Thấy Anh Lạc Ngưng lại không nói gì, Anh Mị Sí đem đầu cậu kéo qua dựa vào bả vai mình, nhỏ giọng đối cậu:
“Anh đã biết, là anh không đúng, em cũng đừng tức giận?”
Anh Lạc Ngưng tuy rằng vẫn không nói, nhưng là cũng không đẩy hắn ra, Anh Mị Sí biết, tức giận của cậu đã tiêu đi không ít.
“Như vậy, có thể cho anh xem miệng vết thương đi?”
Thân thủ Anh Mị Sí kéo chăn ra, Anh Lạc Ngưng cũng không có phản kháng.
Chân Anh Lạc Ngưng lộ ra trong nháy mắt, Anh Mị Sí cảm thấy tim bị thắt lại, tuy rằng nhìn không tới miệng vết thương, nhưng cẳng chân mảnh khảnh bị băng vải gắt gao lấy, hắn nhìn đều cảm thấy thương xót.
Hắn cùng đại ca từ nhỏ đã siêu cấp bảo hộ Anh Lạc Ngưng, tuyệt đối không cho cậu bị thương, nhưng hiện giờ lại bởi vì hắn, làm Anh Lạc Ngưng bị thương, hắn vừa không đau cũng thực áy náy.
“Lạc Ngưng, thực xin lỗi, làm em bị thương...” Nếu người bị thương là hắn thì tốt rồi, Anh Mị Sí nghĩ.
Anh Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy Anh Mị Sí lại đang thổi phồng, hắn cùng đại ca từ nhỏ chính là như vậy, vết thương nho nhỏ đều có thể bị bọn họ nói như rất nghiêm trọng.
“Không có việc gì, cũng không phải vết thương lớn gì.” Anh Lạc Ngưng muốn an ủi hắn không có việc gì.
“Cái gì mà lớn với nhỏ? Vạn nhất lưu lại vết sẹo thì sao!” Anh Mị Sí một chút cũng không cảm thấy đây là vết thương nhỏ!
“Vậy thì sao nào, trên người có một, hai vết sẹo cũng bình thường đi?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy không bị thương mới là kỳ quái đi?
“Trên người em có vết sẹo khác?” Anh Mị Sí nghe cậu nói vậy, nghĩ nghĩ sao cậu bị thương, hắn sao lại không biết? ( ta thực thích lý do vết sẹo =))~).
Anh Lạc Ngưng bị hắn hỏi ngược lại có điểm ngốc trụ, nhưng cậu vẫn cố gắng hồi tưởng lại, nói thật ra, cậu cũng không muốn chịu qua vết thương nào, dù sao vẫn được bảo hộ rất khá.
“Hẳn là... Không có đi?” Anh Lạc Ngưng lưỡng lự nói.
“Cái gì mà hẳn là?” Anh Mị Sí không hờn giận, hắn tuyệt không cho phép trên người Anh Lạc Ngưng có vết sẹo nào.
“Hẳn là chính là hẳn là, em không biết.” Làm ơn, hắn sao có thể đi chú ý nhiều như vậy?
“Không được, anh kiểm tra xem!” Anh Mị Sí càng nghĩ càng không ổn, hắn nhất định phải chính mắt nhìn thấy.
“Kiểm tra cái gì?” Anh Lạc Ngưng không hiểu, hắn muốn kiểm tra cái gì? Sao lại kiểm tra?
Anh Mị Sí xoay ngang thân thể cậu, tính toán cởi quần áo của cậu, nhận thấy ý đồ của Anh Mị Sí, Anh Lạc Ngưng sống chết cầm lấy nút áo trước ngực, không cho Anh Mị Sí thoát.
“Anh không có việc gì thoát quần áo em làm gì?” Anh Lạc Ngưng không thể tin được Anh Mị Sí cư nhiên muốn thoát quần áo cậu.
“Cho anh xác định một chút là được rồi.” Anh Mị Sí rất kiên trì nhất định phải xác nhận, động thủ muốn thoát quần áo Anh Lạc Ngưng.
Vốn, hắn chỉ muốn nhìn trên người Anh Lạc Ngưng có vết sẹo nào khác không, nhưng hắn phát hiện hắn thật sự không nên làm như vậy...
Nút áo của Anh Lạc Ngưng bị hắn cởi tới một nửa, lộ ra một tảng da thịt tuyết trắng, phảng phất còn loáng thoáng thấy điểm nhỏ trước ngực.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy ý thức giống như bị gì đó cắt đứt.
Anh Lạc Ngưng bị hắn cởi một mạch như vậy, không khỏi đỏ bừng mặt, cậu cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt người khác bại lộ thân thể, cho dù bọn họ đều là huynh đệ cậu cũng chưa từng bại lộ, huống chi lại là ở trước mặt Anh Mị Sí...
“Dừng tay, Anh Mị Sí.” Anh Lạc Ngưng không được tự nhiên nói, ý đồ ngăn cản hắn.
Giờ phút này Anh Mị Sí căn bản thả tay không được, thậm chí còn tiếp tục cởi bỏ nút áo, hắn muốn thấy càng nhiều rõ ràng hơn...
“Cho anh xem xem...” Anh Mị Sí nhịn không được thốt ra.
Anh Lạc Ngưng nhíu mày, xem thì xem có tất yếu nói kích tình như thế không??
Áo trên người bị Anh Mị Sí cởi sạch sẽ, hắn lúc này mới vừa lòng nhìn thân thể trước mắt, hắn cùng đại ca quả nhiên che chở rất khá, trên người không có một tia vết sẹo, màu da trắng nõn lại đẹp đến hắn cũng không rời mắt.
Cơ hồ không thể khắc chế, ánh mắt hắn dừng ở điểm nhỏ trước ngực cậu, tay phải trực tiếp xoa tiểu điểm đỏ kia, ngón tay cái với ngón trỏ cùng nhau bóp nhẹ.
Đối mặt với Anh Mị Sí đột nhiên hành động, Anh Lạc Ngưng sợ hãi, cậu bắt đầu giãy dụa lung tung, ra sức muốn đẩy Anh Mị Sí ra.
“Anh làm gì a...” Thân thể đột nhiên bị xâm phạm, Anh Lạc Ngưng cảm thấy có điểm sợ hãi.
Anh Mị Sí sợ cậu lộn xộn đụng đến miệng vết thương, tay trái một trảo, liền đưa hai tay cậu hướng lên trên ngăn chặn.
“Lạc Ngưng... Đừng lộn xộn...” Anh Mị Sí không muốn thương tổn đến cậu.
Tay phải Anh Mị Sí tiếp tục kích thích tiểu điểm đỏ trước ngực cậu, phát hiện nó dần dần sưng lên, liền mở miệng một ngụm ngậm vào.
Thân thể Anh Lạc Ngưng run run, cậu biết Anh Mị Sí đang đối chính mình làm gì, nói thật ra, cậu cũng không sợ Anh Mị Sí sẽ làm cậu bị thương, nhưng cậu chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, cũng không biết kế tiếp còn có thể phát sinh cái gì, cái này làm cho cậu sợ hãi.
Hơn nữa rõ ràng cảm thấy nếu tiếp tục sẽ không được, nhưng bản thân lại không muốn đẩy hắn ra.
Anh Mị Sí bắt đầu khẽ cắn cậu, tay phải xoa bên kia.
“Ngô...” Anh Lạc Ngưng chịu không nổi điểm nhỏ bị hắn đùa giỡn, bắt đầu hô hấp không quy luật, thân thể gần như nhũn ra.
Anh Mị Sí nhìn Anh Lạc Ngưng không từ chối, thế là buông tay bị hắn khống chế, thân thủ cũng kéo dây cột tóc Anh lạc Ngưng ra, một đầu mái tóc đen thản nhiên bao phủ ở trên da thịt tuyết trắng.
“Em thật sự đẹp quá, Lạc Ngưng của ta...”
Anh Mị Sí không có lời nào để hình dung giờ phút này Anh Lạc Ngưng có bao nhiêu đẹp, màu tóc dài đen bóng ngược lại có vẻ làm cậu trắng nõn hơn, hơn nữa cả người có chứa một cỗ khí không thể nói ra, hắn lần đầu tiên cảm thấy, mái tóc được lưu giữ lâu thế quả nhiên có giá trị.
Anh Mị Sí kéo Anh Lạc Ngưng vào trong lòng, cúi đầu gặm cắn lên môi cậu.
Hắn đem đầu lưỡi vói vào bên trong cậu, khi liếm khi cắn, còn cố ý phát ra thanh âm *** mĩ, hai tay cũng không an phận ở sau lưng cậu lại nhu lại niết.
Khi Anh Mị Sí đem môi rời khỏi, có một đường chỉ bạc dọc theo khoé miệng Anh Lạc Ngưng chảy xuống.
“Anh... Mị... Sí....” Kỳ thật Anh Lạc Ngưng muốn quát hắn, nhưng lời nói lại có vẻ vô lực.
Anh Mị Sí tiếp tục tiến công xuống dưới, hôn cổ cậu, cắn cắn cái lỗ tai cậu, mỗi một cái động tác đều làm Anh Lạc Ngưng run rẩy, đương nhiên chính cậu cũng rất hưng phấn.
Đột nhiên mắt hắn thấy giữa đùi Anh Lạc Ngưng hơi hơi nhô lên, hắn biết Anh Lạc Ngưng bắt đầu có phản ứng.
Thân thủ hắn sờ xuống dục vọng của cậu.
Cảm giác được tay Anh Mị Sí, Anh Lạc Ngưng không tự giác kẹp chặt hai chân.
“Nơi đó... Không cần...” Anh Lạc Ngưng cảm thấy xấu hổ đến chết, nhưng Anh Mị Sí cũng không chịu buông tay.
Anh Mị Sí vặn bung chân cậu ra, kéo quần cậu xuống, lộ ra vật lồi lên của cậu.
“Yên tâm, anh sẽ cho em thoải mái, Lạc Ngưng....” Anh Mị Sí hống cậu. ( Câu nói được ghi vào truyền thuyết =v=).
Tay hắn bắt đầu ở phân thân cậu bộ lộng, cho tới bây giờ cậu không có bị đối đãi như vậy, không rõ ràng là thoải mái hay là đau đớn chỉ ư ư a a lên.
Anh Mị Sí ở giây tiếp theo cúi đầu đưa phân thân nóng rực của cậu ngậm vào miệng.
“A... Không cần... Thế... Này....” Anh Lạc Ngưng cảm thấy đột nhiên có một cỗ nhiệt ấm áp xỏ xuyên qua cậu.
Anh Mị Sí phun ra nuốt vào phân thân cậu, dường như đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị, tiếng vang *** mĩ vang quanh quẩn trong phòng, tay miệng cùng hoạt động, có đôi khi niết hai khỏa cầu của cậu, có đôi khi lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, có đôi khi dùng răng nanh cắn cắn nhẹ, có đôi khi ngậm cả vào miệng mút lấy, làm cho cậu vừa thoải mái lại vừa đau đớn.
“Ư.... A a.... Ân....” Anh Lạc Ngưng chỉ có thể không ngừng phát ra thanh âm làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Anh Mị Sí làm tốc độ nhanh hơn, Anh Lạc Ngưng cảm thấy chịu không nổi, đĩnh động thân, chất lỏng ấm áp liền phóng ra ngoài, toàn bộ vào miệng Anh Mị Sí.
Anh Mị Sí lúc này mới vừa lòng ly khai phân thân cậu, quay đầu phun chất lỏng trong miệng ra.
“Ô... Thực xin lỗi...” Anh Lạc Ngưng bụm mặt, cậu cư nhiên bắn, còn bắn ở miệng Anh Mị Sí.
“Anh đã biết, là anh không đúng, em cũng đừng tức giận?”
Anh Lạc Ngưng tuy rằng vẫn không nói, nhưng là cũng không đẩy hắn ra, Anh Mị Sí biết, tức giận của cậu đã tiêu đi không ít.
“Như vậy, có thể cho anh xem miệng vết thương đi?”
Thân thủ Anh Mị Sí kéo chăn ra, Anh Lạc Ngưng cũng không có phản kháng.
Chân Anh Lạc Ngưng lộ ra trong nháy mắt, Anh Mị Sí cảm thấy tim bị thắt lại, tuy rằng nhìn không tới miệng vết thương, nhưng cẳng chân mảnh khảnh bị băng vải gắt gao lấy, hắn nhìn đều cảm thấy thương xót.
Hắn cùng đại ca từ nhỏ đã siêu cấp bảo hộ Anh Lạc Ngưng, tuyệt đối không cho cậu bị thương, nhưng hiện giờ lại bởi vì hắn, làm Anh Lạc Ngưng bị thương, hắn vừa không đau cũng thực áy náy.
“Lạc Ngưng, thực xin lỗi, làm em bị thương...” Nếu người bị thương là hắn thì tốt rồi, Anh Mị Sí nghĩ.
Anh Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy Anh Mị Sí lại đang thổi phồng, hắn cùng đại ca từ nhỏ chính là như vậy, vết thương nho nhỏ đều có thể bị bọn họ nói như rất nghiêm trọng.
“Không có việc gì, cũng không phải vết thương lớn gì.” Anh Lạc Ngưng muốn an ủi hắn không có việc gì.
“Cái gì mà lớn với nhỏ? Vạn nhất lưu lại vết sẹo thì sao!” Anh Mị Sí một chút cũng không cảm thấy đây là vết thương nhỏ!
“Vậy thì sao nào, trên người có một, hai vết sẹo cũng bình thường đi?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy không bị thương mới là kỳ quái đi?
“Trên người em có vết sẹo khác?” Anh Mị Sí nghe cậu nói vậy, nghĩ nghĩ sao cậu bị thương, hắn sao lại không biết? ( ta thực thích lý do vết sẹo =))~).
Anh Lạc Ngưng bị hắn hỏi ngược lại có điểm ngốc trụ, nhưng cậu vẫn cố gắng hồi tưởng lại, nói thật ra, cậu cũng không muốn chịu qua vết thương nào, dù sao vẫn được bảo hộ rất khá.
“Hẳn là... Không có đi?” Anh Lạc Ngưng lưỡng lự nói.
“Cái gì mà hẳn là?” Anh Mị Sí không hờn giận, hắn tuyệt không cho phép trên người Anh Lạc Ngưng có vết sẹo nào.
“Hẳn là chính là hẳn là, em không biết.” Làm ơn, hắn sao có thể đi chú ý nhiều như vậy?
“Không được, anh kiểm tra xem!” Anh Mị Sí càng nghĩ càng không ổn, hắn nhất định phải chính mắt nhìn thấy.
“Kiểm tra cái gì?” Anh Lạc Ngưng không hiểu, hắn muốn kiểm tra cái gì? Sao lại kiểm tra?
Anh Mị Sí xoay ngang thân thể cậu, tính toán cởi quần áo của cậu, nhận thấy ý đồ của Anh Mị Sí, Anh Lạc Ngưng sống chết cầm lấy nút áo trước ngực, không cho Anh Mị Sí thoát.
“Anh không có việc gì thoát quần áo em làm gì?” Anh Lạc Ngưng không thể tin được Anh Mị Sí cư nhiên muốn thoát quần áo cậu.
“Cho anh xác định một chút là được rồi.” Anh Mị Sí rất kiên trì nhất định phải xác nhận, động thủ muốn thoát quần áo Anh Lạc Ngưng.
Vốn, hắn chỉ muốn nhìn trên người Anh Lạc Ngưng có vết sẹo nào khác không, nhưng hắn phát hiện hắn thật sự không nên làm như vậy...
Nút áo của Anh Lạc Ngưng bị hắn cởi tới một nửa, lộ ra một tảng da thịt tuyết trắng, phảng phất còn loáng thoáng thấy điểm nhỏ trước ngực.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy ý thức giống như bị gì đó cắt đứt.
Anh Lạc Ngưng bị hắn cởi một mạch như vậy, không khỏi đỏ bừng mặt, cậu cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt người khác bại lộ thân thể, cho dù bọn họ đều là huynh đệ cậu cũng chưa từng bại lộ, huống chi lại là ở trước mặt Anh Mị Sí...
“Dừng tay, Anh Mị Sí.” Anh Lạc Ngưng không được tự nhiên nói, ý đồ ngăn cản hắn.
Giờ phút này Anh Mị Sí căn bản thả tay không được, thậm chí còn tiếp tục cởi bỏ nút áo, hắn muốn thấy càng nhiều rõ ràng hơn...
“Cho anh xem xem...” Anh Mị Sí nhịn không được thốt ra.
Anh Lạc Ngưng nhíu mày, xem thì xem có tất yếu nói kích tình như thế không??
Áo trên người bị Anh Mị Sí cởi sạch sẽ, hắn lúc này mới vừa lòng nhìn thân thể trước mắt, hắn cùng đại ca quả nhiên che chở rất khá, trên người không có một tia vết sẹo, màu da trắng nõn lại đẹp đến hắn cũng không rời mắt.
Cơ hồ không thể khắc chế, ánh mắt hắn dừng ở điểm nhỏ trước ngực cậu, tay phải trực tiếp xoa tiểu điểm đỏ kia, ngón tay cái với ngón trỏ cùng nhau bóp nhẹ.
Đối mặt với Anh Mị Sí đột nhiên hành động, Anh Lạc Ngưng sợ hãi, cậu bắt đầu giãy dụa lung tung, ra sức muốn đẩy Anh Mị Sí ra.
“Anh làm gì a...” Thân thể đột nhiên bị xâm phạm, Anh Lạc Ngưng cảm thấy có điểm sợ hãi.
Anh Mị Sí sợ cậu lộn xộn đụng đến miệng vết thương, tay trái một trảo, liền đưa hai tay cậu hướng lên trên ngăn chặn.
“Lạc Ngưng... Đừng lộn xộn...” Anh Mị Sí không muốn thương tổn đến cậu.
Tay phải Anh Mị Sí tiếp tục kích thích tiểu điểm đỏ trước ngực cậu, phát hiện nó dần dần sưng lên, liền mở miệng một ngụm ngậm vào.
Thân thể Anh Lạc Ngưng run run, cậu biết Anh Mị Sí đang đối chính mình làm gì, nói thật ra, cậu cũng không sợ Anh Mị Sí sẽ làm cậu bị thương, nhưng cậu chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, cũng không biết kế tiếp còn có thể phát sinh cái gì, cái này làm cho cậu sợ hãi.
Hơn nữa rõ ràng cảm thấy nếu tiếp tục sẽ không được, nhưng bản thân lại không muốn đẩy hắn ra.
Anh Mị Sí bắt đầu khẽ cắn cậu, tay phải xoa bên kia.
“Ngô...” Anh Lạc Ngưng chịu không nổi điểm nhỏ bị hắn đùa giỡn, bắt đầu hô hấp không quy luật, thân thể gần như nhũn ra.
Anh Mị Sí nhìn Anh Lạc Ngưng không từ chối, thế là buông tay bị hắn khống chế, thân thủ cũng kéo dây cột tóc Anh lạc Ngưng ra, một đầu mái tóc đen thản nhiên bao phủ ở trên da thịt tuyết trắng.
“Em thật sự đẹp quá, Lạc Ngưng của ta...”
Anh Mị Sí không có lời nào để hình dung giờ phút này Anh Lạc Ngưng có bao nhiêu đẹp, màu tóc dài đen bóng ngược lại có vẻ làm cậu trắng nõn hơn, hơn nữa cả người có chứa một cỗ khí không thể nói ra, hắn lần đầu tiên cảm thấy, mái tóc được lưu giữ lâu thế quả nhiên có giá trị.
Anh Mị Sí kéo Anh Lạc Ngưng vào trong lòng, cúi đầu gặm cắn lên môi cậu.
Hắn đem đầu lưỡi vói vào bên trong cậu, khi liếm khi cắn, còn cố ý phát ra thanh âm *** mĩ, hai tay cũng không an phận ở sau lưng cậu lại nhu lại niết.
Khi Anh Mị Sí đem môi rời khỏi, có một đường chỉ bạc dọc theo khoé miệng Anh Lạc Ngưng chảy xuống.
“Anh... Mị... Sí....” Kỳ thật Anh Lạc Ngưng muốn quát hắn, nhưng lời nói lại có vẻ vô lực.
Anh Mị Sí tiếp tục tiến công xuống dưới, hôn cổ cậu, cắn cắn cái lỗ tai cậu, mỗi một cái động tác đều làm Anh Lạc Ngưng run rẩy, đương nhiên chính cậu cũng rất hưng phấn.
Đột nhiên mắt hắn thấy giữa đùi Anh Lạc Ngưng hơi hơi nhô lên, hắn biết Anh Lạc Ngưng bắt đầu có phản ứng.
Thân thủ hắn sờ xuống dục vọng của cậu.
Cảm giác được tay Anh Mị Sí, Anh Lạc Ngưng không tự giác kẹp chặt hai chân.
“Nơi đó... Không cần...” Anh Lạc Ngưng cảm thấy xấu hổ đến chết, nhưng Anh Mị Sí cũng không chịu buông tay.
Anh Mị Sí vặn bung chân cậu ra, kéo quần cậu xuống, lộ ra vật lồi lên của cậu.
“Yên tâm, anh sẽ cho em thoải mái, Lạc Ngưng....” Anh Mị Sí hống cậu. ( Câu nói được ghi vào truyền thuyết =v=).
Tay hắn bắt đầu ở phân thân cậu bộ lộng, cho tới bây giờ cậu không có bị đối đãi như vậy, không rõ ràng là thoải mái hay là đau đớn chỉ ư ư a a lên.
Anh Mị Sí ở giây tiếp theo cúi đầu đưa phân thân nóng rực của cậu ngậm vào miệng.
“A... Không cần... Thế... Này....” Anh Lạc Ngưng cảm thấy đột nhiên có một cỗ nhiệt ấm áp xỏ xuyên qua cậu.
Anh Mị Sí phun ra nuốt vào phân thân cậu, dường như đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị, tiếng vang *** mĩ vang quanh quẩn trong phòng, tay miệng cùng hoạt động, có đôi khi niết hai khỏa cầu của cậu, có đôi khi lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, có đôi khi dùng răng nanh cắn cắn nhẹ, có đôi khi ngậm cả vào miệng mút lấy, làm cho cậu vừa thoải mái lại vừa đau đớn.
“Ư.... A a.... Ân....” Anh Lạc Ngưng chỉ có thể không ngừng phát ra thanh âm làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Anh Mị Sí làm tốc độ nhanh hơn, Anh Lạc Ngưng cảm thấy chịu không nổi, đĩnh động thân, chất lỏng ấm áp liền phóng ra ngoài, toàn bộ vào miệng Anh Mị Sí.
Anh Mị Sí lúc này mới vừa lòng ly khai phân thân cậu, quay đầu phun chất lỏng trong miệng ra.
“Ô... Thực xin lỗi...” Anh Lạc Ngưng bụm mặt, cậu cư nhiên bắn, còn bắn ở miệng Anh Mị Sí.