“Uống ngon! Được ăn no! Nếu như mỗi ngày có canh uống mỗi ngày có người chăm sóc, mình tình nguyện què.” Diệp An Bình một hơi ăn tất cả thứ cô mang tới, vỗ bụng một bộ dạng thoả mãn nói.
Điền Tâm Niệm liếc cô một cái, quát lên, “Không được nói bậy!”
Bây giờ Điền Tâm Niệm chủ yếu đều không đi công ty, cô vốn chính là giai đoạn học tập, thực ra chuyện trong công ty cũng không cần cô hỏi đến, gần đây Tống Lệ Mai thân thể tốt lắm, đã sớm quay về công ty, cô liền xin nghỉ ở bệnh viện dốc lòng chăm sóc Diệp An Bình, đúng như cô ấy nói, cho tới bây giờ cô ấy cũng không có người quan tâm, Điền Tâm Niệm cũng không thể để cho cô ấy một mình sống ở bệnh viện.
Cô đi ra ngoài rửa trái cây, trở về chợt nghe TV nói tin chính là huỷ bỏ hôn ước của Phương Vũ Thành và Cổ Nhã Ngôn, Phương Vũ Thành bị sa thải chức vị tổng tài Phương thị, đồng thời ông cụ Phương gia cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh ấy.
“Trời ạ! Phương Vũ Thành thực sự làm như vậy, anh ta đúng là điên rồi!” Diệp An Bình nhìn tin kêu lên, “Điềm Tâm, anh ta thực sự vì cậu mà hai bàn tay trắng rồi.”
Điền Tâm Niệm chau mày, nhìn tin không nói được lời nào, nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, người cô thích nhiều năm như vậy vì mình mà mà hai bàn tay trắng, mà cô đã không thể đáp lại anh cái gì, cô chỉ cảm thấy nghẹt thở.
“Cậu… Có muốn mau chân đến xem anh ta hay không?” Diệp An Bình không khẳng định hỏi.
Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này cô không thích hợp đi gặp anh, cô nếu không thể đáp lại anh được thì cần gì phải cho anh hy vọng đây.
Diệp An Bình thấy cô lắc đầu cũng không nói thêm gì, nhưng mà lặng lẽ đổi sang đài khác.
Kể từ khi biết Phương Vũ Thành huỷ bỏ hôn ước, hai ngày này mỗi ngày tinh thần Điền Tâm Niệm đều ngẩn ngơ, Diệp An Bình ngồi ở trên giường bệnh nhìn cô ở trong phòng bận rộn, cầm giẻ lau phòng bệnh từ trong ra ngoài lau gần hai lần, rõ ràng trong lòng của cô không bỏ xuống được.
Điện thoại của Điền Tâm Niệm lúc này vang lên, thấy tên hiện trên màn hình, cử động không khỏi dừng lại.
“Điền Tâm Niệm, tôi muốn gặp cô, một giờ sau tôi ở quán cà phê dưới lầu công ty nhà cô chờ cô.” Cổ Nhã Ngôn vẫn là cường thế như trước kia, nói không cho người ta từ chối.
“Tôi nghĩ tôi và cô không có gì đáng nói.” Điền Tâm Niệm không muốn cùng làm nhiều chuyện vướng víu với cô ta.
“Vũ Thành làm tất cả cũng là vì cô, anh ấy bây giờ đã hai bàn tay tay trắng, lẽ nào cô không muốn biết tình trạng bây giờ của anh ấy? Nếu như cô vẫn có chút lương tâm, sẽ tới, tôi sẽ vẫn chờ cô! Cho đến khi cô tới mới thôi!” Nói xong, Cổ Nhã Ngôn liền cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Diệp An Bình nhìn sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi.
“Cổ Nhã Ngôn, hẹn gặp mình.”
“Không nên đi.” Diệp An Bình phủ định hoàn toàn, “Chỉ sợ là cô ta hỏi tội cậu thôi, Phương Vũ Thành người ta bản thân không cần cô ta nữa, cô ta dựa vào cái gì tìm cậu, không nên đi.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, nhưng trước sau vẫn không yên lòng, cô cũng muốn biết Phương Vũ Thành bây giờ rốt cuộc ra thế nào.
“An Bình, mình có việc đi ra ngoài một chút, buổi trưa mình nhờ y tá mua cho cậu cơm.” Điền Tâm Niệm nói cầm túi liền đi ra ngoài, Diệp An Bình ở trong phòng thở dài cũng biết cô không yên lòng.
Lúc Điền Tâm Niệm đến Cổ Nhã Ngôn đã ngồi ở bên trong, mang kính râm thật to che nửa khuôn mặt cô ta nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt cô ta tiều tụy, cô ta ngồi ở trong góc, toàn thân tựa hồ cũng có một thứ tương tự với bi thương hoang mang.
“Tôi cũng biết cô sẽ đến.”
“Tìm tôi có chuyện gì, nói đi.” Điền Tâm Niệm thích đi thẳng vào vấn đề.
“Đây là địa chỉ bây giờ của anh ấy, cô đi xem anh ấy một chút.” Cổ Nhã Ngôn lấy tờ giấy đã vò nát trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô, giấy sớm đã nhăn nhăn nhúm nhúm, như tâm tình rối ren của cô ta giờ phút này, có lẽ cô ta gọi Điền Tâm Niệm tới cũng là hạ quyết tâm rất lớn.
“Tôi đi cũng không giúp được anh ấy cái gì.” Điền Tâm Niệm không có cầm, nhưng vẫn là thấy được địa chỉ viết ở trên, nơi đó là một khu nhà cũ, cách trung tâm thành phố rất xa.
Điền Tâm Niệm nói hoàn toàn chọc giận Cổ Nhã Ngôn, “Cô đừng tưởng rằng tôi đang cầu xin cô, nếu như có thể, tôi thà chết cũng không nguyện cho cô đi gặp anh ấy, tôi nguyện ý cùng anh ấy cùng nhau chịu khổ chịu tội, làm tất cả chuyện anh ấy muốn làm, nhưng anh ấy cần không phải là tôi. Tôi yêu anh ấy, cho nên tôi chạy tới tự rước lấy nhục, tôi yêu anh ấy tôi đáng đời, tôi chính là không nhìn nổi anh ấy chán chường tiếp như thế nữa, nhưng đây tất cả đều là cô tạo thành! Tôi không sẽ nói cho cô biết anh ấy bây giờ thế nào, tôi muốn cô tự mình đi xem, một người đang tốt bởi vì cô biến thành bộ dạng gì!”
Cổ Nhã Ngôn nói làm cho Điền Tâm Niệm thậm chí sinh ra một cảm giác hối hận, cô không nên tới, cô thật là sợ thấy Phương Vũ Thành trôi qua không tốt.
“Mấy ngày hôm trước tôi gặp tai nạn xe cộ, là cô làm sao?”
“A ~~” Cổ Nhã Ngôn đeo kính râm không thấy được ánh mắt của cô ta nhưng vẫn là thấy được khóe miệng cô ta giễu cợt, “Điền Tâm Niệm, cô đừng tưởng rằng cô đây là thực sự thắng, ai có thể đi tới cuối cùng còn chưa nhất định, Cổ Nhã Ngôn tôi căn bản khinh thường đi làm chuyện giết người, tại sao tôi muốn cô chết, tôi muốn cô sống nhìn tôi thắng cô, tôi sớm muộn gì sẽ làm Vũ Thành nhận rõ ai mới là người anh ấy cần phải quý trọng.”
Lời này của Cổ Nhã Ngôn Điền Tâm Niệm không chút nghi ngờ, mặc dù cô ta làm rất nhiều chuyện xấu, cũng luôn nhằm vào cô, nhưng cô ta không phải cái loại người làm sau đó chối cãi này.
Cổ Nhã Ngôn đi rồi, Điền Tâm Niệm cầm lên địa chỉ, có thể nhìn ra Cổ Nhã Ngôn cho đến khi thấy cô vẫn luôn do dự, cô ta là thật rất yêu Phương Vũ Thành, yêu đến vì anh ấy thậm chí nguyện ý giao phụ nữ khác cho anh ấy.
Điền Tâm Niệm theo địa chỉ tìm được nhà trọ Phương Vũ Thành ở bây giờ, một khu nhà rất cũ kỹ rất cổ, thậm chí ngay cả thang máy cũng không có, cô rất khó tưởng tượng Phương Vũ Thành vẫn sống an nhàn sung sướng lại ở nơi này.
Cô nhấn chuông cửa rất lâu, nhưng trong phòng không có một tiếng vang, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, ai dè mới vừa gọi liền có người bắt máy, bên trong truyền đến giọng khàn khàn lại vội vàng của Phương Vũ Thành, “Tâm Niệm? Em cuối cùng nhớ tới anh, cuối cùng chủ động gọi điện thoại cho anh rồi.”
Một giây kia, Điền Tâm Niệm chợt rất khó chịu, khổ sở muốn khóc, “Vậy tại sao anh không gọi cho em?”
“Anh… Không dám.” Bởi vì đã không có lập trường, bởi vì sợ bị lần thứ hai từ chối.
“Anh ngốc quá.” Cô nghẹn ngào nói.
Anh gật đầu, hình như là đổi một tư thế, truyền đến một tiếng thở dài, “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy mình thật là ngốc, ngốc đến nỗi mất em rồi, mới biết được em đối với anh quan trọng thế nào.”
“Anh bây giờ ở đâu, em nhấn chuông cửa, trong nhà không có ai.”
Bên đầu điện thoại kia dừng lại, tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng chạy bộ, cánh cửa răng rắc mở ra, Phương Vũ Thành không dám tin nhìn người phụ nữ phía ngoài, hai người rõ ràng mặt đối mặt, nhưng vẫn là ngây ngốc trả lời bằng điện thoại, “Anh không biết là em, anh chỉ là không muốn gặp người khác.”
Trừ em ra, ai anh cũng không muốn gặp, anh nghĩ không phải là em, cho nên không đi mở cửa.
Nước mắt Điền Tâm Niệm không khống chế được chảy xuống, người đàn ông trước mắt đâu còn là lớp trưởng khôi ngô lịch sự gọn gàng, tóc lộn xộn rất lâu chưa sửa sang, mắt quầng đen, râu mép không có cạo, áo sơmi vốn nên trắng tinh, lúc này đã ố vàng dính vào người, anh tại sao có thể! Tại sao có thể để mình chật vật như vậy.
Phương Vũ Thành thấy nước mắt của cô hoảng loạn, chân tay luống cuống, muốn lau cho cô, nhưng là thế nào cũng lau không sạch.
“Tâm Niệm, đừng khóc, đừng khóc có được hay không, đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết lớp trưởng làm chủ cho em.”
“Anh đã hai bàn tay trắng, anh có thể làm cái gì cho em chứ!” Điền Tâm Niệm hai mắt đẫm lệ mông lung lắc đầu, cảm giác hít thở không thông đầy cả lồng ngực, thấy anh như vậy, trong lòng cô thực sự rất khó chịu, khổ sở đến không biết nên nói làm sao, chỉ có thể khàn cả giọng rống anh.
Phương Vũ Thành sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia khổ sở, “Em biết rồi sao? Mặc dù anh không có tiền tài và quyền lực, nhưng anh còn có một nắm đấm, ai bắt nạt em, em nói cho anh biết, anh liều mạng cũng sẽ trả thủ cho em, có phải là Ân Diệc Phong không, anh ta lại ức hiếp em sao?”
“Là anh, là anh!” Điền Tâm Niệm chỉ vào anh, “Là anh ức hiếp em, anh biến mình thành như vậy, anh biết em có bao nhiêu đau lòng, anh cố ý, anh là cố ý làm như vậy, Phương Vũ Thành, em ghét anh!”
Phương Vũ Thành nghe cô lên án, hốt hoảng như đứa bé, “Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng ghét anh, đừng ghét anh có được không? Vào nhà trước cái đã.”
Phương Vũ Thành kéo cô vào bên trong nhà, nhưng lại trở nên càng thêm băn khoăn, trong phòng loạn rối tinh rối mù, trên mặt đất vỏ chai rượu cong vẹo tất cả đều đã uống xong, còn có một vài hộp cơm Đại Hạ ăn rồi đã ôi thiu từ lâu, mùi vị vô cùng sặc mũi, anh có chút khó xử, liền vội vàng mở ra cửa sổ, dọn dẹp sơ ghế sa lon để cho cô ngồi xuống, dường như rất sợ cô sẽ đi khỏi, “Em ngồi đi, ngồi trước đã, anh lập tức dọn sạch.”
Anh dọn được hai túi rác lớn đứng ở cửa do dự, nhưng vẫn phải đi xuống lầu, “Cái kia, em ngồi trước, anh đi bỏ rác, anh không có mang chìa khoá.” Cho nên em phải chờ anh trở lại, nếu không anh sẽ không vào nhà được.
Điền Tâm Niệm sao lại nghe không rõ ý tứ của anh, cô vốn cũng không muốn đi, anh như vậy cô làm sao có thể đi được chứ.
Phương Vũ Thành ở tầng 5, Điền Tâm Niệm cảm thấy anh cơ hồ mới đi rồi trở lại, thật xa là có thể nghe thấy tiếng anh chạy vội vã lên lầu.
Thở hồng hộc, cô thậm chí đều có thể nghe thấy tiếng tim anh đập cuồng loạn.
“Đi tắm, tắm sạch sẽ một chút.” Nước mắt Điền Tâm Niệm đã ngừng, mặt không thay đổi nhìn anh.
Anh có chút do dự nhìn cô, cô nói, “Em không đi đâu, em sẽ chờ anh ra.”
Lúc này mới Phương Vũ Thành vui vẻ gật đầu, đi vào phòng tắm.
Điền Tâm Niệm đánh giá căn nhà nhỏ ba mươi mấy mét vuông, chỉ có một căn phòng ngủ cực kỳ đơn sơ, lòng của cô từ lúc đó nhìn thấy anh vừa mới đè nén vùng lên, cô đứng ở cửa sổ nhìn khắp tầng cũ bên ngoài, ở đây căn bản cũng không phải chỗ anh nên ở.
Cô không biết hai người tại sao phải đi tới tình trạng hôm nay, cô đã từng thích anh nhiều năm, nhưng anh lại cùng người khác đính hôn, cô vốn định đem phần thầm mến này vĩnh viễn chôn dấu giấu ở trong lòng, vốn cho rằng cô và anh vĩnh viễn cũng không thể, cho nên cô mới dễ dàng đáp ứng hôn sự với Ân Diệc Phong, nhưng ngày kết hôn hôm đó trời mới biết Phương Vũ Thành cũng thích cô.
Hôm nay cô đã kết hôn, anh lại không đính hôn.
Hai người dường như cứ luôn vuột mất nhau.
“Uống ngon! Được ăn no! Nếu như mỗi ngày có canh uống mỗi ngày có người chăm sóc, mình tình nguyện què.” Diệp An Bình một hơi ăn tất cả thứ cô mang tới, vỗ bụng một bộ dạng thoả mãn nói.
Điền Tâm Niệm liếc cô một cái, quát lên, “Không được nói bậy!”
Bây giờ Điền Tâm Niệm chủ yếu đều không đi công ty, cô vốn chính là giai đoạn học tập, thực ra chuyện trong công ty cũng không cần cô hỏi đến, gần đây Tống Lệ Mai thân thể tốt lắm, đã sớm quay về công ty, cô liền xin nghỉ ở bệnh viện dốc lòng chăm sóc Diệp An Bình, đúng như cô ấy nói, cho tới bây giờ cô ấy cũng không có người quan tâm, Điền Tâm Niệm cũng không thể để cho cô ấy một mình sống ở bệnh viện.
Cô đi ra ngoài rửa trái cây, trở về chợt nghe TV nói tin chính là huỷ bỏ hôn ước của Phương Vũ Thành và Cổ Nhã Ngôn, Phương Vũ Thành bị sa thải chức vị tổng tài Phương thị, đồng thời ông cụ Phương gia cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh ấy.
“Trời ạ! Phương Vũ Thành thực sự làm như vậy, anh ta đúng là điên rồi!” Diệp An Bình nhìn tin kêu lên, “Điềm Tâm, anh ta thực sự vì cậu mà hai bàn tay trắng rồi.”
Điền Tâm Niệm chau mày, nhìn tin không nói được lời nào, nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, người cô thích nhiều năm như vậy vì mình mà mà hai bàn tay trắng, mà cô đã không thể đáp lại anh cái gì, cô chỉ cảm thấy nghẹt thở.
“Cậu… Có muốn mau chân đến xem anh ta hay không?” Diệp An Bình không khẳng định hỏi.
Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này cô không thích hợp đi gặp anh, cô nếu không thể đáp lại anh được thì cần gì phải cho anh hy vọng đây.
Diệp An Bình thấy cô lắc đầu cũng không nói thêm gì, nhưng mà lặng lẽ đổi sang đài khác.
Kể từ khi biết Phương Vũ Thành huỷ bỏ hôn ước, hai ngày này mỗi ngày tinh thần Điền Tâm Niệm đều ngẩn ngơ, Diệp An Bình ngồi ở trên giường bệnh nhìn cô ở trong phòng bận rộn, cầm giẻ lau phòng bệnh từ trong ra ngoài lau gần hai lần, rõ ràng trong lòng của cô không bỏ xuống được.
Điện thoại của Điền Tâm Niệm lúc này vang lên, thấy tên hiện trên màn hình, cử động không khỏi dừng lại.
“Điền Tâm Niệm, tôi muốn gặp cô, một giờ sau tôi ở quán cà phê dưới lầu công ty nhà cô chờ cô.” Cổ Nhã Ngôn vẫn là cường thế như trước kia, nói không cho người ta từ chối.
“Tôi nghĩ tôi và cô không có gì đáng nói.” Điền Tâm Niệm không muốn cùng làm nhiều chuyện vướng víu với cô ta.
“Vũ Thành làm tất cả cũng là vì cô, anh ấy bây giờ đã hai bàn tay tay trắng, lẽ nào cô không muốn biết tình trạng bây giờ của anh ấy? Nếu như cô vẫn có chút lương tâm, sẽ tới, tôi sẽ vẫn chờ cô! Cho đến khi cô tới mới thôi!” Nói xong, Cổ Nhã Ngôn liền cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Diệp An Bình nhìn sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi.
“Cổ Nhã Ngôn, hẹn gặp mình.”
“Không nên đi.” Diệp An Bình phủ định hoàn toàn, “Chỉ sợ là cô ta hỏi tội cậu thôi, Phương Vũ Thành người ta bản thân không cần cô ta nữa, cô ta dựa vào cái gì tìm cậu, không nên đi.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, nhưng trước sau vẫn không yên lòng, cô cũng muốn biết Phương Vũ Thành bây giờ rốt cuộc ra thế nào.
“An Bình, mình có việc đi ra ngoài một chút, buổi trưa mình nhờ y tá mua cho cậu cơm.” Điền Tâm Niệm nói cầm túi liền đi ra ngoài, Diệp An Bình ở trong phòng thở dài cũng biết cô không yên lòng.
Lúc Điền Tâm Niệm đến Cổ Nhã Ngôn đã ngồi ở bên trong, mang kính râm thật to che nửa khuôn mặt cô ta nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt cô ta tiều tụy, cô ta ngồi ở trong góc, toàn thân tựa hồ cũng có một thứ tương tự với bi thương hoang mang.
“Tôi cũng biết cô sẽ đến.”
“Tìm tôi có chuyện gì, nói đi.” Điền Tâm Niệm thích đi thẳng vào vấn đề.
“Đây là địa chỉ bây giờ của anh ấy, cô đi xem anh ấy một chút.” Cổ Nhã Ngôn lấy tờ giấy đã vò nát trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô, giấy sớm đã nhăn nhăn nhúm nhúm, như tâm tình rối ren của cô ta giờ phút này, có lẽ cô ta gọi Điền Tâm Niệm tới cũng là hạ quyết tâm rất lớn.
“Tôi đi cũng không giúp được anh ấy cái gì.” Điền Tâm Niệm không có cầm, nhưng vẫn là thấy được địa chỉ viết ở trên, nơi đó là một khu nhà cũ, cách trung tâm thành phố rất xa.
Điền Tâm Niệm nói hoàn toàn chọc giận Cổ Nhã Ngôn, “Cô đừng tưởng rằng tôi đang cầu xin cô, nếu như có thể, tôi thà chết cũng không nguyện cho cô đi gặp anh ấy, tôi nguyện ý cùng anh ấy cùng nhau chịu khổ chịu tội, làm tất cả chuyện anh ấy muốn làm, nhưng anh ấy cần không phải là tôi. Tôi yêu anh ấy, cho nên tôi chạy tới tự rước lấy nhục, tôi yêu anh ấy tôi đáng đời, tôi chính là không nhìn nổi anh ấy chán chường tiếp như thế nữa, nhưng đây tất cả đều là cô tạo thành! Tôi không sẽ nói cho cô biết anh ấy bây giờ thế nào, tôi muốn cô tự mình đi xem, một người đang tốt bởi vì cô biến thành bộ dạng gì!”
Cổ Nhã Ngôn nói làm cho Điền Tâm Niệm thậm chí sinh ra một cảm giác hối hận, cô không nên tới, cô thật là sợ thấy Phương Vũ Thành trôi qua không tốt.
“Mấy ngày hôm trước tôi gặp tai nạn xe cộ, là cô làm sao?”
“A ~~” Cổ Nhã Ngôn đeo kính râm không thấy được ánh mắt của cô ta nhưng vẫn là thấy được khóe miệng cô ta giễu cợt, “Điền Tâm Niệm, cô đừng tưởng rằng cô đây là thực sự thắng, ai có thể đi tới cuối cùng còn chưa nhất định, Cổ Nhã Ngôn tôi căn bản khinh thường đi làm chuyện giết người, tại sao tôi muốn cô chết, tôi muốn cô sống nhìn tôi thắng cô, tôi sớm muộn gì sẽ làm Vũ Thành nhận rõ ai mới là người anh ấy cần phải quý trọng.”
Lời này của Cổ Nhã Ngôn Điền Tâm Niệm không chút nghi ngờ, mặc dù cô ta làm rất nhiều chuyện xấu, cũng luôn nhằm vào cô, nhưng cô ta không phải cái loại người làm sau đó chối cãi này.
Cổ Nhã Ngôn đi rồi, Điền Tâm Niệm cầm lên địa chỉ, có thể nhìn ra Cổ Nhã Ngôn cho đến khi thấy cô vẫn luôn do dự, cô ta là thật rất yêu Phương Vũ Thành, yêu đến vì anh ấy thậm chí nguyện ý giao phụ nữ khác cho anh ấy.
Điền Tâm Niệm theo địa chỉ tìm được nhà trọ Phương Vũ Thành ở bây giờ, một khu nhà rất cũ kỹ rất cổ, thậm chí ngay cả thang máy cũng không có, cô rất khó tưởng tượng Phương Vũ Thành vẫn sống an nhàn sung sướng lại ở nơi này.
Cô nhấn chuông cửa rất lâu, nhưng trong phòng không có một tiếng vang, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, ai dè mới vừa gọi liền có người bắt máy, bên trong truyền đến giọng khàn khàn lại vội vàng của Phương Vũ Thành, “Tâm Niệm? Em cuối cùng nhớ tới anh, cuối cùng chủ động gọi điện thoại cho anh rồi.”
Một giây kia, Điền Tâm Niệm chợt rất khó chịu, khổ sở muốn khóc, “Vậy tại sao anh không gọi cho em?”
“Anh… Không dám.” Bởi vì đã không có lập trường, bởi vì sợ bị lần thứ hai từ chối.
“Anh ngốc quá.” Cô nghẹn ngào nói.
Anh gật đầu, hình như là đổi một tư thế, truyền đến một tiếng thở dài, “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy mình thật là ngốc, ngốc đến nỗi mất em rồi, mới biết được em đối với anh quan trọng thế nào.”
“Anh bây giờ ở đâu, em nhấn chuông cửa, trong nhà không có ai.”
Bên đầu điện thoại kia dừng lại, tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng chạy bộ, cánh cửa răng rắc mở ra, Phương Vũ Thành không dám tin nhìn người phụ nữ phía ngoài, hai người rõ ràng mặt đối mặt, nhưng vẫn là ngây ngốc trả lời bằng điện thoại, “Anh không biết là em, anh chỉ là không muốn gặp người khác.”
Trừ em ra, ai anh cũng không muốn gặp, anh nghĩ không phải là em, cho nên không đi mở cửa.
Nước mắt Điền Tâm Niệm không khống chế được chảy xuống, người đàn ông trước mắt đâu còn là lớp trưởng khôi ngô lịch sự gọn gàng, tóc lộn xộn rất lâu chưa sửa sang, mắt quầng đen, râu mép không có cạo, áo sơmi vốn nên trắng tinh, lúc này đã ố vàng dính vào người, anh tại sao có thể! Tại sao có thể để mình chật vật như vậy.
Phương Vũ Thành thấy nước mắt của cô hoảng loạn, chân tay luống cuống, muốn lau cho cô, nhưng là thế nào cũng lau không sạch.
“Tâm Niệm, đừng khóc, đừng khóc có được hay không, đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết lớp trưởng làm chủ cho em.”
“Anh đã hai bàn tay trắng, anh có thể làm cái gì cho em chứ!” Điền Tâm Niệm hai mắt đẫm lệ mông lung lắc đầu, cảm giác hít thở không thông đầy cả lồng ngực, thấy anh như vậy, trong lòng cô thực sự rất khó chịu, khổ sở đến không biết nên nói làm sao, chỉ có thể khàn cả giọng rống anh.
Phương Vũ Thành sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia khổ sở, “Em biết rồi sao? Mặc dù anh không có tiền tài và quyền lực, nhưng anh còn có một nắm đấm, ai bắt nạt em, em nói cho anh biết, anh liều mạng cũng sẽ trả thủ cho em, có phải là Ân Diệc Phong không, anh ta lại ức hiếp em sao?”
“Là anh, là anh!” Điền Tâm Niệm chỉ vào anh, “Là anh ức hiếp em, anh biến mình thành như vậy, anh biết em có bao nhiêu đau lòng, anh cố ý, anh là cố ý làm như vậy, Phương Vũ Thành, em ghét anh!”
Phương Vũ Thành nghe cô lên án, hốt hoảng như đứa bé, “Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng ghét anh, đừng ghét anh có được không? Vào nhà trước cái đã.”
Phương Vũ Thành kéo cô vào bên trong nhà, nhưng lại trở nên càng thêm băn khoăn, trong phòng loạn rối tinh rối mù, trên mặt đất vỏ chai rượu cong vẹo tất cả đều đã uống xong, còn có một vài hộp cơm Đại Hạ ăn rồi đã ôi thiu từ lâu, mùi vị vô cùng sặc mũi, anh có chút khó xử, liền vội vàng mở ra cửa sổ, dọn dẹp sơ ghế sa lon để cho cô ngồi xuống, dường như rất sợ cô sẽ đi khỏi, “Em ngồi đi, ngồi trước đã, anh lập tức dọn sạch.”
Anh dọn được hai túi rác lớn đứng ở cửa do dự, nhưng vẫn phải đi xuống lầu, “Cái kia, em ngồi trước, anh đi bỏ rác, anh không có mang chìa khoá.” Cho nên em phải chờ anh trở lại, nếu không anh sẽ không vào nhà được.
Điền Tâm Niệm sao lại nghe không rõ ý tứ của anh, cô vốn cũng không muốn đi, anh như vậy cô làm sao có thể đi được chứ.
Phương Vũ Thành ở tầng , Điền Tâm Niệm cảm thấy anh cơ hồ mới đi rồi trở lại, thật xa là có thể nghe thấy tiếng anh chạy vội vã lên lầu.
Thở hồng hộc, cô thậm chí đều có thể nghe thấy tiếng tim anh đập cuồng loạn.
“Đi tắm, tắm sạch sẽ một chút.” Nước mắt Điền Tâm Niệm đã ngừng, mặt không thay đổi nhìn anh.
Anh có chút do dự nhìn cô, cô nói, “Em không đi đâu, em sẽ chờ anh ra.”
Lúc này mới Phương Vũ Thành vui vẻ gật đầu, đi vào phòng tắm.
Điền Tâm Niệm đánh giá căn nhà nhỏ ba mươi mấy mét vuông, chỉ có một căn phòng ngủ cực kỳ đơn sơ, lòng của cô từ lúc đó nhìn thấy anh vừa mới đè nén vùng lên, cô đứng ở cửa sổ nhìn khắp tầng cũ bên ngoài, ở đây căn bản cũng không phải chỗ anh nên ở.
Cô không biết hai người tại sao phải đi tới tình trạng hôm nay, cô đã từng thích anh nhiều năm, nhưng anh lại cùng người khác đính hôn, cô vốn định đem phần thầm mến này vĩnh viễn chôn dấu giấu ở trong lòng, vốn cho rằng cô và anh vĩnh viễn cũng không thể, cho nên cô mới dễ dàng đáp ứng hôn sự với Ân Diệc Phong, nhưng ngày kết hôn hôm đó trời mới biết Phương Vũ Thành cũng thích cô.
Hôm nay cô đã kết hôn, anh lại không đính hôn.
Hai người dường như cứ luôn vuột mất nhau.