Rõ ràng là không nói đạo lý nhưng từng câu từng chữ lại rất thuyết phục, rõ ràng là người từng gây tổn thương cho mình lúc dùng lời ngon tiếng ngọt lại tin răm rắp.
Lâm Diệp thấy mình ngốc nghếch, nhưng đây là tình yêu mà chính cô mong chờ, dù sao cũng là quá khứ cô cũng không muốn ôm khư khư bên người để rồi tự mình suy nghĩ tự mình buồn.
Bàn tay nhỏ lướt trên cổ anh thì dừng lại, Lâm Diệp chép chép miệng quở trách: "Chỉ đi có bốn năm mà em còn tưởng anh trở thành đại ca xã hội đen không bằng!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Em nói hình xăm này sao?"
Lâm Diệp chẳng thèm để ý, bất quá anh sau này không làm cảnh sát nữa liền có thể đi bán thịt heo, làm một đao phủ có hình xăm đáng sợ, trên người toàn là vết thương.
Kéo chăn đắp lên cho cô cẩn thận, để lưng trần dán vào ngực anh, Lâm Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tầm mắt có thể quan sát thấy bầu trời trong xanh vừa chuyển mình từ đêm tối.
Sương đọng lại trên phiến lá trĩu nặng, sức lực quá lớn nên trụ không nổi đành rơi xuống, một cái liền vỡ tan dưới mặt cỏ xanh mướt.
Đêm qua còn tưởng anh sẽ để yên cho cô ngủ, ai ngờ đến giữa đêm Lục Hàn Thuyên chịu không nỗi vẫn đánh thức cô dậy.
Kết quả hai người có một trận "đánh dã chiến" vô cùng kịch liệt, nếu không phải dùng hết một hộp "bao an toàn" thì tin chắc Lục Hàn Thuyên lúc này còn chưa chịu ngừng nghỉ..
||||| Truyện đề cử: |||||
Tối qua anh không định dùng biện pháp tránh thai, Lâm Diệp là người có kinh nghiệm nên rất sợ lại bất cẩn để lại mầm mống.
Lục Hàn Thuyên định đi vào, cô liền hỏi anh: "Đã mang chưa?"
Anh mấy giây không hiểu, Lâm Diệp nhìn vẻ mặt đó một cái nhận ra nên ngay tức khắc đạp anh qua một bên: "Không mang thì đừng làm!"
Người nào đó bất đắc dĩ phải tìm kiếm khắp nhà nhất định phải là đêm nay, còn không cố chờ được đến hôm sau. Lục lọi hơn một tiếng đồng hồ, Lục Hàn Thuyên tìm được một hộp bao an toàn mới chưa dùng lần nào trong phòng sách.
Hí hửng chạy vào phòng, anh khoe nhãn hiệu với bao bì "siêu mỏng, siêu dai".
Lâm Diệp hết đường thoái thác đành hài lòng nhìn đồ vật anh cầm trên tay, yên tâm tiếp tục.
Lục Hàn Thuyên vẫn còn trẻ, còn chưa đến bốn mươi, Lâm Diệp vẫn có thể mang thai, cô chỉ mới ba mươi mấy tuổi, cơ thể vẫn còn tốt có thể sinh thêm một đứa.
Nếu không phòng ngừa, nòng nọc của anh mạnh mẽ như vậy cô lại sợ lần nữa dính đạn. Lục Hàn Thuyên rất tự hào về khả năng của mình, anh còn lấy đó làm hãnh diện.
Lâm Diệp ngược lại ngượng chín cả mặt.
Thật ra Lâm Diệp còn chuyện chưa nói, cô bây giờ khả năng mang thai không phải không thể, nhưng do sự cố khi manh thai đứa đầu tiên đã ảnh hưởng đến tử υиɠ. Nếu có thai, đứa bé sợ là không thể giữ được.
Giọng nói của anh đánh tan suy nghĩ mơ hồ của Lâm Diệp.
"Lúc trước làm nhiệm vụ bất cẩn bị kề dao lên cổ, cũng may vết cắt không sâu, nếu không đem qua sợ là em đang làʍ t̠ìиɦ cùng một oan hồn!" Vừa nói anh vừa đưa răng cắn vành tai như kɧıêυ ҡɧíɧ.
Lâm Diệp lườm anh, mở miệng ra chỉ giỏi nói bừa. Cô lạnh nhạt quăng cho anh một câu: "Chẳng có oan hồn nào lại biếи ŧɦái như anh, không sợ đuối sức mà chết thì em cũng cảm tạ trời đất lắm rồi!"
Hành xác cô cả một đêm mà sáng ra tinh thần rất phấn chấn, Lâm Diệp kéo chăn lên một chút để che lại cảnh xuân trước ngực, nhắm mắt muốn ngủ thêm.
Lục Hàn Thuyên cười cười, gian manh dùng tay luồn vào trong chăn như có mắt thần chậm rãi đi xuống.
Bị chọc phá cô cũng không để ý, không quan tâm tự khắc anh sẽ từ bỏ.
Đột nhiên Lâm Diệp bị anh đánh mông kêu "chát" một cái, cô mở mắt muốn hỏi tội anh.
Ai đó tỏ ra vô cùng tự nhiên, nhướng nhướng mắt: "Làm nháy nữa không?"
Bạn giáo sư mặt đen lại: "Em mệt lắm! Em muốn ngủ!"
Bạn đội trưởng vẫn mè nheo: "Bà xã! Một lần thôi!"
Lâm Diệp nhắm mắt nhưng miệng lại không quên trả lời anh: "Em còn lạ với "một lần" của anh sao! Đừng có làm phiền em, anh sang xem Hoàn Hoàn đi!"
Con người ta cũng biết mệt chứ, chỉ có anh là không biết mệt, vốn dĩ anh nào phải người, anh là cầm thú, một tên đại sắc lang đáng ghét.
Quanh đi quẩn lại cũng đến trại đông của trường mẫu giáo, trời còn chưa kịp sáng Hoàn Hoàn đã từ phòng bên cạnh chạy sang, mở cửa phòng Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên cất giọng gọi lớn: "Bố ơi! Mẹ ơi! Chúng ta cùng đến trại đông được rồi!"
Hai người bị tiếng gọi làm cho giật mình, sau đó chỉ nghe thấy Lục Hàn Thuyên kêu "a" một tiếng đầy đau đớn, Lâm Diệp ở trên giường nhảy xuống đi đến ôm Hoàn Hoàn.
"Con dậy sớm thế, có phải rất vui không?"
Hoàn Hoàn gật đầu "dạ" một tiếng, Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên mặt tái xanh nữa nằm nữa ngồi trên giường đang cố nặn ra nụ cười, bị cô gái độc ác vừa đạp mình một cú đang ám chỉ bằng ánh mắt với anh, xong xuôi thì cứ thế bế con gái quay về phòng.
Lục Hàn Thuyên vén chăn nhìn "người em trai" bị Lâm Diệp thô lỗ đạp trúng, khóc cũng khóc không xong.
Lâm Diệp thay quần áo mới cho Hoàn Hoàn, mặc áo lông ấm áp cho con, mặc vào quần giữ nhiệt, mang đôi tất cùng giày boot cao để khi Hoàn Hoàn vận động sẽ không bẩn dính vào ống quần.
Đội cho con mũ len, cẩn thận nhìn lại mới rời phòng. Xuống nhà, Lục Hàn Thuyên đã thay xong quần áo Lâm Diệp chuẩn bị ban tối, thấy anh quấn khăn len lên cổ, Lâm Diệp đặt con gái xuống rồi bước đến chỗ anh.
Lục Hàn Thuyên nhìn cô có chút mất tự nhiên, Lâm Diệp giả vờ như phát hiện ra hình xăm trên cổ anh liền gọi Hoàn Hoàn.
"Hoàn Hoàn! Bố con có hình vẽ ngầu lắm nè!"
Lục Hàn Thuyên định che lại, Lâm Diệp nhất mực gỡ bỏ khăn len trên cổ anh. Hoàn Hoàn nhìn thấy chú chó sói bố xăm trên cổ, hai mắt sáng rực lên như đèn pha xe ô tô.
Đây là điều Lục Hàn Thuyên cất giấu cả tháng nay, anh lo lắng nếu hình xăm bị Hoàn Hoàn nhìn thấy sẽ khiến con sợ hãi mà tự động cách xa, nên chỉ cần là ở cạnh Hoàn Hoàn, anh sẽ luôn mặc tây trang, dùng cổ áo che kín.
Hôm nay mặc đồ gia đình, lại thêm phải đứng trước mặt nhiều bạn nhỏ, Lục Hàn Thuyên đã trang bị thêm khăn quàng cổ.
Cuối cùng lại bị Lâm Diệp lật tẩy.
"Quao! Bố ơi... bế con, mau bế con lên!"
Với sự thích thú của con gái, Lục Hàn Thuyên không thể giấu nữa đành bế con lên, Hoàn Hoàn đưa tay sờ lên cổ bố, chạm lên hình xăm đáng sợ uy vũ kia.
"Đẹp quá! Bố là siêu anh hùng chó sói ạ? Đây là ký hiệu của bố đúng không?"
Sự non nớt của con khiến Lục Hàn Thuyên dần bỏ qua rào cản, Hoàn Hoàn ngây thơ xem đó là dấu ấn riêng của bố, còn cho rằng bố là "người sói" cứu giúp thế giới.
Lâm Diệp đã phải vất vả bao nhiêu mới có thể dạy dỗ được cô nhóc ngoan ngoãn thế này! Lục Hàn Thuyên càng cảm thấy hổ thẹn, anh ôm Hoàn Hoàn mà từng chút xúc động trào dâng.
Lâm Diệp lén lút trong lúc Hoàn Hoàn đang soi xét hình xăm của bố thì nhón chân, kéo Lục Hàn Thuyên cúi thấp xuống rồi hôn lên môi anh.
Khi rời đi, cô nhẹ vuốt mặt anh: "Ông xã! Chào buổi sáng!"
Nhìn cô đánh bóng dáng đi vào bếp, anh ôm Hoàn Hoàn ngồi xuống ghế sofa.
"Bố ơi! Con sẽ nói với các bạn bố của Hoàn Hoàn là siêu người sói!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Không được đâu!"
"Tại sao ạ?" Hoàn Hoàn dẫu môi, ánh mắt tròn xoe nghiêng đầu thắc mắc.
Miệng nhỏ chúm chím đáng yêu, hai cánh môi căng mọng khiến người ta nhìn vào liền muốn cắn. Mà chiếc áo màu xanh trên người lại đẹp đẽ trang nhã, trước ngực còn in hình gấu nhỏ giống với Nghi Nghi.
Lục Hàn Thuyên suy nghĩ, cẩn trọng giải thích: "Việc bố là siêu người sói chỉ có Hoàn Hoàn biết, bố biết và mẹ biết thôi. Nếu không thế lực hắc ám sẽ mang bố đi!"
Hoàn Hoàn sợ hãi, rùng mình cắn răng, làm ra dáng vẻ kinh ngạc xong liền thấp giọng thì thầm với bố như thật sự đang bàn chuyện cơ mật: "Vậy là... chúng ta không thể công khai ạ?"
Lục Hàn Thuyên làm vẻ mặt nghiêm trọng, rất phối hợp làm tròn vai cũng nhỏ giọng trao đổi: "Đúng vậy! Phải tuyệt đối bí mật, có biết không?"
"Ưm ưʍ... con hiểu rồi ạ!" Hoàn Hoàn gật mạnh đầu, thái độ một trăm phần trăm chắc chắn.
Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy, Hoàn Hoàn cũng còn nhỏ nên mới cho rằng bố là siêu anh hùng. Chỉ là không ai ngờ được, sau này lớn lên trong lần đọc diễn văn tốt nghiệp Hoàn Hoàn thật sự đã kể lại câu chuyện của bố mình.
Trại đông hoạt động chủ yếu là để đám trẻ có môi trường vui chơi nhiều hơn, với kinh phí mà phụ huynh đóng góp trước đó phía trường đã thuê một sân vườn rộng để cắm trại bắn pháo hoa, bên cạnh có bể bơi ngoài trời còn có vườn cây ăn quả và vừa cây hỗn tạp thực vật học.
Sau khi tập trung, giáo viên sẽ phát cho mỗi gia đình nhỏ một phiếu báo danh cùng máy kết nối với trẻ để tránh khi trẻ đi lạc bố mẹ sẽ dựa theo định vị mà tìm được con.
Lục Hàn Thuyên đeo xong đồng hồ định vị thì tiện tay đeo cho Lâm Diệp, xong lại thấy Hoàn Hoàn loay hoay với chiếc đồng hồ của mình nên anh cũng ngồi xổm xuống đeo vào phụ con.
"Quao! Cùng màu với cả quần áo của chúng ta!" Hoàn Hoàn thích thú đưa đưa tay ra xem trai xem phải.
Một bạn nhỏ đột nhiên bước đến, nhìn đồng hồ của Hoàn Hoàn rồi khen: "Hoàn Hoàn, đồng hồ của cậu đẹp quá, giống đồng hồ của tớ!"
Hoàn Hoàn gật gù. Lâm Diệp nhìn cách con ứng xử xã hội liền biết con đã phân tán sự tập trung.
Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, huých vai anh: "Nói gì với con đi!"
Lục Hàn Thuyên hiểu ý, anh ôm vai Hoàn Hoàn, quỳ một chân xuống rồi nói với con: "Hoàn Hoàn, khi bạn khen con thì con nên làm gì?"
Hoàn Hoàn nhìn cô bạn đối diện, gật đầu, môi mấp máy: "Cảm... cảm ơn cậu! Đồng hồ... đồng hồ của cậu rất đẹp!"
Lâm Diệp cười.
Giáo viên chủ nhiệm lớp đi đến, Lâm Diệp theo đó lịch sự chào hỏi.
"Mẹ Hoàn Hoàn, cảm ơn chị đã giúp đỡ hoạt động, đây quả thật là lựa chọn sáng suốt!"
Với mấy lời khách sáo của giáo viên chủ nhiệm, Lâm Diệp cười đáp: "Cô Lý đừng khách sáo, bổn phận là cha mẹ đều muốn con mình có môi trường sống tốt hơn thôi!"
"Cô nói cũng phải!" Chủ nhiệm Lý cười, nhìn Hoàn Hoàn vui vẻ mà hạnh phúc thay.
Lúc cô bạn nhỏ kia cùng Hoàn Hoàn nói chuyện, có mấy bạn nhỏ khác cũng đến muốn cùng Hoàn Hoàn làm quen.
Bé trai nói: "Hoàn Hoàn! Sao mình chưa từng gặp bố cậu!"
Có bé gái hỏi: "Đây là bố của Hoàn Hoàn sao? thật ngưỡng mộ nha! Bố cậu đẹp trai quá!"
Bạn nhỏ, bố bạn nghe được lời này sẽ buồn đó!
Mấy bé gái kêu lên vì ngưỡng mộ bố Hoàn Hoàn đẹp trai, Hoàn Hoàn sợ đến mức không kịp phản hồi kịp với nội dung câu hỏi.
Lại có bạn nhỏ nói: "Bố Hoàn Hoàn làm nghề gì? Có giống bố tớ, có một loạt xe ô tô hay không?"
Đây cũng là nghề nghiệp sao? Trẻ con bây giờ thật dễ thương làm sao!
Sau đó đám trẻ nháo nhào về bố mẹ mình, khoe bố mẹ mình làm cái này làm cái kia, có người làm ở đốc tòa nhà lớn, có người được đi máy bay liên tục, có người nhà có nhiều sách, có bạn khoe có nhiều cá.
Hoàn Hoàn tư duy hỗn loạn sợ đến mức ôm chầm cổ bố, không biết nên đối phó hiện trường này thế nào.
Lâm Diệp chỉ nhìn không nói, sau đó cùng cô Lý đến gặp mấy chị phụ huynh khác.
Lục Hàn Thuyên cười, đưa tay bảo các bé dừng lại, sau đó anh hiền hòa nói: "Các bạn nhỏ, Hoàn Hoàn chỉ có hai lỗ tai không thể nghe nhiều câu hỏi cùng một lúc, muốn hỏi chúng ta từ từ hỏi có được không?"
Cả đám đồng thanh hô "được", sau đó Lục Hàn Thuyên tìm bãi đất bắt đầu trải thảm rồi bảo các bạn nhỏ ngồi vào.
Bố các bé thấy vậy cũng đến phụ một tay, Hoàn Hoàn thấy bố được các bạn quý liền vui ra mặt.
Lúc nhìn thấy bố đổ mồ hôi liền giúp bố lau.
Lục Hàn Thuyên ngược lại sẽ "cảm ơn" con rồi tiếp tục công việc.
Người từng làm bố, từng làm mẹ như Lâm Diệp lúc này mới hiểu trọn vẹn nghĩa của hai chữ "gia đình". Chính là có một người đủ bao dung để lắng nghe điều con trẻ nói, có một người đủ quyết đoán để thay con trẻ làm.
Lâm Diệp không có gia đình trọn vẹn như bao người khác, nhưng mẹ Lâm chưa bao giờ vì vậy mà bỏ cuộc, cô tuy không có bố nhưng tình thương vẫn đong đầy. Bốn năm không bỏ cuộc của Lâm Diệp, đổi lại là hạnh phúc của Hoàn Hoàn.
Dường như mọi thứ đều đang dần được đền đáp.
Cắm trại đương nhiên phải dựng lều, mấy ông bố bắt tay nhau làm việc rất sôi nổi.
Hoàn Hoàn bởi vì môi trường mới quá lạ cứ luôn đi theo bên chân bố, đang lúc không biết làm gì thì có cậu bạn lớp trên bước đến.
"Cậu là Hoàn Hoàn đúng không?" Cậu bạn nghiêm túc, nét mặt này khiến người ta nhìn vào còn hiểu lầm cậu nhóc định bắt nạt Hoàn Hoàn.
Lục Hàn Thuyên đưa mắt nhìn, gương mặt nhỏ quen thuộc kia khiến anh bất tri bất giác phải dừng động tác.
Thấy Hoàn Hoàn khe khẽ gật đầu, Lục Hàn Thuyên hài lòng đứng quan sát.
"Mình là Cố Giang Phàm, mình rất muốn làm quen với cậu! Mình hiện đang học lớp tuổi, cậu nhỏ hơn mình một tuổi thì gọi mình bằng anh đi!"
Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn bố, Cố Giang Phàm cảm thấy vị phụ huynh trước mắt không nên xen vào chuyện này.
Cậu chặn lại ánh nhìn của Hoàn Hoàn, đưa tay nắm vai cô bạn: "Lâm Lục Hoàn, cậu có muốn kết bạn với mình không? Không cần để ý sắc mặt bố cậu, nói cho mình biết có hay là không?"
Tình cảnh gì thế này? Muốn kết bạn với người ta mà mặt đằng đằng sát khí thế kia, còn bảo người ta không cần xem xét sắc mặt của bố. Đây là loại làm quen bá đạo gì vậy?
Cố Giang Phàm rất quả quyết làm cho Hoàn Hoàn không kịp phản ứng, cô bé đứng ngây người ra nhìn cậu bạn đang hầm hầm thở nặng.
Nhìn thấy Hoàn Hoàn vẫn lén lút liếc nhìn bố, Cố Giang Phàm bực bội, cậu nhóc quay người đối diện với Lục Hàn Thuyên.
Cậu nói: "Chú là bố của Hoàn Hoàn đúng không? Nể mặt Hoàn Hoàn, cháu tiện đây cũng xin phép chú để bạn ấy làm quen với cháu. Chú có ý kiến gì không?"
Lục Hàn Thuyên khóe môi nhếch lên, cái tên tiểu quỷ này vậy mà lại xem anh như tội phạm mà hỏi cung.
Cố Giang Phàm lại nói thêm: "Thật ra, lấy ý kiến chú chỉ là phần nào, dù chú không đồng ý cũng không quan trọng. Lời nói của Hoàn Hoàn mới có giá trị!"
Rất gan dạ!
Lục Hàn Thuyên gật đầu, xem như không muốn đôi co với trẻ nhỏ, nhưng dù gì anh cũng là bố của Hoàn Hoàn, không dạy tên tiểu tử này một bài học xem ra nó sẽ không biết sợ.
Cố Giang Phàm tự tin mình đã đánh bẹp ý chí của phụ huynh, bây giờ chỉ còn cách Hoàn Hoàn một chút.
Đến khi Lục Hàn Thuyên lên tiếng, Cố Giang Phàm mới giật mình.
"Bạn nhỏ, cháu nên xem xét cẩn thận vào. Lời nói của chú có thể khiến Hoàn Hoàn ngay lập tức ghét bỏ cháu!"
"Chú..."
"Chú chỉ là cảnh báo cháu thôi cũng không có ý định phản đối cháu làm quen Hoàn Hoàn, hai đứa nếu muốn có thể đi chơi cùng nhau!"
Cố Giang Phàm hai mắt sáng lên, nhìn đến Hoàn Hoàn thì chẳng thấy đâu. Lục Hàn Thuyên cười, vỗ vỗ vào lều: "Hoàn Hoàn, con không muốn chơi với bạn sao?"
Hoàn Hoàn bên trong im lặng không nói, lúc bố nói chuyện với bạn học Hoàn Hoàn đã chui vào lều, không muốn ở bên ngoài lâu hơn.
Khi Lục Hàn Thuyên mở lều nhìn vào, Hoàn Hoàn đang ôm Nghi Nghi, trên tay là bánh quy dâu tây, khóe miệng vẫn còn vương lại vụn bánh.
"A" Cố Giang Phàm nhìn vào, bất ngờ kêu lên sau đó chạy đi mất.
Hoàn Hoàn tròn mắt nhìn bố, ngây ngốc nói: "Bạn ấy bỏ đi rồi!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Do con không chịu chơi với bạn!"
"Không phải!" Hoàn Hoàn xua tay, cắn miếng bánh quy rồi nói: "Con muốn chơi với bạn... nhưng mà con đói!"
Nghe con gái nói người bố nào đó chỉ biết cười, anh lắc đầu ngao ngán.
Mấy phút sau Cố Giang Phàm lần nữa xuất hiện, trên tay là hộp bánh quy nổi tiếng của Pháp, cậu nhóc này xem ra rất để ý đến Hoàn Hoàn.
Thay vì làm thái độ khó chịu Cố Giang Phàm bây giờ lịch sự hơn, cậu nhìn phụ huynh Hoàn Hoàn lúc này mới biết tầm quan trọng của anh.
"Chú ơi, cháu vào trong được không?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Cháu vào đi!"
Cố Giang Phàm vui vẻ, vào lều, mở bánh ra cho Hoàn Hoàn ăn. Cô nhóc yêu bánh quy như Hoàn Hoàn đương nhiên là thích, nhưng vẫn ngượng ngùng khi được mời, tay vươn ra bốc bánh có chút dè dặt.
Đổi lại cậu nhóc ngồi nhìn rất kiên nhẫn, chờ Hoàn Hoàn cắn một thử một miếng xong.
"Thế nào? Có ngon không?"
"Ừm ừm!" Bạn nhỏ Hoàn Hoàn gật đầu.
Bạn nhỏ Cố: "Ăn nhiều một chút, ăn xong thì đồng ý làm bạn với mình!"
Lục Hàn Thuyên được trận cười, đây là muốn mua chuộc con gái anh bằng bánh quy.
Cắm trại đêm đốt pháo hoa, Hoàn Hoàn trước nay chỉ xem trên tivi nên vô cùng hứng thú, sau khi một màn pháo hoa bắn lên xong mọi người lại đến chuyên mục xem phim hoạt hình.
Màn hình lớn trang bị hai cái, chiếu cùng một bộ phim để các bạn nhỏ có thể cùng nhau xem.
Lâm Diệp ngồi ở xa xa nhìn cậu bé nhét bánh quy vào tay Hoàn Hoàn, thắc mắc hỏi người bên cạnh: "Cậu nhóc đó là ai vậy?"
Lục Hàn Thuyên thản nhiên: "Đối tượng quan tâm mới, Cố Giang Phàm!"
"Cố Giang Phàm?" Lâm Diệp nghe cái tên này rất quen.
Hình như đã nghe ở đâu đó, Cùng họ Cố chẳng lẽ là trùng hợp?
Nghĩ ngợi một lúc không khỏi kêu lên: "Anh nói cậu nhóc đó là con trai của Cố Giang Viễn?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu.
Lâm Diệp đứng bật dậy, Lục Hàn Thuyên nắm tay cô kéo ngồi xuống.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thấy bố hay mẹ của Cố Giang Phàm, nhưng con trai của họ ở đây vậy họ ở đâu?
"Cậu nhóc rất thích Hoàn Hoàn!"
Anh có vẻ thản nhiên.
Lâm Diệp lườm anh: "Lục Hàn Thuyên, anh dự tính gì sao?"
"Anh thì dự tính gì được!" Lục Hàn Thuyên nhìn cô gái nhỏ, nếu bây giờ ở nhà có khi anh đã sớm đè cô ra hôn, nhìn cô lúc này thập phần quyến rũ.
Lâm Diệp thở dài: "Thôi bỏ đi!"
Ai cũng không ngờ được Cố Giang Phàm sau này lại góp phần nào đó thay đổi cuộc sống của Hoàn Hoàn, mà cô nhóc Hoàn Hoàn lại cũng chính từ lúc này có được một người bạn thân thiết, toàn tâm toàn ý chăm sóc cô với anh nghĩa "anh trai lớn hơn một tuổi".