Người tức giận thường không nói lý trí, người luôn cho mình là trung tâm lại cũng như thế. Mà Cao Quỹ lại dính cả hai loại. Từ lúc có ý nghĩ bị Đới Thanh đùa giỡn trong đầu cậu liền không thèm để ý đến anh nữa, cũng giả bộ không nhìn thấy anh, luôn lạnh nhạt mà chào hỏi một câu rồi đi ngay, thoạt nhìn lễ phép nhưng lại phi thường xa cách.
Quan hệ đã căng thẳng đến mức độ này Cao Quỹ cũng đã nghĩ đến việc chia tay. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến những ưu ái Đới Thanh dành cho cậu trước kia, Cao Quỹ liền lưỡng lự. Hai chữ chia tay cậu cũng sống chết không nguyện ý nói ra, thầm nghĩ đợi một thời gian nữa, đúng lúc này công ty lại có nhiều việc, Cao Quỹ cùng Thường Dịch với mấy người trong tổ hầu như ngày nào cũng phải bôn ba bên ngoài, thời gian ở trong công ty liền ít đi, cho nên cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ vui vơ. Cao Quỹ vốn là một người rất cố gắng làm việc cho nên mọi người thấy cậu liều mạng làm việc như thế này cũng không lấy làm lạ.
Sắp đến cuối năm nên công ty tiến hành rất nhiều hoạt động tuyên truyền. Bọn Cao Quỹ cùng Thường Dịch thường vội đến cơm cũng phải ăn vội, mùa đông ăn cơm bên ngoài thực sự là cực hình, đồ ăn mở ra chừng năm phút liền trở nên lạnh lẽo, có đôi khi gió thổi mạnh liền càng khổ sở.
Tâm tình Cao Quỹ vốn buồn bực lại gặp phải tình trạng này, rất nhanh gầy đi một vòng lớn, ngay cả Thường Dịch cũng nhịn không được khuyên cậu không cần liều mạng, dù sao sức khỏe cũng là quan trọng nhất. Tuy rằng vốn không nghĩ đến chiêu khổ nhục kế này nhưng mà mỗi lần nhìn thấy biểu tình áy náy cùng đau lòng của Đới Thanh, Cao Quỹ thường sẽ có khoái cảm trả thù đến kỳ quái.
Người kia nha, có đôi khi thực sự không biết trong lòng anh nghĩ gì? Yêu hay không yêu xem ra thật sự là vấn đề. Cao Quỹ cười khổ buông đũa, uống ngụm canh đã lạnh. Cao Quỹ nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ trưa, trách không được bụng đói như vậy.
“Quen rồi sẽ ổn thôi. Đêm nay là giáng sinh. Trước kia quản lý còn có thể đến hỗ trợ, huống chi đây chính là công việc của chúng ta.” Thường Dịch vỗ vai cậu, “Cố thêm hai ngày là tốt rồi.”
“Đêm giáng sinh?” Trách không được! Cao Quỹ nhìn tủ kính trên ngã tư đường tràn ngập màu đỏ của ngày giáng sinh cùng với bài hát mừng giáng sinh vang lên. “Thảo nào vừa rồi có hai người đội mũ ông già noel đi qua. Em bận đến hồ đồ rồi.”
“Cậu đúng là lẫn rồi, không nghe thấy bài hát giáng sinh được phát khắp nơi sao?” nói xong Thường Dịch uống một ngụm lại phun phì phì ra, “Trời ạ toàn là bụi.”
“Tổ trưởng chưa nhìn kĩ đã uống thế!” Tiểu Trương cười lớn lấy ấm giữ nhiệt đưa cho anh, “Súc miệng đi.”
“Súc miệng bằng tham trà? Tiểu tử ngươi cũng quá hoang phí đi!” Thường Dịch không chút biết ơn hung hăng đánh Tiểu Trương một quyền.
“A? Tham trà?”
Ánh mắt của mọi người đều bị tiếng cảm thán của Thường Dịch hấp dẫn, như hổ rình mồi nhìn vào ấm giữ nhiệt của Tiểu Trương.
“Khi nào thì mang đến?”
“Thông minh ghê nhỉ? Còn biết mang cái này đi?”
Nói xong tất cả mọi người đều tranh nhau chút ấm áp duy nhất trong ngày đông kia. Cướp xong còn chưa hết giận xông vào đánh đập Tiểu Trương: “Một mình uống đã bao lâu rồi hả? Tiểu tử ngươi thật không có lương tâm.”
Tiểu Trương bị bóp cổ cầu xin tha thứ, “Không phải của tôi, không phải của tôi! Tôi thấy đặt ở trên bàn của Tiểu Cao, còn tưởng là của cậu ta. Thấy cậu ta không uống nên mới tự chủ trương uống một chén a!”
“Tiểu Cao, hóa ra là cậu mang đi hả? Còn giả vờ không biết nha?” mũi giáo chuyển hướng, khiến Cao Quỹ đang uống nước sặc một cái.
“Sao lại là của em? Làm sao em biết…” nói xong nhìn ấm giữ nhiệt trong tay, đầu óc vừa chuyển, hình như trước đây từng nhìn thấy Đới Thanh cầm một cái ấm như thế, nhất thời suy nghĩ cẩn thận “Em quên mất rồi, gần đây vội quá nên lú lẫn.”
“Không cần biết cậu quên hay không, nhưng cậu đúng là thông minh nha, còn biết mang tham trà, thật là nước ấm ngày đông.”
“Là nha, là nha.”
“Cảm thấy ấm thì uống hết đi, nhớ để lại cái ấm cho em là được.” Cao Quỹ mỉm cười nhìn mọi người uống hết, trong lòng tự lừa gạt bản thân, cho dù anh lấy lòng tôi như thế cũng vô ích thôi, dù sao tôi không uống đồ của anh, mới sẽ không lĩnh ân tình của anh!
Sau khi hoạt động chấm dứt, tất cả mọi người về nhà. Cao Quỹ nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định quay lại công ty xem, vì thế chủ động ở lại làm nốt việc. Đem đồ đạc thu dọn lên xe rồi lái về công ty, thấy xe của Đới Thanh vẫn đậu ở đó. Giống như Cao Quỹ nghĩ, người kia cũng quả nhiên chưa về.
Lái xe vào bãi, Cao Quỹ xuống xe, đem mấy thùng đồ còn lại vào văn phòng. Sau khi thang máy đến nơi liền bỏ ra ngoài cửa, chọn thùng nhỏ nhất cầm vào, cố ý không gây ra tiếng động mở cửa văn phòng, len lén nhìn vào.
Văn phòng rất tối, Cao Quỹ còn tưởng rằng mình đã sai rồi, Đới Thanh chắc đã về. Vừa định bật đèn lên liền nhìn thấy chỗ mình có một bóng đen đang ngồi không nhúc nhích.
“Ai đó?” vừa nói, Cao Quỹ vừa bật đèn lên, trong nháy mắt đèn sáng lên, Đới Thanh mặt trắng bệch bị cậu bắt quả tang tại chỗ.
“Quản lý còn chưa về sao?” Cao Quỹ ôm thùng cố ý hỏi. Biết rõ Cao Quỹ đã xấu hổ luống cuống chân tay càng thêm ác ý hỏi anh: “Hình như tan tầm lâu rồi mà?”
“Tôi, tôi đang về.” Đới Thanh cúi đầu, tiếng nói nghe rõ ràng là chột dạ, muốn lách qua người Cao Quỹ, lại bị cậu cố ý chăn lại, “Sao thế, điều hòa trong văn phòng quản lý bị hỏng sao? Nên mới ngồi vào chỗ của em?”
“Tôi, tôi…”
Nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Đới Thanh, một ý niệm độc ác xuất hiện trong đầu Cao Quỹ. Cậu làm ra bộ giận tái mặt nói “Thật ra em nghĩ, cảm thấy quản lý luôn đối xử với em như trể con, căn bản là đùa giỡn em. Em nghĩ chúng ta vẫn là chia tay đi.”
Đới Thanh vừa rồi còn cúi đầu nghe thấy hai chữ này liền mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt trừng lớn nhìn chăm chăm Cao Quỹ, môi run run, sắc mặt trắng bệch cực điểm, bộ dạng tùy thời muốn té xỉu.
Biết chính mình nói quá đáng nhưng trong thời gian ngắn Cao Quỹ không biết làm thế nào để xuống thang, đành phải tiếp tục “Quản lý vì sao không nói gì? Anh đang đùa giỡn em phải không? Phải không?” nói không phải thì lý do để chia tay liền không có. Chỉ cần anh phủ nhận, nhanh phủ nhận đi! Cao Quỹ trong lòng liều mạng kêu. Ánh mắt nhìn Đới Thanh chằm chằm, thấy anh nửa ngày không nói lời nào, hận không thể thay anh phủ nhận câu nói bừa của mình.
Văn phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở ngày càng rõ ràng của hai người. Như vậy đối mặt, Cao Quỹ cảm thấy như mình đi vào không gian kỳ quái nơi thời gian đóng băng. Cảm giác như chân tay ngày một lạnh lẽo, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ phá ngực mà ra.
Ngay tại lúc Cao Quỹ cảm thấy mình không thể hít thở nổi thì Đới Thanh vốn im lặng như tranh lại động đậy, chậm rãi đi qua Cao Quỹ, đẩy cậu sang một bên, một mạch đi ra cửa không quay đầu lại.
“Anh, anh sao không nói gì?” Cao Quỹ đi theo sau hỏi anh, trong thanh âm đã không còn kiêu ngạo và ác ý như vừa rồi, chỉ còn lại bối rối chột dạ cùng vô tận sợ hãi.
“Em thích thế nào thì là thế đi!” ném lại những lời này, Đới Thanh không có nửa điểm do dự mà đẩy cửa ra, thái độ quyết tuyệt, ngay cả bóng dáng cũng không mang theo chút hơi ấm.
Nhìn thấy cửa mở ra rồi đóng vào, trong đầu Cao Quỹ quả thực không thể tiêu hóa được tin tức vừa rồi. “Em nói thế nào thì là thế đi?” Vậy là Đới Thanh vừa thừa nhận đùa giỡn cậu? Không đúng, trọng điểm không phải cái này! Vừa rồi cậu nói muốn chia tay, vậy ý của Đới Thanh nghĩa là, bọn họ chia tay? Anh cư nhiên không có nửa tia níu giữ sao?
Người kia, người kia? Anh cư nhiên đem cậu trở thành rác rưởi cứ như vậy dễ dàng ném xuống?
Trong văn phòng trống trải, Cao Quỹ cười to lên lại khó nghe hơn là khóc, sau đó ném đồ vật vẫn đang ôm trong tay xuống, “bịch” một tiếng.
“Quả nhiên, quả nhiên là đang đùa giỡn tôi!” Cao Quỹ cười đến phát run, ngồi bệt xuống đất. Cư nhiên chia tay không rõ ràng như vậy!
Rõ ràng chính cậu là người nói ra, nhưng thấy thế nào cũng là người bị đùa giỡn, rõ ràng là đang cười to, nhưng là nhìn đồ vật xung quanh càng mơ hồ! Trái tim đau đến không thể thởi, tựa như đồ vật quan trọng nhất của mình bị lấy mất.
Nhưng mà, thứ đồ quan trọng nhất của cậu kia không phải ai khác chính là anh. Như một đứa nhỏ không biết sống chết, chỉ vì chứng minh mình là anh hùng mà nhảy xuống vách núi đen. Lúc ở dưới dốc thì đắc chí vì được nhìn thấy cảnh tượng mà chưa ai được nhìn thấy, chỉ đến lúc vỡ tan thành mảnh nhỏ mới biết rằng hóa ra mình đã làm ra một chuyện ngu ngốc không thể vãn hồi.
Chính là, là Đới Thanh sai, đều là lỗi của anh! Rõ ràng đem mình cưng chiều thành như vậy, làm cho mình nghĩ rằng anh sẽ yêu mình đến có thể dễ dàng tha thứ tất cả, làm cho mình thật sự rơi vào cạm bẫy, còn anh đứng trên bờ cười lạnh xem mình giãy dụa. Người tình ôn nhu kia, ôn nhu chẳng qua là biểu tình mà thôi, anh cư nhiên có thể lãnh huyết như vậy. Người kia, người kia…
Một mình trong văn phòng không có bóng người, Cao Quỹ khóc như một đứa trẻ lạc đường, thương tâm muốn chết lại không ngừng oán hận.
Cũng không biết bao lâu, cảm giác thân thể càng u mê, ý nghĩ cũng ngày càng hỗn loạn. Một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên đầu của Cao Quỹ, âm thanh mang theo hoang mang của Đới Thanh vang lên trên đỉnh đầu cậu “Em rút cục muốn tôi thế nào mới có thể cao hứng?
“Anh đừng đi!” Cao Quỹ bắt được ngón tay của Đới Thanh, tuy rằng ngón tay lạnh lẽo nhưng cũng không chịu buông ra.
“Đừng đùa giỡn tôi nữa…” Đới Thanh nhẹ giọng cầu xin, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt cũng ửng đỏ lên.
“Người bị đùa giỡn là em!” lửa giận của Cao Quỹ ngút trời, “Người nói những lời này phải là em mới đúng đi! Người phải tức giận cũng là em! Rõ ràng đùa giỡn người ta như đùa khỉ rồi lại giả bộ yêu em muốn chết. Anh nếu thích em vì sao không trực tiếp giải thích? Hoặc là lúc em rời đi, đơn giản hung tợn mắng một chút? Cãi nhau với em cũng không nói nhiều, em yêu cầu quá đáng cũng không nói!”
“Vì sao lại nói vậy? Nói cái gì cho dù tương lai xảy ra chuyện gì cũng sẽ gánh vác không liên lụy đến em? Nếu ôm ý nghĩ em lúc nào cũng có thể rời đi như vậy thì vì sao còn muốn cùng em ở một chỗ? Nếu yêu em đến muốn chết thì phải thế nào cũng không chịu buông tay, cho dù em muốn rời khỏi cũng phải gắt gao lôi kéo lại chứ?”
“Nếu anh không cần em, lại vì sao phải lén lút nấu tham trà cho em uống? Em không uống, em một ngụm cũng không uống. Em mới không cần anh cái loại giả tình giả nghĩa! Cho dù anh trộm ngồi ở chỗ em mà khóc, khóc đến mắt sưng lên, anh là muốn không cho em biết, hay là muốn cho em biết rồi giả bộ cái gì cũng không thấy?”
“Vì sao mỗi lần em đều là kẻ xấu, còn anh vĩnh viễn đều là người bị bắt nạt? Giống như bây giờ, rõ ràng em gây sự như vậy tại sao anh cũng không phản bác? Muốn làm em áy náy phải không? Em mới không áy náy đâu. Em chính là đang tức muốn chết, một chút cảm giác tội lỗi cũng không có. Em không có, không có, không có!” Nói xong Cao Quỹ tức giận đến dùng chân đá loạn rơi cả đồ đạc xuống.
“Vậy rút cục là em muốn gì?” Đới Thanh nhắm mắt thở dài, tựa như bị rút đi toàn bộ khí lực thân thể, chống vào bạn chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Em muốn tôi như thế nào thì mới có thể vui vẻ? Tôi đã dùng hết sức để lấy lòng em. Nhưng mà em luôn không hài lòng. Em muốn chia tay rồi lại ngồi đây khóc một mình, em rút cục muốn tôi phải như thế nào đây? Bảo tôi đừng đi, rồi lại tức giận với tôi. Còn muốn nói tôi không thương em, rốt cục như thế nào mới tính là yêu? Em trẻ tuổi như vậy lúc nào cũng có thể quay đầu? Chẳng lẽ cho em cơ hội quay lại, đối với em tốt cũng là sai? Đến tột cùng như thế nào em mới hiểu được, tức giận không phải là quyền của riêng em! Người dễ dàng nói ra lời chia tay không phải là em sao?”
“Lúc tức giận em quăng tôi sang một bên, một mình chạy ra ngoài không để ý người khác, ngay cả tham trà tôi làm cũng không uống một ngụm vì không muốn nợ tình của tôi, lòng tôi không phải là sắt thép, chẳng lẽ tôi không biết đau sao? Tôi không phải không muốn hạnh phúc, chỉ là muốn cho em hanh phúc. Người không hiểu là em đí!” Nói xong âm thanh Đới Thanh càng nhẹ, đến lúc không thể cầm nước mắt được nữa, anh đứng dậy muốn rời đi.
Cao Quỹ giữ chặt anh, từ phía sau ôm chặt, “Đừng đi, là em sai rồi. Là em ngu ngốc, đừng đi, đừng đi mà.”
“Em buông ra.”
“Không muốn…”
“Buông ra…”…
Đới Thanh ra sức giãy dụa, Cao Quỹ lại chết cũng không buông tay, gắt gao ôm anh thật chặt, không ngừng giải thích, “Xin lỗi” cùng “Là em ngu ngốc”, thật vất vả mới làm Đới Thanh bớt giãy dụa, anh quay mặt sang bên, không nhìn mắt Cao Quỹ.
“Em sai rồi, em biết là em ngu ngốc. Anh đừng tức giận được không?” Cao Quỹ đi sang hướng Đới Thanh xoay người, đối mặt với anh, “Này, nhìn em, nhìn em đi! Em không phải muốn thực sự chia tay. Em chỉ nói hươu nói vượn thôi, anh cũng thấy đấy, chỉ cần nghĩ đến phải chia tay với anh em liền khóc có bao nhiêu thương tâm. Quản lý, đừng giận em. Đừng giận em mà, em thực sự yêu anh!”
Vô luận Cao Quỹ nói gì, Đới Thanh cũng chỉ là cúi đầu không nói lời nào.
“Này, kỳ thực là quản lý không tốt.” Cao Quỹ luống cuống lên, “Đều là quản lý rất chiều em nên em mới trở nên như vậy.”
“Em căn bản không nói lý.” Đới Thanh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó nhanh chóng tiếp tục không nhìn.
“Là em không nói lý, nhưng quản lý vẫn yêu em phải không? Vẫn yêu em mà! Sẽ không phải thật sự muốn chia tay em, phải không?” Cao Quỹ gần như vô liêm sỉ không ngừng truy vấn, sau đó giống như tội phạm cưỡng gian ngăn chặn bờ môi của Đới Thanh.
“Hỗn đản, hỗn… đản… buông tay, buông tay…” Đới Thanh giãy dụa dùng sức đấm đá lại bị Cao Quỹ ôm càng chặt.
“Em hỗn đản, nhưng anh đừng đi, đừng đi.” Cao Quỹ giống như đứa nhỏ buông tay, biểu tình bất lực, bởi vì cậu lần đầu tiên phát hiện, Đới Thanh thật sự cự tuyệt như vậy vô cùng xa lạ. Nếu cậu buông tay, người trước mặt liền thật sự biến mất.
“Vì sao, vì sao phải…” Đới Thanh từ chối thật lâu chậm rãi buông ra, sau đó trừng đôi mắt đầy nước mắt nhìn Cao Quỹ thật lâu, nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dùng âm thanh nhẹ đến không nghe được oán giận:
“Nếu có thể thích em ít một chút thì tốt rồi…”
./.
Tham trà: Một loại trà dưỡng sinh, thành phần chủ yếu là dương sâm, được nhân viên văn phòng sử dụng.
* Tội nghiệp Đới Thanh ghê T^T “Nếu có thể thích em ít một chút thì tốt rồi…” Tiểu Cao à cậu không phải là hài tử ngoan ~
Buổi tối rất lạnh, gió táp vào mặt có chút rát. Cao Quỹ cầm điện thoại lên thuần thục bấm số của đối phương. Sau khi tút tút hai tiếng liền nghe thấy tiếng của Đới Thanh.
“Họp lớp xong rồi à?”
“Xong rồi.” Cao Quỹ thở ra một hơi mang theo sương trắng.
“Vậy thì về sớm một chút đi, buổi tối lạnh có tiện không? Muốn tôi đi đón không?” âm thanh từ đầu dây bên kia phá lệ mềm mại làm cho người ta động tâm. Chỗ họp lớp cách nhà Đới Thanh rất xa, hơn nữa cũng khuya rồi. Nhưng chỉ cần Cao Quỹ gật đầu thì với tính cách của Đới Thanh sẽ thật sự đến. Hơn nữa cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Chỉ nghĩ như vậy tâm tình của Cao Quỹ liền trở nên tốt hơn. Nửa đùa nửa thật nói “Muốn, nhưng trong lòng lại có điểm không đành lòng.”
Đới Thanh ở đầu bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói ngốc gì thế? Lái xe qua đâu có gì phiền toái.”
“Vậy cũng không cần đâu, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm mà, quản lý.” Cao Quỹ tắt máy, nhìn thấy ngã tư đường vắng tanh ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy như bay qua, nhanh chóng vẫy tay chặn lại rời đi.
Đới Thanh tùy tiện đặt tay lên chiếc dương cầm đồ chơi đánh vài phím, đàn phát ra mấy âm thanh lệch lạc. Cửa thủy tinh trong đêm giống như chiếc gương, soi lên khuôn mặt mỉm cười lại mười phần cô đơn của anh. Buông chìa khóa xe trong tay ra, anh mỉm cười lắc đầu, “Nói gì cũng không phải là trẻ con.”
Cởi áo khoác đã mặc chỉnh tề ra, Đới Thanh nằm trên giường, nhắm mắt lại nhẹ giọng than thở “Đợi mãi điện thoại như vậy thật giống một đứa ngốc.”
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe được tiếng chuông cửa. Đới Thanh ngẩng đầu nghe kỹ trong chốc lát, thật sự là chuông cửa nhà anh đang vang lên cùng với âm thanh Cao Quỹ gọi cửa “Quản lý, anh ở nhà không?” hiển nhiên là Cao Quỹ.
Đới Thanh mở cửa ra liền nhìn thấy Cao Quỹ đang tựa cửa, “Quản lý, đêm nay em ở lại được không?”
Cười đến thật tự tin rồi lại có chút trẻ con làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Đới Thanh thở dài mỉm cười, mở cửa rộng để Cao Quỹ vào. Khi đi qua người anh, Cao Quỹ ôm lấy anh rồi đóng cửa lại, hai người ở cửa ôm hôn nhau.
“Sao tự nhiên lại tới?” Đới Thanh sờ sờ tóc Cao Quỹ, hỏi cậu.
“Anh đang đợi em!” ngữ khí Cao Quỹ rất chắc chắn.
“Như vậy sao?” giãn khoảng cách giữa hai người, Đới Thanh nhìn vào mắt Cao Quỹ, tiếp tục hỏi cậu.
“Chính là như vậy.” Cao Quỹ lôi kéo Đới Thanh tiếp tục hôn, né tránh ánh mắt như nhìn rõ hết thảy của anh.
Kéo tay Cao Quỹ xuống, Đới Thanh nhìn Cao Quỹ trong chốc lát rồi thở dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chủ động hôn cậu, không hề hỏi thêm nữa.
Nhìn thấy người yêu ngoan ngoãn phục tùng, Cao Quỹ vừa lòng nở nụ cười, đưa tay cởi áo anh. Nhưng lúc này, lời nói của Tiếu Thiện đột nhiên lại vang lên.
“Quản lý, trước đây anh đã từng thích ai chưa?” lúc hỏi câu này, chính Cao Quỹ cũng hoảng sợ, tự nhiên lại hỏi loại vấn đề này, thật sự là nhàm chán lại kỳ lạ.
Đới Thanh mở to mắt nhìn cậu, hiển nhiên cũng bị vấn đề đột ngột của Cao Quỹ làm hoảng sợ.
Nhìn bộ dáng Đới Thanh giật mình, Cao Quỹ vốn đang hối hận muốn chết ngược lại càng quyết tâm tìm ra đáp án.
“Không thể nói sao? Ngay cả em cũng không nói được sao?” ngụ ý, kẻ điếc cũng hiểu được: không nói cho ta biết là không xong đâu.
“Quá khứ của tôi thật nhàm chán, vì sao lại muốn hỏi cái này.” Đới Thanh đứng lên, kéo cao Cao Quỹ dậy. “Tắm rửa sạch sẽ rồi nói được không?”
Mục đích đã đạt được nhưng Cao Quỹ không có nửa điểm cao hứng. Rốt cục là Đới Thanh rất thích cậu nên cậu muốn sao cũng được hay là không thích cậu nên nói cho cậu cũng chẳng làm sao? Nghi vấn, không cam lòng, thậm chí còn có oán giận không hiểu vì sao.
Vì thế, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt nhàn nhã hỏi anh “Làm sao vậy? Nói bây giờ luôn được không?”
Nhất định phải nói ngay bây giờ sao? Nếu vậy thì cậu cũng giống như ác bá lưu manh liều mạng. Cao Quỹ trừng Đới Thanh một lúc, quay đầu đi “Không thèm. Em đi tắm rửa.”
“Tôi lấy quần áo cho em. Hôm nay ở nhà rảnh rỗi không có việc gì nên tôi mua áo ngủ mới cho em rồi.” Đới Thanh đi phía sau chậm rì rì nói.
Mua áo ngủ mới, chắc là biết cậu sẽ đến phải không? Trong lòng Cao Quỹ âm thầm nghĩ. Nhận lấy áo ngủ và quần lót còn thơm hương mặt trời Đới Thanh đưa cho, nhìn là biết đã được giặt và là cẩn thận.
“Sao thế?” thấy cậu yên lặng không nói gì, Đới Thanh không biết xảy ra chuyện gì, hỏi.
“Không có gì.” Xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại. Cởi quần áo, mở nước ấm. Lúc quyết định đi đến nơi này, trong lòng rõ ràng nghĩ trước là cho Đới Thanh một niềm vui bất ngờ, sau đó là một hồi triền miên ái tình. Sau đó chờ lúc tất cả cùng thả lỏng thì lơ đãng nhắc lại một ít chuyện cũ, sau đó lại chậm rãi hỏi chút tình sử quá khứ.
Chỉ là lúc hôn nhau lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa người thay đổi không phải ai khác chính là cậu, thực sự giống như bị trúng tà. Lắc đầu, Cao Quỹ nói với bản thân, không thể để cảm xúc chi phối như vậy. Đới Thanh tính tình thành thật dịu ngoan như vậy, chỉ cần mình nắm giữ thật tốt là ổn. Khuyên giải bản thân như vậy, tâm tình Cao Quỹ mới tốt lên một chút.
Vội vàng tắm, lúc lấy khăn lau người, Cao Quỹ phát hiện Đới Thanh đã chuẩn bị khăn mới, nhìn kỹ thì bàn chải đánh răng và cốc đánh răng cũng là mới. Chỉ là ở lại ban đêm mà chuẩn bị tốt như vậy, xem ra trong lòng Đới Thanh thực sự luyến tiếc cùng cậu tách ra. Phát hiện điểm này, Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười.
Đáng tiếc cậu lại xem nhẹ những điềm báo nguy hiểm. Thứ nhất, tâm tư của cậu dao động quá nhanh. Thứ hai, mỗi lần Đới Thanh đối xử tốt với cậu, bản thân Cao Quỹ liền cảm thấy mỹ mãn cùng cao hứng.
Nếu Cao Quỹ bình tĩnh suy nghĩ: tâm tình của một người luôn bị người khác chi phối biểu hiện cho điều gì, thì có lẽ cậu đã đưa ra được kết luận. Đáng tiếc rằng đối với loại cảm giác xa lạ này cậu không hề có kinh nghiệm. Hơn nữa thói quen tự tin đến tự đại càng làm cho cậu xem nhẹ cảm giác đó.
Khi Cao Quỹ mở cửa ra thì Đới Thanh đã thay áo ngủ xong, nằm trong chăn tùy tiện đọc một quyển sách. Thấy Cao Quỹ tiến vào, anh bỏ kính ra rồi tươi cười ngoắc tay “Lại đây, cẩn thận bị lạnh.”
Dưới ngọn đèn nhu hòa, bộ dáng ôn nhu, hai người giống như hai vợ chồng đã lấy nhau thật lâu, không có chút không hài hòa hoặc xấu hổ, hết thảy đều tự nhiên mà thân thiết.
Cao Quỹ xốc chăn nằm bên cạnh Đới Thanh, tựa vào trên gối đầu mềm mại nghiêng đầu hỏi anh “Anh biết em nhất định sẽ đến sao? Mua khăn cùng áo ngủ mới.”
“Không, tôi chỉ là muốn em ở lại đây.”
Muốn sao? Cao Quỹ mỉm cười, thân thủ ôm lấy thắt lưng Đới Thanh, kéo cao áo ngủ sờ vào da thịt bóng loáng của anh. Theo lưng áo mềm mại hướng đến trước ngực, nhìn anh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động. Xoay người hôn anh “Làm nhé?”
“Được.”
Sau đó là động tác kịch liệt, quần áo nhanh chóng bị vứt sang một bên, bộ phận vừa được khai phá ngày hôm qua rất dễ dàng tiếp nhận Cao Quỹ. Động tác tiến nhập so với ngày hôm qua thô lỗ rất nhiều, có điều cảm giác của hai người cũng thoải mái hơn hôm qua. Đặc biệt sau đó Cao Quỹ còn không biết tiết chế, lôi kéo Đới Thanh làm rất nhiều tư thế khác nhau.
Sau khi đối mặt tiến nhập, lại để cho Đới Thanh quỳ gối trên giường, sát nhập từ đằng sau, một bên hôn lưng anh, một bên đâm chọc. Nhìn thấy anh không duy trì được làm bắn ra ra giường sạch sẽ mới rút ra bắn lên lưng anh. Còn cố ý nói anh “thật gợi cảm lại đãng”. Sau đó thể lực không chống đỡ được liền nằm xuống giường, thở hổn hển ôm và hôn môi.
Cuối cùng hai người cảm giác như đang trên thiên đường, có chút điên cuồng ôm nhau làm tình. Biết rõ rằng ngày mai còn phải đi làm nhưng vẫn làm đến kiệt sức. Lúc ngã vào trên giường nghỉ ngơi, Đới Thanh bật đèn, quay đầu nói với Cao Quỹ “Đi rửa sạch đi, tôi đổi ra giường.”
Rõ ràng mệt hơn cậu mà còn nói như vậy, người lòng dạ cứng rắn cũng phải áy náy huống chi Cao Quỹ không phải. Vì thế cậu nói “Em đổi cho, anh đi tắm đi.”
“Em không biết ra giường ở đâu.”
“Anh nói cho em không phải là được sao?” Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cao Quỹ không cho là đúng, sờ sờ lưng Đới Thanh, xấu xa cười nói “Chỗ này dinh dính.”
“Ai bảo em bắn ở đó?”
“Vậy còn không mau đi?”
Đới Thanh nhìn Cao Quỹ trong chốc lát rồi gật đầu “Vậy phiền em, tôi sẽ lấy ra giường cho em.”
“Không cần, anh cứ bảo em ở đâu là được rồi, đi rửa ráy rồi về nghỉ ngơi, không cần tranh với em.” Cao Quỹ bá đạo thay Đới Thanh quyết đinh, Đới Thanh mỉm cười đồng ý, nhẹ nhàng nói cám ơn. Sau đó nói cho Cao Quỹ chỗ để ra giường sạch, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên đi vào phòng tắm.
Cao Quỹ nhìn thấy thân thể lõa lồ của Đới Thanh, làn da trắng nõn phát ra ánh sáng nhu thuật dưới ánh đèn, phi thường mê người. Hơn nữa dáng người anh thon dài, khung xương cân xứng, tuy rằng vừa mới làm xong nhưng vẫn có điểm muốn nữa. Làm hai lần xong đều có cảm giác này, thật sự giống như nghiện thuốc phiện, không chỉ nghiện mà lần sau phải nặng liều hơn lần trước.
Tắm xong nằm trên ra giường sạch sẽ, thời gian đã khoảng hai giờ sáng. Rõ ràng là mệt vô cùng nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Cao Quỹ trở mình sờ sờ mặt Đới Thanh. Đới Thanh vốn nhắm mắt liền quay đầu mở mắt nhìn cậu “Không ngủ được?”
“Đúng vậy! Em muốn anh nói cho em biết trước đây anh đã từng thích ai chưa?” nếu Đới Thanh cũng không ngủ thì chi bằng tiếp tục kế hoạch của mình.
Đới Thanh nhìn cậu một lúc không nói chuyện, “Nhất định muốn biết?”
“Nếu em nói là nhất định?”
Đới Thanh lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Lúc học trung học tôi từng thích thầy giáo của mình.” Âm thanh trong trẻo của Đới Thanh vang lên trong đêm nghe thật rõ ràng, tuy rằng nói rất nhẹ nhưng mỗi một câu một chữ đều rơi vào tai của Cao Quỹ.
“Nam?”
“Ừ, là thầy giáo tiếng anh.”
“Sau đó?” đối với câu hỏi không chủ định này, Cao Quỹ có chút tâm phiền ý loạn. Nhưng không dám toát ra ý gì, sợ ngộ nhỡ làm cho Đới Thanh biết cậu không kiên nhẫn liền không nói nữa.
“Sau đó bị người ta phát hiện. Thầy giáo từ chức đi nơi khác, sau đó xuất ngoại. Tôi bị người trong nhà phát hiện cho nên bị chán ghét, liền bỏ nhà.”
“Cha anh đuổi anh đi?”
“Ừ.”
“Lúc học trung học liền bị đuổi ra ngoài đến giờ sao?”
“Ừ.”
Cao Quỹ càng hỏi, âm thanh Đới Thanh càng nhẹ. Có thể thấy rằng chuyện này tuy anh nói đơn giản nhưng khẳng định lúc đó rất nghiêm trọng. Trong lòng như có mũi kim đâm, không phải là một cây mà là rất nhiều, ê ẩm khó chịu.
“Vậy có từng trở về không?”
“Có, lần trước là sinh nhật cha tôi, tôi có về. Nhưng ông ấy không muốn gặp tôi. Ngay cả quà cũng không nhận. Lần trước mẹ tôi trộm đem cất đi cũng bị cha ném ra ngoài.” Nói đến đây, Đới Thanh dừng lại, “Lần trước tôi nói sinh nhật người thân, chính là cha tôi.”
Là cha? Không phải là tình nhân cũ sao? Cao Quỹ nhịn không được cao hứng.
“Lần này ông ấy cũng không gặp anh sao? Vì sao anh không nói với em? Nếu biết sớm em sẽ đi cùng anh.Anh sẽ không phải một mình đối mặt, thật ngốc!”
Nghe như thế, Đới Thanh nhẹ cười ra tiếng, “Tôi sợ em lo lắng cho nên chưa nói. Em đi theo tôi không phải sẽ bị ăn mắng cùng sao. Thực ra tôi cũng không đi nhiều năm nay, bởi vì nghe mẹ nói thân thể cha không tốt lắm nên nhịn không được muốn gặp một lần. Vốn tưởng thời gian trôi qua cha sẽ nguôi ngoai, ai ngờ vẫn như trước đây không thèm nhìn tôi một cái.”
“Tính hướng trời sinh cũng không phải là do anh muốn.”
“Cũng không phải chỉ là như vậy. Bởi vì lúc ấy thầy giáo đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nên người ta bàn tán có chút khó nghe. Cho nên cha tôi mới…” nói tới đây Cao Quỹ cũng hiểu được. Theo như Đới Thanh nói thì vì thầy giáo mang hết trách nhiệm đổ lên đầu Đới Thanh nên cha anh mới chịu đả kích như vậy.
“Tên hỗn đản đó mà anh còn gọi là thầy? Vì sao không nói thật?”
“Lúc gặp nguy người ta sẽ nghĩ muốn tự bảo vệ mình, cũng là thực bình thường. Hơn nữa tôi đồng ý với hắn sẽ không nói, không thể trách hắn toàn bộ.”
“Anh đáp ứng chịu tiếng xấu cho người khác? Nói thế nào anh cũng là học trò, hắn là thầy, hắn là người lớn không chịu trách nhiệm lại để cho hài tử chịu, như thế nào lại như vậy? Nếu để em gặp được, khẳng định sẽ mắng hắn mất mặt, cho dù em không hay ho nhưng cũng phải lôi hắn đi theo, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ?”
“Đều là quá khứ, còn mắng hắn làm gì?”
Vốn muốn nghe Đới Thanh cùng mắng tên thầy giáo hỗn đản, kết quả lại là một câu bâng quơ như vậy, hoàn toàn không phải là câu nói mà Cao Quỹ muốn nghe. Mọi người đều ích kỷ. Đới Thanh trọng tình nghĩa đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà đối với mình tốt là được rồi, còn tình nhân trước kia để ý làm gì. Chẳng lẽ trong lòng Đới Thanh còn nhớ tới tên hỗn đản đó, cho nên đỡ lời cho hắn? Nghĩ như vậy, tâm tình Cao Quỹ trầm xuống.
Mà Đới Thanh lại nói tiếp làm cho tâm tình của cậu chìm xuống đáy vực.
“Nếu như có ngày nào đó chuyện của chúng ta bị phát hiện, em cũng không cần lo lắng, đem trách nhiệm đổ lên người tôi là được. Em rất có năng lực, thông minh lại chăm chỉ, tương lai nhất định rất có tiền đồ. Tôi sẽ không ảnh hưởng đến em.”
“Anh nói gì?” Cao Quỹ xoay người một cái nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đới Thanh “Ở trong lòng anh, em là người giống như loại hỗn trướng kia?”
“Không, không phải…”
“Hóa ra là anh ôm ý nghĩ như vậy cùng em kết giao. Thật sự là lo xa mà!” nói xong Cao Quỹ một tay bật đèn, nhanh tay túm lấy quần áo của mình, nhìn Đới Thanh sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng “Cám ơn quản lý đã suy nghĩ hộ em như vậy, chiếu cố em như vậy. Hôm nay em có việc về trước. Có chuyện gì chúng ta đến công ty nói sau.”
Sau khi đóng cửa, Cao Quỹ tức giận đến ứa gan. Đến chỗ vắng người liền đấm đá lên tường xi măng. Nếu không phải lúc đó sắc mặt Đới Thanh khó coi đến đáng thương thì cậu sẽ không ngần ngại nói ra lời chia tay. Nào có người nào lại nói như vậy? Vừa mới gần gũi xong, hai người đang tình nồng ý mật nằm, tuy rằng vấn đề mình hỏi có chút dở hơi nhưng cũng không thể trả lời như vậy nha?
Cậu giống người không có trách nhiệm lắm sao? Cái gì kêu là “Nếu như có ngày nào đó chuyện của chúng ta bị phát hiện, em cũng không cần lo lắng, đem trách nhiệm đổ lên người tôi là được.” Nói gì “Sẽ không ảnh hưởng em?” chẳng lẽ mình thật sự cho đối phương cảm giác như vậy khi yêu nhau sao?
Tuy rằng việc cùng Đới Thanh kết giao sẽ giúp tương lai của cậu có lợi, nhưng mà, nhưng mà đó chỉ là ý nghĩ trước đây thôi. Hơn nữa, nếu gặp loại chuyện này, chẳng lẽ cậu một cước đá bay anh. Nếu thật sự như lời cậu, đem trách nhiệm đổ hết lên người Đới Thanh, còn cậu chuyển công ty khác bắt đầu lại được sao?
Nghĩ đến đây, Cao Quỹ giống như quả bong bóng căng hơn, nghẹn cả họng. Trong đầu nghĩ đến những lời chủ quản của Tiếu Thiện nói qua với cậu ta. Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì người ngoài thì sáng người trong thì quáng, cậu làm cho người ta cảm giác chỉ quan tâm đến hiệu quả và lợi ích, nên mới có thể được nhắc nhở sao?
Như vậy Đới Thanh cũng sẽ nghĩ thế đi, nếu cùng mình một chỗ, hẳn là ôm ý tưởng tùy thời sẽ bị cậu phản bội, bị câu chia tay đi? Hay là nói, chính cậu nghĩ rằng mình đang hãm sâu trong tình yêu, kỳ thật không tồn tại, chẳng qua là tự mình đa tình?
Ở trong lòng Đới Thanh, cậu rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ chỉ là người qua đường Giáp tùy tiện để giải sầu trong lúc cô đơn thôi sao? Đới Thanh có thể bình tĩnh nói ra lời nói như vậy khẳng định đã có chuẩn bị từ trước, mà chính cậu lại giống như tên ngốc, nghĩ là mình được yêu say đắm. Nghĩ rằng được người yêu ngoan ngoãn phục tùng như vậy. Hóa ra chẳng phải như vậy, quả thực là chó má! Người yêu thoạt nhìn ôn nhu kia hóa ra lại máu lạnh đến cực điểm.
Cao Quỹ nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không có cảm giác đau. Trong lòng tức giận như có thể nổ tung, như thế nào lại có thể đem một người thành trò hề để đùa giỡn như vậy? Quả thực là quá đáng!
./.