Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn ông ta, không nghĩ tới bọn họ ngay cả cảnh sát cảnh sát cũng không sợ, lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn số, thuộc hạ một bên đã đem đoạt lấy điên thoại của cô, hung hăng quăng xuống đất, di dộng rớt tan nát làm trong lòng bọn họ run lên, trong mắt hiện đầy hoảng sợ.
Tiếu Vân Phi một mực một bên xem cuộc vui, lúc này giả vờ tốt bụng khuyên, “Cô Điền cần gì như thế phụ lòng tốt của người khác, hiếm thấy Lý tổng để mắt em, Ân Diệc Phong có lẽ không thỏa mãn được em, anh ta bây giờ đang ở thành phố G ung dung tự tại vui vẻ, theo anh ta còn không bằng theo Lý tổng, tối thiểu, ông ta sẽ giúp em giữ được Điền thị không cần em vất vả như vậy đi ra cười làm lành đi.”
“Thì ra là anh ngay từ đầu không có thật lòng, anh căn bản là không có dự định dự định hợp tác với chúng tôi.” Điền Tâm Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, chỉ tiếc bản thân quá ngu ngốc phát giác quá muộn.
Lý tổng cười hèn mọn, “Thế nào, theo anh so với theo thằng nhóc Ân Diệc Phong tốt hơn nhiều, chỉ cần em phục vụ anh thoải mái, một một Điền thị không coi vào đâu.”
“Tôi cóc thèm!” Điền Tâm Niệm buồn nôn nhìn ông, “Ông nằm mơ, ông kém xa Ân Diệc Phong, ông ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng, muốn cho tôi phục vụ ông, ông kiếp sau đầu thai lại rồi hãy nói.”
“Con mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Lý tổng cho tới bây giờ không có bị người ghét bỏ như thế, “Đem nó qua đây cho ông, ông đây hôm nay ở đây sẽ xử mày, để cho mày biết tao và Ân Diệc Phong ai lợi hại hơn.”
“Thằng khốn, bọn mày buông con bé ra, còn có công lý hay không, a…” Trợ lý Trần vừa thấy Điền Tâm Niệm bị bắt vội vã tiến lên ngăn cản, lại lập tức bị người đá ngã trên mặt đất.
“Trợ lý Trần!” Con mắt Điền Tâm Niệm đều đỏ, giày cao gót bén nhọn hung hăng giẫm trên chân tên thuộc hạ kia, tiếng kêu thảm thiết vang lên, anh ta run rẩy té trên mặt đất, ôm chân lăn lộn.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả!” Lý tổng nhìn không quen phụ nữ phản kháng ông, một cái tát không chút lưu tình tát trên mặt cô, Điền Tâm Niệm té xỉu ở trên ghế sa lon, đầu kêu ong ong, khóe miệng đầy mùi tanh.
“Con mẹ nó mày với Ân Diệc Phong ngay cả cái loại video này cũng quay được, sao cùng tao lại không được, tao hôm nay sẽ ở đây làm vậy với mày, nhìn được chưa, đến đi, chụp vài bô cho tao gởi cho Ân Diệc Phong, tao xem nó còn dám kiêu ngạo ở trước mặt tao nữa không.” Lý tổng nói cưỡi lên người của Điền Tâm Niệm, trên tay dùng một chút lực, xoạt một tiếng, lộ ra da thịt bên trong trắng trẻo mềm mại.
Điền Tâm Niệm ngã vào ghế sa lon, đau đầu lắm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Ân Diệc Phong, cứu em, cứu em…”
Cô biết rõ Ân Diệc Phong đang ở thành phố G, nhưng lại vô thức gọi tên anh ra.
Lý tổng phút chốc mù quáng, nhìn da thịt cô trơn mịn giống như có thể nặn ra sữa lập tức có phản ứng, trên người của cô vẫn còn lưu lại dấu vết Ân Diệc Phong để lại lúc trước, khiến ông có dục vọng muốn chiếm đoạt, “Ha ha ha, Ân Diệc Phong nó bây giờ đang ở thành phố G chơi bời trăng hoa, không cứu được em đâu, em ngoan ngoãn theo anh đi, đánh giá thử xem anh và nó ai lợi hại hơn.”
Tiếu Vân Phi nhìn ông muốn tới thật, vội vàng nói, “Chú muốn tới thực sự hả? Ân Diệc Phong ở thành phố A thế lực rất lớn, bây giờ còn không phải là lúc trở mặt với anh ta đâu.”
Anh thấy Ân Diệc Phong một chút cũng không để ý tới người vợ này, chỉ là bài học kinh nghiệm coi như là áp đảo tinh thần, nhưng nếu tới thực sự, e rằng thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi loại khuất nhục này được?
Trương tổng cũng có chút bận tâm ở một bên hùa theo, nhưng Lý tổng sớm đã bị dục vọng thúc đẩy, “Con mẹ nó Ân Diệc Phong nhằm nhò gì, ông chơi vợ của nó, xem nó có thể làm gì.” Nói dùng sức xé ra áo sơmi của cô, cúi người xuống hôn hôn ngực của cô.
Trong dạ dày Điền Tâm Niệm một trận kinh tởm, lập tức nôn oẹ vùng lên, “Ân Diệc Phong sẽ không bỏ qua cho ông đâu, anh ấy chắc chắn phế đi ông, làm ông tuyệt tự.”
Bốp ——
Lại một cái tát, Lý tổng nổi giận, tháo ra dây nịt quát lên, “Ông cũng muốn nhìn hôm nay là hôm nay là ai bị phế đi, một hồi nguyên một đám bọn mày cỡi lên nó cho tao, tao xem nó còn dám mạnh miệng nữa hay không.”
Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn ông ta, không nghĩ tới bọn họ ngay cả cảnh sát cảnh sát cũng không sợ, lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn số, thuộc hạ một bên đã đem đoạt lấy điên thoại của cô, hung hăng quăng xuống đất, di dộng rớt tan nát làm trong lòng bọn họ run lên, trong mắt hiện đầy hoảng sợ.
Tiếu Vân Phi một mực một bên xem cuộc vui, lúc này giả vờ tốt bụng khuyên, “Cô Điền cần gì như thế phụ lòng tốt của người khác, hiếm thấy Lý tổng để mắt em, Ân Diệc Phong có lẽ không thỏa mãn được em, anh ta bây giờ đang ở thành phố G ung dung tự tại vui vẻ, theo anh ta còn không bằng theo Lý tổng, tối thiểu, ông ta sẽ giúp em giữ được Điền thị không cần em vất vả như vậy đi ra cười làm lành đi.”
“Thì ra là anh ngay từ đầu không có thật lòng, anh căn bản là không có dự định dự định hợp tác với chúng tôi.” Điền Tâm Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, chỉ tiếc bản thân quá ngu ngốc phát giác quá muộn.
Lý tổng cười hèn mọn, “Thế nào, theo anh so với theo thằng nhóc Ân Diệc Phong tốt hơn nhiều, chỉ cần em phục vụ anh thoải mái, một một Điền thị không coi vào đâu.”
“Tôi cóc thèm!” Điền Tâm Niệm buồn nôn nhìn ông, “Ông nằm mơ, ông kém xa Ân Diệc Phong, ông ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng, muốn cho tôi phục vụ ông, ông kiếp sau đầu thai lại rồi hãy nói.”
“Con mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Lý tổng cho tới bây giờ không có bị người ghét bỏ như thế, “Đem nó qua đây cho ông, ông đây hôm nay ở đây sẽ xử mày, để cho mày biết tao và Ân Diệc Phong ai lợi hại hơn.”
“Thằng khốn, bọn mày buông con bé ra, còn có công lý hay không, a…” Trợ lý Trần vừa thấy Điền Tâm Niệm bị bắt vội vã tiến lên ngăn cản, lại lập tức bị người đá ngã trên mặt đất.
“Trợ lý Trần!” Con mắt Điền Tâm Niệm đều đỏ, giày cao gót bén nhọn hung hăng giẫm trên chân tên thuộc hạ kia, tiếng kêu thảm thiết vang lên, anh ta run rẩy té trên mặt đất, ôm chân lăn lộn.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả!” Lý tổng nhìn không quen phụ nữ phản kháng ông, một cái tát không chút lưu tình tát trên mặt cô, Điền Tâm Niệm té xỉu ở trên ghế sa lon, đầu kêu ong ong, khóe miệng đầy mùi tanh.
“Con mẹ nó mày với Ân Diệc Phong ngay cả cái loại video này cũng quay được, sao cùng tao lại không được, tao hôm nay sẽ ở đây làm vậy với mày, nhìn được chưa, đến đi, chụp vài bô cho tao gởi cho Ân Diệc Phong, tao xem nó còn dám kiêu ngạo ở trước mặt tao nữa không.” Lý tổng nói cưỡi lên người của Điền Tâm Niệm, trên tay dùng một chút lực, xoạt một tiếng, lộ ra da thịt bên trong trắng trẻo mềm mại.
Điền Tâm Niệm ngã vào ghế sa lon, đau đầu lắm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Ân Diệc Phong, cứu em, cứu em…”
Cô biết rõ Ân Diệc Phong đang ở thành phố G, nhưng lại vô thức gọi tên anh ra.
Lý tổng phút chốc mù quáng, nhìn da thịt cô trơn mịn giống như có thể nặn ra sữa lập tức có phản ứng, trên người của cô vẫn còn lưu lại dấu vết Ân Diệc Phong để lại lúc trước, khiến ông có dục vọng muốn chiếm đoạt, “Ha ha ha, Ân Diệc Phong nó bây giờ đang ở thành phố G chơi bời trăng hoa, không cứu được em đâu, em ngoan ngoãn theo anh đi, đánh giá thử xem anh và nó ai lợi hại hơn.”
Tiếu Vân Phi nhìn ông muốn tới thật, vội vàng nói, “Chú muốn tới thực sự hả? Ân Diệc Phong ở thành phố A thế lực rất lớn, bây giờ còn không phải là lúc trở mặt với anh ta đâu.”
Anh thấy Ân Diệc Phong một chút cũng không để ý tới người vợ này, chỉ là bài học kinh nghiệm coi như là áp đảo tinh thần, nhưng nếu tới thực sự, e rằng thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi loại khuất nhục này được?
Trương tổng cũng có chút bận tâm ở một bên hùa theo, nhưng Lý tổng sớm đã bị dục vọng thúc đẩy, “Con mẹ nó Ân Diệc Phong nhằm nhò gì, ông chơi vợ của nó, xem nó có thể làm gì.” Nói dùng sức xé ra áo sơmi của cô, cúi người xuống hôn hôn ngực của cô.
Trong dạ dày Điền Tâm Niệm một trận kinh tởm, lập tức nôn oẹ vùng lên, “Ân Diệc Phong sẽ không bỏ qua cho ông đâu, anh ấy chắc chắn phế đi ông, làm ông tuyệt tự.”
Bốp ——
Lại một cái tát, Lý tổng nổi giận, tháo ra dây nịt quát lên, “Ông cũng muốn nhìn hôm nay là hôm nay là ai bị phế đi, một hồi nguyên một đám bọn mày cỡi lên nó cho tao, tao xem nó còn dám mạnh miệng nữa hay không.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn ông ta, không nghĩ tới bọn họ ngay cả cảnh sát cảnh sát cũng không sợ, lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn số, thuộc hạ một bên đã đem đoạt lấy điên thoại của cô, hung hăng quăng xuống đất, di dộng rớt tan nát làm trong lòng bọn họ run lên, trong mắt hiện đầy hoảng sợ.
Tiếu Vân Phi một mực một bên xem cuộc vui, lúc này giả vờ tốt bụng khuyên, “Cô Điền cần gì như thế phụ lòng tốt của người khác, hiếm thấy Lý tổng để mắt em, Ân Diệc Phong có lẽ không thỏa mãn được em, anh ta bây giờ đang ở thành phố G ung dung tự tại vui vẻ, theo anh ta còn không bằng theo Lý tổng, tối thiểu, ông ta sẽ giúp em giữ được Điền thị không cần em vất vả như vậy đi ra cười làm lành đi.”
“Thì ra là anh ngay từ đầu không có thật lòng, anh căn bản là không có dự định dự định hợp tác với chúng tôi.” Điền Tâm Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, chỉ tiếc bản thân quá ngu ngốc phát giác quá muộn.
Lý tổng cười hèn mọn, “Thế nào, theo anh so với theo thằng nhóc Ân Diệc Phong tốt hơn nhiều, chỉ cần em phục vụ anh thoải mái, một một Điền thị không coi vào đâu.”
“Tôi cóc thèm!” Điền Tâm Niệm buồn nôn nhìn ông, “Ông nằm mơ, ông kém xa Ân Diệc Phong, ông ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng, muốn cho tôi phục vụ ông, ông kiếp sau đầu thai lại rồi hãy nói.”
“Con mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Lý tổng cho tới bây giờ không có bị người ghét bỏ như thế, “Đem nó qua đây cho ông, ông đây hôm nay ở đây sẽ xử mày, để cho mày biết tao và Ân Diệc Phong ai lợi hại hơn.”
“Thằng khốn, bọn mày buông con bé ra, còn có công lý hay không, a…” Trợ lý Trần vừa thấy Điền Tâm Niệm bị bắt vội vã tiến lên ngăn cản, lại lập tức bị người đá ngã trên mặt đất.
“Trợ lý Trần!” Con mắt Điền Tâm Niệm đều đỏ, giày cao gót bén nhọn hung hăng giẫm trên chân tên thuộc hạ kia, tiếng kêu thảm thiết vang lên, anh ta run rẩy té trên mặt đất, ôm chân lăn lộn.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả!” Lý tổng nhìn không quen phụ nữ phản kháng ông, một cái tát không chút lưu tình tát trên mặt cô, Điền Tâm Niệm té xỉu ở trên ghế sa lon, đầu kêu ong ong, khóe miệng đầy mùi tanh.
“Con mẹ nó mày với Ân Diệc Phong ngay cả cái loại video này cũng quay được, sao cùng tao lại không được, tao hôm nay sẽ ở đây làm vậy với mày, nhìn được chưa, đến đi, chụp vài bô cho tao gởi cho Ân Diệc Phong, tao xem nó còn dám kiêu ngạo ở trước mặt tao nữa không.” Lý tổng nói cưỡi lên người của Điền Tâm Niệm, trên tay dùng một chút lực, xoạt một tiếng, lộ ra da thịt bên trong trắng trẻo mềm mại.
Điền Tâm Niệm ngã vào ghế sa lon, đau đầu lắm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Ân Diệc Phong, cứu em, cứu em…”
Cô biết rõ Ân Diệc Phong đang ở thành phố G, nhưng lại vô thức gọi tên anh ra.
Lý tổng phút chốc mù quáng, nhìn da thịt cô trơn mịn giống như có thể nặn ra sữa lập tức có phản ứng, trên người của cô vẫn còn lưu lại dấu vết Ân Diệc Phong để lại lúc trước, khiến ông có dục vọng muốn chiếm đoạt, “Ha ha ha, Ân Diệc Phong nó bây giờ đang ở thành phố G chơi bời trăng hoa, không cứu được em đâu, em ngoan ngoãn theo anh đi, đánh giá thử xem anh và nó ai lợi hại hơn.”
Tiếu Vân Phi nhìn ông muốn tới thật, vội vàng nói, “Chú muốn tới thực sự hả? Ân Diệc Phong ở thành phố A thế lực rất lớn, bây giờ còn không phải là lúc trở mặt với anh ta đâu.”
Anh thấy Ân Diệc Phong một chút cũng không để ý tới người vợ này, chỉ là bài học kinh nghiệm coi như là áp đảo tinh thần, nhưng nếu tới thực sự, e rằng thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi loại khuất nhục này được?
Trương tổng cũng có chút bận tâm ở một bên hùa theo, nhưng Lý tổng sớm đã bị dục vọng thúc đẩy, “Con mẹ nó Ân Diệc Phong nhằm nhò gì, ông chơi vợ của nó, xem nó có thể làm gì.” Nói dùng sức xé ra áo sơmi của cô, cúi người xuống hôn hôn ngực của cô.
Trong dạ dày Điền Tâm Niệm một trận kinh tởm, lập tức nôn oẹ vùng lên, “Ân Diệc Phong sẽ không bỏ qua cho ông đâu, anh ấy chắc chắn phế đi ông, làm ông tuyệt tự.”
Bốp ——
Lại một cái tát, Lý tổng nổi giận, tháo ra dây nịt quát lên, “Ông cũng muốn nhìn hôm nay là hôm nay là ai bị phế đi, một hồi nguyên một đám bọn mày cỡi lên nó cho tao, tao xem nó còn dám mạnh miệng nữa hay không.”