Chương : Bạn trai của cô.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Yêu đương bí mật, đối với đại đa số người mà nói sẽ là che giấu và tủi thân.
Bởi vì không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thể quang mình chính đại cùng người mình yêu công khai, chỉ có thể lén lún yêu đương ở những nơi người khác không nhìn thấy. Nhưng mà, đối với Trình Tang Tang, chuyện này lại là một việc vừa mới mẻ vừa thú vị.
Cô không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm người khác có biết cô đang yêu ai không.
Hơn nữa, yêu đương lén lút trên biển thế này, hình như có chút kích thích. Vì có văn bản giấy trắng mực đen rõ ràng quy định nên lúc bị Hàn Nghị hôn đêm qua, cô cứ có một loại cảm giác cấm kỵ. Cảm giác cấm kỵ này khiến cô vô cùng hưng phấn, sự hưng phấn mà trên đất liền không thế nào mang tới.
Ban ngày, Trình Tang Tang và Hàn Nghị sẽ giả vờ là hai người xa lạ, dù có tình cờ chạm mắt trong nhà ăn cũng sẽ di dời ánh mắt.
Thỉnh thoảng ngồi lâu trong phòng y tế mệt mỏi, cô liền đi ra ngoài cho thoáng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Hàn Nghị đi ra từ phòng điều khiển. Anh đứng trước lan can, cách một khoảng xa nhìn cô, ánh sáng chiếu xuống cầu vai của anh khiến người ta cảm thấy chói mắt, giống như cả người anh đều được ánh nắng bao phủ.
Anh rất phối hợp với cô, chỉ đứng đó nhìn, không hề làm ra bất cứ hành đồng kỳ lạ nào, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nói chuyện với đồng nghiệp.
Ánh mắt Trình Tang Tang cũng rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thì lại cảm thấy ngọt ngào.
Kiểu yêu đương mà không ai biết này thật sự quá tuyệt vời, vừa thần bí vừa thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Đêm đến, chỉ cần Hàn Nghị được nghỉ là sẽ đến cabin của Trình Tang Tang.
Hai người không chút kiêng kỵ hôn, không hề cố kỵ làm tình, nhưng vẫn phải gắng sức đè nén tiếng thở dốc và rên rỉ do khoái cảm thân thể giao hòa mang đến. Dù đè nén tới mức nào thì nhưng tiếng rên kiều mị vẫn tràn ra trong lúc môi lưỡi đan xen, hóa thành những lời kích tích không gì sánh kịp.
Hàn Nghị nói: "Ngày kia sẽ có bão đi qua, toàn bộ hành trình anh đều phải ở phòng điều khiển, không thể chăm sóc em được."
Trình Tang Tang nói: "Em không cần anh chăm sóc, em là bác sĩ, có thể tự chăm sóc bản thân." Cô còn nói thêm: "Anh không phải lo lắng cho em đâu, em sẽ ngồi yên ở trong cabin."
Hàn Nghị nhìn cô.
Dáng vẻ nghe lời của cô nhu thuận không chịu được, khiến anh chỉ ước gì có thể thời thời khắc khắc đặt cô trong phạm vi của mình, ngay dưới đôi mắt mình thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Anh lại dặn dò: "Nếu như có chuyện gì tới tìm anh, đừng để ý tới chuyện phá quy củ trên thuyền."
Sau khi Trình Tang Tang biết Hàn thúc thúc của cô được làm thuyền trưởng tàu cảnh sát biển thì đã cố gắng ít nói những lời thô tục. Không giống như khi còn làm thuyền trưởng tàu chở hàng, hiện tại anh đang gách vác trách nhiệm quốc gia, bảo vệ vùng biển phía Nam, giữ gìn hòa bình cho đất nước.
Trình Tang Tang đáp ứng rất sảng khoái.
"Được ạ."
Sáng hôm sau, đài khí tượng thủy văn trung ương lại có thông báo về vấn đề thời tiết, tình hình bão phức tạp hơn, sẽ đổ bộ vào tỉnh H vào tối nay. Theo hướng đi của bão thì chỉ cần qua đêm là sẽ tới khu vực Nam Hải, rồi chuyển hướng tới Thái Bình Dương.
Hàn Nghị chỉ huy các nhân viên trên thuyền gia cố tất cả công trình và thiết bị, anh cũng tự mình kiểm tra từng cái cửa một, đến cả nơi hẻo lánh sau bếp cũng không bỏ qua.
Đại dương không thể so với đất liền, khí hậu ác liệt ở đây có thể khiến mỗi một chiếc thuyền lâm vào hiểm cảnh, chỉ cần có chút sơ sót thôi là khả năng lật thuyền chết người là rất lớn.
Lúc kiểm tra tới phòng y tế, ngoại trừ Hàn Nghị thì Tưởng Lập Quân cũng có mặt.
Thuyền viên đi kiểm tra bàn trong phòng y tế, vừa định vươn tay ra thì Hàn Nghị nói: "Để tôi."
"Vâng, thuyền trương."
Hàn Nghị tự tay gia cố chiếc bàn, ngay cả ngăn tủ đựng thuốc cũng không hề bỏ qua, dường như muốn nó hòa cùng một thể với vách thuyền vậy. Lúc Hàn Nghị làm, Trình Tang Tang và Hoắc Minh đều đứng sang một bên. Trình Tang Tang sợ bị người khác nhìn ra Hàn Nghị đối xử với mình đặc biệt nên nói câu: "Tôi thấy rất ổn rồi."
Hàn Nghị kiểm tra một phen, nói: "Nhất định phải thêm một lớp nữa, đảm bảo an toàn cho bác sĩ phải làm thật tốt, cô và bác sĩ Hoắc vô cùng quan trọng."
Nói xong, anh quay sang bảo thủy thủ đưa mấy tấm gỗ qua.
Tưởng Lập Quân tự nhận làm, đưa tấm ván gỗ cho Hàn Nghị, sau đó lườm Trình Tang Tang, một ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
Trình Tang Tang hiểu được ánh mắt của Tưởng Lập Quân, rất phối hợp quay đầu đi, sau đó không cẩn thận chạm mắt với Hoắc Minh. Vẻ mặt của Hoắc Minh vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Anh ta đang đảo mắt nhìn cô và Hàn Nghị thì phát giác được ánh mắt của cô, sau đó quay đầu bước ra khỏi phòng y tế.
Không lâu sau, Hàn Nghị đã gia cố xong cho tất cả thiết bị trong phòng y tế.
Trình Tang Tang nói: "Thuyền trưởng vất vả rồi."
Hàn Nghị nói: "Ngày mai bão tới không phải lo lắng."
Trình Tang Tang cúi mặt, gật đầu.
Tưởng Lập Quân ho khan vài tiếng.
Trình Tang Tang biết rõ còn cố hỏi: "Kĩ sư trưởng, có phải anh không khỏe không? Hình như là bị cảm? Mai bão tới rồi, anh tuyệt đối không thể bị ốm."
Tưởng Lập Quân trừng mắt với cô.
"Thân thể của tôi rất tốt, chưa từng bị ốm."
Xoay người ra ngoài, anh ta hấp tấp đuổi theo Hàn Nghị, tiếp tục đi đến tầng khác. Trình Tang Tang cẩn thận suy nghĩ, chợt phát hiện ra một chuyện, ngoại trừ ban đêm ra thì hình chỉ cần nơi nào có Hàn Nghị là sau lưng đều xuất hiện một Tưởng Lập Quân.bg-ssp-{height:px}
Mặc dù dự báo thời tiết nói ngày mai bão mới tới, nhưng mới chiều thôi mà mặt biển đã nổi gió. Sóng gió vô tình đánh vào thân thuyền, may là tất cả các công trình đều đã được gia cố, giờ phút này cả thuyển vẫn vững như kiềng ba chân.
Tất cả nhân viên trên thuyền đều đang đợi bão tới.
Trình Tang Tang vẫn có chút không hiểu, lúc ăn cơm trưa thì thuận miệng hỏi mấy thủy thủ bên cạnh.
Sao không thể chạy sang chỗ khác tránh bão? Chờ bão đi rồi quay lại?
Lúc ấy bọn họ đồng thời im lặng một lúc, sau đó cô nhận được một câu trả lời như sau.
"Dân chúng bình thường thì có thể tránh, nhưng chúng ta thì không thể. Đây là cương vị của chúng ta, bắt đầu từ ngày lên thuyền, bảo vệ Nam Hải chính là chức trách của mỗi chúng ta." Người nói lời này tuổi tác không lớn, khoảng chừng còn chưa tới -, thế nhưng lúc nói ra câu này, ngữ khí vô cùng hiển nhiên, dường như nó đã khắc sâu vào trong máu thịt.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.
Giây phút đó, Trình Tang Tang bỗng nhiên hiểu được hàm nghĩa của câu nói ---- Bạn không nhìn thấy được bóng tối, là bởi vì luôn có người ở nơi bạn không thấy, dùng chính sinh mệnh của họ ngăn chặn bóng tối.
Cho dù đã xem bao nhiêu phim về tình yêu nước, đọc bao nhiêu câu chuyện về lòng yêu nước thì cũng không thể khắc sâu bằng việc tự trải nghiệm. Ở những nơi mà đại đa số người không nhìn thấy, có một đoàn người nho nhỏ, bọn họ vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng ai mang trong mình một trái tim vì Tổ quốc đền ơn, bọn họ đang dùng chính thân thể non trẻ ấy, đi bảo vệ vùng biển của Tổ quốc.
Trình Tang Tang vì Hàn Nghị mà lên thuyền, nhưng lúc này, cô lại có một cảm nhận và suy nghĩ mới.
Mặc dù biết sẽ có nguy hiểm, nhưng cô không hề sợ hãi, cô cảm thấy mạch máu trong cơ thể đang sôi trào, khác hoàn toàn so với khi còn ở bệnh viện. Cô bây giờ đang chờ mong mỗi một ngày của mình và Hàn Nghị.
Trình Tang Tang nhìn từng đợt sóng bên ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Trong phòng y tế, cô thường xuyên suy nghĩ lung tung, lý do thứ nhất là bởi vì Hoắc Minh quá trầm, thứ hai là bởi vì quá nhàn.
Nhiệm vụ tuần tra tháng đã qua ngày, cô ở phòng y tế chỉ có việc sắp sếp thuốc thang và đọc sách, thỉnh thoảng có người tới khám bệnh thì cũng là Hoắc Minh phụ trách. Trình Tang Tang càng lúc càng hi vọng, tình huống bây giờ có thể kéo dài tới khi nhiệm vụ kết thúc.
Chẳng qua gặp trời bão thế này thì rất dễ cảm mạo.
Từ chiều tới giờ đã có mấy thủy thủ tới lấy thuốc cảm rồi. Sau khi trời tối, Tưởng Lập Quân cũng đến. Hoắc Minh đi ăn cơm nên chỉ còn lại một mình Trình Tang Tang trong phòng y tế. Tưởng Lập Quân dường như rất không ưa cô, hỏi: "Bác sĩ Hoắc đâu?"
Trình Tang Tang nói: "Đi ăn cơm rồi." Cô nhận ra Tưởng Lập Quân không ổn, hỏi: "Anh không khỏe ở đâu hả?"
Tưởng Lập Quân nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Trình Tang Tang nói: "Tôi có bằng bác sĩ, anh yên tâm, bệnh bình thường ngoại khoa tôi vẫn khám được. Nếu anh không tin tôi thì để tôi đi gọi bác sĩ Hoắc về." Nói rồi Trình Tang Tang đứng dậy, đúng lúc này một đợt sóng đánh tới, thân thuyền lắc lư khiến Trình Tang Tang phải bám vào mặt bàn mới giữ vững được thân thể.
Cô mặt không đổi sắc nói: "Anh ngồi ở đây một lát."
Tưởng Lập Quân lập tức nói: "Không cần, cô khám cũng được, dù sao bệnh nhẹ cũng không chết được, lang băm cũng có thể chữa khỏi."
Trình Tang Tang nhớ tới sáng nay anh ta còn nói mình chưa từng bị ốm, hiện tại thì bị nghiệp quật không trượt phát nào. Hình như cũng nhớ tới mấy lời mình nói lúc sáng, Tưởng Lập Quân liền nói: "Ngày mai bão tới, tôi không thể bị ốm, bị ốm thì sức phán đoán sẽ không tốt, ảnh hưởng tới công việc."
Trình Tang Tang nói: "Bệnh anh không nặng tới mức ấy đâu, nhiều nhất cũng chỉ hơi sốt thôi." Cô đưa cho anh ta một cái nhiệt kế, nói: "Đo nhiệt độ đi, nếu như có sốt thì uống ít thuốc hạ sốt và thuốc chống nhiễm trùng, với tố chất thân thể của anh thì chỉ cần ngủ một giấc là có thể khỏi."
Sau đó, Tưởng Lập Quân đo nhiệt độ, quả nhiên giống như những gì Trình Tang Tang nói, anh ta viêm họng và hơi sốt.
Trình Tang Tang kê thuốc cho anh ta, lúc đang chuẩn bị lấy thuốc thì nhân viên bộ phận kĩ thuật chạy tới tìm Tưởng Lập Quân, hai người nhỏ giọng nói vài câu, sau đó Tưởng Lập Quân đi theo người kia rời đi. Trình Tang Tang lấy thuốc xong, Hoắc Minh đi ăn cơm cũng đã về mà mãi không thấy Tưởng Lập Quân quay lại lấy thuốc, cô đành đứng dậy đi tới bộ phận kĩ thuật đưa thuốc.
Bộ phận kĩ thuật đang rất bận, có vẻ đã xảy ra vấn đề gì đó, Tưởng Lập Quân đang chỉ huy mọi người làm việc, nhìn thấy Trình Tang Tang thì khoát tay nói: "Đưa thuốc đến phòng hộ tôi." Bận rộn tới mức ngay cả nhiều hơn một ánh mắt cũng không cho cô.
"Ok... "
Trình Tang Tang đồng ý,
Đàn ông ở trên thuyền lâu thì phần lớn đều không thích nói chuyện, dần dần biến thành trạch nam, mà căn cứ vào thuộc tính của trạch nam thì khá là tùy tiện, dứt khoát ném chìa khóa phòng cho cô luôn. Trình Tang Tang ở đây mấy ngày, đã dần quen với tính cách của các thủy thủ, vì thể chẳng ngại ngùng gì mà đi thẳng tới phòng Tưởng Lập Quân.
Cửa phòng mở ra, suýt chút nữa là dọa Trình Tang Tang giật nảy mình,
Các cabin trên thuyền gần như đều được thiết kế giống nhau, Trình Tang Tang cũng không phải chưa nhìn thấy cabin của các thủy thủ khác, nhưng cabin của Tưởng Lập Quân thì thật sự khác biệt.
Nói thế nào nhỉ?
Cô đã từng thấy các trạch nam đam mê nhóm nhạc nữ nước ngoài, trong phòng dán đầy poster của các nhóm nữ, hình nên máy tính và điện thoại cũng là hình của các nhóm nhạc nữ. Phòng của Tưởng Lập Quân lúc này cũng không kém mấy trạch nam kia là bao, chỉ là có một điểm không giống, người ta thì dán hình nhóm nhạc nữ, còn Tưởng Lập Quân thì dán hình bạn trai của cô.
Hết chương .
Tiểu Vũ
Không quên khẳng định chủ quyền: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Cắt đứt đường lưỡi bò.
Vấn đề biển đảo là vấn đề nhạy cảm giữa Việt Nam và TQ, mình khá ngại khi làm truyện dính tới vấn đề này. Thế nhưng đã edit rồi thì t sẽ edit tiếp, để xem bên đó nghĩ gì về việc này, cơ mà đọc xong rồi đừng để bị lú. Hoàng Sa, Trường Sa mãi mãi là của Việt Nam nhé!