- thưa cô chủ có người muốn gặp cậu chủ ạ- cô người làm bào lại với cô
- chị bảo là cậu chủ không có nhà chưa- cô dịu dàng hỏi lại
- dạ có ạ nhưng cô ta bảo là cô ta sẽ chờ cô người làm đáp
- vậy chị đưa cô ấy vào phòng khách, lát em ra
- tôi biết rồi cô chủ- cô người làm lui ra mở của cho cô gái lạ vào
một lát sau cô đi ra gặp cô gái lạ. cô ta quả thật rất đẹp, khác với cô cô ta trông sắc sảo và quyễn rũ vô cùng nhưng cảm giác cho cô biết cô ta là người đầy nguy hiểm
- xin hỏi cô là…- cô nhẹ nhàng
- bạn gái anh ngọc bảo. còn cô- cô ta kiêu căng
- thì ra là bạn gái anh ấy. dẫu biết anh có bạn gái rồi nhưng khi nghe thấy tin này cô vẫn không khỏi đau lòng. Vậy là từ này cô không thể ích kỉ để anh bên mình nữa rồi. từ nay anh ấy sẽ là của người khác. À không anh ấy chứ bao giờ là của mình cả, chư bao giờ- cô đau lòng nghĩ
- cô là ai, sao lại ở đay- cô ta khó chịu hỏ khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ
- tôi là em họ anh ấy lên đây ở nhờ để đi học. cô ngồi đợi một lát anh ấy sắp về rồi.
cô vừa nói thì anh đi làm về. bước vào nhà thấy cô gái đó anh đột nhiên đứng im trong giây lát
- sao mãi mà anh không gọi cho em vậy- vừa thấy anh vào nhà cô ta lao ra ôm rồi nũng nũi khác hẳn với cái giọng lúc nãy khiến cô hơi nghi ngờ về cô gái này.
- Sao em lại ở đây?- anh ngạc nhiên hỏi
- Anh này hỏi kì thật, em đến thăm bạn trai sao anh lại hỏi vậy chứ- cô ta õng ẹo
- Anh đâu có nhận làm bạn trai em và lại chúng ta cũng đã cắt đứt liên lạc rồi mà- anh lạnh lùng.
- Sao anh lại vậy chứ? chẳng lẽ trước mặt em họ nên anh ngại không dám nhận
- Em họ?- anh ngạc nhiên
- Cô ta chẳng phải em họ anh sao?- cô ta chỉ về phía cô.
- Chẳng lẽ trong lòng cô anh chỉ là anh họ thôi ư?- anh nghĩ. Anh không biết sao mình lại buồn khi cô bảo anh là anh họ.
Từ nãy đến giờ nhìn cô ta cứ ông lấy anh nũng nĩu mà cô thấy tim mình thắt lại, cô chỉ đứng nhìn mà không làm gì được cả vì cô đâu có là gì của anh.
- anh à. Cô ấy đợi anh lâu lắm rồi đấy- cô cười gượng cố để nước mắt không rơi xuống
- ừ.. anh biết rồi- anh đáp
- anh à! Mình đi ăn tối nhé. Lâu rồi mình không ăn cùng nhau- cô ta nũng nịu
- anh còn phải ăn tối với tiểu uyển không cô ấy ăn một mình thì buồn lắm.- anh định từ chối vì không muốn để cô cô đơn một mình
- không sao đâu anh, em tự lo được mà- cô cười. cô không muốn mình là người cản trở hạnh phúc của anh mà đau biết rằng anh mông cô giữ mình ở lại
- em anh nói vậy rồi mà hẳng lẽ anh không đi cùng em được 1 bữa-cô ta tiếp lời.
- được rồi. đợi anh thay đồ đã- anh lên phòng thay đồ. Cô ta được anh đồng ý thì cứ hí ha hí hứng, cô buồn lòng nhưng chẳng biết phải làm sao ngoài việc gượng cười
15 phút sau anh bước xuống. cô ta vội chạy đến khoác tay anh bước ra ngoài. Khi đi anh dặn dò “ có việc gì thì gọi cho anh luôn nhe” khiến cô buồn nhưng cũng ấm lòng hơn. Cô ta thấy anh tốt với cô như vậy thì ghen tị lắm nhưng chẳng làm gì được đành để sau này tính tiếp. bữa tối hôm đó cô chẳng ăn được gì đã lên phòng làm việc luôn khiến đám người làm lo lắng
Tối anh về nghe mấy cô người làm báo lại tình hình thì lo lắm liền bảo người làm ít cháo gà rồi bưng lên phòng cô
- tiểu uyển à! Là anh đây- anh gõ cửa
- anh vào đi- cô từ phòng làm việc vọng ra
- sao em không ăn tối- anh quan tâm hỏi
- tại em không muốn ăn- cô đáp. Em đã bảo họ không phải nói với anh rồi mà- cô tiếp
- tại anh hỏi họ mà. anh bảo người lầm ít cháo, em mau ăn đi không mấy hôm nữa ông về thấy em gày bớt thì anh vào vạc dầu là cái chắc- anh đùa.
Anh làm vậy khiến cô không nỡ từ chối. anh càng làm vậy thì càng khiến cô thêm dựa dẫm vào anh, không nỡ xa anh thôi.
- sao anh lại lo cho em vậy- cô hỏi anh
- ông đã giao em cho anh rồi, vả lại anh cũng coi em như en gái đến dây anh chợt dừng lại, có thật anh chỉ coi cô là em gái- anh nghĩ
- cô ấy xinh thật đấy- vừa càn thìa cháo cô vừa nói. nghe đến chữ em gái cô trĩu lòng đành chuyển sang chủ đề khác
- á- cô khẽ kêu lên. Do không thổi nên cô bị bỏng
- xem em kìa thật không thể yên tâm được anh cầm lấy thìa cháo từ tay cô thổi nguội rồi mới đưa cho cô
- em nói hoàng bảo hả? trước kia anh và cô ấy từng quen nhau nhưng anh không biết mình có yêu cô ấy không nữa bởi bọn anh chơi thân từ bé mà cô ấy thì suốt ngày theo anh nên cảm giác thân quen ấy không biết nói là gì
- anh không phải giải thích đâu, chỉ cần anh hạnh phúc là được- cô cười nhẹ.
- ử- anh ngập ngừng. em ăn nốt ít cháo rồi đi ngủ sớm đi- anh dặn dò
- vâng ạ. Chúc anh ngủ ngon
- em cũng vậy- anh nói rồi bước ra khỏi phòng.
Cô cũng cỗ ăn thêm hai thìa nữa rồi mệt mỏi đi ngủ. đến giữa đêm cô lại tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng.
Giới thiệu nhân vật: hoàng bảo- 27 tuổi- bạn thân của anh. Luôn muốn lấy anh bởi tài sản mà anh được hưởng. trước đay từng quen anh nhưng đột nhiên ra nước ngoài giờ quay lại muốn giành lại anh. Nhìn bề ngoài thì xinh đẹp , ăn nói dịu dàng nhưng trong lòng thì…