Bây giờ nó đang trong tâm trạng hoang mang đến tột cùng, đã rất lâu rồi, nó không ra nước mắt nhiều đến như vậy! Nhưng càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra. Thế là Nhiên đành chấp nhận sự thật là mình đã khóc. Lâu lắm rồi, có lẽ đã tám năm trời nó chưa từng khóc, bây giờ thấy lại cảm giác đau thật kì lạ, sợ hãi thì đúng hơn! Nỗi sợ kì lạ như lần đầu đối diện với nỗi đau, cơn đau này còn giữ dội hơn tám năm về trước, cái ngày mà nó biết mình bị Nu gạt, bị Nu quên lãng. Nhưng nó lại không thấy giận Nu nhiều như bây giờ nó giận tên Tiểu Thiên. Sao cậu ta lại nói những lời đau lòng làm nó đau đến như vậy. Đã vậy cậu ta còn không xin lỗi mà bỏ đi nữa! Bây giờ nó biết làm sao về nhà đây? Nó thật sự đã đi lạc, lạc vào một nơi tăm tối nào đó mà một cô bé còn quá trẻ như nó khó lòng vượt qua được. Sao Tiểu Thiên không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Cả nó nữa, nếu lúc đó nó ở lại mà không bỏ chạy có lẽ Tiểu Thiên đã xin lỗi và chở nó về rồi! Nhưng chắc gì cậu ta đã xin lỗi, đúng là trong tình huống đó không bỏ chạy không được! Nhưng cho dù bây giờ có trách ai cũng muộn rồi vì nó phải tự nghĩ cách về nhà, tự tìm lối thoát ra khỏi cái ngõ cụt mà nó vô tình lựa chọn... Dĩ nhiên cứ đứng một chỗ cũng không phải là cách, nó đành bước đi. Cứ đi thẳng biết đâu sẽ tìm ra đường, nó cứ đi như vậy không biết mình đã đi đâu! Có một chút tuyệt vọng, một chút hụt hẫn trong tâm trạng bây giờ của cô gái trẻ...tất cả...tất cả làm nó càng không muốn tiến thêm về phía trước...Nhưng thần may mắn chưa bỏ nó, lại một lần nữa nó gặp lại người lạ mặt...
::::::::::::::::::::::::::::::::
Chắc không cần phải nói các bạn cũng biết người lạ mặt là ai phải không? Đó là Tuấn. Ban đầu Tuấn không tin là mình có thể gặp nó ở đây với lại hôm qua nó đã không từ mà biệt làm Tuấn cảm thấy rất giận. Nhưng lát sau, Tuấn đã nhận ra người đó thật sự chính là Nhiên- người hôm qua đã bỏ cậu ta lại một mình với một dấu chấm hỏi to lớn là không biết nó đã đi đâu? Và bây giờ tại sao nó lại có mặt ở đây? Vậy là Tuấn phóng thẳng chiếc xe tayga đến trước mặt nó và nói:
- Đi đâu đây?
Nó nhìn Tuấn với đôi mắt ướt đẫm những trong lòng là một sự ngạc nhiên to lớn đang bao trùm, nó vội vã lau hết những giọt nước mắt đang vương *** khắp nơi trên gương mặt mình, còn Tuấn thì nhìn chúng với đôi mắt đau lòng:
- Tại sao cậu lại không
- Tôi...- Nó chợt nhớ tới chuyện tối qua, đúng rồi tối qua nó không nói gì với Tuấn mà bỏ đi với Tiểu Thiên, nó thật là quá đáng! Có lẽ cậu ta đang giận nó giữ lắm, nó nghĩ vậy nên không dám trả lời
Nhìn thấy thái độ lúc này của nó, Tuấn càng lo lắng hơn:
- Cậu bị làm sao vậy, nói đi, tôi không trách chuyện hôm qua đâu
Nó an tâm hơn khi nghe Tuấn nói vậy nhưng nó vẫn không muốn kể chuyện của mình, nếu Tuấn biết được chắc nó chỉ có nước chui xuống đất mà thôi!
- Xin lỗi...- Nó ngừng lại không nói gì thêm vì nó nghĩ không nên nói...
Tuấn thấy vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiếm chuyện gì đó giúp nó mà thôi!
- Cậu có muốn đi nhờ xe không?
Nó xực nhớ là mình đang cần về nhà, nếu có người chở cũng đỡ hơn là đi một mình mà! Vậy là nó vui lên được một tý:
- Ừ, cậu cho tôi quá dang nha!
- Sao cậu nói chuyện khách sáo quá vậy, lên xe đi- Tuấn mỉm cười đáp.
Nó ngồi lên xe Tuấn và chiếc xe phóng đi mang theo tâm trạng mơ màng của con người vừa bị mất đi cái gì đó...
- Nhà cậu ở đâu?- Tuấn đột ngột hỏi
Nhiên nhớ cách đâu mấy tiếng Tiểu Thiên cũng hỏi Nhiên câu này nhưng cậu ta hỏi không đúng lúc chút nào vì cả hai đã đi một khoảng cách nhà Nhiên quá xa, còn bây giờ, có thể Tuấn đã hỏi rất đúng lúc:
- Ở số 50 đường...
Nó cảm thấy mình phải nói gì đó với Tuấn vể chuyện tối qua:
- Mà mình xin lỗi cậu về chuyện tối qua nha
- Sao cậu phải xin lỗi?- Tuấn cảm thấy đau lòng trước thái độ này
- Thì tôi đã không nói gì với cậu mà biến mất đó
- Cậu cũng biết lỗi của mình hả?
- Sao không biết được chứ?
- Thật sự thì tôi đã tha thứ cho cậu rồi nhưng cậu lại nói xin lỗi tôi làm tôi lại giận cậu thêm nữa
Nó ngạc nhiên trước câu nói đó, tại sao Tuấn nói vậy chứ? Cậu ta đang giỡn với nó chắc?
- Vì vậy cậu phải chuộc lỗi đó nha
- Hả? Chuộc lỗi? Mà làm gì mới được chứ?
- Bữa nào cậu mời mình đi ăn ha?
- Thì ra là nãy giờ cậu gài mình hả?
- Đâu có, thì có lỗi phải chuộc là chuyện tất nhiên
- Ừ, nhờ cậu nói này của cậu, mình sẽ dẫn cậu đi ăn
- Khi nào đi?
- Nếu không có gì thay đổi thì chủ nhật tuần này ha?
Nhắc tới đây bỗng nhiên cái bụng nó kêu lên rồn rột. Nó nhớ tới chuyện lúc nãy mình chưa ăn được gì đã bị Tiểu Thiên trả tiền kéo đi. Thật quá đáng! Bây giờ thì tốt rồi, nó đói kinh khủng luôn. Híc! Nhưng cuộc đời đâu tuyệt đường người, Tuấn nghe thấy tiếng kêu từ bụng nó và hỏi:
- Từ trưa tới giờ cậu chưa ăn gì phải không?
- Ừ
- Đúng lúc quá, tôi đang định đi ăn nè, có muốn đi không?
- Có chứ- Nó hạnh phúc trước lời đề nghị “cực kì dễ” thương của Tuấn
Vậy là Tuấn vòng xe lại, đi ngang cái quán phở lúc nãy Nhiên nghĩ tới chuyện kêu Nhật vô đó ăn luôn dù sao lúc nãy mới ăn một miếng cũng thấy ngon ngon
- Ê, Tuấn, dừng xe- Theo quán tính, nó kêu Tuấn ngừng xe lại
Bây giờ nó đang trong tâm trạng hoang mang đến tột cùng, đã rất lâu rồi, nó không ra nước mắt nhiều đến như vậy! Nhưng càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra. Thế là Nhiên đành chấp nhận sự thật là mình đã khóc. Lâu lắm rồi, có lẽ đã tám năm trời nó chưa từng khóc, bây giờ thấy lại cảm giác đau thật kì lạ, sợ hãi thì đúng hơn! Nỗi sợ kì lạ như lần đầu đối diện với nỗi đau, cơn đau này còn giữ dội hơn tám năm về trước, cái ngày mà nó biết mình bị Nu gạt, bị Nu quên lãng. Nhưng nó lại không thấy giận Nu nhiều như bây giờ nó giận tên Tiểu Thiên. Sao cậu ta lại nói những lời đau lòng làm nó đau đến như vậy. Đã vậy cậu ta còn không xin lỗi mà bỏ đi nữa! Bây giờ nó biết làm sao về nhà đây? Nó thật sự đã đi lạc, lạc vào một nơi tăm tối nào đó mà một cô bé còn quá trẻ như nó khó lòng vượt qua được. Sao Tiểu Thiên không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Cả nó nữa, nếu lúc đó nó ở lại mà không bỏ chạy có lẽ Tiểu Thiên đã xin lỗi và chở nó về rồi! Nhưng chắc gì cậu ta đã xin lỗi, đúng là trong tình huống đó không bỏ chạy không được! Nhưng cho dù bây giờ có trách ai cũng muộn rồi vì nó phải tự nghĩ cách về nhà, tự tìm lối thoát ra khỏi cái ngõ cụt mà nó vô tình lựa chọn... Dĩ nhiên cứ đứng một chỗ cũng không phải là cách, nó đành bước đi. Cứ đi thẳng biết đâu sẽ tìm ra đường, nó cứ đi như vậy không biết mình đã đi đâu! Có một chút tuyệt vọng, một chút hụt hẫn trong tâm trạng bây giờ của cô gái trẻ...tất cả...tất cả làm nó càng không muốn tiến thêm về phía trước...Nhưng thần may mắn chưa bỏ nó, lại một lần nữa nó gặp lại người lạ mặt...
::::::::::::::::::::::::::::::::
Chắc không cần phải nói các bạn cũng biết người lạ mặt là ai phải không? Đó là Tuấn. Ban đầu Tuấn không tin là mình có thể gặp nó ở đây với lại hôm qua nó đã không từ mà biệt làm Tuấn cảm thấy rất giận. Nhưng lát sau, Tuấn đã nhận ra người đó thật sự chính là Nhiên- người hôm qua đã bỏ cậu ta lại một mình với một dấu chấm hỏi to lớn là không biết nó đã đi đâu? Và bây giờ tại sao nó lại có mặt ở đây? Vậy là Tuấn phóng thẳng chiếc xe tayga đến trước mặt nó và nói:
- Đi đâu đây?
Nó nhìn Tuấn với đôi mắt ướt đẫm những trong lòng là một sự ngạc nhiên to lớn đang bao trùm, nó vội vã lau hết những giọt nước mắt đang vương khắp nơi trên gương mặt mình, còn Tuấn thì nhìn chúng với đôi mắt đau lòng:
- Tại sao cậu lại không
- Tôi...- Nó chợt nhớ tới chuyện tối qua, đúng rồi tối qua nó không nói gì với Tuấn mà bỏ đi với Tiểu Thiên, nó thật là quá đáng! Có lẽ cậu ta đang giận nó giữ lắm, nó nghĩ vậy nên không dám trả lời
Nhìn thấy thái độ lúc này của nó, Tuấn càng lo lắng hơn:
- Cậu bị làm sao vậy, nói đi, tôi không trách chuyện hôm qua đâu
Nó an tâm hơn khi nghe Tuấn nói vậy nhưng nó vẫn không muốn kể chuyện của mình, nếu Tuấn biết được chắc nó chỉ có nước chui xuống đất mà thôi!
- Xin lỗi...- Nó ngừng lại không nói gì thêm vì nó nghĩ không nên nói...
Tuấn thấy vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiếm chuyện gì đó giúp nó mà thôi!
- Cậu có muốn đi nhờ xe không?
Nó xực nhớ là mình đang cần về nhà, nếu có người chở cũng đỡ hơn là đi một mình mà! Vậy là nó vui lên được một tý:
- Ừ, cậu cho tôi quá dang nha!
- Sao cậu nói chuyện khách sáo quá vậy, lên xe đi- Tuấn mỉm cười đáp.
Nó ngồi lên xe Tuấn và chiếc xe phóng đi mang theo tâm trạng mơ màng của con người vừa bị mất đi cái gì đó...
- Nhà cậu ở đâu?- Tuấn đột ngột hỏi
Nhiên nhớ cách đâu mấy tiếng Tiểu Thiên cũng hỏi Nhiên câu này nhưng cậu ta hỏi không đúng lúc chút nào vì cả hai đã đi một khoảng cách nhà Nhiên quá xa, còn bây giờ, có thể Tuấn đã hỏi rất đúng lúc:
- Ở số đường...
Nó cảm thấy mình phải nói gì đó với Tuấn vể chuyện tối qua:
- Mà mình xin lỗi cậu về chuyện tối qua nha
- Sao cậu phải xin lỗi?- Tuấn cảm thấy đau lòng trước thái độ này
- Thì tôi đã không nói gì với cậu mà biến mất đó
- Cậu cũng biết lỗi của mình hả?
- Sao không biết được chứ?
- Thật sự thì tôi đã tha thứ cho cậu rồi nhưng cậu lại nói xin lỗi tôi làm tôi lại giận cậu thêm nữa
Nó ngạc nhiên trước câu nói đó, tại sao Tuấn nói vậy chứ? Cậu ta đang giỡn với nó chắc?
- Vì vậy cậu phải chuộc lỗi đó nha
- Hả? Chuộc lỗi? Mà làm gì mới được chứ?
- Bữa nào cậu mời mình đi ăn ha?
- Thì ra là nãy giờ cậu gài mình hả?
- Đâu có, thì có lỗi phải chuộc là chuyện tất nhiên
- Ừ, nhờ cậu nói này của cậu, mình sẽ dẫn cậu đi ăn
- Khi nào đi?
- Nếu không có gì thay đổi thì chủ nhật tuần này ha?
Nhắc tới đây bỗng nhiên cái bụng nó kêu lên rồn rột. Nó nhớ tới chuyện lúc nãy mình chưa ăn được gì đã bị Tiểu Thiên trả tiền kéo đi. Thật quá đáng! Bây giờ thì tốt rồi, nó đói kinh khủng luôn. Híc! Nhưng cuộc đời đâu tuyệt đường người, Tuấn nghe thấy tiếng kêu từ bụng nó và hỏi:
- Từ trưa tới giờ cậu chưa ăn gì phải không?
- Ừ
- Đúng lúc quá, tôi đang định đi ăn nè, có muốn đi không?
- Có chứ- Nó hạnh phúc trước lời đề nghị “cực kì dễ” thương của Tuấn
Vậy là Tuấn vòng xe lại, đi ngang cái quán phở lúc nãy Nhiên nghĩ tới chuyện kêu Nhật vô đó ăn luôn dù sao lúc nãy mới ăn một miếng cũng thấy ngon ngon
- Ê, Tuấn, dừng xe- Theo quán tính, nó kêu Tuấn ngừng xe lại