Vào lúc đó, cô vô thức hét lên: Ân Diệc Phong, cứu em!
Ly đế cao trong tay “Bang” Một tiếng bị bóp nát, ngực của anh nhảy lên tâm tình khó tả, máu nóng ở trong thân thể sôi trào, giống như có thứ gì muốn chọc thủng khỏi ngực.
Anh không biết tại sao phải có loại cảm giác này, anh chỉ biết khi đó, lúc ở cô nguy hiểm nhất, cô hét lên tên anh, bây giờ việc anh muốn làm nhất chính là lập tức bay trở về, cái người phụ nữ ngu xuẩn kia chắc chắn sợ hãi, buổi tối lúc cơn ác mộng, có thể cũng kêu tên của anh hay không.
Ban đầu dự kiến ngày mai trở về, anh trực tiếp giao lại cho thuộc hạ đặt vé máy bay sớm nhất, anh quá nửa đêm ba giờ rưỡi có thể lên máy bay.
Khi thuộc hạ nói cho anh biết, đã đặt được vé máy bay rồi, cũng hỏi anh có chuyện gì gấp, thay đổi thời gian chuyến bay, anh mới có chút tỉnh táo lại.
Anh là đang làm gì đây?
*******************************************
Điền Tâm Niệm ở bệnh viện trải qua một đêm, buổi tối thực sự gặp ác mộng, một đêm tỉnh tỉnh ngủ ngủ, sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Cố Tập cháo mua cho cô, cô bị thương tay phải, ăn rất ít cũng không muốn ăn, Cố Tập đang muốn thoa thuốc mỡ lành thẹo trên mặt cô, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, người đàn ông vốn là nên ở thành thị G lại xuất hiện ở cửa.
Hai người đều là sửng sốt, Cố Tập phản ứng kịp trước, đưa cho thuốc mỡ Ân Diệc Phong, chỉ chỉ mặt của Điền Tâm Niệm vẫn đang sưng đỏ, “Anh thoa thuốc cho con mèo hoa này đi, em phải đi làm.”
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người, Ân Diệc Phong từ lúc đó thấy cô, sắc mặt liền âm trầm lợi hại, quan sát cô từ đầu đến chân một lần, ánh mắt dừng lại lâu ở mặt của cô.
Điền Tâm Niệm nghiêng mặt sang bên không muốn nhìn thấy anh, mặc kệ nói như thế nào anh cũng là chồng của cô, ở lúc cô nguy cấp nhất, anh lại ở thành phố G chơi bời trăng hoa, trong lòng cô khó qua được cửa này.
Ân Diệc Phong nhìn bộ dạng không muốn gặp của cô, trong lòng trong lòng giận không chỗ phát tiết, lập tức hừ lạnh, “Thế nào, biết không còn mặt mũi gặp anh?”
Đồ ngu! Anh mới rời khỏi vài ngày đã để bản thân cho tới tình trạng chật vật như vậy!
“Hừ!” Điền Tâm Niệm hừ lạnh, “Em có cái gì không dám gặp anh chứ, em lại không ăn vụng ở bên ngoài, cũng không có bị chụp được.”
“Thế nào, một phụ nữ hơn nửa đêm đi theo đàn ông khác ra vào U Tình, suýt nữa bị cường gian, em còn lý luận.” Ân Diệc Phong giận dữ không có đi để ý ý trong lời nói của cô, anh một đêm không ngủ gấp trở về, nhìn loại thái độ của cô này miệng không ngăn lại được, “Hay là nói ban đầu em ý định chính là cùng với bọn họ, em rất hưởng thụ có đúng hay không, Lăng Hữu xen vào việc của người khác, quấy rối em có đúng hay không?”
Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh, há miệng, hốc mắt đỏ lên, không nghĩ tới ở trong lòng anh cô còn quá còn quá hạ tiện như vậy, cô còn cái gì có thể nói đây.
Chỉ vào cửa, “Anh đi, anh đi ra ngoài!”
Con ngươi Ân Diệc Phong tối sầm lại, cô cầm gối suýt quăng trúng anh, nước mắt không khống chế được chảy ra, “Anh cút, anh cút ra ngoài cho tôi!”
Anh mới vừa nói xong thực ra liền hối hận, thực ra anh biết cô không phải là như vậy, nhưng lại không muốn mình mất mặt, nhìn mặt cô sưng cao, mắt cũng khóc sưng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh than nhẹ một tiếng, đem gối ném về trên giường, cầm thuốc mỡ thoa cho cô.
Đầu cô hơi nghiêng, “Anh cút ngay! Không cần anh quan tâm!”
“Để yên, đàng hoàng một chút đi!” Anh cau mày quát, thật không để cho người ta đỡ lo!