Điền Tâm Niệm rời khỏi Ân thị liền trực tiếp đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi khắp nơi đều là tin tức của cô và Ân Diệc Phong, ngay cả đón xe, ở trên xe đều bị tài xế nhận ra.
Nào là tác phong phải thận trọng, nào là gả vào nhà giàu có hưởng sự huy hoàng suốt đời.
Những thứ này cô đều không muốn nghe!
Cô đến bệnh viện là vì muốn chính miệng nói tin đính hôn cho mẹ, vốn tưởng rằng Tống Lệ Mai sẽ phản đối, nhưng bà chỉ thở dài gật đầu.
“Xin lỗi mẹ, làm cho mẹ mất mặt.” Điền Tâm Niệm thực sự rất xấu hổ.
“Con à, là mẹ có lỗi với con.” Tống Lệ Mai nhắm mắt lại che dấu đi nỗi khống khổ không dễ dàng phát hiện.
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó, chuyện này đâu có liên quan gì tới mẹ, đều là con không tốt, là con làm cho mẹ đau lòng.”
“Niệm Niệm, con có thích Ân Diệc Phong không, nếu như không thích đừng nên đồng ý hôn sự này, chuyện của công ty không cần con quan tâm, mẹ chỉ mong con được vui vẻ, hạnh phúc.”
Hóa ra mẹ nhìn ra được mục đích cô đồng ý kết hôn, khóe miệng Điền Tâm Niệm hơi cong, cười cay đắng, “Không chỉ riêng chuyện công ty mà cũng là vì con nữa, mọi chuyện trở nên xấu như vậy, kết hôn là biện pháp tốt nhất.”
Mẹ con hai người đều đắm chìm trong nỗi đau bất lực, cửa phòng bệnh vang lên, Diệp An Bình bước vào.
“Dì, dì đã đỡ hơn chút nào chưa?” Diệp An Bình đem hoa quả đặt lên bàn lo lắng hỏi.
“Là An Bình à, dì không sao, cảm ơn con đến thăm dì.”
Diệp An Bình nháy mắt ra dấu với Điền Tâm Niệm, hai người mượn cớ cùng đi ra ngoài, Diệp An Bình kéo cô đi đến chỗ an toàn, rồi mới lên tiếng, “Mình theo như cậu nói điều tra, số điện thoại đó không xác thực chắc là tùy tiện mua đại ở tiệm bán bán ven đường, hoàn toàn không tra ra ai đã nhắn tin này.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, không tra ra là chuyện trong dự liệu.
Diệp An Bình suy nghĩ một chút lại nói, “Tuy rằng không tra được, nhưng người này nhất định là người xung quanh mình, người này hiểu rõ cậu, biết cậu thích Phương Vũ Thành, cũng biết đêm đó anh ta đính hôn, biết cậu đi uống rượu, để cậu uống say xong lừa cậu, rồi quay lại đoạn video kia, chỉ là... Trong phòng tại sao có Ân Diệc Phong ta, người này làm như vậy có mục đích gì đây?”
“Mình cũng nghĩ như vậy, người này khẳng định đang ở gần mình, … tối thiểu… Người này đối với hành tung của mình nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là… Mình phải thận trọng suy nghĩ mưu đồ của người này, nếu như chỉ là vì hủy diệt mình… Vậy cần gì phải tìm người có địa vị như tổng tài Ân thị… ” Đây là điều Điền Tâm Niệm nghĩ hoài mà không ra, hình như trong tăm tối có một đôi tay thao túng tất cả, nhưng mục đích của người này cô không hiểu rõ.
“Đúng, mình cũng nghĩ không thông.” Diệp An Bình buồn rầu đấm vào đầu, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, vụ hôn lễ là sao, cậu muốn cùng Ân Diệc Phong kết hôn hả?”
“Ừ… Ai, đừng nói nữa.” Thực sự là vạch áo cho ngừoi xem lưng mà, Điền Tâm Niệm bực bội khoát tay.
“Oh, tuyệt vời quá! Thế giới này quả thực quá thần kỳ!” Diệp An Bình nhảy dựng kêu lên, kích động vô cùng, “Cái này gọi là gì ta, vừa gặp đã yêu? Tình một đêm? Thực khó mà tin được tổng tài Ân thị quyến luyến trăm hoa lại vì Điền Tâm chúng ta một đóa hoa cúc non nớt mà bỏ qua khắp biển hoa, anh ta cầu hôn cậu ra sao, có phải sau khi trải qua đêm đó liền say mê hương vị non nót ngọt ngào của Điền Tâm chúng ta, sau đó tìm người phụ nữa khác thấy đều là những người bôi son trát phấn tầm thường, cho nên không chút do dự nhảy vào ma chưởng của cậu, không thể nào thoát khỏi được, là thế này phải không, là thế này phải không? Đúng rồi, anh ta quỳ xuống hả? Hay là khóc? Nhẫn đâu, cho mình xem đi, mấy ca-ra, có phải là bằng trứng bồ câu không, ối trời ơi, rất nhiều tiền đó nha!”
Điền Tâm Niệm rời khỏi Ân thị liền trực tiếp đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi khắp nơi đều là tin tức của cô và Ân Diệc Phong, ngay cả đón xe, ở trên xe đều bị tài xế nhận ra.
Nào là tác phong phải thận trọng, nào là gả vào nhà giàu có hưởng sự huy hoàng suốt đời.
Những thứ này cô đều không muốn nghe!
Cô đến bệnh viện là vì muốn chính miệng nói tin đính hôn cho mẹ, vốn tưởng rằng Tống Lệ Mai sẽ phản đối, nhưng bà chỉ thở dài gật đầu.
“Xin lỗi mẹ, làm cho mẹ mất mặt.” Điền Tâm Niệm thực sự rất xấu hổ.
“Con à, là mẹ có lỗi với con.” Tống Lệ Mai nhắm mắt lại che dấu đi nỗi khống khổ không dễ dàng phát hiện.
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó, chuyện này đâu có liên quan gì tới mẹ, đều là con không tốt, là con làm cho mẹ đau lòng.”
“Niệm Niệm, con có thích Ân Diệc Phong không, nếu như không thích đừng nên đồng ý hôn sự này, chuyện của công ty không cần con quan tâm, mẹ chỉ mong con được vui vẻ, hạnh phúc.”
Hóa ra mẹ nhìn ra được mục đích cô đồng ý kết hôn, khóe miệng Điền Tâm Niệm hơi cong, cười cay đắng, “Không chỉ riêng chuyện công ty mà cũng là vì con nữa, mọi chuyện trở nên xấu như vậy, kết hôn là biện pháp tốt nhất.”
Mẹ con hai người đều đắm chìm trong nỗi đau bất lực, cửa phòng bệnh vang lên, Diệp An Bình bước vào.
“Dì, dì đã đỡ hơn chút nào chưa?” Diệp An Bình đem hoa quả đặt lên bàn lo lắng hỏi.
“Là An Bình à, dì không sao, cảm ơn con đến thăm dì.”
Diệp An Bình nháy mắt ra dấu với Điền Tâm Niệm, hai người mượn cớ cùng đi ra ngoài, Diệp An Bình kéo cô đi đến chỗ an toàn, rồi mới lên tiếng, “Mình theo như cậu nói điều tra, số điện thoại đó không xác thực chắc là tùy tiện mua đại ở tiệm bán bán ven đường, hoàn toàn không tra ra ai đã nhắn tin này.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, không tra ra là chuyện trong dự liệu.
Diệp An Bình suy nghĩ một chút lại nói, “Tuy rằng không tra được, nhưng người này nhất định là người xung quanh mình, người này hiểu rõ cậu, biết cậu thích Phương Vũ Thành, cũng biết đêm đó anh ta đính hôn, biết cậu đi uống rượu, để cậu uống say xong lừa cậu, rồi quay lại đoạn video kia, chỉ là... Trong phòng tại sao có Ân Diệc Phong ta, người này làm như vậy có mục đích gì đây?”
“Mình cũng nghĩ như vậy, người này khẳng định đang ở gần mình, … tối thiểu… Người này đối với hành tung của mình nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là… Mình phải thận trọng suy nghĩ mưu đồ của người này, nếu như chỉ là vì hủy diệt mình… Vậy cần gì phải tìm người có địa vị như tổng tài Ân thị… ” Đây là điều Điền Tâm Niệm nghĩ hoài mà không ra, hình như trong tăm tối có một đôi tay thao túng tất cả, nhưng mục đích của người này cô không hiểu rõ.
“Đúng, mình cũng nghĩ không thông.” Diệp An Bình buồn rầu đấm vào đầu, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, vụ hôn lễ là sao, cậu muốn cùng Ân Diệc Phong kết hôn hả?”
“Ừ… Ai, đừng nói nữa.” Thực sự là vạch áo cho ngừoi xem lưng mà, Điền Tâm Niệm bực bội khoát tay.
“Oh, tuyệt vời quá! Thế giới này quả thực quá thần kỳ!” Diệp An Bình nhảy dựng kêu lên, kích động vô cùng, “Cái này gọi là gì ta, vừa gặp đã yêu? Tình một đêm? Thực khó mà tin được tổng tài Ân thị quyến luyến trăm hoa lại vì Điền Tâm chúng ta một đóa hoa cúc non nớt mà bỏ qua khắp biển hoa, anh ta cầu hôn cậu ra sao, có phải sau khi trải qua đêm đó liền say mê hương vị non nót ngọt ngào của Điền Tâm chúng ta, sau đó tìm người phụ nữa khác thấy đều là những người bôi son trát phấn tầm thường, cho nên không chút do dự nhảy vào ma chưởng của cậu, không thể nào thoát khỏi được, là thế này phải không, là thế này phải không? Đúng rồi, anh ta quỳ xuống hả? Hay là khóc? Nhẫn đâu, cho mình xem đi, mấy ca-ra, có phải là bằng trứng bồ câu không, ối trời ơi, rất nhiều tiền đó nha!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Điền Tâm Niệm rời khỏi Ân thị liền trực tiếp đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi khắp nơi đều là tin tức của cô và Ân Diệc Phong, ngay cả đón xe, ở trên xe đều bị tài xế nhận ra.
Nào là tác phong phải thận trọng, nào là gả vào nhà giàu có hưởng sự huy hoàng suốt đời.
Những thứ này cô đều không muốn nghe!
Cô đến bệnh viện là vì muốn chính miệng nói tin đính hôn cho mẹ, vốn tưởng rằng Tống Lệ Mai sẽ phản đối, nhưng bà chỉ thở dài gật đầu.
“Xin lỗi mẹ, làm cho mẹ mất mặt.” Điền Tâm Niệm thực sự rất xấu hổ.
“Con à, là mẹ có lỗi với con.” Tống Lệ Mai nhắm mắt lại che dấu đi nỗi khống khổ không dễ dàng phát hiện.
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó, chuyện này đâu có liên quan gì tới mẹ, đều là con không tốt, là con làm cho mẹ đau lòng.”
“Niệm Niệm, con có thích Ân Diệc Phong không, nếu như không thích đừng nên đồng ý hôn sự này, chuyện của công ty không cần con quan tâm, mẹ chỉ mong con được vui vẻ, hạnh phúc.”
Hóa ra mẹ nhìn ra được mục đích cô đồng ý kết hôn, khóe miệng Điền Tâm Niệm hơi cong, cười cay đắng, “Không chỉ riêng chuyện công ty mà cũng là vì con nữa, mọi chuyện trở nên xấu như vậy, kết hôn là biện pháp tốt nhất.”
Mẹ con hai người đều đắm chìm trong nỗi đau bất lực, cửa phòng bệnh vang lên, Diệp An Bình bước vào.
“Dì, dì đã đỡ hơn chút nào chưa?” Diệp An Bình đem hoa quả đặt lên bàn lo lắng hỏi.
“Là An Bình à, dì không sao, cảm ơn con đến thăm dì.”
Diệp An Bình nháy mắt ra dấu với Điền Tâm Niệm, hai người mượn cớ cùng đi ra ngoài, Diệp An Bình kéo cô đi đến chỗ an toàn, rồi mới lên tiếng, “Mình theo như cậu nói điều tra, số điện thoại đó không xác thực chắc là tùy tiện mua đại ở tiệm bán bán ven đường, hoàn toàn không tra ra ai đã nhắn tin này.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, không tra ra là chuyện trong dự liệu.
Diệp An Bình suy nghĩ một chút lại nói, “Tuy rằng không tra được, nhưng người này nhất định là người xung quanh mình, người này hiểu rõ cậu, biết cậu thích Phương Vũ Thành, cũng biết đêm đó anh ta đính hôn, biết cậu đi uống rượu, để cậu uống say xong lừa cậu, rồi quay lại đoạn video kia, chỉ là... Trong phòng tại sao có Ân Diệc Phong ta, người này làm như vậy có mục đích gì đây?”
“Mình cũng nghĩ như vậy, người này khẳng định đang ở gần mình, … tối thiểu… Người này đối với hành tung của mình nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là… Mình phải thận trọng suy nghĩ mưu đồ của người này, nếu như chỉ là vì hủy diệt mình… Vậy cần gì phải tìm người có địa vị như tổng tài Ân thị… ” Đây là điều Điền Tâm Niệm nghĩ hoài mà không ra, hình như trong tăm tối có một đôi tay thao túng tất cả, nhưng mục đích của người này cô không hiểu rõ.
“Đúng, mình cũng nghĩ không thông.” Diệp An Bình buồn rầu đấm vào đầu, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, vụ hôn lễ là sao, cậu muốn cùng Ân Diệc Phong kết hôn hả?”
“Ừ… Ai, đừng nói nữa.” Thực sự là vạch áo cho ngừoi xem lưng mà, Điền Tâm Niệm bực bội khoát tay.
“Oh, tuyệt vời quá! Thế giới này quả thực quá thần kỳ!” Diệp An Bình nhảy dựng kêu lên, kích động vô cùng, “Cái này gọi là gì ta, vừa gặp đã yêu? Tình một đêm? Thực khó mà tin được tổng tài Ân thị quyến luyến trăm hoa lại vì Điền Tâm chúng ta một đóa hoa cúc non nớt mà bỏ qua khắp biển hoa, anh ta cầu hôn cậu ra sao, có phải sau khi trải qua đêm đó liền say mê hương vị non nót ngọt ngào của Điền Tâm chúng ta, sau đó tìm người phụ nữa khác thấy đều là những người bôi son trát phấn tầm thường, cho nên không chút do dự nhảy vào ma chưởng của cậu, không thể nào thoát khỏi được, là thế này phải không, là thế này phải không? Đúng rồi, anh ta quỳ xuống hả? Hay là khóc? Nhẫn đâu, cho mình xem đi, mấy ca-ra, có phải là bằng trứng bồ câu không, ối trời ơi, rất nhiều tiền đó nha!”