Anh không có nhìn cô cùng Bùi Tuấn nhẹ giọng trò chuyện, Bùi Tuấn muốn làm bác sĩ, nhưng mà ba lại muốn cho anh thừa kế sản nghiệp, trong nhà còn có người anh, vẫn ngầm muốn diệt trừ anh, hai người không nói nhiều, nhưng mà Điền Tâm Niệm lại có thể từ lời của Ân Diệc Phong nghe được ra đối với Bùi Tuấn quan tâm và ủng hộ.
Một bữa cơm, Điền Tâm Niệm rất ít mở miệng, chỉ lo cúi đầu ăn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Ân Diệc Phong hầu như không có ăn, đều ở đây gắp thức ăn cho cô, đối với món ăn bên ngoài anh thực sự không có khẩu vị gì.
Vốn tưởng rằng trước mặt người ở bên ngoài anh khẳng định rất chủ nghĩa đàn ông, không nghĩ tới lại cũng như ở nhà, Điền Tâm Niệm yên lặng hưởng thụ ưu đãi có chồng.
Lăng Hữu nhịn không được cười nói, “Anh hai, anh đang sắm vai hai mươi bốn hiếu của người chồng sao?”
Liên Thần cũng phụ họa, “Em nói anh hai anh đút cho chị dâu tốt bao nhiêu, có một câu gọi là gì ta, nước sữa hòa nhau.”
Mọi người cười vang, khuôn mặt nhỏ nhắn Điền Tâm Niệm hồng lên, cúi đầu ngượng ngùng nói, “Em, em toilet chút.”
Ân Diệc Phong dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ, xen vào nữa nhiều chuyện giết không, Bùi Tuấn nâng nâng mắt kính, như không thấy được nói, “Anh hai, chị dâu nói muốn đi toilet.”
Mặt Điền Tâm Niệm càng đỏ hơn, có chút có chút cà lăm nói, “Em, tự em đi, đi là được rồi.” Nói xong, cũng như chạy trốn rời khỏi phòng.
Ai ~ Ai ~~
Từ trước đến nay chỉ biết là bị phụ nữ bao vây tấn công là chuyện đáng sợ thôi, mồm bảy miệng tám có thể đem mình tổ tông tên họ là gì đều phun ra hết, không nghĩ tới bị đàn ông bao vây tấn công cũng đáng sợ như nhau, không cho mình thẹn thùng xấu hổ vô cùng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Từ toilet đi ra, Điền Tâm Niệm đang muốn quay về gian phòng, chợt nghe đến giọng đê tiện thô tục.
“Giả bộ làm cái quái gì, ông đây mẹ nó phiền nhất đàn bà ở trước mặt ông giả bộ giả bộ ngây thơ, con mẹ nó vợ Ân Diệc Phong, bị ông trừng trị còn chưa phải là ngoan ngoãn để cho ông cưỡi lên, em không phải muốn làm ngôi sao, muốn nổi tiếng sao, phục vụ anh thư thái, anh dùng tiền lăng xê em!”
Là Lý Tông cặn bã!
“Lý tổng, tôi nghĩ ngài là hiểu lầm, tôi muốn làm diễn viên, nhưng mà tôi muốn bằng thực lực của chính mình, ông, ông mua không được.” Một giọng nữ dễ nghe nhu nhu nhược nhược lại cực kỳ kiên định nói.
Bốp!
“Con mẹ nó, đầu năm nay, đàn bà đều là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ông vẫn cũng không tin, ngày hôm nay ông dạy bảo mày!”
“Khốn nạn!” Điền Tâm Niệm thấy ông cầm lấy cô gái kia muốn muốn tới cưỡng bức, không tự chủ liền mắng ra tiếng.
“Ai?” Thuộc hạ Lý Tông nghe được tiếng động, theo khe cửa thấy được Điền Tâm Niệm đứng ở bên ngoài, Lý Tông cũng nhìn thấy, “Mẹ nó, là mày! Bắt nó cho tao!”
Điền Tâm Niệm thấy Lý Tông theo bản năng run lên, vội vã chạy tới gian phòng, “Ân Diệc Phong, cứu em! A…”
Cánh tay bị sít chặc, đau xót, cô bị người phía sau nắm.
“Tiện nhân! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào, hôm nay là chính mày đưa tới cửa, con mẹ nó, Ân Diệc Phong dám đập đổ địa bàn của tao, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt với mày.”
Có thể là biết Ân Diệc Phong đang ở gần đây, Điền Tâm Niệm cũng không có sợ như ngày đó, tay lặng lẽ đưa đến trong túi áo, nhấn phím tắt phía trên, đây là khuya ngày hôm trước Ân Diệc Phong ép buộc cô tạo, nói nếu như có chuyện thông báo cho anh đầu tiên, để ngừa cô sau này gặp lại nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy dùng tới.
“Lý Tông, tôi khuyên ông tốt nhất là thả tôi và cô gái kia ra, chồng tôi đang đợi tôi, nếu như ông dám gây bất lợi cho tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông đâu!” Đây là lần đầu tiên lần đầu tiên Điền Tâm Niệm xưng hô Ân Diệc Phong chồng, nếu là lúc trước cô không dám nói, bất quá bây giờ cô dám khẳng định nếu như ông ta dám chạm cô, Ân Diệc Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta, có một chồng làm hậu thuẫn làm chỗ dựa vững chắc cho mình, thật ra là chuyện rất hạnh phúc, cho nên khi Điền Tâm Niệm sau khi nói xong, trong lồng ngực tràn ra tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Anh không có nhìn cô cùng Bùi Tuấn nhẹ giọng trò chuyện, Bùi Tuấn muốn làm bác sĩ, nhưng mà ba lại muốn cho anh thừa kế sản nghiệp, trong nhà còn có người anh, vẫn ngầm muốn diệt trừ anh, hai người không nói nhiều, nhưng mà Điền Tâm Niệm lại có thể từ lời của Ân Diệc Phong nghe được ra đối với Bùi Tuấn quan tâm và ủng hộ.
Một bữa cơm, Điền Tâm Niệm rất ít mở miệng, chỉ lo cúi đầu ăn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Ân Diệc Phong hầu như không có ăn, đều ở đây gắp thức ăn cho cô, đối với món ăn bên ngoài anh thực sự không có khẩu vị gì.
Vốn tưởng rằng trước mặt người ở bên ngoài anh khẳng định rất chủ nghĩa đàn ông, không nghĩ tới lại cũng như ở nhà, Điền Tâm Niệm yên lặng hưởng thụ ưu đãi có chồng.
Lăng Hữu nhịn không được cười nói, “Anh hai, anh đang sắm vai hai mươi bốn hiếu của người chồng sao?”
Liên Thần cũng phụ họa, “Em nói anh hai anh đút cho chị dâu tốt bao nhiêu, có một câu gọi là gì ta, nước sữa hòa nhau.”
Mọi người cười vang, khuôn mặt nhỏ nhắn Điền Tâm Niệm hồng lên, cúi đầu ngượng ngùng nói, “Em, em toilet chút.”
Ân Diệc Phong dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ, xen vào nữa nhiều chuyện giết không, Bùi Tuấn nâng nâng mắt kính, như không thấy được nói, “Anh hai, chị dâu nói muốn đi toilet.”
Mặt Điền Tâm Niệm càng đỏ hơn, có chút có chút cà lăm nói, “Em, tự em đi, đi là được rồi.” Nói xong, cũng như chạy trốn rời khỏi phòng.
Ai ~ Ai ~~
Từ trước đến nay chỉ biết là bị phụ nữ bao vây tấn công là chuyện đáng sợ thôi, mồm bảy miệng tám có thể đem mình tổ tông tên họ là gì đều phun ra hết, không nghĩ tới bị đàn ông bao vây tấn công cũng đáng sợ như nhau, không cho mình thẹn thùng xấu hổ vô cùng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Từ toilet đi ra, Điền Tâm Niệm đang muốn quay về gian phòng, chợt nghe đến giọng đê tiện thô tục.
“Giả bộ làm cái quái gì, ông đây mẹ nó phiền nhất đàn bà ở trước mặt ông giả bộ giả bộ ngây thơ, con mẹ nó vợ Ân Diệc Phong, bị ông trừng trị còn chưa phải là ngoan ngoãn để cho ông cưỡi lên, em không phải muốn làm ngôi sao, muốn nổi tiếng sao, phục vụ anh thư thái, anh dùng tiền lăng xê em!”
Là Lý Tông cặn bã!
“Lý tổng, tôi nghĩ ngài là hiểu lầm, tôi muốn làm diễn viên, nhưng mà tôi muốn bằng thực lực của chính mình, ông, ông mua không được.” Một giọng nữ dễ nghe nhu nhu nhược nhược lại cực kỳ kiên định nói.
Bốp!
“Con mẹ nó, đầu năm nay, đàn bà đều là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ông vẫn cũng không tin, ngày hôm nay ông dạy bảo mày!”
“Khốn nạn!” Điền Tâm Niệm thấy ông cầm lấy cô gái kia muốn muốn tới cưỡng bức, không tự chủ liền mắng ra tiếng.
“Ai?” Thuộc hạ Lý Tông nghe được tiếng động, theo khe cửa thấy được Điền Tâm Niệm đứng ở bên ngoài, Lý Tông cũng nhìn thấy, “Mẹ nó, là mày! Bắt nó cho tao!”
Điền Tâm Niệm thấy Lý Tông theo bản năng run lên, vội vã chạy tới gian phòng, “Ân Diệc Phong, cứu em! A…”
Cánh tay bị sít chặc, đau xót, cô bị người phía sau nắm.
“Tiện nhân! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào, hôm nay là chính mày đưa tới cửa, con mẹ nó, Ân Diệc Phong dám đập đổ địa bàn của tao, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt với mày.”
Có thể là biết Ân Diệc Phong đang ở gần đây, Điền Tâm Niệm cũng không có sợ như ngày đó, tay lặng lẽ đưa đến trong túi áo, nhấn phím tắt phía trên, đây là khuya ngày hôm trước Ân Diệc Phong ép buộc cô tạo, nói nếu như có chuyện thông báo cho anh đầu tiên, để ngừa cô sau này gặp lại nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy dùng tới.
“Lý Tông, tôi khuyên ông tốt nhất là thả tôi và cô gái kia ra, chồng tôi đang đợi tôi, nếu như ông dám gây bất lợi cho tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông đâu!” Đây là lần đầu tiên lần đầu tiên Điền Tâm Niệm xưng hô Ân Diệc Phong chồng, nếu là lúc trước cô không dám nói, bất quá bây giờ cô dám khẳng định nếu như ông ta dám chạm cô, Ân Diệc Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta, có một chồng làm hậu thuẫn làm chỗ dựa vững chắc cho mình, thật ra là chuyện rất hạnh phúc, cho nên khi Điền Tâm Niệm sau khi nói xong, trong lồng ngực tràn ra tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Anh không có nhìn cô cùng Bùi Tuấn nhẹ giọng trò chuyện, Bùi Tuấn muốn làm bác sĩ, nhưng mà ba lại muốn cho anh thừa kế sản nghiệp, trong nhà còn có người anh, vẫn ngầm muốn diệt trừ anh, hai người không nói nhiều, nhưng mà Điền Tâm Niệm lại có thể từ lời của Ân Diệc Phong nghe được ra đối với Bùi Tuấn quan tâm và ủng hộ.
Một bữa cơm, Điền Tâm Niệm rất ít mở miệng, chỉ lo cúi đầu ăn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Ân Diệc Phong hầu như không có ăn, đều ở đây gắp thức ăn cho cô, đối với món ăn bên ngoài anh thực sự không có khẩu vị gì.
Vốn tưởng rằng trước mặt người ở bên ngoài anh khẳng định rất chủ nghĩa đàn ông, không nghĩ tới lại cũng như ở nhà, Điền Tâm Niệm yên lặng hưởng thụ ưu đãi có chồng.
Lăng Hữu nhịn không được cười nói, “Anh hai, anh đang sắm vai hai mươi bốn hiếu của người chồng sao?”
Liên Thần cũng phụ họa, “Em nói anh hai anh đút cho chị dâu tốt bao nhiêu, có một câu gọi là gì ta, nước sữa hòa nhau.”
Mọi người cười vang, khuôn mặt nhỏ nhắn Điền Tâm Niệm hồng lên, cúi đầu ngượng ngùng nói, “Em, em toilet chút.”
Ân Diệc Phong dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ, xen vào nữa nhiều chuyện giết không, Bùi Tuấn nâng nâng mắt kính, như không thấy được nói, “Anh hai, chị dâu nói muốn đi toilet.”
Mặt Điền Tâm Niệm càng đỏ hơn, có chút có chút cà lăm nói, “Em, tự em đi, đi là được rồi.” Nói xong, cũng như chạy trốn rời khỏi phòng.
Ai ~ Ai ~~
Từ trước đến nay chỉ biết là bị phụ nữ bao vây tấn công là chuyện đáng sợ thôi, mồm bảy miệng tám có thể đem mình tổ tông tên họ là gì đều phun ra hết, không nghĩ tới bị đàn ông bao vây tấn công cũng đáng sợ như nhau, không cho mình thẹn thùng xấu hổ vô cùng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Từ toilet đi ra, Điền Tâm Niệm đang muốn quay về gian phòng, chợt nghe đến giọng đê tiện thô tục.
“Giả bộ làm cái quái gì, ông đây mẹ nó phiền nhất đàn bà ở trước mặt ông giả bộ giả bộ ngây thơ, con mẹ nó vợ Ân Diệc Phong, bị ông trừng trị còn chưa phải là ngoan ngoãn để cho ông cưỡi lên, em không phải muốn làm ngôi sao, muốn nổi tiếng sao, phục vụ anh thư thái, anh dùng tiền lăng xê em!”
Là Lý Tông cặn bã!
“Lý tổng, tôi nghĩ ngài là hiểu lầm, tôi muốn làm diễn viên, nhưng mà tôi muốn bằng thực lực của chính mình, ông, ông mua không được.” Một giọng nữ dễ nghe nhu nhu nhược nhược lại cực kỳ kiên định nói.
Bốp!
“Con mẹ nó, đầu năm nay, đàn bà đều là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ông vẫn cũng không tin, ngày hôm nay ông dạy bảo mày!”
“Khốn nạn!” Điền Tâm Niệm thấy ông cầm lấy cô gái kia muốn muốn tới cưỡng bức, không tự chủ liền mắng ra tiếng.
“Ai?” Thuộc hạ Lý Tông nghe được tiếng động, theo khe cửa thấy được Điền Tâm Niệm đứng ở bên ngoài, Lý Tông cũng nhìn thấy, “Mẹ nó, là mày! Bắt nó cho tao!”
Điền Tâm Niệm thấy Lý Tông theo bản năng run lên, vội vã chạy tới gian phòng, “Ân Diệc Phong, cứu em! A…”
Cánh tay bị sít chặc, đau xót, cô bị người phía sau nắm.
“Tiện nhân! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào, hôm nay là chính mày đưa tới cửa, con mẹ nó, Ân Diệc Phong dám đập đổ địa bàn của tao, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt với mày.”
Có thể là biết Ân Diệc Phong đang ở gần đây, Điền Tâm Niệm cũng không có sợ như ngày đó, tay lặng lẽ đưa đến trong túi áo, nhấn phím tắt phía trên, đây là khuya ngày hôm trước Ân Diệc Phong ép buộc cô tạo, nói nếu như có chuyện thông báo cho anh đầu tiên, để ngừa cô sau này gặp lại nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy dùng tới.
“Lý Tông, tôi khuyên ông tốt nhất là thả tôi và cô gái kia ra, chồng tôi đang đợi tôi, nếu như ông dám gây bất lợi cho tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông đâu!” Đây là lần đầu tiên lần đầu tiên Điền Tâm Niệm xưng hô Ân Diệc Phong chồng, nếu là lúc trước cô không dám nói, bất quá bây giờ cô dám khẳng định nếu như ông ta dám chạm cô, Ân Diệc Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta, có một chồng làm hậu thuẫn làm chỗ dựa vững chắc cho mình, thật ra là chuyện rất hạnh phúc, cho nên khi Điền Tâm Niệm sau khi nói xong, trong lồng ngực tràn ra tràn đầy cảm giác thỏa mãn.