Theo như cô giáo xếp chỗ mới thì Thất Hùng chúng tôi vẫn được ngồi tương đối là gần nhau nhưng lần này tôi, thằng Quân và Thắng Oppa ngồi bàn cuối dãy trong xen kẽ là cô bạn mới tên Liên. Bốn thằng còn lại là thằng Dũng, Tài Vẹo, Kiên Quăn và Hùng Chư ngồi bàn cuối dãy ngoài. Xuân thì lại bị đưa lên bàn đầu tiên, xin xỏ kiểu gì cô giáo cũng không cho. Ánh thì ngồi cách tôi một bàn. Nói chung là đen.
- Sao hôm nay cứ thấy không vui gì hết vậy? – Tôi hỏi khi Xuân vừa xuống trước cổng nhà.
- Biết rồi còn hỏi nữa? – Xuân buồn thiu.
- Thôi mà, vẫn cùng một lớp chứ có đi đâu đâu, lựa lựa hôm nào cô chủ nhiệm vui vui xin xuống là được mà.
- Không, Xuân muốn ngồi ở đó cơ.
Xuân đấm nhẹ vào ngực tôi như cô bé nhõng nhẽo phụ huynh đòi quà thuở bé. Cũng phải thôi, chúng tôi gắn bó từng ấy ngày tháng, ngồi cạnh ngay cả hơi nhau cũng quen giờ lại xa vời như thế chính tôi cũng thấy bất an chứ không chỉ Xuân. Cuộc đời là thế. Chấp nhận.
- Hay có vào nhà ngồi tí đứng ngoài này lạnh lắm á. – Xuân kéo tay tôi.
- Cũng được… Hì.
Xuân tựa đầu vào vai tôi bên chiếc ghế ở phòng khách. Chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau như để xua đi cái lạnh của những ngày đầu năm.
- Chẳng biết bao giờ lại được ngồi cạnh Tuấn nữa. – Xuân thủ thỉ.
- Năm sau lại trốn xuống ngồi thôi chứ giờ thì bó tay rồi, cô giáo đã không cho thì phải chịu thôi. – Tôi quay qua Xuân an ủi.
- Cũng mong là thế.
- Uhm.
Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, Xuân thì không biết nghĩ gì trong đầu chứ tôi thì nhìn đăm đăm vào bức ảnh thờ của anh trai Xuân trên cao. Công nhận là có chút gì đó giống giống tôi. Chẳng lẽ là bản sao không cùng cha mẹ. Người ta thường nói những người có ngoại hình giống nhau thì số phận cũng tương tự chứ không có khác nhau là mấy. Tôi không hi vọng điều đó đến để tôi còn đem lại yêu thương cho cô bé đang dựa đầu vào vai tôi.
- Mà này…. – Xuân ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi.
- Gì thế? – Tôi quay qua.
- Thôi…. – Đôi mắt to tròn khẽ cúi xuống.
Tôi nâng cằm cô bé lên, đặt một nụ hôn nhẹ. Đôi môi mềm của thiếu nữ mang theo hơi thở nồng nàn của vị ngọt đôi môi làm chúng tôi như hòa quyện vào nhau từng khoảnh khắc. Đơn giản là yêu.
- Cứ nói anh nghe bé ạ. – Tôi buông môi nhìn cô bé và ngọt ngào.
- Ngồi cạnh bạn mới vào đừng có léng phéng gì nhá. – Xuân khẽ xị má.
Tôi như bổ ngửa khi nghe thấy Xuân nói câu đó. Tưởng gì cơ, tưởng những sâu thẳm cô bé định muốn nói gì ai ngờ thốt ra câu ngay ngô ghê.
- Tuấn chỉ có mình Xuân thôi.
Tôi nói rôi khẽ kéo Xuân lại, hai người tựa chặt vào nhau, cô bé mỉm cười rồi tiếp tục dựa đầu vào vai tôi.
Chúng tôi nói chuyện một lúc nữa thì tôi cũng về vì gần một giờ rồi. Cũng may hôm nay cả bố mẹ tôi trưa đều không về ăn cơm chứ không lại bị truy hỏi.
Cũng phải nói thêm một chuyện là thằng Quân xin từ chức lớp trưởng và nó chỉ muốn là một “thường dân” trong lớp với lý do là “cảm thấy không đủ năng lực”. Đùa, làm cán bộ sướng sùi bọt mép chứ lại muốn làm dân đen. Nhưng cô giáo bảo nó đang làm rất tốt nên không có ý thay và cho nó thêm một ngày suy nghĩ kĩ. Nói chung thằng Quân này thuộc thể loại Ngu, não nó cũng như màu da của nó.
Hôm sau tôi đến lớp, giờ giải lao tiết 2, vỗ vào đầu nó một cái rồi tôi hỏi.
- Thằng điên mày cho tao cái lý do gọi là chấp nhận được để mày thôi làm lớp trưởng đi, thằng chó!
- Mày còn nhớ vụ mày đánh thằng lớp 12 không? – Nó quay qua hỏi tôi.
- Anh đạo diễn chính vụ đó anh quên sao được.
- Hôm sau cô giáo gọi tao khiển trách vì không can ngăn mà còn hùa cùng bạn đánh học sinh lớp khác. Mày biết tao nói sao không?
- Trả lời sao?
- Em là lớp trưởng nhưng em không thể để bạn thân em bị bắt nạt, khuyên can không được thì em phải hành động cô ạ.
- Rồi sao nữa?
- Cô giáo nói tao là quá xốc nổi, nên suy nghĩ lại chức danh lớp trưởng của mình.
- Rồi mày suy nghĩ là từ chức luôn.
- Ừ.
- Ngu.
- What?
- Quá ngu.
- Mày nói xem thằng chó, không hợp lý tao vả bay alo. – Nó có vẻ dỗi.
- Mày làm thế vô tình để cho cô giáo biết mày thực lực không tốt thật, mà sự thực ngoài chuyện đó thì lớp mình vẫn bình an vô sự và kì rồi vẫn đứng thứ ba toàn trường đó thôi.
- …
- Bây giờ mày không được từ chức mà thậm chí còn phải nhận làm tiếp, để cho cô giáo thấy cô chọn mày không sai lầm. Đây gọi là “Được đà lấn tới”. Cũng như mày đấm vào mặt một thằng thấy nó gục rồi đứng dậy, mày sẽ quay qua đấm nó tiếp đúng không?
- Uhm….
- Đúng. Mày không những phát huy phẩm chất của mày còn phải tạo ra niềm tin cho cô giáo về năng lực của mày bằng việc tham mưu cho cô những hoạt động ngoại khóa và công việc của đoàn trường. Để thấy mày lớn dần qua từng giai đoạn.
- Rồi sao nữa.
- Đến khi mày thực sự lấy được niềm tin của cô giáo thì mọi chuyện to sẽ thành nhỏ và chuyện nhỏ thành không có. Hiểu không?
- Mày nói dễ lắm ấy.
- Yên tâm mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng bạo lực. Nghe tao đi, anh em vẫn ở bên mày, tao sẽ tham mưu cho mày. Biến mày từ thằng lớp trưởng quèn thành lớp trưởng đỉnh cao.
- Lên đỉnh rồi sao nữa? – Nó cười đểu.
- Lúc đó anh sẽ biến chú từ ngồi sao thành người thường. Hahahaha. – Tôi cười khoái trá.
- Thằng bạn chó mà, tao biết. – Nó cũng cười theo.
Theo như cô giáo xếp chỗ mới thì Thất Hùng chúng tôi vẫn được ngồi tương đối là gần nhau nhưng lần này tôi, thằng Quân và Thắng Oppa ngồi bàn cuối dãy trong xen kẽ là cô bạn mới tên Liên. Bốn thằng còn lại là thằng Dũng, Tài Vẹo, Kiên Quăn và Hùng Chư ngồi bàn cuối dãy ngoài. Xuân thì lại bị đưa lên bàn đầu tiên, xin xỏ kiểu gì cô giáo cũng không cho. Ánh thì ngồi cách tôi một bàn. Nói chung là đen.
- Sao hôm nay cứ thấy không vui gì hết vậy? – Tôi hỏi khi Xuân vừa xuống trước cổng nhà.
- Biết rồi còn hỏi nữa? – Xuân buồn thiu.
- Thôi mà, vẫn cùng một lớp chứ có đi đâu đâu, lựa lựa hôm nào cô chủ nhiệm vui vui xin xuống là được mà.
- Không, Xuân muốn ngồi ở đó cơ.
Xuân đấm nhẹ vào ngực tôi như cô bé nhõng nhẽo phụ huynh đòi quà thuở bé. Cũng phải thôi, chúng tôi gắn bó từng ấy ngày tháng, ngồi cạnh ngay cả hơi nhau cũng quen giờ lại xa vời như thế chính tôi cũng thấy bất an chứ không chỉ Xuân. Cuộc đời là thế. Chấp nhận.
- Hay có vào nhà ngồi tí đứng ngoài này lạnh lắm á. – Xuân kéo tay tôi.
- Cũng được… Hì.
Xuân tựa đầu vào vai tôi bên chiếc ghế ở phòng khách. Chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau như để xua đi cái lạnh của những ngày đầu năm.
- Chẳng biết bao giờ lại được ngồi cạnh Tuấn nữa. – Xuân thủ thỉ.
- Năm sau lại trốn xuống ngồi thôi chứ giờ thì bó tay rồi, cô giáo đã không cho thì phải chịu thôi. – Tôi quay qua Xuân an ủi.
- Cũng mong là thế.
- Uhm.
Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, Xuân thì không biết nghĩ gì trong đầu chứ tôi thì nhìn đăm đăm vào bức ảnh thờ của anh trai Xuân trên cao. Công nhận là có chút gì đó giống giống tôi. Chẳng lẽ là bản sao không cùng cha mẹ. Người ta thường nói những người có ngoại hình giống nhau thì số phận cũng tương tự chứ không có khác nhau là mấy. Tôi không hi vọng điều đó đến để tôi còn đem lại yêu thương cho cô bé đang dựa đầu vào vai tôi.
- Mà này…. – Xuân ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi.
- Gì thế? – Tôi quay qua.
- Thôi…. – Đôi mắt to tròn khẽ cúi xuống.
Tôi nâng cằm cô bé lên, đặt một nụ hôn nhẹ. Đôi môi mềm của thiếu nữ mang theo hơi thở nồng nàn của vị ngọt đôi môi làm chúng tôi như hòa quyện vào nhau từng khoảnh khắc. Đơn giản là yêu.
- Cứ nói anh nghe bé ạ. – Tôi buông môi nhìn cô bé và ngọt ngào.
- Ngồi cạnh bạn mới vào đừng có léng phéng gì nhá. – Xuân khẽ xị má.
Tôi như bổ ngửa khi nghe thấy Xuân nói câu đó. Tưởng gì cơ, tưởng những sâu thẳm cô bé định muốn nói gì ai ngờ thốt ra câu ngay ngô ghê.
- Tuấn chỉ có mình Xuân thôi.
Tôi nói rôi khẽ kéo Xuân lại, hai người tựa chặt vào nhau, cô bé mỉm cười rồi tiếp tục dựa đầu vào vai tôi.
Chúng tôi nói chuyện một lúc nữa thì tôi cũng về vì gần một giờ rồi. Cũng may hôm nay cả bố mẹ tôi trưa đều không về ăn cơm chứ không lại bị truy hỏi.
Cũng phải nói thêm một chuyện là thằng Quân xin từ chức lớp trưởng và nó chỉ muốn là một “thường dân” trong lớp với lý do là “cảm thấy không đủ năng lực”. Đùa, làm cán bộ sướng sùi bọt mép chứ lại muốn làm dân đen. Nhưng cô giáo bảo nó đang làm rất tốt nên không có ý thay và cho nó thêm một ngày suy nghĩ kĩ. Nói chung thằng Quân này thuộc thể loại Ngu, não nó cũng như màu da của nó.
Hôm sau tôi đến lớp, giờ giải lao tiết , vỗ vào đầu nó một cái rồi tôi hỏi.
- Thằng điên mày cho tao cái lý do gọi là chấp nhận được để mày thôi làm lớp trưởng đi, thằng chó!
- Mày còn nhớ vụ mày đánh thằng lớp không? – Nó quay qua hỏi tôi.
- Anh đạo diễn chính vụ đó anh quên sao được.
- Hôm sau cô giáo gọi tao khiển trách vì không can ngăn mà còn hùa cùng bạn đánh học sinh lớp khác. Mày biết tao nói sao không?
- Trả lời sao?
- Em là lớp trưởng nhưng em không thể để bạn thân em bị bắt nạt, khuyên can không được thì em phải hành động cô ạ.
- Rồi sao nữa?
- Cô giáo nói tao là quá xốc nổi, nên suy nghĩ lại chức danh lớp trưởng của mình.
- Rồi mày suy nghĩ là từ chức luôn.
- Ừ.
- Ngu.
- What?
- Quá ngu.
- Mày nói xem thằng chó, không hợp lý tao vả bay alo. – Nó có vẻ dỗi.
- Mày làm thế vô tình để cho cô giáo biết mày thực lực không tốt thật, mà sự thực ngoài chuyện đó thì lớp mình vẫn bình an vô sự và kì rồi vẫn đứng thứ ba toàn trường đó thôi.
- …
- Bây giờ mày không được từ chức mà thậm chí còn phải nhận làm tiếp, để cho cô giáo thấy cô chọn mày không sai lầm. Đây gọi là “Được đà lấn tới”. Cũng như mày đấm vào mặt một thằng thấy nó gục rồi đứng dậy, mày sẽ quay qua đấm nó tiếp đúng không?
- Uhm….
- Đúng. Mày không những phát huy phẩm chất của mày còn phải tạo ra niềm tin cho cô giáo về năng lực của mày bằng việc tham mưu cho cô những hoạt động ngoại khóa và công việc của đoàn trường. Để thấy mày lớn dần qua từng giai đoạn.
- Rồi sao nữa.
- Đến khi mày thực sự lấy được niềm tin của cô giáo thì mọi chuyện to sẽ thành nhỏ và chuyện nhỏ thành không có. Hiểu không?
- Mày nói dễ lắm ấy.
- Yên tâm mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng bạo lực. Nghe tao đi, anh em vẫn ở bên mày, tao sẽ tham mưu cho mày. Biến mày từ thằng lớp trưởng quèn thành lớp trưởng đỉnh cao.
- Lên đỉnh rồi sao nữa? – Nó cười đểu.
- Lúc đó anh sẽ biến chú từ ngồi sao thành người thường. Hahahaha. – Tôi cười khoái trá.
- Thằng bạn chó mà, tao biết. – Nó cũng cười theo.