Editor: Yang Hy
18.
B đứng ở một bên, trong lòng muốn nói rồi lại thôi.
Cậu ta nhìn quả xoài mà đàn em M đưa tới, tựa như thấy chai nước khoáng Yibao mà lúc trước cô nàng đưa.
Thật sự là không hề muốn nhận tí nào.
Cậu ta quay đầu lại thì thấy A đã lui ra tới cửa, anh đứng ngược sáng, vẻ mặt mơ hồ.
B vội vàng chạy vài bước chân đi tới cửa, “Chiều này em có trận bóng, anh muốn tới xem không?”
A lắc đầu, “Không được, lát nữa tôi còn có tiết.”
B cảm thấy A đang lừa mình, “Nhưng hôm nay là chủ nhật mà…”
A nở nụ cười, nhưng không phải mỉm cười, ý cười không xuống tới khóe miệng, cũng không lên được ánh mắt.
Lần đầu tiên anh nở nụ cười chào đón tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng với B.
B nhíu mày. Anh vốn có vẻ ngoài đẹp trai gọn gàng, hàng mày dài lại như được dao cắt, lúc này bỏ đi sự bình thản của trước kia, lại trông có vẻ rất lạnh lùng.
Nụ cười của A nhạt đi, “Khoa Y học lâm sàng có một tiết phẫu thuật vào sáng chủ nhật.”
Anh giơ hai ngón tay lên, “Hai tiếng, không rảnh.”
“Nhưng em thi đấu buổi chiều mà!”
A yên lặng nhìn cậu ta, khóe miệng là một đường thẳng, nói năng rất nhẹ nhàng, “Buổi chiều tôi phải đến thư viện. Sắp cuối kỳ rồi.”
B vẫn muốn tranh thủ, cậu ta vội vàng túm lấy cánh tay A, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở góc áo của anh. Cậu ta nhìn A, mắt đối mắt, giống như một đứa trẻ bị mất đi món đồ chơi yêu thích vậy.
“Còn mười phút nữa là học rồi, tôi đi trước đây.” A tránh ánh mắt rồi phủi tay cậu ta đi, vừa quay đầu liền đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
19.
“Đàn anh A đi rồi ạ? Đến phòng thí nghiệm hả anh?”
“…”
“Phòng thí nghiệm với trung tâm cách nhau xa lắm, sao anh ấy tới kịp đây?” Đàn em M sắp vội muốn chết rồi.
B ngồi bệt dưới đất, toàn tâm toàn ý sờ cái vòng xoắn bên nắp chai nước khoáng. “Chắc là đi xe tới.”
Đàn em M nhìn không nổi cái điệu bộ chết tới nơi của B, “Anh không thể đuổi theo ảnh sao?”
B dừng tay, rồi thuận thế vặn nắp chai ra, “Ảnh không muốn gặp anh.”
Sau đó ngửa đầu lên uống nước, uống ra khí thế của một chai Mao Đài năm 82.
20.
Bạn cùng phòng trơ mắt nhìn A.
Mỗi nhát dao mà A hạ xuống đều mang theo sát khí.
Bạn cùng phòng từ tận đáy lòng cảm thấy đau đớn.
Sau khi tan học.
Bạn cùng phòng mời vị Phật lớn này đi ăn bò bít tết.
Bạn cùng phòng vô cùng cẩn thận, “Cậu ta làm gì ông vậy?”
A cắt miếng bít tết chín ba phần. Không nói gì.
Bạn cùng phòng vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, “Cậu ta từ chối ông hả?”
Bạn cùng phòng lẩm bẩm: “Không nên vậy chứ.”
A vẫn không nói gì.
Sao lại không chứ.
Cũng có phải da trắng mặt đẹp không có lông chân như con gái mặc đồ đẹp lồng lộn trong tiểu thuyết đâu.
Trai thẳng B ưng anh thế nào được.
Hơn nữa, anh còn chưa có tỏ tình đâu, làm gì có gan đó.
A lại cắt một miếng thịt.
Bạn cùng phòng lại có kế hoạch to lớn trong đầu, cậu ta định truyền thụ lại cho cậu học trò nhỏ của mình hiến pháp đầu tiên để thoát kiếp cô đơn.
Đang nói vô cùng hứng khởi thì bạn cùng phòng chú ý đến miếng thịt ba phần chín của A.
Máu chảy đầm đìa.
Bởi vì mới vừa học tiết phẫu thuật xong nên bạn cùng phòng thấy không được khoẻ cho lắm.
Xin lỗi, cậu ta mắc ói.
A vẫn không ngừng tay, anh nhẹ giọng nói, “Chắc là ông biết nhỉ.”
“Đường vân thịt bò và đường vân của con người rất giống nhau đấy.”
Bạn cùng phòng tái mét mặt.
A chậm rãi đặt dao nĩa xuống.
Thịt bò nằm yên ổn trên đĩa và bị chia làm ba phần vô cùng tiêu chuẩn.
Sắc mặt bạn cùng phòng vàng như nến.
Cùng là tám năm liên thông thẳng lên thạc sĩ rồi lại thêm ba năm đào tạo ở bệnh viện mà, sao ông lại ưu tú như vậy hở.
21.
Quẳng lại bạn cùng phòng ở đó, A một mình rời khỏi tiệm bít tết.
Đương nhiên là anh không có thói quen ăn thịt sống rồi.
A trở lại ký túc xá và trùm chăn che kín đầu, ngủ trong sự mờ mịt của trời đất.
Một giấc thẳng cẳng đến hai giờ chiều. Anh thu dọn đồ đạc rồi đến thư viện.
A cố ý vòng đường xa, không có đi ngang qua sân bóng rổ mà tạt qua hồ thiên nga.
Ngay sau đó anh đã hối hận.
Anh phải biết rồi chứ.
Hồ thiên nga luôn là chốn hẹn hò của những đôi bạn trẻ, một tên độc thân như anh lại ở đây là do ngại ăn cơm chưa no sao.
Má ơi, con khổ quá mà.
Cả con đường đến thư viện đều trong trạng thái tinh thần hốt hoảng.
B lại đang ngồi trên băng ghế cuối con đường nhỏ ở hồ thiên nga, cậu ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy A từ trong đám người, mặt mày lập tức tươi tắn, nụ cười vô cùng đẹp mắt.
“Anh ơi, nhìn này!”
Cậu ta bật dậy khỏi ghế rồi chạy vù tới chỗ A.
Ánh mặt trời rọi xuống, những vệt sáng lăn tan trên mặt hồ xanh thẳm nằm bên bờ hồ uốn lượn.
Dương liễu lả lướt ven hồ, trai đẹp cao lớn nở nụ cười chạy đến chỗ bạn.
Chim bay từ trên mặt hồ lên trắng như tuyết, dần dần mà xa đi mất.
Chính là một mùa xuân như vậy đó.
18.
B đứng ở một bên, trong lòng muốn nói rồi lại thôi.
Cậu ta nhìn quả xoài mà đàn em M đưa tới, tựa như thấy chai nước khoáng Yibao mà lúc trước cô nàng đưa.
Thật sự là không hề muốn nhận tí nào.
Cậu ta quay đầu lại thì thấy A đã lui ra tới cửa, anh đứng ngược sáng, vẻ mặt mơ hồ.
B vội vàng chạy vài bước chân đi tới cửa, “Chiều này em có trận bóng, anh muốn tới xem không?”
A lắc đầu, “Không được, lát nữa tôi còn có tiết.”
B cảm thấy A đang lừa mình, “Nhưng hôm nay là chủ nhật mà…”
A nở nụ cười, nhưng không phải mỉm cười, ý cười không xuống tới khóe miệng, cũng không lên được ánh mắt.
Lần đầu tiên anh nở nụ cười chào đón tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng với B.
B nhíu mày. Anh vốn có vẻ ngoài đẹp trai gọn gàng, hàng mày dài lại như được dao cắt, lúc này bỏ đi sự bình thản của trước kia, lại trông có vẻ rất lạnh lùng.
Nụ cười của A nhạt đi, “Khoa Y học lâm sàng có một tiết phẫu thuật vào sáng chủ nhật.”
Anh giơ hai ngón tay lên, “Hai tiếng, không rảnh.”
“Nhưng em thi đấu buổi chiều mà!”
A yên lặng nhìn cậu ta, khóe miệng là một đường thẳng, nói năng rất nhẹ nhàng, “Buổi chiều tôi phải đến thư viện. Sắp cuối kỳ rồi.”
B vẫn muốn tranh thủ, cậu ta vội vàng túm lấy cánh tay A, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở góc áo của anh. Cậu ta nhìn A, mắt đối mắt, giống như một đứa trẻ bị mất đi món đồ chơi yêu thích vậy.
“Còn mười phút nữa là học rồi, tôi đi trước đây.” A tránh ánh mắt rồi phủi tay cậu ta đi, vừa quay đầu liền đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
19.
“Đàn anh A đi rồi ạ? Đến phòng thí nghiệm hả anh?”
“…”
“Phòng thí nghiệm với trung tâm cách nhau xa lắm, sao anh ấy tới kịp đây?” Đàn em M sắp vội muốn chết rồi.
B ngồi bệt dưới đất, toàn tâm toàn ý sờ cái vòng xoắn bên nắp chai nước khoáng. “Chắc là đi xe tới.”
Đàn em M nhìn không nổi cái điệu bộ chết tới nơi của B, “Anh không thể đuổi theo ảnh sao?”
B dừng tay, rồi thuận thế vặn nắp chai ra, “Ảnh không muốn gặp anh.”
Sau đó ngửa đầu lên uống nước, uống ra khí thế của một chai Mao Đài năm 82.
20.
Bạn cùng phòng trơ mắt nhìn A.
Mỗi nhát dao mà A hạ xuống đều mang theo sát khí.
Bạn cùng phòng từ tận đáy lòng cảm thấy đau đớn.
Sau khi tan học.
Bạn cùng phòng mời vị Phật lớn này đi ăn bò bít tết.
Bạn cùng phòng vô cùng cẩn thận, “Cậu ta làm gì ông vậy?”
A cắt miếng bít tết chín ba phần. Không nói gì.
Bạn cùng phòng vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, “Cậu ta từ chối ông hả?”
Bạn cùng phòng lẩm bẩm: “Không nên vậy chứ.”
A vẫn không nói gì.
Sao lại không chứ.
Cũng có phải da trắng mặt đẹp không có lông chân như con gái mặc đồ đẹp lồng lộn trong tiểu thuyết đâu.
Trai thẳng B ưng anh thế nào được.
Hơn nữa, anh còn chưa có tỏ tình đâu, làm gì có gan đó.
A lại cắt một miếng thịt.
Bạn cùng phòng lại có kế hoạch to lớn trong đầu, cậu ta định truyền thụ lại cho cậu học trò nhỏ của mình hiến pháp đầu tiên để thoát kiếp cô đơn.
Đang nói vô cùng hứng khởi thì bạn cùng phòng chú ý đến miếng thịt ba phần chín của A.
Máu chảy đầm đìa.
Bởi vì mới vừa học tiết phẫu thuật xong nên bạn cùng phòng thấy không được khoẻ cho lắm.
Xin lỗi, cậu ta mắc ói.
A vẫn không ngừng tay, anh nhẹ giọng nói, “Chắc là ông biết nhỉ.”
“Đường vân thịt bò và đường vân của con người rất giống nhau đấy.”
Bạn cùng phòng tái mét mặt.
A chậm rãi đặt dao nĩa xuống.
Thịt bò nằm yên ổn trên đĩa và bị chia làm ba phần vô cùng tiêu chuẩn.
Sắc mặt bạn cùng phòng vàng như nến.
Cùng là tám năm liên thông thẳng lên thạc sĩ rồi lại thêm ba năm đào tạo ở bệnh viện mà, sao ông lại ưu tú như vậy hở.
21.
Quẳng lại bạn cùng phòng ở đó, A một mình rời khỏi tiệm bít tết.
Đương nhiên là anh không có thói quen ăn thịt sống rồi.
A trở lại ký túc xá và trùm chăn che kín đầu, ngủ trong sự mờ mịt của trời đất.
Một giấc thẳng cẳng đến hai giờ chiều. Anh thu dọn đồ đạc rồi đến thư viện.
A cố ý vòng đường xa, không có đi ngang qua sân bóng rổ mà tạt qua hồ thiên nga.
Ngay sau đó anh đã hối hận.
Anh phải biết rồi chứ.
Hồ thiên nga luôn là chốn hẹn hò của những đôi bạn trẻ, một tên độc thân như anh lại ở đây là do ngại ăn cơm chưa no sao.
Má ơi, con khổ quá mà.
Cả con đường đến thư viện đều trong trạng thái tinh thần hốt hoảng.
B lại đang ngồi trên băng ghế cuối con đường nhỏ ở hồ thiên nga, cậu ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy A từ trong đám người, mặt mày lập tức tươi tắn, nụ cười vô cùng đẹp mắt.
“Anh ơi, nhìn này!”
Cậu ta bật dậy khỏi ghế rồi chạy vù tới chỗ A.
Ánh mặt trời rọi xuống, những vệt sáng lăn tan trên mặt hồ xanh thẳm nằm bên bờ hồ uốn lượn.
Dương liễu lả lướt ven hồ, trai đẹp cao lớn nở nụ cười chạy đến chỗ bạn.
Chim bay từ trên mặt hồ lên trắng như tuyết, dần dần mà xa đi mất.
Chính là một mùa xuân như vậy đó.