Anh Lạc Ngưng có chỗ phiền não, vì từ khi cậu tiếp quản Dạ Sắc tới nay, lần đầu tiên phát sinh có công quan trộm đi kiện, hơn nữa công quan trộm đi kiện rất thông minh, bọn họ gọi hắn là Tiểu Khả Ái.
Lúc Tiểu Khả Ái tới, vừa mới tròn 18 tuổi, vốn thấy y tuổi quá nhỏ không muốn cho y vào, nhưng Tiểu Khả Ái vẫn đối Anh Lạc Ngưng liều mạng dập đầu, nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng có ý muốn Anh Lạc Ngưng để y lưu lại.
Anh Lạc Ngưng nhìn tư liệu y mới biết được, Tiểu Khả Ái là cô nhi, từ nhỏ vô y vô kháo, ăn ngủ chủ yếu ở đầu đường, ngay cả trường học cũng không đến, cho nên viết chữ có điểm chậm chạp, nói cũn không lưu loát, hơn nữa dinh dưỡng không tốt, tuy rằng đã 18 tuổi, thoạt nhìn lại giống 12,13 tuổi, cái đầu cũng thực nhỏ xinh, đại khái 160cm trái phải mà thôi, sau này bị người buôn lậu chộp được bán cho Dạ Sắc.
Anh Lạc Ngưng biết đối phương là cô nhi nên mũi có chút chua xót, dù sao từ nhỏ cậu cũng là bị vứt bỏ, cho đến khi cậu được Lí Khiêm thu dưỡng, hiện tại mới có thể y thực vô khuyết(1). Cho nên cậu đối ấn tượng đầu tiên với Tiểu Khả Ái chính là cảm thấy đau lòng, cũng không do dự liền đem y thu vào.
Hoàn hảo Tiểu Khả Ái trừ bỏ nói chuyện có chút trở ngại ra, mặt khác đều tính bình thường, nhưng y cũng không biết chữ, cho nên cùng y câu thông vẫn rất khó khăn, Anh Lạc Ngưng mất không ít thời gian ở trên người y, còn vì y thỉnh lão sư một với một chỉ bảo, tuy đã qua thời kì hoàng kim học tập, y tuy rằng có thể nghe hiểu mọi người nói, nhưng nói vẫn không tốt bình thường chỉ nói được vài câu mà thôi, bất quá còn hơn lúc trước chỉ biết a a oa oa.
Hai năm sau Tiểu Khả Ái mới bắt đầu chính thức lên làm công quan, y tuy rằng không giống công quan khác có thể nói rành mạch điều hay, nhưng y rất biết lắng nghe, hơn nữa cũng luôn nhu thuận phụ họa khách nhân, bởi vậy không ít người hết lòng vì y.
Tiểu Khả Ái ở nhóm công quan được đánh giá không sai biệt lắm, tất cả mọi người thực thích bộ dạng y im lặng, hơn nữa y như tiểu chích thoạt nhìn rất thảo hỉ(2), y rất nhu thuận, hơn nữa y không thể biểu đạt tâm trạng, cho nên tất cả mọi người rất thích kéo y đến phun tâm sự, mà y luôn ở một bên cười cười làm bạn.
Không ngờ Tiểu Khả Ái cư nhiên lại trộm trốn đi? Anh Lạc Ngưng thật sự sợ hãi, rốt cuộc y gặp chuyện gì mà phải như vậy?
Nhìn Tiểu Khả Ái trước mắt rơi lệ đầy mặt, cậu thật sự lớn tiếng không nổi, nhưng phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, nên xử phạt vẫn là phải chịu, nhưng mà, cậu thật sự sẽ đối một đứa nhỏ động đánh sao?
“Tiểu Khả Ái, ngươi ngẩng đầu.” Anh Lạc Ngưng gọi y.
Tiểu Khả Ái nhu thuận ngẩng đầu lên, mắt do khóc đã sưng lên, y đã ở bên cạnh khóc hai, ba giờ.
“Ai, ngươi nói cho ta biết, vì sao muốn chạy trốn?” Khẩu khí Anh Lạc Ngưng cũng rất nhẹ nhu, không có một chút muốn lớn tiếng với y.
Nhưng Tiểu Khả Ái lại vì Anh Lạc Ngưng hỏi như thế, nước mắt rơi càng dữ.
“Ngươi không nói cho ta biết, sao ta giúp ngươi đây?” Anh Lạc Ngưng bất đắc dĩ, xem ra đêm nay sẽ hỏi không ra nguyên cớ. Tiểu Khả Ái bị nhóm người này bắt trở về, đại khái đã bị kinh hách đi?
“Tôi... Không đúng...” Tiểu Khả Ái nói đứt quãng, hình như là muốn biểu đạt y đã sai, là y không nên chạy trốn.
Anh Lạc Ngưng cuối cùng quyết định trước để y nghỉ ngơi, ngày mai lại đến hảo hảo hỏi y.
*-*-*-*-*-*
Gần nhất Anh Mị Sí cũng rất vội, hắn vốn đang quản Las Vegas kia, mà phải chuyển giao cho Ngũ đệ Anh Dạ Mạc, cho nên gần nhất hắn đều ở đó qua đêm, một tuần chỉ trở về một, hai lần mà thôi.
Anh Mị Sí hôm nay trở về, lại phát hiện Anh Lạc Ngưng không ở nhà, gọi điện thoại cho cậu, lại nói Dạ Sắc có chút việc phải xử lý tối nay mới về, hắn vốn định đi quá xem tình hình, nhưng Anh Lạc Ngưng muốn hắn đừng đến đây, cậu rất nhanh sẽ trở về.
Hắn ngẫm lại cũng tốt, sau đó đi tắm rửa, lúc ra đã thấy Anh Lạc Ngưng trở về đang ngồi ngẩn người.
“Lạc Ngưng...” Anh Mị Sí từ phía sau ôm lấy cậu, thuận tiện hướng trên mặt cậu trộm hôn.
Vẫn cùng Lạc Ngưng một chỗ là tốt nhất, có thể ôm còn có thể.... Khụ khụ....
“Nhị ca.” Anh Lạc Ngưng đối hắn cười cười, chính mình cư nhiên suy nghĩ tới xuất thần.
“Suy nghĩ cái gì?” Anh Mị Sí hỏi cậu, sao lại an vị phát ngốc?
“Nhị ca... Đem quần áo mặc vào.” Anh Lạc Ngưng quay đầu, mới phát hiện hắn căn bản chỉ vây một cái khăn tắm mà thôi, trên người còn ẩm ướt.
“Không cần, dù sao tí nữa vẫn thoát.” Anh Mị Sí vẻ mặt tà cười, lại hôn Anh Lạc Ngưng một chút.
Anh Lạc Ngưng bị hắn nói như thế mặt không khỏi đỏ lên, Anh Mị Sí này thật sự là rất tình sắc!
Từ lúc cậu đáp ứng Anh Mị Sí cùng một chỗ, cậu mới phát hiện đầu óc hắn chật đầy tư tưởng tình sắc, ai, hắn thường thường có loại cảm giác trộm lầm thuyền.
“Anh xem em cũng cởi đi...” Anh Mị Sí nói, thật sự muốn Anh Lạc Ngưng cởi quần áo.
Bất quá Anh Lạc Ngưng vỗ tay hắn.
“Anh đứng đắn chút...” Anh Lạc Ngưng bất mãn đô đô miệng, làm gì mà mỗi lần nhìn thấy cậu là nghĩ áp cậu, đáng giận!
(1): y thực vô khuyết: cơm áo no đủ
(2): thảo hỉ: vui vẻ~
Lúc Tiểu Khả Ái tới, vừa mới tròn 18 tuổi, vốn thấy y tuổi quá nhỏ không muốn cho y vào, nhưng Tiểu Khả Ái vẫn đối Anh Lạc Ngưng liều mạng dập đầu, nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng có ý muốn Anh Lạc Ngưng để y lưu lại.
Anh Lạc Ngưng nhìn tư liệu y mới biết được, Tiểu Khả Ái là cô nhi, từ nhỏ vô y vô kháo, ăn ngủ chủ yếu ở đầu đường, ngay cả trường học cũng không đến, cho nên viết chữ có điểm chậm chạp, nói cũn không lưu loát, hơn nữa dinh dưỡng không tốt, tuy rằng đã 18 tuổi, thoạt nhìn lại giống 12,13 tuổi, cái đầu cũng thực nhỏ xinh, đại khái 160cm trái phải mà thôi, sau này bị người buôn lậu chộp được bán cho Dạ Sắc.
Anh Lạc Ngưng biết đối phương là cô nhi nên mũi có chút chua xót, dù sao từ nhỏ cậu cũng là bị vứt bỏ, cho đến khi cậu được Lí Khiêm thu dưỡng, hiện tại mới có thể y thực vô khuyết(1). Cho nên cậu đối ấn tượng đầu tiên với Tiểu Khả Ái chính là cảm thấy đau lòng, cũng không do dự liền đem y thu vào.
Hoàn hảo Tiểu Khả Ái trừ bỏ nói chuyện có chút trở ngại ra, mặt khác đều tính bình thường, nhưng y cũng không biết chữ, cho nên cùng y câu thông vẫn rất khó khăn, Anh Lạc Ngưng mất không ít thời gian ở trên người y, còn vì y thỉnh lão sư một với một chỉ bảo, tuy đã qua thời kì hoàng kim học tập, y tuy rằng có thể nghe hiểu mọi người nói, nhưng nói vẫn không tốt bình thường chỉ nói được vài câu mà thôi, bất quá còn hơn lúc trước chỉ biết a a oa oa.
Hai năm sau Tiểu Khả Ái mới bắt đầu chính thức lên làm công quan, y tuy rằng không giống công quan khác có thể nói rành mạch điều hay, nhưng y rất biết lắng nghe, hơn nữa cũng luôn nhu thuận phụ họa khách nhân, bởi vậy không ít người hết lòng vì y.
Tiểu Khả Ái ở nhóm công quan được đánh giá không sai biệt lắm, tất cả mọi người thực thích bộ dạng y im lặng, hơn nữa y như tiểu chích thoạt nhìn rất thảo hỉ(2), y rất nhu thuận, hơn nữa y không thể biểu đạt tâm trạng, cho nên tất cả mọi người rất thích kéo y đến phun tâm sự, mà y luôn ở một bên cười cười làm bạn.
Không ngờ Tiểu Khả Ái cư nhiên lại trộm trốn đi? Anh Lạc Ngưng thật sự sợ hãi, rốt cuộc y gặp chuyện gì mà phải như vậy?
Nhìn Tiểu Khả Ái trước mắt rơi lệ đầy mặt, cậu thật sự lớn tiếng không nổi, nhưng phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, nên xử phạt vẫn là phải chịu, nhưng mà, cậu thật sự sẽ đối một đứa nhỏ động đánh sao?
“Tiểu Khả Ái, ngươi ngẩng đầu.” Anh Lạc Ngưng gọi y.
Tiểu Khả Ái nhu thuận ngẩng đầu lên, mắt do khóc đã sưng lên, y đã ở bên cạnh khóc hai, ba giờ.
“Ai, ngươi nói cho ta biết, vì sao muốn chạy trốn?” Khẩu khí Anh Lạc Ngưng cũng rất nhẹ nhu, không có một chút muốn lớn tiếng với y.
Nhưng Tiểu Khả Ái lại vì Anh Lạc Ngưng hỏi như thế, nước mắt rơi càng dữ.
“Ngươi không nói cho ta biết, sao ta giúp ngươi đây?” Anh Lạc Ngưng bất đắc dĩ, xem ra đêm nay sẽ hỏi không ra nguyên cớ. Tiểu Khả Ái bị nhóm người này bắt trở về, đại khái đã bị kinh hách đi?
“Tôi... Không đúng...” Tiểu Khả Ái nói đứt quãng, hình như là muốn biểu đạt y đã sai, là y không nên chạy trốn.
Anh Lạc Ngưng cuối cùng quyết định trước để y nghỉ ngơi, ngày mai lại đến hảo hảo hỏi y.
*-*-*-*-*-*
Gần nhất Anh Mị Sí cũng rất vội, hắn vốn đang quản Las Vegas kia, mà phải chuyển giao cho Ngũ đệ Anh Dạ Mạc, cho nên gần nhất hắn đều ở đó qua đêm, một tuần chỉ trở về một, hai lần mà thôi.
Anh Mị Sí hôm nay trở về, lại phát hiện Anh Lạc Ngưng không ở nhà, gọi điện thoại cho cậu, lại nói Dạ Sắc có chút việc phải xử lý tối nay mới về, hắn vốn định đi quá xem tình hình, nhưng Anh Lạc Ngưng muốn hắn đừng đến đây, cậu rất nhanh sẽ trở về.
Hắn ngẫm lại cũng tốt, sau đó đi tắm rửa, lúc ra đã thấy Anh Lạc Ngưng trở về đang ngồi ngẩn người.
“Lạc Ngưng...” Anh Mị Sí từ phía sau ôm lấy cậu, thuận tiện hướng trên mặt cậu trộm hôn.
Vẫn cùng Lạc Ngưng một chỗ là tốt nhất, có thể ôm còn có thể.... Khụ khụ....
“Nhị ca.” Anh Lạc Ngưng đối hắn cười cười, chính mình cư nhiên suy nghĩ tới xuất thần.
“Suy nghĩ cái gì?” Anh Mị Sí hỏi cậu, sao lại an vị phát ngốc?
“Nhị ca... Đem quần áo mặc vào.” Anh Lạc Ngưng quay đầu, mới phát hiện hắn căn bản chỉ vây một cái khăn tắm mà thôi, trên người còn ẩm ướt.
“Không cần, dù sao tí nữa vẫn thoát.” Anh Mị Sí vẻ mặt tà cười, lại hôn Anh Lạc Ngưng một chút.
Anh Lạc Ngưng bị hắn nói như thế mặt không khỏi đỏ lên, Anh Mị Sí này thật sự là rất tình sắc!
Từ lúc cậu đáp ứng Anh Mị Sí cùng một chỗ, cậu mới phát hiện đầu óc hắn chật đầy tư tưởng tình sắc, ai, hắn thường thường có loại cảm giác trộm lầm thuyền.
“Anh xem em cũng cởi đi...” Anh Mị Sí nói, thật sự muốn Anh Lạc Ngưng cởi quần áo.
Bất quá Anh Lạc Ngưng vỗ tay hắn.
“Anh đứng đắn chút...” Anh Lạc Ngưng bất mãn đô đô miệng, làm gì mà mỗi lần nhìn thấy cậu là nghĩ áp cậu, đáng giận!
(1): y thực vô khuyết: cơm áo no đủ
(2): thảo hỉ: vui vẻ~