Ly thủy tinh trong tay Ân Diệc Phong bay ra ngoài, văng trúng cửa phòng, vỡ tan nát, tất cả mọi người yên lặng, Quang Trạch Thụy cười ha ha ngồi qua một bên, cũng không dám trêu chọc lại tên ôn thần này nữa.
Lưu Tử Sam lặng lẽ thoát khỏi ngực anh, cảm thụ được quanh người anh phát ra lạnh lẻo, thân thể hơi run rẩy.
Vừa rồi cô cố ý gục trong ngực anh, mặc dù anh không có đẩy cô ra, nhưng mà bàn tay của anh đặt ở vai của cô trên giống như muốn bóp nát cô.
Bây giờ trên bờ vai vẫn còn hơi đau.
*******************************
“Tâm Niệm! Chị đợi em với!” Cố Tập đuổi theo, níu lại cánh tay của cô, quay cô lại mới nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa.
Vốn còn muốn oán trách cô tại sao lại rời khỏi, rời khỏi không phải là cho Lưu Tử Sam kia cơ hội sao, nhưng lúc này thấy cô nước mắt ràn rụa, tất cả oán trách cũng không nói ra miệng được.
“Đau lòng, thì khóc lớn lên, khóc lớn tiếng lên sẽ tốt hơn rất nhiều.” Cố Tập ôm vào trong ngực cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Vốn còn đang ẩn nhẫn lúc này Điền Tâm Niệm mới buông thả mình, lúc nãy cô vẫn cắn môi không để cho mình nghe được tiếng khóc, nhưng bây giờ được Cố Tập an ủi, tất cả uất ức vào giờ phút này bùng nổ.
Nước mắt tuôn rơi, tim cô thực sự đau quá, đau quá.
Anh ôm cô gái khác, hỏi cô xứng sao?
Anh nói cô ngây thơ, cười nhạo cô lại tin lời anh nói.
Đúng vậy, cô thực sự quá ngây thơ, cô lại đang từ từ mất đi tim mình, trước khi gả cho anh cô từng nhắc nhở mình bảo vệ tim của mình, không thật lòng cũng sẽ không bị tổn thương, nhưng cô không có làm được, cô cho rằng anh không giống với Ân Diệc Phong trước kia cô biết, cô có thể cảm nhận được anh dịu dàng cảm nhận được anh chăm sóc cảm nhận được anh với cuộc hôn nhân này nỗ lực.
Cô thật với cuộc hôn nhân này dấy lên lòng tin, nhưng nhanh như vậy, nhanh như vậy khiến cho mộng của cô vỡ nát.
Tại sao hai người bọn họ lại đi tới bước này, tại sao!
Điền Tâm Niệm ôm Cố Tập thật chặc, lúc này cô thực sự cần một bờ vai, cho dù nó không kiên cường cho dù nó không dày rộng.
“Khóc đi, khóc lên thì tốt rồi.” Cố Tập đã từng chịu khổ như thế, cho nên cô hiểu bị người mình thích tổn thương có cảm giác gì.
“Tại sao, tại sao lại như vậy, tại sao đối với chị như vậy, anh ấy rõ ràng đã nói, nói sẽ cùng nhau cố gắng với chị, sẽ đối xử hôn nhân thật tốt, tuyệt đối sẽ không còn đang trong hôn nhân lạc lối, lúc này mới nói bao lâu, anh ấy sao còn đối với chị như thế, lại nói chị ngây thơ, chẳng lẽ chị tin anh ấy thực sự sai lầm rồi sao?” Điền Tâm Niệm từ trên vai cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, “Cố Tập, em nói cho chị biết chị nên làm cái gì bây giờ, tim đau quá, cho tới bây giờ chị không nghĩ tới tim mình sẽ vì anh ấy mà đau như thế, cho dù… Cho dù trước đây biết lớp trưởng phải đính hôn, chị cũng không có đau như thế.”
Cô bất lực nắm tay của Cố Tập, đỏ mắt hỏi, “Em biết AMY sao? Anh ấy có phải rất thích cô ta không, thích đến cho dù thay một người phụ nữ giống cô ta, anh ấy vẫn muốn như cũ?”
Cố Tập vặn mày, nhẹ giọng nói, “Em không biết cô ta, cô ta chỉ là một diễn viên mà thôi, lúc em cùng với Lăng Hữu cũng chưa thấy qua cô ta, khi đó cô ta và Ân Diệc Phong đã chia tay, em chỉ nghe Lăng Hữu nói, hình như là cô ta phản bội Ân Diệc Phong, vì thế Ân Diệc Phong suy sụp tinh thần rất lâu.”
“Quả nhiên, quả nhiên trong lòng anh ấy vẫn quan tâm AMY, cho dù bị cô ta phản bội cũng vẫn còn quan tâm.”
Nếu không phải quan tâm làm sao có thể đặt hình ở trong bao tiền, muốn ném lại luyến tiếc, cho nên mới lật hình lại.
“Cố Tập, chị không biết nên làm gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?” Điền Tâm Niệm chợt mờ mịt đứng lên, vốn đối với cuộc hôn nhân này cô không có lòng tin gì, bây giờ càng thêm vô lực, cô không biết đối mặt anh thế nào, không biết làm sao đối mặt Giang Ngọc Nhân, không biết nên đối mặt người nhà của anh như thế nào.
Cố Tập nắm hai vai của cô, để cô ngẩng đầu, “Tâm Niệm, chị nói cho em biết, chị có phải yêu anh ấy rồi không?”
Tâm Niệm cắn môi, trong mắt lóe lên giãy dụa.
“Có phải hay không!” Cô ta tăng thêm giọng.
Cuối cùng Điền Tâm Niệm gật đầu.
Cố Tập thở một hơi thật dài, lời nói thấm thía, “Nếu thích thì đừng dễ dàng từ bỏ như vậy, chị phải biết rằng có đôi khi từ bỏ thực sự sẽ không còn gì nữa, đừng bởi vì quá xúc động mà hối hận cả đời.”
“Chị vẫn có thể kiên trì sao?” Điền Tâm Niệm không có lòng tin. Cô chưa bao giờ biết góc khuất trong lòng anh vẫn luôn cất dấu một người như vậy.
“Có thể, đương nhiên có thể! Em không phải là nói giúp anh ấy, nhưng mà ở trong mắt em Ân Diệc Phong không giống với Lăng Hữu, Lăng Hữu nói cho em biết, trong bốn anh em bọn họ sau khi kết hôn không thể nào ngoại tình nhất là Ân Diệc Phong, thực ra em nghĩ giữa hai người là hiểu lầm thôi, báo hôm nay em cũng xem rồi, Ân Diệc Phong bị AMY phản bội, lòng tự trọng của anh ấy chắc chắn không tiếp thụ nổi vợ mình cùng người khác…”
Cố Tập cứng mày câu nói kế tiếp không nói ra.
Điền Tâm Niệm dùng sức lắc đầu, “Cố Tập em tin chị đi, không phải như báo viết như vậy, chị và lớp trưởng, chị và lớp trưởng thực sự không có gì cả.”
Cố Tập gật đầu, “Em tin chị, nhưng Ân Diệc Phong nhất định là hiểu lầm, dù sao một cái tát kia của chị là thật phải không? Bây giờ chị cần phải làm là tìm một thời gian tâm sự thật tốt với anh ấy, giải thích rõ hiểu lầm, đừng lại để cho người khác thừa cơ lợi dụng biết không? Em là vết xe đổ của chị, đừng để cho hiểu lầm giữa hai người lại tiếp tục phát triển tiếp.”
Cố Tập kéo cô đẩy mạnh vào trong xe, sau đó mình thì chuyển tới vị trí lái xe, lái xe, “Bây giờ em đưa chị về nhà, chị nghỉ ngơi cho khỏe, ngẫm lại lời em nói, đừng quá xúc động, tìm thời gian cởi ra hiểu lầm giữa hai người.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, nhưng không biết nên làm như thế nào.
Từ lúc biết Ân Diệc Phong có người thích cũng không biết nên làm như thế nào, cô không biết anh giữ Lưu Tử Sam ở bên cạnh rốt cuộc có mục đích gì, ban đầu giữ cô ta lại? Coi là thế thân của AMY sao?
Về đến nhà nằm ở trên giường cô nhận được điện thoại của Tống Lệ Mai.
“Niệm Niệm có chuyện gì vậy, giữa con và Vũ Thành?”
“Mẹ, con không có, chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng không tin con sao? Giữa con với lớp trưởng không có gì cả, nhưng thực ra… Thực ra lớp trưởng anh ấy có bệnh bẩm sinh, suy tim rất nghiêm trọng, con chỉ là… Chỉ là…”
“Cái gì? Con nói Vũ Thành… Ai, Niệm Niệm, mặc kệ con có phải đồng tình với Vũ Thành không đều tốt, con cũng không thể đánh Diệc Phong được, còn bị đăng báo nghiêm trọng như vậy, gia đình Diệc Phong làm sao có thể vì vậy mà chịu để yên, còn cái cô gái kia, tên gì Tử, cô ta và Diệc Phong là quan hệ như thế nào, xem báo viết cô ta đang làm việc ở Ân thị? Vậy bọn họ đã cùng một chỗ lâu rồi, hay là tối qua mới bắt đầu? Con phải để ý chồng con chứ! Lúc trước hai đứa con không phải là tốt vô cùng sao, tại sao lại làm tới tình trạng này.”
“Mẹ…” Giọng Điền Tâm Niệm run vô cùng, đối với cuộc hôn nhân này cô thực sự rất mê man, “Mẹ, con nên làm như thế nào đây.”
“Nói rõ ràng đi, con nói chuyện rõ ràng với Diệc Phong, Diệc Phong không phải là người không nói lý, còn cái cô gái bên cạnh nó con nhất định phải giải quyết hết, hai đứa con mới kết hôn bao lâu thì xảy ra chuyện như vậy, sau này con nên làm cái gì bây giờ.” Tống Lệ Mai đau lòng thay cho con gái, mới kết hôn bao lâu hôn nhân lại làm rối loạn.
Điền Tâm Niệm khổ sở, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc nên làm như thế nào mới đúng, cô kiên trì thật sự có ích sao?
Trong sân vang lên tiếng xe, Điền Tâm Niệm chợt bò dậy khỏi giường, nói vào điện thoại có chút hốt hoảng, “Mẹ, Diệc Phong về rồi mẹ, con…”
“Được, mẹ cúp trước, con đi ra ngoài đón nó đi, đánh người là con sai, tranh thủ cởi bỏ hiểu lầm giữa hai người biết không hả.” Tống Lệ Mai nói xong cũng vội vã cúp máy.
Trong lòng Điền Tâm Niệm hoảng hốt, cô cho rằng Ân Diệc Phong đêm nay sẽ không về, để điện thoại xuống, cô tâm loạn như ma đi ra ngoài, trong đầu chỉ còn lại lời của Tống Lệ Mai và Cố Tập nói, nói ra, nói ra thì tốt rồi.
Nhưng cô mới vừa mở cửa phòng đi ra ngoài chợt nghe giọng nữ dưới lầu.
“Diệc Phong, cẩn thận, chậm thôi.” Lưu Tử Sam đỡ Ân Diệc Phong, vác cánh tay anh lên vai, cật lực đi vào nhà, Ân Diệc Phong uống quá say, cô ta không đủ sức, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo cùng nhau té vào ghế sa lon.
Điền Tâm Niệm đứng ở trên bậc thang mặt không dám tin nhìn Lưu Tử Sam bước vào cửa nhà, mới một buổi tối, xưng hô liền thay đổi.
Nhìn hai người trên ghế sa lon, cảm giác đau đớn ở ngực không ngừng lan tràn.
“Diệc Phong, anh ngồi dậy trước đi, thật là nặng quá à.” Lưu Tử Sam khẽ đẩy bờ vai của anh, giọng nói mềm mại nũng nịu.
Ân Diệc Phong từ trên người cô ta ngẩng đầu, híp mắt suy nghĩ, nỗ lực muốn xem rõ ràng người trước mắt, giọng nói ồ ồ hét lên, “Anh muốn em, anh muốn em!”
Đôi mắt quyến rũ Lưu Tử Sam như tơ nhìn người đàn ông trên người mình, ánh mắt của anh thâm thúy khuôn mặt tuấn dật không ngừng hấp dẫn cô, cô không có cách nào chống lại, hai tay quấn lên cổ của anh.
Trong mắt Điền Tâm Niệm đau xót, tay nhỏ bé nắm tay vịn thật chặc, móng tay dùng sức, cô không thể chịu được nghe tiếng giao hợp gần gũi của bọn họ.
Cô chạy tới bắt lại cổ áo của Ân Diệc Phong dùng hết toàn lực vứt anh qua một bên, thân thể Ân Diệc Phong thoáng một cái, mạnh té xuống sàn nhà, chau mày, mặt ửng hồng nhăn cùng một chỗ, có vẻ rất là khó chịu.
Nhìn lại Lưu Tử Sam vẻ mặt hưởng thụ hơi hí mắt, còn giống như chưa tỉnh lại từ vừa rồi nụ hôn.
“Lưu Tử Sam, cô đứng lên cho tôi.” Điền Tâm Niệm lạnh lùng nói, hai tay nắm chặc vẫn không ngừng run.
Lúc này Lưu Tử Sam mới sửng sốt, ý thức người đàn ông trên người mình đã không còn, cô mở mắt thấy Điền Tâm Niệm đứng ở trước mắt hốt hoảng bò dậy, tay để trước môi, hoảng sợ nhìn cô, há miệng, “… Chị.”
Điền Tâm Niệm được nghe lại tiếng xưng hô này chỉ cảm thấy ghê tởm, cô chỉ vào cửa, lạnh giọng quát lên, “Đi ra ngoài.”