“Mẹ đâu? Mẹ muốn ăn ở trong phòng sao?” Điền Tâm Niệm che dấu cảm xúc chua chát vừa rồi, nhẹ giọng hỏi.
Ân Diệc Phong gật đầu nói, “Chúng tôi ăn chung với mẹ ở trong phòng.”
Điền Tâm Niệm dừng bới cơm lại, chúng tôi?
Chỉ thấy Ân Diệc Phong lấy một ít đồ ăn Giang Ngọc Nhân thích ăn, rồi múc ba chén cơm.
Cô sững sờ nhìn hành động của anh, mặt tràn đầy luống cuống và ngỡ ngàng.
Tần Oản đi xuống, cười tươi xinh đẹp nhìn cô, thấy một bàn đồ ăn khen, “Tâm Niệm, cô quá lợi hại, nấu nhiều đồ ăn như thế, tôi về chuyện bếp nút ngu dại, nấu ăn đếm tới đếm lui cũng chỉ có những thứ kia thôi.”
Cô ta đi tới bên cạnh Ân Diệc Phong nhận lấy cơm mới múc, “Ngày mai tôi phải đi một chuyến đến thành phố T, dì không nên giữ tôi lại tại đây ăn, thực sự là làm phiền cô quá, nhưng mà tôi thực sự rất thích tài nấu nướng của cô, hương vị đó không giống với đầu bếp nấu.”
“Vậy hả? Vậy cô ăn nhiều hơn chút đi.” Điền Tâm Niệm lễ phép nói, rốt cuộc hiểu vừa rồi Ân Diệc Phong nói chúng tôi không có bao gồm cô.
Tần Oản bưng cơm đi lên trước, Ân Diệc Phong cầm đĩa thức ăn nhìn Điền Tâm Niệm sững sờ tại chỗ, ánh mắt có chút giống đứa bé mù mờ, trong lòng giống như là có một cây kim không ngừng châm chích khiêu khích anh.
Bước chân chỉ là dừng lại, tiếp theo là giọng điệu khó chịu cùng với bóng dáng của anh bay xa, “Cô ăn một mình đi.”
“… Ừ.”
Nghe tiếng bước chân của anh lên lầu, thân thể cô hơi yếu, ngồi trên ghế nhìn một bàn lớn món ăn, trong lòng một loạt đau đớn.
Hứng thú ăn uống gì cũng bị mất hết.
***************************************************
“Mẹ, mẹ không nên cả ngày ở trong phòng phòng nhiều đi đi lại lại mới tốt cho thân thể mẹ chứ.” Ân Diệc Phong nhìn Giang Ngọc Nhân nói.
“Biết rồi, nhờ có Oản Oản bằng lòng bên cạnh mẹ, có nó trò chuyện với mẹ trong lòng mẹ thoải mái rất nhiều, nhưng lại làm chậm trễ công việc của nó.” Giang Ngọc Nhân vỗ mu bàn tay của Tần Oản, nụ cười hòa ái yên bình.
“Dì, coi dì nói kìa, dì còn phải khách sáo với con sao, huống chi gần đây con cũng không có chuyện gì bận cả.”
“Đứa nhỏ này, thật tốt! Đáng tiếc lại không phải con dâu của dì, nếu như là con thì tốt biết bao nhiêu.”
“Mẹ!” Chân mày Ân Diệc Phong không khỏi nhíu chặc, mặt có chút không vui, “Mẹ nói những chuyện này làm gì, đâu phải mẹ không có con dâu.”
Nghe vậy, mặt Giang Ngọc Nhân tràn đầy khinh thường, “Cái con đó hả? Hừ! Cái con vợ con có thể so với Oản Oản sao? Hiếu thảo với mẹ còn chưa được phân nửa của Oản Oản! Đối với mẹ ra làm sao thực ra cũng không sao cả, vậy đối với con, nó một lòng một dạ với con sao? Mẹ thấy con chi bằng lựa chọn lần nữa với Oản Oản, dù sao hai đứa cũng không phải chưa từng ở chung với nhau.”
“Mẹ! Mẹ càng nói càng thái quá đó!” Ân Diệc Phong không cách nào nhịn được nhìn Giang Ngọc Nhân.
“Mẹ thế nào, con đừng gạt mẹ, con có dám nói con không thích Oản Oản?”
“Dì.” Tần Oản có chút ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt giống như xấu hổ vừa giống như ngượng ngùng, “Dì, dì đừng nói như vậy, con và Diệc Phong không có gì cả.”
“Đứa nhỏ này, vậy con nói thật một câu cho dì nghe đi, con có thích Diệc Phong không.”
“Con…” Tần Oản cắn môi khổ sở nói không ra lời.
Giang Ngọc Nhân lập tức nở nụ cười, “Con xem, dì cũng biết con có ý với Diệc Phong mà.”
“Diệc Phong, con cũng nên suy nghĩ thật kỹ, Oản Oản là đứa con gái tốt bao nhiêu, vừa một lòng một dạ với con…”
“Được rồi!” Giọng nói Ân Diệc Phong lạnh lẽo, để chén đũa xuống, vẻ mặt có chút khó coi, “Mẹ, mẹ có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều hơn đi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi ra ngoài thay đổi không khí, không nên lãng phí thời gian ở trên người con, chuyện của con không cần mẹ quan tâm đâu.” Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.
Trong lòng anh đã phiền lắm rồi trong đầu cứ thoáng hiện khuôn mặt mờ mịt luống cuống vừa rồi của Điền Tâm Niệm, cô mắt vô tội nhìn anh, làm anh vô hình có chút đau lòng, bây giờ Giang Ngọc Nhân lại nói những chuyện này nữa, trong lòng phiền não nói không nên lời.
“Cái thằng này! Mẹ còn không phải là vì con sao? Con tìm một phụ nữ thay đổi thất thường làm gì, con bị quỷ nó ám rồi!” Giang Ngọc Nhân thấy phản ứng của Ân Diệc Phong như thế tâm tình hơi kích động.
Đôi mắt sắc của Tần Oản tối sầm lại, đối với phản ứng của Ân Diệc Phong có chút thất vọng, vội vàng trấn an tâm tình của Giang Ngọc Nhân, “Dì, dì đừng kích động, là tại còn không có may mắn làm con dâu dì thôi.”
Trên mặt Giang Ngọc Nhân thoáng qua một tia tính toán, “Hừ, Diệc Phong bị quỷ ám nên không rõ ràng với con, chuyện này không phải do nó quyết định!”
**********************************************************
Ân Diệc Phong rời khỏi phòng Giang Ngọc Nhân, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, mặc dù ngủ ở phòng khách, nhưng tất cả mọi thứ của anh vẫn còn để ở trong phòng ngủ chính.
Vốn tưởng rằng lúc này Điền Tâm Niệm đang ở dưới lầu ăn, ai dè đi vào thì thấy cô mặt quay xuống nằm lỳ ở trên giường.
Điền Tâm Niệm nghe thấy tiếng xoay chốt cửa, ngồi bật dậy, khi thấy người đàn ông đứng ở cửa, trong mắt lập tức thoáng qua kinh ngạc, anh không phải là đang dùng cơm sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao? Tần Oản còn chưa đi, sao anh không ở lại đó?
Ân Diệc Phong cũng nhìn cô, phát hiện viền mắt cô hồng hồng, mới khóc sao?
Đôi mắt tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì, đi thẳng đến tủ quần áo tìm quần áo.
Nhưng ở trong tủ treo quần áo không tìm được đồ ngủ màu lam đậm bình thường anh thích mặc nhất.
Điền Tâm Niệm thấy anh cứ lục lọi trong tủ treo quần áo, hỏi, “Anh tìm đồ ngủ màu lam đậm kia sao? Em giặt rồi, chắc là khô rồi, để em lấy giùm anh cho.”
Điền Tâm Niệm chạy chậm đến bên giường, sờ sờ, quả nhiên là khô rồi.
Lấy đồ ngủ ôm vào trong ngực, tràn đầy mùi hương của ánh mặt trời, “Của anh nè.”
Ân Diệc Phong nhìn cô gái trước mắt, viền mắt hồng hồng, sợi tóc mất trật tự, trong mắt thỉnh thoảng còn thoáng qua một tia vô tội và nhát gan như nai con.
Thu lại ưu tư trong mắt, Ân Diệc Phong lạnh nhạt cầm lấy xoay người muốn đi, nhưng không đi hai bước bên hông bỗng dưng sít chặt!
Đôi mắt đen như mực thoáng thay đổi, anh cúi đầu nhìn tay nhỏ bé vòng ở bên hông, luống cuống nắm chặt áo sơ mi của anh, dường như lo lắng giống như là sợ mất đi một thứ gì đó vậy.
Cô sợ mất đi sao? Mọi thứ liên quan đến anh, cô sợ mất đi sao?
Bàn tay từ từ giơ lên đụng phải tay nhỏ bé luống cuống kia thì, Điền Tâm Niệm bỗng buông lỏng tay ra, có chút ảo não có chút nhát gan nói, “Em… Xin lỗi.”
Môi mỏng nhếch, trong mắt lóe lên đùa cợt, Ân Diệc Phong chẳng nói câu nào đi ra ngoài.
Rầm một tiếng
Lòng của Điền Tâm Niệm cũng run theo
Áo não đấm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rối ren nhăn lại.
Vừa rồi cô đang làm cái gì nói cái gì vậy chứ!
Cô cũng không biết mình bị sao nữa, nhưng mà đột nhiên thật là sợ thấy bóng lưng của anh, phía sau lưng của anh rộng như vậy nhưng cô lại thoáng có một loại sợ hãi.
Cho nên cô vô thức chạy tới ôm lấy, không muốn để anh đi, nhưng cô đã quên hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, anh vẫn đang giận cô, anh không muốn nhìn thấy cô.
Vừa rồi chắc anh muốn kéo tay cô ra? Cho nên cô tự buông ra trước.
Cô không muốn chiến tranh lạnh, thực sự không muốn, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào, anh cũng không muốn nghe cũng không cho cô cơ hội giải thích rõ.
Cô cảm thấy ở trong nhà này cô mới là người ngoài xâm nhập, nếu không tại sao cảm thấy ba người bọn họ thân thiết như vậy, thân thiết đến nỗi ăn cùng nhau ở trong phòng.
Cô người xâm nhập này còn là bá đạo ngang ngược, một mình phòng ăn lớn một bàn món ăn như vậy…
Lúc Tần Oản đi cô biết, nhưng mà cô không có ra ngoài đưa, nói ích kỷ một chút, cô ghét Tần Oản, cô không thích Tần Oản tới đây, thực ra thì cô chỉ sợ mà thôi.
Ân Diệc Phong thích Tần Oản, Giang Ngọc Nhân cũng thích Tần Oản.
Tần Oản xinh đẹp cao quý, không có ra vẻ ta đây là siêu sao quốc tế, y tá trong nhà muốn chụp ảnh với cô ta cô ta rất vui lòng phối hợp, muốn kí tên cũng chưa bao giờ chối từ.
Nếu như không phải là Ân Diệc Phong thích cô ta, Điền Tâm Niệm nghĩ cô cũng sẽ thích Tần Oản.
Nhưng Tần Oản càng tốt, trong lòng cô càng khó chịu.
Điền Tâm Niệm nằm ở trên giường, trong phòng yên tĩnh, cho đến nửa đêm cô mới nghe được tiếng đóng cửa phòng sách lại, tiếp theo tiếng bước chân vững vàng đi vào phòng khách.
Cô do dự, cuối cùng vẫn là lấy hết dũng cảm xuống giường.
Cửa phòng khách, Điền Tâm Niệm chần chừ, tay mấy lần giơ lên cuối cùng hạ xuống.
Lúc rối ren không có mang dép, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ không ngừng từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân.
Tay, cuối cùng vẫn để ở trên chốt cửa, hơi xoay!
Cô nhẹ nhàng đi vào, trong phòng một mảnh đen kịt, rèm cửa sổ kéo rất kín, cô nhón chân đi vào bên trong, dựa vào trí nhớ sờ tới mép giường.
Tim thình thịch nhảy loạn, rõ ràng là nhà của mình, nhưng cô lại cảm giác mình như là kẻ trộm vậy.
Từ từ vén chăn lên, cô thận trọng nằm vào, giữa hơi thở tràn đầy mùi hương của anh.
Trong phòng rất tối, loáng thoáng có thể thấy lưng dày rộng của anh, cô lặng lẽ dựa vào, nhắm mắt bất chấp ôm hông anh.
Thân thể Ân Diệc Phong cứng đờ, đôi mắt sắc bén sáng rực mở trong bóng đêm.
Thực ra anh không có ngủ, anh đã rất nhiều ngày cũng ngủ không ngon giấc.
Từ khoảnh khắc cô mở cửa phòng anh đã biết rồi, biết cô ở cửa cứ lưỡng lự, biết cô mấy lần phân vân.
Anh không muốn thừa nhận, khi thấy cô giống một tên trộm nhón chân đi vào, trong lòng của anh có vài phần cảm xúc khác thường, cảm giác không phải là rất tệ.
Sau lưng là thân thể mềm mại của cô, trong nháy mắt cô dán lên, thân thể của anh lại có phản ứng.
Dưới cái mền, hai người dùng chung sữa tắm, thói quen của anh buổi tối ngủ ôm cô vào trong ngực, ngửi mùi thơm hòa quyện của hai người.
Đây đúng là thói quen chết tiệt! Làm cho một mình anh không nỡ ngủ!
Thân thể căng chặt dữ dội, nhưng anh vẫn đưa lưng về phía cô.
Anh còn không có nghĩ rõ ràng nên thế nào chấp nhận cô, trong lòng cô có người đàn ông khác, thậm chí không hề muốn sinh con cho anh, đây là điều anh rất để bụng!
Tay nhỏ bé mềm lạnh nóng lên, cảm nhận được bàn tay của anh bao lấy, mũi Điền Tâm Niệm không khỏi cay cay!
Tay nhỏ bé ôm anh chặc hơn, mặt dán vào lưng anh, cảm thấy rất dày rộng rất thoải mái rất an tâm.
Một đêm này hai người ngủ cũng an ổn hơn hôm qua.