rung động trong tiếng mưa gió, tiếng súng, tiếng người ầm ĩ, hình ảnh đầy tính rung động này đám người Nhã Hàm chi nhìn thoáng qua một cái rồi vội vã chuyển chạy vào bên trong khoang thuyền.
Khi đám người Linh Tĩnh gấp rút rời đi thì người của Viêm hoàng Giác Tinh cũng hộ tống Trần Cô Hạ từ trong yến hội đi ra. Trong yến hội đa số là những người trưởng thành đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng mà trong đây cũng có không ít người trẻ tuổi đến để tán gái, khi còi cảnh báo vang lên, khi nghe nói có hải tặc thì bọn họ có chút ngạc nhiên.
Dù sao là người luôn sống trên đất liền nên họ rất khó có thể tiếp nhận việc thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi rồi mà còn có hải tặc vì thế sau một lát mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn, tinh huống như vậy chính là lúc dễ dàng thực hiện hành động ám sát nhất.
Nhưng mà, tuy rằng rất khẩn trương nhưng Trần Cô Hạ cũng đã quen với tình huống này, có thể chạy thoát từ trong tay bọn thủ hạ của Chư Thần Vô Niệm chứng tỏ bản thân hắn cũng có thực lực, hắn dẫn theo mấy tên bảo tiêu trực tiếp nhảy lên boong tàu, sau đó chạy tới thang máy chuyên dành cho các nhân viên, thấy bộ dáng khẩn trương của những người bên cạnh, hắn không khỏi bật cười:
"Được rồi được rồi, buông long một chút, Quốc Nghị, Quốc Bình, tôi đã từng nói với hai người không được khẩn trương, phải bình tĩnh, cho dù là vua sát thủ thì so với Chư Thần Vô Niệm kia cao hon bao nhiêu chứ."
"Thế nhưng ngài cũng từng nói qua, cho dù là bất cứ lúc nào cũng phải toàn lực ứng phó."
"Ha hả, tôi dạy các cậu thứ này không phải để các cậu phản bác lại tôi."
Bên ngoài thang máy là ngã rẻ của tầng thứ tư trong du thuyền, từ nơi này có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu ở bên dưới, mấy chiếc chiến hạm nhỏ đã tạo thành mấy lỗ thủng lớn trên thân du thuyền, nghĩ tới việc tầng dưới chót bị đục thủng sau đó những tên này từ phía dưới xông lên thì Trần Cô Hạ liền tức giận, nói:
"Bùi La Gia lần này làm rất tốt... Hừ, lần này trở lại bất luận là dùng cách nào cũng phải thuyết phục thượng tầng đưa ra quyết định, dã tâm của Ngự Thủ Thương không thể không để ý được, bọn họ cho rằng có thể kiếm được chồ tốt từ đám người Bùi La gia và bọn Cao Nguyên Thiên của Nhật Bản ư? Môi hở răng lạnh, nếu nội bộ Nhật Bản xong đời thì đến phiên chúng ta, U Ám Thiên Cầm còn có thể cam giác được nguy cơ, không biết đám ngồi không ăn bám kia muốn làm thế nào nữa!"
Từ nơi này đi vào trong, do đa số người đã rời khỏi nên lối đi nhỏ này rất vắng vẻ, mấy người mới đi không xa thì bóng đèn điện phía trên "Tư" một tiếng, sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối.
"Không tốt, mọi người mau tránh!"
Dựa vào cảm giác hắn rút súng bắn về phía trước, khi đụng phải cánh cửa hắn liền bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, ngay lúc này tiếng súng từ bên ngoài truyền đến.
Một vụ nổ xảy ra, khung cửa bên cạnh đã có chút biến hình, Trần Cô Hạ nhìn sang ba người bên cạnh, khi xác định ba người không có chuyện gì thì hắn mở cửa bắn về phía cuối hành lang mấy phát đạn, sau đó, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, hai người nổ súng yểm hộ, tên còn lại thì vọt nhanh về ngã rẻ cuối hành lang, hắn rút súng ra bắn sau đó từ góc hành lang vang lên tiếng súng bắn trả.
Trong bảy người trừ một người có chút trầy da thì trên cơ bản không có gì đáng ngại, Quốc Nghị nhíu mày nói:
"Vừa rồi là dị năng giả!"
Trần Cô Hạ gật đầu:
"Ta biết hắn, hắn là sát thủ ở bộ dị năng của Bùi La gia, danh hiệu là Tử Sắc Chi Hà, mọi người cần thận, dị năng của hắn là trong nháy mắt che đậy tầm nhìn của người khác."
Dị năng kỳ thật cũng không cường đại không thề dời non lấp bề như trong những quyển tiểu thuyết đã miêu tả, giống như Kiều Duệ Quốc có năng lực cảm ứng mạnh mẽ, có thể dùng một chút đầu mối nhỏ đề suy đoán ra chân tướng thì vô cùng hiếm thấy, giống như sương mù tím có tác dụng che mắt địch nhân trong nháy mắt như thiểm quang đạn thì cũng chỉ là loại bình thường, đương nhiên, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng khi chiến đấu sinh tử, thì cho dù chỉ là trong nháy mắt thì cũng ảnh hưởng tới toàn cục.
Cục diện bên thuyền lúc này chính là ngươi chết ta sống, nếu bên này mà không phối hợp thì chỉ tạo thêm gánh nặng cho bên kia, không có chần chờ quá lâu bảy người liền chia nhau đuổi theo tên sát thủ dị năng, khi đi đến hành lang thứ hai trong khoang thuyền họ có thề nhìn thấy mưa gió bên ngoài, ngay lúc đó có tiếng súng vang lên, một trong số bảy người bị đánh bay, Trần Cô Hạ và hai người bên cạnh vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tránh né, khi nhìn về phía đồng bạn thì họ thấy trên mi tâm của người đó xuất hiện một lỗ thủng, hắn đã chết không thể cứu được nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lúc hai người còn lại xông ra nổ súng thì Trần Cô Hạ nói:
"Quốc Minh, vị trí đại khái của hắn là trong phạm vi lầu bốn đuôi thuyền, ba người các ngươi từ bên kia bọc đánh tới đây."
Một lát sau, trong bộ đàm truyền tới tiếng rè rè. Một giọng nam chậm rãi vang lên:
"Uy, là Trần Cô Hạ ư?"
Khi nghe thấy câu này thì lòng của ba người liền trầm xuống, giọng nói kia tiếp tục vang
lên:
"Ta lập tức tìm thấy ngươi thôi."
Giờ khắc này, ba người đều hiểu được đó chính là Nguyên Lại Triêu Sang.
Sau đó, sương mù tím một lần nữa buông xuống!
...
...
Sau khi kinh hãi tránh ra lại không có chuyện gi xảy ra. Khi sương mù tím lan đến thì Thôi Quốc Hoa đã cách ngã rẽ không còn xa, hắn bắn ba phát vào vị trí khi nãy của tên dị năng sát thủ, hiển nhiên vừa rồi không có chuyện gi xảy ra là do hắn chế trụ tên sát thủ kia.
"Thầy, Quốc Nghị, không sao chứ?"
"Chúng ta không có chuyện gì. Thế nhưng Quốc Bân hắn... Cả Quốc Minh nữa, chỉ sợ bọn họ đã xảy ra chuyện, là Nguyên Lại Triêu Sang."
Trong mắt Thôi Quốc Hoa hiện lên một tia lạnh lùng, tổng thể thực lực kém hơn người ta nên dùng chiến thuật biển người thì không có kết quả, hiện nay hơn một nửa số người đã bị cuộc chiến bên ngoài kiềm chế, mấy người mình lại phải đối mặt với sát thủ dị năng có cấp bậc cao như Nguyên Lại Triêu Sang thật sự là có chút trắc trở, thế nhưng... Bây giờ chi có thể cắn răng mà làm thôi...
Cầm chặt súng trong tay hắn xông ra bên ngoài.
...
...
Dưới tầng chót của khoang thuyền có một trận chiến kịch liệt đang nổ ra, cùng lúc với trận chiến, ờ trong phòng điều khiển số hai trong thân tàu cũng có một trận chiến khác, bên trong này thành viên nhỏ tuổi nhất của Viêm hoàng Giác Tinh-Phương Quốc Lâm đang tiến hành một trận đấu. Từ lúc bắt đầu, máy tính điều khiển con tàu đã ba lần bị tấn công, theo sự biến đổi liên tục của những số liệu thì mồ hôi trên trán cô cũng chảy ra như mưa.
"Không được... Tầng phòng ngự thứ nhất đã bị công phá, tầng thứ hai cũng sắp rồi... Thế nhưng, tại sao tôi lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng..."
Không thể không nói, có rất nhiều thứ không phải chỉ dựa vào ý chí thì có thể thay đồi cho dù là người đó chăm chỉ nỗ lực như thế nào đi nữa. Trên phương diện kỹ thuật, lạc hậu thì chính là lạc hậu, không thể nào dựa vào ý chí mà có thể thay đổi được. Khi phòng ngự ở tầng một có một lớp bị phá đi thì Quốc Lâm càng ngày càng lo lắng, nhưng cô mơ hồ có cảm giác kỳ quái, cô cảm giác là cường độ công kích của hắn dường như có chút chậm lại...
Là vị Hoa Tulip tiên sinh kia nhúng tay ư? Không, thoạt nhìn thì không giống, không có người nào có thể nhúng tay một cách im hơi lặng tiếng như vậy, nếu có người nhúng tay thì mình chắc chắn sẽ phát hiện được. Không hắn đang cách li mình!
Khi nghĩ đền việc này Quốc Làm bỗng nhiên hô lên:
"Không được, thuyền trưởng, nhanh chóng khóa máy vi tính lại, đổi thành thao tác bằng tay!"
"Thế nhưng..."
Thuyền trưởng hơi có chút chần chừ, rất nhiều thứ trên chiếc thuyền xa hoa này đều do máy tính xử lý, nếu như đột nhiên đổi thành điểu khiển bằng tay thì không biết phải tăng thêm bao nhiêu người mới đủ, huống hồ hôm nay đang xảy ra trận chiến, những thủy thủ bên dưới nào có rảnh mà lên đây để điều khiển.
Chỉ mới chần chờ trong một khắc thì trên bảng điều khiển hiện lên một dòng chữ bằng tiếng Anh sau đó hệ thống điều khiển thuyền liên tục bị phá vỡ.
Không được rồi... Phương Quốc Lâm nhíu chặt mày, ngón tay gõ trên bán phún càng tăng thêm tốc độ, thế nhưng mọi nỗ lực của cô đều không đem lại kết quả gì.
Một cỗ số liệu khác-Hoa Tulip vẫn chưa hề xuất hiện.
...
...
"Như vậy... Sao hắn còn chưa xuất hiện?"
Một giọng nam mang theo sự nghi ngờ vang lên trong căn phòng mờ ảo, một nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trước máy tính, nếu như số liệu của máy vi tính có thể thể hiện nơi bắt đầu, thì mọi người có thể sẽ phát hiện nguồn gốc của sự tấn công là xuất phát từ nơi này.
Khống chế máy tính chủ của du thuyền, lại khóa chức năng điều khiển bằng tay lại thì không khác nào toàn bộ chiếc thuyền đều đã nằm trong tay hắn, bây giờ nếu hắn muốn chiếc du thuyền này lao vào đá ngầm ở châu Nam Cực cũng được, nhưng mà trong lần xâm lấn này nhân vật thần bí kia vẫn không xuất hiện làm cho hắn cảm thấy rất thất vọng.
Mục tiêu của Nguyên Lại Triêu Sang là nắm giữ sinh tử của Trần Cô Hạ, mà mình lại nắm giữ cả con thuyền này thì coi như là nắm giữ sinh tử của toàn bộ những người trên thuyền, trong kế hoạch của hắn vốn là muốn thử thực lực của người thần bí, nhưng mà đối phương lại không có xuất hiện, vậy chì còn cách để cho Nguyên Lại Triêu Sang tự cầu phúc thôi.
"Được rồi, từ giờ trờ đi, chiếc này thuyền là ta."
Khi phá giải hoàn thành nên tâm tình hắn rất vui vẻ, hắn giơ hai ngón tay lên định ấn xuống bàn phím thì một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ờ phía sau hắn, sau đó hắn cảm giác có ai đó nắm lấy ót của hắn.
"Ác? Thật ư? Con thuyền của mày thật xinh đẹp."
Giọng nói có chút giống với trẻ con mang theo một chút trêu tức từ phía sau vang lên, hắn trầm giọng hỏi:
"HoaTulip?"
"Ha hả, tao không nói cho mày biết, tao để cho mày tới kiếp sau không biết tìm ai để báo thù."
Ngay sau đó có một luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi cắt đứt yết hầu của hắn. Trên màn hình máy vi tính phản xạ lại một bóng người, một thiếu niên mặc bộ áo choàng màu đen giống hệt u linh đang lau chùi cây dao găm.
Không lâu sau lúc, trong phòng điều khiển, Thôi Quốc Hoa, Kiều Quốc Duệ đã chạy tới, nhìn vào điểm sáng khả nghi trên rada, họ mới nói vài câu thì bên ngoài vang lên một tiếng nồ, một lát sau từ trong bộ đàm truyền ra tiếng nói của thủ hạ:
"Không xong, bệ đỡ vô tuyến điện đã bị bắn hỏng, lão đại, Bùi La Gia đã động thủ."
"Mở mức cảnh báo cao nhất, lập tức hộ tống thầy Trần rời khỏi, mọi người trang bị súng ống, đội thuyền không rõ lai lịch kia sợ rằng đã đến gần thuyền của chúng ta rồi."
Buông bộ đàm, hắn nói:
"Lập tức quay đầu trở lại nơi xuất phát, tốc độ phải nhanh... Không, sợ rằng đã không kịp rồi. Kéo còi cảnh báo..."
Trên rada, những đốm sáng tượng trưng cho đội thuyền kia một lần nữa xuất hiện, cách thuyền càng ngày càng gần nên thiết bị phản rada của họ đã mất tác dụng, khoảng cách này, nếu như ban ngày thì cũng có thể nhìn thấy nhưng mà lúc này là ban đêm hơn nữa còn đang mưa gió nên bên ngoài chỉ là một mảnh đen kịt.
Thôi Quốc Hoa hít sâu một hơi:
"Thuyền trường. hải đảo nào gần đây nhất? Chúng ta mau cho thuyền chạy tới đó, nếu bọn họ làm đắm thuyền thì ít nhất chúng ta cũng có chỗ mà bơi vào, mặt khác, phái người nhanh chóng sử dụng thiết bị vô tuyến điện dự bị để cầu cứu, trong vòng một giờ hải quân sẽ chạy tới... Dám xâm nhập vào lãnh hải của Trung Quốc, đây chính là khai chiến rồi..
...
...
Lúc còi báo động vang lên, Nhã Hàm, Linh Tĩnh, Sa Sa vẫn còn đang trong phòng ngồi xem TV, khi nghe thấy tin tức yêu cầu hành khách nhanh chóng rời khỏi phòng chạy tới khoang thuyền để tránh né thì Nhã Hàm ngay lập tức nhảy xuống giường chạy ra mở cửa phòng cô thấy cảnh vệ và nhân viên đang nhanh chóng chạy đi, trên mặt mỗi người đều mang theo sự khẩn trương, ngay sau đó chiếc thuyền hơi có chút rung lên.
Kéo một gã cảnh vệ, Nhã Hàm vội vàng hỏi gã cảnh vệ kia hoảng loạn trả lời:
"Hải tặc, có lẽ là gặp phải hải tặc... Các vị tiểu thư nhanh rời khỏi chỗ này đi lên chỗ càng cao càng tốt. Tất cả tập trung lại cùng một chỗ, nếu như bọn họ muốn xông lên thi phải xông từ dưới lên, chúng tôi sẽ chặn bọn chúng ở tầng dưới, xin mọi người cứ yên tâm."
Cảnh vệ kia nói xong liền chạy tới cẩu thang chồ ngã rẽ. Tuy rằng ngoài miệng nói là xin yên tâm, nhưng nhìn thần sắc bối rối của hắn thì không có chút sức thuyết phục nào.
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mà đi trên biển còn gặp hải tặc, việc này đối với ba cô gái chưa có kinh nghiệm mà nói quả thật là một cảm giác không hiện thực, bối rối trong chốc lát, ba người mới có phản ứng:
"Nguy rồi, Gia Minh vừa rồi mới đi ra ngoài ăn điểm tâm, vậy cậu ấy bây giờ đang ở đâu?"
Nhanh chóng thay quẩn áo sau đó ba người nhanh chóng đi ra ngoài, khi đến trung tâm khoang thuyền, một nam một nữ dưới sự bảo vệ của bảo tiêu đi đến.
Người nữ thì Linh Tĩnh và Sa Sa đã từng gặp qua đó chính là mẹ của Nhã Hàm, người nam là một người trung niên có thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, đó chính là cha của Nhã Hàm-Trương Hạo Nhiên, hắn trầm giọng nói:
"Nhã Hàm, chúng ta nhanh chóng đi thôi mọi người vào trong, lần này gặp phải hải tặc rồi, nhanh lên."
Nhã Hàm gặt đầu, Sa Sa ờ một bên nhìn xung quanh sau đó nói:
"Không được, Gia Minh còn chưa có trở lại, tớ phải ở đây chờ hắn nếu không hắn sẽ không tìm được chúng ta... "
Linh Tĩnh nghe xong Sa Sa nói vậy cũng gật đầu phụ họa, Nhã Hàm cắn răng nói:"Mặc kệ hắn, hắn một đại nam nhân, chắc chắn là hắn có thể tìm được chúng ta, yên tâm đi."
Cô biết năng lực của Gia Minh nên lúc này không nói nhiều mà giơ tay kéo hai cô chạy theo cha mẹ của cô, lúc tới chỗ rẽ của hành lang thì có thể thấy được tình cảnh bên ngoài, trên mặt biển lúc này mưa gió bao phủ khắp nơi, bên ngoài có năm sáu chiếc chiến hạm dài hon hai mươi thước đang nã pháo về phía này.
Tuy rằng những chiếc thuyền này dường như không là gì so với chiếc du thuyền to lớn này nhưng mà trên du thuyền không có vũ khí nên đối với loại tấn công trên biển này căn bản là không có sức phản kháng, trên không trung những vệt sáng màu đỏ không ngừng xẹt qua sau đó đánh vào thân thuyền, lúc này những người trên thuyền đều cảm thấy hơi rung động.
Trên mép thuyền những cảnh vệ đang bắn xuống phía dưới, nhưng mà không có vũ khí cỡ lớn nên loại công kích như thế này không có bao nhiêu uy lực cả.
Đối với trận chiến thật sự trên du thuyền như thế này, những người trên thuyền có thể nói là vô cùng rung động trong tiếng mưa gió, tiếng súng, tiếng người ầm ĩ, hình ảnh đầy tính rung động này đám người Nhã Hàm chi nhìn thoáng qua một cái rồi vội vã chuyển chạy vào bên trong khoang thuyền.
Khi đám người Linh Tĩnh gấp rút rời đi thì người của Viêm hoàng Giác Tinh cũng hộ tống Trần Cô Hạ từ trong yến hội đi ra. Trong yến hội đa số là những người trưởng thành đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng mà trong đây cũng có không ít người trẻ tuổi đến để tán gái, khi còi cảnh báo vang lên, khi nghe nói có hải tặc thì bọn họ có chút ngạc nhiên.
Dù sao là người luôn sống trên đất liền nên họ rất khó có thể tiếp nhận việc thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi rồi mà còn có hải tặc vì thế sau một lát mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn, tinh huống như vậy chính là lúc dễ dàng thực hiện hành động ám sát nhất.
Nhưng mà, tuy rằng rất khẩn trương nhưng Trần Cô Hạ cũng đã quen với tình huống này, có thể chạy thoát từ trong tay bọn thủ hạ của Chư Thần Vô Niệm chứng tỏ bản thân hắn cũng có thực lực, hắn dẫn theo mấy tên bảo tiêu trực tiếp nhảy lên boong tàu, sau đó chạy tới thang máy chuyên dành cho các nhân viên, thấy bộ dáng khẩn trương của những người bên cạnh, hắn không khỏi bật cười:
"Được rồi được rồi, buông long một chút, Quốc Nghị, Quốc Bình, tôi đã từng nói với hai người không được khẩn trương, phải bình tĩnh, cho dù là vua sát thủ thì so với Chư Thần Vô Niệm kia cao hon bao nhiêu chứ."
"Thế nhưng ngài cũng từng nói qua, cho dù là bất cứ lúc nào cũng phải toàn lực ứng phó."
"Ha hả, tôi dạy các cậu thứ này không phải để các cậu phản bác lại tôi."
Bên ngoài thang máy là ngã rẻ của tầng thứ tư trong du thuyền, từ nơi này có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu ở bên dưới, mấy chiếc chiến hạm nhỏ đã tạo thành mấy lỗ thủng lớn trên thân du thuyền, nghĩ tới việc tầng dưới chót bị đục thủng sau đó những tên này từ phía dưới xông lên thì Trần Cô Hạ liền tức giận, nói:
"Bùi La Gia lần này làm rất tốt... Hừ, lần này trở lại bất luận là dùng cách nào cũng phải thuyết phục thượng tầng đưa ra quyết định, dã tâm của Ngự Thủ Thương không thể không để ý được, bọn họ cho rằng có thể kiếm được chồ tốt từ đám người Bùi La gia và bọn Cao Nguyên Thiên của Nhật Bản ư? Môi hở răng lạnh, nếu nội bộ Nhật Bản xong đời thì đến phiên chúng ta, U Ám Thiên Cầm còn có thể cam giác được nguy cơ, không biết đám ngồi không ăn bám kia muốn làm thế nào nữa!"
Từ nơi này đi vào trong, do đa số người đã rời khỏi nên lối đi nhỏ này rất vắng vẻ, mấy người mới đi không xa thì bóng đèn điện phía trên "Tư" một tiếng, sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối.
"Không tốt, mọi người mau tránh!"
Dựa vào cảm giác hắn rút súng bắn về phía trước, khi đụng phải cánh cửa hắn liền bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, ngay lúc này tiếng súng từ bên ngoài truyền đến.
Một vụ nổ xảy ra, khung cửa bên cạnh đã có chút biến hình, Trần Cô Hạ nhìn sang ba người bên cạnh, khi xác định ba người không có chuyện gì thì hắn mở cửa bắn về phía cuối hành lang mấy phát đạn, sau đó, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, hai người nổ súng yểm hộ, tên còn lại thì vọt nhanh về ngã rẻ cuối hành lang, hắn rút súng ra bắn sau đó từ góc hành lang vang lên tiếng súng bắn trả.
Trong bảy người trừ một người có chút trầy da thì trên cơ bản không có gì đáng ngại, Quốc Nghị nhíu mày nói:
"Vừa rồi là dị năng giả!"
Trần Cô Hạ gật đầu:
"Ta biết hắn, hắn là sát thủ ở bộ dị năng của Bùi La gia, danh hiệu là Tử Sắc Chi Hà, mọi người cần thận, dị năng của hắn là trong nháy mắt che đậy tầm nhìn của người khác."
Dị năng kỳ thật cũng không cường đại không thề dời non lấp bề như trong những quyển tiểu thuyết đã miêu tả, giống như Kiều Duệ Quốc có năng lực cảm ứng mạnh mẽ, có thể dùng một chút đầu mối nhỏ đề suy đoán ra chân tướng thì vô cùng hiếm thấy, giống như sương mù tím có tác dụng che mắt địch nhân trong nháy mắt như thiểm quang đạn thì cũng chỉ là loại bình thường, đương nhiên, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng khi chiến đấu sinh tử, thì cho dù chỉ là trong nháy mắt thì cũng ảnh hưởng tới toàn cục.
Cục diện bên thuyền lúc này chính là ngươi chết ta sống, nếu bên này mà không phối hợp thì chỉ tạo thêm gánh nặng cho bên kia, không có chần chờ quá lâu bảy người liền chia nhau đuổi theo tên sát thủ dị năng, khi đi đến hành lang thứ hai trong khoang thuyền họ có thề nhìn thấy mưa gió bên ngoài, ngay lúc đó có tiếng súng vang lên, một trong số bảy người bị đánh bay, Trần Cô Hạ và hai người bên cạnh vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tránh né, khi nhìn về phía đồng bạn thì họ thấy trên mi tâm của người đó xuất hiện một lỗ thủng, hắn đã chết không thể cứu được nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lúc hai người còn lại xông ra nổ súng thì Trần Cô Hạ nói:
"Quốc Minh, vị trí đại khái của hắn là trong phạm vi lầu bốn đuôi thuyền, ba người các ngươi từ bên kia bọc đánh tới đây."
Một lát sau, trong bộ đàm truyền tới tiếng rè rè. Một giọng nam chậm rãi vang lên:
"Uy, là Trần Cô Hạ ư?"
Khi nghe thấy câu này thì lòng của ba người liền trầm xuống, giọng nói kia tiếp tục vang
lên:
"Ta lập tức tìm thấy ngươi thôi."
Giờ khắc này, ba người đều hiểu được đó chính là Nguyên Lại Triêu Sang.
Sau đó, sương mù tím một lần nữa buông xuống!
...
...
Sau khi kinh hãi tránh ra lại không có chuyện gi xảy ra. Khi sương mù tím lan đến thì Thôi Quốc Hoa đã cách ngã rẽ không còn xa, hắn bắn ba phát vào vị trí khi nãy của tên dị năng sát thủ, hiển nhiên vừa rồi không có chuyện gi xảy ra là do hắn chế trụ tên sát thủ kia.
"Thầy, Quốc Nghị, không sao chứ?"
"Chúng ta không có chuyện gì. Thế nhưng Quốc Bân hắn... Cả Quốc Minh nữa, chỉ sợ bọn họ đã xảy ra chuyện, là Nguyên Lại Triêu Sang."
Trong mắt Thôi Quốc Hoa hiện lên một tia lạnh lùng, tổng thể thực lực kém hơn người ta nên dùng chiến thuật biển người thì không có kết quả, hiện nay hơn một nửa số người đã bị cuộc chiến bên ngoài kiềm chế, mấy người mình lại phải đối mặt với sát thủ dị năng có cấp bậc cao như Nguyên Lại Triêu Sang thật sự là có chút trắc trở, thế nhưng... Bây giờ chi có thể cắn răng mà làm thôi...
Cầm chặt súng trong tay hắn xông ra bên ngoài.
...
...
Dưới tầng chót của khoang thuyền có một trận chiến kịch liệt đang nổ ra, cùng lúc với trận chiến, ờ trong phòng điều khiển số hai trong thân tàu cũng có một trận chiến khác, bên trong này thành viên nhỏ tuổi nhất của Viêm hoàng Giác Tinh-Phương Quốc Lâm đang tiến hành một trận đấu. Từ lúc bắt đầu, máy tính điều khiển con tàu đã ba lần bị tấn công, theo sự biến đổi liên tục của những số liệu thì mồ hôi trên trán cô cũng chảy ra như mưa.
"Không được... Tầng phòng ngự thứ nhất đã bị công phá, tầng thứ hai cũng sắp rồi... Thế nhưng, tại sao tôi lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng..."
Không thể không nói, có rất nhiều thứ không phải chỉ dựa vào ý chí thì có thể thay đồi cho dù là người đó chăm chỉ nỗ lực như thế nào đi nữa. Trên phương diện kỹ thuật, lạc hậu thì chính là lạc hậu, không thể nào dựa vào ý chí mà có thể thay đổi được. Khi phòng ngự ở tầng một có một lớp bị phá đi thì Quốc Lâm càng ngày càng lo lắng, nhưng cô mơ hồ có cảm giác kỳ quái, cô cảm giác là cường độ công kích của hắn dường như có chút chậm lại...
Là vị Hoa Tulip tiên sinh kia nhúng tay ư? Không, thoạt nhìn thì không giống, không có người nào có thể nhúng tay một cách im hơi lặng tiếng như vậy, nếu có người nhúng tay thì mình chắc chắn sẽ phát hiện được. Không hắn đang cách li mình!
Khi nghĩ đền việc này Quốc Làm bỗng nhiên hô lên:
"Không được, thuyền trưởng, nhanh chóng khóa máy vi tính lại, đổi thành thao tác bằng tay!"
"Thế nhưng..."
Thuyền trưởng hơi có chút chần chừ, rất nhiều thứ trên chiếc thuyền xa hoa này đều do máy tính xử lý, nếu như đột nhiên đổi thành điểu khiển bằng tay thì không biết phải tăng thêm bao nhiêu người mới đủ, huống hồ hôm nay đang xảy ra trận chiến, những thủy thủ bên dưới nào có rảnh mà lên đây để điều khiển.
Chỉ mới chần chờ trong một khắc thì trên bảng điều khiển hiện lên một dòng chữ bằng tiếng Anh sau đó hệ thống điều khiển thuyền liên tục bị phá vỡ.
Không được rồi... Phương Quốc Lâm nhíu chặt mày, ngón tay gõ trên bán phún càng tăng thêm tốc độ, thế nhưng mọi nỗ lực của cô đều không đem lại kết quả gì.
Một cỗ số liệu khác-Hoa Tulip vẫn chưa hề xuất hiện.
...
...
"Như vậy... Sao hắn còn chưa xuất hiện?"
Một giọng nam mang theo sự nghi ngờ vang lên trong căn phòng mờ ảo, một nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trước máy tính, nếu như số liệu của máy vi tính có thể thể hiện nơi bắt đầu, thì mọi người có thể sẽ phát hiện nguồn gốc của sự tấn công là xuất phát từ nơi này.
Khống chế máy tính chủ của du thuyền, lại khóa chức năng điều khiển bằng tay lại thì không khác nào toàn bộ chiếc thuyền đều đã nằm trong tay hắn, bây giờ nếu hắn muốn chiếc du thuyền này lao vào đá ngầm ở châu Nam Cực cũng được, nhưng mà trong lần xâm lấn này nhân vật thần bí kia vẫn không xuất hiện làm cho hắn cảm thấy rất thất vọng.
Mục tiêu của Nguyên Lại Triêu Sang là nắm giữ sinh tử của Trần Cô Hạ, mà mình lại nắm giữ cả con thuyền này thì coi như là nắm giữ sinh tử của toàn bộ những người trên thuyền, trong kế hoạch của hắn vốn là muốn thử thực lực của người thần bí, nhưng mà đối phương lại không có xuất hiện, vậy chì còn cách để cho Nguyên Lại Triêu Sang tự cầu phúc thôi.
"Được rồi, từ giờ trờ đi, chiếc này thuyền là ta."
Khi phá giải hoàn thành nên tâm tình hắn rất vui vẻ, hắn giơ hai ngón tay lên định ấn xuống bàn phím thì một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ờ phía sau hắn, sau đó hắn cảm giác có ai đó nắm lấy ót của hắn.
"Ác? Thật ư? Con thuyền của mày thật xinh đẹp."
Giọng nói có chút giống với trẻ con mang theo một chút trêu tức từ phía sau vang lên, hắn trầm giọng hỏi:
"HoaTulip?"
"Ha hả, tao không nói cho mày biết, tao để cho mày tới kiếp sau không biết tìm ai để báo thù."
Ngay sau đó có một luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi cắt đứt yết hầu của hắn. Trên màn hình máy vi tính phản xạ lại một bóng người, một thiếu niên mặc bộ áo choàng màu đen giống hệt u linh đang lau chùi cây dao găm.