Đang là mùa hè nhưng tôi vẫn thường xuyên tới trường, vì công việc của tôi là trực thư viện. Vào những ngày hè, hiếm có sinh viên nào thích ở thư viện, một nơi buồn chán suốt cả ngày, suốt cả tuần. Thế nên, một cơ hội tốt để tôi kiếm thêm chút tiền tiêu vặt mà không cần quá mệt nhọc.
“ Em đi thư viện!” Tôi nói khi khoác áo chuẩn bị ra ngoài.
“ Em cứ chôn mình trong cái chốn nhàm chán đó riết em cũng sẽ trở nên nhàm chán đó, Bummie!” Lại cái chất giọng dài ngoằng của Heechul hyung.
Tôi chỉ còn nước phì cười trước những câu như thế của hyung ấy. Đối với tôi, thư viện là một nơi yên tĩnh và… nơi đó tôi có một bí mật.
Trường đại học của chúng tôi khá lớn, đương nhiên thư viện của chúng tôi cũng vậy. Công việc thường trực của tôi là ngồi ở quầy và làm những thủ tục mượn nhận sách và sắp xếp lại các giá sách.
“ Tôi muốn mượn những cuốn này!”
Một chồng sách đặt xuống quầy, trước mặt tôi. Tôi bắt đầu nhập tên những cuốn sách ấy vào máy, đó là sách về y học và tâm lý và đoán được ai là người mnu7o75n sách mà không cần ngẩng lên. Vì dạo gần đây chỉ có một người mượn những cuốn sách như thế.
“ Anh tên gì?” Tôi hỏi.
“ Park Yoochun!”
“ Xong rồi ạ!” Tôi mỉm cười.
Park Yoochun là sunbaenim của tôi ở trường đại học, anh ấy cười nhẹ rồi xách bọc sách ra về.
“ Hình như nhà anh ấy có chuyện thì phải!”
Donghae xuất hiện bên cạnh tôi, vọc vọc bàn phím vi tính. Cậu bạn thân duy nhất của tôi là người không bao giờ ở yên một chỗ. Phải, khá là khác với tôi.
“Đừng phá!” Tôi gắt nhẹ và đẩy cậu ấy ra chỗ khác.
“ Sao hả?” Donghae nháy mắt, “ từ đầu hè đến giờ cậu ấy không xuất hiện huh?”
“ Ai cơ? Đừng có nói nhảm!”
“ Aaa, vậy sao?” Donghae nở nụ cười nham hiểm, “ thôi, đi tập banh đây, trưa cùng ăn ha?”
“ Uhm. Chào!”
Sau khi Donghae đi khỏi, tôi bắt đầu sắp xếp lại sách người ta trả lên kệ. Bất chợt, tôi dừng lại ở cái kệ phía sau cái bàn dài đặt cạnh cửa sổ. Ở chiếc bàn ấy vẫn có một người hay ngồi đọc sách…
Điện thoại bất ngờ rung lên kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Một tin nhắn mới.
[ Bummie, tan ca đến bệnh viên lấy giấy báo kiểm tra sức khỏe của Han giùm hyung!]
Tôi không thể nhịn được cười, lại cái kiểu nhờ vả mà cứ như ra lệnh quen thuộc của hyung ấy.
Đưa mắt nhìn vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ lần nữa, tôi khẽ cười, có vẻ như duyên phận giữa tôi và người đó đã hết rồi. Kì nghỉ hè kết thúc tôi sẽ trở về Mĩ, có lẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Tôi hết ca vào lúc một giờ chiều, sau khi đợi người ca sau đến thay và ăn trưa cùng Donghae, tôi đón xe buýt đến thẳng bệnh viện. Chuyến xe buýt giữa trưa bao giờ cũng vắng người và yên tĩnh. Một hành khách mới bước lên khi chiếc xe dừng lại vài phút ở bến. Đó là một người khá cao và ánh mắt cương nghị, anh ta ngồi xuống cạnh tôi và nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Trông anh ta có vẻ gì đó thoáng buồn và lo lắng trên nét mặt.
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng réo rắt một điệu nhạc lạ tai mà tôi chưa từng nghe ở đâu vang lên, anh chàng kia thoát khỏi sự trầm tư, vội vã nghe điện thoại.
“ Anh đang trên đường tới, em đừng lo! Để ý nó nhé, đừng để nó làm bậy!” Giọng anh ta vừa lo lắng vừa tức giận.
Chiếc xe dừng lại ở trạm cuối cùng trước bệnh viện, tôi đứng dậy tính xuống xe thì anh chàng kia vội vã chen xuống trước tôi và làm rơi một cuốn sách. Tôi nhận ra đó là cuốn sách về tâm lí học mà Park sunbaenim đã mượn lúc sáng. Thật may mắn khi tôi là người nhặt được, nếu không thì khó mà kiếm lại một cuốn khác để đền cho thư viện.
Tôi đến phòng bác sĩ của Han hyung lấy bản kiểm tra và theo lời bác sĩ thì hyung có cơ thể khá là khỏe mạnh. Sau đó đến quầy tiếp tân của bệnh viện hỏi về anh chàng trên xe buýt, và đúng như tôi đoán, chỉ cần tả ngoại hình của anh ta thì ai cũng biết.
Đó là phòng bệnh riêng, số 2612, và theo lời các y tá, người nằm viện là em trai anh ta. Khi tôi tới trước cửa phòng bệnh, cành cửa khép hờ và tôi nghe có tiếng người vọng ra từ bên trong.
“ Min à… em không tính ăn thật sao?” Một chất giọng kì lạ, thanh thanh, cao cao và run run.
“ Changmin, em tính thế nào đây? Cứ thế này mà được à?” Một chất giọng khác, ấm và trầm.
Có vẻ như tôi đến không đúng lúc, đành quay lại vào lúc khác vậy. Nghĩ thế, tôi quay lưng định về thì gặp Park sunbaenim đang đi vào. Thấy tôi ngần ngừ trước cửa phòng bệnh, anh ấy khá ngạc nhiên:
“ Là cậu ở thư viện?”
“À vâng, trên xe buýt em thấy anh cao cao kia đánh rơi cuốn sách này nên…” Tôi nói và đưa cuốn sách cho anh ấy.
Anh Park nhìn cuốn sách rồi mỉm cười với tôi, nhưng đôi mắt vẫn đượm nét buồn, giống như anh chàng trên xe buýt.
“ Cảm ơn em. Lúc trưa Yunho cầm nó vào công ty.” Anh Park nói.
“ Vâng.” Tôi cười nhẹ, cuối đầu chào anh ấy và ra về.
Tôi bỗng dưng có chút tò mò về cái người đang nằm trong phòng bệnh kia, em trai của Park sunbaenim.
Tối hôm đó Donghae đến nhà tôi cùng ăn tối. Heechul hyung đã bảo Han Kyung hyung làm món cơm chiên Bắc Kinh để mừng hyung ấy có một cơ thể khỏe mạnh. Heechul hyung chẳng có gì giỏi ngoài việc bày trò cho Han hyung làm. Chẳng phải Han hyung bị gãy chân là vì tưới cây cho hyung ấy sao?
“ Donghae, cậu biết Park Yoochun không?”
Tôi lên tiếng hỏi khi cả chúng tôi ngồi ở phòng khách chờ hai hyung mang trái cây lên tráng miệng.
“ Biết, đàn anh trên chúng ta một khóa phải không?” Donghae gật đầu.
“ Biết em trai anh ấy không?”
“ Biết là anh ấy có em trai, nhưng không biết là ai. Hình nhưng là khóa sau chúng ta, mà nghe nói nhóc ấy vừa bị tai nạn xe cộ hôn mê đâu cũng lâu rồi.”
“ Vậy sao?” Tôi gật gù đầu.
Vừa lúc đó Heechul và Han hyung từ trong bếp đi ra, đặt xuống bàn một tô dưa hấu đỏ ửng. Heechul hyung ngồi xuống, vỗ tay, gương mặt háo hức:
“ Nhà của Hannie có người thuê rồi. Từ tuần sau Hannie sẽ sang đây ở cùng hyung!” Hyung ấy thông báo.
“ Cuối cùng cũng dọn vậy mà lúc trước cứ ông ổng là không cho Han hyung ở chung!” Tôi nói và nhón một miếng dưa hấu vào miệng.
Ngay lập tức, tôi nhận ngay cú lườm nguýt sắc lẻm của hyung ấy.
“ Em đi thư viện!” Tôi nói khi khoác áo chuẩn bị ra ngoài.
“ Em cứ chôn mình trong cái chốn nhàm chán đó riết em cũng sẽ trở nên nhàm chán đó, Bummie!” Lại cái chất giọng dài ngoằng của Heechul hyung.
Tôi chỉ còn nước phì cười trước những câu như thế của hyung ấy. Đối với tôi, thư viện là một nơi yên tĩnh và… nơi đó tôi có một bí mật.
Trường đại học của chúng tôi khá lớn, đương nhiên thư viện của chúng tôi cũng vậy. Công việc thường trực của tôi là ngồi ở quầy và làm những thủ tục mượn nhận sách và sắp xếp lại các giá sách.
“ Tôi muốn mượn những cuốn này!”
Một chồng sách đặt xuống quầy, trước mặt tôi. Tôi bắt đầu nhập tên những cuốn sách ấy vào máy, đó là sách về y học và tâm lý và đoán được ai là người mnu7o75n sách mà không cần ngẩng lên. Vì dạo gần đây chỉ có một người mượn những cuốn sách như thế.
“ Anh tên gì?” Tôi hỏi.
“ Park Yoochun!”
“ Xong rồi ạ!” Tôi mỉm cười.
Park Yoochun là sunbaenim của tôi ở trường đại học, anh ấy cười nhẹ rồi xách bọc sách ra về.
“ Hình như nhà anh ấy có chuyện thì phải!”
Donghae xuất hiện bên cạnh tôi, vọc vọc bàn phím vi tính. Cậu bạn thân duy nhất của tôi là người không bao giờ ở yên một chỗ. Phải, khá là khác với tôi.
“Đừng phá!” Tôi gắt nhẹ và đẩy cậu ấy ra chỗ khác.
“ Sao hả?” Donghae nháy mắt, “ từ đầu hè đến giờ cậu ấy không xuất hiện huh?”
“ Ai cơ? Đừng có nói nhảm!”
“ Aaa, vậy sao?” Donghae nở nụ cười nham hiểm, “ thôi, đi tập banh đây, trưa cùng ăn ha?”
“ Uhm. Chào!”
Sau khi Donghae đi khỏi, tôi bắt đầu sắp xếp lại sách người ta trả lên kệ. Bất chợt, tôi dừng lại ở cái kệ phía sau cái bàn dài đặt cạnh cửa sổ. Ở chiếc bàn ấy vẫn có một người hay ngồi đọc sách…
Điện thoại bất ngờ rung lên kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Một tin nhắn mới.
[ Bummie, tan ca đến bệnh viên lấy giấy báo kiểm tra sức khỏe của Han giùm hyung!]
Tôi không thể nhịn được cười, lại cái kiểu nhờ vả mà cứ như ra lệnh quen thuộc của hyung ấy.
Đưa mắt nhìn vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ lần nữa, tôi khẽ cười, có vẻ như duyên phận giữa tôi và người đó đã hết rồi. Kì nghỉ hè kết thúc tôi sẽ trở về Mĩ, có lẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Tôi hết ca vào lúc một giờ chiều, sau khi đợi người ca sau đến thay và ăn trưa cùng Donghae, tôi đón xe buýt đến thẳng bệnh viện. Chuyến xe buýt giữa trưa bao giờ cũng vắng người và yên tĩnh. Một hành khách mới bước lên khi chiếc xe dừng lại vài phút ở bến. Đó là một người khá cao và ánh mắt cương nghị, anh ta ngồi xuống cạnh tôi và nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Trông anh ta có vẻ gì đó thoáng buồn và lo lắng trên nét mặt.
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng réo rắt một điệu nhạc lạ tai mà tôi chưa từng nghe ở đâu vang lên, anh chàng kia thoát khỏi sự trầm tư, vội vã nghe điện thoại.
“ Anh đang trên đường tới, em đừng lo! Để ý nó nhé, đừng để nó làm bậy!” Giọng anh ta vừa lo lắng vừa tức giận.
Chiếc xe dừng lại ở trạm cuối cùng trước bệnh viện, tôi đứng dậy tính xuống xe thì anh chàng kia vội vã chen xuống trước tôi và làm rơi một cuốn sách. Tôi nhận ra đó là cuốn sách về tâm lí học mà Park sunbaenim đã mượn lúc sáng. Thật may mắn khi tôi là người nhặt được, nếu không thì khó mà kiếm lại một cuốn khác để đền cho thư viện.
Tôi đến phòng bác sĩ của Han hyung lấy bản kiểm tra và theo lời bác sĩ thì hyung có cơ thể khá là khỏe mạnh. Sau đó đến quầy tiếp tân của bệnh viện hỏi về anh chàng trên xe buýt, và đúng như tôi đoán, chỉ cần tả ngoại hình của anh ta thì ai cũng biết.
Đó là phòng bệnh riêng, số 2612, và theo lời các y tá, người nằm viện là em trai anh ta. Khi tôi tới trước cửa phòng bệnh, cành cửa khép hờ và tôi nghe có tiếng người vọng ra từ bên trong.
“ Min à… em không tính ăn thật sao?” Một chất giọng kì lạ, thanh thanh, cao cao và run run.
“ Changmin, em tính thế nào đây? Cứ thế này mà được à?” Một chất giọng khác, ấm và trầm.
Có vẻ như tôi đến không đúng lúc, đành quay lại vào lúc khác vậy. Nghĩ thế, tôi quay lưng định về thì gặp Park sunbaenim đang đi vào. Thấy tôi ngần ngừ trước cửa phòng bệnh, anh ấy khá ngạc nhiên:
“ Là cậu ở thư viện?”
“À vâng, trên xe buýt em thấy anh cao cao kia đánh rơi cuốn sách này nên…” Tôi nói và đưa cuốn sách cho anh ấy.
Anh Park nhìn cuốn sách rồi mỉm cười với tôi, nhưng đôi mắt vẫn đượm nét buồn, giống như anh chàng trên xe buýt.
“ Cảm ơn em. Lúc trưa Yunho cầm nó vào công ty.” Anh Park nói.
“ Vâng.” Tôi cười nhẹ, cuối đầu chào anh ấy và ra về.
Tôi bỗng dưng có chút tò mò về cái người đang nằm trong phòng bệnh kia, em trai của Park sunbaenim.
Tối hôm đó Donghae đến nhà tôi cùng ăn tối. Heechul hyung đã bảo Han Kyung hyung làm món cơm chiên Bắc Kinh để mừng hyung ấy có một cơ thể khỏe mạnh. Heechul hyung chẳng có gì giỏi ngoài việc bày trò cho Han hyung làm. Chẳng phải Han hyung bị gãy chân là vì tưới cây cho hyung ấy sao?
“ Donghae, cậu biết Park Yoochun không?”
Tôi lên tiếng hỏi khi cả chúng tôi ngồi ở phòng khách chờ hai hyung mang trái cây lên tráng miệng.
“ Biết, đàn anh trên chúng ta một khóa phải không?” Donghae gật đầu.
“ Biết em trai anh ấy không?”
“ Biết là anh ấy có em trai, nhưng không biết là ai. Hình nhưng là khóa sau chúng ta, mà nghe nói nhóc ấy vừa bị tai nạn xe cộ hôn mê đâu cũng lâu rồi.”
“ Vậy sao?” Tôi gật gù đầu.
Vừa lúc đó Heechul và Han hyung từ trong bếp đi ra, đặt xuống bàn một tô dưa hấu đỏ ửng. Heechul hyung ngồi xuống, vỗ tay, gương mặt háo hức:
“ Nhà của Hannie có người thuê rồi. Từ tuần sau Hannie sẽ sang đây ở cùng hyung!” Hyung ấy thông báo.
“ Cuối cùng cũng dọn vậy mà lúc trước cứ ông ổng là không cho Han hyung ở chung!” Tôi nói và nhón một miếng dưa hấu vào miệng.
Ngay lập tức, tôi nhận ngay cú lườm nguýt sắc lẻm của hyung ấy.