Năm nay Hoàn Hoàn ăn tết đông đủ hơn mọi năm bởi vì trong gia đình xuất hiện thêm một người, chính là bố con bé.
Trước tết Lục Hàn Thuyên có đến nhà Lâm Diệp thăm hỏi sau ngần ấy thời gian trở về mà chưa ghé đến lần nào.
Cửa nhà vừa mở, Lâm Hạo ngồi trên sofa vui vẻ định chào đón: "Chị! Chị về rồi!"
Kết quả lúc Lâm Hạo nhìn thấy Lục Hàn Thuyên biểu tình liền không thuận mắt, anh vừa bước vào đã bị Lâm Hạo quăng cho câu mắng chửi không hề khách sáo.
"Anh còn mặt mũi đến đây sao?"
Mẹ Lâm với sự xuất hiện của Lục Hàn Thuyên không những không giận còn cười nói rất vui vẻ, nghe con trai mình nói vậy mà gượng gạo cười.
"Hàn Thuyên, con đến thì cứ vào đừng nghe Lâm Hạo nói bừa!"
Bà nhìn phía sau lưng Lục Hàn Thuyên, tìm kiếm Lâm Diệp và Hoàn Hoàn, một lúc cũng không thấy bước vào.
"Hàn Thuyên, Tiểu Diệp cùng Hoàn Hoàn đâu? Sao lại không cùng con quay về?"
Lục Hàn Thuyên nói: "Diệp Diệp đưa Hoàn Hoàn đi thăm cô giáo, bảo con đến trước."
Lâm Hạo khinh bỉ sau khi nghe Lục Hàn Thuyên nói xong, câu trước câu sau đều mỉa mai ám chỉ: "Con mà nói bừa? Mẹ đâu phải chưa thấy chị lúc mang thai nôn hết cả ruột gan, lúc sinh Hoàn Hoàn còn suýt chút thì mất mạng. Anh ta nói đi liền đi, nói về thì bắt chị con phải chạy theo."
Lục Hàn Thuyên tay xách nách mang đứng khựng ở cửa, anh bị mắng quả là đáng cũng không nói lấy nửa lời.
Mẹ Lâm khó xử nhíu mày trừng mắt với Lâm Hạo, "Con bớt nói một câu thì tốt hơn!"
Lại dời ánh mắt về Lục Hàn Thuyên, cười cười rất không nở.
"Hàn Thuyên, vào nhà ngồi đi. Lâm Hạo tuổi trẻ bồng bột, lời nói chỉ là giận dỗi nhất thời con đừng để ý!"
Lâm Hạo "hừ" lạnh, vốn đang tận hưởng trên ghế sofa lại không thấy thoải mái nửa, ban đầu cậu ở nhà là vì Lâm Diệp nói sẽ đưa Hoàn Hoàn về ăn tết trong điện thoại cũng không nói đến còn mang cả Lục Hàn Thuyên.
Biết thế, Lâm Hạo từ sớm đã bay sang Úc, không ở đây làm vướng bận gia đình họ đoàn tụ ăn cơm tất niên.
Một mạch giận dỗi lại thêm mấy lời bênh vực của mẹ khiến Lâm Hạo đã giận lại càng thêm giận, cậu đứng phất dậy nhìn Lục Hàn Thuyên như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Phải! Tôi chính là tuổi trẻ bồng bột, bốn năm làm chân chạy vặt để nuôi con của một tên phụ bạc, tên khốn kiếp đó còn không biết chính mình có con, để người phụ nữ anh ta yêu sống dở chết dở ngần ấy năm. Nếu không phải vì chị tôi, anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh sao?"
Nói xong Lâm Hạo bỏ lên phòng.
Mẹ Lâm hết nói nổi, chờ khi Lâm Hạo đi rồi mới lại mời Lục Hàn Thuyên vào nhà.
Anh cẩn thận thay dép đi trong nhà, giúp mẹ Lâm mang đồ vào bếp, chuẩn bị ít bánh trái đặt tại bàn trà, còn có bánh quy mà Hoàn Hoàn ưa thích.
Nữa tiếng sau thì Lâm Diệp lái xe về đến, Hoàn Hoàn vừa chạy vào nhà liền cao giọng gọi lớn: "Bố ơi!"
"Hoàn Hoàn, thưa bà trước đã!" Lâm Diệp nhắc nhở.
Hoàn Hoàn "vâng dạ" chạy đi tìm bà, mẹ Lâm dọn món lên bàn cơm, vừa xong cũng kịp đón cháu gái và con gái.
"Bà ơi!"
"Hoàn Hoàn, về rồi sao? Nào đến đây, để bà ôm một cái!"
Ngoan ngoãn xà vào lòng bà ngoại, Hoàn Hoàn tán thưởng: "Bà nấu ăn thơm quá, bụng Hoàn Hoàn kêu rồi ạ!"
"Haha... Đã kêu rồi sao? Được rồi, chờ bố con sửa xong ống nước rồi chúng ta ăn cơm!"
"Bố sửa ống nước ạ?"
Lâm Diệp đi vào bếp nghe được mẹ nói chuyện với Hoàn Hoàn, bà ngoại cũng thả cháu gái xuống đất.
"Hoàn Hoàn, ra phòng khách xem tivi đi, khi nào ăn cơm mẹ sẽ gọi!"
"Dạ được ạ!" Chuẩn bị đi thì Hoàn Hoàn ngoái lại nói với mẹ: "Bố đang sửa ống nước đấy ạ, mẹ nhớ gọi cả bố nhé!"
"Mẹ biết rồi, con mau đi đi!"
Bóng Hoàn Hoàn vừa khuất sau cánh cửa, mẹ Lâm thấp giọng hỏi Lâm Diệp: "Hai đứa dự tính thế nào?"
Lâm Diệp bước qua mẹ đến chỗ bồn rửa tay, vặn nước làm ướt rồi rửa sạch bàn tay qua lại dưới làn nước sau mới nhàn nhạt trả lời: "Không dự tính gì cả."
"Cái gì mà không dự tính? Hoàn Hoàn cũng sắp năm tuổi, tên bố trong giấy tờ vẫn chưa được điền, con nói không dự tính... là sao hả?"
Mẹ Lâm nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lâm Diệp mà không khỏi kinh ngạc, bà nhìn con gái trước sau như một thật sự phiền lòng.
"Lâm Diệp, con đừng có bày ra bộ dạng này nữa. Con không lo nhưng mẹ thật sự lo cho cháu mẹ!"
Lâm Diệp lau khô tay, kéo ngăn tủ lấy chén: "Con biết làm sao được? Hoàn Hoàn chỉ là không điền tên bố trong khai sinh, cũng đâu phải không có bố!"
"Con nói vậy mà được sao?"
Lâm Diệp nhìn mẹ: "Sao lại không được ạ?"
Mẹ Lâm nhìn con gái.
Lâm Diệp nhẹ hẫng mà nói: "Con cũng có bố, trong khai sinh cũng ghi tên ông ấy. Sau cùng thì sao? Con căn bản vẫn là đứa không có bố đấy thôi!"
"Tiểu Diệp!"
"Mẹ đừng lo! Cái gì cần làm Hàn Thuyên sẽ nhanh chóng làm thôi, chuyện không quan trọng anh ấy náng lại cũng dễ hiểu mà!"
"Hai đứa... không định kết hôn? Con không định..."
Kết hôn?
Lâm Diệp cười: "Kết hôn thì chỉ cần một buổi đến ủy ban đăng ký là được, mẹ đừng xem trọng thế!"
"Mẹ... Con ngồi xuống cho mẹ!" Mẹ Lâm nắm lại Lâm Diệp khi cô cứ vừa nói vừa thản nhiên lượn lờ trước mặt bà mà không hề tỏ ra thái độ.
Người ta có con sẽ muốn nhanh chóng lấy chồng để con cái có gia đình hoàn mỹ, không thì cũng cố gắng nhanh chóng kết hôn.
Còn con gái bà cứ như vui đùa cho có, không hề để tâm chuyện hôn nhân đại sự ra gì.
Lâm Diệp bị ép ngồi xuống, miễn cưỡng vẫn ngồi yên cho mẹ vui.
"Tiểu Diệp, một Lâm Hạo đuổi khách là mẹ đã vô cùng mệt mỏi bây giờ còn đến cả con sao?"
Lâm Diệp nhún vai: "Liên quan gì đến con chứ?"
"Còn không liên quan, em con vừa thấy Hàn Thuyên liền đuổi thằng bé, câu trước câu sau mặt nặng mày nhẹ!"
"Ò!"
"Ò cái gì! Mẹ nói vậy con còn không hiểu?"
Lâm Diệp nên hiểu cái gì? Lục Hàn Thuyên cũng là người trưởng thành rồi, có cái gì thì tự đi mà giải quyết, Lâm Hạo không ưa anh thì Lâm Diệp cũng đâu làm gì khác được.
Bên ngoài có tiếng hoạt náo của Hoàn Hoàn, con bé đang vui vẻ vì gặp được bố.
Lâm Diệp nhìn mẹ: "Sao ống nước hỏng mà mẹ không gọi thợ hay bảo Lâm Hạo sửa, anh ấy không mang quần áo nếu làm bẩn sẽ phải về nhà, Hoàn Hoàn lại kêu la đòi theo!"
Mẹ Lâm thở dài: "Mẹ đã gọi thợ đấy chứ, nhưng cứ năm ba hôm lại thế này, cũng không ai lặn lội đường xa mà đến. Lâm Hạo cứ bận miết, dù mẹ muốn gọi cũng không dám gọi!"
Lâm Diệp lắc đầu: "Chả trách!"
Hoàn Hoàn mặc kệ mồ hôi trên người bố, muốn được ôm. Lâm Diệp từ bếp đi ra thì thấy anh cởϊ áσ vest từ lúc nào chỉ mặc áo sơ mi, còn cởi hai cúc đầu tiên thoải mái.
"Bố ơi! Bố bế con!"
Lục Hàn Thuyên định chiều theo ý con, Lâm Diệp liền nghiêm mặt ra lệnh: "Hoàn Hoàn đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, người bố toàn là mồ hôi con không thấy sao?"
Hoàn Hoàn yếu xìu: "Dạ! Xin lỗi mẹ!"
Miễn cưỡng chạy vào nhà tắm rửa tay.
Với chiếc áo sơ mi ướt nhèm của anh, Lâm Diệp chỉ đành nói
"Em gọi Lâm Hạo xuống ăn cơm, sẵn tiện mượn quần áo của nó cho anh!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu.
Lâm Diệp bước tới muốn trộm ôm anh thì Lục Hàn Thuyên đưa tay kéo cô vào trong ngực: "Không phải em vừa nói cả người anh toàn mồ hôi sao? Cô nhóc bướng bỉnh!"
"Đừng... Em không muốn bị lây mồ hôi của anh đâu! Bẩn chết đi được!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Đây là nước, không phải mồ hôi đâu. Em ngửi thử xem!"
Ống nước bị nghẹt, Lục Hàn Thuyên đã thay luôn đường ống mới to hơn cho dễ thông thoáng, nước bắn ra đương nhiên là ướt hết người.
Lâm Diệp ngửi thử thì đúng là không có mùi, cô trỏ vào ngực anh: "Thật biết làm khó nhau!"
"Vậy anh sẽ làm dễ em, có chịu không?"
Cô không biết lời này có ý gì nhưng sắc mặt anh mấy phần gian xảo cô lại đâm ra ngượng.
"Đi lấy đồ giúp anh, anh ở phòng ngủ chờ em!" Lục Hàn Thuyên nói xong thì buông Lâm Diệp ra, hai người vừa tách nhau thì Hoàn Hoàn cũng hoàn thành việc rửa tay.
Thấy bố mẹ vẫn đứng đó, Hoàn Hoàn hoài nghi.
"Bố ơi! Sao bố còn chưa đi tắm!"
"A! Bố đi tắm đây!"
"Bố nhanh nhé, Hoàn Hoàn chờ bố mẹ ở bàn ăn!"
"Được!"
Lâm Diệp vỗ lên vai Lục Hàn Thuyên, cười khúc khích mắng anh: "Thật gian xảo!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Em còn cười, còn không nhanh đi lấy đồ cho anh."
Lúc Lâm Diệp ghé phòng Lâm Hạo mượn quần áo cho Lục Hàn Thuyên, gõ cửa thế nào cũng không thấy ai đáp lại. Cô lại nhìn đến phòng sách, chuyển hướng bước chân.
Phòng sách trước đó Lâm Diệp hay dùng để nghiên cứu tài liệu, thời gian này đã sớm chuyển nhượng cho Lâm Hạo.
Lịch sự gõ cửa phòng, bên trong liền có giọng nói: "Cửa không khóa."
Lâm Diệp mở cửa đi vào, quan sát một lượt phòng sách bị Lâm Hạo bày đủ giấy tờ mới chuyển sự tập trung sang người cậu.
"Ăn cơm thôi!" Lâm Diệp cười nói.
Lâm Hạo dứt khoát: "Không ăn!"
"Sao vậy? Ai chọc giận em sao?"
"Còn ai được sao?" Lâm Hạo quăng quyển sách lên bàn, dịch ghế xoay đi.
Đối diện với chị gái cậu lại càng thấy bực bội.
"Hoàn Hoàn chờ em dưới nhà, em không ăn thì tự mình đi nói với con bé đi!"
Lâm Hạo lườm chị: "Đừng có dọa em!"
"Chị còn dọa em được sao?"
Lâm Hạo gật đầu, miễn cưỡng vẫn đồng ý: "Được rồi! Em sẽ xuống ngay đây!"
Lâm Diệp cười cười, lúc rời đi còn ghé đầu vào nói: "Chị mượn quần áo nhé!"
Nghe liền biết là mượn quần áo cho Lục Hàn Thuyên, Lâm Hạo bực bội: "Mượn đi, mượn đi! Phiền chết đi được!"
"Cảm ơn em!"
Lâm Diệp đóng cửa rồi Lâm Hạo mới buông bỏ thái độ cộc cằn khó chịu, cậu tựa vào lưng ghế môi mỏng bất giác cười. Điểm tựa mà cậu có trong mấy năm tuổi thơ là hình ảnh của chị gái, sau này lại có thêm một Hoàn Hoàn y đúc bản chính được sinh ra. Dù mệt mỏi thế nào, chỉ cần được ôm cháu gái Lâm Hạo liền thấy vui vẻ.
Có chăng sự chán ghét cậu dành cho Lục Hàn Thuyên là vì những mất mát tổn thương cùng thiếu thốn nhiều năm mà chị và con bé đã gánh chịu.
Thật muốn đấm Lục Hàn Thuyên một cú.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Diệp gõ cửa phòng tắm đưa đồ vào. Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một lực kéo mạnh bạo như nam châm hút lấy thân thể cô.
Lâm Diệp bước chân vội vã ngã nhào vào lòng ngực săn chắc, trên người anh vẫn còn dính nước, nóng lạnh không rõ ràng, đến khi cô hoàn hồn thì nhận ra tay mình đặt trên ngực anh, cả người dán vào người anh, còn anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô giữ chặt.
"Làm gì vậy? Nhanh mặc quần áo, còn ăn cơm nữa!" Lâm Diệp đẩy đẩy anh, cảm nhận phía dưới được khăn tắm bọc kín đang ngày một "kháng cự".
"Lục Hàn Thuyên! Bây giờ không được!"
Mọi người đang chờ ăn cơm, xuống muộn một chút sẽ khiến Hoàn Hoàn nghi ngờ.
Lục Hàn Thuyên hai mắt đỏ ngầu, ban nảy anh tắm nước lạnh vô tình đã bị dây vào.
Giờ phút này mà người đàn ông vừa tắm xong lại nóng rực như lửa, đem Lâm Diệp bên trong đốt cháy, mồ hôi cô cũng theo đó mà tuôn ra.
"Diệp Diệp! Cùng anh kết hôn? Có được không?"
Lâm Diệp cố gắng đẩy người đàn ông ra, "Đừng có nói nhảm nữa, mau bỏ em ra!"
"Lâm Diệp, anh thật sự rất thành khẩn!"
"Anh thành khẩn cũng không nên thành khẩn trong nhà tắm! Bỏ em ra!"
Muốn người ta đồng ý kết hôn với mình mà không có nổi một chỗ lãng mạn để cầu hôn, lại còn đặc biệt chọn phòng tắm để nói mấy lời sến súa, anh không ngại nhưng cô thì ngại.
Chưa kể, quần âu giày da của anh đâu chứ? Lâm Diệp còn muốn anh mặc cảnh phục quỳ xuống cầu hôn mình nữa kìa, có điều những việc như vậy cô chỉ dám nghĩ cũng không cho rằng anh sẽ làm.
"Vậy trước tiên..." Lục Hàn Thuyên chẳng biết từ khi nào lại có một thứ lấp lánh ánh kim cầm ở trên tay, trong lúc Lâm Diệp vùng vẫy anh một mực lôi kéo muốn đeo vào.
Lúc cô định giật tay, sắc mặt anh chuyển thành nghiêm trọng làm Lâm Diệp không dám phản kháng nữa, chờ anh đeo xong nhẫn vào ngón áp út cho, cô mới căng thẳng chớp mắt.
"Đeo nó vào!" Anh nói cho tròn câu, xong lại cúi đầu đem mu bàn tay cô lên hôn.
Lâm Diệp nhìn chiếc nhẫn kim cương to tròn góc cạnh đính trên tay mình, kích thước phải nói là vô cùng hoàn hảo.
Sắc màu của viên kim cương độc nhất rất kì lạ, có chút ánh xanh nhưng nhìn cẩn thận lại không thấy, lấp lánh như có vô số bọt thủy tinh bên trong.
Lục Hàn Thuyên đeo vào liền vừa y ngón tay Lâm Diệp thì hài lòng, anh thở phào, nhìn cô rồi hỏi: "Có nhỏ quá không? Nếu em thấy nhỏ, anh có thể mua thêm một chiếc to hơn thế này!"
Cái này còn nhỏ sao?
Lâm Diệp xua tay: "Không... Không cần đâu..."
Như này là quá lớn rồi. Lớn nữa sẽ nhìn rất thô thiển, không đẹp mắt.
Lục Hàn Thuyên gật gật, không biết anh có hiểu hay không thì cô lại nghe anh nói: "Chờ đến lúc kết hôn, anh đổi cho em chiếc khác!"
Lâm Diệp tròn mắt nhìn anh: "Vậy cái này?"
"À! Em cứ xem là vật làm tin của anh, chờ khi anh đường đường chính chính ghi tên em vào hộ khẩu nhà anh, lúc đó cởi ra cũng không muộn!"
"Ồ!" Lâm Diệp cảm thán.
Lục Hàn Thuyên nắm lấy tay cô, đem cằm nhỏ khống chế nâng lên: "Nhớ cho rõ, chỉ có anh mới có quyền được thay đổi hình thức chiếc nhẫn, cũng đồng nghĩa vị trí này là của anh, không được để ai khác động vào!"
"Hoàn Hoàn cũng không được?"
"Không được!"
Lâm Diệp gật đầu, xem như đã hứa.
Nhưng mà chiếc nhẫn to thế này, đeo từ đây đến hết đời không sợ người ta không nhìn ra cô đã có chồng! Ở nhà thì không nói, ở trường... Lâm Diệp có nên suy nghĩ đến vấn đề tháo nó ra!
Mà trước hết làm sao để đối phó với Hoàn Hoàn việc bố vừa tặng nhẫn cho mẹ? Con bé chắc chắn cũng sẽ muốn chiếc nhẫn này, Lâm Diệp không thể không cởi ra.
Lục Hàn Thuyên thấy cô suy tư, nhìn ra được về việc bé con Hoàn Hoàn, anh ôm Lâm Diệp rồi nói: "Anh chuẩn bị cả rồi, hai mẹ con em ai cũng có phần!"
Lâm Diệp trợn tròn mắt: "Anh cũng mua cho Hoàn Hoàn, thế này?"
Lục Hàn Thuyên cười: "Em bị ngốc đúng không? Hoàn Hoàn còn nhỏ như vậy, thứ giá trị này mà để con đeo bên người chẳng khác nào muốn rước tai họa! Em yên tâm!"
"Yên tâm của anh là thế nào hả?"
"Được rồi, chờ anh thay quần áo rồi xuống ăn cơm!"
"Lục Hàn Thuyên, anh giấu diếm cái gì hả? Mau nói cho em biết!" Lâm Diệp lúc này lại không muốn chui ra khỏi nhà tắm nữa.
Lục Hàn Thuyên cười cười, anh lấy quần áo mặc vào. Lâm Diệp lúc này lại không biết ngại, đứng nhìn anh mặc từng món lên người.
Hai người rời phòng thì Lâm Diệp hỏi: "Hình xăm thì thế nào?"
Lục Hàn Thuyên nhún vai, đưa tay ôm ngang qua lưng cô: "Còn thế nào, lúc em mượn áo cũng không mượn áo có bâu!"
Lâm Diệp vội quá nên quên mất, bây giờ thấy anh mặc áo thun để lộ hình xăm lớn, bên dưới mặc quần đùi vừa dài qua gối một chút thì mới nhớ ra.