Tối hôm đó trong bữa ăn, anh cứ vui vẻ gắp đồ ăn cho cô, dẫu biết anh không phải là người lạnh lùng nhưng nhìn thấy hình ảnh cười tươi như hoa lúc đấy hoàng phương, ông nội và đám người làm không khỏi bất ngờ, miệng họ cứ há to, tròn mắt nhìn anh mà không gắp thức ăm gì cả.
- sao mọi người không ăn đi?- anh ngạc nhiên hỏi mọi người rồi nhanh tay gắp một miếng nấm hương bỏ vào bát tiểu uyển “ em thích món này nhất đứng không?”- anh cười tươi như thiên thần
- dạ.- cô nhìn vào bát đầy thức ăn của mình thì bất chợt thấy xấu hổ bởi cả bữa anh không ăn gì chỉ ngồi gắp cho cô rồi cười,còn cả nhà nhìn anh và cô khiến không khí ra sao ấy
- con có sao không vậy bảo?- ông anh hỏi với giọng lo lắng vì chẳng bao giờ thấy anh cười nhiều như thế
- anh bị ấm đầu à?- hoàng phương vừa nói vừa đặt tay lên trán anh vờ xem xét
- con bé này hay nhỉ không thấy anh rất bình thường sao?- anh hất tay hoàng phương ra rồi tiếp tục công cuộc nhìn tiểu uyển cười
- ông ơi con nghĩ cần phải gọi bác sĩ đến ngay kẻo để them chút nữa con cho rằng anh ấy phải vào trại đấy ạ- hoàng phương nhìn anh trêu
- phải đấy- ông anh hùa theo
- có mà cho cô vào đấy chứ tôi còn phải bảo vệ vợ tôi kìa- anh nói khiến tiểu uyển đỏ mặt.
- chị dâu cho anh ý ăn độc dược gì mà hiệu nghiệm dữ vậy- hoàng phương nhìn cô cười trêu
- dạ …dạ…dạ- cô lung túng khi mọi người trêu mình đặc biệt là ông và hoàng phương lại đang nhìn cô bằng ánh mắt rất chi là nguy hiểm.
- đừng có mà nhìn vợ con như vậy, để cô ấy ăn cơn đi, mọi người cũng mau ăn đi- anh giục để mọi người ngừng cuộc nói chuyện này.
Cuối cùng thì bữa cơm tối cũng kết thúc, hai người xin phép lên phòng trước khiên ông anh và hoàng phương nhìn nhau với ánh mắt rất chi là gian.
Hai người lên phòng, anh đi tắm trước, cô cũng đi tắm sau đó. khoảng 30 phút sau cô xuất hiện với chiếc váy xanh da trời kìn đáo, dịu dàng và thanh khiết như chính vẻ đẹp của cô vậy. anh đẻ ý dù có ở đâu thì cô cũng luôn ăn vận những bộ đồ kín đáo với màu sắc thanh khiết trang nhã, điều này khiến anh thêm yêu vẻ dịu dàng của cô. Trong bộ đồ thanh khiết ấy, làn da của cô được tôn lên, mái tóc dài đen nhánh vừa gội xong khiến người ta có cảm giác thật thuần khiết.
- lại đây anh sấy tóc cho- anh nhẹ nhàng khi thấy cô đang cầm máy sấy.
- để em tự làm cũng được, anh làm việc của mình trước đi- cô ngại ngùng vì cô chưa từng để ai giúp mình việc đó huống chi người đó lại là anh
- anh xong việc rồi- vừa nói anh vừa kéo cô ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy sấy tóc cho cô
- tóc em thật đẹp và thơm- anh khen, từ lâu anh đã rất thích được vuốt mái tóc đen dài của cô.
- Dạ- trong hoàn cảnh này cô không nói được gì hơn
Ngồi để anh sassy tóc mà tim cô đạp thình thịch, không hiểu tại sao lại như vậy nhưng cô lại mong giây phút này có thể dừng lại để cô tận hưởng niềm hạnh phúc này một chút nữa. chẳng mấy chốc tóc của cô đã khô
- xông rồi- anh hân hoan đứng dậy cất máy sấy
- cảm ơn anh- cô nhìn anh cảm ơn
- em đẹp lắm- anh nhìn cô đắm đuối
- dạ???- cô không biết chuyện gì chuẩn bị diễn ra khi thấy anh đang nhìn mình và bước tới phía mình
nhẹ nhàng đặt tay lên người cô, anh nhẹ nhàng đặt môi của mình lên môi cô khiến cô đơ người không có phản ứng. dù có yêu anh nhưng quả thực đây là lần đầu tiên có người hôn cô cô không biết phải phản ứng thế nào nữa.
- em chưa từng hôn ai bao giờ?- anh hỏi cô, mà cô chẳng đã nói nói chuyện với người khác còn không có thì lấy gì mà hôn
- dạ- cô ngại ngùng lắc đầu
- xin lỗi em đã cướp mất nụ hôn đầu của em- anh nói thế nhưng trong lòng vui vui
- không đâu vì dù sao đó cũng là của anh- cô nhìn thẳng vào mắt anh kiễng chân đặt lại môi mình lên môi anh lần này là cô chủ động
anh ngạc nhiên bởi sự chủ động của cô nhưng nhanh chóng bắt nhịp, giữ cô lại trao cho cô nụ hôn đầy tình cảm của mình. đây mới chính thức là nụ hôn đầu tiên của hai người.- anh thì thầm. kết thúc nụ hôn đầu, anh bế cô lên giường, hai người cùng ôm nhau ngủ thật say đến tận sáng hôm sau.
Tối hôm đó trong bữa ăn, anh cứ vui vẻ gắp đồ ăn cho cô, dẫu biết anh không phải là người lạnh lùng nhưng nhìn thấy hình ảnh cười tươi như hoa lúc đấy hoàng phương, ông nội và đám người làm không khỏi bất ngờ, miệng họ cứ há to, tròn mắt nhìn anh mà không gắp thức ăm gì cả.
- sao mọi người không ăn đi?- anh ngạc nhiên hỏi mọi người rồi nhanh tay gắp một miếng nấm hương bỏ vào bát tiểu uyển “ em thích món này nhất đứng không?”- anh cười tươi như thiên thần
- dạ.- cô nhìn vào bát đầy thức ăn của mình thì bất chợt thấy xấu hổ bởi cả bữa anh không ăn gì chỉ ngồi gắp cho cô rồi cười,còn cả nhà nhìn anh và cô khiến không khí ra sao ấy
- con có sao không vậy bảo?- ông anh hỏi với giọng lo lắng vì chẳng bao giờ thấy anh cười nhiều như thế
- anh bị ấm đầu à?- hoàng phương vừa nói vừa đặt tay lên trán anh vờ xem xét
- con bé này hay nhỉ không thấy anh rất bình thường sao?- anh hất tay hoàng phương ra rồi tiếp tục công cuộc nhìn tiểu uyển cười
- ông ơi con nghĩ cần phải gọi bác sĩ đến ngay kẻo để them chút nữa con cho rằng anh ấy phải vào trại đấy ạ- hoàng phương nhìn anh trêu
- phải đấy- ông anh hùa theo
- có mà cho cô vào đấy chứ tôi còn phải bảo vệ vợ tôi kìa- anh nói khiến tiểu uyển đỏ mặt.
- chị dâu cho anh ý ăn độc dược gì mà hiệu nghiệm dữ vậy- hoàng phương nhìn cô cười trêu
- dạ …dạ…dạ- cô lung túng khi mọi người trêu mình đặc biệt là ông và hoàng phương lại đang nhìn cô bằng ánh mắt rất chi là nguy hiểm.
- đừng có mà nhìn vợ con như vậy, để cô ấy ăn cơn đi, mọi người cũng mau ăn đi- anh giục để mọi người ngừng cuộc nói chuyện này.
Cuối cùng thì bữa cơm tối cũng kết thúc, hai người xin phép lên phòng trước khiên ông anh và hoàng phương nhìn nhau với ánh mắt rất chi là gian.
Hai người lên phòng, anh đi tắm trước, cô cũng đi tắm sau đó. khoảng phút sau cô xuất hiện với chiếc váy xanh da trời kìn đáo, dịu dàng và thanh khiết như chính vẻ đẹp của cô vậy. anh đẻ ý dù có ở đâu thì cô cũng luôn ăn vận những bộ đồ kín đáo với màu sắc thanh khiết trang nhã, điều này khiến anh thêm yêu vẻ dịu dàng của cô. Trong bộ đồ thanh khiết ấy, làn da của cô được tôn lên, mái tóc dài đen nhánh vừa gội xong khiến người ta có cảm giác thật thuần khiết.
- lại đây anh sấy tóc cho- anh nhẹ nhàng khi thấy cô đang cầm máy sấy.
- để em tự làm cũng được, anh làm việc của mình trước đi- cô ngại ngùng vì cô chưa từng để ai giúp mình việc đó huống chi người đó lại là anh
- anh xong việc rồi- vừa nói anh vừa kéo cô ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy sấy tóc cho cô
- tóc em thật đẹp và thơm- anh khen, từ lâu anh đã rất thích được vuốt mái tóc đen dài của cô.
- Dạ- trong hoàn cảnh này cô không nói được gì hơn
Ngồi để anh sassy tóc mà tim cô đạp thình thịch, không hiểu tại sao lại như vậy nhưng cô lại mong giây phút này có thể dừng lại để cô tận hưởng niềm hạnh phúc này một chút nữa. chẳng mấy chốc tóc của cô đã khô
- xông rồi- anh hân hoan đứng dậy cất máy sấy
- cảm ơn anh- cô nhìn anh cảm ơn
- em đẹp lắm- anh nhìn cô đắm đuối
- dạ???- cô không biết chuyện gì chuẩn bị diễn ra khi thấy anh đang nhìn mình và bước tới phía mình
nhẹ nhàng đặt tay lên người cô, anh nhẹ nhàng đặt môi của mình lên môi cô khiến cô đơ người không có phản ứng. dù có yêu anh nhưng quả thực đây là lần đầu tiên có người hôn cô cô không biết phải phản ứng thế nào nữa.
- em chưa từng hôn ai bao giờ?- anh hỏi cô, mà cô chẳng đã nói nói chuyện với người khác còn không có thì lấy gì mà hôn
- dạ- cô ngại ngùng lắc đầu
- xin lỗi em đã cướp mất nụ hôn đầu của em- anh nói thế nhưng trong lòng vui vui
- không đâu vì dù sao đó cũng là của anh- cô nhìn thẳng vào mắt anh kiễng chân đặt lại môi mình lên môi anh lần này là cô chủ động
anh ngạc nhiên bởi sự chủ động của cô nhưng nhanh chóng bắt nhịp, giữ cô lại trao cho cô nụ hôn đầy tình cảm của mình. đây mới chính thức là nụ hôn đầu tiên của hai người.- anh thì thầm. kết thúc nụ hôn đầu, anh bế cô lên giường, hai người cùng ôm nhau ngủ thật say đến tận sáng hôm sau.