Điền Tâm Niệm vốn chẳng qua là cảm thấy Giang Ngọc Nhân sẽ không thích cô, bây giờ cô xác định Giang Ngọc Nhân rất ghét cô.
Cô đã đến Ân gia suốt hai giờ, quản gia chỉ để cho cô ở trong phòng khách ngồi chờ, trong lúc này đừng nói trà ngay cả chén nước cũng không có, xung quanh người giúp việc tới tới lui lui chỉ coi cô như trong suốt, cô dám khẳng định bọn họ biết thân phận của cô, bằng không thì với địa vị Ân gia phải hiểu cái gì gọi là đạo tiếp khách.
Cả người Điền Tâm Niệm đều đang đau, nhất là giữa hai chân, bây giờ ngồi lâu, lại thêm đau, cô biết đây là áp đảo tinh thần Giang Ngọc Nhân dành cho cô, trước kia An Bình đã nói với cô, nhà giàu có không phải là dễ dàng gả vào như vậy, nàng dâu nhà giàu có cũng không phải dễ dàng làm được, huống chi hôn lễ cô còn gây ra chê cười lớn như vậy, đây là cô nên chịu, nhưng mà eo cô thực sự muốn gảy, cô thực sự ngồi không yên.
Trong lúc Điền Tâm Niệm muốn đứng lên hoạt động một chút một chút, liền thấy quản gia chạy đến tới cửa đón Giang Ngọc Nhân, “Bà chủ, bà đã trở về.”
Tôi khinh!!
Điền Tâm Niệm ở trong lòng hung hăng mắng câu, không nghĩ tới Giang Ngọc Nhân lại không ở nhà!
Gọi cô đến lại để cô ngồi chờ suốt hai giờ.
Ánh mắt Giang Ngọc Nhân quét qua Điền Tâm Niệm ngồi ở trên ghế sa lon, cô cả người giật mình, chợt đứng lên, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, không biết cai xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn là cứng ngắc đích kêu một tiếng, “Mẹ…”
Nhưng Giang Ngọc Nhân làm như không có nghe, trực tiếp lên lầu thay quần áo, sau nửa giờ mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Điền Tâm Niệm đã xác định, ngày hôm nay gọi cô đến chính là để áp đảo tinh thần cô.
Giang Ngọc Nhân mới vừa ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng lên trà.
Điền Tâm Niệm nuốt một ngụm nước bọt, từ sáng sớm đến bây giờ cô một ngụm nước cũng không kịp uống, theo lễ phép, cô kêu một tiếng, “Mẹ, mẹ gọi con đến…”
Cô muốn hỏi một chút gọi cô đến là có chuyện gì, nhưng nói còn chưa dứt lời liền nghe rầm một tiếng, Giang Ngọc Nhân cầm chén trà đập xuống bàn, vùng xung quanh lông mày chán ghét nhăn lại, lạnh giọng quát lên, “Câm miệng! Tôi mới không phải là mẹ cô!”
Thân thể cứng ngắc, Điền Tâm Niệm bị cô làm cho sợ hãi, há miệng không biết nên nói cái gì, cô thấy được trong ánh mắt của Giang Ngọc Nhân nồng đặc chán ghét.
“Tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng gả cho Diệc Phong cô sẽ là mợ nhỏ Ân gia, làm ra nhiều chuyện người không thấy được như vậy, muốn cho tôi thừa nhận cô, quả là hy vọng hão huyền!” Giang Ngọc Nhân lạnh giọng nói, con mắt liếc xéo, dùng ánh mắt không biết xấu hổ nhìn cô.
“Con, con làm cái gì chuyện người không thấy được?” Điền Tâm Niệm không chịu được ánh mắt của cô, giống như cô là giòi bọ trong WC, khiến người ta thấy liền muốn buồn nôn nhìn cô.
Giang Ngọc Nhân hừ lạnh một tiếng, “Cô mở miệng hỏi mà không biết xấu hổ, con gái ngoan nhà nào mà lại chạy đến khách sạn lên giường cùng người xa lạ, còn bị quay lén video thấp hèn như vậy? Cũng không biết mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào, mẹ cô chắc là loại người như thế nên mới dạy ra loại người như cô!”
“Bà!” Điền Tâm Niệm không thể nhịn được nữa đứng lên, cắn môi nói, “Nếu bác không cho con gọi là mẹ, con sẽ gọi bác một tiếng bà Ân, bác là bề trên, trước khi con gả vào nhà này mẹ con đã dặn phải hiếu thảo kính trọng bác, cho nên bác nói con cái gì, con cũng sẽ chịu đựng, nhưng xin bác đừng bôi nhọ mẹ con, bà ấy vô tội! Bà ấy không cần phải … Bởi vì con mà nhận lấy sỉ nhục của người khác! Còn nữa, Ân gia các người là nhà giàu có dòng dõi quý tộc, con không dám trèo cao cũng chưa bao giờ nghĩ là trèo cao, mọi chuyện xảy xa, con không biết nên như thế nào cùng bác giải thích, ngay cả con cũng không rõ ràng, nhưng con có thể thề với trời, gả vào Ân gia chỉ là quỷ thần xui khiến, con không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, nếu như con được lựa chọn, con… Cũng không muốn gả vào đây, bởi vì con cũng không thương con trai cao quý của bác. Con nghĩ mục đích hôm nay bác gọi con tới cũng đạt được rồi, không có việc gì con đi trước, không quấy rầy bác nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.”
Điền Tâm Niệm vốn chẳng qua là cảm thấy Giang Ngọc Nhân sẽ không thích cô, bây giờ cô xác định Giang Ngọc Nhân rất ghét cô.
Cô đã đến Ân gia suốt hai giờ, quản gia chỉ để cho cô ở trong phòng khách ngồi chờ, trong lúc này đừng nói trà ngay cả chén nước cũng không có, xung quanh người giúp việc tới tới lui lui chỉ coi cô như trong suốt, cô dám khẳng định bọn họ biết thân phận của cô, bằng không thì với địa vị Ân gia phải hiểu cái gì gọi là đạo tiếp khách.
Cả người Điền Tâm Niệm đều đang đau, nhất là giữa hai chân, bây giờ ngồi lâu, lại thêm đau, cô biết đây là áp đảo tinh thần Giang Ngọc Nhân dành cho cô, trước kia An Bình đã nói với cô, nhà giàu có không phải là dễ dàng gả vào như vậy, nàng dâu nhà giàu có cũng không phải dễ dàng làm được, huống chi hôn lễ cô còn gây ra chê cười lớn như vậy, đây là cô nên chịu, nhưng mà eo cô thực sự muốn gảy, cô thực sự ngồi không yên.
Trong lúc Điền Tâm Niệm muốn đứng lên hoạt động một chút một chút, liền thấy quản gia chạy đến tới cửa đón Giang Ngọc Nhân, “Bà chủ, bà đã trở về.”
Tôi khinh!!
Điền Tâm Niệm ở trong lòng hung hăng mắng câu, không nghĩ tới Giang Ngọc Nhân lại không ở nhà!
Gọi cô đến lại để cô ngồi chờ suốt hai giờ.
Ánh mắt Giang Ngọc Nhân quét qua Điền Tâm Niệm ngồi ở trên ghế sa lon, cô cả người giật mình, chợt đứng lên, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, không biết cai xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn là cứng ngắc đích kêu một tiếng, “Mẹ…”
Nhưng Giang Ngọc Nhân làm như không có nghe, trực tiếp lên lầu thay quần áo, sau nửa giờ mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Điền Tâm Niệm đã xác định, ngày hôm nay gọi cô đến chính là để áp đảo tinh thần cô.
Giang Ngọc Nhân mới vừa ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng lên trà.
Điền Tâm Niệm nuốt một ngụm nước bọt, từ sáng sớm đến bây giờ cô một ngụm nước cũng không kịp uống, theo lễ phép, cô kêu một tiếng, “Mẹ, mẹ gọi con đến…”
Cô muốn hỏi một chút gọi cô đến là có chuyện gì, nhưng nói còn chưa dứt lời liền nghe rầm một tiếng, Giang Ngọc Nhân cầm chén trà đập xuống bàn, vùng xung quanh lông mày chán ghét nhăn lại, lạnh giọng quát lên, “Câm miệng! Tôi mới không phải là mẹ cô!”
Thân thể cứng ngắc, Điền Tâm Niệm bị cô làm cho sợ hãi, há miệng không biết nên nói cái gì, cô thấy được trong ánh mắt của Giang Ngọc Nhân nồng đặc chán ghét.
“Tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng gả cho Diệc Phong cô sẽ là mợ nhỏ Ân gia, làm ra nhiều chuyện người không thấy được như vậy, muốn cho tôi thừa nhận cô, quả là hy vọng hão huyền!” Giang Ngọc Nhân lạnh giọng nói, con mắt liếc xéo, dùng ánh mắt không biết xấu hổ nhìn cô.
“Con, con làm cái gì chuyện người không thấy được?” Điền Tâm Niệm không chịu được ánh mắt của cô, giống như cô là giòi bọ trong WC, khiến người ta thấy liền muốn buồn nôn nhìn cô.
Giang Ngọc Nhân hừ lạnh một tiếng, “Cô mở miệng hỏi mà không biết xấu hổ, con gái ngoan nhà nào mà lại chạy đến khách sạn lên giường cùng người xa lạ, còn bị quay lén video thấp hèn như vậy? Cũng không biết mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào, mẹ cô chắc là loại người như thế nên mới dạy ra loại người như cô!”
“Bà!” Điền Tâm Niệm không thể nhịn được nữa đứng lên, cắn môi nói, “Nếu bác không cho con gọi là mẹ, con sẽ gọi bác một tiếng bà Ân, bác là bề trên, trước khi con gả vào nhà này mẹ con đã dặn phải hiếu thảo kính trọng bác, cho nên bác nói con cái gì, con cũng sẽ chịu đựng, nhưng xin bác đừng bôi nhọ mẹ con, bà ấy vô tội! Bà ấy không cần phải … Bởi vì con mà nhận lấy sỉ nhục của người khác! Còn nữa, Ân gia các người là nhà giàu có dòng dõi quý tộc, con không dám trèo cao cũng chưa bao giờ nghĩ là trèo cao, mọi chuyện xảy xa, con không biết nên như thế nào cùng bác giải thích, ngay cả con cũng không rõ ràng, nhưng con có thể thề với trời, gả vào Ân gia chỉ là quỷ thần xui khiến, con không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, nếu như con được lựa chọn, con… Cũng không muốn gả vào đây, bởi vì con cũng không thương con trai cao quý của bác. Con nghĩ mục đích hôm nay bác gọi con tới cũng đạt được rồi, không có việc gì con đi trước, không quấy rầy bác nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Điền Tâm Niệm vốn chẳng qua là cảm thấy Giang Ngọc Nhân sẽ không thích cô, bây giờ cô xác định Giang Ngọc Nhân rất ghét cô.
Cô đã đến Ân gia suốt hai giờ, quản gia chỉ để cho cô ở trong phòng khách ngồi chờ, trong lúc này đừng nói trà ngay cả chén nước cũng không có, xung quanh người giúp việc tới tới lui lui chỉ coi cô như trong suốt, cô dám khẳng định bọn họ biết thân phận của cô, bằng không thì với địa vị Ân gia phải hiểu cái gì gọi là đạo tiếp khách.
Cả người Điền Tâm Niệm đều đang đau, nhất là giữa hai chân, bây giờ ngồi lâu, lại thêm đau, cô biết đây là áp đảo tinh thần Giang Ngọc Nhân dành cho cô, trước kia An Bình đã nói với cô, nhà giàu có không phải là dễ dàng gả vào như vậy, nàng dâu nhà giàu có cũng không phải dễ dàng làm được, huống chi hôn lễ cô còn gây ra chê cười lớn như vậy, đây là cô nên chịu, nhưng mà eo cô thực sự muốn gảy, cô thực sự ngồi không yên.
Trong lúc Điền Tâm Niệm muốn đứng lên hoạt động một chút một chút, liền thấy quản gia chạy đến tới cửa đón Giang Ngọc Nhân, “Bà chủ, bà đã trở về.”
Tôi khinh!!
Điền Tâm Niệm ở trong lòng hung hăng mắng câu, không nghĩ tới Giang Ngọc Nhân lại không ở nhà!
Gọi cô đến lại để cô ngồi chờ suốt hai giờ.
Ánh mắt Giang Ngọc Nhân quét qua Điền Tâm Niệm ngồi ở trên ghế sa lon, cô cả người giật mình, chợt đứng lên, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, không biết cai xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn là cứng ngắc đích kêu một tiếng, “Mẹ…”
Nhưng Giang Ngọc Nhân làm như không có nghe, trực tiếp lên lầu thay quần áo, sau nửa giờ mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Điền Tâm Niệm đã xác định, ngày hôm nay gọi cô đến chính là để áp đảo tinh thần cô.
Giang Ngọc Nhân mới vừa ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng lên trà.
Điền Tâm Niệm nuốt một ngụm nước bọt, từ sáng sớm đến bây giờ cô một ngụm nước cũng không kịp uống, theo lễ phép, cô kêu một tiếng, “Mẹ, mẹ gọi con đến…”
Cô muốn hỏi một chút gọi cô đến là có chuyện gì, nhưng nói còn chưa dứt lời liền nghe rầm một tiếng, Giang Ngọc Nhân cầm chén trà đập xuống bàn, vùng xung quanh lông mày chán ghét nhăn lại, lạnh giọng quát lên, “Câm miệng! Tôi mới không phải là mẹ cô!”
Thân thể cứng ngắc, Điền Tâm Niệm bị cô làm cho sợ hãi, há miệng không biết nên nói cái gì, cô thấy được trong ánh mắt của Giang Ngọc Nhân nồng đặc chán ghét.
“Tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng gả cho Diệc Phong cô sẽ là mợ nhỏ Ân gia, làm ra nhiều chuyện người không thấy được như vậy, muốn cho tôi thừa nhận cô, quả là hy vọng hão huyền!” Giang Ngọc Nhân lạnh giọng nói, con mắt liếc xéo, dùng ánh mắt không biết xấu hổ nhìn cô.
“Con, con làm cái gì chuyện người không thấy được?” Điền Tâm Niệm không chịu được ánh mắt của cô, giống như cô là giòi bọ trong WC, khiến người ta thấy liền muốn buồn nôn nhìn cô.
Giang Ngọc Nhân hừ lạnh một tiếng, “Cô mở miệng hỏi mà không biết xấu hổ, con gái ngoan nhà nào mà lại chạy đến khách sạn lên giường cùng người xa lạ, còn bị quay lén video thấp hèn như vậy? Cũng không biết mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào, mẹ cô chắc là loại người như thế nên mới dạy ra loại người như cô!”
“Bà!” Điền Tâm Niệm không thể nhịn được nữa đứng lên, cắn môi nói, “Nếu bác không cho con gọi là mẹ, con sẽ gọi bác một tiếng bà Ân, bác là bề trên, trước khi con gả vào nhà này mẹ con đã dặn phải hiếu thảo kính trọng bác, cho nên bác nói con cái gì, con cũng sẽ chịu đựng, nhưng xin bác đừng bôi nhọ mẹ con, bà ấy vô tội! Bà ấy không cần phải … Bởi vì con mà nhận lấy sỉ nhục của người khác! Còn nữa, Ân gia các người là nhà giàu có dòng dõi quý tộc, con không dám trèo cao cũng chưa bao giờ nghĩ là trèo cao, mọi chuyện xảy xa, con không biết nên như thế nào cùng bác giải thích, ngay cả con cũng không rõ ràng, nhưng con có thể thề với trời, gả vào Ân gia chỉ là quỷ thần xui khiến, con không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, nếu như con được lựa chọn, con… Cũng không muốn gả vào đây, bởi vì con cũng không thương con trai cao quý của bác. Con nghĩ mục đích hôm nay bác gọi con tới cũng đạt được rồi, không có việc gì con đi trước, không quấy rầy bác nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.”