Sáng hôm đó...
-Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng
Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3=
-Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!!
-Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời.
-Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói
- Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ.
-Cái con bé này....!
Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi.
- Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé!
Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự thì ba tôi với mẹ tôi dường như là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất ý, hôm nào cũng tình tứ. Trở lại với tôi thì thực ra tôi đã mơ về một giấc mơ quá khứ_một kỉ niệm mà tôi chẳng bao giờ quên được...Nào, hãy cùng tôi quay ngược dàng thời gian về lại nơi kỉ niệm và giấc mơ của tôi bắt đầu.
“Linh Linh, lại đây anh bảo!_Đăng Đăng người anh sống cạch nhà đồng thời là bạn thanh mai trúc mã của tôi gọi. Tôi vội chạy lại: “Sao sao?” “Xem người anh đẹp trai của em tìm được gì nè” Đăng Đăng đưa cho tôi coi, tôi ngạc nhiên khi thấy trong tay anh ấy là một chiếc nhẫn nhỏ trông nó óng ánh rất đẹp. Tôi sáng mắt lên, nói với anh “Đăng Đăng, cho em đi, cho em đi”. Đăng Đăng cầm tay tôi, hun nhẹ lên ngón tay áp út của tôi nói: “Anh sẽ tặng em chiếc nhẫn này với một điều kiện”. Tôi hí hửng hỏi: “Điều kiện gì ạ?”. Đăng Đăng trông có vẻ ngại ngùng, mặt đỏ cả lên. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho tôi và nói “Em sau này ngày nào cũng phải đeo chiếc nhẫn này trên tay để người ta khi nhìn vào sẽ biết em là của anh và...dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải chờ anh. Một ngày nào đó anh sẽ quay lại và biến em trở thành một cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này nhé?!”. Tôi không biết sẽ có chuyện gì nên cúng gật đầu theo. Rồi ngay sau khi khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc ấy là một khoảng thời gian bi thương và đau buồn nhất đối với tôi mà đến giờ cũng không thể quên. (Sau khoảng thời gian ấm áp ấy thì Đăng Đăng đã không còn nơi đó nữa...). Sáng hôm đó, như mọi hôm tôi sang gọi đăng đăng đi học nhưng bấm chuông mãi vẫn không thấy ai trả lời hay chạy ra mở cửa như bình thường, tôi liền hét lớn “Đăng Đăng!!! Đăng Đăng ơi!!! dậy đi học thôi, mặt trời lên cao tít ròi kìa!!!” tôi gọi mãi, khàn cả cổ mẹ tôi đứng sau cửa nhà mới chạy ra dỗ tôi nhưng tôi nhất quyết đứng đó gọi anh. Mẹ quay sang nhìn ba với ánh mắt buồn rầu. “mama, mama sao vậy ạ? Sao Đăng Đăng vẫn chưa dậy ạ? Thím Hoa với chú Hưng đâu ạ?”_tôi mếu máo nhìn mẹ rồi nói. Mẹ tôi lắc đầu nhẹ, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi con vì bây giờ mẹ mới nói. Đêm qua chú Hưng và thím Hoa cãi nhau, chú Hưng đưa Đăng Đăng sang Mĩ rồi...”. Mắt tôi bỗng cay xé, có gì đó trong mắt chỉ trực trào ra ngoài nhưng tôi cố nén nó lại ; tôi gượng cười hỏi mẹ: “Mama, mama đùa con đúng không? Đăng Đăng sao có thể đi được, Đăng Đăng đã hứa sẽ chơi với con, dạy con học rỗi mà...”. Mẹ lắc đầu rồi ôm tôi vào lòng, tôi òa khóc, tôi khóc mỗi lúc một to. Cứ khóc, cứ gào thét cho đến khi cổ không nói lên lời, mắt xưng và đỏ tấy cả lên ; hôm đó tôi không đi học cũng như không ăn uống gì cả. Thế rồi một hôm tôi xem tivi thấy người ta nói “Nếu bạn muốn tìm được một nửa kia của cuộc đời mình thì hãy mạnh mẽ lên và trở thành một con người mới!!!”, sau khi nghe thấy điều đó tôi nhớ lại lời hứa của mình với anh và xuống nhà xin ba mẹ cho tiếp tục đi học. Từ khi không có Đăng Đăng tôi bõng trở thành một con người hoàn toàn khác, nếu như trước đây tôi không hề để ý người ngoài nói gì mà chỉ nghĩ đến một mình Đăng Đăng thì giờ đây khi trưởng thành hơn tôi đã là một cô gái luôn muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý_một con người luôn cố gắng trở thành một người hoàn hảo trong mắt ai đó.... Sau đó thì vì lời hứa với Đăng Đăng mà cho dù tôi có đi đâu thì cũng đeo chiếc nhẫn trên cổ vì giờ tôi đã lớn và không còn đeo vừa chiếc nhẫn ấy nữa.
Trở lại với tôi của bây giờ. Tôi bây giờ khá ổn, dù không có Đăng Đăng bên cạnh....
-Oi Lâm Linh! Lại học cùng lớp rồi, may quá đi._ Người vừa gọi tôi là bạn thân của tôi, chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 1 đến giờ. Cô ấy tên là Cảnh Cảnh. Lúc này chúng tôi đang hồi đứng trước bảng thông báo nhập học của trường cấp 2 Hòa Mĩ và bảng thông bào phân lớp học. -Quá may luôn ý, nếu năm nay nếu không có cậu ở bên tớ không biết sống ra sao nữa >< không phải là không phát triển. Đồ đậu phụ thối!_tôi phụng phịu cãi lại. Đang vui đùa thì một người con trai lạ lướt qua đứng ngay cạnh tôi,“ sao lại thấy có cảm giác quen thuộc quá.”. Một người con trai có dáng cao cao ( chắc cũng phải 1m75), da trắng, đôi môi hồng với mái tóc vàng óng mượt khiến cho biết bao người con gái xung quanh tôi ai ai cũng phải ngước nhìn “chắc là người ngoại quốc”_tôi nghĩ bụng. Tôi chợt tỉnh ngộ trước vẻ đẹp thiên thần của ảnh rồi ngó qua nơi ảnh đang nhìn thì mới biết ảnh hơn tôi một tuổi.
Sau khi tình cờ gặp anh ấy_người có vẻ đẹp như thiên thần, tôi cả buổi khai giảng hôm đó chỉ nghĩ về ảnh về cái cảm giác lần đầu gặp nhau, cái cảm giác quen thuộc như đã gặp nhau tựa đã lâu lắm rồi mà không thể nhớ ra là ai. “Thực ra thì anh là ai? Sao anh lại có thể đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc đến vậy?
-Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng
Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3=
-Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!!
-Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời.
-Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói
- Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ.
-Cái con bé này....!
Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi.
- Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé!
Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự thì ba tôi với mẹ tôi dường như là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất ý, hôm nào cũng tình tứ. Trở lại với tôi thì thực ra tôi đã mơ về một giấc mơ quá khứ_một kỉ niệm mà tôi chẳng bao giờ quên được...Nào, hãy cùng tôi quay ngược dàng thời gian về lại nơi kỉ niệm và giấc mơ của tôi bắt đầu.
“Linh Linh, lại đây anh bảo!_Đăng Đăng người anh sống cạch nhà đồng thời là bạn thanh mai trúc mã của tôi gọi. Tôi vội chạy lại: “Sao sao?” “Xem người anh đẹp trai của em tìm được gì nè” Đăng Đăng đưa cho tôi coi, tôi ngạc nhiên khi thấy trong tay anh ấy là một chiếc nhẫn nhỏ trông nó óng ánh rất đẹp. Tôi sáng mắt lên, nói với anh “Đăng Đăng, cho em đi, cho em đi”. Đăng Đăng cầm tay tôi, hun nhẹ lên ngón tay áp út của tôi nói: “Anh sẽ tặng em chiếc nhẫn này với một điều kiện”. Tôi hí hửng hỏi: “Điều kiện gì ạ?”. Đăng Đăng trông có vẻ ngại ngùng, mặt đỏ cả lên. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho tôi và nói “Em sau này ngày nào cũng phải đeo chiếc nhẫn này trên tay để người ta khi nhìn vào sẽ biết em là của anh và...dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải chờ anh. Một ngày nào đó anh sẽ quay lại và biến em trở thành một cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này nhé?!”. Tôi không biết sẽ có chuyện gì nên cúng gật đầu theo. Rồi ngay sau khi khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc ấy là một khoảng thời gian bi thương và đau buồn nhất đối với tôi mà đến giờ cũng không thể quên. (Sau khoảng thời gian ấm áp ấy thì Đăng Đăng đã không còn nơi đó nữa...). Sáng hôm đó, như mọi hôm tôi sang gọi đăng đăng đi học nhưng bấm chuông mãi vẫn không thấy ai trả lời hay chạy ra mở cửa như bình thường, tôi liền hét lớn “Đăng Đăng!!! Đăng Đăng ơi!!! dậy đi học thôi, mặt trời lên cao tít ròi kìa!!!” tôi gọi mãi, khàn cả cổ mẹ tôi đứng sau cửa nhà mới chạy ra dỗ tôi nhưng tôi nhất quyết đứng đó gọi anh. Mẹ quay sang nhìn ba với ánh mắt buồn rầu. “mama, mama sao vậy ạ? Sao Đăng Đăng vẫn chưa dậy ạ? Thím Hoa với chú Hưng đâu ạ?”_tôi mếu máo nhìn mẹ rồi nói. Mẹ tôi lắc đầu nhẹ, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi con vì bây giờ mẹ mới nói. Đêm qua chú Hưng và thím Hoa cãi nhau, chú Hưng đưa Đăng Đăng sang Mĩ rồi...”. Mắt tôi bỗng cay xé, có gì đó trong mắt chỉ trực trào ra ngoài nhưng tôi cố nén nó lại ; tôi gượng cười hỏi mẹ: “Mama, mama đùa con đúng không? Đăng Đăng sao có thể đi được, Đăng Đăng đã hứa sẽ chơi với con, dạy con học rỗi mà...”. Mẹ lắc đầu rồi ôm tôi vào lòng, tôi òa khóc, tôi khóc mỗi lúc một to. Cứ khóc, cứ gào thét cho đến khi cổ không nói lên lời, mắt xưng và đỏ tấy cả lên ; hôm đó tôi không đi học cũng như không ăn uống gì cả. Thế rồi một hôm tôi xem tivi thấy người ta nói “Nếu bạn muốn tìm được một nửa kia của cuộc đời mình thì hãy mạnh mẽ lên và trở thành một con người mới!!!”, sau khi nghe thấy điều đó tôi nhớ lại lời hứa của mình với anh và xuống nhà xin ba mẹ cho tiếp tục đi học. Từ khi không có Đăng Đăng tôi bõng trở thành một con người hoàn toàn khác, nếu như trước đây tôi không hề để ý người ngoài nói gì mà chỉ nghĩ đến một mình Đăng Đăng thì giờ đây khi trưởng thành hơn tôi đã là một cô gái luôn muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý_một con người luôn cố gắng trở thành một người hoàn hảo trong mắt ai đó.... Sau đó thì vì lời hứa với Đăng Đăng mà cho dù tôi có đi đâu thì cũng đeo chiếc nhẫn trên cổ vì giờ tôi đã lớn và không còn đeo vừa chiếc nhẫn ấy nữa.
Trở lại với tôi của bây giờ. Tôi bây giờ khá ổn, dù không có Đăng Đăng bên cạnh....
-Oi Lâm Linh! Lại học cùng lớp rồi, may quá đi._ Người vừa gọi tôi là bạn thân của tôi, chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 1 đến giờ. Cô ấy tên là Cảnh Cảnh. Lúc này chúng tôi đang hồi đứng trước bảng thông báo nhập học của trường cấp 2 Hòa Mĩ và bảng thông bào phân lớp học. -Quá may luôn ý, nếu năm nay nếu không có cậu ở bên tớ không biết sống ra sao nữa >< không phải là không phát triển. Đồ đậu phụ thối!_tôi phụng phịu cãi lại. Đang vui đùa thì một người con trai lạ lướt qua đứng ngay cạnh tôi,“ sao lại thấy có cảm giác quen thuộc quá.”. Một người con trai có dáng cao cao ( chắc cũng phải 1m75), da trắng, đôi môi hồng với mái tóc vàng óng mượt khiến cho biết bao người con gái xung quanh tôi ai ai cũng phải ngước nhìn “chắc là người ngoại quốc”_tôi nghĩ bụng. Tôi chợt tỉnh ngộ trước vẻ đẹp thiên thần của ảnh rồi ngó qua nơi ảnh đang nhìn thì mới biết ảnh hơn tôi một tuổi.
Sau khi tình cờ gặp anh ấy_người có vẻ đẹp như thiên thần, tôi cả buổi khai giảng hôm đó chỉ nghĩ về ảnh về cái cảm giác lần đầu gặp nhau, cái cảm giác quen thuộc như đã gặp nhau tựa đã lâu lắm rồi mà không thể nhớ ra là ai. “Thực ra thì anh là ai? Sao anh lại có thể đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc đến vậy?