Điền Tâm Niệm không thấy biến đổi mọi người, đỡ cô gái dậy, kiểm tra vết thương trên mặt cô, “Cô có sao không, tên khốn kiếp này, ra tay nặng như vậy.”
“Cám ơn chị, cám ơn chị, nếu không phải là chị đã cứu em, em sợ rằng…” Cả người cô run rẩy, vẫn chưa hết sợ hãi.
“Không cần cảm ơn nữa, em đã nói rất nhiều lần rồi, em tên gì, nhìn em có chút quen quen, chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?” Điền Tâm Niệm không có anh chị em, cô gái này xinh đẹp đáng yêu, cô gái vừa gọi chị, có loại cảm giác ngọt ngào, Điền Tâm Niệm cảm thấy cô rất có duyên với cô gái này.
“Em tên là Lưu Tử Sam, chị có thể gọi Tiểu Tử, mẹ em hay gọi em như vậy.”
“Tiểu Tử, ha hả, tên rất dễ nghe.” Điền Tâm Niệm càng ngày càng thích cô gái này, “Trên người em còn bị thương chỗ nào hay không, chúng ta đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút ha?”
“Không cần không cần đâu.” Lưu Tử Sam vội vã xua tay, “Em rất khỏe, trên mình không có bị thương, á…” Cô nói không có sao, nhưng vừa đi đường đùi phải liền cảm thấy một trận đau đớn, hồi nãy đầu gối bị người đạp một cú.
“Em có sao không? Không được! Nhất định phải đi bệnh viện.” Điền Tâm Niệm nhất quyết muốn đưa cô gái đi bệnh viện, cái tên biến thái kia cô biết ra tay độc ác, trên người cô gái còn không biết có bao nhiêu thương tích.
“Diệc Phong, chúng ta đưa em ấy đi bệnh viện có được hay không, đầu gối em ấy bị thương rồi.” Điền Tâm Niệm một bên đỡ cô gái một bên ngẩng đầu hỏi Ân Diệc Phong, nhưng anh đứng hình tại chỗ không có trả lời câu nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lưu Tử Sam rồi lại dường như không có nhìn cô.
“Diệc Phong?” Điền Tâm Niệm lại gọi một tiếng.
Lúc này mới Ân Diệc Phong nhìn về phía cô, môi nhếch lên, nhàn nhạt gật đầu.
Lăng Hữu phất tóc, lạnh lùng nói, “Đã lâu không có làm người tốt chuyện tốt, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này làm sao có thể thiếu một phần của em, chị dâu chúng ta cùng đi đi.”
Mặc dù mọi người đều đã ăn hết rồi, nhưng mà Điền Tâm Niệm vẫn còn có chút ngượng ngùng, dù sao đây là bữa tiệc chúc mừng Bùi Tuấn.
Bùi Tuấn là bác sĩ, anh kiểm tra chân cho Lưu Tử Sam, chỉ là vết thương nhẹ, nhưng mà vết thương trên mặt phải xử lý một chút, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng, anh cũng đồng ý nói, “Chúng ta cùng đi đi.”
Hai tay Lưu Tử Sam nắm lấy trên người váy liền áo không biết thương hiệu, có chút ngượng ngùng nói, “Nếu không thì, làm phiền chị đưa em về nhà, em… Trên người em không có mang đủ tiền.”
“Cô bé ngốc, bệnh viện này là cậu ta mở, khỏi cần dùng tiền.”
Đoàn người cứ như vậy mới trùng trùng điệp điệp đi đến bệnh viện.
Lưu Tử Sam cùng Điền Tâm Niệm ngồi ở trong xe Ân Diệc Phong, cô lần đầu tiên ngồi xe sang trọng như vậy, có chút đứng ngồi không yên, lo lắng rất sợ đồ của mình làm dơ chỗ ngồi, chỉ là cẩn thận ngồi ở bên mép.
Điền Tâm Niệm cảm thấy cô gái này quả thực thật là đáng yêu, nhìn cô khẩn trương vẫn nói chuyện với cô, “Tiểu Tử, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em hôm kia vừa qua khỏi sinh nhật mười chín tuổi.”
“Mới mười chín hả, thật trẻ tuổi nha.” Điền Tâm Niệm cảm thán, mười chín tuổi chính là độ tuổi đẹp nhất của con gái, chính là có tư cách nhất hoang phí tuổi thanh xuân, đơn thuần, có lý tưởng, có lòng tin, nhưng ở độ tuổi đẹp nhất này, cô lại gặp đồ đểu như tên Lý Tông.
“Đúng rồi, em tại sao biết tên khốn kiếp này Lý Tông?”
“Em… Muốn làm diễn viên, em muốn trở thành một diễn viên, người đại diện của em dẫn em tới, nói ông ta có thể bỏ vốn đào tạo em.” Lưu Tử Sam tiếng càng nói càng nhỏ, hai tay luống cuống vắt cái nơ trên váy, trên mặt xấu hổ đỏ ửng, lo lắng sợ người ta xem thường cô, cười nhạo cô không biết lượng sức, ý nghĩ viển vông.
Điền Tâm Niệm gật đầu, trong lòng thầm mắng, nhất định là một số loại người đại diện, chuyên môn lừa gạt cô gái đơn thuần không biết gì, dùng một chút mánh khoé, đạt được mục đích của chính mình, may là được bọn họ cứu, nếu không cả đời cô gái này đã bị đã bị phá hủy, cô còn nhớ rõ lúc nãy nghe cô ấy nói với Lý Tông, cô ấy muốn nổi tiếng, nhưng mà muốn thực lực của chính mình nổi tiếng, chứng minh cô gái này có lý tưởng mà còn đơn thuần.
Đi bệnh viện xử lý vết thương trên mặt, bác sĩ thoa thuốc cho cô xong, Lưu Tử Sam ở trước gương soi nói, “Cái kia, bác sĩ, có thể làm phiền bác sĩ băng lại giùm tôi được không.”
Bác sĩ lắc đầu, “Miệng vết thương không sâu, không cần phải băng lại, sẽ lành nhanh hơn.”
“Không phải, tôi sợ mẹ tôi thấy sẽ lo lắng, làm phiền bác sĩ.”
Điền Tâm Niệm càng cảm thấy cứu được cô gái này là đúng.
Xong hết, Điền Tâm Niệm muốn đưa cô về nhà, một cô gái mới vừa gặp phải chuyện như vậy, lo lắng một cô gái nhỏ tự mình về nhà.
Lăng Hữu xung phong nhận việc, mang theo trước sau như một vẻ vô lại cười, “Chị dâu, cái này nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này giao cho em đi.”
Điền Tâm Niệm không yên lòng nhìn anh, Lăng Hữu cười, “Này, ánh mắt của chị đây là cái gì, vẫn chưa yên tâm em, sợ em có thể đem cô ấy ăn phải không.”
Nói cái gì đến trong miệng của anh liền trở nên đặc biệt mờ ám, ở cộng thêm vẻ anh tuấn có chút tà khí, rất khó khiến người ta không động tâm.
Mặt nhỏ Lưu Tử Sam đỏ lên, cúi đầu có chút luống cuống.
Lúc này điện thoại của Liên Thần vang lên, thấy số, anh mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, “Phỉ Phỉ, muốn ăn cháo gạch cua Lệ Đô? Còn gì nữa không?”
Lăng Hữu vừa nghe Phỉ Phỉ trong miệng Liên Thần, sắc mặt thoáng cái trở nên xấu xí, Liên Thần nghiêng người, tránh né bọn họ, “Còn có gà xào ớt phải không? Chờ anh, anh sẽ đi ngay bây giờ mua cho em.”
Cúp điện thoại, tất cả mọi người không nói lời nào, Lăng Hữu trừng anh, “Cô Hồ Phỉ lại có cái gì phân phó?”
Anh không ưa nhất Hồ Phỉ này, lớn hơn Liên Thần năm tuổi, anh thấy người vợ này, cực kì ích kỷ, ban ngày thường xuyên gọi điện thoại cho Liên Thần, bắt em ấy nửa đêm khuya khoắt đi mua đồ ăn cho cô ta.
“Mấy anh, em đi trước nha.” Liên Thần nhìn sắc mặt Lăng Hữu thay đổi không được khá, cười hắc hắc, anh biết tất cả mọi người không thích Hồ Phỉ.
Lăng Hữu khoát khoát tay, không nhịn được nói, “Cút nhanh lên!”
Mọi người cùng nhau đi ra bệnh viện, Lăng Hữu đang muốn đưa Lưu Tử Sam về nhà, Ân Diệc Phong đột nhiên mở miệng hỏi, “Em muốn làm diễn viên sao?”
Không riêng gì Lưu Tử Sam, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Tử Sam sợ hãi nhìn anh, cắn môi gật đầu.
“Ngày mai đến Ân thị tìm tôi, tôi có thể cho em một cơ hội.” Ân Diệc Phong mặt không thay đổi nói, giọng nói bị gió đêm thổi tan có chút không chân thật.
Điền Tâm Niệm cho cô số của mình, nói nếu là có chuyện có thể gọi cho cô.
Trên xe, Điền Tâm Niệm cười nhìn Ân Diệc Phong, “Không nghĩ tới anh vẫn rất có lòng tốt nha.”
Ở trong ấn tượng của cô Ân Diệc Phong không hay xen vào việc của người khác như vậy, ngược lại, anh chắc là cái loại này, cho dù người chết ở trước mặt anh, miễn là không trở ngại anh, anh cũng sẽ không can thiệp người.
Về đến nhà, Ân Diệc Phong liền vào phòng sách, Điền Tâm Niệm luôn cảm thấy tâm tình của anh không được tốt, nhưng lại cảm thấy không thể nào, rõ ràng lúc nãy vẫn tốt vô cùng mà.
Cô tắm vội, ngồi ở trên giường nhìn tài liệu, không có đi phòng sách quấy rối anh, nhưng qua mười một giờ, anh vẫn chưa về phòng ngủ.
Có thể là có rất nhiều việc cần làm, Điền Tâm Niệm xuống giường pha cho anh một ly ca-cao, cô thấy cà phê không tốt cho dạ dày, cho nên lần trước liền mua ca-cao để ở nhà.
Đẩy cửa phòng sách ra, Điền Tâm Niệm vừa đi vào đã bị khói dầy đặc gay mũi làm cho sặc, “Khụ… Khụ khụ…”
Ân Diệc Phong nghe được tiếng động, dụi tắt thuốc lá trên tay, đứng dậy mở cửa sổ ra.
Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn, bên trong đã đầy tàn thuốc, cô thận trọng hỏi, “Anh… Tâm tình không tốt hả?”
Mặt của Ân Diệc Phong giấu ở đằng sau khói mù mơ hồ, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Điền Tâm Niệm nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, lạnh nhạt mà hiu quạnh, không biết sao, chợt cảm thấy có chút xót xa.
“Em pha cho anh một ly ca-cao, anh uống thử đi rất thơm đó.”
Anh đứng ở cửa sổ, không nhìn thẳng cô.
“Anh… Có đói bụng không? Em nấu mì cho anh ăn ha?” Một buổi tối anh đều không ăn cái gì, hầu như chỉ uống rượu.
Ân Diệc Phong than nhẹ một tiếng, tựa như rốt cục chịu không nổi cô lải nhải nữa, xoay người đi tới, cầm ly ca-cao uống một hớp, “Anh không đói bụng, ngủ đi.”
Điền Tâm Niệm lúc này mới nhìn đến mặt anh uể oải chưa từng có, nghe lời của anh, trong lòng cô run lên, gật đầu.
Ngủ đi gần như chính là ám hiệu của anh, mỗi lần vừa nói ngủ đi chính là chứng minh anh muốn làm chuyện xấu.
“Em pha nước tắm cho anh.”
Ân Diệc Phong mệt mỏi gật đầu, đầu ngón tay nhẹ vân vê ấn đường.
Lúc Ân Diệc Phong đi ra, Điền Tâm Niệm đã nằm ở trên giường, anh đóng cửa vén chăn lên nằm xuống.
Điền Tâm Niệm nhắm mắt lại đợi thật lâu, người đàn ông bên cạnh lại vẫn không nhúc nhích, cô kinh ngạc mở mắt nhìn anh, liền thấy anh mở to mắt nhìn trần nhà.
Không phải là cô đói khát muốn xảy ra cái gì, mà là mỗi ngày anh đều có thể quấn lấy cô đòi làm chuyện đó, cho nên khi nghe được anh nói “Ngủ đi” cô một cách tự nhiên liên tưởng đến việc này, nhưng hoá ra anh không có ý này.
Đêm nay Ân Diệc Phong thật là lạ, tay cô từ trong chăn lộ ra quơ quơ trước mắt anh, “Anh đang nhìn gì vậy?”
Anh khiến cô sợ hết hồn, lại thở dài một tiếng, nắm tay cô ôm cô vào trong lòng, “Không có gì, ngủ đi.”
Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn anh, trong phòng đen kịt, vẻ mặt của anh ở dưới ánh trăng có vẻ mông lung vô cùng.
**********************************
“A, Tiểu Tử, con đang làm gì thế, sao cả giường đầy là quần áo vậy?” Mẹ Lưu Tử Sam Lưu Thanh vốn định tới gọi cô ăn điểm tâm, ai ngờ thấy con gái lấy hết quần áo trong tủ ra, thử từng cái từng cái trước gương.
“A! Mẹ, mẹ thấy con mặc váy màu tím này có đúng đẹp nhất phải không?” Lưu Tử Sam như chim nhỏ vui sướng, xách theo làn váy ở trong phòng xoay một vòng nhảy đến trước mặt của Lưu Thanh.
“U!” Lưu Thanh bị cô dọa sợ đến lùi lại một bước, cười tủm tỉm nhìn con gái, “Đẹp, con gái của mẹ mặc cái gì đều đẹp hết.”
“A! Tại sao rách một lỗ rồi?” Váy này không biết từ khi nào lại rách một lỗ, váy màu tím này là cô đi làm tích góp thật lâu mới mua được, thích vô cùng.
Lưu Thanh cũng nhìn thấy, “Không có sao, mẹ vá lại giùm con.”
“Không cần đâu, vá nhìn cái biết liền.” Lưu Tử Sam uể oải nói, đi trở về bên giường đổi lại váy.
Lưu Thanh kỳ quái nhìn con gái, “Tiểu Tử, diện đẹp như vậy muốn đi đâu? Gặp bạn trai hả?”
Lưu Tử Sam dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn bà, “Không có đâu mẹ.”
“Còn nói không có, con không gạt mẹ được đâu, nhìn con thay quần áo thì cười tươi như hoa, không phải đi gặp bạn trai còn có thể là ai.”
Tay xoa gò má của mình, cô nhìn mình trong gương, cô vừa rồi có cười sao?
Cô dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, Lưu Tử Sam, mày tỉnh táo một chút, mày đúng là điên rồi! Mày đang làm gì vậy! Ăn mặc có xinh đẹp hay không thì có quan hệ gì, người ta là tổng tài cao cao tại thượng chẳng qua là thương hại mày mà thôi, huống chi người ta đã có vợ, vợ của anh ấy là một người rất tốt.
“Mẹ, con là đi phỏng vấn, mẹ đừng suy nghĩ bậy bạ, điểm tâm làm xong phải không, mẹ chờ con một chút, con thay đồ xong lập tức đi ngay.” Cô mặc quần jean áo thun ngày thường, Lưu Thanh vội vàng nói, “Phỏng vấn phải mặc đẹp chút, để mẹ vá váy lại giùm con, bảo đảm không nhìn ra đâu.”
“Mẹ, không cần đâu.” Lưu Tử Sam mặc vào áo thun, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, “Con sẽ mặc cái này.”
******************************
Cao ốc Ân thị ở vào khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, nhìn cao ốc cao vót trong mây, Lưu Tử Sam cảm nhận được mây và bùn chênh lệch rất xa.
“Chào chị, em muốn tìm Ân tổng.”
“Ngài là cô Lưu phải không, Ân tổng đã phân phó, mời ngài đi theo tôi.” Nhân viên tiếp tân Trẻ tuổi xinh đẹp dẫn cô vào thang máy, “Tầng Sáu mươi sáu chính là phòng làm việc của Ân tổng.”
“... Cám ơn chị.”
Lưu Tử Sam cảm giác sự tồn tại của cô cùng cả một Ân thị hoàn toàn xa lạ, cô tựa như một thằng hề đứng ở giữa bọn họ.
Đến tầng sáu mươi sáu, thư ký Ân Diệc Phong đã chờ ở cửa ra thang máy, một bên chỉ dẫn cô một bên nói cho cô biết, “Ân tổng đang họp, ngài vào phòng làm việc Ân tổng chờ một lát.”
Phòng làm việc của Ân Diệc Phong cũng như trong nhà, màu sắc đơn điệu không có chút nào sắc thái, nhưng khắp nơi lộ rõ xa hoa và tôn quý.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Lưu Tử Sam đặc biệt khẩn trương, tim đập thình thịch thình thịch.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, cô nhìn thấy cái hình dáng cao ngất kia, có chút co quắp từ trên ghế salon đứng lên, thử nhiều lần, mới phát ra tiếng, “Ân, Ân tổng.”
“Ngồi đi.”
Ân Diệc Phong dựa vào ghế giám đốc, đánh giá cô gái ngây ngô trước mắt này, giọng nói không mang theo bất kỳ tình cảm nào, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Vì sao em muốn làm diễn viên?”
“Em, em thích diễn kịch, từ nhỏ em ước mơ là có thể được giống như những ngôi sao trên màn ảnh kia, ở trên màn ảnh diễn các loại các dạng nhân vật, em muốn trở nên nổi bật.” Lưu Tử Sam từ đầu đến cuối cúi đầu không dám nhìn anh.
“Vì tiền?” Anh giễu cợt châm chọc cô, giới nghệ thuật không thể nghi ngờ là nơi kiếm tiền nhanh nhất.
Lưu Tử Sam chợt ngẩng đầu, cô sao nghe không ra châm chọc trong lời nói của anh, “Em, em, em không phải là…”
Cô vô tội nhìn anh, há miệng lại không biết nên giải thích như thế nào, răng cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, quả nhiên ở trong mắt bọn họ vẫn khinh thường cô.
Con ngươi chim ưng sắc bén như đèn pha khóa lại từng biểu tình trên mặt anh, anh phân biệt sự vô tội của cô rốt cuộc có mấy phần.
“Cho em hai lựa chọn, một là Ân thị có thể cung cấp cho em một chức vụ ở Ân thị học tập, ba tháng thử việc, nếu như em có thể qua có thể trở thành nhân viên chính thức Ân thị, hai là tôi tìm người dẫn em vào giới nghệ thuật, có thể thành công hay không thì phải xem thủ đoạn của em.”
“Thật không?” Lưu Tử Sam có chút kích động lại không dám tin nhìn Ân Diệc Phong, vậy đối với cô mà nói không khác gì trời sập.
Cô nằm mơ cũng muốn làm diễn viên, nhưng gia đình của cô không kham nổi học phí của trường học nghệ thuật, cô cầu xin rất nhiều người cũng trải qua rất nhiều lúc, bị người chiếm hết lợi tìm không được một chút cơ hội, nếu như tổng tài Ân thị chịu tìm người giúp cô, đây nhất định là cơ hội tốt vô cùng, nhưng…
Nhưng đang đối mặt cơ hội ngàn năm một thuở này thì, cô lại do dự.
Ân Diệc Phong cũng không có thúc giục cô, lẳng lặng đánh giá cô bé trước mắt.
Lưu Tử Sam bị anh nhìn gương mặt của một mảnh đỏ ửng, cô chưa từng thấy qua loại đàn ông như thế này, lông mi đen đậm, ánh mắt thâm thúy, mặt không nhìn ra một chút tỳ vết nào còn có môi mỏng khêu gợi, so với nam tài tử trên ti vi khiến người ta điên cuồng càng thêm mê người, ngồi ở đó một phương trong trời đất khí thế của vương giả, hôm qua lúc anh dạy dỗ Lý Tông, thật giống như sứ giả ông trời phái xuống, toàn thân đều vây quanh vầng sáng, đối với cô mà nói anh xa không thể chạm tới nỗi, nhưng bây giờ anh lại chân chân thật thật ngồi ở đối diện với cô.
Nhưng mà cô luôn luôn cảm thấy ánh mắt của anh xa xăm như vậy, thật xa xăm giống như cũng không phải đang nhìn cô, mà là xuyên thấu qua cô đang nhìn cái gì.
“Em, em chọn làm việc ở Ân thị.” Lưu Tử Sam đỏ mặt nhỏ giọng nói, có chút mong đợi nhìn anh, nhưng lại không nhìn ra ở trên mặt anh có chút vui sướng nào, anh chỉ là gật đầu, sau đó để cho thư ký an bài công việc cho cô.
Trên mặt của Lưu Tử Sam thoáng qua thất vọng, cúi mình chào anh, đi ra ngoài.
Giờ tan việc Ân Diệc Phong như thường đi đón Điền Tâm Niệm, sau khi lên xe phát hiện băng gạc trên tay cô đã không còn, “Sao lại tháo băng gạc ra rồi?”
“A, hôm nay em đi bệnh viện đổi thuốc, bác sĩ nói bình phục rất tốt, vốn là không sâu lắm, mấy ngày này quá nóng, để như vậy thoáng khí.” Điền Tâm Niệm nhìn thẹo trong lòng bàn tay bĩu môi, thật là xấu xí!
Ân Diệc Phong nắm cổ tay của cô, lúc trước vẫn có băng gạc che, bây giờ mới nhìn thấy vết thương hầu như kéo dài toàn bộ lòng bàn tay của cô, tay nhỏ bé vốn trắng noãn trơn mềm giờ trở nên dữ tợn.
Ân Diệc Phong cau mày, chợt đã cảm thấy bẻ gãy hai tay của ông ta lợi cho ông ta quá.
Điền Tâm Niệm chợt nhớ đến, “Hôm nay Tiểu Tử đi tìm anh sao, anh giới thiệu đạo diễn cho em ấy không?”
“Không có, để cô ấy ở lại Ân thị.”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, không nghĩ tới anh lại để Lưu Tử Sam ở lại Ân thị, bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng cướp đoạt đến vỡ đầu cũng không có biện pháp trúng tuyển Ân thị, nhưng mà cô cũng không nói gì, cô cũng luôn cảm thấy một cô gái nhỏ nếu như lăn lộn trong giới nghệ thuật, sẽ phá hủy sự tốt đẹp vốn có của cô ấy.
Từ khi tay của Điền Tâm Niệm bị thương, trong nhà vẫn là Ân Diệc Phong nấu cơm, về đến nhà anh đi thẳng vào phòng bếp, ai ngờ vừa quay đầu lại phát hiện một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.
Cô thấy anh mặc trên người tạp dề, trong lòng ấm áp, có một thứ tràn đầy suýt tràn ra ngoài.
“Vào đây làm chi, đi xem ti vi đi, lúc này, kênh thiếu nhi có chiếu đầy sói xám, em có thể đi học tập thần tượng của mình một chút.” Đó là có một ngày, lúc Ân Diệc Phong nấu cơm, Điền Tâm Niệm ngồi ở trên ghế sa lon buồn chán, đổi đi đổi lại đài vừa lúc đổi được kênh thiếu nhi, liền thấy sói hồng cầm lấy cái nồi đuổi đánh sói xám, cô vui cười khanh khách không ngừng, không biết nghĩ tới chút gì, còn khoa tay múa chân, như thể cũng muốn đánh ai.
Điền Tâm Niệm bị anh nói đỏ mặt, phản bác, “Ai là thần tượng của em chứ, đừng nói bậy có chịu không.”
Cô muốn giúp anh rửa rau, nhưng trên tay còn có vết thương, nhìn rau trên cái thớt vẫn chưa được xắt, cô mới vừa nhấc dao, sau lưng liền có một tay đưa qua, cô giống con gà con xách cổ áo của cô lên ném tới một bên, còn để mắt hù dọa cô, “Em đàng hoàng một chút cho anh.”
Cắt một miếng cà chua đút cô, như đuổi con chó nhỏ vậy vỗ vỗ đầu của cô, “Được chưa, đi ra ngoài chơi đi.”
Cô đâu phải là muốn ăn một chút này, hơn nữa, ngài đây là đuổi ăn mày, chém ngay một phát bây giờ.
Ân Diệc Phong nhìn cô vẫn không đi ra, lần này là thật không kiên nhẫn, chân mày theo thói quen nhíu lại, mỗi lần mặt anh như vậy cau mày nghiêm túc đều khiến người ta sợ hãi.
Cô rụt cổ một cái, nịnh hót nói, “Em, để cho em giúp anh một chút đi, đều để anh làm hết, em thấy có chút xấu hổ.” Trước kia nói xong rồi, anh dạy cô chuyện của công ty, cô làm nội trợ, ai dè bây giờ toàn bộ anh làm, mặc dù anh chưa từng biểu hiện bất kỳ không muốn nào, nhưng mà anh càng như vậy cô càng thấy xấu hổ.
Ân Diệc Phong nhếch môi, trong mắt chim ưng hiện lên ánh sáng lấp lánh, con ngươi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm môi hồng của cô, tà tứ nói, “Nếu quả như thật xấu hổ nói như em nói, vậy em buổi tối ra sức chút, như vậy anh có thể tiết kiệm rất nhiều hơi sức.”
Điền Tâm Niệm mới đầu nghe không hiểu, nhưng vừa nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của anh, thoáng chốc tỉnh ngộ, cái đàn ông không biết xấu hổ này! Lại đang muốn chuyện kia!
Cô giậm chân một cái, hờn dỗi trừng anh một cái, xoay người chạy ra ngoài, hừ, đi xem ti vi, có người phục vụ không phải rất tốt sao.
Ân Diệc Phong một bên cắt rau, một bên nghe trong phòng khách TV cô cố ý vặn to tiếng, sói xám lại bị đánh, ôm đầu cầu xin tha thứ, “Vợ, anh sai rồi, lần sau cũng không dám nữa…”
Khóe miệng lạnh nhạt không khỏi nhếch lên, dường như bắt đầu từ khi cô vào ở, biệt thự này không còn lạnh lẽo như trước đây nữa, khắp nơi đều trở nên vui vẻ.
Trước kia biệt thự chỉ có một mình anh, trở về chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cho nên anh thà ở bên ngoài xã giao rất phiền chán cũng không muốn trở về, nhưng bây giờ lại khác, anh cảm thấy nơi này là nhà, anh mỗi ngày tan sở đều muốn về nhà, tự mình xuống bếp, có người tán thưởng có người ca ngợi quan trọng nhất là có người làm bạn.
Buổi tối, đúng như anh nói, anh yêu cầu đền ơn.
Anh cười nhìn phụ nữ quyến rũ dưới thân, môi nhếch lên, đâu còn có vẻ nghiêm túc lạnh nhạt ngày thường.
Hai cánh tay cường tráng dùng một chút lực, hai người vị trí trong nháy mắt đảo ngược, cô ngồi ở trên người anh, không khống chế được thét chói tai.
Anh vỗ cái mông của cô, “Di chuyển đi.”
Điền Tâm Niệm nhìn tứ chi anh dãn ra, bộ dáng đầy vẻ lười biếng, giống như mặc cho người làm nhục cũng không phản kháng, coi thường cô có đúng hay không?
“Hừ, bây giờ ngài đây liền sủng hạnh anh!” Đây là mỗi lần câu nói thích nhất làm, cô vỗ vỗ mặt của anh, làm ra một bộ dạng khách làng chơi, anh bật cười.
Hai tay chống vững vàng lồng ngực anh, cô cố sức lên xuống.
Dòng điện khuấy động chạy tán loạn ở trong thân thể, tư thế như vậy anh rất dễ thâm nhập, cô động mấy cái thì không còn hơi sức nữa, thân thể mềm mại ngã xuống trên người của anh.
Ân Diệc Phong thoải mái thở gấp, nhìn đầu cô đầy mồ hôi, một bộ dạng một mỏi kiệt sức, nhịn không được cười nhạo, “Làm sao vậy, mới mấy cái thì không chịu nổi rồi sao?”
Cô dứt khoát ngậm miệng giả chết!