Ngày mai mình có việc bận nên chắc mình ko post được nên hnay mình sẽ post lun 2 chương ngmai lun hìhì ;))
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Niệm Niệm, đã ngủ chưa?” Là Tống Lệ Mai.
“Mẹ, con vẫn chưa ngủ, mẹ vào đi.”
Tống Lệ Mai mỉm cười ngồi ở bên giường nhìn áo cưới để trong phòng, trong lòng có tư vị nói không nên lời, “Niệm Niệm chúng ta đã trưởng thành, ngày mai phải lập gia đình rồi. Cũng không biết cha con có trách mẹ không.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ba làm sao mà trách mẹ được chứ, nhiều năm nay đều là mẹ chăm sóc con, hơn nữa con rất tốt số, được gả vào Ân gia, có biết bao nhiêu người giành nhau muốn gả vào đây, sau này con sẽ là bà chủ giàu có rồi… Ha hả… Vừa vặn con lại thích cuộc sống an nhàn, là một con sâu gạo không cần lo cơm ăn áo mặc, ha ha ha.” Điền Tâm Niệm giả vờ vui vẻ, cô không thể để cho mẹ biết cô không tình nguyện, cũng không thể lộ ra không một chút nào không hạnh phúc, cô không thể để cho mẹ lo lắng được.
“Đứa con ngốc nghếch!” Tống Lệ Mai trìu mến nhéo chóp mũi của cô, “Con gái, sắp trở thành vợ của người ta, con dâu rồi, mẹ muốn dặn dò con hai câu.”
“Ừm.”
“Sau này Ân Diệc Phong chính là chồng của con, phải học cách yêu nó, chăm sóc nó, học cách làm tốt bổn phận một người vợ biết không, cũng không được nghĩ lung tung, trong cuộc sống sau này của con chỉ có thể có một mình chồng con thôi, Niệm Niệm, con hiểu ý mẹ chứ?”
“Mẹ, con biết rồi.” Sau này cô không thể ảo tưởng còn có còn có bất cứ quan hệ với Phương Vũ Thành gì rồi, cô đã là bà Ân rồi.
“Còn nữa là con dâu phải biết kính trọng và hiếu thảo, con phải đem mẹ chồng trở thành mẹ mà đối xử, cho dù bà ấy đối với con… Trách mắng nặng nề hoặc là hơi lãnh đạm, con cũng không thể có tỏ ra không thích biết không, điểm này nhất định phải hứa với mẹ, phải đối xử thật tốt với ba mẹ chồng con.” Tống Lệ Mai nắm tay cô, nghiêm túc nói.
Điền Tâm Niệm có chút khó hiểu cảm thấy ánh mắt của bà có chút khác thường, ánh mắt này cô có chút gì đó không hiểu.
“Mẹ, mẹ làm sao biết được bà ấy sẽ không thích con, con thông minh đáng yêu như vậy, người nào lại không thích chứ, mẹ cứ yên tâm đi, em sẽ đối xử bọn họ giống như đối xử với mẹ là được rồi phải không?”
Nghe được lời cam đoan của cô, lúc này Tống Lệ Mai mới an tâm gật đầu, “Vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, ngày mai phải dậy sớm để trang điểm, đi ngủ sớm một chút.”
“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ có được không.” Ngày mai cô đã làm vợ người ta rồi, cô thật nhớ vòng tay của mẹ.
“Con nhỏ này, vẫn còn chưa lớn.” Tống Lệ Mai hết cách với cô, vén chăn nằm vào trong.
Điền Tâm Niệm thỏa mãn thở dài, “Ừm, ở trong lòng mẹ là thoải mái nhất, mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bàn tay như khi còn bé vỗ nhẹ sống lưng của cô, Tống Lệ Mai vẫn chưa ngủ mà quan sát vẻ mặt cô ngủ, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia giãy dụa.
Qua thật lâu, đến khi Điền Tâm Niệm truyền ra tiếng hít thở đều đều, Tống Lệ Mai mới nhẹ nhàng mở miệng, “Con gái, tha thứ cho mẹ.”
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, một mưu đồ đã lâu âm mưu sắp bắt đầu, đáng tiếc là cô gái đang ngủ say, cô không biết cuộc sống cô từ phút giây này đã vẽ ra dấu hiệu của thảm kịch, một nghiệt luyến không cách nào ngăn cản đã bắt đầu…
******************
Đại hôn của tổng tài Ân thị, cả thành phố A cũng nhuộm đầy sắc thái vui mừng.
Ở một góc của thành phố, Phương Vũ Thành đang dùng rượu làm tê liệt chính mình.
Tích tích tích
Là âm báo tin nhắn.
Tâm Niệm, bây giờ anh mới biết được người anh thích vẫn là em, anh đã trốn khỏi tiệc đính hôn, anh muốn gặp em, nếu em cũng yêu anh, hay đến khách sạn Thánh Long tìm anh, anh ở phòng 421 chờ em —— Phương Vũ Thành.
Ngày mai mình có việc bận nên chắc mình ko post được nên hnay mình sẽ post lun chương ngmai lun hìhì ;))
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Niệm Niệm, đã ngủ chưa?” Là Tống Lệ Mai.
“Mẹ, con vẫn chưa ngủ, mẹ vào đi.”
Tống Lệ Mai mỉm cười ngồi ở bên giường nhìn áo cưới để trong phòng, trong lòng có tư vị nói không nên lời, “Niệm Niệm chúng ta đã trưởng thành, ngày mai phải lập gia đình rồi. Cũng không biết cha con có trách mẹ không.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ba làm sao mà trách mẹ được chứ, nhiều năm nay đều là mẹ chăm sóc con, hơn nữa con rất tốt số, được gả vào Ân gia, có biết bao nhiêu người giành nhau muốn gả vào đây, sau này con sẽ là bà chủ giàu có rồi… Ha hả… Vừa vặn con lại thích cuộc sống an nhàn, là một con sâu gạo không cần lo cơm ăn áo mặc, ha ha ha.” Điền Tâm Niệm giả vờ vui vẻ, cô không thể để cho mẹ biết cô không tình nguyện, cũng không thể lộ ra không một chút nào không hạnh phúc, cô không thể để cho mẹ lo lắng được.
“Đứa con ngốc nghếch!” Tống Lệ Mai trìu mến nhéo chóp mũi của cô, “Con gái, sắp trở thành vợ của người ta, con dâu rồi, mẹ muốn dặn dò con hai câu.”
“Ừm.”
“Sau này Ân Diệc Phong chính là chồng của con, phải học cách yêu nó, chăm sóc nó, học cách làm tốt bổn phận một người vợ biết không, cũng không được nghĩ lung tung, trong cuộc sống sau này của con chỉ có thể có một mình chồng con thôi, Niệm Niệm, con hiểu ý mẹ chứ?”
“Mẹ, con biết rồi.” Sau này cô không thể ảo tưởng còn có còn có bất cứ quan hệ với Phương Vũ Thành gì rồi, cô đã là bà Ân rồi.
“Còn nữa là con dâu phải biết kính trọng và hiếu thảo, con phải đem mẹ chồng trở thành mẹ mà đối xử, cho dù bà ấy đối với con… Trách mắng nặng nề hoặc là hơi lãnh đạm, con cũng không thể có tỏ ra không thích biết không, điểm này nhất định phải hứa với mẹ, phải đối xử thật tốt với ba mẹ chồng con.” Tống Lệ Mai nắm tay cô, nghiêm túc nói.
Điền Tâm Niệm có chút khó hiểu cảm thấy ánh mắt của bà có chút khác thường, ánh mắt này cô có chút gì đó không hiểu.
“Mẹ, mẹ làm sao biết được bà ấy sẽ không thích con, con thông minh đáng yêu như vậy, người nào lại không thích chứ, mẹ cứ yên tâm đi, em sẽ đối xử bọn họ giống như đối xử với mẹ là được rồi phải không?”
Nghe được lời cam đoan của cô, lúc này Tống Lệ Mai mới an tâm gật đầu, “Vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, ngày mai phải dậy sớm để trang điểm, đi ngủ sớm một chút.”
“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ có được không.” Ngày mai cô đã làm vợ người ta rồi, cô thật nhớ vòng tay của mẹ.
“Con nhỏ này, vẫn còn chưa lớn.” Tống Lệ Mai hết cách với cô, vén chăn nằm vào trong.
Điền Tâm Niệm thỏa mãn thở dài, “Ừm, ở trong lòng mẹ là thoải mái nhất, mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bàn tay như khi còn bé vỗ nhẹ sống lưng của cô, Tống Lệ Mai vẫn chưa ngủ mà quan sát vẻ mặt cô ngủ, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia giãy dụa.
Qua thật lâu, đến khi Điền Tâm Niệm truyền ra tiếng hít thở đều đều, Tống Lệ Mai mới nhẹ nhàng mở miệng, “Con gái, tha thứ cho mẹ.”
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, một mưu đồ đã lâu âm mưu sắp bắt đầu, đáng tiếc là cô gái đang ngủ say, cô không biết cuộc sống cô từ phút giây này đã vẽ ra dấu hiệu của thảm kịch, một nghiệt luyến không cách nào ngăn cản đã bắt đầu…Đại hôn của tổng tài Ân thị, cả thành phố A cũng nhuộm đầy sắc thái vui mừng.
Ở một góc của thành phố, Phương Vũ Thành đang dùng rượu làm tê liệt chính mình.
Tích tích tích
Là âm báo tin nhắn.
Tâm Niệm, bây giờ anh mới biết được người anh thích vẫn là em, anh đã trốn khỏi tiệc đính hôn, anh muốn gặp em, nếu em cũng yêu anh, hay đến khách sạn Thánh Long tìm anh, anh ở phòng chờ em —— Phương Vũ Thành.