Tôi nhận lấy món quà trong tay Ánh mà chẳng vui tí nào. Tôi không thích nhận quà kiểu miễn cưỡng thế này. Ánh đang rất buồn vì chuyện gì đó mà vẫn chúc mừng sinh nhật tôi như thể lấy tôi ra làm bia cho nỗi buồn của cô ấy. Tôi càng gắng hỏi thì chắc chắn là Ánh sẽ không nói nhưng vẫn phải kéo lại hỏi xem thế nào chứ cứ ngoảnh đi khi có một người con gái khóc trươcs mặt mình vậy sao?
- Chờ đã Ánh ơi! – Tôi níu xe Ánh lại.
- ….
Ánh nhìn tôi không nói, đưa đôi mắt to tròn đẫm nước. Tôi quên hết những gì mà mình muốn hỏi, quên hết tât cả, chỉ muốn cho cô bạn của mình nín khóc và nở nụ cười.
- Nói với mình đi, có chuyện gì thế? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Ánh.
- Thôi bạn không biết đâu, về thôi, muộn rồi. – Ánh vội vã trả lời.
- Đừng coi mình là người xa lạ thế được không?
- Có gì thì mình sẽ nói với bạn sau chứ giờ không thể. Bạn có thể đưa tôi về được không?
Tôi giật mình sau câu hỏi đó, mặt nghệt như ngỗng ị. Đang có một người con gái đứng chờ tôi ngoài cổng, thực sự không có biết giờ phải xử sự ra sao nữa. Giờ tôi bỏ mặc Xuân mà ra về thì tất cả những gì mà lúc tan học giữa tôi và Xuân tan vào bóng tối. Nếu giờ đưa Xuân về thì lại quá vô tình với Ánh, có thể không biết Ánh đang xảy ra chuyện gì nhưng thực sự khó.
Ánh ngước mắt lên nhìn tôi, hai mắt chạm nhau lâu lắm, dài lắm nhưng rồi giọt nước mắt lại lăn và Ánh nhấn vê-đan đạp đi. Tôi bất lực nhìn Ánh xa dần dưới nắng trưa.
Tôi đạp xe ra đến cổng thì Xuân đang nheo mắt tinh nghịch chờ mình.
- Lâu thế? Có lấy xe thôi mà. – Xuân trèo lên đằng sau xe tôi.
- Ờ thì…. phải cho người ta đi vệ sinh cái chứ… mót. – Tôi cố giấu đi nỗi buồn.
- Vô duyên thấy khiếp.
Xuân đập bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào lưng tôi. Tôi khẽ nở một nụ cười với Xuân, rồi cứ thế đạp xe thôi. Chẳng vui vẻ chút nào hoàn cảnh này, người cả buổi buồn thì giờ đang vui còn người làm tôi thấy được che chở, giúp đỡ thì đang rơi nước mắt trên đường về. Có cam không? Vậy có phũ phàng với Ánh không.
Cứ miên man suy nghĩ rồi đạp xe mà về đến nhà Xuân rồi. Tạm biệt Xuân ở đầu ngõ trong nụ cười xinh xắn của cô nàng, tôi tiếp tục đi về. Mà rút cục thì có chuyện gì với Ánh thế nhỉ? Đã bao giờ thấy cô nàng này nở bộc lộ chút cảm xúc gì bao giờ đâu. Chưa hề.
Ánh luôn đến lớp với đôi môi không nhếch, đôi mắt xa xăm và khuôn mặt lạnh tanh. Trong lớp chỉ có vài người khiến cô nàng mở lời, không phải tất cả, vậy cô bé đâu ra chuyện gì uất ức, đau khổ đến mức phát khóc thế?
Bỗng tôi thấy đằng xa là Ánh. Chắc luôn, tôi thề, tôi hứa, đảm bảo là Ánh. Bóng dáng quá đỗi quen thuộc. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này chứ không thể để Ánh như vậy. Trong lòng thúc dục là tôi thực hiện ngay.
Tôi đến ngang với nàng thì chợt nhận ra khuôn mặt này nhợt nhạt và tái xanh đi rất nhiều.
- Ánh ơi, sao thế bạn? – Tôi quay sang.
- Tuấn về nhanh đi, muộn rồi, mình không sao đâu. – Ánh trả lời lạnh tanh.
- Ánh xem lại mình đi, mặt cậu nhợt nhạt lắm.
Ánh khẽ đưa tay lên vuốt mắt, nàng giật mình nhưng trở lại bình thường ngay.
- Mình nói không sao mà.
Bỗng ánh loạng choạng tay chân, xe lệch hướng. Thấy vậy tôi tiến sat đến là giữ lấy ghi đông xe đạp và ép nàng dừng lại. Đưa đôi mắt lên nhìn Ánh, cô nàng có vẻ cũng xuống tinh thần khi thấy anh mắt cương quyết của tôi.
Hai đứa dừng xe ở quán nước mía cạnh đường nhưng vừa dựng được chân chống xe thì Ánh loạng choạng và ngã vội về phía tôi.
- Sao vậy Ánh ơi? – Tôi khẽ đỡ Ánh ngồi xuống ghế.
- Mình thấy mệt quá Tuấn ơi.
Gương mặt nhợt nhạt, toát mồ hôi tôi đoán một trăm phần trăm là hạ đường huyết. Đây không phải biểu hiện của hạ đường huyết cứ chặt đầu tôi đi.
- Sáng ăn gì chưa? – Tôi hỏi Ánh.
- Mình….. – Ánh ngập ngừng.
- Mình gì mà mình? Sáng ăn gì chưa? – Tôi hơi gằn giọng.
Ánh ngước mắt lên nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, và từ từ, từ từ giọt nước mắt khẽ rơi trên má nàng nóng hổi. Tôi đưa tay lên lau giọt nước mắt cho nàng và lần này thì nàng không giẫy ngoay ngoảy đưa đầu ra xa nữa. Để mặc cho tôi lau.
- Thôi nào? Sao đấy? – Tôi nhẹ nhàng hỏi Ánh.
- Đừng quát mình mà. – Ánh khẽ nấc lên.
- Uhm… không quát nữa….
Tôi gọi hai cốc nước mía, cốc của tôi nhiều đá còn cốc của nàng ít đá, con gái không nên uống nhiều đá.
Nàng khẽ nhấp ngụm nước mía, nhẹ nhàng. Tôi để nàng đặt cốc nước xuống rồi tôi mới hỏi nhưng tuyệt nhiên không động đến vụ việc vừa rồi ở trường. Đang lúc mệt mỏi thế này phải làm Ánh vui để nàng còn có sức tiếp tục con đường về nhà. Giờ nó bé gục giữa đàng thế này anh chịu cũng không biết cách nào.
- Giờ thì nói được chưa? – Tôi quay sang hỏi Ánh.
- Chuyện gì cơ? – Ánh khẽ nheo mắt khó hiểu.
- Sáng nay ăn uống gì chưa?
- Chưa……. – Ánh ngập ngừng.
- Biết ngay mà. – Tôi vỗ đùi cái đét làm bộ dạng hài hước.
- Biết gì là biết gì? – Ánh mỉm cười.
- Thì chính vì sáng nay nàng không ăn gì, xong lại thể dục nữa nên giờ nó hạ đường huyết chứ gì nữa, làm con hết cả hồn.
- Hì…hì.
Ánh ngượng ngùng cười đỏ mặt sau câu nói của tôi. Ngồi nghỉ ngời một lúc, da dẻ cô bé lại hồng hào, lấy lại vẻ đẹp của cô trước kia. Xinh lắm, giữ nụ cười này bạn nhé.
Chúng tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển một lúc, nào là cấp hai Ánh học ở đâu, như thế nào, bạn bè thế nào rồi anh chị em nhà có ai và giờ chúng tôi xác thực rằng cô Dương – Văn đúng là chị gái của Ánh. Cô giáo là chị cả của Ánh. Trước Ánh còn anh trai nữa, anh ấy đang học trên Hà Nội.
Càng nói chuyện tôi càng nhận ra đây là cô nàng cá tính có số có mà chứ không phải nữ nhân bình thường vì cái cách cô nói chuyện làm cho người khác phải bật cười, hoặc cái cách hỏi ngược câu hỏi của cô làm tôi – đại gia chém gió cũng phải chết đứ đừ.
- Tỉnh hẳn chưa? – Tôi hỏi Ánh.
-…. – Ánh khẽ gật đầu, mỉm cười nhưng không đáp gì cả.
Tôi gọi chị chủ quán “Tổng vệ sinh” cho tôi bàn nước và dặn dò Ánh về cẩn thận. Muốn đưa Ánh về nhưng nàng không cho.
Tôi nhận lấy món quà trong tay Ánh mà chẳng vui tí nào. Tôi không thích nhận quà kiểu miễn cưỡng thế này. Ánh đang rất buồn vì chuyện gì đó mà vẫn chúc mừng sinh nhật tôi như thể lấy tôi ra làm bia cho nỗi buồn của cô ấy. Tôi càng gắng hỏi thì chắc chắn là Ánh sẽ không nói nhưng vẫn phải kéo lại hỏi xem thế nào chứ cứ ngoảnh đi khi có một người con gái khóc trươcs mặt mình vậy sao?
- Chờ đã Ánh ơi! – Tôi níu xe Ánh lại.
- ….
Ánh nhìn tôi không nói, đưa đôi mắt to tròn đẫm nước. Tôi quên hết những gì mà mình muốn hỏi, quên hết tât cả, chỉ muốn cho cô bạn của mình nín khóc và nở nụ cười.
- Nói với mình đi, có chuyện gì thế? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Ánh.
- Thôi bạn không biết đâu, về thôi, muộn rồi. – Ánh vội vã trả lời.
- Đừng coi mình là người xa lạ thế được không?
- Có gì thì mình sẽ nói với bạn sau chứ giờ không thể. Bạn có thể đưa tôi về được không?
Tôi giật mình sau câu hỏi đó, mặt nghệt như ngỗng ị. Đang có một người con gái đứng chờ tôi ngoài cổng, thực sự không có biết giờ phải xử sự ra sao nữa. Giờ tôi bỏ mặc Xuân mà ra về thì tất cả những gì mà lúc tan học giữa tôi và Xuân tan vào bóng tối. Nếu giờ đưa Xuân về thì lại quá vô tình với Ánh, có thể không biết Ánh đang xảy ra chuyện gì nhưng thực sự khó.
Ánh ngước mắt lên nhìn tôi, hai mắt chạm nhau lâu lắm, dài lắm nhưng rồi giọt nước mắt lại lăn và Ánh nhấn vê-đan đạp đi. Tôi bất lực nhìn Ánh xa dần dưới nắng trưa.
Tôi đạp xe ra đến cổng thì Xuân đang nheo mắt tinh nghịch chờ mình.
- Lâu thế? Có lấy xe thôi mà. – Xuân trèo lên đằng sau xe tôi.
- Ờ thì…. phải cho người ta đi vệ sinh cái chứ… mót. – Tôi cố giấu đi nỗi buồn.
- Vô duyên thấy khiếp.
Xuân đập bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào lưng tôi. Tôi khẽ nở một nụ cười với Xuân, rồi cứ thế đạp xe thôi. Chẳng vui vẻ chút nào hoàn cảnh này, người cả buổi buồn thì giờ đang vui còn người làm tôi thấy được che chở, giúp đỡ thì đang rơi nước mắt trên đường về. Có cam không? Vậy có phũ phàng với Ánh không.
Cứ miên man suy nghĩ rồi đạp xe mà về đến nhà Xuân rồi. Tạm biệt Xuân ở đầu ngõ trong nụ cười xinh xắn của cô nàng, tôi tiếp tục đi về. Mà rút cục thì có chuyện gì với Ánh thế nhỉ? Đã bao giờ thấy cô nàng này nở bộc lộ chút cảm xúc gì bao giờ đâu. Chưa hề.
Ánh luôn đến lớp với đôi môi không nhếch, đôi mắt xa xăm và khuôn mặt lạnh tanh. Trong lớp chỉ có vài người khiến cô nàng mở lời, không phải tất cả, vậy cô bé đâu ra chuyện gì uất ức, đau khổ đến mức phát khóc thế?
Bỗng tôi thấy đằng xa là Ánh. Chắc luôn, tôi thề, tôi hứa, đảm bảo là Ánh. Bóng dáng quá đỗi quen thuộc. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này chứ không thể để Ánh như vậy. Trong lòng thúc dục là tôi thực hiện ngay.
Tôi đến ngang với nàng thì chợt nhận ra khuôn mặt này nhợt nhạt và tái xanh đi rất nhiều.
- Ánh ơi, sao thế bạn? – Tôi quay sang.
- Tuấn về nhanh đi, muộn rồi, mình không sao đâu. – Ánh trả lời lạnh tanh.
- Ánh xem lại mình đi, mặt cậu nhợt nhạt lắm.
Ánh khẽ đưa tay lên vuốt mắt, nàng giật mình nhưng trở lại bình thường ngay.
- Mình nói không sao mà.
Bỗng ánh loạng choạng tay chân, xe lệch hướng. Thấy vậy tôi tiến sat đến là giữ lấy ghi đông xe đạp và ép nàng dừng lại. Đưa đôi mắt lên nhìn Ánh, cô nàng có vẻ cũng xuống tinh thần khi thấy anh mắt cương quyết của tôi.
Hai đứa dừng xe ở quán nước mía cạnh đường nhưng vừa dựng được chân chống xe thì Ánh loạng choạng và ngã vội về phía tôi.
- Sao vậy Ánh ơi? – Tôi khẽ đỡ Ánh ngồi xuống ghế.
- Mình thấy mệt quá Tuấn ơi.
Gương mặt nhợt nhạt, toát mồ hôi tôi đoán một trăm phần trăm là hạ đường huyết. Đây không phải biểu hiện của hạ đường huyết cứ chặt đầu tôi đi.
- Sáng ăn gì chưa? – Tôi hỏi Ánh.
- Mình….. – Ánh ngập ngừng.
- Mình gì mà mình? Sáng ăn gì chưa? – Tôi hơi gằn giọng.
Ánh ngước mắt lên nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, và từ từ, từ từ giọt nước mắt khẽ rơi trên má nàng nóng hổi. Tôi đưa tay lên lau giọt nước mắt cho nàng và lần này thì nàng không giẫy ngoay ngoảy đưa đầu ra xa nữa. Để mặc cho tôi lau.
- Thôi nào? Sao đấy? – Tôi nhẹ nhàng hỏi Ánh.
- Đừng quát mình mà. – Ánh khẽ nấc lên.
- Uhm… không quát nữa….
Tôi gọi hai cốc nước mía, cốc của tôi nhiều đá còn cốc của nàng ít đá, con gái không nên uống nhiều đá.
Nàng khẽ nhấp ngụm nước mía, nhẹ nhàng. Tôi để nàng đặt cốc nước xuống rồi tôi mới hỏi nhưng tuyệt nhiên không động đến vụ việc vừa rồi ở trường. Đang lúc mệt mỏi thế này phải làm Ánh vui để nàng còn có sức tiếp tục con đường về nhà. Giờ nó bé gục giữa đàng thế này anh chịu cũng không biết cách nào.
- Giờ thì nói được chưa? – Tôi quay sang hỏi Ánh.
- Chuyện gì cơ? – Ánh khẽ nheo mắt khó hiểu.
- Sáng nay ăn uống gì chưa?
- Chưa……. – Ánh ngập ngừng.
- Biết ngay mà. – Tôi vỗ đùi cái đét làm bộ dạng hài hước.
- Biết gì là biết gì? – Ánh mỉm cười.
- Thì chính vì sáng nay nàng không ăn gì, xong lại thể dục nữa nên giờ nó hạ đường huyết chứ gì nữa, làm con hết cả hồn.
- Hì…hì.
Ánh ngượng ngùng cười đỏ mặt sau câu nói của tôi. Ngồi nghỉ ngời một lúc, da dẻ cô bé lại hồng hào, lấy lại vẻ đẹp của cô trước kia. Xinh lắm, giữ nụ cười này bạn nhé.
Chúng tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển một lúc, nào là cấp hai Ánh học ở đâu, như thế nào, bạn bè thế nào rồi anh chị em nhà có ai và giờ chúng tôi xác thực rằng cô Dương – Văn đúng là chị gái của Ánh. Cô giáo là chị cả của Ánh. Trước Ánh còn anh trai nữa, anh ấy đang học trên Hà Nội.
Càng nói chuyện tôi càng nhận ra đây là cô nàng cá tính có số có mà chứ không phải nữ nhân bình thường vì cái cách cô nói chuyện làm cho người khác phải bật cười, hoặc cái cách hỏi ngược câu hỏi của cô làm tôi – đại gia chém gió cũng phải chết đứ đừ.
- Tỉnh hẳn chưa? – Tôi hỏi Ánh.
-…. – Ánh khẽ gật đầu, mỉm cười nhưng không đáp gì cả.
Tôi gọi chị chủ quán “Tổng vệ sinh” cho tôi bàn nước và dặn dò Ánh về cẩn thận. Muốn đưa Ánh về nhưng nàng không cho.