Hôm nay, Anh Mị Sí đêm tất cả công quan Dạ Sắc tập hợp lại một chỗ.
Nhóm công quan ngươi xem ta ta xem ngươi, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì? Hơn nữa Anh Mị Sí đã ngồi hơn 10 phút rồi mà lại không nói chuyện, không khí này làm bọn họ có chút sợ hãi, mọi người chỉ có mỗi một suy nghĩ duy nhất chính chuyện Tiểu Khả Ái trộm trốn đi.
Nhưng có một điều không thể lý giải, vì sao lại là Anh Mị Sí xuất hiện xử lý, mà không phải Anh Lạc Ngưng? Dù sao thì bọn họ vẫn sợ Anh Mị Sí hơn, tổng cảm thấy được vị nhị thiếu gia này thoạt nhìn sẽ không dễ chọc.
Nhìn hắn lúc đến mặt rất lạnh nhạt, cũng biết được cảm xúc của hắn rất kém.
Không khí ngột ngạt cuối cùng bị đánh vỡ, Anh Mị Sí mở miệng chính là kêu Tiểu Khả Ái.
“Chính là ngươi trộm trốn đi?” Anh Mị Sí hỏi y với ngữ khí lạnh lùng.
Tiểu Khả Ái lắc đầu, y không hiểu tại sao nhị thiếu gia phải hỏi y như vậy, y đã nói thẳng thắn với Anh Lạc Ngưng rồi mà?
“Tuy rằng ngươi cuối cùng không chạy trốn, nhưng nghĩ trộm trốn đi vẫn là sự thật?” Anh Mị Sí đối y nói, cũng vạch trần tâm tư chính xác y muốn nghĩ trốn đi.
Tiểu Khả Ái cắn chặt răng, đúng vậy, y là có nghĩ tới muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lưu lại, cho nên nhị thiếu gia nói như thế y không có lý do phản bác.
“Quy củ Dạ Sắc tựa hồ đủ rõ ràng, trộm trốn đi là không được cho phép, ngươi đã phạm vào lỗi, vẫn phải nhận xử phạt đi? Lạc Ngưng không nỡ xử phạt ngươi, nhưng là ta sẽ nỡ.” Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn Tiểu Khả Ái.
Tiểu Khả Ái có vẻ sợ hãi, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Y không thể vì bản thân chứng tỏ cái gì, ai biểu y nói không tốt, bất quá đã có một nữ công quan dũng cảm lại nhảy ra vì y nói chuyện.
“Nhị thiếu gia, ngài tha thứ Tiểu Khả Ái đi, y chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi, hơn nữa, y cũng không thật sự chạy a.” Nữ công quan lấy lòng.
” Vậy theo ngươi nói như thế, công quan Dạ Sắc không phải sẽ học theo y làm như vậy? Các ngươi nghĩ muốn đi với ai liền đi luôn, bị nắm trở về lại nguỵ biện các ngươi nhất thời bị mê hoặc?” Anh Mị Sí lạnh lùng giễu cợt nữ công quan kia.
Nữ công quan nhất thời trả lời không được, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhị thiếu gia này quả nhiên đối lão bản bọn họ theo chân tính cách kém rất nhiều...
Những công quan khác tuy rằng cũng rất muốn thay Tiểu Khả Ái nói gì đó, nhưng là nhìn đến kết cục của nữ công quan kia, cũng không dám nói thêm gì nữa, cảm giác làm tức giận nhị thiếu gia kết cục nhất định không tốt.
“Dẫn hắn tiến vào.” Anh Mị Sí xem tất cả mọi người không nói, mới vừa lòng gật gật đầu, cũng quay đầu sai bảo cấp dưới.
Mọi người còn đang suy nghĩ hắn muốn dẫn ai vào, kết quả là Dư Chấn Duy trên người toàn vết thương tiến vào.
Tiểu Khả Ái vừa thấy người đến là Dư Chấn Duy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, ý muốn tiến lên xem hắn xảy ra chuyện gì, lại bị Anh Mị Sí sai cấp dưới ngăn lại không cho tới gần.
Dư Chấn Duy chóng mặt hoảng hoảng, hắn dường như vừa nhìn thấy Tiểu Khả Ái đang khóc, tại sao? Hắn lại nhìn bốn phía, mới phát hiện hắn bị đưa tới nơi khác, nơi này lại có rất nhiều người?
Trên người đau đớn làm đầu hắn có điểm chóng mặt, không thể suy nghĩ.
Nhóm công quan nhìn đến hắn, có vài người nhận ra hắn chính là ân khách thường đến tìm Tiểu Khả Ái, bộ dáng hắn thật sự có phần dọa người, nhìn nhìn lại Tiểu Khả Ái mặt không còn tí máu vẫn rơi lệ, chỉ biết bọn họ quan hệ mờ ám, tám chín phần là nam nhân này muốn dẫn y chạy trốn đi?
“Chính là ngươi mang Tiểu Khả Ái đi?” Anh Mị Sí cho cấp dưới kéo đầu của hắn, nhìn thẳng hắn.
Dư Chấn Duy cảm thấy tầm mắt hắn có điểm mơ hồ, nhưng hắn giống như nhận ra được người trước mắt, hình như là nhị thiếu gia Anh gia?
Nguyên lai là hắn gọi người đem chính mình đánh thành như vậy, xem ra là vì chuyện Tiểu Khả Ái...
Nhớ tới đến Tiểu Khả Ái, hắn lại lo lắng, không biết Tiểu Khả Ái có chuyện hay không? Hắn mới thanh tỉnh hơn chút, bắt đầu nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh Tiểu Khả Ái, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Tiểu Khả Ái thần tình đầy nước mắt.
Thật tốt quá, Tiểu Khả Ái không có việc gì.
“Thả lỏng... Tâm... Anh... Không có việc gì...” Dư Chấn Duy không có trả lời vấn đề của Anh Mị Sí, ngược lại đi trấn an Tiểu Khả Ái, hắn nhìn đến đã biết hẳn là đang sợ hãi?
“Ngươi hiện tại là không có việc gì, nhưng ta khó giữ được đảm bảo có thể hay không có việc.” Anh Mị Sí nói câu đầu tiên đánh gãy thế gới hai người bọn họ, khóe miệng mơ hồ còn lộ ra một mạt tàn nhẫn.
Tiểu Khả Ái vừa nghe lại bị dọa, lập tức chạy đến phía trước Anh Mị Sí quỳ xuống, vẫn cầu Anh Mị Sí không cần đối Dư Chấn Duy xuống tay.
“Nhị thiếu.. Không... Không...”
“Ngươi cầu ta cũng vô dụng, một là ngươi chết, hai là hắn chết, ngươi muốn người nào?” Anh Mị Sí hoàn toàn không để ý tới Tiểu Khả Ái, hắn một chút cũng không cảm thấy mềm lòng.
Bọn này vì Dạ Sắc thương người mà đến, nhưng Anh Mị Sí thì lương thiện cái lỗi gì?
“Sai chính là tôi... Ngài muốn ai chết... Thì chính là tôi... Không cần thương tổn Tiểu Khả Ái...” Dư Chấn Duy lập tức gánh hạ tất cả trách nhiệm, hắn một chút cũng không hy vọng Tiểu Khả Ái có sai lầm gì.
“Thật là có cốt khí nha.” Anh Mị Sí cười. Hắn theo bên hông lấy ra một khẩu súng, đặt tại hậu não Dư Chấn Duy.
Nhóm công quan ngươi xem ta ta xem ngươi, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì? Hơn nữa Anh Mị Sí đã ngồi hơn 10 phút rồi mà lại không nói chuyện, không khí này làm bọn họ có chút sợ hãi, mọi người chỉ có mỗi một suy nghĩ duy nhất chính chuyện Tiểu Khả Ái trộm trốn đi.
Nhưng có một điều không thể lý giải, vì sao lại là Anh Mị Sí xuất hiện xử lý, mà không phải Anh Lạc Ngưng? Dù sao thì bọn họ vẫn sợ Anh Mị Sí hơn, tổng cảm thấy được vị nhị thiếu gia này thoạt nhìn sẽ không dễ chọc.
Nhìn hắn lúc đến mặt rất lạnh nhạt, cũng biết được cảm xúc của hắn rất kém.
Không khí ngột ngạt cuối cùng bị đánh vỡ, Anh Mị Sí mở miệng chính là kêu Tiểu Khả Ái.
“Chính là ngươi trộm trốn đi?” Anh Mị Sí hỏi y với ngữ khí lạnh lùng.
Tiểu Khả Ái lắc đầu, y không hiểu tại sao nhị thiếu gia phải hỏi y như vậy, y đã nói thẳng thắn với Anh Lạc Ngưng rồi mà?
“Tuy rằng ngươi cuối cùng không chạy trốn, nhưng nghĩ trộm trốn đi vẫn là sự thật?” Anh Mị Sí đối y nói, cũng vạch trần tâm tư chính xác y muốn nghĩ trốn đi.
Tiểu Khả Ái cắn chặt răng, đúng vậy, y là có nghĩ tới muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lưu lại, cho nên nhị thiếu gia nói như thế y không có lý do phản bác.
“Quy củ Dạ Sắc tựa hồ đủ rõ ràng, trộm trốn đi là không được cho phép, ngươi đã phạm vào lỗi, vẫn phải nhận xử phạt đi? Lạc Ngưng không nỡ xử phạt ngươi, nhưng là ta sẽ nỡ.” Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn Tiểu Khả Ái.
Tiểu Khả Ái có vẻ sợ hãi, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Y không thể vì bản thân chứng tỏ cái gì, ai biểu y nói không tốt, bất quá đã có một nữ công quan dũng cảm lại nhảy ra vì y nói chuyện.
“Nhị thiếu gia, ngài tha thứ Tiểu Khả Ái đi, y chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi, hơn nữa, y cũng không thật sự chạy a.” Nữ công quan lấy lòng.
” Vậy theo ngươi nói như thế, công quan Dạ Sắc không phải sẽ học theo y làm như vậy? Các ngươi nghĩ muốn đi với ai liền đi luôn, bị nắm trở về lại nguỵ biện các ngươi nhất thời bị mê hoặc?” Anh Mị Sí lạnh lùng giễu cợt nữ công quan kia.
Nữ công quan nhất thời trả lời không được, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhị thiếu gia này quả nhiên đối lão bản bọn họ theo chân tính cách kém rất nhiều...
Những công quan khác tuy rằng cũng rất muốn thay Tiểu Khả Ái nói gì đó, nhưng là nhìn đến kết cục của nữ công quan kia, cũng không dám nói thêm gì nữa, cảm giác làm tức giận nhị thiếu gia kết cục nhất định không tốt.
“Dẫn hắn tiến vào.” Anh Mị Sí xem tất cả mọi người không nói, mới vừa lòng gật gật đầu, cũng quay đầu sai bảo cấp dưới.
Mọi người còn đang suy nghĩ hắn muốn dẫn ai vào, kết quả là Dư Chấn Duy trên người toàn vết thương tiến vào.
Tiểu Khả Ái vừa thấy người đến là Dư Chấn Duy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, ý muốn tiến lên xem hắn xảy ra chuyện gì, lại bị Anh Mị Sí sai cấp dưới ngăn lại không cho tới gần.
Dư Chấn Duy chóng mặt hoảng hoảng, hắn dường như vừa nhìn thấy Tiểu Khả Ái đang khóc, tại sao? Hắn lại nhìn bốn phía, mới phát hiện hắn bị đưa tới nơi khác, nơi này lại có rất nhiều người?
Trên người đau đớn làm đầu hắn có điểm chóng mặt, không thể suy nghĩ.
Nhóm công quan nhìn đến hắn, có vài người nhận ra hắn chính là ân khách thường đến tìm Tiểu Khả Ái, bộ dáng hắn thật sự có phần dọa người, nhìn nhìn lại Tiểu Khả Ái mặt không còn tí máu vẫn rơi lệ, chỉ biết bọn họ quan hệ mờ ám, tám chín phần là nam nhân này muốn dẫn y chạy trốn đi?
“Chính là ngươi mang Tiểu Khả Ái đi?” Anh Mị Sí cho cấp dưới kéo đầu của hắn, nhìn thẳng hắn.
Dư Chấn Duy cảm thấy tầm mắt hắn có điểm mơ hồ, nhưng hắn giống như nhận ra được người trước mắt, hình như là nhị thiếu gia Anh gia?
Nguyên lai là hắn gọi người đem chính mình đánh thành như vậy, xem ra là vì chuyện Tiểu Khả Ái...
Nhớ tới đến Tiểu Khả Ái, hắn lại lo lắng, không biết Tiểu Khả Ái có chuyện hay không? Hắn mới thanh tỉnh hơn chút, bắt đầu nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh Tiểu Khả Ái, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Tiểu Khả Ái thần tình đầy nước mắt.
Thật tốt quá, Tiểu Khả Ái không có việc gì.
“Thả lỏng... Tâm... Anh... Không có việc gì...” Dư Chấn Duy không có trả lời vấn đề của Anh Mị Sí, ngược lại đi trấn an Tiểu Khả Ái, hắn nhìn đến đã biết hẳn là đang sợ hãi?
“Ngươi hiện tại là không có việc gì, nhưng ta khó giữ được đảm bảo có thể hay không có việc.” Anh Mị Sí nói câu đầu tiên đánh gãy thế gới hai người bọn họ, khóe miệng mơ hồ còn lộ ra một mạt tàn nhẫn.
Tiểu Khả Ái vừa nghe lại bị dọa, lập tức chạy đến phía trước Anh Mị Sí quỳ xuống, vẫn cầu Anh Mị Sí không cần đối Dư Chấn Duy xuống tay.
“Nhị thiếu.. Không... Không...”
“Ngươi cầu ta cũng vô dụng, một là ngươi chết, hai là hắn chết, ngươi muốn người nào?” Anh Mị Sí hoàn toàn không để ý tới Tiểu Khả Ái, hắn một chút cũng không cảm thấy mềm lòng.
Bọn này vì Dạ Sắc thương người mà đến, nhưng Anh Mị Sí thì lương thiện cái lỗi gì?
“Sai chính là tôi... Ngài muốn ai chết... Thì chính là tôi... Không cần thương tổn Tiểu Khả Ái...” Dư Chấn Duy lập tức gánh hạ tất cả trách nhiệm, hắn một chút cũng không hy vọng Tiểu Khả Ái có sai lầm gì.
“Thật là có cốt khí nha.” Anh Mị Sí cười. Hắn theo bên hông lấy ra một khẩu súng, đặt tại hậu não Dư Chấn Duy.