Đào Ân có hẹn với Giang Thuần, cả hai sẽ đến thành phố F để cỗ vũ người yêu.
Giang Thuần giờ sáng đứng ở trước cửa nhà chờ Đào Ân tới đón, trong lòng thầm mắng con nhỏ này lề mề kiểu gì lại đến trễ.
Lúc đến lại đi xe ô tô chứ không đi moto như mọi khi.
Đào Ân giải thích là xe hư giữa đường, nên phải nhờ người nhà mang xe khác lên đổi.
Lúc đầu vốn bọn họ định chỉ đi hai người, nhưng mà con xe ô tô của Đào Ân vẫn còn thừa chỗ phía sau.
Giang Thuần lại nghĩ ra ý định gọi a Lực cùng đi, Đào Ân cũng không có ý phản đối, anh bạn đó cũng vui tính lắm, đi thêm người lại có thêm sung sức.
Đào Ân cầm lái, tốc độ phải nói là nhanh nhưng mà bây giờ hơn giờ rưỡi rồi, buổi thi đấu diễn ra lúc giờ rưỡi còn một tiếng đồng hồ nữa thôi.
Cô cứ lo sẽ không kịp, cô không muốn mình sẽ tới trễ đâu.
Cô muốn bước chân ra sân đấu, Từ Phó sẽ thấy cô đầu tiên, như vậy hắn càng có thêm động lực đế chiến thắng.
"Trái đào thối lái nhanh lên, muộn giờ là không có ghế đẹp đâu con." Cô giục.
"Đổi tài, sáng nay tao quên đeo kính đi đường rồi.
Không thấy đường nên không dám lái nhanh mày ơi."
Đào Ân cận nhẹ nhưng không có kính cô không dám lái nhanh, một mình thì không sao nhưng còn có chở theo mấy sinh mạng.
Vậy là Đào Ân đổi chỗ với Giang Thuần, a Lực lại một phen khiếp vía.
"Giang Thuần cậu đã biết lái xe ô tô rồi hả?" Anh lấp bấp hỏi lại.
"Đua còn được nữa là."
A Lực muốn dập đầu bái lạy bà cô nhỏ này, đúng là đua cũng được.
Chiếc Maserati màu vàng chói mắt lao băng băng trên đường, a Lực cầm chặt dây an toàn, lần đầu tiên ngồi phía sau xe hơi mà phải thắt dây an toàn.
Anh sợ chết khiếp, tốc độ của Giang Thuần đúng là doạ người.
Lúc xuống xe sau quãng đường dài a Lực nôn thốc nôn tháo, như vừa trải qua một trận sinh tử.
Giang Thuần vỗ lưng anh, cười cười an ủi:"Không sao mà, đừng sợ chúng ta đã tới rồi.
Cậu vẫn còn sống mà!"
"Mày con m nó dọa người thật." Đào Ân thấy a Lực cơ bản là chưa trải sự đời, ngây thơ vô cùng, mà lại rơi vào tay Giang Thuần có thể sau này sẽ bị ép đến ngạt thở.
Bọn họ đi mua ticker cỗ vũ, còn có mấy cái tấm đèn led có tên Từ Phó và Hứa Cường nữa.
Sân vận động lúc này rất đông đúc, cũng may là bán vé nên bọn cô mới có chỗ ngồi, chứ kiểu tự phát chen chúc thì nằm mơ mới chen lại bọn họ.
Đám fan hâm mộ này thật sự rất bố, Giang Thuần nhìn mà ngán ngẫm.
Đào Ân bỏ ra số tiền không nhỏ mua hàng ghế đầu tiên, Giang Thuần cười hí hửng nói:"Đúng là Đào đại gia mà."
"Ngồi gần mới nhìn thấy rõ anh yêu của tao, bổn cô nương còn muốn bao sân mà sợ không có người cỗ vũ người yêu mất hứng nên đành thôi." Đào Ân không ngại khoe khoang.
"Mãnh liệt thật nha Đào đại gia."
Phía bên trong này đồng đội của Từ Phó và Hứa Cường vừa đi vệ sinh xong, còn đang tám chuyện nói bên ngoài cổ động viên rất đông, hàng ghế vip dường như full luôn.
Chứng tỏ lần thi đấu này cực kì có sức công phá, Hứa Cường nhìn Từ Phó, khoác vai hắn giơ điện thoại lên nói:"Bé yêu của tôi đến cổ vũ."
Nghe giống như đang khoe khoang hơn.
"Ngồi ở ngoài?" Hắn nhướng mày hỏi.
"Hàng vip đó, có Giang Thuần và a Lực nữa."
"Ừ, thi đấu cho tốt vào."
"Biết rồi a Phó."
Sắp tới giờ thi đâu, các tuyển thủ ra sân làm quen trước.
Đám cổ đông viên không ngừng gào lên.
Cô nghe họ gào có tên Từ Phó, cũng có Hứa Cường cũng phải thôi từ đâu xuất hiện hai nam thần sáng như bọn hắn đám cổ động viên nữ không gào mới là lạ.
"Trái Đào thối gào lên đi, bọn họ nói yêu Hứa Cường kìa." Giang Thuần đập vai Đào Ân nói.
"Giọng tao nhỏ, mày gào đi, gào lấn hết tụi nó cho tao."
"Sao tao phải gào, mày gào đi."
Bọn họ đùn đẩy, đẩy tới a Lực.
Anh nhìn hai vị nữ ma đầu, nuốt nước bọt.
Giờ gào hay không gào, nếu gào thì không sao mà không gào thì sẽ bị ánh mắt giết đó
"HỨA CƯờNG EM YÊU ANH !!!"
Giọng a Lực cực kì lớn, mọi việc không có gì nếu a Lực không phải là đàn ông.
Có mấy ánh mắt nhìn qua bên này, Đào Ân cười, Giang Thuần cũng không nhịn được mà phì cười.
"Cậu gào thật đấy hả?"
"Các cậu đúng là quá đáng, cậu bảo tôi gào mà bạn học Giang???"
A Lực thẹn quá hoá giận, không thèm nhìn mặt bọn cô nữa.
Giang Thuần nhìn Đào Ân, cô nàng nhún vai tỏ ý không liên can.
Thôi thì người ta bị chọc tới lòng tự ái rồi đó, cô còn không dỗ dành lát nữa a Lực sẽ chui xuống đất không dám lên luôn.
Giang Thuần cười với đám người của Từ Phó, thấy bọn họ cũng chú ý bên này hơn rồi, cô hít một hơi dùng hết sức gào lên:"Phó đại Ca, Hứa đại Ca đoàn kết quyết thắng nha."
"Còn nữa, Trái đào thối nói là yêu Cường đại ca rất nhiều."
Cô một mình hét, Đào Ân lại cười lớn hơn, con m nó hài chết người ta rồi.
Đám Từ Phó cũng cười, cô gái vừa rồi rất đáng yêu, vừa gào vừa rú nhưng không thể không nói giọng đặc biệt ngọt.
"Ây da, a Cường à đó là bạn gái của cậu hả?" Người đồng đội cặp vai Hứa Cường hỏi, đôi mắt anh ta sáng quắc lên.
"Đúng rồi, cô ấy đáng yêu nhất." Anh nhìn Đào Ân mỉm cười đáp.
"Vậy cô bé vừa mới gào thét, có bạn trai chưa?"
"Cái đó thì xin phép a Phó đi, bảo bối tâm can của cậu ta." Hứa Cường không ngại công khai giúp hắn.
Một trận xì xào trong đội, Từ Phó nhìn Giang Thuần đang tươi cười hướng về phía này.
Thấy ánh mắt của hắn nhìn qua cô, cô liền làm hình trái tim trên đầu, cười tít cả mắt cực kì đáng yêu.
"Phó đại ca em yêu anh, cố lên."
"Bảo bối ngoan."
Bọn họ đọc khẩu hình, khiến cả đám độc thân như nghẹn cơm chó.
Có cần phải đứng trước mặt nhiều người như vậy thể hiện tình cảm hay không chứ???