Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Anh Lạc Ngưng buột miệng cho vào, cậu còn đang suy nghĩ vấn đề khó khó giải kia.
Thẳng đến khi mặt Anh Mị Sí ở trước mặt cậu phóng đại mới phản ứng lại, vội vàng muốn từ trên giường đứng dậy, lại vừa lúc cùng Anh Mị Sí va đầu vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy rất lớn.
“Ngô... Đau....” Anh Lạc Ngưng ôm đầu, ngẩng đầu vừa thấy, Anh Mị Sí cũng ôm đầu.
Anh Lạc Ngưng vốn đang sợ nhìn Anh Mị Sí sẽ rất xấu hổ, lại bởi vì va chạm này, làm cậu nhịn không được bật cười.
Anh Mị Sí xem Anh Lạc Ngưng cười, nhất thời cũng phát giác chút thoải mái, lúc trên đường hắn còn lo lắng cậu không muốn để ý tới chính mình.
“Lạc Ngưng, thân thể em có khỏe không?” Anh Mị Sí mở miệng trước.
“Chân thương? Anh không phải xem qua?” Anh Lạc Ngưng bị hắn hỏi không khỏi mạc danh kỳ diệu.
“Ách... Anh không phải nói chân thương, anh là nói...” Anh Mị Sí nhìn nhìn tính ám chỉ nửa người dưới của cậu.
Anh Lạc Ngưng lúc này mới hiểu ngầm hắn ám chỉ cái gì, mặt chịu không được đỏ lên.
“Không... Không có chuyện gì nữa...” Anh Lạc Ngưng nói không được tự nhiên.
“Thật sự? Nhưng mà... Em tối hôm qua ngất đi.” Anh Mị Sí chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Dưới đáy lòng cậu hò hét, hắn nhất định phải cùng cậu thảo luận vấn đề này sao? Cậu đã muốn làm như không có việc gì, bằng không cậu sao có thể đối mặt hắn?
“Em nói không gì thì sẽ không có gì, anh cũng vậy, không có việc gì thì ra ngoài.” Anh Lạc Ngưng bắt đẩy hắn xuống giường, muốn đuổi hắn đi.
“Nhưng... Chờ... Lạc Ngưng... Mặt của em sao hồng như vậy...? Phát sốt...?” Anh Mị Sí cúi đầu, đưa cái trán hắn dựa vào trán cậu.
Anh Mị Sí bất thình lình hành động thân mật, làm cậu lại càng đỏ bừng mặt, cậu đều có thể biết mặt có bao nhiêu nóng.
Hắn vẫn không hiểu tâm tư của cậu, nhìn mặt cậu càng ngày càng hồng lại lo lắng, duỗi thân sờ mặt cậu.
“Lạc Ngưng, em không thoải mái?”
“Em thật sự không có việc gì...” Anh Lạc Ngưng đẩy hắn ra, không muốn Anh Mị Sí tới gần cậu nữa, hắn không có việc gì thì cũng phải có việc khác...
Anh Mị Sí vốn nghĩ Anh Lạc Ngưng là do chuyện tối qua nên không thoải mái, nhưng là lại cảm thấy là lạ, vừa mới chạm trán cậu nhưng không giống phát sốt a, khuôn mặt hồng hồng như vậy nói không có gì thì cũng là có.
Hắn lại lại nhìn mặt cậu, nhưng Anh Lạc Ngưng lại quay đầu sang hướng khác.
Đột nhiên, hắn cảm thấy hắn dường như phát hiện ra cái gì.
Anh Lạc Ngưng là đang thẹn thùng!
Nhưng mà, vì sao xấu hổ?
Vì kiểm chứng ý nghĩ của chính mình, Anh Mị Sí lần thứ hai dựa vào Anh Lạc Ngưng rất gần, cố ý đem mặt đối cậu thổi khí, nhẹ nhàng gọi cậu.
“Lạc Ngưng...”
Anh Lạc Ngưng chỉ thấy tim đập dồn dập đầu bắt đầu có điểm choáng váng, hai tay nắm chặt quyền.
“Anh không cần như vậy...” Anh Lạc Ngưng nói, lại muốn đẩy hắn ra.
“Anh có như thế sao?” Anh Mị Sí bất động, như trước đối mặt cậu phun ra hơi thở ấm áp.
“Anh Mị Sí!” Anh Lạc Ngưng đành phải lui về sau một chút, để tránh cùng hắn quá thân cận.
Nhìn Anh Lạc Ngưng lui về sau, giống như muốn cách xa mình, điều này làm cho hắn bị tổn thương nhỏ.
“Lạc Ngưng, em rất chán ghét anh sao?” Anh Mị Sí hỏi cậu.
“Không có... Chán ghét a...” Anh Lạc Ngưng không biết tại sao hắn hỏi như thế, nhưng ăn ngay nói thật là được.
Anh Mị Sí tự hỏi một chút, lại tiếp tục hỏi.
“Vậy Lạc Ngưng, em thích anh sao?”
Anh Lạc Ngưng nhưng thật ra mở to hai mắt lăng lăng nhìn hắn. Hắn vừa mới nói cái gì?
Anh Mị Sí thấy cậu không nói, chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục nói.
“Lạc Ngưng, em không thích anh sao? Anh, thích em.”
Anh Mị Sí thình lình thông báo làm trong đầu cậu bùng nổ, cậu muốn nói gì đó lại phát hiện không thể nói được, vẫn chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn hắn.
Anh Mị Sí ôm quyết tâm lớn lao thông báo, nhưng hắn xem biểu tình của cậu, thật sự nhìn không ra cậu suy nghĩ gì? Vạn nhất Anh Lạc Ngưng không tiếp thụ tình cảm của hắn, hắn nên làm sao? Nghĩ vậy hắn càng khẩn trương lên.
Nhưng Anh Lạc Ngưng trước mắt vẫn không mở miệng.
Anh Mị Sí chịu không nổi trầm mặc làm hắn hít thở không thông, lại mở miệng lần thứ hai.
“Thích anh đi, Lạc Ngưng.”
Đương nhiên, Anh Lạc Ngưng lại là sửng sốt.
Này tính là gì? Vì sao cậu cảm thấy hắn căn bản không cho cậu cơ hội trả lời không thích, ngẫm lại cũng quá buồn cười, nhưng mà, cũng rất có phong cách nhất quán của Anh Mị Sí.
“Em đương nhiên thích anh, tựa như em cũng thích những người khác.” Anh Lạc Ngưng cuối cùng mở miệng, đáp án như Anh Mị Sí suy đoán.
Anh Lạc Ngưng sợ hãi, sợ Anh Mị Sí chỉ đang đùa với cậu mà thôi, dù sao đã nhiều năm hắn luôn như vậy, cậu không dám lộ ra nhiều tâm ý, sợ cả hai sẽ khó xử.
Nghe Anh Lạc Ngưng trả lời, Anh Mị Sí cảm thấy có điểm đã bị đả kích, chẳng lẽ cậu đối với mình chỉ như tình cảm huynh đê sao?
“Lạc Ngưng, em xem ta là ca ca sao?”
“Anh... Đương nhiên là ca ca... Bằng không còn có thể là gì?” Anh Lạc Ngưng cúi đầu, tránh cho chạm đến tầm mắt hắn, để tránh hắn phát hiện cậu đang chột dạ.
“Nhưng mà Lạc Ngưng, ta không thể liền đem em trở thành đệ đệ của anh.” Anh Mị Sí nói rất khẳng định.
“Anh... Đây là ý gì?” Trái tim Anh Lạc Ngưng căng thẳng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ý của ta là, Lạc Ngưng, anh yêu em, anh muốn em, em không thể xem là đệ đệ anh.” Anh Mị Sí nâng đầu cậu lên, buộc cậu cùng chính mình đối diện.
Anh Lạc Ngưng hít một hơi, có điểm không thể tin được, đây là thật chăng? Hay cậu chỉ đang mơ?
Cậu nhịn không được nhéo đùi một phen, đau...
Anh Mị Sí lại bắt lấy tay cậu, muốn cậu một lần nữa đối diện hắn.
“Lạc Ngưng, thuộc về anh đi! Anh sẽ không cho em cùng người khác một chỗ.”
Lần này, Anh Lạc Ngưng nhịn không được bật cười.
Lại tới nữa, không cho cậu quyền lợi cự tuyệt.
“Cười cái gì? Lạc Ngưng, anh là thật sự.” Anh Mị Sí lo lắng cậu tưởng là hắn đùa giỡn, vội vàng giải thích.
Anh Lạc Ngưng hít vào một hơi, ánh mắt cuối cùng dám đối diện với hắn.
“Anh thật sự... Thích em sao?”
“Chỉ dùng thích cũng không đủ để hình dung, anh yêu em, Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí lại một câu sốt ruột thông báo.
Anh Lạc Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định thuận theo ý trái tim.
“Vậy... Anh phải đối em tốt một chút...” Anh Lạc Ngưng oai đầu dựa vào bả vai hắn.
Trong nháy mắt Anh Mị Sí mất phản ứng.
“Sau này, anh chính là của em.” Anh Lạc Ngưng nhỏ giọng nói.
Giờ khắc này, Anh Mị Sí cuối cùng mới hiểu được.
Ai, Lạc Ngưng chính là không chịu nói thẳng cậu cũng thích hắn, chỉ muốn quanh co lòng vòng sao? Nhưng mà không sao cả, chỉ cần hắn biết Lạc Ngưng thích hắn là được.
Anh Mị Sí gắt gao ôm cậu, tình cảm hắn lưu luyến cuối cùng cũng đâm hoa kết trái.
Thẳng đến khi mặt Anh Mị Sí ở trước mặt cậu phóng đại mới phản ứng lại, vội vàng muốn từ trên giường đứng dậy, lại vừa lúc cùng Anh Mị Sí va đầu vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy rất lớn.
“Ngô... Đau....” Anh Lạc Ngưng ôm đầu, ngẩng đầu vừa thấy, Anh Mị Sí cũng ôm đầu.
Anh Lạc Ngưng vốn đang sợ nhìn Anh Mị Sí sẽ rất xấu hổ, lại bởi vì va chạm này, làm cậu nhịn không được bật cười.
Anh Mị Sí xem Anh Lạc Ngưng cười, nhất thời cũng phát giác chút thoải mái, lúc trên đường hắn còn lo lắng cậu không muốn để ý tới chính mình.
“Lạc Ngưng, thân thể em có khỏe không?” Anh Mị Sí mở miệng trước.
“Chân thương? Anh không phải xem qua?” Anh Lạc Ngưng bị hắn hỏi không khỏi mạc danh kỳ diệu.
“Ách... Anh không phải nói chân thương, anh là nói...” Anh Mị Sí nhìn nhìn tính ám chỉ nửa người dưới của cậu.
Anh Lạc Ngưng lúc này mới hiểu ngầm hắn ám chỉ cái gì, mặt chịu không được đỏ lên.
“Không... Không có chuyện gì nữa...” Anh Lạc Ngưng nói không được tự nhiên.
“Thật sự? Nhưng mà... Em tối hôm qua ngất đi.” Anh Mị Sí chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Dưới đáy lòng cậu hò hét, hắn nhất định phải cùng cậu thảo luận vấn đề này sao? Cậu đã muốn làm như không có việc gì, bằng không cậu sao có thể đối mặt hắn?
“Em nói không gì thì sẽ không có gì, anh cũng vậy, không có việc gì thì ra ngoài.” Anh Lạc Ngưng bắt đẩy hắn xuống giường, muốn đuổi hắn đi.
“Nhưng... Chờ... Lạc Ngưng... Mặt của em sao hồng như vậy...? Phát sốt...?” Anh Mị Sí cúi đầu, đưa cái trán hắn dựa vào trán cậu.
Anh Mị Sí bất thình lình hành động thân mật, làm cậu lại càng đỏ bừng mặt, cậu đều có thể biết mặt có bao nhiêu nóng.
Hắn vẫn không hiểu tâm tư của cậu, nhìn mặt cậu càng ngày càng hồng lại lo lắng, duỗi thân sờ mặt cậu.
“Lạc Ngưng, em không thoải mái?”
“Em thật sự không có việc gì...” Anh Lạc Ngưng đẩy hắn ra, không muốn Anh Mị Sí tới gần cậu nữa, hắn không có việc gì thì cũng phải có việc khác...
Anh Mị Sí vốn nghĩ Anh Lạc Ngưng là do chuyện tối qua nên không thoải mái, nhưng là lại cảm thấy là lạ, vừa mới chạm trán cậu nhưng không giống phát sốt a, khuôn mặt hồng hồng như vậy nói không có gì thì cũng là có.
Hắn lại lại nhìn mặt cậu, nhưng Anh Lạc Ngưng lại quay đầu sang hướng khác.
Đột nhiên, hắn cảm thấy hắn dường như phát hiện ra cái gì.
Anh Lạc Ngưng là đang thẹn thùng!
Nhưng mà, vì sao xấu hổ?
Vì kiểm chứng ý nghĩ của chính mình, Anh Mị Sí lần thứ hai dựa vào Anh Lạc Ngưng rất gần, cố ý đem mặt đối cậu thổi khí, nhẹ nhàng gọi cậu.
“Lạc Ngưng...”
Anh Lạc Ngưng chỉ thấy tim đập dồn dập đầu bắt đầu có điểm choáng váng, hai tay nắm chặt quyền.
“Anh không cần như vậy...” Anh Lạc Ngưng nói, lại muốn đẩy hắn ra.
“Anh có như thế sao?” Anh Mị Sí bất động, như trước đối mặt cậu phun ra hơi thở ấm áp.
“Anh Mị Sí!” Anh Lạc Ngưng đành phải lui về sau một chút, để tránh cùng hắn quá thân cận.
Nhìn Anh Lạc Ngưng lui về sau, giống như muốn cách xa mình, điều này làm cho hắn bị tổn thương nhỏ.
“Lạc Ngưng, em rất chán ghét anh sao?” Anh Mị Sí hỏi cậu.
“Không có... Chán ghét a...” Anh Lạc Ngưng không biết tại sao hắn hỏi như thế, nhưng ăn ngay nói thật là được.
Anh Mị Sí tự hỏi một chút, lại tiếp tục hỏi.
“Vậy Lạc Ngưng, em thích anh sao?”
Anh Lạc Ngưng nhưng thật ra mở to hai mắt lăng lăng nhìn hắn. Hắn vừa mới nói cái gì?
Anh Mị Sí thấy cậu không nói, chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục nói.
“Lạc Ngưng, em không thích anh sao? Anh, thích em.”
Anh Mị Sí thình lình thông báo làm trong đầu cậu bùng nổ, cậu muốn nói gì đó lại phát hiện không thể nói được, vẫn chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn hắn.
Anh Mị Sí ôm quyết tâm lớn lao thông báo, nhưng hắn xem biểu tình của cậu, thật sự nhìn không ra cậu suy nghĩ gì? Vạn nhất Anh Lạc Ngưng không tiếp thụ tình cảm của hắn, hắn nên làm sao? Nghĩ vậy hắn càng khẩn trương lên.
Nhưng Anh Lạc Ngưng trước mắt vẫn không mở miệng.
Anh Mị Sí chịu không nổi trầm mặc làm hắn hít thở không thông, lại mở miệng lần thứ hai.
“Thích anh đi, Lạc Ngưng.”
Đương nhiên, Anh Lạc Ngưng lại là sửng sốt.
Này tính là gì? Vì sao cậu cảm thấy hắn căn bản không cho cậu cơ hội trả lời không thích, ngẫm lại cũng quá buồn cười, nhưng mà, cũng rất có phong cách nhất quán của Anh Mị Sí.
“Em đương nhiên thích anh, tựa như em cũng thích những người khác.” Anh Lạc Ngưng cuối cùng mở miệng, đáp án như Anh Mị Sí suy đoán.
Anh Lạc Ngưng sợ hãi, sợ Anh Mị Sí chỉ đang đùa với cậu mà thôi, dù sao đã nhiều năm hắn luôn như vậy, cậu không dám lộ ra nhiều tâm ý, sợ cả hai sẽ khó xử.
Nghe Anh Lạc Ngưng trả lời, Anh Mị Sí cảm thấy có điểm đã bị đả kích, chẳng lẽ cậu đối với mình chỉ như tình cảm huynh đê sao?
“Lạc Ngưng, em xem ta là ca ca sao?”
“Anh... Đương nhiên là ca ca... Bằng không còn có thể là gì?” Anh Lạc Ngưng cúi đầu, tránh cho chạm đến tầm mắt hắn, để tránh hắn phát hiện cậu đang chột dạ.
“Nhưng mà Lạc Ngưng, ta không thể liền đem em trở thành đệ đệ của anh.” Anh Mị Sí nói rất khẳng định.
“Anh... Đây là ý gì?” Trái tim Anh Lạc Ngưng căng thẳng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ý của ta là, Lạc Ngưng, anh yêu em, anh muốn em, em không thể xem là đệ đệ anh.” Anh Mị Sí nâng đầu cậu lên, buộc cậu cùng chính mình đối diện.
Anh Lạc Ngưng hít một hơi, có điểm không thể tin được, đây là thật chăng? Hay cậu chỉ đang mơ?
Cậu nhịn không được nhéo đùi một phen, đau...
Anh Mị Sí lại bắt lấy tay cậu, muốn cậu một lần nữa đối diện hắn.
“Lạc Ngưng, thuộc về anh đi! Anh sẽ không cho em cùng người khác một chỗ.”
Lần này, Anh Lạc Ngưng nhịn không được bật cười.
Lại tới nữa, không cho cậu quyền lợi cự tuyệt.
“Cười cái gì? Lạc Ngưng, anh là thật sự.” Anh Mị Sí lo lắng cậu tưởng là hắn đùa giỡn, vội vàng giải thích.
Anh Lạc Ngưng hít vào một hơi, ánh mắt cuối cùng dám đối diện với hắn.
“Anh thật sự... Thích em sao?”
“Chỉ dùng thích cũng không đủ để hình dung, anh yêu em, Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí lại một câu sốt ruột thông báo.
Anh Lạc Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định thuận theo ý trái tim.
“Vậy... Anh phải đối em tốt một chút...” Anh Lạc Ngưng oai đầu dựa vào bả vai hắn.
Trong nháy mắt Anh Mị Sí mất phản ứng.
“Sau này, anh chính là của em.” Anh Lạc Ngưng nhỏ giọng nói.
Giờ khắc này, Anh Mị Sí cuối cùng mới hiểu được.
Ai, Lạc Ngưng chính là không chịu nói thẳng cậu cũng thích hắn, chỉ muốn quanh co lòng vòng sao? Nhưng mà không sao cả, chỉ cần hắn biết Lạc Ngưng thích hắn là được.
Anh Mị Sí gắt gao ôm cậu, tình cảm hắn lưu luyến cuối cùng cũng đâm hoa kết trái.