Trên sàn nhà rải rác một đống quần áo, Từ Bình toàn thân phiếm hồng, thân thể dán vào Lục Quân Thừa hôn môi. Nước nóng từ đỉnh đầu bọn họ chảy xuống, bởi vì thân thể đang động tình nên trở nên càng khô nóng.
Bọn họ lại như hai cái môi cá, một khắc đều không thể rời bỏ đối phương. Dán vào thân thể khó nhịn, Lục Quân Thừa ôm sát Từ Bình, đợi đến khi người yêu chuẩn bị sẵn sàng, liền tâm ý tương thông hòa làm một thể.
Nam nhân dán vào Từ Bình hôn, than thở: "Thật thoải mái..."
Ý thức phảng phất bay lên chín tầng mây, Từ Bình mặt đỏ lên, thân thể phản ứng kịch liệt hơn.
"Chết tiệt..." Lục Quân Thừa gầm nhẹ, như bị khiêu khích, càng thêm thô bạo bá đạo xâm chiếm hắn.
Bọn họ từ buồng tắm làm tới phòng ngủ, Từ Bình tổng cộng đã xuất ra ba lần nên cái gì cũng không còn. Hắn hơi hé mắt, nam nhân vẫn còn ở trên người hắn không ngừng thoả mãn tiến vào.
"Đủ, được rồi." Hắn mềm mại cúi xuống Lục Quân Thừa một chút, cả người mệt đến không sử dụng được một điểm khí lực. Đợi đến khi Lục Quân Thừa hài lòng nằm nhoài trên người Từ Bình nghỉ ngơi, đã qua ba tiếng.
Từ Bình bận bịu cả ngày, về nhà cái gì cũng không ăn liền bị nam nhân đè lên làm kịch liệt như vậy. Hắn giờ này đói bụng đến choáng váng hoa mắt, nhìn thấy nam nhân trên bả vai bị mồ hôi thấm ướt bắp thịt, hận không thể cắn một cái nhai vào bụng.
Hắn gãi gãi phía sau lưng Lục Quân Thừa, ủy khuất nói: "Em đói."
Vừa dứt lời, bụng cũng phối hợp phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Lục Quân Thừa hôn bụng Từ Bình một cái, vươn mình mặc quần vào rồi nói "Anh vào bếp nấu đồ ăn, rất nhanh, em ở đây nằm nghỉ ngơi, không được lộn xộn."
Bị cưỡng chế ở trên giường nghỉ ngơi, Từ Bình cũng lười cùng nam nhân tranh cãi, thân thể của hắn bị đối phương thanh lý quá, một thân nhẹ nhàng khoan khoái mệt mỏi nằm ở trên giường. Tưởng tượng bộ dáng nam nhân làm cơm, hắn ngốc hề hề mà nở nụ cười, mí mắt càng ngày càng nặng, cứ như vậy chôn ở trên gối ngủ.
--------------
Lục Quân Thừa bưng chén cháo nhỏ tiến vào, cúi người nhẹ nhàng bên tai Từ Bình kêu vài tiếng, người cũng không động đậy một chút.
Xem ra là đem hắn làm quá nhiều, mệt nhọc.
Đem ngón tay tiến vào bên trong tóc Từ Bình, Lục Quân Thừa trong lòng do dự có nên đem người đánh thức hay không.
Đêm nay hắn làm ác như vậy, kỳ thực có tư tâm. Từ Bình không ở bên cạnh hắn, ban đêm hắn vẫn luôn mất ngủ. Đem Từ Bình làm mệt mỏi lưu lại ngủ, chính mình cũng an tâm.
Từ Bình giật giật mũi, ngửi được hương vị, bụng phản ứng càng thêm mãnh liệt, hắn đem mắt nỗ lực mở ra, nhìn nam nhân bên cạnh, duỗi chân đạp đạp phía sau lưng nam nhân, khàn khàn nói: "Em muốn ăn."
Trù nghệ của Lục Quân Thừa có thể nói là tiến bộ thần tốc, Từ Bình chưa từng thấy có người nam nhân nào ở phương diện nấu ăn này lại có thiên phú như thế.
Hắn mềm oặt dựa vào lồng ngực Lục Quân Thừa, mở miệng ngậm miệng chỉ để ý đồ ăn. Nam nhân một tay bưng cháo, một tay dùng thìa đút. Đợi đến khi bụng có sáu, bảy phần no, hắn đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Dáng dấp như vậy giống như người lớn đút đứa nhỏ ăn cơm a?"
Lục Quân Thừa cũng cười rộ lên, bên tai Từ Bình hôn một cái, nói: "Em là tiểu bảo bối của anh."
Từ Bình bịt lỗ tai, mắc cỡ đem mặt vùi vào vai nam nhân, khóe miệng lại cong rất cao."Em là tiểu bảo bối của anh" câu nói như thế, nghe vừa mắc cỡ vừa vui vẻ a!
"Đúng rồi!" Hắn đột nhiên thốt lên, đem mặt từ vai nam nhân nhấc lên, "Anh của em biết chúng ta đang yêu nhau rồi! Tối hôm qua em và anh tại cửa... Anh ấy đều nhìn rõ ràng."
Lục Quân Thừa động viên tự động vỗ nhẹ vai người yêu, "Em có sợ không? Cùng với anh, anh của em nói thế nào?"
Từ Bình lắc đầu, ôm cổ nam nhân buồn bực nói: "Em không sợ, em cùng anh ấy nói chuyện, em muốn sống cùng anh, anh ấy nói anh ngày nào rảnh thì cùng anh ấy ăn bữa cơm."
Lục Quân Thừa cười nhẹ, "Đây là gặp mặt trưởng bối."
Từ Bình mặt nóng lên, "Coi như thế đi..."
"Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không làm em khó xử, nhanh chóng đem hết thảy an bài xử lý tốt."
"... Ân."
Từ Bình trong lòng Lục Quân Thừa ôm không buông tay, làm sao bây giờ, hắn cảm thấy được mình càng ngày càng dính người. Như vậy có tốt hay không? Vạn nhất nam nhân chán ghét thì làm sao bây giờ?
"Hôm nay đơn việc anh giúp em lưu được không?"
"Được..."
Lục Quân Thừa đem notebook để trên giường, Từ Bình gối trong ngực nam nhân, nhìn chằm chằm đối phương linh hoạt gõ ngón tay trên bàn phím.
Tốc độ viết chữ của Lục Quân Thừa rất nhanh, Từ Bình lúc thường cần tới bốn mươi, năm mươi phút thì hắn chưa dùng tới hai mươi phút đã xong.
Từ Bình có chút hâm mộ nắm lấy bàn tay nam nhân, đem tay của mình kề sát, ngón tay so với đối phương ngắn hơn, bàn tay không dài như đối phương, màu sắc không đen như đối phương, chỉ là đầu ngón tay so với nam nhân nhỏ nhắn hơn một chút.
Lục Quân Thừa cầm lại tay Từ Bình, đưa lên môi hôn nhẹ, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
----------------
Từ Bình đem thời gian cả ngày hôm nay để ra ngoài.
Buổi sáng cùng Lục Quân Thừa đi mua quà cho Ninh Lam, buổi chiều đi qua nhà Ninh Lam tổ chức sinh nhật. Hắn đối với việc chọn quà không rành, chỉ có thể đi theo sau Lục Quân Thừa, nam nhân nói cái gì thì chính là cái đó.
Hai người đi tới trung tâm mua sắm, đi trên sàn nhà bóng loáng, Từ Bình không khỏi nuốt nước miếng. Những thứ kia nhất định phi thường quý...
Tựa hồ biết Từ Bình đang nghĩ gì, Lục Quân Thừa cười yếu ớt, dắt tay hắn, nói: "Phó Bách Chinh là bạn của anh, người yêu hắn tổ chức sinh nhật, anh khẳng định sẽ đến tặng quà. Ninh Lam là bạn của em, em lại là người yêu của anh, chúng ta đồng thời tặng quà là một phần tâm ý, của anh chính là của em, của em cũng là của anh."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa lượn quanh đến chóng mặt, sững sờ nói: " Cũng là đạo lý này."
Lúc Lục Quân Thừa chọn quà xong đi tính tiền, Từ Bình lén lút chạy đến quầy hàng lúc nãy, mắt liếc con số phía trên. Hắn yên lặng đếm nhiều lần con số, mãi đến tận Lục Quân Thừa gọi tên của hắn, hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn kéo kéo ống tay áo Lục Quân Thừa, chóng mặt nhỏ giọng nói: "Thật là đắt..."
Từ Bình trong lòng có chút bất an, dù sao tiền tất cả đều là Lục Quân Thừa chi, tuy rằng hắn biết đến nam nhân rất có tiền.
Lục Quân Thừa mỉm cười, "Nếu cảm thấy thua thiệt đối với anh, vậy đáp ứng anh một chuyện được không."
Từ Bình mãnh liệt gật đầu.
Hắn cùng Lục Quân Thừa đi đến quầy trang sức, thấy nam nhân cùng nhân viên nói mấy câu. Một hồi lâu sau, hắn nhìn chằm chằm trong tay Lục Quân Thừa xuất hiện hai chiếc nhẫn đôi của nam, cảm giác đặc biệt không chân thực cùng... căng thẳng.
Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Này, đây là..."
"Tín vật đính ước."
"..."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa dắt đến chỗ không có ai, nam nhân đem chiếc nhẫn lớn hơn thả ở trong tay hắn, nhìn không chớp mắt chăm chú vào hắn, ôn nhu cười nói: "Giúp anh đeo vào được không?"
Từ Bình cầm nhẫn, ngơ ngác nhìn Lục Quân Thừa.
Nam nhân cường tráng khuôn mặt nhu hòa, mặt mày mở ra, đôi mắt thâm thúy hơi cong lên. Hắn nhợt nhạt nở nụ cười, tròng mắt thật giống như chứa đựng ánh sáng nhạt.
"Có được hay không?" Lục Quân Thừa lại hỏi một lần.
Từ Bình phút chốc đỏ cả vành mắt, hắn hơi cắn răng, nghiêm túc đeo lên tay trái nam nhân, tại ngón tay đeo nhẫn cọ nhẹ.
"Là... đeo ở đây sao?"
Nam nhân bật cười, "Vậy em muốn đeo ngón nào?"
Từ Bình trầm mặc, cầm lấy nhẫn quý trọng đeo lên ngón tay của Lục Quân Thừa.
"Đến phiên anh."
Lục Quân Thừa cười đeo lên tay phải của Từ Bình, tại ngón tay đeo nhẫn hạ xuống một nụ hôn, nói: "Vốn là muốn cho em đeo bên tay trái, nhưng làm như vậy lúc chúng ta nắm tay nhẫn không thể chung một khối, nên không thể làm gì khác hơn là oan ức em một lần, đeo vào tay phải được không?"
Từ Bình, "Được..."
"Đeo chiếc nhẫn của anh chính là người của anh."
"..."
"Chúng ta sau này vẫn luôn ở cùng nhau."
"Được..."
Bầu trời trong, gió thu thổi qua, hiện tại thuộc về ước định của bọn họ.
Bọn họ lại như hai cái môi cá, một khắc đều không thể rời bỏ đối phương. Dán vào thân thể khó nhịn, Lục Quân Thừa ôm sát Từ Bình, đợi đến khi người yêu chuẩn bị sẵn sàng, liền tâm ý tương thông hòa làm một thể.
Nam nhân dán vào Từ Bình hôn, than thở: "Thật thoải mái..."
Ý thức phảng phất bay lên chín tầng mây, Từ Bình mặt đỏ lên, thân thể phản ứng kịch liệt hơn.
"Chết tiệt..." Lục Quân Thừa gầm nhẹ, như bị khiêu khích, càng thêm thô bạo bá đạo xâm chiếm hắn.
Bọn họ từ buồng tắm làm tới phòng ngủ, Từ Bình tổng cộng đã xuất ra ba lần nên cái gì cũng không còn. Hắn hơi hé mắt, nam nhân vẫn còn ở trên người hắn không ngừng thoả mãn tiến vào.
"Đủ, được rồi." Hắn mềm mại cúi xuống Lục Quân Thừa một chút, cả người mệt đến không sử dụng được một điểm khí lực. Đợi đến khi Lục Quân Thừa hài lòng nằm nhoài trên người Từ Bình nghỉ ngơi, đã qua ba tiếng.
Từ Bình bận bịu cả ngày, về nhà cái gì cũng không ăn liền bị nam nhân đè lên làm kịch liệt như vậy. Hắn giờ này đói bụng đến choáng váng hoa mắt, nhìn thấy nam nhân trên bả vai bị mồ hôi thấm ướt bắp thịt, hận không thể cắn một cái nhai vào bụng.
Hắn gãi gãi phía sau lưng Lục Quân Thừa, ủy khuất nói: "Em đói."
Vừa dứt lời, bụng cũng phối hợp phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Lục Quân Thừa hôn bụng Từ Bình một cái, vươn mình mặc quần vào rồi nói "Anh vào bếp nấu đồ ăn, rất nhanh, em ở đây nằm nghỉ ngơi, không được lộn xộn."
Bị cưỡng chế ở trên giường nghỉ ngơi, Từ Bình cũng lười cùng nam nhân tranh cãi, thân thể của hắn bị đối phương thanh lý quá, một thân nhẹ nhàng khoan khoái mệt mỏi nằm ở trên giường. Tưởng tượng bộ dáng nam nhân làm cơm, hắn ngốc hề hề mà nở nụ cười, mí mắt càng ngày càng nặng, cứ như vậy chôn ở trên gối ngủ.
--------------
Lục Quân Thừa bưng chén cháo nhỏ tiến vào, cúi người nhẹ nhàng bên tai Từ Bình kêu vài tiếng, người cũng không động đậy một chút.
Xem ra là đem hắn làm quá nhiều, mệt nhọc.
Đem ngón tay tiến vào bên trong tóc Từ Bình, Lục Quân Thừa trong lòng do dự có nên đem người đánh thức hay không.
Đêm nay hắn làm ác như vậy, kỳ thực có tư tâm. Từ Bình không ở bên cạnh hắn, ban đêm hắn vẫn luôn mất ngủ. Đem Từ Bình làm mệt mỏi lưu lại ngủ, chính mình cũng an tâm.
Từ Bình giật giật mũi, ngửi được hương vị, bụng phản ứng càng thêm mãnh liệt, hắn đem mắt nỗ lực mở ra, nhìn nam nhân bên cạnh, duỗi chân đạp đạp phía sau lưng nam nhân, khàn khàn nói: "Em muốn ăn."
Trù nghệ của Lục Quân Thừa có thể nói là tiến bộ thần tốc, Từ Bình chưa từng thấy có người nam nhân nào ở phương diện nấu ăn này lại có thiên phú như thế.
Hắn mềm oặt dựa vào lồng ngực Lục Quân Thừa, mở miệng ngậm miệng chỉ để ý đồ ăn. Nam nhân một tay bưng cháo, một tay dùng thìa đút. Đợi đến khi bụng có sáu, bảy phần no, hắn đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Dáng dấp như vậy giống như người lớn đút đứa nhỏ ăn cơm a?"
Lục Quân Thừa cũng cười rộ lên, bên tai Từ Bình hôn một cái, nói: "Em là tiểu bảo bối của anh."
Từ Bình bịt lỗ tai, mắc cỡ đem mặt vùi vào vai nam nhân, khóe miệng lại cong rất cao."Em là tiểu bảo bối của anh" câu nói như thế, nghe vừa mắc cỡ vừa vui vẻ a!
"Đúng rồi!" Hắn đột nhiên thốt lên, đem mặt từ vai nam nhân nhấc lên, "Anh của em biết chúng ta đang yêu nhau rồi! Tối hôm qua em và anh tại cửa... Anh ấy đều nhìn rõ ràng."
Lục Quân Thừa động viên tự động vỗ nhẹ vai người yêu, "Em có sợ không? Cùng với anh, anh của em nói thế nào?"
Từ Bình lắc đầu, ôm cổ nam nhân buồn bực nói: "Em không sợ, em cùng anh ấy nói chuyện, em muốn sống cùng anh, anh ấy nói anh ngày nào rảnh thì cùng anh ấy ăn bữa cơm."
Lục Quân Thừa cười nhẹ, "Đây là gặp mặt trưởng bối."
Từ Bình mặt nóng lên, "Coi như thế đi..."
"Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không làm em khó xử, nhanh chóng đem hết thảy an bài xử lý tốt."
"... Ân."
Từ Bình trong lòng Lục Quân Thừa ôm không buông tay, làm sao bây giờ, hắn cảm thấy được mình càng ngày càng dính người. Như vậy có tốt hay không? Vạn nhất nam nhân chán ghét thì làm sao bây giờ?
"Hôm nay đơn việc anh giúp em lưu được không?"
"Được..."
Lục Quân Thừa đem notebook để trên giường, Từ Bình gối trong ngực nam nhân, nhìn chằm chằm đối phương linh hoạt gõ ngón tay trên bàn phím.
Tốc độ viết chữ của Lục Quân Thừa rất nhanh, Từ Bình lúc thường cần tới bốn mươi, năm mươi phút thì hắn chưa dùng tới hai mươi phút đã xong.
Từ Bình có chút hâm mộ nắm lấy bàn tay nam nhân, đem tay của mình kề sát, ngón tay so với đối phương ngắn hơn, bàn tay không dài như đối phương, màu sắc không đen như đối phương, chỉ là đầu ngón tay so với nam nhân nhỏ nhắn hơn một chút.
Lục Quân Thừa cầm lại tay Từ Bình, đưa lên môi hôn nhẹ, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
----------------
Từ Bình đem thời gian cả ngày hôm nay để ra ngoài.
Buổi sáng cùng Lục Quân Thừa đi mua quà cho Ninh Lam, buổi chiều đi qua nhà Ninh Lam tổ chức sinh nhật. Hắn đối với việc chọn quà không rành, chỉ có thể đi theo sau Lục Quân Thừa, nam nhân nói cái gì thì chính là cái đó.
Hai người đi tới trung tâm mua sắm, đi trên sàn nhà bóng loáng, Từ Bình không khỏi nuốt nước miếng. Những thứ kia nhất định phi thường quý...
Tựa hồ biết Từ Bình đang nghĩ gì, Lục Quân Thừa cười yếu ớt, dắt tay hắn, nói: "Phó Bách Chinh là bạn của anh, người yêu hắn tổ chức sinh nhật, anh khẳng định sẽ đến tặng quà. Ninh Lam là bạn của em, em lại là người yêu của anh, chúng ta đồng thời tặng quà là một phần tâm ý, của anh chính là của em, của em cũng là của anh."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa lượn quanh đến chóng mặt, sững sờ nói: " Cũng là đạo lý này."
Lúc Lục Quân Thừa chọn quà xong đi tính tiền, Từ Bình lén lút chạy đến quầy hàng lúc nãy, mắt liếc con số phía trên. Hắn yên lặng đếm nhiều lần con số, mãi đến tận Lục Quân Thừa gọi tên của hắn, hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn kéo kéo ống tay áo Lục Quân Thừa, chóng mặt nhỏ giọng nói: "Thật là đắt..."
Từ Bình trong lòng có chút bất an, dù sao tiền tất cả đều là Lục Quân Thừa chi, tuy rằng hắn biết đến nam nhân rất có tiền.
Lục Quân Thừa mỉm cười, "Nếu cảm thấy thua thiệt đối với anh, vậy đáp ứng anh một chuyện được không."
Từ Bình mãnh liệt gật đầu.
Hắn cùng Lục Quân Thừa đi đến quầy trang sức, thấy nam nhân cùng nhân viên nói mấy câu. Một hồi lâu sau, hắn nhìn chằm chằm trong tay Lục Quân Thừa xuất hiện hai chiếc nhẫn đôi của nam, cảm giác đặc biệt không chân thực cùng... căng thẳng.
Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Này, đây là..."
"Tín vật đính ước."
"..."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa dắt đến chỗ không có ai, nam nhân đem chiếc nhẫn lớn hơn thả ở trong tay hắn, nhìn không chớp mắt chăm chú vào hắn, ôn nhu cười nói: "Giúp anh đeo vào được không?"
Từ Bình cầm nhẫn, ngơ ngác nhìn Lục Quân Thừa.
Nam nhân cường tráng khuôn mặt nhu hòa, mặt mày mở ra, đôi mắt thâm thúy hơi cong lên. Hắn nhợt nhạt nở nụ cười, tròng mắt thật giống như chứa đựng ánh sáng nhạt.
"Có được hay không?" Lục Quân Thừa lại hỏi một lần.
Từ Bình phút chốc đỏ cả vành mắt, hắn hơi cắn răng, nghiêm túc đeo lên tay trái nam nhân, tại ngón tay đeo nhẫn cọ nhẹ.
"Là... đeo ở đây sao?"
Nam nhân bật cười, "Vậy em muốn đeo ngón nào?"
Từ Bình trầm mặc, cầm lấy nhẫn quý trọng đeo lên ngón tay của Lục Quân Thừa.
"Đến phiên anh."
Lục Quân Thừa cười đeo lên tay phải của Từ Bình, tại ngón tay đeo nhẫn hạ xuống một nụ hôn, nói: "Vốn là muốn cho em đeo bên tay trái, nhưng làm như vậy lúc chúng ta nắm tay nhẫn không thể chung một khối, nên không thể làm gì khác hơn là oan ức em một lần, đeo vào tay phải được không?"
Từ Bình, "Được..."
"Đeo chiếc nhẫn của anh chính là người của anh."
"..."
"Chúng ta sau này vẫn luôn ở cùng nhau."
"Được..."
Bầu trời trong, gió thu thổi qua, hiện tại thuộc về ước định của bọn họ.