Sau đi được Lí Khiêm thu dưỡng, hắn mới hiểu được cái gì tên ” Nhà “, ở đây, có phụ thân ôn nhu, còn có ca ca bồi hắn.
Cá tính hắn có thể là trời sinh lạc quan, cho dù ở giữa hoàn cảnh này lớn dần, cũng không gặp tính cách hắn xoay chuyển, điểm ấy nhưng thật ra khiến Lí Khiêm yên tâm không ít.
Nhưng kỳ thật Anh Mị Sí biết, là Lí Khiêm dùng cách thương yêu bao dung hắn. Hắn vốn không hiểu cái gì là tình thương của cha mẹ. Nhưng Lí Khiêm lại cho hắn, với hắn mà nói, người của hắn sinh là từ khi được Lí Khiêm thu dưỡng mới chính thức bắt đầu, hắn không muốn nhớ lại ký ức dơ bẩn trước kia, lại càng không muốn sống ở trong quá khứ.
Mỗi ngày mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, nhất là sau khi Anh Lạc Ngưng đi vào này, lại như vậy.
Lần đầu tiên thấy Anh Lạc Ngưng, hắn cảm thấy bản thân bị hấp dẫn, nhìn Anh Lạc Ngưng trong sáng đáng yêu khiến người gặp người thích, hơn nữa cuối cùng hắn cũng có đệ đệ.
Bắt đầu từ khi đó, Anh Lạc Ngưng rất ôn ôn nhu nhu, tuy cậu là nam sinh, nhưng mà hắn cùng đại ca, Hàn Tử Hằng lại không giống, bọn họ luôn chơi đến bẩn mới hề hề về nhà, nhưng Anh Lạc Ngưng luôn khô ráo sạch sẽ, làn da lại phấn nộn phấn nộn, thoạt nhìn phi thường đáng yêu.
Hắn cũng thích nghe Anh Lạc Ngưng dùng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu gọi hắn “Nhị ca”, luôn làm cho hắn cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cho nên có đôi khi rất cố ý chọc ghẹo cậu, đệ cậu hô hắn Nhị ca, Nhị ca. ( có thể là phúc hắc quỷ sắc công a~.)
Thời kỳ trưởng thành, hắn bắt đầu phát hiện hắn đối Anh Lạc Ngưng có một cỗ cảm giác khó có thể nói rõ, không biết vì sao bản thân hảo muốn cả ngày nhìn thấy cậu, nghe cậu nói nói, nếu cậu không để ý tới chính mình trong lòng hắn sẽ khó chịu, cũng hiểu được mỗi lần nhìn thấy cậu cũng rất muốn sờ sờ mặt cậu, thậm chí muốn hôn nhẹ cậu.
Ngay từ đầu, hắn kháng cự loại cảm giác này, nói sao cũng đệ đệ của mình, lại đều là nam nhân. Nhưng một đoạn thời gian sau, cá tính tự do không bị cản trở làm hắn cảm thấy bình thường, dù sao nam nhân cùng nam nhân cũng có thể a, hơn nữa Anh Lạc Ngưng cũng không phải đệ đệ chân chính.
Nghĩ đến cũng làm hắn cảm thấy nhớ mong, dù sao hắn chính là thích Anh Lạc Ngưng.
Nhưng hắn rất lo lắng, Anh Lạc Ngưng có cùng cảm giác với hắn không? Vạn nhất nếu Anh Lạc Ngưng không thích hắn, hoặc là không thể nhận nam nhân, vậy hắn nên làm sao?
Hắn sợ, hắn sợ dọa đến Anh Lạc Ngưng, cũng sợ bản thân bị cự tuyệt, cho nên một mực cùng đợi thời cơ tốt, nhưng hắn thật không ngờ, chờ đằng đẵng đã nhiều năm.
Hơn nữa năm đó nhảy ra tên hỗn đản Hứa Kính Quốc, đối Anh Lạc Ngưng làm loại chuyện này, ở trong lòng cậu bóng ma vẩn vờ, làm cậu đối nam nhân có một tia sợ hãi, hại hắn phải chờ đợi thêm bốn năm.
Thẳng đến đêm đó ở Dạ Sắc khống chế không được bản thân hôn cậu, hắn mới đột nhiên kinh giác, hắn thật sự đã đợi rất nhiều năm.
Mà hiện tại, hắn không nghĩ đợi, đã muốn nhấm nháp qua Anh Lạc Ngưng mỹ hảo, căn bản quay về không được.
“Lạc Ngưng, ta thật sự không đợi nổi nữa rồi...” Anh Mị Sí có chút đăm chiêu lầm bầm lầu bầu.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng cùng Anh Mị Sí vội vội vàng vàng một trước một sau đi vào Dạ Sắc.
Cảnh tượng trước mắt thật sự vô cùng thê thảm.
Cả không gian lầu một để tiếp khách không có một chỗ nào toàn vẹn, ghế dựa, cái bàn không phải thiếu chân cũng là đứt chân, càng miễn bàn đến ly cốc, chén đĩa gì,những loại rượu sang quý cũng toàn bộ đều bị quăng ném trên mặt đất, tác phẩm không đẹp không giá trị thì cũng phải vất đi, bên trong còn có vài nhân viên bị đả thương trên mặt đất.
Không khó có thể nhận ra nơi này vừa trải qua một đống hỗn loạn phá huỷ.
Nhìn Anh Lạc Ngưng đã tới, một gã nam quan vẫn tránh phía dưới cái bàn cuối cùng mới dám lộ đầu ra, gã vội vàng đem chuyện vừa mới xảy ra nói cho Anh Lạc Ngưng.
Hôm nay là thứ hai, Dạ Sắc cố định hai ngày nghỉ lễ, nhân viên bên trong cũng ít đi, trừ bỏ vài tên bảo tiêu ở ngoài, cũng chỉ có một ít nam, nữ công quan* ngụ ở lầu ba mà thôi.
* Công quan: ám chỉ những người quan hệ thể xác
Buổi chiều ước chừng bốn giờ, mấy công quan tụ ở lầu một uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ, như là có xe đụng phải vào, còn không chưa rõ phát sinh chuyện gì, đã thấy vài tên bảo tiêu bị đánh văng vào trong, sau đó hơn hai mươi tên hắc y cầm dao súng côn gậy vọt vào, bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà hàng, chỉ cần nhìn tới cũng không buông tha, nhóm công quan ngay tại chỗ sợ tới mức bay tán loạn, mặc dù có những người may mắn chạy thoát, nhưng vẫn có vài tên quan công bị mang đi.
Y tính may mắn, tránh ở dưới bàn không bị phát hiện, thừa dịp bọn họ rời đi y mới vội vàng gọi điện cầu cứu, nhưng không dám tùy tiện đi ra ngoài, rất sợ bọn họ quay đầu lại, thẳng đến khi nhìn thấy Anh Lạc Ngưng đến mới an tâm.
Nguyên lai, đây là kệt tác của Lục Phong.
Anh Mị Sí trước tiên đem nhân viên bị thương đi xử lý, còn một đống lộn xộn này, đại khái mất một thời gian dọn dẹp. Lục Phong đúng là khôn khéo, cố ý chọn mấy ngày lễ đến phá hoại, nếu như bình thường, lực lượng canh phòng rất nghiêm ngặt, cũng không đến nỗi sẽ thảm thế này, xem ra hắn tính toán rất tốt.
Mà Anh Lạc Ngưng từ lúc đi vào thủy chung không nói một câu, Anh Mị Sí vừa nhìn cũng biết cậu đang sinh khí, hơn nữa là phi thường sinh khí.
“Lạc Ngưng, có khỏe không?” Anh Mị Sí hỏi.
Nhưng Anh Lạc Ngưng không muốn mở miệng.
Ai, Anh Mị Sí thở dài. Mỗi khi Anh Lạc Ngưng sinh khí, thì cậu sẽ không giống người bình thường chửi ầm lên, mà sẽ giống như bây giờ không nói một câu, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật toàn thân đều tản ra tức giận mãnh liệt.
Cũng khó trách Anh Lạc Ngưng lại sinh khí, nhìn xem cảnh tượng trước mắt này, tổn thất không như bình thường, thảm a...
Anh Lạc Ngưng bắt đầu đi qua đi lại nhìn hàng ngũ, nhìn nhìn tình hình, cuối cùng mới mở miệng.
“Nhị ca, đệ muốn yên tĩnh.”
“Vậy đệ lên lầu đi, ta xử lý một chút chỗ này, từ từ sẽ lên đi tìm đệ.” Anh Mị Sí nghĩ như vậy cũng tốt, nên để cậu một chỗ một chút đi.
“Ân, cám ơn, đệ lên trước.” Thế là Anh Lạc Ngưng đi lên tầng năm.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng ở trong phòng đi qua đi lại.
Vừa mới thấy thảm trạng, cậu cảm thấy quả thật nhanh bị tức điên, hơn nữa lại có vài người bị mang đi, cậu cảm thấy đây không phải là một vấn đề có thể tạm thời gác lại, nếu chậm từng bước, tên lão biến thái kia tuyệt đối sẽ tra tấn chết người của cậu.
Nhưng vấn đề là, hiện tại cậu nên làm gì?
Lục Phong hiển nhiên nhằm vào lần trước y bị khuất nhục* mà đến, bằng không cũng không hành động nhanh như thế.
*Khuất nhục: áp bức và lăng nhục.
Vốn không cần lo ngại nhiều, nhưng hiện tại biết phía sau còn có Hứa Kính Quốc, nhiều ít nên phòng bị, hơn nữa Lục Phong không hề cố kỵ dám động đến địa bàn bọn họ, trong đó nhất định có âm mưu, nếu tùy tiện hành động, cũng không phải sáng suốt.
Nhưng Lục Phong lại mang người của cậu đi, cậu cho dù có thể coi thường tổn thất này, cũng không thể không lo lắng những nhân viên một sớm một tối.
Cho dù cậu nghĩ thế nào, đều cảm thấy đau đầu, dường như không thể vẹn toàn đôi đường, nếu cậu rơi vào nguy hiểm, cậu chính là người phải hy sinh. Đương nhiên lúc này là không có khả năng, cho dù cậu muốn đi, các ca ca cũng không cho cậu làm như thế, còn những người kia, cũng không phải cậu không muốn cứu. ( Đoạn này chém hơi nhiều, vì ý chung chung quá).
Anh Lạc Ngưng có điểm phiền toái đưa tay đánh song cửa vài lần, giờ phút này rất khinh bản thân vô năng vô lực.
Có lẽ cậu đã không phát hiện Anh Mị Sí xuất hiện, thẳng đến khi tay bị một cỗ lực ấm áp bắt lấy mới đột nhiên quay qua.
Cá tính hắn có thể là trời sinh lạc quan, cho dù ở giữa hoàn cảnh này lớn dần, cũng không gặp tính cách hắn xoay chuyển, điểm ấy nhưng thật ra khiến Lí Khiêm yên tâm không ít.
Nhưng kỳ thật Anh Mị Sí biết, là Lí Khiêm dùng cách thương yêu bao dung hắn. Hắn vốn không hiểu cái gì là tình thương của cha mẹ. Nhưng Lí Khiêm lại cho hắn, với hắn mà nói, người của hắn sinh là từ khi được Lí Khiêm thu dưỡng mới chính thức bắt đầu, hắn không muốn nhớ lại ký ức dơ bẩn trước kia, lại càng không muốn sống ở trong quá khứ.
Mỗi ngày mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, nhất là sau khi Anh Lạc Ngưng đi vào này, lại như vậy.
Lần đầu tiên thấy Anh Lạc Ngưng, hắn cảm thấy bản thân bị hấp dẫn, nhìn Anh Lạc Ngưng trong sáng đáng yêu khiến người gặp người thích, hơn nữa cuối cùng hắn cũng có đệ đệ.
Bắt đầu từ khi đó, Anh Lạc Ngưng rất ôn ôn nhu nhu, tuy cậu là nam sinh, nhưng mà hắn cùng đại ca, Hàn Tử Hằng lại không giống, bọn họ luôn chơi đến bẩn mới hề hề về nhà, nhưng Anh Lạc Ngưng luôn khô ráo sạch sẽ, làn da lại phấn nộn phấn nộn, thoạt nhìn phi thường đáng yêu.
Hắn cũng thích nghe Anh Lạc Ngưng dùng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu gọi hắn “Nhị ca”, luôn làm cho hắn cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cho nên có đôi khi rất cố ý chọc ghẹo cậu, đệ cậu hô hắn Nhị ca, Nhị ca. ( có thể là phúc hắc quỷ sắc công a~.)
Thời kỳ trưởng thành, hắn bắt đầu phát hiện hắn đối Anh Lạc Ngưng có một cỗ cảm giác khó có thể nói rõ, không biết vì sao bản thân hảo muốn cả ngày nhìn thấy cậu, nghe cậu nói nói, nếu cậu không để ý tới chính mình trong lòng hắn sẽ khó chịu, cũng hiểu được mỗi lần nhìn thấy cậu cũng rất muốn sờ sờ mặt cậu, thậm chí muốn hôn nhẹ cậu.
Ngay từ đầu, hắn kháng cự loại cảm giác này, nói sao cũng đệ đệ của mình, lại đều là nam nhân. Nhưng một đoạn thời gian sau, cá tính tự do không bị cản trở làm hắn cảm thấy bình thường, dù sao nam nhân cùng nam nhân cũng có thể a, hơn nữa Anh Lạc Ngưng cũng không phải đệ đệ chân chính.
Nghĩ đến cũng làm hắn cảm thấy nhớ mong, dù sao hắn chính là thích Anh Lạc Ngưng.
Nhưng hắn rất lo lắng, Anh Lạc Ngưng có cùng cảm giác với hắn không? Vạn nhất nếu Anh Lạc Ngưng không thích hắn, hoặc là không thể nhận nam nhân, vậy hắn nên làm sao?
Hắn sợ, hắn sợ dọa đến Anh Lạc Ngưng, cũng sợ bản thân bị cự tuyệt, cho nên một mực cùng đợi thời cơ tốt, nhưng hắn thật không ngờ, chờ đằng đẵng đã nhiều năm.
Hơn nữa năm đó nhảy ra tên hỗn đản Hứa Kính Quốc, đối Anh Lạc Ngưng làm loại chuyện này, ở trong lòng cậu bóng ma vẩn vờ, làm cậu đối nam nhân có một tia sợ hãi, hại hắn phải chờ đợi thêm bốn năm.
Thẳng đến đêm đó ở Dạ Sắc khống chế không được bản thân hôn cậu, hắn mới đột nhiên kinh giác, hắn thật sự đã đợi rất nhiều năm.
Mà hiện tại, hắn không nghĩ đợi, đã muốn nhấm nháp qua Anh Lạc Ngưng mỹ hảo, căn bản quay về không được.
“Lạc Ngưng, ta thật sự không đợi nổi nữa rồi...” Anh Mị Sí có chút đăm chiêu lầm bầm lầu bầu.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng cùng Anh Mị Sí vội vội vàng vàng một trước một sau đi vào Dạ Sắc.
Cảnh tượng trước mắt thật sự vô cùng thê thảm.
Cả không gian lầu một để tiếp khách không có một chỗ nào toàn vẹn, ghế dựa, cái bàn không phải thiếu chân cũng là đứt chân, càng miễn bàn đến ly cốc, chén đĩa gì,những loại rượu sang quý cũng toàn bộ đều bị quăng ném trên mặt đất, tác phẩm không đẹp không giá trị thì cũng phải vất đi, bên trong còn có vài nhân viên bị đả thương trên mặt đất.
Không khó có thể nhận ra nơi này vừa trải qua một đống hỗn loạn phá huỷ.
Nhìn Anh Lạc Ngưng đã tới, một gã nam quan vẫn tránh phía dưới cái bàn cuối cùng mới dám lộ đầu ra, gã vội vàng đem chuyện vừa mới xảy ra nói cho Anh Lạc Ngưng.
Hôm nay là thứ hai, Dạ Sắc cố định hai ngày nghỉ lễ, nhân viên bên trong cũng ít đi, trừ bỏ vài tên bảo tiêu ở ngoài, cũng chỉ có một ít nam, nữ công quan* ngụ ở lầu ba mà thôi.
* Công quan: ám chỉ những người quan hệ thể xác
Buổi chiều ước chừng bốn giờ, mấy công quan tụ ở lầu một uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ, như là có xe đụng phải vào, còn không chưa rõ phát sinh chuyện gì, đã thấy vài tên bảo tiêu bị đánh văng vào trong, sau đó hơn hai mươi tên hắc y cầm dao súng côn gậy vọt vào, bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà hàng, chỉ cần nhìn tới cũng không buông tha, nhóm công quan ngay tại chỗ sợ tới mức bay tán loạn, mặc dù có những người may mắn chạy thoát, nhưng vẫn có vài tên quan công bị mang đi.
Y tính may mắn, tránh ở dưới bàn không bị phát hiện, thừa dịp bọn họ rời đi y mới vội vàng gọi điện cầu cứu, nhưng không dám tùy tiện đi ra ngoài, rất sợ bọn họ quay đầu lại, thẳng đến khi nhìn thấy Anh Lạc Ngưng đến mới an tâm.
Nguyên lai, đây là kệt tác của Lục Phong.
Anh Mị Sí trước tiên đem nhân viên bị thương đi xử lý, còn một đống lộn xộn này, đại khái mất một thời gian dọn dẹp. Lục Phong đúng là khôn khéo, cố ý chọn mấy ngày lễ đến phá hoại, nếu như bình thường, lực lượng canh phòng rất nghiêm ngặt, cũng không đến nỗi sẽ thảm thế này, xem ra hắn tính toán rất tốt.
Mà Anh Lạc Ngưng từ lúc đi vào thủy chung không nói một câu, Anh Mị Sí vừa nhìn cũng biết cậu đang sinh khí, hơn nữa là phi thường sinh khí.
“Lạc Ngưng, có khỏe không?” Anh Mị Sí hỏi.
Nhưng Anh Lạc Ngưng không muốn mở miệng.
Ai, Anh Mị Sí thở dài. Mỗi khi Anh Lạc Ngưng sinh khí, thì cậu sẽ không giống người bình thường chửi ầm lên, mà sẽ giống như bây giờ không nói một câu, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật toàn thân đều tản ra tức giận mãnh liệt.
Cũng khó trách Anh Lạc Ngưng lại sinh khí, nhìn xem cảnh tượng trước mắt này, tổn thất không như bình thường, thảm a...
Anh Lạc Ngưng bắt đầu đi qua đi lại nhìn hàng ngũ, nhìn nhìn tình hình, cuối cùng mới mở miệng.
“Nhị ca, đệ muốn yên tĩnh.”
“Vậy đệ lên lầu đi, ta xử lý một chút chỗ này, từ từ sẽ lên đi tìm đệ.” Anh Mị Sí nghĩ như vậy cũng tốt, nên để cậu một chỗ một chút đi.
“Ân, cám ơn, đệ lên trước.” Thế là Anh Lạc Ngưng đi lên tầng năm.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng ở trong phòng đi qua đi lại.
Vừa mới thấy thảm trạng, cậu cảm thấy quả thật nhanh bị tức điên, hơn nữa lại có vài người bị mang đi, cậu cảm thấy đây không phải là một vấn đề có thể tạm thời gác lại, nếu chậm từng bước, tên lão biến thái kia tuyệt đối sẽ tra tấn chết người của cậu.
Nhưng vấn đề là, hiện tại cậu nên làm gì?
Lục Phong hiển nhiên nhằm vào lần trước y bị khuất nhục* mà đến, bằng không cũng không hành động nhanh như thế.
*Khuất nhục: áp bức và lăng nhục.
Vốn không cần lo ngại nhiều, nhưng hiện tại biết phía sau còn có Hứa Kính Quốc, nhiều ít nên phòng bị, hơn nữa Lục Phong không hề cố kỵ dám động đến địa bàn bọn họ, trong đó nhất định có âm mưu, nếu tùy tiện hành động, cũng không phải sáng suốt.
Nhưng Lục Phong lại mang người của cậu đi, cậu cho dù có thể coi thường tổn thất này, cũng không thể không lo lắng những nhân viên một sớm một tối.
Cho dù cậu nghĩ thế nào, đều cảm thấy đau đầu, dường như không thể vẹn toàn đôi đường, nếu cậu rơi vào nguy hiểm, cậu chính là người phải hy sinh. Đương nhiên lúc này là không có khả năng, cho dù cậu muốn đi, các ca ca cũng không cho cậu làm như thế, còn những người kia, cũng không phải cậu không muốn cứu. ( Đoạn này chém hơi nhiều, vì ý chung chung quá).
Anh Lạc Ngưng có điểm phiền toái đưa tay đánh song cửa vài lần, giờ phút này rất khinh bản thân vô năng vô lực.
Có lẽ cậu đã không phát hiện Anh Mị Sí xuất hiện, thẳng đến khi tay bị một cỗ lực ấm áp bắt lấy mới đột nhiên quay qua.