Khi tôi thức dậy thì đã thấy mình đang ở trong phòng, ngồi bên mép giường là Junsu. Thấy tôi thức, anh ấy khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó gương mặt lại đanh lại. Có chuyện gì sao?
Tôi cau mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra…
Tôi gặp Kibum ở thư viện, anh ấy đã đỡ khi tôi ngã và che chắn cho tôi khi sách từ trên kệ rơi xuống. Sau đó thì tôi khá kích động vì chuyện của Jaejoong, và tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
“Hyung à…” Tôi gọi khẽ.
“Em… và cậu ta thế nào rồi?” Junsu hỏi và ánh mắt hyung ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Thế nào… là thế nào? Mà… ai?” Tôi tròn mắt nhìn Junsu. Chưa bao giờ hyung ấy có nét mặt và thái độ thế này cả.
Junsu khẽ nhếch môi:
“Kim Kibum. Em và cậu ta như thế nào rồi? Hyung không ngờ em có thể dễ dàng thay đổi như thế! Nếu vậy thì thà rằng em đừng bao giờ tỉnh lại!” Giọng nói và từng lời nói của Junsu như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Hyung ấy có biết là hyung ấy đang nói những gì hay không?
Thà ra tôi đừng bao giờ tỉnh lại……? Tôi đã từng mong như thế. Tôi đã mong tôi biến mất cùng Jaejoong. Nhưng bây giờ thì thế nào?
“Hyung nói gì vậy?” Tôi hỏi lại và cố ngăn cho nước mắt không rơi. Hôm qua, tôi đã hứa với Jaejoong, rằng tôi sẽ không khóc nữa.
Nhưng …..
“Tại sao cứ phải là cậu ta? Cậu ta đã cõng em về? Hai người quan hệ đến đâu mà chúng tôi không biết?” Junsu hét lên.
Tôi không trả lời, cắn chặt môi để không phải bật khóc. Sau đó, Yunho và Yoochun chạy vào.
“Chuyện gì vậy?” Yunho lên tiếng và đến trước mặt Junsu, “Cậu lại gì thế? Hyung đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?”
“Em không xứng đáng! Em hoàn toàn không xứng đáng, Shim Changmin!” Junsu gào lên và Yunho phải giữ hyung ấy lại.
Khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu mờ đi. Yoochun hyung nói gì đó, Yunho hyung nói gì đó, tôi hoàn toàn không nghe thấy lời nào cả. Tất cả những gì còn lại trong đầu tôi chỉ là câu nói tôi hoàn toàn không xứng đáng với anh.
“Changmin!!!” Tôi nghe Yunho hyung gọi ngay khi quay lưng bỏ chạy.
Không xứng đáng….Không xứng đáng……Hoàn toàn không xứng đáng……
Tôi chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của anh cả!!! Chưa bao giờ…
“Shim Changmin!” Một bàn tay giữ tôi lại.
Là anh ấy. Tại sao lúc nào cũng là anh ấy? Tại sao lại xuất hiện ngay lúc này?Vì anh ấy mà Junsu mắng tôi.
Vì anh ấy mà tôi bị nói là không xứng đáng với Jaejoong.Và… cũng vì anh ấy mà tôi đã không thể bước qua ngưỡng cửa để đến với thế giới của Jaejoong….
“Bị sao thế?” Ánh mắt anh ấy đầy vẻ lo lắng.
“Liên quan gì đến anh?” Tôi gào lên, “Tất cả là tại anh! Nếu anh không xuất hiện thì tôi đã đến đó rồi. Nếu anh không xuất hiện thì tôi đã cùng Jaejoong ở một nơi khác rồi. Chính vì anh mà tôi không xứng đáng với Jaejoong! Tất cả là tại anh!!!”
Anh ấy vẫn im lặng nhìn tôi. Để tôi gào thét mắng chửi, tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Tại sao????TạI sao lại đối xử tốt với tôi như thế????Tôi hận anh ấy!!!! Hận đến thấu xương!!!
“Tôi yêu cậu, Shim Changmin!” Anh ấy đột ngột lên tiếng.
Từng từ anh ấy thốt ra hết sức nhẹ nhàng, và đôi mắt anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi sững người mở to đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Nhẹ nhàng đưa tay lau đi hai hàng nước mắt, anh khẽ cười:
“Tôi yêu em, thật đấy, Changmin à.”
“Anh… Anh… nói cái gì?”
“Tôi biết.” Anh cườI nhẹ, “Jaejoong phảI không? Uhm, vậy nên không cần em phảI thích hay yêu tôi đâu. Chỉ cần em biết như thế là được rồi!”
“Anh… anh…” Tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết nói gì. Nhưng…
Có một cảm giác rất kì lạ….
Từ đầu tôi đã biết, anh ấy ở bên tôi, luôn xuất hiện khi tôi cần, đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng…..
Tình yêu của tôi dành cho Jaejoong, luôn ở đó, trong tim tôi. Rất rõ. Nó chưa hề phai nhạt dù chỉ một chút. Tôi chưa bao giờ quên Jaejoong. Dù là bao nhiêu thời gian đi nữa, cũng không thể nào quên.
“Về thôi, khuya lắm rồi!” Anh ấy nói và bước đi trước, hướng về phía nhà tôi.
Anh ấy dừng lại trước cánh cổng rào màu trắng rồi quay sang nhìn tôi, gương mặt không chút biểu cảm.
“Vào nhà đi!”. Đó là lời cuối cùng anh ấy nói với tôi. Sau đó, anh ấy quay lưng dợm bước đi tiếp con đường của mình.
Nhìn dáng anh ấy lặng lẽ trên con đường vắng, chợt lòng tôi nhói lên một nỗI đau kì lạ…..
Đẩy cổng rào bước vào, vừa đến ngưỡng cửa, tôi đang nghe tiếng mọi người trong nhà vang ra. Có vẻ như việc nổi giận của Junsu lúc nãy vẫn chưa lắng xuống.
Là… lỗi của tôi, phảI không????
“Em có thôi đi không??? Min còn có cuộc sống của chính nó nữa!” Tiếng Yunho hyung vọng ra đầy tức giận.
Đột nhiên, tôi không mở cửa nữa, tay tôi vẫn để yên trên nấm đắm và đứng yên lắng nghe.
“Nhưng Min đã phản bội Jaejoong! Nó đã yêu cậu ta!” Lần này là Junsu hyung cãi lại, giọng hyung ấy giống như đang khóc. “Jaejoong chỉ mới ra đi có nửa năm thôi! Chỉ mới nửa năm…”
“Dù là bao lâu thì hyung ấy cũng đã ra đi, Junnie à.” Yoochun hyung đáp lại nhẹ nhàng, “Min có quyền bước tiếp, nó không thể cứ sống mãi trong quá khứ được. Ba tháng đó chưa đủ sao? Chính Kibum đã kéo nó lại với chúng ta!”
“Nhưng…” Junsu hyung vẫn cố cãi lại, nhưng tôi nghe rõ hyung ấy đã bị tiếng nấc của chính mình chặn lại. “… nhưng… còn… Jaejoong…. Hyung ấy sẽ như thế nào?”
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài đến ngạt thở……..
Chuyện gì đang xảy ra ở đây????
Thậm chí cả khi tôi nghe từng câu từng chữ thì tôi vẫn không thể nào ý thức được việc gì đang xảy ra….
Chỉ là… nước mắt tôi lại rơi……
Lần này, nước mắt tôi rơi không chỉ còn vì riêng anh nữa…. Mà còn vì tôi, vì Junsu và cả… vì anh ấy…
“Junnie à…” Giọng Yunho hyung vang lên nhẹ nhàng, như một sự phá vỡ cái cảm giác căng thẳng này, “hyung biết em chỉ đang ích kỉ vì tình yêu mà em dành cho Jaejoong mà thôi….”
“Jaejoong… rất yêu Min…” Junsu hyung nói trong tiếng nấc, “rất yêu… rất yêu… Em.. không thể để mất Min, Jaejoong sẽ rất đau lòng…”
“Cho dù là vậy đi nữa… thì chúng ta hay cả Jaejoong cũng không thể giữ Min cho riêng mình mãi mãi được.” Lần này là Chun hyung.
Bất giác tôi đẩy mạnh tay nắm cửa và cánh cửa mở ra. Trước mắt tôi, Junsu đang ngồi gục ở sàn nhà, Yunho và Yoochun hyung đang ôm lấy hyung ấy vỗ về. Junsu đang khóc, khóc rất nhiều, mắt hyung ấy đỏ hoe. Cả Yunho và Yoochun hyung cũng khóc….
Tất cả… tất cả đều là tại tôi….
“Minnie à…” Yoochun hyung hốt hoảng chạy lại chỗ tôi, lau đi nước mắt trên mặt tôi, “Em nghe cả rồi à?”
Tôi không trả lời hyung ấy và chầm chậm tiến đến bên Su hyung, khụy gối xuống trước mặt hyung ấy. Tôi đưa tay ôm lấy Junsu.
Hyung ấy thật ấm… Nhưng… hyung ấy đang run rẩy….
“Su à… em… xin lỗi…”
Junsu không nói gì cả. Nhưng tôi cảm nhận được vòng tay hyung ấy đang siết chặt lấy tôi….
Tôi cau mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra…
Tôi gặp Kibum ở thư viện, anh ấy đã đỡ khi tôi ngã và che chắn cho tôi khi sách từ trên kệ rơi xuống. Sau đó thì tôi khá kích động vì chuyện của Jaejoong, và tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
“Hyung à…” Tôi gọi khẽ.
“Em… và cậu ta thế nào rồi?” Junsu hỏi và ánh mắt hyung ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Thế nào… là thế nào? Mà… ai?” Tôi tròn mắt nhìn Junsu. Chưa bao giờ hyung ấy có nét mặt và thái độ thế này cả.
Junsu khẽ nhếch môi:
“Kim Kibum. Em và cậu ta như thế nào rồi? Hyung không ngờ em có thể dễ dàng thay đổi như thế! Nếu vậy thì thà rằng em đừng bao giờ tỉnh lại!” Giọng nói và từng lời nói của Junsu như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Hyung ấy có biết là hyung ấy đang nói những gì hay không?
Thà ra tôi đừng bao giờ tỉnh lại……? Tôi đã từng mong như thế. Tôi đã mong tôi biến mất cùng Jaejoong. Nhưng bây giờ thì thế nào?
“Hyung nói gì vậy?” Tôi hỏi lại và cố ngăn cho nước mắt không rơi. Hôm qua, tôi đã hứa với Jaejoong, rằng tôi sẽ không khóc nữa.
Nhưng …..
“Tại sao cứ phải là cậu ta? Cậu ta đã cõng em về? Hai người quan hệ đến đâu mà chúng tôi không biết?” Junsu hét lên.
Tôi không trả lời, cắn chặt môi để không phải bật khóc. Sau đó, Yunho và Yoochun chạy vào.
“Chuyện gì vậy?” Yunho lên tiếng và đến trước mặt Junsu, “Cậu lại gì thế? Hyung đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?”
“Em không xứng đáng! Em hoàn toàn không xứng đáng, Shim Changmin!” Junsu gào lên và Yunho phải giữ hyung ấy lại.
Khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu mờ đi. Yoochun hyung nói gì đó, Yunho hyung nói gì đó, tôi hoàn toàn không nghe thấy lời nào cả. Tất cả những gì còn lại trong đầu tôi chỉ là câu nói tôi hoàn toàn không xứng đáng với anh.
“Changmin!!!” Tôi nghe Yunho hyung gọi ngay khi quay lưng bỏ chạy.
Không xứng đáng….Không xứng đáng……Hoàn toàn không xứng đáng……
Tôi chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của anh cả!!! Chưa bao giờ…
“Shim Changmin!” Một bàn tay giữ tôi lại.
Là anh ấy. Tại sao lúc nào cũng là anh ấy? Tại sao lại xuất hiện ngay lúc này?Vì anh ấy mà Junsu mắng tôi.
Vì anh ấy mà tôi bị nói là không xứng đáng với Jaejoong.Và… cũng vì anh ấy mà tôi đã không thể bước qua ngưỡng cửa để đến với thế giới của Jaejoong….
“Bị sao thế?” Ánh mắt anh ấy đầy vẻ lo lắng.
“Liên quan gì đến anh?” Tôi gào lên, “Tất cả là tại anh! Nếu anh không xuất hiện thì tôi đã đến đó rồi. Nếu anh không xuất hiện thì tôi đã cùng Jaejoong ở một nơi khác rồi. Chính vì anh mà tôi không xứng đáng với Jaejoong! Tất cả là tại anh!!!”
Anh ấy vẫn im lặng nhìn tôi. Để tôi gào thét mắng chửi, tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Tại sao????TạI sao lại đối xử tốt với tôi như thế????Tôi hận anh ấy!!!! Hận đến thấu xương!!!
“Tôi yêu cậu, Shim Changmin!” Anh ấy đột ngột lên tiếng.
Từng từ anh ấy thốt ra hết sức nhẹ nhàng, và đôi mắt anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi sững người mở to đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Nhẹ nhàng đưa tay lau đi hai hàng nước mắt, anh khẽ cười:
“Tôi yêu em, thật đấy, Changmin à.”
“Anh… Anh… nói cái gì?”
“Tôi biết.” Anh cườI nhẹ, “Jaejoong phảI không? Uhm, vậy nên không cần em phảI thích hay yêu tôi đâu. Chỉ cần em biết như thế là được rồi!”
“Anh… anh…” Tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết nói gì. Nhưng…
Có một cảm giác rất kì lạ….
Từ đầu tôi đã biết, anh ấy ở bên tôi, luôn xuất hiện khi tôi cần, đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng…..
Tình yêu của tôi dành cho Jaejoong, luôn ở đó, trong tim tôi. Rất rõ. Nó chưa hề phai nhạt dù chỉ một chút. Tôi chưa bao giờ quên Jaejoong. Dù là bao nhiêu thời gian đi nữa, cũng không thể nào quên.
“Về thôi, khuya lắm rồi!” Anh ấy nói và bước đi trước, hướng về phía nhà tôi.
Anh ấy dừng lại trước cánh cổng rào màu trắng rồi quay sang nhìn tôi, gương mặt không chút biểu cảm.
“Vào nhà đi!”. Đó là lời cuối cùng anh ấy nói với tôi. Sau đó, anh ấy quay lưng dợm bước đi tiếp con đường của mình.
Nhìn dáng anh ấy lặng lẽ trên con đường vắng, chợt lòng tôi nhói lên một nỗI đau kì lạ…..
Đẩy cổng rào bước vào, vừa đến ngưỡng cửa, tôi đang nghe tiếng mọi người trong nhà vang ra. Có vẻ như việc nổi giận của Junsu lúc nãy vẫn chưa lắng xuống.
Là… lỗi của tôi, phảI không????
“Em có thôi đi không??? Min còn có cuộc sống của chính nó nữa!” Tiếng Yunho hyung vọng ra đầy tức giận.
Đột nhiên, tôi không mở cửa nữa, tay tôi vẫn để yên trên nấm đắm và đứng yên lắng nghe.
“Nhưng Min đã phản bội Jaejoong! Nó đã yêu cậu ta!” Lần này là Junsu hyung cãi lại, giọng hyung ấy giống như đang khóc. “Jaejoong chỉ mới ra đi có nửa năm thôi! Chỉ mới nửa năm…”
“Dù là bao lâu thì hyung ấy cũng đã ra đi, Junnie à.” Yoochun hyung đáp lại nhẹ nhàng, “Min có quyền bước tiếp, nó không thể cứ sống mãi trong quá khứ được. Ba tháng đó chưa đủ sao? Chính Kibum đã kéo nó lại với chúng ta!”
“Nhưng…” Junsu hyung vẫn cố cãi lại, nhưng tôi nghe rõ hyung ấy đã bị tiếng nấc của chính mình chặn lại. “… nhưng… còn… Jaejoong…. Hyung ấy sẽ như thế nào?”
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài đến ngạt thở……..
Chuyện gì đang xảy ra ở đây????
Thậm chí cả khi tôi nghe từng câu từng chữ thì tôi vẫn không thể nào ý thức được việc gì đang xảy ra….
Chỉ là… nước mắt tôi lại rơi……
Lần này, nước mắt tôi rơi không chỉ còn vì riêng anh nữa…. Mà còn vì tôi, vì Junsu và cả… vì anh ấy…
“Junnie à…” Giọng Yunho hyung vang lên nhẹ nhàng, như một sự phá vỡ cái cảm giác căng thẳng này, “hyung biết em chỉ đang ích kỉ vì tình yêu mà em dành cho Jaejoong mà thôi….”
“Jaejoong… rất yêu Min…” Junsu hyung nói trong tiếng nấc, “rất yêu… rất yêu… Em.. không thể để mất Min, Jaejoong sẽ rất đau lòng…”
“Cho dù là vậy đi nữa… thì chúng ta hay cả Jaejoong cũng không thể giữ Min cho riêng mình mãi mãi được.” Lần này là Chun hyung.
Bất giác tôi đẩy mạnh tay nắm cửa và cánh cửa mở ra. Trước mắt tôi, Junsu đang ngồi gục ở sàn nhà, Yunho và Yoochun hyung đang ôm lấy hyung ấy vỗ về. Junsu đang khóc, khóc rất nhiều, mắt hyung ấy đỏ hoe. Cả Yunho và Yoochun hyung cũng khóc….
Tất cả… tất cả đều là tại tôi….
“Minnie à…” Yoochun hyung hốt hoảng chạy lại chỗ tôi, lau đi nước mắt trên mặt tôi, “Em nghe cả rồi à?”
Tôi không trả lời hyung ấy và chầm chậm tiến đến bên Su hyung, khụy gối xuống trước mặt hyung ấy. Tôi đưa tay ôm lấy Junsu.
Hyung ấy thật ấm… Nhưng… hyung ấy đang run rẩy….
“Su à… em… xin lỗi…”
Junsu không nói gì cả. Nhưng tôi cảm nhận được vòng tay hyung ấy đang siết chặt lấy tôi….