Thời gian không nhanh không chậm qua đi, Từ Bình cùng Lục Quân Thừa cũng dần dần trở lại nhịp điệu sinh hoạt trước đây.
Sau khi ở nhà một tuần lễ, Lục Quân Thừa đi bệnh viện đem thạch cao gỡ xuống, Từ Bình cũng khôi phục công việc mở khóa.
Thông thường mà nói người yêu giao du ba tháng đầu, là khoảng thời gian như keo như sơn. Đối với cái này Từ Bình không có cách nào cãi lại, hôm nay đây là lần thứ hai mươi bảy hắn lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn weixin của Lục Quân Thừa.
Hắn đã đánh giá thấp trình độ dính người của Lục Quân Thừa, người này thật sự là... da mặt quá dày, nói không được, chửi không được, càng đánh không được.
Khách hàng thấy Từ Bình trong vòng mười phút đã nhìn điện thoại di động nhiều lần, hiểu ý nở nụ cười, nói: "Bạn gái gởi nhắn tin tới à?" (bạn gái =]]])
Từ Bình nóng mặt, nghĩ đến dáng dấp cao to kiên cường của Lục Quân Thừa, thẹn thùng chột dạ nói: "Vâng, đúng thế."
"Bình thường bình thường, năm đó ta và lão bà ta nhận thức, cũng là hận không thể từ sáng đến tối đều dính vào nhau, đem đối phương để trong túi, đi đâu cũng không xa rời nhau."
Từ Bình nở nụ cười, thực sự không có cách nào đem Lục Quân Thừa cùng hình tượng nữ nhân liên kết với nhau.
Làm xong đơn việc, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa.Từ Bình lấy xong tiền đang muốn đi,điện thoại của Lục Quân Thừa lập tức đánh tới. Hắn không nói, đem điện thoại nhận.
"Tiểu Bình, qua chỗ anh ăn cơm trưa nha, đừng nói là em không rảnh."
Từ Bình lén lút đảo mắt, tức giận nói: "Em cách công ty anh rất xa, lái xe đi nhanh nhất cũng phải một tiếng, chờ em ăn xong đã chiều tối rồi."
Lục Quân Thừa oan ức nói: "Em chạy xa như thế làm gì, sau này đơn việc ở xa em không cần tiếp."
"Sau này cũng nhận, khách hàng chịu thêm phí, em không thể không đến."
"Anh nuôi em a..."
"..."
"Được, không đùa em, tuy rằng em không thể tới đây ăn cơm trưa anh rất thương tâm. Xế chiều hôm nay sáu giờ nhất định phải kết thúc công việc a! Không thể quá muộn."
"Được, anh ở trong công ty cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, còn có... Không cần nhắn tin cho em." Miễn quấy nhiễu hắn phân tâm, lúc mở khóa dừng không được nhưng lại muốn nhìn trong tin nhắn viết cái gì, lòng ngứa ngáy khó nhịn, ôi chao!
Lục Quân Thừa không chịu, "Anh không đáp ứng, phía này không thấy được thì thôi, còn không cho anh nhắn tin, muốn giết anh sao, anh rất nhớ em."
Từ Bình tai nóng lên, sợ nam nhân không vui, nhỏ giọng, "Em, em cũng nhớ anh. Tin nhắn đó, anh muốn gửi thì gửi đi."
Nghe đến "Em cũng nhớ anh" Lục Quân Thừa trong nháy mắt mặt mày hớn hở, hắn câu môi nở nụ cười, nói: "Vậy em nhanh đi tìm chỗ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, đừng làm quá mệt, đêm nay anh ở nhà chờ em trở về."
"Ân, vậy em cúp trước, không, cũng là anh trước đi."
"Em trước tiên."
Từ Bình bất đắc dĩ, không muốn cùng nam nhân tranh cái đề tài ấu trĩ ai cúp điện thoại trước, không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, người lại cười ngốc hề hề, tâm tình tốt đến quả thực muốn bay lên.
Lục Quân Thừa tâm tình cũng tốt đến muốn bay lên, hắn chỉ lo nghĩ về cú điện thoại này, hoàn toàn không để ý thư ký một mặt táo bón.
OMG?! Ông chủ cư nhiên đang yêu? Nếu tin tức này bị mọi người biết đến, nhất định phải nổ tung. Bất quá... Nàng len lén liếc mắt đến đường làm quan rộng mở, thôi, cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám nói, dù sao ông chủ là áo cơm cha mẹ của nàng.
------------
Nói là sáu giờ, trên thực tế Từ Bình năm giờ rưỡi đã bắt đầu không nhận đơn việc.
Hắn đã đáp ứng Lục Quân Thừa, đem thời gian làm việc đổi thành buổi sáng tám giờ rưỡi đến sáu giờ chiều, quyết không tiếp đơn vào buổi tối, dù sao hai người cũng cần thời gian ở chung, cần bồi dưỡng tình cảm. Tuy nói như vậy thì sẽ kiếm ít tiền hơn, nhưng Từ Bình cam tâm tình nguyện vì người yêu mà thay đổi.
Lục Quân Thừa vừa mới nhắn cho hắn một cái tin nhắn ngắn, trên đó viết:
[ Anh đã đến nhà, một mình ở đây trống rỗng thật cô đơn, nhanh trở về, chờ em, ngày hôm nay anh nghĩ đến em rất nhiều lần. ]
Từ Bình cười đến mắt to mị mị, thậm chí cảm thấy mình có chút hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của Lục Quân Thừa. Đang muốn gọi điện thoại cho nam nhân, điện thoại di động liền báo có cuộc gọi tới.
Là Từ Khôn.
"Anh? Có chuyện gì?"
Bên đầu kia Từ Khôn tựa hồ cảm nhận được giọng nói Từ Bình nhẹ nhàng, cười hỏi: "Tâm tình tốt như vậy? Gặp phải chuyện gì vui vẻ sao?"
"Khà khà, không có việc gì."
"Được đó, tiểu tử mọc cánh rồi không nói thật đúng không, chẳng lẽ nói chuyện yêu đương?"
Bị nói trúng tim đen, Từ Bình hơi ngượng ngùng, trầm mặc nửa ngày.
Từ Khôn nghĩ thầm đã đoán đúng, khá là cảm khái. Nghĩ đến đứa em trai đơn thuần cư nhiên bắt đầu nói chuyện yêu đương, trong lòng dâng lên không muốn. Lại cùng Từ Bình hàn huyên một hồi, sau khi cúp điện thoại hắn đột nhiên giật mình.
Từ Bình khoảng thời gian này đều bận rộn chăm sóc Lục Quân Thừa, làm sao có thời gian đi gặp những cô gái khác? Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Từ Khôn trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Từ Bình chạy về biệt thự, bất ngờ thấy phòng khách không có người. Lục Quân Thừa từ phòng bếp thò đầu ra nhìn hắn cười cười, thuận tiện vung vẩy xẻng cơm trong tay.
Từ Bình nội tâm ngổn ngang, hắn đi tới, trợn to mắt khó mà tin nổi hỏi: "Anh biết nấu ăn?"
Nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, "Không, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp."
"Không phải chứ..." Hắn nhỏ giọng thầm thì, khoan hãy nói, Lục Quân Thừa nấu ăn ra hình ra dạng, nhìn thật sự không giống như lần đầu tiên.
"Có thể là ở phương diện này anh có thiên phú."
Từ Bình không nói, hắn phát hiện mình không cách nào nhịn được nhìn bộ dáng Lục Quân Thừa tại nhà bếp nấu ăn, cảm giác quá không hài hòa.
Hắn thương lượng: "Nếu không anh đi nghỉ ngơi đi, để em làm cho?"
"Xem thường anh hả?" Lục Quân Thừa bật cười, dùng đũa gắp lên miếng sườn xào chua ngọt, đưa tới bên miệng Từ Bình, "Nếm thử xem."
Từ Bình thử dò xét ăn một miếng, cẩn thận nhai nhai, ánh mắt sáng lên, "Ăn thật ngon."
"Khẳng định như vậy, cũng không nhìn là ai làm."
Lục Quân Thừa lần đầu tiên xuống bếp, nhìn thực đơn trong sách miễn cưỡng làm xong mấy món ăn.
Sườn xào chua ngọt, dấm chua chuồn khoai tây sợi, canh bí với sò, món xào tam ti.
Từ Bình nhìn trên bàn ăn dọn xong bốn món ăn, không khỏi nhìn Lục Quân Thừa với cặp mắt khác xưa. Nam nhân đưa cho hắn một đôi đũa, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Vì vậy hắn tại ánh mắt của nam nhân, đem bốn món ăn phân biệt gắp một chút ăn thử. Mỗi lần một món ăn, liền dừng một chút.
"Thế nào?"
Từ Bình khẽ cau mày, thâm trầm nói: "Ừm..."
"Không ngon?" Lục Quân Thừa lông mày nhăn lại, hơi chịu đả kích.
"... Gạt anh thôi."
"Hắc." Lục Quân Thừa nhìn người yêu ôm bụng cười trộm, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "Em còn biết nói giỡn."
Từ Bình thẹn thùng dùng tay đẩy mặt ra, "Học theo anh."
Nam nhân nghe được như mở cờ trong bụng, một cái hôn lên hai má người yêu.
Một bữa cơm ăn nồng tình mật ý đầu mày cuối mắt, chờ Lục Quân Thừa tắm xong đi ra, Từ Bình chân trần từ thư phòng chạy đến trước mặt nam nhân, hỏi: "Em có thể dùng máy vi tính của anh một chút được không, em muốn đem đơn việc hôm nay lưu vào hệ thống." Vừa nói, vừa tìm khăn lông khô cho đối phương lau tóc.
Lục Quân Thừa nhíu mày, hơi cúi đầu ăn đậu hủ cái mặt của Từ Bình, lập tức đi vào thư phòng mở máy vi tính ra nhập password.
"Máy vi tính mật mã là XXXX, sau này muốn dùng cũng không cần hỏi anh."
Hắn kéo ghế bên cạnh Từ Bình ngồi xuống, xem Từ Bình lưu đơn việc.
Ngón tay trắng nhỏ nhắn trên bàn phím không quá quen thuộc gõ lên, Lục Quân Thừa hiếu kỳ hỏi: "Em không thường đánh chữ sao?"
Từ Bình gãi đầu một cái, "Em nhìn máy vi tính lâu, nửa giờ hoặc là một giờ, sẽ hoa mắt muốn ói, cho nên rất ít tiếp xúc với máy vi tính."
Lục Quân Thừa không nói chốc lát, sau đó dở khóc dở cười.
"Có muốn anh giúp em một tay đánh chữ không, em nói cho anh nghe là được."
Từ Bình cuồng gật đầu, có người giúp hắn đánh chữ, sao lại không làm. Vì vậy hắn thấy tay nam nhân khớp xương rõ ràng thon dài trên bàn phím bay lượn, hâm mộ nói: "Thật là lợi hại..."
Lục Quân Thừa "..."
---------
Nằm lên cùng một cái gối dựa sát lẫn nhau, mặc cùng một loại áo ngủ, Từ Bình lưu luyến cái ôm ấm áp này.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình buồn ngủ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chưa tới mười giờ rưỡi.
Hắn hôn một cái lên lỗ tai người yêu, đau lòng hỏi: "Có phải là công việc quá cực khổ không, sớm như vậy đã buồn ngủ rồi?"
Từ Bình nỗ lực tập trung tinh thần trừng mắt, "Không có nha, là do mấy tháng này em quá lười không có làm việc, nên yếu ớt."
Nam nhân sờ sờ đầu Từ Bình, hỏi "Có muốn đổi công việc khác không, anh có thể che chở, nâng đỡ em."
"... Không được."
"Hay là mở tiệm cà phê nhà sách các loại? Anh có mấy gian mặt tiền cửa hiệu bỏ trống, em muốn dùng cái nào cũng được."
"... Em mở cửa hàng khóa cũng rất tốt."
Lục Quân Thừa bất đắc dĩ, "Nếu là cửa hàng khóa, em đứng ra làm ông chủ, thuê vài học trò thế nào?"
"Cái này có thể, bất quá em muốn dựa vào cố gắng của mình mở cửa hàng khóa làm ông chủ."
Tiểu tử quật cường, cố chấp. Nam nhân nghĩ thầm, quả nhiên bị cự tuyệt, tuy rằng sớm ở trong dự liệu.
Hắn rũ mắt xuống thấy mí mắt Từ Bình càng trầm, cho đến khi phát ra hơi thở nhẹ nhàng.
Nam nhân khẽ mỉm cười, hạ xuống nụ hôn ngủ ngon trên trán đối phương, sau đó ôm người yêu nhắm mắt ngủ.
Sau khi ở nhà một tuần lễ, Lục Quân Thừa đi bệnh viện đem thạch cao gỡ xuống, Từ Bình cũng khôi phục công việc mở khóa.
Thông thường mà nói người yêu giao du ba tháng đầu, là khoảng thời gian như keo như sơn. Đối với cái này Từ Bình không có cách nào cãi lại, hôm nay đây là lần thứ hai mươi bảy hắn lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn weixin của Lục Quân Thừa.
Hắn đã đánh giá thấp trình độ dính người của Lục Quân Thừa, người này thật sự là... da mặt quá dày, nói không được, chửi không được, càng đánh không được.
Khách hàng thấy Từ Bình trong vòng mười phút đã nhìn điện thoại di động nhiều lần, hiểu ý nở nụ cười, nói: "Bạn gái gởi nhắn tin tới à?" (bạn gái =]]])
Từ Bình nóng mặt, nghĩ đến dáng dấp cao to kiên cường của Lục Quân Thừa, thẹn thùng chột dạ nói: "Vâng, đúng thế."
"Bình thường bình thường, năm đó ta và lão bà ta nhận thức, cũng là hận không thể từ sáng đến tối đều dính vào nhau, đem đối phương để trong túi, đi đâu cũng không xa rời nhau."
Từ Bình nở nụ cười, thực sự không có cách nào đem Lục Quân Thừa cùng hình tượng nữ nhân liên kết với nhau.
Làm xong đơn việc, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa.Từ Bình lấy xong tiền đang muốn đi,điện thoại của Lục Quân Thừa lập tức đánh tới. Hắn không nói, đem điện thoại nhận.
"Tiểu Bình, qua chỗ anh ăn cơm trưa nha, đừng nói là em không rảnh."
Từ Bình lén lút đảo mắt, tức giận nói: "Em cách công ty anh rất xa, lái xe đi nhanh nhất cũng phải một tiếng, chờ em ăn xong đã chiều tối rồi."
Lục Quân Thừa oan ức nói: "Em chạy xa như thế làm gì, sau này đơn việc ở xa em không cần tiếp."
"Sau này cũng nhận, khách hàng chịu thêm phí, em không thể không đến."
"Anh nuôi em a..."
"..."
"Được, không đùa em, tuy rằng em không thể tới đây ăn cơm trưa anh rất thương tâm. Xế chiều hôm nay sáu giờ nhất định phải kết thúc công việc a! Không thể quá muộn."
"Được, anh ở trong công ty cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, còn có... Không cần nhắn tin cho em." Miễn quấy nhiễu hắn phân tâm, lúc mở khóa dừng không được nhưng lại muốn nhìn trong tin nhắn viết cái gì, lòng ngứa ngáy khó nhịn, ôi chao!
Lục Quân Thừa không chịu, "Anh không đáp ứng, phía này không thấy được thì thôi, còn không cho anh nhắn tin, muốn giết anh sao, anh rất nhớ em."
Từ Bình tai nóng lên, sợ nam nhân không vui, nhỏ giọng, "Em, em cũng nhớ anh. Tin nhắn đó, anh muốn gửi thì gửi đi."
Nghe đến "Em cũng nhớ anh" Lục Quân Thừa trong nháy mắt mặt mày hớn hở, hắn câu môi nở nụ cười, nói: "Vậy em nhanh đi tìm chỗ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, đừng làm quá mệt, đêm nay anh ở nhà chờ em trở về."
"Ân, vậy em cúp trước, không, cũng là anh trước đi."
"Em trước tiên."
Từ Bình bất đắc dĩ, không muốn cùng nam nhân tranh cái đề tài ấu trĩ ai cúp điện thoại trước, không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, người lại cười ngốc hề hề, tâm tình tốt đến quả thực muốn bay lên.
Lục Quân Thừa tâm tình cũng tốt đến muốn bay lên, hắn chỉ lo nghĩ về cú điện thoại này, hoàn toàn không để ý thư ký một mặt táo bón.
OMG?! Ông chủ cư nhiên đang yêu? Nếu tin tức này bị mọi người biết đến, nhất định phải nổ tung. Bất quá... Nàng len lén liếc mắt đến đường làm quan rộng mở, thôi, cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám nói, dù sao ông chủ là áo cơm cha mẹ của nàng.
------------
Nói là sáu giờ, trên thực tế Từ Bình năm giờ rưỡi đã bắt đầu không nhận đơn việc.
Hắn đã đáp ứng Lục Quân Thừa, đem thời gian làm việc đổi thành buổi sáng tám giờ rưỡi đến sáu giờ chiều, quyết không tiếp đơn vào buổi tối, dù sao hai người cũng cần thời gian ở chung, cần bồi dưỡng tình cảm. Tuy nói như vậy thì sẽ kiếm ít tiền hơn, nhưng Từ Bình cam tâm tình nguyện vì người yêu mà thay đổi.
Lục Quân Thừa vừa mới nhắn cho hắn một cái tin nhắn ngắn, trên đó viết:
[ Anh đã đến nhà, một mình ở đây trống rỗng thật cô đơn, nhanh trở về, chờ em, ngày hôm nay anh nghĩ đến em rất nhiều lần. ]
Từ Bình cười đến mắt to mị mị, thậm chí cảm thấy mình có chút hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của Lục Quân Thừa. Đang muốn gọi điện thoại cho nam nhân, điện thoại di động liền báo có cuộc gọi tới.
Là Từ Khôn.
"Anh? Có chuyện gì?"
Bên đầu kia Từ Khôn tựa hồ cảm nhận được giọng nói Từ Bình nhẹ nhàng, cười hỏi: "Tâm tình tốt như vậy? Gặp phải chuyện gì vui vẻ sao?"
"Khà khà, không có việc gì."
"Được đó, tiểu tử mọc cánh rồi không nói thật đúng không, chẳng lẽ nói chuyện yêu đương?"
Bị nói trúng tim đen, Từ Bình hơi ngượng ngùng, trầm mặc nửa ngày.
Từ Khôn nghĩ thầm đã đoán đúng, khá là cảm khái. Nghĩ đến đứa em trai đơn thuần cư nhiên bắt đầu nói chuyện yêu đương, trong lòng dâng lên không muốn. Lại cùng Từ Bình hàn huyên một hồi, sau khi cúp điện thoại hắn đột nhiên giật mình.
Từ Bình khoảng thời gian này đều bận rộn chăm sóc Lục Quân Thừa, làm sao có thời gian đi gặp những cô gái khác? Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Từ Khôn trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Từ Bình chạy về biệt thự, bất ngờ thấy phòng khách không có người. Lục Quân Thừa từ phòng bếp thò đầu ra nhìn hắn cười cười, thuận tiện vung vẩy xẻng cơm trong tay.
Từ Bình nội tâm ngổn ngang, hắn đi tới, trợn to mắt khó mà tin nổi hỏi: "Anh biết nấu ăn?"
Nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, "Không, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp."
"Không phải chứ..." Hắn nhỏ giọng thầm thì, khoan hãy nói, Lục Quân Thừa nấu ăn ra hình ra dạng, nhìn thật sự không giống như lần đầu tiên.
"Có thể là ở phương diện này anh có thiên phú."
Từ Bình không nói, hắn phát hiện mình không cách nào nhịn được nhìn bộ dáng Lục Quân Thừa tại nhà bếp nấu ăn, cảm giác quá không hài hòa.
Hắn thương lượng: "Nếu không anh đi nghỉ ngơi đi, để em làm cho?"
"Xem thường anh hả?" Lục Quân Thừa bật cười, dùng đũa gắp lên miếng sườn xào chua ngọt, đưa tới bên miệng Từ Bình, "Nếm thử xem."
Từ Bình thử dò xét ăn một miếng, cẩn thận nhai nhai, ánh mắt sáng lên, "Ăn thật ngon."
"Khẳng định như vậy, cũng không nhìn là ai làm."
Lục Quân Thừa lần đầu tiên xuống bếp, nhìn thực đơn trong sách miễn cưỡng làm xong mấy món ăn.
Sườn xào chua ngọt, dấm chua chuồn khoai tây sợi, canh bí với sò, món xào tam ti.
Từ Bình nhìn trên bàn ăn dọn xong bốn món ăn, không khỏi nhìn Lục Quân Thừa với cặp mắt khác xưa. Nam nhân đưa cho hắn một đôi đũa, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Vì vậy hắn tại ánh mắt của nam nhân, đem bốn món ăn phân biệt gắp một chút ăn thử. Mỗi lần một món ăn, liền dừng một chút.
"Thế nào?"
Từ Bình khẽ cau mày, thâm trầm nói: "Ừm..."
"Không ngon?" Lục Quân Thừa lông mày nhăn lại, hơi chịu đả kích.
"... Gạt anh thôi."
"Hắc." Lục Quân Thừa nhìn người yêu ôm bụng cười trộm, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "Em còn biết nói giỡn."
Từ Bình thẹn thùng dùng tay đẩy mặt ra, "Học theo anh."
Nam nhân nghe được như mở cờ trong bụng, một cái hôn lên hai má người yêu.
Một bữa cơm ăn nồng tình mật ý đầu mày cuối mắt, chờ Lục Quân Thừa tắm xong đi ra, Từ Bình chân trần từ thư phòng chạy đến trước mặt nam nhân, hỏi: "Em có thể dùng máy vi tính của anh một chút được không, em muốn đem đơn việc hôm nay lưu vào hệ thống." Vừa nói, vừa tìm khăn lông khô cho đối phương lau tóc.
Lục Quân Thừa nhíu mày, hơi cúi đầu ăn đậu hủ cái mặt của Từ Bình, lập tức đi vào thư phòng mở máy vi tính ra nhập password.
"Máy vi tính mật mã là XXXX, sau này muốn dùng cũng không cần hỏi anh."
Hắn kéo ghế bên cạnh Từ Bình ngồi xuống, xem Từ Bình lưu đơn việc.
Ngón tay trắng nhỏ nhắn trên bàn phím không quá quen thuộc gõ lên, Lục Quân Thừa hiếu kỳ hỏi: "Em không thường đánh chữ sao?"
Từ Bình gãi đầu một cái, "Em nhìn máy vi tính lâu, nửa giờ hoặc là một giờ, sẽ hoa mắt muốn ói, cho nên rất ít tiếp xúc với máy vi tính."
Lục Quân Thừa không nói chốc lát, sau đó dở khóc dở cười.
"Có muốn anh giúp em một tay đánh chữ không, em nói cho anh nghe là được."
Từ Bình cuồng gật đầu, có người giúp hắn đánh chữ, sao lại không làm. Vì vậy hắn thấy tay nam nhân khớp xương rõ ràng thon dài trên bàn phím bay lượn, hâm mộ nói: "Thật là lợi hại..."
Lục Quân Thừa "..."
---------
Nằm lên cùng một cái gối dựa sát lẫn nhau, mặc cùng một loại áo ngủ, Từ Bình lưu luyến cái ôm ấm áp này.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình buồn ngủ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chưa tới mười giờ rưỡi.
Hắn hôn một cái lên lỗ tai người yêu, đau lòng hỏi: "Có phải là công việc quá cực khổ không, sớm như vậy đã buồn ngủ rồi?"
Từ Bình nỗ lực tập trung tinh thần trừng mắt, "Không có nha, là do mấy tháng này em quá lười không có làm việc, nên yếu ớt."
Nam nhân sờ sờ đầu Từ Bình, hỏi "Có muốn đổi công việc khác không, anh có thể che chở, nâng đỡ em."
"... Không được."
"Hay là mở tiệm cà phê nhà sách các loại? Anh có mấy gian mặt tiền cửa hiệu bỏ trống, em muốn dùng cái nào cũng được."
"... Em mở cửa hàng khóa cũng rất tốt."
Lục Quân Thừa bất đắc dĩ, "Nếu là cửa hàng khóa, em đứng ra làm ông chủ, thuê vài học trò thế nào?"
"Cái này có thể, bất quá em muốn dựa vào cố gắng của mình mở cửa hàng khóa làm ông chủ."
Tiểu tử quật cường, cố chấp. Nam nhân nghĩ thầm, quả nhiên bị cự tuyệt, tuy rằng sớm ở trong dự liệu.
Hắn rũ mắt xuống thấy mí mắt Từ Bình càng trầm, cho đến khi phát ra hơi thở nhẹ nhàng.
Nam nhân khẽ mỉm cười, hạ xuống nụ hôn ngủ ngon trên trán đối phương, sau đó ôm người yêu nhắm mắt ngủ.