“Ân tổng!” Lưu Tử Sam kêu lên chạy tới, hốt hoảng nhìn dấu tay trên mặt Ân Diệc Phong, một mảnh hồng hồng, nước mắt bất giác trào ra, xoay người lớn tiếng trách cứ Điền Tâm Niệm, “Tại sao chị có thể đánh người! Chị, em quá thất vọng chị rồi, Ân tổng mới là chồng chị, chị lại vì đàn ông khác đánh chồng mình, chị không phải nói buổi trưa hôm nay có chuyện gì sao? Là vội vàng đi gặp đàn ông khác sao? Nếu không phải Ân tổng hôm nay muốn tới lấy dây chuyền cho chị, sợ là chúng ta còn không biết thì ra chị là người như thế.”
Điền Tâm Niệm há miệng, không phát ra được một tiếng nào.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người vốn chỉ thích tham gia náo nhiệt, lần này nghe xong Lưu Tử Sam nói càng nghị luận ầm ỉ.
Trong lỗ tai đầy tiếng ông ông, Điền Tâm Niệm đau lòng nhìn dấu tay trên mặt anh, “Em, em không phải cố ý… Diệc Phong…”
Bốp ——
Ân Diệc Phong dùng sức gạt tay cô muốn đụng vào tay anh, trong mắt tràn đầy chán ghét, giọng nói lạnh nhạt không hề có độ ấm, nhìn cô giận quá thành cười, “Được! Được! Được!”
Nói liên tục ba chữ được, không có nhìn cô một cái xoay người rời khỏi.
“Ân tổng, chờ em với.” Lưu Tử Sam hung hăng trợn mắt nhìn Điền Tâm Niệm một cái, xoay người chạy đuổi theo.
Hai tay đau rát không ngừng run rẩy, toàn thân cao thấp đều run rẩy, tại sao cô có thể đánh người đây, tại sao cô có thể! Nhưng cô chỉ thật sốt ruột, cô sợ anh đánh chết Phương Vũ Thành.
Nước mắt làm nhòe tầm mắt, nhìn bóng lưng cao ngất lạnh lùng kia biến mất trong tầm mắt, Điền Tâm Niệm không khống chế được khóc rống lên.
Không biết ai ở sau lưng kêu lên một tiếng, “A, người này té xỉu kìa!”
Điền Tâm Niệm bỗng xoay người, thì thấy Phương Vũ Thành té xuống đất.
********************************
Trong bệnh viện
Bốp ——
“Ai cho cô dẫn nó ra ngoài hả, cô không biết tình trạng sức khỏe của Vũ Thành sao? Cô có phải cố ý muốn cho nó chết hay không! Cô cái con nhỏ lòng dạ sao lại ác độc như vậy, nếu như Vũ Thành có cái gì không hay xảy ra, tôi nhất định cho cô chôn theo nó!” Mẹ Phương hung hăng tát cô một cái, kích động trừng mắt cô.
Đầu bị đánh lệch một bên, Điền Tâm Niệm cúi đầu yên lặng xin lỗi.
Mặt đau quá, cô chợt muốn biết Ân Diệc Phong lúc đó có phải cũng đau như vậy không.
Phương Vũ Thành được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đã không còn nguy hiểm mạng sống, lòng mẹ Phương thấp thỏm buông xuống, quay đầu chỉa về phía cô, “Cô cút cho tôi, sau này tôi cũng không muốn gặp lại cô nữa! Cút cho tôi!”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi.” Điền Tâm Niệm nén nước mắt nói thật nhỏ, ngoại trừ xin lỗi cô không biết còn có thể nói cái gì.
Tiết Phong vỗ mẹ vai Phương an ủi bà, “Được rồi được rồi, dì à, Vũ Thành không phải đã không sao rồi sao, dì cũng đừng quá kích động, tới phòng bệnh thăm Vũ Thành, cậu ấy bất cứ lúc nào đều có thể tỉnh.”
Nghe vậy, mẹ Phương hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, theo y tá rời khỏi.
Điền Tâm Niệm từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, khóe miệng rớm một chút máu tươi, rõ ràng một cái tát kia của mẹ Phương là dùng hết sức.
Tiết Phong nhìn mặt của cô sưng đỏ, chân mày hơi nhíu, khẽ thở dài một tiếng, “Vũ Thành không sao.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Điền Tâm Niệm lặp lại những lời này, nước mắt rốt cục không khống chế được tràn mi, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đất vỡ tan ra.
Tiết Phong vốn còn muốn hỏi rõ vết thương trên người Phương Vũ Thành là sao bị, nhưng nhìn cái dạng này của Điền Tâm Niệm cũng hỏi không ra miệng, “Đi thôi, tôi thoa chút thuốc cho mặt cô.”
Điền Tâm Niệm cố sức lắc đầu, giơ tay lên lung tung sờ sờ nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn mang theo đặc giọng mũi, “Tôi không sao, tôi đi trước, nếu như lớp trưởng có chuyện gì, làm phiền anh cho báo tôi biết.”
Tiết Phong gật đầu đồng ý, nhìn bóng lưng người phụ nữ gầy gò bi thương, im lặng thở dài.
***************************
Điền Tâm Niệm giống cái xác không hồn đi lang thang ở trên phố, không biết đi bao lâu, lâu đến đường phố cũng không có người đi đường nữa, cô mới gọi xe về nhà.
Buổi tối mùa thu, gió lạnh như cắt da cắt thịt, cô đi lang thang trên phố cũng không biết nên đối mặt Ân Diệc Phong như thế nào.
Cả ngôi biệt thự một mảnh đen nhánh, đi vào, đập vào mặt chính là không khí lạnh lẻo không có chút hơi người nào.
Ân Diệc Phong vẫn chưa về, cô ngã ngồi xuống ghế sa lon, trong đầu tràn đầy rối loạn nói không rõ, trong phòng vắng vẻ, cô rốt cục cao giọng khóc rống lên.
Nước mắt đầy mặt chôn ở trong đầu gối, cô không biết khóc bao lâu, chỉ nghe được tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc.
Kim đồng hồ đã chỉ vị trí giữa số hai và ba, cô do dự vươn tay khi chạm đến thân máy điện thoại lạnh như băng thì giật mình rút tay lại.
Ngay lúc đó kim đồng hồ hoàn toàn chỉ ở vị trí số ba, cô rốt cục lấy dũng khí gọi cho anh, cô biết là cô sai rồi.
Điện thoại vang lên thật lâu, tiếng bíp —— bíp như là đang đợi tuyên án tử vong.
Rốt cục đã bắt máy, cô kích động gần sắp rơi nước mắt, cô nắm điện thoại vội vàng nói, “Diệc Phong xin lỗi, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý, bây giờ anh đang ở đâu, về nhà có được không, anh muốn làm sao đối với em cũng được, em cho anh đánh lại có được không, hai cái ba, chỉ cần anh chịu nghe em giải thích, thực ra chuyện không phải như anh…”
“Chị.” Giọng nữ lạnh tanh cắt đứt lời nói nôn nóng của cô, Điền Tâm Niệm nghẹn lời, nhìn đồng hồ trên tường, lúc này…
“Tiểu Tử? Em đưa điện thoại cho Diệc Phong đi, chị muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Chị, Ân tổng bây giờ không muốn gặp chị, chị tạm thời đừng gọi lại nữa.”
Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa dứt lời, thậm chí cũng không cho cô có cơ hội nói xong liền cúp điện thoại.
Điền Tâm Niệm tim đập mạnh, cảm giác hít thở không thông lan tràn ra ở trong lòng, có chút luống cuống có chút bối rối, cô cầm điện thoại gọi lại, nhưng bên trong đã đổi một giọng nữ.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Trong phòng nhiệt độ không ngừng giảm xuống, toàn thân tựa như vây quanh một tầng băng, hai cánh tay Điền Tâm Niệm bao bọc mình nhưng vẫn run lẩy bẩy, cô nhìn đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc từng giây từng phút trôi qua, trong lòng rối ren không có tiêu giảm nửa phần.
Lúc này, sao bọn họ lại ở chung một chỗ, bọn họ đang làm cái gì…
Điền Tâm Niệm cứ ngồi trên ghế sa lon suốt cả đêm như vậy, lúc tờ mờ sáng ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong nhà, chân của cô đã không còn cảm giác.
Khẽ động, thân thể cô ngã dưới đất, nền nhà lạnh như băng lan tràn lạnh lẽo từ tứ chi xương cốt thấm vào toàn thân.
Cô lên lầu rửa mặt thay bộ quần áo, phải đi Ân thị tìm anh.
Mới vừa vào đến đại sảnh Ân thị, vốn đang ầm ĩ đột ngột yên tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, hai ba người mắt lé nhìn cô xì xào bàn tán lên.
Trong lòng Điền Tâm Niệm lan ra một loại dự cảm xấu, lên tầng sáu mươi sáu, Lâm Thiến thấy cô cũng sửng sờ, đem tờ báo trên bàn úp lại, “Tổng tài… Còn chưa tới.”
Điền Tâm Niệm có thấy động tác của cô ta, ánh mắt chuyển vòng vo ở sau lưng cô ta, vừa lên tiếng, giọng đúng đặc biệt khàn khàn, “Lưu Tử Sam tới chưa?”
Lâm Thiến cùng Lý Lệ nhìn nhau một cái, lắc đầu, nhưng ánh mắt lại lóe lên chưa chắc.
Tầm mắt Điền Tâm Niệm rơi vào tờ báo bị úp lại trên bàn, cô đi tới, muốn cầm lấy lại bị Lâm Thiến ngăn lại cô có chút hơi khó xử nhìn cô, nhưng ở trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng thở dài.
Tiêu đề trang đầu
Hai hình chụp cực lớn ở phía trên
Một hình là một người đàn ông ở trong cửa hàng đánh nhau với Ân Diệc Phong, một hình khác là…
Hai tay cầm tờ báo không khống chế được khẽ run, trong hành lang của khách sạn, Ân Diệc Phong để một cô gái ở trên tường, cầm lấy hai chân của cô ta gác cô ta ở bên hông, vùi đầu ở trước ngực cô ta, mặt cô gái bị chụp được, quyến rũ mặt thẹn thùng đỏ ửng, mà cô gái này là Lưu Tử Sam…
Hai tay từ từ cố sức chắp tay trước ngực, tờ báo ở trong lòng bàn tay gấp đến biến dạng, anh cuối cùng đã ở một chỗ với cô ta.
Hai người trong hình làm đau nhói hai mắt của cô, hô hấp nặng nề nghẽn lại, dưới chân loạng choạng thân thể đột ngột mềm nhũn, cô bắt lấy góc bàn lung lay mấy cái mới ổn định thân thể.
Bắt đầu buổi trưa từ hôm qua cô cũng chưa có ăn, trong người một chút hơi sức cũng không có, nhưng cô vẫn có thể khóc được.
Không biết mình làm sao đi ra khỏi phòng làm việc, đứng ở trong thang máy nhìn con số không ngừng nhỏ lại, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa.
Rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao mọi người thấy cô lại dùng cái loại biểu tình này, tin nóng hổi vừa mới ra lò như vậy bọn họ làm sao có thể không ham thích.
Trên người không có một chút hơi sức, Điền Tâm Niệm máy móc đi lại, nhìn cửa chính Ân thị, bây giờ cô thầm nghĩ nhanh rời khỏi đây.
Trước mắt tối sầm, chỉ thấy một người đàn bà nổi giận đùng đùng đi tới phía cô, thậm chí cũng chưa phản ứng kịp nữa, “Bốp bốp” Hai tiếng, bạt tai vang dội làm cho cả đại sảnh nhất thời trở nên yên lặng như tờ.
Trên mặt đau rát, thế giới trước mắt lay động kịch liệt, thân thể mềm nhũn, cô ngã nhào xuống đất, luống cuống ngẩng đầu rốt cục thấy rõ ràng người đàn bà trước mắt là ai.
“Cái con tiện nhân này! Cô dám đánh con trai của tôi hả!” Giang Ngọc Nhân tức giận mặt cũng đỏ lên, đầu ngón tay chỉa về phía cô không ngừng run rẩy, trong mắt độc ác hận không thể lột da rút gân cô, “Tôi cũng biết cô không an phận mà, cô lại dám vì thằng khác đánh con tôi, hôm nay tôi đánh chết cô!”
Hiển nhiên hai cái tát trước cũng không thể cởi mối hận trong lòng của Giang Ngọc Nhân, nhìn người phụ nữ ngã xuống đất, bà hận không thể tiến lên xé nát cô.
Giang Ngọc Nhân còn muốn đánh tiếp, nhưng có người xung quanh ngăn lại, một người quản lý bộ phận đúng lúc cũng ở đây, chuyện nhà bọn họ bất tiện quản, nhưng đây dù sao cũng đang ở Ân thị, vài người đỡ Giang Ngọc Nhân qua một bên nghỉ ngơi, cung kính khuyên bảo, không nên để cho phóng viên thừa cơ lần nữa.
Điền Tâm Niệm không biết được ai nâng dậy, trên mặt đau rát, lỗ tai cũng kêu ong ong.
Cô đẩy nhân viên không biết trước mặt chạy ra ngoài, phía sau còn có tiếng chửi rủa của Giang Ngọc Nhân, cô cũng như chạy trốn xông ra ngoài.
Ngồi trên xe, trong gương thấy trên mặt mình dấu tay rõ nét, nước mắt không khống chế được chảy xuống, điện thoại di động ở trong bóp da điên cuồng vang, cô giống như không có nghe thấy.
Không biết qua bao lâu, sau khi vang lên lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cục yên tĩnh trở lại, cô lau nước mắt, lấy điện thoại ra ngón tay từ từ trượt đến tên Ân Diệc Phong, cuối cùng nhấn xuống…