Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc từ sớm, có lẽ do lạ chỗ. Gần tám giờ mớI bắt đầu làm việc, vậy nên tôi tranh thủ làm khách để tận hưởng một tí.
Suốt từ lúc tôi nói vớI Donghae là tôi yêu rồI thì cậu ta y như rằng miệng mồm cứ hả ra mà cười. Nhưng cũng nhờ thế mà đêm qua cậu ta cứ bám lấy tôi cho đến khi tôi đi ngủ nên quên luôn cái ý định đi tắm nước nóng của mình. Thôi… vậy cũng được…
Khoảng sân xây theo kiểu truyền thống vớI những khóm cây và một cái hòn non bộ nước chảy róc rách, thêm những cơn gió sớm là tôi tỉnh cả ngườI và cảm thấy thật thoảI mái. Từ gian nhà đốI diện, cánh cửa gỗ được kéo nhẹ nhàng và cậu bước ra. Nhìn thấy tôi, cậu hơi ngập ngừng….
“ Chào buổI sáng.” Tôi mỉm cườI, “ cùng đi dạo nhé?”
Chúng tôi bước đi trên con đường nhỏ dẫn lên khu rừng phong phía sau nhà nghỉ. Dọc hai bên đường có những bụi cây lấm tấm những hoa nhỏ màu trắng và những cây phong lác đác những lá đỏ rơi rụng.
“ TốI qua thật xin lỗI, tôi không biết…” Tôi nói khẽ.
Cậu im lặng không trả lời. Từ lúc biết cậu đến giờ hình như cậu chẳng nói gì nhiều vớI tôi nhỉ? Lần cậu hỏI về khu tắm lộ thiên là cuộc nói chuyện có nộI dung nhất.
“ Không khí ở đây tốt phảI không?” Tôi nhìn cậu, chờ đợI một câu trả lờI dù là ngắn ngủI đi nữa.
“ Uhm…” Cậu gật nhẹ đầu.
Cậu bây giờ thật trầm lặng, tôi tự hỏI trước kia cậu là ngườI như thế nào? Jaejoong là một ngườI rất tuyệt, vậy… chắc hẳn cậu đã luôn cườI…?
Cậu tiến đến một bụI hoa dạI và ngắt một bông hoa màu hồng nhạt rồI quay về chỗ tôi đang đứng.
“ Cho tôi hả?” Tôi tròn mắt khi cậu đưa bông hoa về phía tôi.
Một cái gật nhẹ.
Tôi nhận bông hoa từ tay cậu rồI cài lên mái tóc nâu kia và bật cườI trước gương mặt cậu đang ngẩng ra:
“ Trông dễ thương lắm!”
Trong một thoáng, đôi mày cậu cau lạI, lấy bông hoa từ trên tóc xuống, cậu nhét nó vào vành tai tôi.
Nhìn tôi một lúc, cậu khẽ cười. Nụ cườI thực sự đầu tiên của cậu tôi được nhìn thấy.
Tôi đã gặp một chàng trai có nụ cườI như tỏa sáng.
Nhưng nụ cườI của cậu hoàn toàn khác, rạng rỡ, đáng yêu và thánh thiện, thậm chí còn có chút gì đó thật ngây thơ nữa. Nụ cườI đẹp nhất tôi từng thấy…
“ Vui quá nhỉ? Dù sao thì Changmin cài hoa vẫn đẹp hơn tôi chứ!” Tôi giả vờ khó chịu.
“ Không thích! … anh… cài đẹp hơn…” Cậu nói khẽ và đưa mắt nhìn tôi.
“ Uhm… cũng đúng…” Tôi phì cườI và tháo bông hoa xuống.
Chúng tôi tiếp tục đi dạo loanh quanh ở trên con đường nhỏ, lạI không ai nói thêm lờI nào. Sáng sớm, sướng sớm đọng lạI và những làn gió se se lạnh, tôi cởI áo khoác lên vai cậu, cậu ngoan ngoãn kéo hai vạt áo lạI trước ngực và nói cảm ơn thật nhẹ… nhẹ như gió sớm rồi quay lưng bước đi…
Một chiếc lá vàng lìa cành đậu lên vai cậu rồi đáp nhẹ xuống đất. Nhặt chiếc lá, nhìn dáng cậu lặng lẽ từ phía sau, vô thức tôi đưa chiếc lá đặt lên môi…
Khi chúng tôi vừa về đến khu nhà nghỉ thì Junsu chạy từ trong ra nắm lấy tay cậu kéo về phía sau và tiến đến chỗ tôi:
“ Tôi rất vui khi cậu quan tâm đến Changmin của chúng tôi. Nhưng làm ơn đừng mang nó đi khỏI tầm mắt chúng tôi khi chưa hỏI!” Junsu nói và nhấn mạnh từng chữ một.
Có vẻ như anh ấy đã thực sự không thể chịu đựng được việc tôi cứ đến gần cậu như thế này.
“ Em xin lỗI!” Tôi đáp.
Gườm tôi một cái rồI Junsu dắt cậu đi. Bước theo anh mình, cậu quay lạI nhìn tôi, đôi môi mấp máy hai từ ‘tạm biệt’.
Bất giác, tôi mỉm cười….
Cậu đã quay lạI nhìn tôi…
“ Anh ấy cũng thích Changmin à?”
LạI là con ma Donghae. Cậu ta tạI sao cứ hay lù lù xuất hiện như vậy nhỉ?
“ Sao lạI là cậu nữa?”
“ Tôi lo cho cậu thôi!” Donghae nói và quàng vai tôi, “ cái ánh mắt đó, cái kiểu quan tâm đó. Đảm bảo anh ấy cũng thích cậu bé huyền bí của cậu đấy!”
“ Tôi biết!” Tôi nói và bỏ đi.
Tôi biết chứ. Từ ngày đầu tiên, tôi có thể thấy được sự tận tâm chăm sóc của Junsu không đơn giản xuất phát từ tình yêu của một ngườI anh trai.
Nhưng… dù vậy thì sao?
Những gì tôi cần là cậu quay lạI nhìn tôi. Và…
… Tôi đã có được điều đó…
Những chiếc lá phong rơi đỏ cả sân, đã giữa mùa thu. Cứ hễ có một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá đỏ vàng như ánh lửa thi nhau rơi xuống như một cơn mưa ánh nắng.
“ Em chăm chỉ thật!” Yunho và Yoochun từ trong nhà đi ra.
“ Chào hai hyung, bữa sáng thế nào?” Tôi cườI, tay vẫn tiếp tục quét những chiếc lá màu nóng kia.
“ Ngon lắm.” Yoochun nói và ngồI xuống sàn gỗ, đung đưa hai chân, “ anh nghe Junsu kể chuyện lúc sáng rồI!”
“ Vâng…”
“ Xin lỗI vì thái độ của Junsu nhé!” Yunho nói, ngồI cạnh Yoochun và nắm chặt tay anh ấy, “ Junsu rất thương Min, vậy nên hơi thái quá!”
“ Không sao. Em hiểu mà.” Tôi cườI nhẹ.
Có lẽ Yunho và cả Yoochun đều biết tình cảm của Junsu?
“ Sau kì nghỉ, anh sẽ làm thủ tục để Min đi học lạI!” Yunho lên tiếng.
“ Vậy nên, sau này cũng còn nhờ em giúp đỡ nhiều!” Yoochun nói tiếp, “ Min trước khi gặp tai nạn cũng học cùng trường vớI Kibum đấy!”
“ Vâng!” Tôi đáp.
LạI một làn gió thổI qua, những chiếc lá lạI lác đác rơi cơn mưa màu đỏ…
Suốt từ lúc tôi nói vớI Donghae là tôi yêu rồI thì cậu ta y như rằng miệng mồm cứ hả ra mà cười. Nhưng cũng nhờ thế mà đêm qua cậu ta cứ bám lấy tôi cho đến khi tôi đi ngủ nên quên luôn cái ý định đi tắm nước nóng của mình. Thôi… vậy cũng được…
Khoảng sân xây theo kiểu truyền thống vớI những khóm cây và một cái hòn non bộ nước chảy róc rách, thêm những cơn gió sớm là tôi tỉnh cả ngườI và cảm thấy thật thoảI mái. Từ gian nhà đốI diện, cánh cửa gỗ được kéo nhẹ nhàng và cậu bước ra. Nhìn thấy tôi, cậu hơi ngập ngừng….
“ Chào buổI sáng.” Tôi mỉm cườI, “ cùng đi dạo nhé?”
Chúng tôi bước đi trên con đường nhỏ dẫn lên khu rừng phong phía sau nhà nghỉ. Dọc hai bên đường có những bụi cây lấm tấm những hoa nhỏ màu trắng và những cây phong lác đác những lá đỏ rơi rụng.
“ TốI qua thật xin lỗI, tôi không biết…” Tôi nói khẽ.
Cậu im lặng không trả lời. Từ lúc biết cậu đến giờ hình như cậu chẳng nói gì nhiều vớI tôi nhỉ? Lần cậu hỏI về khu tắm lộ thiên là cuộc nói chuyện có nộI dung nhất.
“ Không khí ở đây tốt phảI không?” Tôi nhìn cậu, chờ đợI một câu trả lờI dù là ngắn ngủI đi nữa.
“ Uhm…” Cậu gật nhẹ đầu.
Cậu bây giờ thật trầm lặng, tôi tự hỏI trước kia cậu là ngườI như thế nào? Jaejoong là một ngườI rất tuyệt, vậy… chắc hẳn cậu đã luôn cườI…?
Cậu tiến đến một bụI hoa dạI và ngắt một bông hoa màu hồng nhạt rồI quay về chỗ tôi đang đứng.
“ Cho tôi hả?” Tôi tròn mắt khi cậu đưa bông hoa về phía tôi.
Một cái gật nhẹ.
Tôi nhận bông hoa từ tay cậu rồI cài lên mái tóc nâu kia và bật cườI trước gương mặt cậu đang ngẩng ra:
“ Trông dễ thương lắm!”
Trong một thoáng, đôi mày cậu cau lạI, lấy bông hoa từ trên tóc xuống, cậu nhét nó vào vành tai tôi.
Nhìn tôi một lúc, cậu khẽ cười. Nụ cườI thực sự đầu tiên của cậu tôi được nhìn thấy.
Tôi đã gặp một chàng trai có nụ cườI như tỏa sáng.
Nhưng nụ cườI của cậu hoàn toàn khác, rạng rỡ, đáng yêu và thánh thiện, thậm chí còn có chút gì đó thật ngây thơ nữa. Nụ cườI đẹp nhất tôi từng thấy…
“ Vui quá nhỉ? Dù sao thì Changmin cài hoa vẫn đẹp hơn tôi chứ!” Tôi giả vờ khó chịu.
“ Không thích! … anh… cài đẹp hơn…” Cậu nói khẽ và đưa mắt nhìn tôi.
“ Uhm… cũng đúng…” Tôi phì cườI và tháo bông hoa xuống.
Chúng tôi tiếp tục đi dạo loanh quanh ở trên con đường nhỏ, lạI không ai nói thêm lờI nào. Sáng sớm, sướng sớm đọng lạI và những làn gió se se lạnh, tôi cởI áo khoác lên vai cậu, cậu ngoan ngoãn kéo hai vạt áo lạI trước ngực và nói cảm ơn thật nhẹ… nhẹ như gió sớm rồi quay lưng bước đi…
Một chiếc lá vàng lìa cành đậu lên vai cậu rồi đáp nhẹ xuống đất. Nhặt chiếc lá, nhìn dáng cậu lặng lẽ từ phía sau, vô thức tôi đưa chiếc lá đặt lên môi…
Khi chúng tôi vừa về đến khu nhà nghỉ thì Junsu chạy từ trong ra nắm lấy tay cậu kéo về phía sau và tiến đến chỗ tôi:
“ Tôi rất vui khi cậu quan tâm đến Changmin của chúng tôi. Nhưng làm ơn đừng mang nó đi khỏI tầm mắt chúng tôi khi chưa hỏI!” Junsu nói và nhấn mạnh từng chữ một.
Có vẻ như anh ấy đã thực sự không thể chịu đựng được việc tôi cứ đến gần cậu như thế này.
“ Em xin lỗI!” Tôi đáp.
Gườm tôi một cái rồI Junsu dắt cậu đi. Bước theo anh mình, cậu quay lạI nhìn tôi, đôi môi mấp máy hai từ ‘tạm biệt’.
Bất giác, tôi mỉm cười….
Cậu đã quay lạI nhìn tôi…
“ Anh ấy cũng thích Changmin à?”
LạI là con ma Donghae. Cậu ta tạI sao cứ hay lù lù xuất hiện như vậy nhỉ?
“ Sao lạI là cậu nữa?”
“ Tôi lo cho cậu thôi!” Donghae nói và quàng vai tôi, “ cái ánh mắt đó, cái kiểu quan tâm đó. Đảm bảo anh ấy cũng thích cậu bé huyền bí của cậu đấy!”
“ Tôi biết!” Tôi nói và bỏ đi.
Tôi biết chứ. Từ ngày đầu tiên, tôi có thể thấy được sự tận tâm chăm sóc của Junsu không đơn giản xuất phát từ tình yêu của một ngườI anh trai.
Nhưng… dù vậy thì sao?
Những gì tôi cần là cậu quay lạI nhìn tôi. Và…
… Tôi đã có được điều đó…
Những chiếc lá phong rơi đỏ cả sân, đã giữa mùa thu. Cứ hễ có một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá đỏ vàng như ánh lửa thi nhau rơi xuống như một cơn mưa ánh nắng.
“ Em chăm chỉ thật!” Yunho và Yoochun từ trong nhà đi ra.
“ Chào hai hyung, bữa sáng thế nào?” Tôi cườI, tay vẫn tiếp tục quét những chiếc lá màu nóng kia.
“ Ngon lắm.” Yoochun nói và ngồI xuống sàn gỗ, đung đưa hai chân, “ anh nghe Junsu kể chuyện lúc sáng rồI!”
“ Vâng…”
“ Xin lỗI vì thái độ của Junsu nhé!” Yunho nói, ngồI cạnh Yoochun và nắm chặt tay anh ấy, “ Junsu rất thương Min, vậy nên hơi thái quá!”
“ Không sao. Em hiểu mà.” Tôi cườI nhẹ.
Có lẽ Yunho và cả Yoochun đều biết tình cảm của Junsu?
“ Sau kì nghỉ, anh sẽ làm thủ tục để Min đi học lạI!” Yunho lên tiếng.
“ Vậy nên, sau này cũng còn nhờ em giúp đỡ nhiều!” Yoochun nói tiếp, “ Min trước khi gặp tai nạn cũng học cùng trường vớI Kibum đấy!”
“ Vâng!” Tôi đáp.
LạI một làn gió thổI qua, những chiếc lá lạI lác đác rơi cơn mưa màu đỏ…