Trích Tinh lâu
"Ma ma, gia về rồi àh?"
Tú bà ve vẩy cây quạt tròn trong tay ý bảo các nha đầu lui ra. Đợi cửa đóng lại rồi mụ mới nói: "Ngọc nhi, ngươi đâu phải quan tâm tới gia có vui hay buồn, thật ra là chỉ để ý xem chủ tử của chúng ta có hay ko qua đêm ở ngoài thôi."
Đoàn Ngọc đang mặc 1 bộ xiêm y bằng bằng tơ lụa thượng hạng, từ sau bình phong ung dung bước ra ngoài, gương mặt được đánh qua 1 làn phấn mỏng nhẹ nhàng mỉm cười: "Ma ma, người biết rõ tâm tư của ta, còn hỏi đến mấy chuyện dư thừa đó làm gì?"
Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh mụ, từ từ rót 1 chung trà, hiếu kính: "Ma ma, uống trà."
Đoàn Ngọc này đang nịnh bợ mụ ah. Tú bà cầm lấy chung trà, khóe mắt sáng lên khi thấy mấy thỏi bạc vàng óng ánh đặt ở trên bàn. "Chậc chậc." mắt Tú bà mở lớn hết cỡ, lập tức nhận lấy.
"Ah," mụ mặt rạng mày rỡ, vô cùng khách khí. "Ngọc nhi, ngươi càng lúc càng biết kính trên nhường dưới nha. Đem đến cho ma ma này thật nhiều niềm vui ah. Có được tri kỷ như ngươi vậy, ma ma thật ko biết nói gì hơn nữa."
Tú bà nhấp 1 ngụm trà thơm, tiếp tục nói: "Chủ tử của chúng ta vừa tiếp nhận việc kinh doanh của dệt phường, việc này ngươi cũng biết rồi mà. Mấy chuyện xã giao làm ăn đương nhiên là phải nhiều rồi. Đêm nay chủ tử đã uống cũng ko ít nha. Người đang ngủ tại phòng khách kìa."
Tú bà thấy tiểu quan kia hãy còn trầm tư. Tám phần... vẫn còn thắc mắc là sao chủ tử lại ko qua đêm ở ngoài. Mụ ko khỏi nhai đi nhai lại mớ luận điệu cũ rích kia "Ngươi sao ko ngẫm lại chút đi, tính tình của chủ tử có thể ngoạn ai được lâu mà ko chán. Haiz! Với thằng ngốc bán dầu gì đó!" Tú bà khinh thường bĩu môi, hừ 1 tiếng. "Còn không phải là vui đùa chút đỉnh sao. Cái chính là ngươi thật ko biết chuyện, ko chịu nghe khuyên bảo gì hết nha."
Tiểu quan này nịnh hót bợ đỡ chẳng qua là muốn biết hành tung của chủ tử. Ngân lượng óng ánh như vậy sao có thể ko lấy. Cho dù y có nắm được hành tung của chủ tử thì có thể làm gì được đây?
Đoàn Ngọc khôi phục lại tinh thần, đáp lại: "Ma ma, đừng nói mấy chuyện đó với ta nữa. Nếu có thể làm được, thì giờ ta đâu có đau khổ đến như vậy." Đứng dậy, từ từ bước đến trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu 1 gương mặt rất xinh đẹp, nhưng chân mày dần dần nhăn chặt lại. Là bộ dáng ko cam lòng. Y như thế mà lại có thể bại trước 1 ngốc tử?
「Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi.....」
Hát – tim như có ai hung hăng bóp nghẹt, đầu ko cách nào quên được nam nhân đã nói những lời này với ai. Bỗng nhiên cảm thấy khó thể, người run rẩy mạnh mẽ. Nam nhân là thật lòng với ngốc tử...
Trong gương đồng giờ đây hiện lên 1 gương mặt dữ tợn đang cười. "Ah, một tên ngốc thì có gì tốt?" Dựa vào cái gì mà được nam nhân kia chú ý và sủng ái?
Nghĩ lại mình thật xót xa. Ghen tuông càng ngày càng chất chồng mù quán. Môi như cánh hoa run run, dù ko muốn cũng phải cố nuốt sự xót xa vào lòng. Đoàn Ngọc hít sâu một hơi, nài nỉ: "Ma ma, nếu Phàn gia lại đến nữa thì nói ta ko muốn gặp khách. Người giúp ta được ko?"
"Bộ giỡn chơi hả?" Tú bà chớp mắt 1 cái ngạc nhiên mãi ko thôi, ko thuận theo tiểu quan cự tuyệt khách nhân, cây tiền đã đến cửa sao lại đuổi ra. Mụ lập tức kéo tiểu quan đến bên người khuyên nhủ: "Bà cô của ta ơi, ngươi đã quên chủ tử của chúng ta là loại người nào sao. Nếu để hắn biết được, hai chúng ta chắc chắn sẽ ko có lấy 1 ngày nào được bình yên cho coi. Huống chi, ngươi cũng biết được Phàn gia có ý định chuộc mình ra mà. Hắn cũng muốn ta nói vài lời tốt đẹp...Ah...." Tú bà thoáng chốc ngậm miệng... ko thể nói tiếp được gì nữa.
Đoàn Ngọc mặt không chút thay đổi hỏi: "Ma ma, người cũng nhận ngân lượng của hắn rồi chứ gì?"
"Hắc, này..." Tú bà cười gượng hai tiếng, an ủi nói: "Phàn gia đối với ngươi là thật lòng. Ngươi theo hắn chắc sẽ ko cực khổ đâu. Mặc kệ ngươi có tình cảm với hắn hay ko, nhưng nghĩ kỹ lại là hắn có tiền lại ko có vợ con, hay nữ nhân. Vậy sao ko thừa dịp mình đang có vốn liếng trẻ trung mà kiếm chút ưu đãi, nắm chắc ko buông mới đúng ah."
Đoàn Ngọc liếc xéo mụ 1 cái, nói: "Ma ma, nếu gia đã say rồi, chắc ko thoải mái đâu. Ta đây đi hầu hạ hắn."
Tim tú bà nhảy mạnh 1 cái, trợn mắt nhìn y phất tay áo mà rời đi. Thật phí công mụ nói nhiều như vậy, tốn nước bọt quá ah.
Hứ!
Tú bà mắt vẫn còn trợn trắng, mắng: "Người 1 khi chỉ biết có chính mình, thì như kéo cày trên đá, dùng đến 10 con trâu cũng ko mong gì mà đi nỗi."
Đoàn Ngọc ngắm nghía dung nhan tuấn mỹ đang ngủ say kia. Nam nhân đang ngủ trên ghế nằm tại phòng khách. Toàn thân vẫn phát ra khí tức tà mị, vô hình mê hoặc lòng người.
Biết rõ nam nhân là 1 bài toán tràn ngập nguy hiểm, vẫn vương tay nhẹ nhàn vén lên nhúm tóc đang rũ xuống trên ghế cho hắn. Ngón tay tỷ mỷ ma sát, dí sát đôi môi đỏ mộng vào. Mũi nam nhân đang phả ra hơi rượu nồng nàng. Thoáng chốc lại tăng thêm can đảm, buông mấy sợi tóc còn vướng ở tay ra, do dự 1 chút rồi mới, dùng tay đem áo của nam nhân mà cỡi ra.
Hoa Quỳ chầm chậm nheo nheo mắt. Đôi môi cánh hoa cười lạnh 1 cái, hỏi: "Muốn hầu hạ ta, ân?"
Hách!
Đoàn Ngọc sửng sốt trong giây lát, tay run rẩy để ở áo của nam nhân. Trong khoảng thời gian ngắn y ko biết nên phản ứng như thế nào.
Hoa Quỳ ngồi dậy, dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp kia lên. Đôi mắt của người đang say lộ ra sắc thái của dục vọng. "Chậc chậc..." nghĩ thầm, tiểu quan đang mong muốn, mà hắn thì đang cô đơn. "Cởi hết xiêm y ra." Hắn mệnh lệnh.
Đoàn Ngọc cho là mình đang nghe lầm, ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới tươi cười miệng nói: "Hảo."
Lòng cảm thấy mừng thầm, nam nhân đã khôi phục lại thái độ khi bắt đầu cuộc chơi lúc trước. Biết rõ hắn vô tình, nhưng y vẫn như cũ là cam tâm tình nguyện dâng hiến chính mình.
Mệnh lệnh mạnh mẽ lại lần thứ 2 vang lên –
"Nhanh lên 1 chút, ngươi biết ta ko có tính nhẫn nại mà."
Đoàn Ngọc cúi đầu cởi áo ra, càng nóng lòng thì động tác lại càng bị lỗi. Ko kìm được chính mình đang mừng như điên. Nhân là tình nguyện để nam nhân chạm vào...
「Xoẹt –」
Thoáng chốc, trên người hơi lạnh, da thịt tuyết trắng trần trụi trong không khí. Đoàn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt là gương mặt tuấn mỹ của nam nhân. Ánh mắt kinh miệt như nhìn xuyên qua người của y. Giống như áp bách — "Ngươi cho là mình còn có thể làm ta hứng thú?" Hoa Quỳ không khỏi cười lạnh, tàn khốc nói: "Ta đối với ngươi một chút phản ứng cũng không có. Đã sớm chán rồi. Ngươi muốn cho người ta thượng là tìm lầm đối tượng rồi nga."
Không chút thương tình đẩy người ra xa. Đến liếc mắt cũng lười ko ban cho 1 cái.
Đoàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu gọi lớn: "Gia....." Chớp mắt 1 cái rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Mắt mở lớn hết cỡ nhìn theo bóng dáng của nam nhân. Ko khỏi tự mình thì thầm: "Tại sao? Là ta không tốt? Hay là chê ta ko biết hầu hạ....."
"Chán là chán, cần gì có lý do?" Hoa Quỳ cài lại nút áo, ko hề cảm thấy có chút trách nhiệm nào. Trong trò chơi này là ngươi tình ta nguyện. Dù gì cũng đã kết thúc từ lâu rồi.
Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có nhớ nhung con chuột ngốc nghếch đang ở chân trời xa kia. Nhớ đến nổi muốn chạy đến mà gian nó ngay. Hắn ko thể nào chịu được Chuột Con ghét hắn đem thứ đó đó làm loạn. Thật thúi quá đi!
Hoa Quỳ cắn nhẹ môi, càng chịu ko nổi mình lại vì con chuột ngốc kia mà thủ thân như ngọc. Thực mụ nội nó, cực kỳ uất ức!
Lão đại rất ko vui hạ lệnh cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất nên biết rõ bổn phận chút đi. Nếu còn tái phạm lần thứ hai đừng trách ta ko khách khí!"
Đoàn Ngọc cầm chặt quần áo. Cả người run rẩy, không cam lòng nam nhân nói chán liền chán ngay...
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng chít chít kêu vang –
Ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống 1 bóng người đang ngồi bất động ngoài nhà. Trải qua vài ngày chờ đợi, đã ko hề phát hiện là mình càng ngày càng ngồi lâu hơn 1 chút...
Hác gia gia thắp sáng đèn trong nhà, vì cháu mình gần đây rất khác thường mà ko thể nào ngủ yên. Ho nhẹ hai tiếng, mở miệng gọi: "Cổ Nghị, mau vào nhà đi."
Hác Cổ Nghị chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt trong suốt hiện ra tia đau thương. Cậu rất do dự là mình có nên nghe lời hay ko. Cậu luôn nghĩ là Quỳ có phải hay ko đã trốn đi?
Giống như lúc cậu ko dám về nhà, mà trốn ở gần đây?
"Con muốn đi tìm Quỳ, gia gia đừng nổi nóng nha. Chỉ là... con nói ghét Quỳ, kêu Quỳ đừng đến đây nữa, liền ko thấy tăm hơi Quỳ đâu cả."
Cúi đầu dụi dụi hai mắt. Cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng lại sợ ko thể thấy được Quỳ trở về. "Con muốn đi tìm Quỳ về. Quỳ ko ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko có ấp ra mấy bé gà con, ko có Tiểu Hoa chạy chơi khắp sân rồi."
Cậu ko biết mình nên làm gì bây giờ. Nghĩ là Quỳ nhất định sẽ biết nguyên nhân. Gia gia thì muốn cậu đem lão gà trống thả ra, mà ko biết gà trống sẽ mổ gà con.
"Gia gia đừng giận nha. Quỳ khi dễ con, là con ngốc....." Lau đi nước mắt đang giọt ngắn giọt dài. Nghĩ đến Quỳ dùng thứ đó làm loạn, nhẫn chút là xong rồi.
Lúc Quỳ ko có khi dễ thì đối xử với cậu tốt lắm. Tốt hơn bất cứ ai hết...
Ko biết sao lại có loại cảm giác xa lạ này. Cậu ko biết tại sao mình lại hết ghét Quỳ. Giờ ko ghét Quỳ nữa. Nhớ Quỳ quá.
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, lau mãi cũng ko hết. Dường như là cậu rất sợ sẽ ko thấy được Quỳ này, so với ông nội đánh còn đáng sợ hơn.
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu nhìn ông nội, cầu xin: "Con muốn đi tìm Quỳ về. Gia gia đừng tức giận, có được ko?"
「Rầm!」
Chớp mắt 1 cái, Hác gia gia như bị sét đánh trúng. Cả người ko khỏi run rẩy. 「Bình bịch –」tiếng cây gậy đang cầm trong tay trong chớp mắt rơi ngay xuống đất.
Lão ko cúi người nhặt lên. Điều lão vẫn luôn sợ hãi...... tôn tử của mình thế mà......
Ngón tay run rẩy chỉ chỉ tôn tử. Lão thở gấp gáp xém chút nữa là đã nói ko được rồi. Lắp bắp: "Ngươi ngươi...... sao lại muốn tìm đại gia kia về?"
Hác Cổ Nghị cúi đầu, nức nở nói: "Gia gia đừng giận mà, con sẽ nghe lời người."
Hác gia gia buông thỏng bàn tay đang mềm nhuyễn xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng ko biết là nên mắng hay đồng ý nữa. "Bậy bạ... Sao ngươi ngốc như vậy chứ?"
Hác Cổ Nghị vừa mấp máy môi vừa dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Cậu biết gia gia mình đang giận lắm, chỉ là cậu cứ nghĩ về Quỳ hoài hà... nhớ... nhớ lắm.
Mắt nhìn đăm đắm về phía trước, có 1 đạo nhân ảnh từ từ đến gần, rất giống Quỳ. Hác Cổ Nghị cả người run lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh hai giọt lệ, nữa muốn nhìn nữa lại ko.
Hoa Quỳ tiến đến trước mặt cậu. Hắn cúi đầu nhìn trừng trừng Chuột Con, giờ đã là lúc nào rồi, sao còn chưa đi ngủ nữa.
Hác Cổ Nghị nghiêm mặt lại. Tay thật tự nhiên nắm lấy áo Quỳ nói: "Quỳ, đừng đi mà....."
"Ta sẽ không bỏ ngươi đâu. Nếu ko sao ngày nào cũng phái Cẩm Văn đem thức ăn đến, để ngươi ko bị chết đói, trừ khi ngươi dám giết gà để ăn."
Hác Cổ Nghị lắc đầu, nói: "Đừng giết gà mà."
Hoa Quỳ vẫn nhìn cậu trừng trừng mà mắng. "Thật ngu quá mà!" Bụng tức giận nghẹn ngào, hắn cúi xuống vác Chuột Con lên vai, ngay lập tức nghe câu hoảng hồn kêu lên – "Ah!"
"Kêu cái gì." Hoa Quỳ ôm chặc con chuột ngốc mà mình ngày đêm mong nhớ, từ từ bước vào nhà. Hắn nhấc chân đá vào cửa 1 cái.
「Phạch!」1 tiếng, Hác gia gia bị dọa đến giật mình.
Hoa Quỳ dời đi mục tiêu, nhìn trừng trừng vào lão phế vật, ko hề khách khí nói: "Ta thích Chuột Con ngốc nghếch như vậy đó. Lão muốn ngăn cản cũng vô dụng, chờ khi lão chết, ta cũng sẽ như vậy ko hề thay đổi." Hắn mặc kệ lão phế vật nghe xong có cao hay mất hứng. Hừ 1 tiếng rồi làm theo ý mình, ôm con chuột ngốc trở về phòng.
Hác gia gia nhìn cháu mình để cho người ôm như vậy. Đôi mắt lão tuy mờ nhưng vẫn còn có thể thấy được cảnh tay tôn tử ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Chuyện đã xảy ra, dù ko muốn cũng ko thể thay đổi được gì nữa rồi.
"Aiz...." Hác gia gia thở dài một hơi đầy ý vị thâm trường, chậm rãi cúi người nhặt lên cây gậy trên mặt đất, ko khỏi vừa thì thào vừa thở dài: "Người đã già cũng ko thể nào lo lắng cho chuyện của bọn trẻ mãi được."
Lão đã sống đến từng tuổi này, cũng đã sớm giác ngộ — Tất cả đều là mệnh số, một chút cũng ko tránh được.
Hoa Quỳ sau khi ôm người trở về phòng mới ý thức được là có điểm ko đúng lắm. Chuột Con sao lại có thể chịu ôm hắn?!
Hôn nhẹ vào hai má phấn nộn của cậu. Thu hoạch bất ngờ này làm cho máu huyết toàn thân của hắn đều sôi trào. Thả cậu ra, Hoa Quỳ ngồi ở mép giường hỏi: "Ko ghét ta sao?"
"Quỳ ko cần phải trốn." Hác Cổ Nghị sợ cậu lại ko thấy hắn, liền giống như cam đoan nói: "Quỳ ko khi dễ ta, ta sẽ ko ghét."
Ngụ ý, là ko thể dùng thứ đó để làm loạn... Này còn đạo lý gì nữa ah?!
Sắc mặt Hoa Quỳ nhất thời xanh mét, răng va vào nhau côm cốp, cúi đầu hung hăn mút vào cổ của Chuột Con.
"Áh... Quỳ cắn ta."
Chuột Con kêu lên thật giống như đang làm nũng bên tai. Hừ! Hắn làm gì mà cắn chứ, chỉ là đặc biệt muốn gian Chuột Con thôi hà! Thực mụ nội nó... Sao lại băn khoăn xem Chuột Con có hay ko chán ghét mình. Đúng là tự làm mình nghẹn mà.
Tay ko an phận trực tiếp cởi ra khố hạ của Chuột Con. Miệng hôn lên môi cậu, cùng lúc nói: "Ta ko phải khi dễ ngươi, mà là rất thương ngươi nên mới làm như vậy."
"Ta không thích, sẽ đau lắm đó...." Hác Cổ Nghị cả người cứng ngắc không dám lộn xộn. Ngón tay vì nắm chặt lấy áo Quỳ mà trở nên trắng bệch.
Tim đập phình phịch 1 cách mạnh mẽ, lòng khẩn trương ko biết nên làm sao cho đúng. "Quỳ... Ko được khi dễ ta." Vùi mặt vào cổ Quỳ, nhỏ giọng nói: "Ko được khi dễ....."
"Ân, không phải khi dễ."
Hoa Quỳ thuận thế đẩy cậu nằm xuống giường "Nói thích đi." Cởi ra xiêm y, da thịt trắng noãn bắt đầu lộ ra. Con dê nhỏ đã nằm dưới thân rồi, cũng nên từ từ chầm chậm làm thịt chứ.
Chuột Con thật ko biết gì hết ah. Trong đầu hoàn toàn ko có khái niệm gì về chuyện giường chiếu cả. Tay hắn chạm đến đâu là thân thể cậu lại run rẩy đến đó. Là sợ hãi sự đụng chạm của hắn. "Đừng sợ ta." Hoa Quỳ nhẹ giọng trấn an, môi cũng theo tay mà hôn xuống, muốn lấy lòng con chuột con này...
Hở!
Hác Cổ Nghị cả người run lên, cảm nhận được Quỳ đang liếm loạn trên người, thật ngứa quá...
Thân thể đang cứng đờ bỗng tự nhiên thả lỏng ra. Trong đầu không ngừng nghĩ, sao Quỳ lại ko giống như trước kia?
Nghĩ cả buổi cũng ko ra nguyên nhân, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng đẩy Quỳ đang áp trên người mình ra, kêu lên. "Đừng...."
Hai tay Hoa Quỳ trong chớp mắt ôm chặt lấy thắt lưng của Chuột Con. Đầu lập tức cúi xuống, môi chặn lại lời nói ngốc nghếch vừa thốt ra.
Lưỡi tham lam tách ra hai hàm răng, lưỡi mềm mại quyện vào lưỡi cậu, liếm từng chút một trong chiếc miệng non mềm kia. Chuột Con có tư vị rất ngọt...
Hác Cổ Nghị nhất thời hô hấp cứng lại, mặt đỏ lên, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Quỳ. Cảm nhận được vật cứng lên giữa hai chân ko khỏi cứng đờ cả người. Tâm hoảng ý loạn ko biết làm thế nào mới đúng nữa.
Há miệng định gọi Quỳ nhưng ko được. Lưỡi bị ngậm lấy nên ko thể thuận lợi nói chuyện. Cậu đành phát ra âm thanh "Ôh....ôh....." để kháng nghị.
Hoa Quỳ khẽ cắn cắn đôi môi hồng hồng của cậu. Cứ lưu luyến dây dưa mãi mới rời đi.
Hác Cổ Nghị có thể thuận lợi hô hấp. Cậu há miệng thở gấp gáp, lại nói: "Quỳ đừng cắn ta nữa."
Trong phòng tối tăm, đôi mắt yêu mị nhìn thấy gương mặt của Chuột Con đang đỏ ửng lên. Cậu luôn phản ứng thật tự nhiên như vậy.
"Nói thích ta đi." Dục vọng mạnh mẽ đang dần trỗi dậy, áp bức điên cuồng nơi cấm địa kia. Dùng tay cởi ra xiêm y của chính mình, tùy tiện quẳng luôn xuống đất. Khí lực nóng bỏng áp Chuột Con đang ở dưới thân xuống. "Nói với ta là rất thích ta đi." Hoa Quỳ không ngừng dụ dỗ, gạt cậu nói thích hắn.
Rất muốn mình có 1 địa vị nào đó trong lòng Chuột Con. Dù chỉ 1 chút nhỏ nhoi thôi, hắn cũng sẽ cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
"Nói mau..."
Hác Cổ Nghị đầu óc mơ màng, căn bản là ko rõ ràng lắm. Sao Quỳ lại thay đổi nhiều như vậy. Lại càng ko thể hiểu nổi những lời Quỳ nói với cậu. Cậu hỏi lại rất thành thật: "Có phải thích là giống như gà mẹ Hoa Hoa đẻ trứng ko?"
"..."
"Hay là giống như thích gia gia?"
"..."
Quỳ ko nói gì cả. Hác Cổ Nghị cảm thấy trĩu nặng buồn phiền nhìn Quỳ — Trong phòng tối tăm, cậu cũng ko thấy bộ dáng của Quỳ rõ ràng lắm. Chỉ có thể cảm nhận từng đợt khí lạnh đang phả và mặt, dường như là hơi thở của Quỳ.
"Thực mụ nội nó mà......" Hoa Quỳ nghẹn ngào cắn răng để khỏi thét lên. Cuối cùng chống đỡ ko nổi nữa, hắn rống lên: "Ta thật rất muốn làm thịt ngươi!"
Màng nhĩ bị cộng hưởng ong ong lên. Quỳ hét lên hung dữ quá. Hác Cổ Nghị bịt chặt lỗ tai lại, mặt nhăn như 1 cái bánh bao nhỏ, vạn phần ủy khuất nói: "Không thích Quỳ hung dữ với ta." Cậu ko dám nói "ghét", sợ Quỳ sẽ ko được thấy Quỳ nữa: "Đừng đi....."
Hoa Quỳ không hề quan tâm đến mấy lời ngốc nghếch của Chuột Con. Nghĩ thầm cũng ko nên bắt cậu lý giải, đáp lại tình cảm của hắn.
Tay vuốt ve lưng của Chuột Con, dần dần dao động xuống đùi. Ngón tay thon dài từ từ xâm nhập vào cấm địa non mềm kia, cảm thấy người dưới thân chớp mắt trở nên cứng đờ. Chuột Con nắm chặt vai hắn bắt đầu phản kháng, cậu lập tức kêu lên. "Thứ đó ko được làm loạn."
Môi Hác Cổ Nghị mấp máy, sợ Quỳ lại làm đau mông của mình, "Ko được khi dễ ta." Cậu năn nỉ thật đáng thương.
"Ta tận lực không lộng đau ngươi." Hoa Quỳ nữa như đang dụ tiểu hài tử nữa như trấn an, từ từ mở rộng hai chân cậu ra, rồi dần dần để thân thể mình vào giữa, miệng đặt vào nơi mẫn cảm đó, thử làm cho cậu cảm thấy sung sướng. Muốn dựa vào hành vi thân mật mà làm giảm đi khoảng cách giữa hai người.
"Ah, ngươi đang làm gì?" Hác Cổ Nghị ngạc nhiên kêu lên, chớp mắt 1 cái thân mình đã bật dậy. Đẩy đầu Quỳ ra, hoảng hồn kêu lên. "Ta ko muốn đi tiểu, ko muốn đi tiểu....."
Hoa Quỳ dừng lại động tác nhấm nháp kia, vươn tay, chỉ hơi dùng sức đã đẩy cậu nằm lại, ko thèm quan tâm xem cậu kêu quỷ quái gì. Ầm ĩ quá.
"Ah....." Hác Cổ Nghị vội vàng che miệng lại, nháy nháy mắt mấy cái. Nghĩ mãi cũng ko ra tại sao Quỳ lại liếm thân thể của cậu. Đồng thời cũng cảm thấy hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái.
Nóng quá... càng lúc càng nóng......
"Nhất định là bị bệnh rồi...... Cơ thể của ta bị bệnh rồi....."
Nước mắt nhỏ như hạt đậu từ từ chảy xuống má. Hác Cổ Nghị đưa tay không ngừng lau đi, cậu cũng liên tục lên án: "Quỳ xấu quá...... Làm thân thể ta bị bệnh rồi......"
Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên. Môi lưỡi và ngón tay đều rời khỏi những chỗ mẫn cảm của cậu. Hắn cũng nghĩ mãi ko ra, sao lại bị bệnh được chứ?
"Ta ko muốn đến đại phu, xấu hổ xấu hổ lắm. Đại phu còn sẽ châm kim nữa." Hác Cổ Nghị ko kềm được mà run rẫy. Cậu sợ người ta thấy được thân thể của mình cũng giống như Quỳ ko được bình thường.
Cậu mới ko cần giống Quỳ dùng cái đồ vật kia làm loạn......
Hoa Quỳ cuối cùng cũng hiểu nãy giờ Chuột Con ồn ào về bị bệnh là có ý gì. Thật hết biết mà, sao cậu lại ngu như vậy chứ?
Hoa Quỳ đứng ở mép giường, thì thầm nói: "Cơ thể ngươi ko bị bệnh đâu, đầu mới bệnh đó."
Hác Cổ Nghị đi đến góc gường, ôm chặt chăn bông, vùi đầu vào đó mà bực mình kêu lên "Quỳ đừng lộng nữa....." Thân thể thật khó chịu, chỗ đó cứng lên rất nhiều "Bệnh rồi đó...."
Đầu óc Hoa Quỳ giờ toàn là chướng khí mù mịt. Lòng dâng lên xúc động ngập tràn thật muốn gian Chuột Con cho quên luôn!
"Ngươi định làm cho ta mất hứng hay là đả kích sự tự tôn của ta?" Tức gần chết rồi...
Hác Cổ Nghị cẩn thận suy nghĩ 1 lúc. Cậu ko biết tự tôn mà Quỳ nói là gì?
Giây lát, cậu liền giải thích "Ta không có phá hư tự tôn, cũng không có phá hư thùng nước tiểu. Quỳ xấu lắm, nói chuyện làm ta ko hiểu gì hết trơn....." Cậu cứ lập đi lập lại. "Ta ngoan lắm, còn biết nghe lời nữa....."
"Ngươi..."
Ánh mắt sắc bén nhíu lại. Hoa Quỳ quỳ trên giường, dùng tay nắm chặt lấy bả vai của Chuột Con. Mệnh lệnh: "Mau lại đây."
Hác Cổ Nghị lắc lắc đầu kêu. "Ko muốn."
"Không muốn cũng phải muốn. Ta nghẹn chết rồi, cũng bị ngươi chọc cho tức sắp chết."
"Ta sợ Quỳ...."
Tim Hoa Quỳ thoáng chốc đập mạnh và loạn nhịp. Năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt lại. Trong khoảnh khắc đó cảm thấy tổn thương thật sâu sắc.
Biết rõ là cậu ngốc, thường nói mấy câu khiến hắn nhanh chóng muốn hộc máu ra ngoài. Nhưng, điều này lại hấp dẫn hắn nhất.
Hoa Quỳ không khỏi thở dài. Ý thức lại ko nên dữ dằn với cậu, liền dịu giọng mà dụ dỗ: "Đừng sợ ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, chỉ cưng chiều mình ngươi mà thôi."
Tiện tay giở ra chăn bông đang che đi gương mặt của cậu. Môi Hoa Quỳ nhẹ nhàng hôn lên vai cậu. Từng cái từng cái thật cẩn thận, nhẹ nhàng, và đầy thương tiếc trượt dài xuống lưng cậu. Tay lại ko an phận mà dao động, di chuyển xuống thân cầm lấy tiểu bảo bối mà thỏa mãn, ma sát chỗ mẫn cảm. Liền nghe cậu sợ hãi mà thốt lên ── "Ah..."
Hác Cổ Nghị cả người ko kềm được run rẩy. Ko hiểu sao thân thể mình lại sinh ra cảm giác sung sướng. Ôm chặt chăn bông trước ngực. Nhớ lại Quỳ vừa nói sẽ cưng chiều cậu để tự an ủi mình.
"Không được khi dễ ta."
"Ân... Không khi dễ."
Tham luyến lấy thân thể tinh khiết và linh hồn ko bị vấy bẩn này, cắn nhẹ vào mỗi tất da thịt phấn nộn. "Thật là thích." Nâng phía sau cậu lên, mạnh mẽ tách ra chân cậu, môi lưỡi di chuyển dọc theo mông cậu mà cắn nhẹ 1 cái. Nghe được cậu hoảng hồn kêu lên – "Quỳ ko được cắn mông của ta."
Nghe vậy, Hoa Quỳ lại hơi dùng sức, xoa bóp bao mãn của cậu trương lên. Chất lỏng dinh dính bắt đầu dây ra đầy tay. "Ha." Hoa Quỳ cảm thấy vô cùng hài lòng, môi cong lên cười nhạt 1 cái.
Tay tăng tốc chơi đùa, đồng thời mở bung ra phiến mông như cánh hoa kia. Thấy được điểm hồng hồng như ẩn như hiện thật quá sức hấp dẫn. Hô hấp nhất thời ko khỏi cứng lại, dục vọng dưới bụng trong nháy mắt sôi trào, phản ứng mãnh liệt như muốn cướp lấy tư vị ngọt ngào kia.
Lưỡi tham lam thật cẩn thận liếm láp cửa khẩu non mềm kia. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy thắt lưng cậu, ko cho giãy giụa.
"Ah ân..." Cả người run rẩy mãnh liệt. Bụng dưới của Hác Cổ Nghị có 1 luồn khí nóng bốc lên khiến cậu ko chịu nỗi. Mở miệng thốt lên: "Quỳ...."
Hoa Quỳ nghe thấy liền cười thật gian tà. Chuột Con kêu dễ thương quá. Thật có bản lĩnh làm thú tính của hắn bạo phát. Ko chờ đợi được nữa, liền đem dục vọng để ở cửa vào non nớt mà cọ sát. Hắn thở dài: "Trời, nơi này của ngươi chặt quá."
Hác Cổ Nghị thật đáng thương chỉ biết cầu xin tha thứ: "Quỳ đừng mà... Sẽ đau lắm."
Hoa Quỳ nâng thắt lưng cậu lên. Giờ này sao còn có thể để ý đến chuyện cậu cự tuyệt được nữa. Mạnh mẽ tiến hành xâm lược, dục vọng liền xỏ xuyên qua qua nơi non mềm kia.
"Ah! Đau quá..." Hác Cổ Nghị nhăn mày kêu lên. Mặt trở nên trắng bệch. Yên lặng chịu đựng đồ vật của Quỳ làm loạn.
Hoa Quỳ cúi người hôn lên mặt cậu. Khí lực mạnh mẽ dán tại sau lưng. Hạ thân bắt đầu đong đưa theo tiết tấu, ko giống như quá khứ là va chạm mãnh liệt. Cố gắng tận lực ôn nhu đối đãi, tránh cho dục vọng không khống chế được mà làm cậu bị thương.
Thời gian trôi qua, ý thức Hoa Quỳ dần dần rơi vào mê đắm, ôm chặc lấy người dưới thân, vẫn duy trì hành động chiếm giữ. Hơi thở trầm thấp đầy hỗn loạn đang minh chứng cho tình cảm của hắn. Thân thiết mà thốt lên. "Ta thương ngươi... Rất thương ngươi."
Hác Cổ Nghị ghé sát vào ngực mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Ý thức hỗn độn đã sớm ko thể nào phân biệt rõ là thích hay ko thích.
Trời bắt đầu sáng dần, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng lay lay thân thể Quỳ gọi: "Quỳ dậy được chưa?"
Hoa Quỳ duỗi tay ra, đem nhân trực tiếp ôm vào lòng. Mệnh lệnh: "Đừng làm ồn."
Hắn gác cằm lên đầu của Chuột Con, hai mắt vẫn nhắm chặt hỏi: "Mới sáng sớm đã chạy đi cho gà ăn rồi àh?"
Hác Cổ Nghị trong lòng ngực của hắn bực mình trả lời: "Cháo nấu nhừ rồi đó, gia gia cũng đang ăn sáng kìa."
Hai tay của hắn đặt ở lòng ngực của Quỳ mà đẩy đẩy. Vẫn bướng bỉnh muốn giúp Quỳ rời giường.
"Chuột Con, ngươi muốn làm 1 lần nữa phải ko?" Hoa Quỳ ôm cậu. Thầm nghĩ làm vài lần cũng tốt mà. Chuột Con sẽ ko mới sáng sớm là đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đi trông nom đám gà chết dịch kia.
Tay hướng vào trong áo mà động đậy, nhẹ nhàng thưởng thức điểm anh hồng trước ngực.
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu Quỳ muốn làm thêm cái gì nữa. Cậu cứ muốn Hoa Hoa đẻ ra thật nhiều Tiểu Hoa "Tiểu Hoa bị bỏ rơi. Quỳ, gà mẹ Hoa Hoa ko có đẻ trứng, ko đẻ trứng thì ko có gà con. Ta thật rất muốn có gà con nha. Chúng nó dễ thương quá mà."
"Ân, ngươi càng dễ thương hơn....." Hoa Quỳ cởi ra áo của cậu, cúi đầu hôn chỗ mẫn cảm trước ngực. Ý muốn khơi dậy phản ứng của cậu. "Nói muốn ta đi."
Hác Cổ Nghị phát hiện ra Quỳ đang cắn cắn cậu. Toàn bộ tâm tư đều dành cho vấn đề buồn rầu kia liền phản ứng. "Quỳ, ta muốn có gà con. Gà mẹ ko ấp ra gà con."
Hoa Quỳ ngẩng đầu lên, trừng mắt mắng: "Ngươi nói thêm câu nữa ta sẽ giết chết hết ah."
Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội. Ko hiểu sao Quỳ lại hung dữ như vậy...
Mặt mang theo nét bi thương mà quay đi... buồn bã nói: "Ta ko muốn chết đâu. Quỳ, gia gia và cả gà con đều ko thể chết được. Gia gia nói chết rồi sẽ ko động đậy được nữa."
Hoa Quỳ giật mình, qua 1 lúc mới có thể tiêu hóa được lời của cậu nói. Làn môi bạc tình liền mỉm cười. Nhất thời cảm thấy tâm tình thật khoái trá – Chuột Con ko muốn hắn chết cứng ngắt ah.......
Hôn nhẹ lên hai má phấn nộn. Nhớ lại những lời ồn ào lúc nãy, đoán "Ngươi buồn vì gà mái Hoa Hoa ko ấp ra gà con chứ gì?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, đẩy thân thể của Quỳ ra, đi đến cuối giường lấy xiêm y cho Quỳ mặc vào.
Cậu ngồi xuống giường. Mắt tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ko dám nhìn thân thể của Quỳ, sợ bị châm kim. Đầu càng lúc càng cúi thấp, giải thích. "Quỳ ko có ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko ấp ra Tiểu Hoa được."
"Àh, vậy thì giết đi." Hoa Quỳ xấu xa đề nghị.
Hả!
Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái ngẩng đầu lên, hoảng sợ kêu: "Ko được! Ko được!"
Hoa Quỳ liền ngoắc ngoắc ngón tay, lòng xấu xa muốn lừa cậu. "Lại đây thân thân 1 cái thì sẽ ko giết gà nữa."
Hác Cổ Nghị phi thường buồn bực, "Thân thân là gì?" Cậu lộ ra vẽ mặt ngốc ngếch hỏi.
Hoa Quỳ nhanh chóng cầm lấy bộ xiêm y. Nhân đứng ở mép giường, liền đưa ra ví dụ với Chuột Con: "Thì giống như ngươi ôm gà cọ cọ vào hai má vậy đó." Hắn không đem mình ra làm ví dụ so sánh, miễn cho Chuột Con ngốc nghếch kia nghĩ là hắn muốn "cắn người".
Hác Cổ Nghị không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó xử, tay chân múa máy. "Quỳ ko giống gà chút nào. Quỳ ko thể ôm trên tay, còn gà thì được."
Đôi mắt yêu mị trừng 1 cái, sát khí tỏa ra bốn phía, giận muốn nghẹn họng. Hoa Quỳ cố nhẫn nại ko mắng người mà tiếp tục dụ dỗ. "Chỉ cần ngươi đem cái miệng nhỏ nhắn này, dán tại miệng của ta chính là thân thân. Sau đó gà mẹ Hoa Hoa nhất định sẽ đẻ trứng." Hắn cam đoan.
Con gà mái Hoa Hoa kia nếu dám ko đẻ trứng, ta sẽ giết nó rồi mua 1 con khác biết đẻ trứng về đánh tráo.
Cảm thấy chỉ cần tính toán khéo 1 chút là xong ngay. Hoa Quỳ cúi đầu để sát vào gương mặt thanh tú của con chuột ngốc kia mà chờ đợi. Miệng lời ngọt ngào dụ người "Mau thân thân đi, ta liền theo ngươi ra sân sau."
Hác Cổ Nghị không thể hiểu nổi tại sao Quỳ lại muốn cậu dán miệng mình vào mặt hắn. "Ta không muốn cắn ngươi đâu." Cậu ko có ranh nanh, cũng sẽ ko biến thành quỷ.
"Không phải cắn, là hôn." Hoa Quỳ vuốt ve mặt cậu, giải thích. "Ta thích làm vậy lắm. Hay là ngươi ghét ta rồi?"
Hác Cổ Nghị lắc đầu. Giờ cậu cũng đã hiểu rõ, chỉ cần Quỳ ko khi dễ cậu, thì gia gia cũng sẽ ko ghét nữa.
Hoa Quỳ không còn kiên nhẫn kêu lên: "Còn rề rà gì nữa, nhanh lên."
Hác Cổ Nghị do dự một lúc lâu, mới nói: "Hảo."
Tay quàng qua cổ Quỳ, ngẩng mặt để sát vào má Quỳ. Thầm nghĩ thân thân chính là dùng miệng dán vào mặt, nên không hề do dự, chỉ hơi quay đầu liền đem môi mình dán vào má Quỳ.
Một xúc cảm như dòng nước ấm áp vỗ về nội tâm, lừa được 1 cái hôn – Nhẹ nhàng mà hài hòa làm hắn ko khỏi ảo tưởng có thể cùng Chuột Con bình thường tình tự.
Hoa Quỳ hơi khép mắt lại, ko muốn cậu buông tay ra. Cứ tham luyến mãi hành động kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cậu mà nhấn mạnh: "Đây là thích."
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, lúc hiểu lúc không –
Thì ra gà con mổ mổ mặt cậu cũng là thích.....
"Ma ma, gia về rồi àh?"
Tú bà ve vẩy cây quạt tròn trong tay ý bảo các nha đầu lui ra. Đợi cửa đóng lại rồi mụ mới nói: "Ngọc nhi, ngươi đâu phải quan tâm tới gia có vui hay buồn, thật ra là chỉ để ý xem chủ tử của chúng ta có hay ko qua đêm ở ngoài thôi."
Đoàn Ngọc đang mặc 1 bộ xiêm y bằng bằng tơ lụa thượng hạng, từ sau bình phong ung dung bước ra ngoài, gương mặt được đánh qua 1 làn phấn mỏng nhẹ nhàng mỉm cười: "Ma ma, người biết rõ tâm tư của ta, còn hỏi đến mấy chuyện dư thừa đó làm gì?"
Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh mụ, từ từ rót 1 chung trà, hiếu kính: "Ma ma, uống trà."
Đoàn Ngọc này đang nịnh bợ mụ ah. Tú bà cầm lấy chung trà, khóe mắt sáng lên khi thấy mấy thỏi bạc vàng óng ánh đặt ở trên bàn. "Chậc chậc." mắt Tú bà mở lớn hết cỡ, lập tức nhận lấy.
"Ah," mụ mặt rạng mày rỡ, vô cùng khách khí. "Ngọc nhi, ngươi càng lúc càng biết kính trên nhường dưới nha. Đem đến cho ma ma này thật nhiều niềm vui ah. Có được tri kỷ như ngươi vậy, ma ma thật ko biết nói gì hơn nữa."
Tú bà nhấp 1 ngụm trà thơm, tiếp tục nói: "Chủ tử của chúng ta vừa tiếp nhận việc kinh doanh của dệt phường, việc này ngươi cũng biết rồi mà. Mấy chuyện xã giao làm ăn đương nhiên là phải nhiều rồi. Đêm nay chủ tử đã uống cũng ko ít nha. Người đang ngủ tại phòng khách kìa."
Tú bà thấy tiểu quan kia hãy còn trầm tư. Tám phần... vẫn còn thắc mắc là sao chủ tử lại ko qua đêm ở ngoài. Mụ ko khỏi nhai đi nhai lại mớ luận điệu cũ rích kia "Ngươi sao ko ngẫm lại chút đi, tính tình của chủ tử có thể ngoạn ai được lâu mà ko chán. Haiz! Với thằng ngốc bán dầu gì đó!" Tú bà khinh thường bĩu môi, hừ 1 tiếng. "Còn không phải là vui đùa chút đỉnh sao. Cái chính là ngươi thật ko biết chuyện, ko chịu nghe khuyên bảo gì hết nha."
Tiểu quan này nịnh hót bợ đỡ chẳng qua là muốn biết hành tung của chủ tử. Ngân lượng óng ánh như vậy sao có thể ko lấy. Cho dù y có nắm được hành tung của chủ tử thì có thể làm gì được đây?
Đoàn Ngọc khôi phục lại tinh thần, đáp lại: "Ma ma, đừng nói mấy chuyện đó với ta nữa. Nếu có thể làm được, thì giờ ta đâu có đau khổ đến như vậy." Đứng dậy, từ từ bước đến trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu 1 gương mặt rất xinh đẹp, nhưng chân mày dần dần nhăn chặt lại. Là bộ dáng ko cam lòng. Y như thế mà lại có thể bại trước 1 ngốc tử?
「Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi.....」
Hát – tim như có ai hung hăng bóp nghẹt, đầu ko cách nào quên được nam nhân đã nói những lời này với ai. Bỗng nhiên cảm thấy khó thể, người run rẩy mạnh mẽ. Nam nhân là thật lòng với ngốc tử...
Trong gương đồng giờ đây hiện lên 1 gương mặt dữ tợn đang cười. "Ah, một tên ngốc thì có gì tốt?" Dựa vào cái gì mà được nam nhân kia chú ý và sủng ái?
Nghĩ lại mình thật xót xa. Ghen tuông càng ngày càng chất chồng mù quán. Môi như cánh hoa run run, dù ko muốn cũng phải cố nuốt sự xót xa vào lòng. Đoàn Ngọc hít sâu một hơi, nài nỉ: "Ma ma, nếu Phàn gia lại đến nữa thì nói ta ko muốn gặp khách. Người giúp ta được ko?"
"Bộ giỡn chơi hả?" Tú bà chớp mắt 1 cái ngạc nhiên mãi ko thôi, ko thuận theo tiểu quan cự tuyệt khách nhân, cây tiền đã đến cửa sao lại đuổi ra. Mụ lập tức kéo tiểu quan đến bên người khuyên nhủ: "Bà cô của ta ơi, ngươi đã quên chủ tử của chúng ta là loại người nào sao. Nếu để hắn biết được, hai chúng ta chắc chắn sẽ ko có lấy 1 ngày nào được bình yên cho coi. Huống chi, ngươi cũng biết được Phàn gia có ý định chuộc mình ra mà. Hắn cũng muốn ta nói vài lời tốt đẹp...Ah...." Tú bà thoáng chốc ngậm miệng... ko thể nói tiếp được gì nữa.
Đoàn Ngọc mặt không chút thay đổi hỏi: "Ma ma, người cũng nhận ngân lượng của hắn rồi chứ gì?"
"Hắc, này..." Tú bà cười gượng hai tiếng, an ủi nói: "Phàn gia đối với ngươi là thật lòng. Ngươi theo hắn chắc sẽ ko cực khổ đâu. Mặc kệ ngươi có tình cảm với hắn hay ko, nhưng nghĩ kỹ lại là hắn có tiền lại ko có vợ con, hay nữ nhân. Vậy sao ko thừa dịp mình đang có vốn liếng trẻ trung mà kiếm chút ưu đãi, nắm chắc ko buông mới đúng ah."
Đoàn Ngọc liếc xéo mụ 1 cái, nói: "Ma ma, nếu gia đã say rồi, chắc ko thoải mái đâu. Ta đây đi hầu hạ hắn."
Tim tú bà nhảy mạnh 1 cái, trợn mắt nhìn y phất tay áo mà rời đi. Thật phí công mụ nói nhiều như vậy, tốn nước bọt quá ah.
Hứ!
Tú bà mắt vẫn còn trợn trắng, mắng: "Người 1 khi chỉ biết có chính mình, thì như kéo cày trên đá, dùng đến 10 con trâu cũng ko mong gì mà đi nỗi."
Đoàn Ngọc ngắm nghía dung nhan tuấn mỹ đang ngủ say kia. Nam nhân đang ngủ trên ghế nằm tại phòng khách. Toàn thân vẫn phát ra khí tức tà mị, vô hình mê hoặc lòng người.
Biết rõ nam nhân là 1 bài toán tràn ngập nguy hiểm, vẫn vương tay nhẹ nhàn vén lên nhúm tóc đang rũ xuống trên ghế cho hắn. Ngón tay tỷ mỷ ma sát, dí sát đôi môi đỏ mộng vào. Mũi nam nhân đang phả ra hơi rượu nồng nàng. Thoáng chốc lại tăng thêm can đảm, buông mấy sợi tóc còn vướng ở tay ra, do dự 1 chút rồi mới, dùng tay đem áo của nam nhân mà cỡi ra.
Hoa Quỳ chầm chậm nheo nheo mắt. Đôi môi cánh hoa cười lạnh 1 cái, hỏi: "Muốn hầu hạ ta, ân?"
Hách!
Đoàn Ngọc sửng sốt trong giây lát, tay run rẩy để ở áo của nam nhân. Trong khoảng thời gian ngắn y ko biết nên phản ứng như thế nào.
Hoa Quỳ ngồi dậy, dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp kia lên. Đôi mắt của người đang say lộ ra sắc thái của dục vọng. "Chậc chậc..." nghĩ thầm, tiểu quan đang mong muốn, mà hắn thì đang cô đơn. "Cởi hết xiêm y ra." Hắn mệnh lệnh.
Đoàn Ngọc cho là mình đang nghe lầm, ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới tươi cười miệng nói: "Hảo."
Lòng cảm thấy mừng thầm, nam nhân đã khôi phục lại thái độ khi bắt đầu cuộc chơi lúc trước. Biết rõ hắn vô tình, nhưng y vẫn như cũ là cam tâm tình nguyện dâng hiến chính mình.
Mệnh lệnh mạnh mẽ lại lần thứ 2 vang lên –
"Nhanh lên 1 chút, ngươi biết ta ko có tính nhẫn nại mà."
Đoàn Ngọc cúi đầu cởi áo ra, càng nóng lòng thì động tác lại càng bị lỗi. Ko kìm được chính mình đang mừng như điên. Nhân là tình nguyện để nam nhân chạm vào...
「Xoẹt –」
Thoáng chốc, trên người hơi lạnh, da thịt tuyết trắng trần trụi trong không khí. Đoàn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt là gương mặt tuấn mỹ của nam nhân. Ánh mắt kinh miệt như nhìn xuyên qua người của y. Giống như áp bách — "Ngươi cho là mình còn có thể làm ta hứng thú?" Hoa Quỳ không khỏi cười lạnh, tàn khốc nói: "Ta đối với ngươi một chút phản ứng cũng không có. Đã sớm chán rồi. Ngươi muốn cho người ta thượng là tìm lầm đối tượng rồi nga."
Không chút thương tình đẩy người ra xa. Đến liếc mắt cũng lười ko ban cho 1 cái.
Đoàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu gọi lớn: "Gia....." Chớp mắt 1 cái rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Mắt mở lớn hết cỡ nhìn theo bóng dáng của nam nhân. Ko khỏi tự mình thì thầm: "Tại sao? Là ta không tốt? Hay là chê ta ko biết hầu hạ....."
"Chán là chán, cần gì có lý do?" Hoa Quỳ cài lại nút áo, ko hề cảm thấy có chút trách nhiệm nào. Trong trò chơi này là ngươi tình ta nguyện. Dù gì cũng đã kết thúc từ lâu rồi.
Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có nhớ nhung con chuột ngốc nghếch đang ở chân trời xa kia. Nhớ đến nổi muốn chạy đến mà gian nó ngay. Hắn ko thể nào chịu được Chuột Con ghét hắn đem thứ đó đó làm loạn. Thật thúi quá đi!
Hoa Quỳ cắn nhẹ môi, càng chịu ko nổi mình lại vì con chuột ngốc kia mà thủ thân như ngọc. Thực mụ nội nó, cực kỳ uất ức!
Lão đại rất ko vui hạ lệnh cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất nên biết rõ bổn phận chút đi. Nếu còn tái phạm lần thứ hai đừng trách ta ko khách khí!"
Đoàn Ngọc cầm chặt quần áo. Cả người run rẩy, không cam lòng nam nhân nói chán liền chán ngay...
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng chít chít kêu vang –
Ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống 1 bóng người đang ngồi bất động ngoài nhà. Trải qua vài ngày chờ đợi, đã ko hề phát hiện là mình càng ngày càng ngồi lâu hơn 1 chút...
Hác gia gia thắp sáng đèn trong nhà, vì cháu mình gần đây rất khác thường mà ko thể nào ngủ yên. Ho nhẹ hai tiếng, mở miệng gọi: "Cổ Nghị, mau vào nhà đi."
Hác Cổ Nghị chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt trong suốt hiện ra tia đau thương. Cậu rất do dự là mình có nên nghe lời hay ko. Cậu luôn nghĩ là Quỳ có phải hay ko đã trốn đi?
Giống như lúc cậu ko dám về nhà, mà trốn ở gần đây?
"Con muốn đi tìm Quỳ, gia gia đừng nổi nóng nha. Chỉ là... con nói ghét Quỳ, kêu Quỳ đừng đến đây nữa, liền ko thấy tăm hơi Quỳ đâu cả."
Cúi đầu dụi dụi hai mắt. Cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng lại sợ ko thể thấy được Quỳ trở về. "Con muốn đi tìm Quỳ về. Quỳ ko ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko có ấp ra mấy bé gà con, ko có Tiểu Hoa chạy chơi khắp sân rồi."
Cậu ko biết mình nên làm gì bây giờ. Nghĩ là Quỳ nhất định sẽ biết nguyên nhân. Gia gia thì muốn cậu đem lão gà trống thả ra, mà ko biết gà trống sẽ mổ gà con.
"Gia gia đừng giận nha. Quỳ khi dễ con, là con ngốc....." Lau đi nước mắt đang giọt ngắn giọt dài. Nghĩ đến Quỳ dùng thứ đó làm loạn, nhẫn chút là xong rồi.
Lúc Quỳ ko có khi dễ thì đối xử với cậu tốt lắm. Tốt hơn bất cứ ai hết...
Ko biết sao lại có loại cảm giác xa lạ này. Cậu ko biết tại sao mình lại hết ghét Quỳ. Giờ ko ghét Quỳ nữa. Nhớ Quỳ quá.
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, lau mãi cũng ko hết. Dường như là cậu rất sợ sẽ ko thấy được Quỳ này, so với ông nội đánh còn đáng sợ hơn.
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu nhìn ông nội, cầu xin: "Con muốn đi tìm Quỳ về. Gia gia đừng tức giận, có được ko?"
「Rầm!」
Chớp mắt 1 cái, Hác gia gia như bị sét đánh trúng. Cả người ko khỏi run rẩy. 「Bình bịch –」tiếng cây gậy đang cầm trong tay trong chớp mắt rơi ngay xuống đất.
Lão ko cúi người nhặt lên. Điều lão vẫn luôn sợ hãi...... tôn tử của mình thế mà......
Ngón tay run rẩy chỉ chỉ tôn tử. Lão thở gấp gáp xém chút nữa là đã nói ko được rồi. Lắp bắp: "Ngươi ngươi...... sao lại muốn tìm đại gia kia về?"
Hác Cổ Nghị cúi đầu, nức nở nói: "Gia gia đừng giận mà, con sẽ nghe lời người."
Hác gia gia buông thỏng bàn tay đang mềm nhuyễn xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng ko biết là nên mắng hay đồng ý nữa. "Bậy bạ... Sao ngươi ngốc như vậy chứ?"
Hác Cổ Nghị vừa mấp máy môi vừa dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Cậu biết gia gia mình đang giận lắm, chỉ là cậu cứ nghĩ về Quỳ hoài hà... nhớ... nhớ lắm.
Mắt nhìn đăm đắm về phía trước, có 1 đạo nhân ảnh từ từ đến gần, rất giống Quỳ. Hác Cổ Nghị cả người run lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh hai giọt lệ, nữa muốn nhìn nữa lại ko.
Hoa Quỳ tiến đến trước mặt cậu. Hắn cúi đầu nhìn trừng trừng Chuột Con, giờ đã là lúc nào rồi, sao còn chưa đi ngủ nữa.
Hác Cổ Nghị nghiêm mặt lại. Tay thật tự nhiên nắm lấy áo Quỳ nói: "Quỳ, đừng đi mà....."
"Ta sẽ không bỏ ngươi đâu. Nếu ko sao ngày nào cũng phái Cẩm Văn đem thức ăn đến, để ngươi ko bị chết đói, trừ khi ngươi dám giết gà để ăn."
Hác Cổ Nghị lắc đầu, nói: "Đừng giết gà mà."
Hoa Quỳ vẫn nhìn cậu trừng trừng mà mắng. "Thật ngu quá mà!" Bụng tức giận nghẹn ngào, hắn cúi xuống vác Chuột Con lên vai, ngay lập tức nghe câu hoảng hồn kêu lên – "Ah!"
"Kêu cái gì." Hoa Quỳ ôm chặc con chuột ngốc mà mình ngày đêm mong nhớ, từ từ bước vào nhà. Hắn nhấc chân đá vào cửa 1 cái.
「Phạch!」1 tiếng, Hác gia gia bị dọa đến giật mình.
Hoa Quỳ dời đi mục tiêu, nhìn trừng trừng vào lão phế vật, ko hề khách khí nói: "Ta thích Chuột Con ngốc nghếch như vậy đó. Lão muốn ngăn cản cũng vô dụng, chờ khi lão chết, ta cũng sẽ như vậy ko hề thay đổi." Hắn mặc kệ lão phế vật nghe xong có cao hay mất hứng. Hừ 1 tiếng rồi làm theo ý mình, ôm con chuột ngốc trở về phòng.
Hác gia gia nhìn cháu mình để cho người ôm như vậy. Đôi mắt lão tuy mờ nhưng vẫn còn có thể thấy được cảnh tay tôn tử ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Chuyện đã xảy ra, dù ko muốn cũng ko thể thay đổi được gì nữa rồi.
"Aiz...." Hác gia gia thở dài một hơi đầy ý vị thâm trường, chậm rãi cúi người nhặt lên cây gậy trên mặt đất, ko khỏi vừa thì thào vừa thở dài: "Người đã già cũng ko thể nào lo lắng cho chuyện của bọn trẻ mãi được."
Lão đã sống đến từng tuổi này, cũng đã sớm giác ngộ — Tất cả đều là mệnh số, một chút cũng ko tránh được.
Hoa Quỳ sau khi ôm người trở về phòng mới ý thức được là có điểm ko đúng lắm. Chuột Con sao lại có thể chịu ôm hắn?!
Hôn nhẹ vào hai má phấn nộn của cậu. Thu hoạch bất ngờ này làm cho máu huyết toàn thân của hắn đều sôi trào. Thả cậu ra, Hoa Quỳ ngồi ở mép giường hỏi: "Ko ghét ta sao?"
"Quỳ ko cần phải trốn." Hác Cổ Nghị sợ cậu lại ko thấy hắn, liền giống như cam đoan nói: "Quỳ ko khi dễ ta, ta sẽ ko ghét."
Ngụ ý, là ko thể dùng thứ đó để làm loạn... Này còn đạo lý gì nữa ah?!
Sắc mặt Hoa Quỳ nhất thời xanh mét, răng va vào nhau côm cốp, cúi đầu hung hăn mút vào cổ của Chuột Con.
"Áh... Quỳ cắn ta."
Chuột Con kêu lên thật giống như đang làm nũng bên tai. Hừ! Hắn làm gì mà cắn chứ, chỉ là đặc biệt muốn gian Chuột Con thôi hà! Thực mụ nội nó... Sao lại băn khoăn xem Chuột Con có hay ko chán ghét mình. Đúng là tự làm mình nghẹn mà.
Tay ko an phận trực tiếp cởi ra khố hạ của Chuột Con. Miệng hôn lên môi cậu, cùng lúc nói: "Ta ko phải khi dễ ngươi, mà là rất thương ngươi nên mới làm như vậy."
"Ta không thích, sẽ đau lắm đó...." Hác Cổ Nghị cả người cứng ngắc không dám lộn xộn. Ngón tay vì nắm chặt lấy áo Quỳ mà trở nên trắng bệch.
Tim đập phình phịch 1 cách mạnh mẽ, lòng khẩn trương ko biết nên làm sao cho đúng. "Quỳ... Ko được khi dễ ta." Vùi mặt vào cổ Quỳ, nhỏ giọng nói: "Ko được khi dễ....."
"Ân, không phải khi dễ."
Hoa Quỳ thuận thế đẩy cậu nằm xuống giường "Nói thích đi." Cởi ra xiêm y, da thịt trắng noãn bắt đầu lộ ra. Con dê nhỏ đã nằm dưới thân rồi, cũng nên từ từ chầm chậm làm thịt chứ.
Chuột Con thật ko biết gì hết ah. Trong đầu hoàn toàn ko có khái niệm gì về chuyện giường chiếu cả. Tay hắn chạm đến đâu là thân thể cậu lại run rẩy đến đó. Là sợ hãi sự đụng chạm của hắn. "Đừng sợ ta." Hoa Quỳ nhẹ giọng trấn an, môi cũng theo tay mà hôn xuống, muốn lấy lòng con chuột con này...
Hở!
Hác Cổ Nghị cả người run lên, cảm nhận được Quỳ đang liếm loạn trên người, thật ngứa quá...
Thân thể đang cứng đờ bỗng tự nhiên thả lỏng ra. Trong đầu không ngừng nghĩ, sao Quỳ lại ko giống như trước kia?
Nghĩ cả buổi cũng ko ra nguyên nhân, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng đẩy Quỳ đang áp trên người mình ra, kêu lên. "Đừng...."
Hai tay Hoa Quỳ trong chớp mắt ôm chặt lấy thắt lưng của Chuột Con. Đầu lập tức cúi xuống, môi chặn lại lời nói ngốc nghếch vừa thốt ra.
Lưỡi tham lam tách ra hai hàm răng, lưỡi mềm mại quyện vào lưỡi cậu, liếm từng chút một trong chiếc miệng non mềm kia. Chuột Con có tư vị rất ngọt...
Hác Cổ Nghị nhất thời hô hấp cứng lại, mặt đỏ lên, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Quỳ. Cảm nhận được vật cứng lên giữa hai chân ko khỏi cứng đờ cả người. Tâm hoảng ý loạn ko biết làm thế nào mới đúng nữa.
Há miệng định gọi Quỳ nhưng ko được. Lưỡi bị ngậm lấy nên ko thể thuận lợi nói chuyện. Cậu đành phát ra âm thanh "Ôh....ôh....." để kháng nghị.
Hoa Quỳ khẽ cắn cắn đôi môi hồng hồng của cậu. Cứ lưu luyến dây dưa mãi mới rời đi.
Hác Cổ Nghị có thể thuận lợi hô hấp. Cậu há miệng thở gấp gáp, lại nói: "Quỳ đừng cắn ta nữa."
Trong phòng tối tăm, đôi mắt yêu mị nhìn thấy gương mặt của Chuột Con đang đỏ ửng lên. Cậu luôn phản ứng thật tự nhiên như vậy.
"Nói thích ta đi." Dục vọng mạnh mẽ đang dần trỗi dậy, áp bức điên cuồng nơi cấm địa kia. Dùng tay cởi ra xiêm y của chính mình, tùy tiện quẳng luôn xuống đất. Khí lực nóng bỏng áp Chuột Con đang ở dưới thân xuống. "Nói với ta là rất thích ta đi." Hoa Quỳ không ngừng dụ dỗ, gạt cậu nói thích hắn.
Rất muốn mình có 1 địa vị nào đó trong lòng Chuột Con. Dù chỉ 1 chút nhỏ nhoi thôi, hắn cũng sẽ cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
"Nói mau..."
Hác Cổ Nghị đầu óc mơ màng, căn bản là ko rõ ràng lắm. Sao Quỳ lại thay đổi nhiều như vậy. Lại càng ko thể hiểu nổi những lời Quỳ nói với cậu. Cậu hỏi lại rất thành thật: "Có phải thích là giống như gà mẹ Hoa Hoa đẻ trứng ko?"
"..."
"Hay là giống như thích gia gia?"
"..."
Quỳ ko nói gì cả. Hác Cổ Nghị cảm thấy trĩu nặng buồn phiền nhìn Quỳ — Trong phòng tối tăm, cậu cũng ko thấy bộ dáng của Quỳ rõ ràng lắm. Chỉ có thể cảm nhận từng đợt khí lạnh đang phả và mặt, dường như là hơi thở của Quỳ.
"Thực mụ nội nó mà......" Hoa Quỳ nghẹn ngào cắn răng để khỏi thét lên. Cuối cùng chống đỡ ko nổi nữa, hắn rống lên: "Ta thật rất muốn làm thịt ngươi!"
Màng nhĩ bị cộng hưởng ong ong lên. Quỳ hét lên hung dữ quá. Hác Cổ Nghị bịt chặt lỗ tai lại, mặt nhăn như 1 cái bánh bao nhỏ, vạn phần ủy khuất nói: "Không thích Quỳ hung dữ với ta." Cậu ko dám nói "ghét", sợ Quỳ sẽ ko được thấy Quỳ nữa: "Đừng đi....."
Hoa Quỳ không hề quan tâm đến mấy lời ngốc nghếch của Chuột Con. Nghĩ thầm cũng ko nên bắt cậu lý giải, đáp lại tình cảm của hắn.
Tay vuốt ve lưng của Chuột Con, dần dần dao động xuống đùi. Ngón tay thon dài từ từ xâm nhập vào cấm địa non mềm kia, cảm thấy người dưới thân chớp mắt trở nên cứng đờ. Chuột Con nắm chặt vai hắn bắt đầu phản kháng, cậu lập tức kêu lên. "Thứ đó ko được làm loạn."
Môi Hác Cổ Nghị mấp máy, sợ Quỳ lại làm đau mông của mình, "Ko được khi dễ ta." Cậu năn nỉ thật đáng thương.
"Ta tận lực không lộng đau ngươi." Hoa Quỳ nữa như đang dụ tiểu hài tử nữa như trấn an, từ từ mở rộng hai chân cậu ra, rồi dần dần để thân thể mình vào giữa, miệng đặt vào nơi mẫn cảm đó, thử làm cho cậu cảm thấy sung sướng. Muốn dựa vào hành vi thân mật mà làm giảm đi khoảng cách giữa hai người.
"Ah, ngươi đang làm gì?" Hác Cổ Nghị ngạc nhiên kêu lên, chớp mắt 1 cái thân mình đã bật dậy. Đẩy đầu Quỳ ra, hoảng hồn kêu lên. "Ta ko muốn đi tiểu, ko muốn đi tiểu....."
Hoa Quỳ dừng lại động tác nhấm nháp kia, vươn tay, chỉ hơi dùng sức đã đẩy cậu nằm lại, ko thèm quan tâm xem cậu kêu quỷ quái gì. Ầm ĩ quá.
"Ah....." Hác Cổ Nghị vội vàng che miệng lại, nháy nháy mắt mấy cái. Nghĩ mãi cũng ko ra tại sao Quỳ lại liếm thân thể của cậu. Đồng thời cũng cảm thấy hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái.
Nóng quá... càng lúc càng nóng......
"Nhất định là bị bệnh rồi...... Cơ thể của ta bị bệnh rồi....."
Nước mắt nhỏ như hạt đậu từ từ chảy xuống má. Hác Cổ Nghị đưa tay không ngừng lau đi, cậu cũng liên tục lên án: "Quỳ xấu quá...... Làm thân thể ta bị bệnh rồi......"
Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên. Môi lưỡi và ngón tay đều rời khỏi những chỗ mẫn cảm của cậu. Hắn cũng nghĩ mãi ko ra, sao lại bị bệnh được chứ?
"Ta ko muốn đến đại phu, xấu hổ xấu hổ lắm. Đại phu còn sẽ châm kim nữa." Hác Cổ Nghị ko kềm được mà run rẫy. Cậu sợ người ta thấy được thân thể của mình cũng giống như Quỳ ko được bình thường.
Cậu mới ko cần giống Quỳ dùng cái đồ vật kia làm loạn......
Hoa Quỳ cuối cùng cũng hiểu nãy giờ Chuột Con ồn ào về bị bệnh là có ý gì. Thật hết biết mà, sao cậu lại ngu như vậy chứ?
Hoa Quỳ đứng ở mép giường, thì thầm nói: "Cơ thể ngươi ko bị bệnh đâu, đầu mới bệnh đó."
Hác Cổ Nghị đi đến góc gường, ôm chặt chăn bông, vùi đầu vào đó mà bực mình kêu lên "Quỳ đừng lộng nữa....." Thân thể thật khó chịu, chỗ đó cứng lên rất nhiều "Bệnh rồi đó...."
Đầu óc Hoa Quỳ giờ toàn là chướng khí mù mịt. Lòng dâng lên xúc động ngập tràn thật muốn gian Chuột Con cho quên luôn!
"Ngươi định làm cho ta mất hứng hay là đả kích sự tự tôn của ta?" Tức gần chết rồi...
Hác Cổ Nghị cẩn thận suy nghĩ 1 lúc. Cậu ko biết tự tôn mà Quỳ nói là gì?
Giây lát, cậu liền giải thích "Ta không có phá hư tự tôn, cũng không có phá hư thùng nước tiểu. Quỳ xấu lắm, nói chuyện làm ta ko hiểu gì hết trơn....." Cậu cứ lập đi lập lại. "Ta ngoan lắm, còn biết nghe lời nữa....."
"Ngươi..."
Ánh mắt sắc bén nhíu lại. Hoa Quỳ quỳ trên giường, dùng tay nắm chặt lấy bả vai của Chuột Con. Mệnh lệnh: "Mau lại đây."
Hác Cổ Nghị lắc lắc đầu kêu. "Ko muốn."
"Không muốn cũng phải muốn. Ta nghẹn chết rồi, cũng bị ngươi chọc cho tức sắp chết."
"Ta sợ Quỳ...."
Tim Hoa Quỳ thoáng chốc đập mạnh và loạn nhịp. Năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt lại. Trong khoảnh khắc đó cảm thấy tổn thương thật sâu sắc.
Biết rõ là cậu ngốc, thường nói mấy câu khiến hắn nhanh chóng muốn hộc máu ra ngoài. Nhưng, điều này lại hấp dẫn hắn nhất.
Hoa Quỳ không khỏi thở dài. Ý thức lại ko nên dữ dằn với cậu, liền dịu giọng mà dụ dỗ: "Đừng sợ ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, chỉ cưng chiều mình ngươi mà thôi."
Tiện tay giở ra chăn bông đang che đi gương mặt của cậu. Môi Hoa Quỳ nhẹ nhàng hôn lên vai cậu. Từng cái từng cái thật cẩn thận, nhẹ nhàng, và đầy thương tiếc trượt dài xuống lưng cậu. Tay lại ko an phận mà dao động, di chuyển xuống thân cầm lấy tiểu bảo bối mà thỏa mãn, ma sát chỗ mẫn cảm. Liền nghe cậu sợ hãi mà thốt lên ── "Ah..."
Hác Cổ Nghị cả người ko kềm được run rẩy. Ko hiểu sao thân thể mình lại sinh ra cảm giác sung sướng. Ôm chặt chăn bông trước ngực. Nhớ lại Quỳ vừa nói sẽ cưng chiều cậu để tự an ủi mình.
"Không được khi dễ ta."
"Ân... Không khi dễ."
Tham luyến lấy thân thể tinh khiết và linh hồn ko bị vấy bẩn này, cắn nhẹ vào mỗi tất da thịt phấn nộn. "Thật là thích." Nâng phía sau cậu lên, mạnh mẽ tách ra chân cậu, môi lưỡi di chuyển dọc theo mông cậu mà cắn nhẹ 1 cái. Nghe được cậu hoảng hồn kêu lên – "Quỳ ko được cắn mông của ta."
Nghe vậy, Hoa Quỳ lại hơi dùng sức, xoa bóp bao mãn của cậu trương lên. Chất lỏng dinh dính bắt đầu dây ra đầy tay. "Ha." Hoa Quỳ cảm thấy vô cùng hài lòng, môi cong lên cười nhạt 1 cái.
Tay tăng tốc chơi đùa, đồng thời mở bung ra phiến mông như cánh hoa kia. Thấy được điểm hồng hồng như ẩn như hiện thật quá sức hấp dẫn. Hô hấp nhất thời ko khỏi cứng lại, dục vọng dưới bụng trong nháy mắt sôi trào, phản ứng mãnh liệt như muốn cướp lấy tư vị ngọt ngào kia.
Lưỡi tham lam thật cẩn thận liếm láp cửa khẩu non mềm kia. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy thắt lưng cậu, ko cho giãy giụa.
"Ah ân..." Cả người run rẩy mãnh liệt. Bụng dưới của Hác Cổ Nghị có 1 luồn khí nóng bốc lên khiến cậu ko chịu nỗi. Mở miệng thốt lên: "Quỳ...."
Hoa Quỳ nghe thấy liền cười thật gian tà. Chuột Con kêu dễ thương quá. Thật có bản lĩnh làm thú tính của hắn bạo phát. Ko chờ đợi được nữa, liền đem dục vọng để ở cửa vào non nớt mà cọ sát. Hắn thở dài: "Trời, nơi này của ngươi chặt quá."
Hác Cổ Nghị thật đáng thương chỉ biết cầu xin tha thứ: "Quỳ đừng mà... Sẽ đau lắm."
Hoa Quỳ nâng thắt lưng cậu lên. Giờ này sao còn có thể để ý đến chuyện cậu cự tuyệt được nữa. Mạnh mẽ tiến hành xâm lược, dục vọng liền xỏ xuyên qua qua nơi non mềm kia.
"Ah! Đau quá..." Hác Cổ Nghị nhăn mày kêu lên. Mặt trở nên trắng bệch. Yên lặng chịu đựng đồ vật của Quỳ làm loạn.
Hoa Quỳ cúi người hôn lên mặt cậu. Khí lực mạnh mẽ dán tại sau lưng. Hạ thân bắt đầu đong đưa theo tiết tấu, ko giống như quá khứ là va chạm mãnh liệt. Cố gắng tận lực ôn nhu đối đãi, tránh cho dục vọng không khống chế được mà làm cậu bị thương.
Thời gian trôi qua, ý thức Hoa Quỳ dần dần rơi vào mê đắm, ôm chặc lấy người dưới thân, vẫn duy trì hành động chiếm giữ. Hơi thở trầm thấp đầy hỗn loạn đang minh chứng cho tình cảm của hắn. Thân thiết mà thốt lên. "Ta thương ngươi... Rất thương ngươi."
Hác Cổ Nghị ghé sát vào ngực mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Ý thức hỗn độn đã sớm ko thể nào phân biệt rõ là thích hay ko thích.
Trời bắt đầu sáng dần, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng lay lay thân thể Quỳ gọi: "Quỳ dậy được chưa?"
Hoa Quỳ duỗi tay ra, đem nhân trực tiếp ôm vào lòng. Mệnh lệnh: "Đừng làm ồn."
Hắn gác cằm lên đầu của Chuột Con, hai mắt vẫn nhắm chặt hỏi: "Mới sáng sớm đã chạy đi cho gà ăn rồi àh?"
Hác Cổ Nghị trong lòng ngực của hắn bực mình trả lời: "Cháo nấu nhừ rồi đó, gia gia cũng đang ăn sáng kìa."
Hai tay của hắn đặt ở lòng ngực của Quỳ mà đẩy đẩy. Vẫn bướng bỉnh muốn giúp Quỳ rời giường.
"Chuột Con, ngươi muốn làm 1 lần nữa phải ko?" Hoa Quỳ ôm cậu. Thầm nghĩ làm vài lần cũng tốt mà. Chuột Con sẽ ko mới sáng sớm là đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đi trông nom đám gà chết dịch kia.
Tay hướng vào trong áo mà động đậy, nhẹ nhàng thưởng thức điểm anh hồng trước ngực.
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu Quỳ muốn làm thêm cái gì nữa. Cậu cứ muốn Hoa Hoa đẻ ra thật nhiều Tiểu Hoa "Tiểu Hoa bị bỏ rơi. Quỳ, gà mẹ Hoa Hoa ko có đẻ trứng, ko đẻ trứng thì ko có gà con. Ta thật rất muốn có gà con nha. Chúng nó dễ thương quá mà."
"Ân, ngươi càng dễ thương hơn....." Hoa Quỳ cởi ra áo của cậu, cúi đầu hôn chỗ mẫn cảm trước ngực. Ý muốn khơi dậy phản ứng của cậu. "Nói muốn ta đi."
Hác Cổ Nghị phát hiện ra Quỳ đang cắn cắn cậu. Toàn bộ tâm tư đều dành cho vấn đề buồn rầu kia liền phản ứng. "Quỳ, ta muốn có gà con. Gà mẹ ko ấp ra gà con."
Hoa Quỳ ngẩng đầu lên, trừng mắt mắng: "Ngươi nói thêm câu nữa ta sẽ giết chết hết ah."
Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội. Ko hiểu sao Quỳ lại hung dữ như vậy...
Mặt mang theo nét bi thương mà quay đi... buồn bã nói: "Ta ko muốn chết đâu. Quỳ, gia gia và cả gà con đều ko thể chết được. Gia gia nói chết rồi sẽ ko động đậy được nữa."
Hoa Quỳ giật mình, qua 1 lúc mới có thể tiêu hóa được lời của cậu nói. Làn môi bạc tình liền mỉm cười. Nhất thời cảm thấy tâm tình thật khoái trá – Chuột Con ko muốn hắn chết cứng ngắt ah.......
Hôn nhẹ lên hai má phấn nộn. Nhớ lại những lời ồn ào lúc nãy, đoán "Ngươi buồn vì gà mái Hoa Hoa ko ấp ra gà con chứ gì?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, đẩy thân thể của Quỳ ra, đi đến cuối giường lấy xiêm y cho Quỳ mặc vào.
Cậu ngồi xuống giường. Mắt tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ko dám nhìn thân thể của Quỳ, sợ bị châm kim. Đầu càng lúc càng cúi thấp, giải thích. "Quỳ ko có ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko ấp ra Tiểu Hoa được."
"Àh, vậy thì giết đi." Hoa Quỳ xấu xa đề nghị.
Hả!
Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái ngẩng đầu lên, hoảng sợ kêu: "Ko được! Ko được!"
Hoa Quỳ liền ngoắc ngoắc ngón tay, lòng xấu xa muốn lừa cậu. "Lại đây thân thân 1 cái thì sẽ ko giết gà nữa."
Hác Cổ Nghị phi thường buồn bực, "Thân thân là gì?" Cậu lộ ra vẽ mặt ngốc ngếch hỏi.
Hoa Quỳ nhanh chóng cầm lấy bộ xiêm y. Nhân đứng ở mép giường, liền đưa ra ví dụ với Chuột Con: "Thì giống như ngươi ôm gà cọ cọ vào hai má vậy đó." Hắn không đem mình ra làm ví dụ so sánh, miễn cho Chuột Con ngốc nghếch kia nghĩ là hắn muốn "cắn người".
Hác Cổ Nghị không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó xử, tay chân múa máy. "Quỳ ko giống gà chút nào. Quỳ ko thể ôm trên tay, còn gà thì được."
Đôi mắt yêu mị trừng 1 cái, sát khí tỏa ra bốn phía, giận muốn nghẹn họng. Hoa Quỳ cố nhẫn nại ko mắng người mà tiếp tục dụ dỗ. "Chỉ cần ngươi đem cái miệng nhỏ nhắn này, dán tại miệng của ta chính là thân thân. Sau đó gà mẹ Hoa Hoa nhất định sẽ đẻ trứng." Hắn cam đoan.
Con gà mái Hoa Hoa kia nếu dám ko đẻ trứng, ta sẽ giết nó rồi mua 1 con khác biết đẻ trứng về đánh tráo.
Cảm thấy chỉ cần tính toán khéo 1 chút là xong ngay. Hoa Quỳ cúi đầu để sát vào gương mặt thanh tú của con chuột ngốc kia mà chờ đợi. Miệng lời ngọt ngào dụ người "Mau thân thân đi, ta liền theo ngươi ra sân sau."
Hác Cổ Nghị không thể hiểu nổi tại sao Quỳ lại muốn cậu dán miệng mình vào mặt hắn. "Ta không muốn cắn ngươi đâu." Cậu ko có ranh nanh, cũng sẽ ko biến thành quỷ.
"Không phải cắn, là hôn." Hoa Quỳ vuốt ve mặt cậu, giải thích. "Ta thích làm vậy lắm. Hay là ngươi ghét ta rồi?"
Hác Cổ Nghị lắc đầu. Giờ cậu cũng đã hiểu rõ, chỉ cần Quỳ ko khi dễ cậu, thì gia gia cũng sẽ ko ghét nữa.
Hoa Quỳ không còn kiên nhẫn kêu lên: "Còn rề rà gì nữa, nhanh lên."
Hác Cổ Nghị do dự một lúc lâu, mới nói: "Hảo."
Tay quàng qua cổ Quỳ, ngẩng mặt để sát vào má Quỳ. Thầm nghĩ thân thân chính là dùng miệng dán vào mặt, nên không hề do dự, chỉ hơi quay đầu liền đem môi mình dán vào má Quỳ.
Một xúc cảm như dòng nước ấm áp vỗ về nội tâm, lừa được 1 cái hôn – Nhẹ nhàng mà hài hòa làm hắn ko khỏi ảo tưởng có thể cùng Chuột Con bình thường tình tự.
Hoa Quỳ hơi khép mắt lại, ko muốn cậu buông tay ra. Cứ tham luyến mãi hành động kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cậu mà nhấn mạnh: "Đây là thích."
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, lúc hiểu lúc không –
Thì ra gà con mổ mổ mặt cậu cũng là thích.....