Lúc ở trong thang máy Lục Phong cũng không chịu an phận mà đem một tay hướng trên người Anh Lạc Ngưng sờ tới sờ lui, lúc vào phòng cũng gấp đến độ đem Anh Lạc Ngưng đẩy ngã vào giường, bắt đầu thoát khởi áo, lộ ra một lớp phì bụng ghê tởm.
Anh Lạc Ngưng thật sự cảm thấy rất muốn nôn, cậu thường xem qua dáng người ca ca cùng đệ đệ, so sánh với tên trước mắt này rất không vào mắt.
“Bảo bối, cậu chờ không kịp đi? Ta lập tức đến an ủi cậu.” Lục Phong vừa nói vừa cởi quần hắn.
Anh Lạc Ngưng hướng hắn cười cười câu dẫn, vươn ngón trỏ đối hắn ngoéo ngoéo tay.
“Ta thật sự chờ không kịp, mau tới an ủi ta đi.”
“Oa, cậu so với ta nghĩ còn rất tao, xem ta buổi tối hôm nay thương cậu thế nào...” Lục Phong cuối cùng cởi sạch mảnh vải cuối cùng, toàn thân trơ trụi.
Anh Lạc Ngưng đúng lúc thấy chỉ muốn té xỉu, nhưng cậu phải bình tĩnh mới được.
“Đến thuơng ta đi.” Anh Lạc Ngưng lúc này dùng ánh mắt câu dẫn, thuận tiện giải khai một nút áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh khêu gợi.
“Oa! Bảo bối! Ngươi thật sự rất chủ động!” Lục Phong nhìn Anh Lạc Ngưng cởi bỏ nút áo, còn tưởng cậu cũng giống hắn vì chờ không kịp mà muốn cùng rơi vào hoan lạc.
Lục Phong cả người bay tới phía cậu, muốn đem mỹ nhân ôm vào long, nhưng không ngờ lại bay tới khoảng không, thiên hạ trên giường nghiêng người tránh thoát thế công của hắn.
“Cậu...? Sao vậy?” Lục lão đầu bị cậu lộng hồ đồ, không phải nói muốn cùng hắn sao? Sao lại né ra?
Nhưng Anh Lạc Ngưng lại cắn cắn môi dưới, nước mắt lòe lòe nhìn Lục Phong.
“Ta... Có thể đổi phương thức làm với ngài không...?”
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn khuôn mặt Anh Lạc Ngưng khóc nhỏ giọt, thanh âm mềm mại, thì hắn lập tức đáp ứng.
“Hảo... Cậu nói gì đều đáp ứng... Đừng khóc... Thấy thế lòng ta sẽ đau....”
Trong mắt cậu lập tức hiện lên một tia quang mang, đương nhiên Lục Phong đang bị hoa tâm căn bản không phát hiện.
Cậu xuống giường, đến bên ngăn tủ lấy ra một bộ còng tay, còn có thêm roi. ( =))!~).
“Ta thích chơi cái này...” Anh Lạc Ngưng đỏ mặt thẹn thùng nói.
Thấy trên tay cậu là thứ gì, Lục Phong nhất thời hiểu rõ, cười cười.
“Bảo bối, nguyên lai ngươi thích loại này a, đương nhiên, ta sẽ phụng bồi.”
Lục Phong thích nhất chính là chơi loại này, xem ra Anh Lạc Ngưng rất hợp vị của hắn.
“Vậy ngài phải từ từ điểm nhẹ ác, ta sợ đau...”
“Chớ sợ chớ sợ, sẽ thương yêu cậu đến thoải mái.” Lục Phong loạn cười – *** đãng một phen, lấy tay chỉ chỉ.
Anh Lạc Ngưng hướng tới phía hắn, làm bộ muốn giao còng tay cho Lục Phong, thân thủ đối Lục Phong trong nháy mắt, động tác gọn gàn đẩy hắn ngược lại đến trên giường, chờ Lục Phong bừng tỉnh mới phát hiện thân thể hắn không thể động đậy.
Nhìn bộ dạng của chính mình lúc này, một mạt kinh hoảng nổi lên trong mắt Lục Phong.
“Bảo... Bối....Cậu đừng nói là... Cậu là muốn làm S...”
Anh Lạc Ngưng nhìn hắn, thanh âm nguyên bản còn mềm nhẹ mê người lại chuyển thành lạnh rét.
“Lục Phong, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ cùng ngươi làm sao? Ngươi ở đây lộng phá bao nhiêu người của ta? Ăn xong ngươi liền vỗ vỗ mông bước đi, lưu lại một đống cục diện hỗn loạn ta thu, ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?”
Lục lão đầu hấp một ngụm khí, chết tiệt hắn bị lừa! Nhưng hiện tại toàn thân hắn đã cởi sạch cùng bị còng lại, căn bản muốn làm gì cũng không được a. Điểm chết người hơn nữa, sao hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân khô nóng, giống như bị trúng dược...
Dược? Đáng chết! Hắn nhớ lại, vừa nãy ở dưới lầu lúc uống ly rượu kia nhất định có vấn đề.
Kỳ thật lúc Anh Lạc Ngưng tiến đến quầy nhân viên là muốn dặn dò bỏ thêm dược vào rượu của hắn, hạ dược thúc tình.
“Vậy... Vậy ngươi muốn thế nào!” Lục lão đầu mạnh miệng như trước, dường như muốn phô trương thanh thế.
“Không muốn thế nào a, lấy một người đổi một người.” Anh Lạc Ngưng quay đầu xem bên ngoài, tính tính thời gian cũng kém không nhiều lắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng xuất hiện bốn, năm tên đại hán tinh tráng.
“Các ngươi hảo hảo hưởng thụ đi, hắn thích đương M, hảo hảo thỏa mãn khách của ta không được chậm trễ.” Anh Lạc Ngưng rời phòng bỏ lại những lời này.
“Dạ vâng, tam thiếu gia.”
Nghe thanh âm rất là tràn đầy sức sống a? Xem ra đêm nay sẽ rất phấn khích.
Đóng cửa cửa phòng trong nháy mắt, Anh Lạc Ngưng cảm thấy cậu tựa hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lục lão đầu.
Ai kêu ngươi loạn động người của ta. Anh Lạc Ngưng cười nhợt nhạt.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Nhưng vốn muốn thẳng tiến xuống lầu, sau khi đi ra khỏi phòng lại bị một bàn tay kéo lại, lôi cậu đến chỗ thang máy.
Anh Lạc Ngưng không phản kháng, bởi vì người nọ cầm tay cậu là Anh Mị Sí.
Hai người đi vào thang máy chuyên dụng, một đường đi lên phòng trên tầng năm.
Sau khi vào phòng, sắc mặt Anh Mị Sí ngưng trọng đến sofa ngồi xuống, nghiêm mặt lạnh, không mở miệng.
Anh Lạc Ngưng khó hiểu nhìn hắn, vừa nãy ở dưới lầu không phải có tâm tình đùa cậu sao? Sao bây giờ sắc mặt lại biến đổi?
“Ca xảy ra chuyện gì?” Anh Lạc Ngưng quyết định mở miệng trước đánh vỡ cục diện bế tắc.
Anh Mị Sí cũng không đáp lại.
“Nhị ca?” Anh Lạc Ngưng thử kêu hắn một lần.
Anh Mị Sí vẫn không nói lời nào.
“Nếu ca không nói, đệ sẽ đi.”
Anh Lạc Ngưng hiện tại cũng không muốn ngồi đoán Anh Mị Sí đang làm mặt thối gì, cậu vừa mới bị Lục Phong ghê tởm kia sờ soạng vài lần, siêu muốn đi tẩy sạch sẽ tất cả những nơi bị hắn sờ qua, xem ra quần áo cũng phải thay mới được.
“Lạc Ngưng, lại bên này ngồi xuống.”
Anh Mị Sí cuối cùng mở miệng, ý chỉ vị trí bên cạnh hắn.
Anh Lạc Ngưng nghe theo tiêu sái đi đến, ngồi xuống.
“Đây là phương pháp đệ nói sao? Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí hỏi cậu.
“Ân? Gì? Ca là nói...Chuyện Lục Phong sao?” Đột nhiên bị hắn hỏi thế, cả người Anh Lạc Ngưng có điểm mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn rất nhanh hiểu rõ sự tình.
“Đệ có biết như vậy sẽ rất nguy hiểm không?” Anh Mị Sí mang theo chất vấn.
“Nguy hiểm? Sao lại vậy?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy hắn không khỏi quan trọng hoá vấn đề.
“Đệ vừa nãy lên lầu hai tới một người cũng không đem theo, vạn nhất ở trong phòng xảy ra chuyện gì, ai tới cứu đệ?” Anh Mị Sí nhịn không được kích động.
“Ca rất khoa trương đi, sao có thể xảy ra chuyện? Nơi này chính là địa bàn của đệ a, ha hả.” Anh Lạc Ngưng cười cười, không hiểu Anh Mị Sí rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Sao lại không có khả năng?” Anh Mị Sí cảm thấy khó tránh sẽ có nguy hiểm xảy ra!
Anh Lạc Ngưng không tính toán đáp lại, cậu cảm thấy Anh Mị Sí chính là như vậy, bảo hộ cậu thái quá …. Ở địa bàn của cậu có thể phát sinh chuyện gì? Hơn nữa cậu đã có tính toán mới hành động.
Vốn đang muốn tiếp tục cùng cậu thảo luận điều này, thấy Anh Lạc Ngưng không mở miệng chỉ biết cậu cũng không muốn nói tiếp, mà lúc Anh Lạc Ngưng không muốn nói chuyện, sẽ nhìn tình huống để quyết định nói tiếp hay không, bởi vì ngươi có mất khí lực nửa ngày, cậu vẫn không nói.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên tạm dừng vấn đề này.
Hắn có điều muốn biết chính là, vừa nãy bắt đầu hắn đã để ý một chuyện khác.
Theo Anh Lạc Ngưng lên lầu, lúc sau hắn vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng nghe đoạn đối thoại trong phòng nhất thanh nhị sở.
Hắn cùng đại ca cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua Lạc Ngưng thuần khiết sẽ nói những lời này.
“Chúng ta đổi đề tài. Đệ dùng những lời khiêu khích Lục Phong cũng là học ở đâu đó?” Anh Mị Sí nheo nửa con mắt, giờ phút này cả người hắn tản mát ra một cỗ hơi thở tà mị.
Anh Lạc Ngưng thân thể nao nao, không ngờ Anh Mị Sí sẽ hỏi cậu như thế.
Anh Lạc Ngưng thật sự cảm thấy rất muốn nôn, cậu thường xem qua dáng người ca ca cùng đệ đệ, so sánh với tên trước mắt này rất không vào mắt.
“Bảo bối, cậu chờ không kịp đi? Ta lập tức đến an ủi cậu.” Lục Phong vừa nói vừa cởi quần hắn.
Anh Lạc Ngưng hướng hắn cười cười câu dẫn, vươn ngón trỏ đối hắn ngoéo ngoéo tay.
“Ta thật sự chờ không kịp, mau tới an ủi ta đi.”
“Oa, cậu so với ta nghĩ còn rất tao, xem ta buổi tối hôm nay thương cậu thế nào...” Lục Phong cuối cùng cởi sạch mảnh vải cuối cùng, toàn thân trơ trụi.
Anh Lạc Ngưng đúng lúc thấy chỉ muốn té xỉu, nhưng cậu phải bình tĩnh mới được.
“Đến thuơng ta đi.” Anh Lạc Ngưng lúc này dùng ánh mắt câu dẫn, thuận tiện giải khai một nút áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh khêu gợi.
“Oa! Bảo bối! Ngươi thật sự rất chủ động!” Lục Phong nhìn Anh Lạc Ngưng cởi bỏ nút áo, còn tưởng cậu cũng giống hắn vì chờ không kịp mà muốn cùng rơi vào hoan lạc.
Lục Phong cả người bay tới phía cậu, muốn đem mỹ nhân ôm vào long, nhưng không ngờ lại bay tới khoảng không, thiên hạ trên giường nghiêng người tránh thoát thế công của hắn.
“Cậu...? Sao vậy?” Lục lão đầu bị cậu lộng hồ đồ, không phải nói muốn cùng hắn sao? Sao lại né ra?
Nhưng Anh Lạc Ngưng lại cắn cắn môi dưới, nước mắt lòe lòe nhìn Lục Phong.
“Ta... Có thể đổi phương thức làm với ngài không...?”
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn khuôn mặt Anh Lạc Ngưng khóc nhỏ giọt, thanh âm mềm mại, thì hắn lập tức đáp ứng.
“Hảo... Cậu nói gì đều đáp ứng... Đừng khóc... Thấy thế lòng ta sẽ đau....”
Trong mắt cậu lập tức hiện lên một tia quang mang, đương nhiên Lục Phong đang bị hoa tâm căn bản không phát hiện.
Cậu xuống giường, đến bên ngăn tủ lấy ra một bộ còng tay, còn có thêm roi. ( =))!~).
“Ta thích chơi cái này...” Anh Lạc Ngưng đỏ mặt thẹn thùng nói.
Thấy trên tay cậu là thứ gì, Lục Phong nhất thời hiểu rõ, cười cười.
“Bảo bối, nguyên lai ngươi thích loại này a, đương nhiên, ta sẽ phụng bồi.”
Lục Phong thích nhất chính là chơi loại này, xem ra Anh Lạc Ngưng rất hợp vị của hắn.
“Vậy ngài phải từ từ điểm nhẹ ác, ta sợ đau...”
“Chớ sợ chớ sợ, sẽ thương yêu cậu đến thoải mái.” Lục Phong loạn cười – *** đãng một phen, lấy tay chỉ chỉ.
Anh Lạc Ngưng hướng tới phía hắn, làm bộ muốn giao còng tay cho Lục Phong, thân thủ đối Lục Phong trong nháy mắt, động tác gọn gàn đẩy hắn ngược lại đến trên giường, chờ Lục Phong bừng tỉnh mới phát hiện thân thể hắn không thể động đậy.
Nhìn bộ dạng của chính mình lúc này, một mạt kinh hoảng nổi lên trong mắt Lục Phong.
“Bảo... Bối....Cậu đừng nói là... Cậu là muốn làm S...”
Anh Lạc Ngưng nhìn hắn, thanh âm nguyên bản còn mềm nhẹ mê người lại chuyển thành lạnh rét.
“Lục Phong, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ cùng ngươi làm sao? Ngươi ở đây lộng phá bao nhiêu người của ta? Ăn xong ngươi liền vỗ vỗ mông bước đi, lưu lại một đống cục diện hỗn loạn ta thu, ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?”
Lục lão đầu hấp một ngụm khí, chết tiệt hắn bị lừa! Nhưng hiện tại toàn thân hắn đã cởi sạch cùng bị còng lại, căn bản muốn làm gì cũng không được a. Điểm chết người hơn nữa, sao hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân khô nóng, giống như bị trúng dược...
Dược? Đáng chết! Hắn nhớ lại, vừa nãy ở dưới lầu lúc uống ly rượu kia nhất định có vấn đề.
Kỳ thật lúc Anh Lạc Ngưng tiến đến quầy nhân viên là muốn dặn dò bỏ thêm dược vào rượu của hắn, hạ dược thúc tình.
“Vậy... Vậy ngươi muốn thế nào!” Lục lão đầu mạnh miệng như trước, dường như muốn phô trương thanh thế.
“Không muốn thế nào a, lấy một người đổi một người.” Anh Lạc Ngưng quay đầu xem bên ngoài, tính tính thời gian cũng kém không nhiều lắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng xuất hiện bốn, năm tên đại hán tinh tráng.
“Các ngươi hảo hảo hưởng thụ đi, hắn thích đương M, hảo hảo thỏa mãn khách của ta không được chậm trễ.” Anh Lạc Ngưng rời phòng bỏ lại những lời này.
“Dạ vâng, tam thiếu gia.”
Nghe thanh âm rất là tràn đầy sức sống a? Xem ra đêm nay sẽ rất phấn khích.
Đóng cửa cửa phòng trong nháy mắt, Anh Lạc Ngưng cảm thấy cậu tựa hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lục lão đầu.
Ai kêu ngươi loạn động người của ta. Anh Lạc Ngưng cười nhợt nhạt.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Nhưng vốn muốn thẳng tiến xuống lầu, sau khi đi ra khỏi phòng lại bị một bàn tay kéo lại, lôi cậu đến chỗ thang máy.
Anh Lạc Ngưng không phản kháng, bởi vì người nọ cầm tay cậu là Anh Mị Sí.
Hai người đi vào thang máy chuyên dụng, một đường đi lên phòng trên tầng năm.
Sau khi vào phòng, sắc mặt Anh Mị Sí ngưng trọng đến sofa ngồi xuống, nghiêm mặt lạnh, không mở miệng.
Anh Lạc Ngưng khó hiểu nhìn hắn, vừa nãy ở dưới lầu không phải có tâm tình đùa cậu sao? Sao bây giờ sắc mặt lại biến đổi?
“Ca xảy ra chuyện gì?” Anh Lạc Ngưng quyết định mở miệng trước đánh vỡ cục diện bế tắc.
Anh Mị Sí cũng không đáp lại.
“Nhị ca?” Anh Lạc Ngưng thử kêu hắn một lần.
Anh Mị Sí vẫn không nói lời nào.
“Nếu ca không nói, đệ sẽ đi.”
Anh Lạc Ngưng hiện tại cũng không muốn ngồi đoán Anh Mị Sí đang làm mặt thối gì, cậu vừa mới bị Lục Phong ghê tởm kia sờ soạng vài lần, siêu muốn đi tẩy sạch sẽ tất cả những nơi bị hắn sờ qua, xem ra quần áo cũng phải thay mới được.
“Lạc Ngưng, lại bên này ngồi xuống.”
Anh Mị Sí cuối cùng mở miệng, ý chỉ vị trí bên cạnh hắn.
Anh Lạc Ngưng nghe theo tiêu sái đi đến, ngồi xuống.
“Đây là phương pháp đệ nói sao? Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí hỏi cậu.
“Ân? Gì? Ca là nói...Chuyện Lục Phong sao?” Đột nhiên bị hắn hỏi thế, cả người Anh Lạc Ngưng có điểm mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn rất nhanh hiểu rõ sự tình.
“Đệ có biết như vậy sẽ rất nguy hiểm không?” Anh Mị Sí mang theo chất vấn.
“Nguy hiểm? Sao lại vậy?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy hắn không khỏi quan trọng hoá vấn đề.
“Đệ vừa nãy lên lầu hai tới một người cũng không đem theo, vạn nhất ở trong phòng xảy ra chuyện gì, ai tới cứu đệ?” Anh Mị Sí nhịn không được kích động.
“Ca rất khoa trương đi, sao có thể xảy ra chuyện? Nơi này chính là địa bàn của đệ a, ha hả.” Anh Lạc Ngưng cười cười, không hiểu Anh Mị Sí rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Sao lại không có khả năng?” Anh Mị Sí cảm thấy khó tránh sẽ có nguy hiểm xảy ra!
Anh Lạc Ngưng không tính toán đáp lại, cậu cảm thấy Anh Mị Sí chính là như vậy, bảo hộ cậu thái quá …. Ở địa bàn của cậu có thể phát sinh chuyện gì? Hơn nữa cậu đã có tính toán mới hành động.
Vốn đang muốn tiếp tục cùng cậu thảo luận điều này, thấy Anh Lạc Ngưng không mở miệng chỉ biết cậu cũng không muốn nói tiếp, mà lúc Anh Lạc Ngưng không muốn nói chuyện, sẽ nhìn tình huống để quyết định nói tiếp hay không, bởi vì ngươi có mất khí lực nửa ngày, cậu vẫn không nói.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên tạm dừng vấn đề này.
Hắn có điều muốn biết chính là, vừa nãy bắt đầu hắn đã để ý một chuyện khác.
Theo Anh Lạc Ngưng lên lầu, lúc sau hắn vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng nghe đoạn đối thoại trong phòng nhất thanh nhị sở.
Hắn cùng đại ca cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua Lạc Ngưng thuần khiết sẽ nói những lời này.
“Chúng ta đổi đề tài. Đệ dùng những lời khiêu khích Lục Phong cũng là học ở đâu đó?” Anh Mị Sí nheo nửa con mắt, giờ phút này cả người hắn tản mát ra một cỗ hơi thở tà mị.
Anh Lạc Ngưng thân thể nao nao, không ngờ Anh Mị Sí sẽ hỏi cậu như thế.