Ánh mắt của Ân Diệc Phong giống như đang nhìn một người phụ nữ dâm đãng, làm đâm cô bị thương sâu sắc, hai tay để trước ngực của cô, cô cau mày giãy dụa, “Ân Diệc Phong, anh buông!”
“Lại như vậy nữa rồi, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cô diễn tới nghiện.” Anh cứng rắn khoẻ mạnh đè ép cô trong ngực, bất luận cô giãy giụa như thế nào đều không thể động đậy nửa phần, chỉ có thể mặc cho bàn tay anh di chuyển trên người cô, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua vật thẳng đứng cao vót, ẩn trong cổ áo sâu chữ V, càng làm cho khuôn ngực no đầy trở nên dụ hoặc, đến nỗi còn thấy cả nụ hoa bên trong của cô, thân thể Ân Diệc Phong nóng lên, trong mắt dục vọng càng thêm bùng cháy, đầu ngón tay theo ngực của cô trợt xuống luồn vào giữa chân của cô, “Đừng nói cho tôi cô mặc như vậy không phải đang cố ý hấp dẫn tôi.”
“Anh…” Điền Tâm Niệm cắn môi, bị anh hôn á khẩu không trả lời được, đầm ngủ này là Tống Lệ Mai chuẩn bị, đêm tân hôn nhất định sẽ ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng hài hòa sau này, huống chi hôm nay lại làm ra một truyện cười như vậy, cô luôn phải nghĩ biện pháp làm cho anh nguôi giận.
Cô không có áo ngủ khác, Tống Lệ Mai kiên quyết kín đáo đưa cho cô cái này, cô tắm xong không có cách nào chỉ có thể mặc cái này.
Nhìn cô không còn lời nào để nói trong mắt Ân Diệc Phong càng thêm khinh bỉ, người phụ nữ này trước mắt lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông là anh, lần này anh không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô.
Cười ——
Bàn tay chợt đem quần trong cô xé rách.
Hay chân bị tách ra, thậm chí ngay cả kêu sợ hãi cũng không kịp, thân thể anh chợt hạ xuống, tiến sâu vào.
“A —— ”
Thân thể khít chặt chưa hề báo trước bị xâm nhập, đau đớn vì xé rách tuyệt không thua kém đêm đầu tiên, hai tay để trước bờ vai của anh, ngây thơ muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng Ân Diệc Phong làm sao lại để cho cô như mong muốn.
Nơi khít chặc như vậy đốt đỏ hai mắt của anh, rượu ngắm vào cùng dục vọng điều khiển đầu óc của anh, bắt eo nhỏ nhắn của cô, một cái đụng chạm đánh tới chỗ sâu của cô, anh thoải mái cử động thêm không có chừng mực.
Đầm ngủ mỏng manh nát tan ở trong tay anh, bàn tay không chút nào thương tiếc chà đạp vật đầy kiêu ngạo của cô.
“Ân Diệc Phong, anh buông! Anh đừng chạm vào tôi!” Điền Tâm Niệm đau đến cả người run rẩy, thân thể co rụt lại làm Ân Diệc Phong suýt nữa mất tôn nghiêm người đàn ông.
“Buông ra? Không để cho tôi chạm, vậy cô muốn để cho ai chạm? Phương Vũ Thành sao? Được! Tôi đây sẽ thành toàn cho cô!”
Điền Tâm Niệm nghe không hiểu ý trong lời anh nói, nhìn anh lui ra tưởng là cuối cùng anh cũng bỏ qua cho cô, ai dè anh lấy điện thoại ra nhấn xuống một dãy số, kéo, mở hai chân cô ra. Chân dùng sức thêm nữa đi vào.
“A ——” Lần thứ hai tiến vào không hề phòng bị, cô đau kêu thành tiếng.
Trong phòng lại bất ngờ nghe thấy âm thanh người thứ ba, “Ân Diệc Phong, có chuyện gì nói mau!”
Giọng Phương Vũ Thành vang lên, Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn điện thoại bên gối, anh lại đi gọi cho Phương Vũ Thành.
Nhìn Điền Tâm Niệm khiếp sợ, Ân Diệc Phong lạnh lùng cười, đem hai chân cô để trước ngực, dùng sức tiến vào càng sâu.
“A —— A!” Điền Tâm Niệm không khống chế được ngâm lên.
“Tâm Niệm, Tâm Niệm là em sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng loạn lo lắng của Phương Vũ Thành, Điền Tâm Niệm chợt dùng hai tay bụm miệng mình lại, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh quả thực quá vô sỉ, tại sao anh có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
Nghe được tiếng thét chói tai của Điền Tâm Niệm, Phương Vũ Thành hoảng hốt lo sợ, ngay cả cũng không có tâm trí quan tâm âm thanh quái dị vừa rồi của cô, chỉ cho rằng Ân Diệc Phong động tay với cô, không khỏi quát, “Ân Diệc Phong, con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không, có bản lĩnh anh hướng về tôi đây! Anh buông tha Tâm Niệm đi!”
Ánh mắt của Ân Diệc Phong giống như đang nhìn một người phụ nữ dâm đãng, làm đâm cô bị thương sâu sắc, hai tay để trước ngực của cô, cô cau mày giãy dụa, “Ân Diệc Phong, anh buông!”
“Lại như vậy nữa rồi, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cô diễn tới nghiện.” Anh cứng rắn khoẻ mạnh đè ép cô trong ngực, bất luận cô giãy giụa như thế nào đều không thể động đậy nửa phần, chỉ có thể mặc cho bàn tay anh di chuyển trên người cô, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua vật thẳng đứng cao vót, ẩn trong cổ áo sâu chữ V, càng làm cho khuôn ngực no đầy trở nên dụ hoặc, đến nỗi còn thấy cả nụ hoa bên trong của cô, thân thể Ân Diệc Phong nóng lên, trong mắt dục vọng càng thêm bùng cháy, đầu ngón tay theo ngực của cô trợt xuống luồn vào giữa chân của cô, “Đừng nói cho tôi cô mặc như vậy không phải đang cố ý hấp dẫn tôi.”
“Anh…” Điền Tâm Niệm cắn môi, bị anh hôn á khẩu không trả lời được, đầm ngủ này là Tống Lệ Mai chuẩn bị, đêm tân hôn nhất định sẽ ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng hài hòa sau này, huống chi hôm nay lại làm ra một truyện cười như vậy, cô luôn phải nghĩ biện pháp làm cho anh nguôi giận.
Cô không có áo ngủ khác, Tống Lệ Mai kiên quyết kín đáo đưa cho cô cái này, cô tắm xong không có cách nào chỉ có thể mặc cái này.
Nhìn cô không còn lời nào để nói trong mắt Ân Diệc Phong càng thêm khinh bỉ, người phụ nữ này trước mắt lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông là anh, lần này anh không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô.
Cười ——
Bàn tay chợt đem quần trong cô xé rách.
Hay chân bị tách ra, thậm chí ngay cả kêu sợ hãi cũng không kịp, thân thể anh chợt hạ xuống, tiến sâu vào.
“A —— ”
Thân thể khít chặt chưa hề báo trước bị xâm nhập, đau đớn vì xé rách tuyệt không thua kém đêm đầu tiên, hai tay để trước bờ vai của anh, ngây thơ muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng Ân Diệc Phong làm sao lại để cho cô như mong muốn.
Nơi khít chặc như vậy đốt đỏ hai mắt của anh, rượu ngắm vào cùng dục vọng điều khiển đầu óc của anh, bắt eo nhỏ nhắn của cô, một cái đụng chạm đánh tới chỗ sâu của cô, anh thoải mái cử động thêm không có chừng mực.
Đầm ngủ mỏng manh nát tan ở trong tay anh, bàn tay không chút nào thương tiếc chà đạp vật đầy kiêu ngạo của cô.
“Ân Diệc Phong, anh buông! Anh đừng chạm vào tôi!” Điền Tâm Niệm đau đến cả người run rẩy, thân thể co rụt lại làm Ân Diệc Phong suýt nữa mất tôn nghiêm người đàn ông.
“Buông ra? Không để cho tôi chạm, vậy cô muốn để cho ai chạm? Phương Vũ Thành sao? Được! Tôi đây sẽ thành toàn cho cô!”
Điền Tâm Niệm nghe không hiểu ý trong lời anh nói, nhìn anh lui ra tưởng là cuối cùng anh cũng bỏ qua cho cô, ai dè anh lấy điện thoại ra nhấn xuống một dãy số, kéo, mở hai chân cô ra. Chân dùng sức thêm nữa đi vào.
“A ——” Lần thứ hai tiến vào không hề phòng bị, cô đau kêu thành tiếng.
Trong phòng lại bất ngờ nghe thấy âm thanh người thứ ba, “Ân Diệc Phong, có chuyện gì nói mau!”
Giọng Phương Vũ Thành vang lên, Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn điện thoại bên gối, anh lại đi gọi cho Phương Vũ Thành.
Nhìn Điền Tâm Niệm khiếp sợ, Ân Diệc Phong lạnh lùng cười, đem hai chân cô để trước ngực, dùng sức tiến vào càng sâu.
“A —— A!” Điền Tâm Niệm không khống chế được ngâm lên.
“Tâm Niệm, Tâm Niệm là em sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng loạn lo lắng của Phương Vũ Thành, Điền Tâm Niệm chợt dùng hai tay bụm miệng mình lại, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh quả thực quá vô sỉ, tại sao anh có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
Nghe được tiếng thét chói tai của Điền Tâm Niệm, Phương Vũ Thành hoảng hốt lo sợ, ngay cả cũng không có tâm trí quan tâm âm thanh quái dị vừa rồi của cô, chỉ cho rằng Ân Diệc Phong động tay với cô, không khỏi quát, “Ân Diệc Phong, con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không, có bản lĩnh anh hướng về tôi đây! Anh buông tha Tâm Niệm đi!”