“Tiểu Khả Ái... Thực xin lỗi... Anh không thể tuân thủ ước định cùng em... Nhưng em nhớ rõ...Anh yêu em...” Dư Chấn Duy cảm thấy hắn tài cán vì Tiểu Khả Ái làm chỉ có thể thay y chết, Tiểu Khả Ái còn trẻ, nhất định có thể gặp được quý nam nhân quý trọng y, hy vọng người kia có thể giúp hắn bảo hộ tốt Tiểu Khả Ái.
Tiểu Khả Ái nhìn Anh Mị Sí vẫn bất vi sở động, đành phải chạy tới ôm Dư Chấn Duy, phải chết thì cùng chết, y không cần chính mình một người còn sống.
“Đem y lôi ra.” Anh Mị Sí nói. Một cấp dưới thân thủ muốn đi tách bọn họ ra, nhưng Tiểu Khả Ái ôm quá chặt chẽ không muốn buông tay.
“Ngươi thật sự nếu không buông tay, ta sẽ cho các ngươi cùng chết.” Anh Mị Sí đối bọn họ hạ một đạo cảnh cáo cuối cùng, ánh mắt hắn không giống đang nói giỡn.
“Em làm gì như vậy...? Mau buông tay...” Tay Dư Chấn Duy bị trói chặt, bằng không hắn nhất định sẽ đẩy Tiểu Khả Ái ra.
Tiểu Khả Ái lắc đầu, khó có khi chủ động hôn lên môi Dư Chấn Duy, rồi mới nhắm mắt lại chờ đợi cùng Dư Chấn Duy cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.
Dư Chấn Duy biết chính mình ngăn không được, cũng không nói thêm nữa, khép mắt lại.
Hắn là người không có tín ngưỡng, nhưng là giờ phút này hắn lại tiều tụy cầu nguyện, nếu còn có kiếp sau, xin cho hắn cùng Tiểu Khả Ái gặp nhau lại lần thứ hai.
“Vậy không có biện pháp.” Anh Mị Sí nói.
Nhưng ngón tay còn chưa có bóp còi, chợt nghe thấy thanh âm cầu tình.
Ngay từ đầu chỉ có nữ công quan kia bênh vực lẽ phải mà thôi, mãi đến bây giờ không biết tại sao nhóm công quan ở đây toàn bộ khóc thành một đoàn, thậm chí tất cả đều quỳ xuống, ngươi một câu, ta một câu vì Tiểu Khả Ái cùng Dư Chấn Duy cầu tình.
Anh Mị Sí ngẩng đầu quét liếc bọn họ một lượt.
“Các ngươi đây là đang ngăn cản ta? Các ngươi sẽ không cùng y làm sai quy củ Dạ Sắc đi?” Anh Mị Sí thủy chung dùng ngữ khí lạnh như băng, chỉ như vậy mới làm người ta sợ hãi.
“Nhị thiếu gia... Ngài làm ơn... Thành toàn bọn họ đi...” Công quan Hữu Danh nói như thế.
Nhìn Tiểu Khả Ái cùng Dư Chấn Duy như vậy, ai còn có thể kìm hãm trái tim?
Sống ở trên đời này, ai mà không muốn với người yêu cùng nhau, huống chi bọn họ là loại thân phận này, có thể gặp được một đối tượng yêu chính mình đã có bao nhiêu khó khăn?
“Thành toàn? Ngươi đang nói truyện cười sao? Ngươi đã lợi hại như thế, ngươi thử nói cho ta biết nên làm sao mới tốt?” Anh Mị Sí trừng mắt nhìn mắt tên công quan kia, tên công quan kia tự biết đuối lý cúi đầu.
“Vậy thì... Thì đem Tiểu Khả Ái đuổi đi thôi...? Như vậy y sẽ không làm công quan Dạ Sắc nữa...” Nữ công quan kia lại phát ngôn, chỉ cần không phải công quan Dạ Sắc, sẽ không đụng tới quy củ Dạ Sắc đi?
“Các ngươi hiện tại là muốn ta phá hỏng quy củ Dạ Sắc là được?” Anh Mị Sí nói.
“Sao lại phá hỏng... Tất cả mọi người tại đây... Không ai thấy nhị thiếu gia phá hỏng quy củ gì a...” Nữ công quan thông minh tiếp tục nói, những người khác nghe xong đô hội đúng ý điên cuồng gật đầu phụ họa.
“Vạn nhất sau này các ngươi lại dùng chiêu này, ta cũng phải mở một con mắt nhắm một con mắt?” Anh Mị Sí lại nhìn lướt nhìn qua nhóm công quan đang gật đầu.
“Sẽ không... Chúng ta sẽ không như vậy... Cầu ngài buông tha bọn họ... Nhị thiếu gia...”
Thanh âm cầu tình không có dừng, đầu mọi người chật cứng suy nghĩ phải làm sao cho hai người bọn họ thoát vây, hoàn toàn không phát hiện khóe miệng Anh Mị Sí gợi lên một mạt mỉm cười rất loáng thoáng.
“Các ngươi đã nói như thế, ta cũng không phải người bất thông tình lý, Tiểu Khả Ái, ngươi rời khỏi Dạ Sắc, thứ gì cũng không được phép mang đi, chỉ có ngươi thôi, đem y ra bên ngoài, sau này không được phép cho y tiến vào Dạ Sắc nửa bước.” Anh Mị Sí nói.
“Còn có nhớ kỹ, loại cơ hội này không có khả năng phát sinh làn thứ hai, sau này ai dám trốn, cũng đừng trách ta.” Anh Mị Sí nhấn mạnh một phen.
Tất cả mọi người gật gật đầu, bọn họ biết Anh Mị Sí nói thật, bởi vì ánh mắt hắn lộ ra một cỗ hung ác.
Kỳ thật, Anh Mị Sí cũng không nắm chắc tuyệt đối chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, nhiều lắm chỉ có một nửa, bất quá nửa kia cùng phải xem lại tình hình.
Với hắn mà nói căn bản không sao cả, nhưng Lạc Ngưng vì thế mà phiền lòng nên hắn không thể không hỗ trợ, đến nỗi vận mệnh chỉ đứng ở bên kia xem bọn hắn tự chính mình tạo vận may, cho dù thật sự nổ súng cho bọn họ đã chết, điều đó cũng có thể.
Tuy rằng hắn như vậy thì có thể làm Lạc Ngưng oán hận một hồi lâu đi?
Bất quá xem ra ông trời đứng ở bên bọn họ, kết quả mới tốt như vậy. Tiểu Khả Ái không có vấn đề hợp đồng, bọn họ hai người yêu nhau sao lại không thể ở cùng nhau một chỗ.
Trọng điểm là, Lạc Ngưng không cần phiền lòng nữa, thậm chí cũng không đối bản thân sinh khí.
*-*-*-*-*-*
Sự tình giải quyết xong, Anh Mị Sí sung sướng rời đi, hướng một gian phòng khác đi tới.
Anh Lạc Ngưng đang tại nơi chờ.
Gian phòng nhỏ này cùng với gian phòng kia tương thông, mà phòng này đặc thù một tấm kính có thể thấy phòng cách vách phát sinh tất cả mọi chuyện.
Anh Mị Sí muốn Anh Lạc Ngưng tại đây chờ hắn là tốt rồi, hắn sợ Anh Lạc Ngưng nếu cùng đi vào với hắn thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng khác.
Lạc Ngưng của hắn, rất mềm lòng.
Anh Mị Sí đi vào phòng, đã thấy Anh Lạc Ngưng thờ ơ tựa vào trên tường.
“Sao lại vậy, Lạc Ngưng?” Anh Mị Sí đi qua đi bắt cậu cho ôm vào trong ngực, Lạc Ngưng của hắn sao lại rầu rĩ không vui?
Tiểu Khả Ái nhìn Anh Mị Sí vẫn bất vi sở động, đành phải chạy tới ôm Dư Chấn Duy, phải chết thì cùng chết, y không cần chính mình một người còn sống.
“Đem y lôi ra.” Anh Mị Sí nói. Một cấp dưới thân thủ muốn đi tách bọn họ ra, nhưng Tiểu Khả Ái ôm quá chặt chẽ không muốn buông tay.
“Ngươi thật sự nếu không buông tay, ta sẽ cho các ngươi cùng chết.” Anh Mị Sí đối bọn họ hạ một đạo cảnh cáo cuối cùng, ánh mắt hắn không giống đang nói giỡn.
“Em làm gì như vậy...? Mau buông tay...” Tay Dư Chấn Duy bị trói chặt, bằng không hắn nhất định sẽ đẩy Tiểu Khả Ái ra.
Tiểu Khả Ái lắc đầu, khó có khi chủ động hôn lên môi Dư Chấn Duy, rồi mới nhắm mắt lại chờ đợi cùng Dư Chấn Duy cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.
Dư Chấn Duy biết chính mình ngăn không được, cũng không nói thêm nữa, khép mắt lại.
Hắn là người không có tín ngưỡng, nhưng là giờ phút này hắn lại tiều tụy cầu nguyện, nếu còn có kiếp sau, xin cho hắn cùng Tiểu Khả Ái gặp nhau lại lần thứ hai.
“Vậy không có biện pháp.” Anh Mị Sí nói.
Nhưng ngón tay còn chưa có bóp còi, chợt nghe thấy thanh âm cầu tình.
Ngay từ đầu chỉ có nữ công quan kia bênh vực lẽ phải mà thôi, mãi đến bây giờ không biết tại sao nhóm công quan ở đây toàn bộ khóc thành một đoàn, thậm chí tất cả đều quỳ xuống, ngươi một câu, ta một câu vì Tiểu Khả Ái cùng Dư Chấn Duy cầu tình.
Anh Mị Sí ngẩng đầu quét liếc bọn họ một lượt.
“Các ngươi đây là đang ngăn cản ta? Các ngươi sẽ không cùng y làm sai quy củ Dạ Sắc đi?” Anh Mị Sí thủy chung dùng ngữ khí lạnh như băng, chỉ như vậy mới làm người ta sợ hãi.
“Nhị thiếu gia... Ngài làm ơn... Thành toàn bọn họ đi...” Công quan Hữu Danh nói như thế.
Nhìn Tiểu Khả Ái cùng Dư Chấn Duy như vậy, ai còn có thể kìm hãm trái tim?
Sống ở trên đời này, ai mà không muốn với người yêu cùng nhau, huống chi bọn họ là loại thân phận này, có thể gặp được một đối tượng yêu chính mình đã có bao nhiêu khó khăn?
“Thành toàn? Ngươi đang nói truyện cười sao? Ngươi đã lợi hại như thế, ngươi thử nói cho ta biết nên làm sao mới tốt?” Anh Mị Sí trừng mắt nhìn mắt tên công quan kia, tên công quan kia tự biết đuối lý cúi đầu.
“Vậy thì... Thì đem Tiểu Khả Ái đuổi đi thôi...? Như vậy y sẽ không làm công quan Dạ Sắc nữa...” Nữ công quan kia lại phát ngôn, chỉ cần không phải công quan Dạ Sắc, sẽ không đụng tới quy củ Dạ Sắc đi?
“Các ngươi hiện tại là muốn ta phá hỏng quy củ Dạ Sắc là được?” Anh Mị Sí nói.
“Sao lại phá hỏng... Tất cả mọi người tại đây... Không ai thấy nhị thiếu gia phá hỏng quy củ gì a...” Nữ công quan thông minh tiếp tục nói, những người khác nghe xong đô hội đúng ý điên cuồng gật đầu phụ họa.
“Vạn nhất sau này các ngươi lại dùng chiêu này, ta cũng phải mở một con mắt nhắm một con mắt?” Anh Mị Sí lại nhìn lướt nhìn qua nhóm công quan đang gật đầu.
“Sẽ không... Chúng ta sẽ không như vậy... Cầu ngài buông tha bọn họ... Nhị thiếu gia...”
Thanh âm cầu tình không có dừng, đầu mọi người chật cứng suy nghĩ phải làm sao cho hai người bọn họ thoát vây, hoàn toàn không phát hiện khóe miệng Anh Mị Sí gợi lên một mạt mỉm cười rất loáng thoáng.
“Các ngươi đã nói như thế, ta cũng không phải người bất thông tình lý, Tiểu Khả Ái, ngươi rời khỏi Dạ Sắc, thứ gì cũng không được phép mang đi, chỉ có ngươi thôi, đem y ra bên ngoài, sau này không được phép cho y tiến vào Dạ Sắc nửa bước.” Anh Mị Sí nói.
“Còn có nhớ kỹ, loại cơ hội này không có khả năng phát sinh làn thứ hai, sau này ai dám trốn, cũng đừng trách ta.” Anh Mị Sí nhấn mạnh một phen.
Tất cả mọi người gật gật đầu, bọn họ biết Anh Mị Sí nói thật, bởi vì ánh mắt hắn lộ ra một cỗ hung ác.
Kỳ thật, Anh Mị Sí cũng không nắm chắc tuyệt đối chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, nhiều lắm chỉ có một nửa, bất quá nửa kia cùng phải xem lại tình hình.
Với hắn mà nói căn bản không sao cả, nhưng Lạc Ngưng vì thế mà phiền lòng nên hắn không thể không hỗ trợ, đến nỗi vận mệnh chỉ đứng ở bên kia xem bọn hắn tự chính mình tạo vận may, cho dù thật sự nổ súng cho bọn họ đã chết, điều đó cũng có thể.
Tuy rằng hắn như vậy thì có thể làm Lạc Ngưng oán hận một hồi lâu đi?
Bất quá xem ra ông trời đứng ở bên bọn họ, kết quả mới tốt như vậy. Tiểu Khả Ái không có vấn đề hợp đồng, bọn họ hai người yêu nhau sao lại không thể ở cùng nhau một chỗ.
Trọng điểm là, Lạc Ngưng không cần phiền lòng nữa, thậm chí cũng không đối bản thân sinh khí.
*-*-*-*-*-*
Sự tình giải quyết xong, Anh Mị Sí sung sướng rời đi, hướng một gian phòng khác đi tới.
Anh Lạc Ngưng đang tại nơi chờ.
Gian phòng nhỏ này cùng với gian phòng kia tương thông, mà phòng này đặc thù một tấm kính có thể thấy phòng cách vách phát sinh tất cả mọi chuyện.
Anh Mị Sí muốn Anh Lạc Ngưng tại đây chờ hắn là tốt rồi, hắn sợ Anh Lạc Ngưng nếu cùng đi vào với hắn thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng khác.
Lạc Ngưng của hắn, rất mềm lòng.
Anh Mị Sí đi vào phòng, đã thấy Anh Lạc Ngưng thờ ơ tựa vào trên tường.
“Sao lại vậy, Lạc Ngưng?” Anh Mị Sí đi qua đi bắt cậu cho ôm vào trong ngực, Lạc Ngưng của hắn sao lại rầu rĩ không vui?