Tôi càng thêm chắc chắn ông anh này biết tôi, và tôi gặp rồi. Một lát sau thì ông anh tôi lừng lững bước vào. Ông anh kia cũng đứng dậy.
- Có chuyện gì thế mày? – Anh tôi hỏi ông kia.
- Thằng kia nó bảo nó là em mày, nó tẩn thằng Sang Chó, tao gọi mày hỏi xem có phải không, không thì anh em mình chôn sống nó vì tội ba hoa. – Ông ấy chỉ về phía tôi.
- Uhm, nó đá bóng với lớp rồi mà, mày không nhận ra hay sao còn hỏi tao? – Ông anh tôi lạnh lùng đáp.
- Thế nên tao mới gọi mày xuống. – Ông ấy cười cười rồi tiến đến chỗ tôi. – Thôi nào, đều là anh em người nhà cả, ai cũng có lỗi thôi ta làm hòa đi. – Ông ấy cười vỗ vai tôi.
- Ý anh là….? – Tôi thắc mắc.
- Chú vẫn chưa nhận ra anh à? – Ông này cười với tôi.
- Không nhận ra. – Tôi lạnh lùng trả lời.
- Nói năng cẩn thận, đàn anh chứ không phải trẻ con với mày đâu. – Ông anh tôi lừ mắt.
- Hùng, anh em mày căng như nhau. Anh là Chiến hôm đá bóng với bọn em anh bị đau chân nên không đá, làm người coi xe, chú em nhớ ra anh chưa? – Anh chiến chìa tay ra cươì nói chờ cái bắt tay của tôi.
- À… Em nhớ rồi. Hôm đó anh bảo anh ngứa chân lắm nhưng không đá được đúng không? – Tôi bật cười khi đã nhân người quen.
- Đúng rồi. Đây là mấy thằng đệ anh, có gì thì cho anh xin lỗi. Ok?
- Vâng.
Tôi bắt tay ông ấy một cái rồi tiến lại chỗ thằng lớp 12 bị tôi đánh lúc này chìa tay ra chờ cái bắt tay.
- Em xin lỗi anh, mong anh tha lỗi cho em.
- Chú mày đấm anh mấy phát rồi bảo anh tha lỗi thì khó lắm. Không có thành ý. – Anh Sang bắt tay rồi nhưng vẫn nói phớt.
- Vậy em mời anh một chầu nước lúc tan học coi như là tạ lỗi với anh. – Tôi cười.
- Giờ thì tao biết mày đích thị là em thằng Hùng rồi. Được hết buổi ra quan U Hoa Béo nhé.
- Ok anh.
Rồi mấy ông anh kéo nhau về trong vui vẻ nhưng thằng đầu Mào Gà không giấu được nỗi bực dọc khi không thịt được tôi.
- Sặc, mày có số có má thế mà để anh em vất vả là thế nào thằng chó. – Quân Đen đá vào mông tôi một cái.
- Hên thôi, may là bạn ông anh tao không thì xác định.
- Lúc nào nước nôi cho anh em thôi hả? – Nó vỗ vai tôi.
- Đơn giản. Lát đi luôn với mấy ông anh tao. Gì chứ nước mía anh cho các chú hút mỏi răng.
Tôi về chỗ ngồi cùng với đám bạn của mình. Xuân lại kéo kéo tay áo.
- Eo ơi, cứ như Trương Vô Kỵ thế này á? Chấn quần hùng lấy uy danh. (*)
- Anh mà, hé hé hé. – Tôi sảng khoái.
- Thôi ngay cái kiểu cười đó đi. Ghê quá.
- Ngoan nào, không thấy điệu cười đó dễ thương hả. – Tôi quay sang vờ nhăn mặt làm nũng với Xuân.
Xuân quay mặt đi cười lớn như được mùa, tôi ngước lên phía trên thì thấy Ánh cũng lắc lắc đầu, chắc là đang cười độ lém lỉnh của tôi. Tôi chẳng hiểu mọi chuyện từ sáng tới giờ tôi làm vì ai, tôi thực sự là đang có tình cảm với Xuân nhưng lại có những hành động luôn hướng về Ánh. Mọi giằng xé lại quay về với tôi như cách đây vài ngày trước, nó quay lại lúc tôi đã quyết định theo Xuân, bỏ mặc tất cả. Lạ lùng.
- Này thế nay đã nhận được nhiều quà chưa? – Tôi quay sang Xuân.
- Làm gì có ai. – Xuân cười lắc đầu.
- Lại chém gió rồi.
- Ừ thì cũng có nhưng Xuân chẳng nhận của ai hết. Hì. – Nàng nở nụ cười tươi như hoa.
- Tại sao? – Tôi hỏi có đôi chút ngạc nhiên.
- Vì Xuân không thích. Thế thôi.
- Nói từ thế thôi nó thích tai, nhẹ nhàng thế á? – Tôi bũi môi.
- Thế phải thế nào? – Xuân ngạc nhiên.
- Thì kiểu nó phải bá đạo vào. Hề hề.
- Thôi học đi ông tướng. Cô lại cho ra ngoài giờ.
- Uhm…..
- Mà lát lấy xe rồi ra ngoài cổng trường đợi Xuân nhé, Xuân phải lên phòng giám thị tẹo.
- Uhm…
Vậy là xong. Kế hoạch tặng quà cho Xuân tan thành mấy khói. Nhân tính không bằng trời tính. Đen. Chẳng lẽ phải ôm khư khư mốn quà này sao?
Ngồi mãi rồi tiếng trống trong trường cũng tan. Tôi cố nán lại vì đằng nào xe mình cũng ở đó, còn phải chờ Xuân chứ ra ngoài giờ đông đúc ngột ngạt tôi không thích. Khi tiếng ồn ào của cổng trường đã nhỏ hẳn tôi mới đứng dậy ra khỏi lớp lấy xe.
Trơ trọi cái xe của mình lạc lõng giữa lán càng thêm nản. Tôi dắt xe thì bỗng thấy Ánh lại lặng lẽ đi bộ từ dãy phía khối 11 về. Sao Ánh buồn cười thế nhỉ. Cô bé cứ thui thủi một mình, dường như với Ánh mọi thứ đều lung linh, xa vời và chẳng ai có thể động đến cô bé được.
Thấy tôi Ánh quay mặt bước vội về phía cổng trường, tôi nhấn vê-đan đuổi theo cô ấy. Tôi bắt kịp Ánh lúc hai chúng tôi ở gần cổng trường.
- Sao thế Ánh? – Tôi dừng xe trước mặt cô ấy.
- Sao là sao? – Ánh lạnh lùng trả lời.
- Tại sao thấy Tuấn, Ánh lại quay vội đi như vậy?
- Không phải! – Thoáng chút bối rối trên gương mặt Tuấn.
- Tuấn chắc chắn là như thế, Ánh chưa bao giờ làm như vậy với Tuấn.
- Vậy Tuấn đuổi theo mình chỉ để nói như vậy thôi hả?
Ánh đanh mặt lại hỏi ngược một câu làm tôi chết sững giữa sân trường. Quả thực câu hỏi của Ánh quá bất ngờ và tôi không biết trả lời kiểu gì nữa. Tôi đạp xe theo Ánh đó là phản xạ tự nhiên khi thấy người mình quen nhìn thấy mình rồi quay mặt đi lạnh lùng như vậy. Tôi chẳng có ý niệm nào trong đầu là níu kéo bất kì điều gì ở Ánh. Tôi biết với tôi Ánh có vui vẻ hơn người khác nhưng thực sự là cô bé đã có bạn trai, đã có người thương người nhớ trong tâm tư rồi. Tôi chẳng có gì để vấn vương ở cô ấy.
- Không chỉ muốn hỏi vậy thôi. Ánh về đi.
Cô nàng tròn mắt có chút ngạc nhiên rồi cũng thở dài và cất bước đi luôn. Bóng nhỏ giữa trưa nắng khuất dần , tôi đưa tay với lên chiếc ba lô nắm chặt phần qua mà mình dành cho Ánh. Đau.
Tôi co chân đá viên đã giữa sân trường như trút toàn bộ bực dọc vào nó. Bỗng giật nảy mình.
- Hù….
(*) Không nhớ là hồi nào nhưng Trương Vô Kỵ là nhân vật chính trong Ý Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung. Ở Hồi này Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Thần Công và Càn Khôn Đại Na Di đại chấn các bang phải nhằm cứu giáo chúng của Minh Giáo trong cuộc đại chiến trên đỉnh Quang Minh của Thiếu Lâm, Côn Luân, Nga Mi, Không Động và Võ Đang đánh lên đỉnh Quang Minh nhằm tiêu diệt Minh Giáo.
Tôi càng thêm chắc chắn ông anh này biết tôi, và tôi gặp rồi. Một lát sau thì ông anh tôi lừng lững bước vào. Ông anh kia cũng đứng dậy.
- Có chuyện gì thế mày? – Anh tôi hỏi ông kia.
- Thằng kia nó bảo nó là em mày, nó tẩn thằng Sang Chó, tao gọi mày hỏi xem có phải không, không thì anh em mình chôn sống nó vì tội ba hoa. – Ông ấy chỉ về phía tôi.
- Uhm, nó đá bóng với lớp rồi mà, mày không nhận ra hay sao còn hỏi tao? – Ông anh tôi lạnh lùng đáp.
- Thế nên tao mới gọi mày xuống. – Ông ấy cười cười rồi tiến đến chỗ tôi. – Thôi nào, đều là anh em người nhà cả, ai cũng có lỗi thôi ta làm hòa đi. – Ông ấy cười vỗ vai tôi.
- Ý anh là….? – Tôi thắc mắc.
- Chú vẫn chưa nhận ra anh à? – Ông này cười với tôi.
- Không nhận ra. – Tôi lạnh lùng trả lời.
- Nói năng cẩn thận, đàn anh chứ không phải trẻ con với mày đâu. – Ông anh tôi lừ mắt.
- Hùng, anh em mày căng như nhau. Anh là Chiến hôm đá bóng với bọn em anh bị đau chân nên không đá, làm người coi xe, chú em nhớ ra anh chưa? – Anh chiến chìa tay ra cươì nói chờ cái bắt tay của tôi.
- À… Em nhớ rồi. Hôm đó anh bảo anh ngứa chân lắm nhưng không đá được đúng không? – Tôi bật cười khi đã nhân người quen.
- Đúng rồi. Đây là mấy thằng đệ anh, có gì thì cho anh xin lỗi. Ok?
- Vâng.
Tôi bắt tay ông ấy một cái rồi tiến lại chỗ thằng lớp bị tôi đánh lúc này chìa tay ra chờ cái bắt tay.
- Em xin lỗi anh, mong anh tha lỗi cho em.
- Chú mày đấm anh mấy phát rồi bảo anh tha lỗi thì khó lắm. Không có thành ý. – Anh Sang bắt tay rồi nhưng vẫn nói phớt.
- Vậy em mời anh một chầu nước lúc tan học coi như là tạ lỗi với anh. – Tôi cười.
- Giờ thì tao biết mày đích thị là em thằng Hùng rồi. Được hết buổi ra quan U Hoa Béo nhé.
- Ok anh.
Rồi mấy ông anh kéo nhau về trong vui vẻ nhưng thằng đầu Mào Gà không giấu được nỗi bực dọc khi không thịt được tôi.
- Sặc, mày có số có má thế mà để anh em vất vả là thế nào thằng chó. – Quân Đen đá vào mông tôi một cái.
- Hên thôi, may là bạn ông anh tao không thì xác định.
- Lúc nào nước nôi cho anh em thôi hả? – Nó vỗ vai tôi.
- Đơn giản. Lát đi luôn với mấy ông anh tao. Gì chứ nước mía anh cho các chú hút mỏi răng.
Tôi về chỗ ngồi cùng với đám bạn của mình. Xuân lại kéo kéo tay áo.
- Eo ơi, cứ như Trương Vô Kỵ thế này á? Chấn quần hùng lấy uy danh. ()
- Anh mà, hé hé hé. – Tôi sảng khoái.
- Thôi ngay cái kiểu cười đó đi. Ghê quá.
- Ngoan nào, không thấy điệu cười đó dễ thương hả. – Tôi quay sang vờ nhăn mặt làm nũng với Xuân.
Xuân quay mặt đi cười lớn như được mùa, tôi ngước lên phía trên thì thấy Ánh cũng lắc lắc đầu, chắc là đang cười độ lém lỉnh của tôi. Tôi chẳng hiểu mọi chuyện từ sáng tới giờ tôi làm vì ai, tôi thực sự là đang có tình cảm với Xuân nhưng lại có những hành động luôn hướng về Ánh. Mọi giằng xé lại quay về với tôi như cách đây vài ngày trước, nó quay lại lúc tôi đã quyết định theo Xuân, bỏ mặc tất cả. Lạ lùng.
- Này thế nay đã nhận được nhiều quà chưa? – Tôi quay sang Xuân.
- Làm gì có ai. – Xuân cười lắc đầu.
- Lại chém gió rồi.
- Ừ thì cũng có nhưng Xuân chẳng nhận của ai hết. Hì. – Nàng nở nụ cười tươi như hoa.
- Tại sao? – Tôi hỏi có đôi chút ngạc nhiên.
- Vì Xuân không thích. Thế thôi.
- Nói từ thế thôi nó thích tai, nhẹ nhàng thế á? – Tôi bũi môi.
- Thế phải thế nào? – Xuân ngạc nhiên.
- Thì kiểu nó phải bá đạo vào. Hề hề.
- Thôi học đi ông tướng. Cô lại cho ra ngoài giờ.
- Uhm…..
- Mà lát lấy xe rồi ra ngoài cổng trường đợi Xuân nhé, Xuân phải lên phòng giám thị tẹo.
- Uhm…
Vậy là xong. Kế hoạch tặng quà cho Xuân tan thành mấy khói. Nhân tính không bằng trời tính. Đen. Chẳng lẽ phải ôm khư khư mốn quà này sao?
Ngồi mãi rồi tiếng trống trong trường cũng tan. Tôi cố nán lại vì đằng nào xe mình cũng ở đó, còn phải chờ Xuân chứ ra ngoài giờ đông đúc ngột ngạt tôi không thích. Khi tiếng ồn ào của cổng trường đã nhỏ hẳn tôi mới đứng dậy ra khỏi lớp lấy xe.
Trơ trọi cái xe của mình lạc lõng giữa lán càng thêm nản. Tôi dắt xe thì bỗng thấy Ánh lại lặng lẽ đi bộ từ dãy phía khối về. Sao Ánh buồn cười thế nhỉ. Cô bé cứ thui thủi một mình, dường như với Ánh mọi thứ đều lung linh, xa vời và chẳng ai có thể động đến cô bé được.
Thấy tôi Ánh quay mặt bước vội về phía cổng trường, tôi nhấn vê-đan đuổi theo cô ấy. Tôi bắt kịp Ánh lúc hai chúng tôi ở gần cổng trường.
- Sao thế Ánh? – Tôi dừng xe trước mặt cô ấy.
- Sao là sao? – Ánh lạnh lùng trả lời.
- Tại sao thấy Tuấn, Ánh lại quay vội đi như vậy?
- Không phải! – Thoáng chút bối rối trên gương mặt Tuấn.
- Tuấn chắc chắn là như thế, Ánh chưa bao giờ làm như vậy với Tuấn.
- Vậy Tuấn đuổi theo mình chỉ để nói như vậy thôi hả?
Ánh đanh mặt lại hỏi ngược một câu làm tôi chết sững giữa sân trường. Quả thực câu hỏi của Ánh quá bất ngờ và tôi không biết trả lời kiểu gì nữa. Tôi đạp xe theo Ánh đó là phản xạ tự nhiên khi thấy người mình quen nhìn thấy mình rồi quay mặt đi lạnh lùng như vậy. Tôi chẳng có ý niệm nào trong đầu là níu kéo bất kì điều gì ở Ánh. Tôi biết với tôi Ánh có vui vẻ hơn người khác nhưng thực sự là cô bé đã có bạn trai, đã có người thương người nhớ trong tâm tư rồi. Tôi chẳng có gì để vấn vương ở cô ấy.
- Không chỉ muốn hỏi vậy thôi. Ánh về đi.
Cô nàng tròn mắt có chút ngạc nhiên rồi cũng thở dài và cất bước đi luôn. Bóng nhỏ giữa trưa nắng khuất dần , tôi đưa tay với lên chiếc ba lô nắm chặt phần qua mà mình dành cho Ánh. Đau.
Tôi co chân đá viên đã giữa sân trường như trút toàn bộ bực dọc vào nó. Bỗng giật nảy mình.
- Hù….
() Không nhớ là hồi nào nhưng Trương Vô Kỵ là nhân vật chính trong Ý Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung. Ở Hồi này Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Thần Công và Càn Khôn Đại Na Di đại chấn các bang phải nhằm cứu giáo chúng của Minh Giáo trong cuộc đại chiến trên đỉnh Quang Minh của Thiếu Lâm, Côn Luân, Nga Mi, Không Động và Võ Đang đánh lên đỉnh Quang Minh nhằm tiêu diệt Minh Giáo.