Ninh Lam căn bản không phải là đối thủ của nam nhân này, trong bồn tắm bị nam nhân mò toàn thân. Đối phương thậm chí còn dùng cái vật kia đội dưới mông hắn.
Hắn bị nam nhân kéo đến trên giường đè lên, nam nhân trườn đến như thường, nhưng lại vô hình cho người ta thấy sự quyết đoán rất lớn, khiến người không dám thở mạnh một chút.
"Anh, thả tôi đi." Hắn khẩn cầu.
"Làm người của tôi được không?"
"..."
"Trong mắt tôi cậu rất phù hợp. Làm người của tôi, cũng không cần đi làm phục vụ bị người ta quấy rối, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn mua cái gì cũng có thể, chỉ cần không đụng vào giới hạn của tôi, tôi có thể rất sủng cậu."
Ninh Lam lắp ba lắp bắp hỏi: "Là, là làm bằng hữu có đúng không?"
"Cậu muốn hiểu như vậy cũng được, tôi lại muốn gọi là bạn tình."
Ninh Lam trong lòng đung đưa không ngừng, suy nghĩ một hồi lâu, hắn lắc đầu từ chối: "Tôi không làm, tôi phải đi về."
Nói xong hắn giãy dụa đứng dậy, lại bị nam nhân áp càng chặt hơn.
Hai người thân thể trần truồng kề sát ở một chỗ, đối phương phản ứng gì Ninh Lam rất rõ ràng. Trong lòng hắn kinh hoảng, kêu lên: "Buông tôi ra."
Nam nhân thở nhẹ, "Không phụ thuộc vào cậu nữa rồi, tôi nói làm bạn giường của tôi thì cậu không có cơ hội cự tuyệt."
Hắn nắm mặt Ninh Lam, mặt không cảm xúc nói: "Tôi tên Phó Bách Chinh, nhớ kỹ."
--------------
Đêm đó hoảng loạn cùng thống khổ, Ninh Lam bị ép chịu đựng, một chút cũng không hưởng thụ được. Bị Phó Bách Chinh đè lên làm đến hơn nửa đêm, người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngày thứ hai hắn phát sốt, ăn cái gì ói cái đó. Phó Bách Chinh gọi bác sĩ cho hắn treo nước biển rồi cho thuốc, hắn đỏ vành mắt nằm lỳ ở trên giường không nói một lời.
Buổi trưa Phó Bách Chinh có việc đi ra ngoài, hắn một mình nằm trên giường, nhìn ngoài cửa sổ lá cây bị gió thổi, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
Thôi, sự tình đã không còn xoay chuyển được nữa, nếu đã xảy ra, vậy thì trông coi tốt trái tim của mình, đừng làm cho chỗ cuối cùng này cũng bị thương.
Thời gian cứ như vậy không mặn không nhạt qua đi, Phó Bách Chinh thay đổi.
Rõ ràng nói là chỉ lên giường, còn cái khác hai người không liên hệ với nhau, nhưng nam nhân ghê tởm này cư nhiên bắt đầu cưỡng bách hắn.
Nam nhân bắt đầu ép hắn ăn nhiều đồ ăn, trời lạnh ép hắn mặc nhiều quần áo, bị cảm ép hắn uống nhiều nước nóng, trước khi ngủ ép hắn uống một ly sữa bò, ngay cả hắn mất ngủ cũng bị nam nhân buộc ngủ.
Ninh Lam không thích sự thay đổi như vậy, Phó Bách Chinh làm rối loạn ước đinh của bọn họ, cho trong lòng hắn hốt hoảng. Mãi đến tận có một năm vào ngày lễ tình nhân, Phó Bách Chinh cư nhiên nói với hắn "Anh yêu em."
Hắn nghĩ thầm nam nhân này nhất định là điên rồi, vừa bắt đầu nói làm bằng hữu là hắn, bây giờ nói yêu cũng là hắn?
Có tiền thì ngon sao?
Muốn lên giường liền lên giường, muốn nói chuyện tình cảm liền nói chuyện tình cảm?
Suy nghĩ lung tung một đêm, Ninh Lam sợ sệt loại thay đổi này, vì vậy thừa dịp Phó Bách Chinh đi công tác, hắn thu thập đồ đạc của mình, nhấc theo một cái rương hành lý nhỏ, trở lại nơi đã rời đi bảy năm.
------------
Làng vẫn là bộ dáng trong ký ức, chỉ là người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công, bây giờ nơi này chỉ còn lão nhân.
Những năm này Ninh Lam mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, Phó Bách Chinh cho hắn tiền, ba phần là hắn gửi về nhà cho mẹ chữa bệnh. Trước khi đi, hắn có nhờ Vương tẩu nhà kế bên hỗ trợ chăm nom mẹ Ninh, hắn gửi tiền về, cũng là chuyển đến nhà Vương tẩu.
Đứng ở trước cửa nhà, hắn nắm chặt túi hành lý, trù trừ không dám đi vào.
"Lam Lam? Là Lam Lam sao?"
Nghe âm thanh, Ninh Lam quay đầu lại, thấy Vương tẩu nhấc theo một cái giỏ đồ ăn đứng phía sau hắn cách đó không xa.
Khóe miệng hắn cong lên, hơi mỉm cười nói: "Vương tẩu, con trở về thăm mẹ, bà có khỏe không, thân thể còn khó chịu không?"
Vương tẩu sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể hơi lay động. Nàng cắn môi nói: "Lam lam... Đừng trách Vương tẩu giấu con, ta cũng là sợ con khổ sở mới gạt con, mẹ con bà... bà đã qua đời, mới hai tháng trước."
Bầu trời giống như nhất thời sụp xuống, niềm tin vẫn luôn bảo hắn tiếp tục chống đỡ đột nhiên không còn.
Hắn bị Vương tẩu mang vào trong phòng, Vương tẩu rơi nước mắt nói cho hắn biết, hai tháng trước trong nhà có một nhóm người đến, mở xe ô tô, vừa nhìn liền biết là người có tiền.
Trong xe một người phụ nữ nhìn rất xa hoa phú quý bước xuống, người phụ nữ kia vừa vào cửa, trực tiếp nói cho mẹ Ninh biết chuyện của Ninh Lam cùng Phó Bách Chinh, mẹ Ninh lúc đó nghe xong, trực tiếp ói ra máu.
Mẹ Ninh trong bệnh viện nằm hai ngày, cơ hồ đều khóc lóc lầm bầm lầu bầu, Vương tẩu mỗi ngày đến xem nàng, nói chuyện cùng nàng cũng không để ý.
Vương tẩu ngày thứ ba đến bệnh viện rất sớm, đến trước phòng bệnh cảm thấy bên trong quá an tĩnh, đẩy cửa ra, lúc này mới phát hiện mẹ Ninh đã sớm đoạn khí.
Trên bàn một ly nước rơi xuống, vỡ vụn.
-------------
Ninh Lam lệ rơi đầy mặt, hắn quỳ gối trước mộ phần của mẹ, dập đầu đến khi cái trán sứt mẻ chảy máu.
Điện thoại Phó Bách Chinh đưa đã bị hắn làm mất rồi, mặt trên có thiết bị định vị, hắn sợ Phó Bách Chinh tìm tới hắn, liền đem tất cả đồ Phó Bách Chinh vứt tại biệt thự. Hắn vẫn luôn ở nhà, cũng không đi đâu cả, hắn ăn không nhiều, tiền còn trong mấy năm qua đủ cho hắn ăn mặc cả đời.
Sau khi Phó Bách Chinh đi công tác trở lại, bỏ ra một tuần tìm tới nhà Ninh Lam.
Buổi sáng hôm đó Ninh Lam dự định đi thị trấn mua gạo, cửa vừa mở ra, liền thấy Phó Bách Chinh đứng ở trước cửa, không nhúc nhích, như ông thần giữ cửa. Nam nhân một thân phong trần, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy tới.
Phó Bách Chinh xuất hiện ở đây, Ninh Lam đã sớm đoán trước. Hắn lạnh nhạt liếc nam nhân một cái, bình tĩnh hỏi: "Nếu có việc thì chờ tôi đi thị trấn mua gạo trở về rồi nói, tôi đói cả đêm."
Vì vậy Phó Bách Chinh yên tĩnh đi theo sau Ninh Lam, hai người đi thị trấn mua một túi gạo cùng một ít thịt khô, trứng gà ta.
Phó Bách Chinh sắc mặt uể oải, lại chủ động đem gạo khiêng trên vai, một bên tay xách theo túi trứng gà, đem những thứ nhẹ như thịt khô để cho Ninh Lam cầm.
Bọn họ trầm mặc về đến nhà, mãi đến tận khi Ninh Lam nấu xong hai người ăn cháo, Phó Bách Chinh mới mở miệng, nói: "Anh đã biết chuyện mẹ anh tới đây, còn có... chuyện của mẹ em. Chuyện này là mẹ anh không đúng, anh đi công tác trở về lập tức đi tìm bà nói rõ, sau này anh sẽ không để cho bà quản chuyện của anh, chúng ta —— "
"Còn có thể ở chung với nhau... Đúng không?"
Phó Bách Chinh nói cẩn thận từng li từng tí một, Ninh Lam rũ mắt xuống, cười nhạt không nói.
--------------
Bọn họ như tiến hành một hồi giằng co, một người muốn chạy trốn, một người đuổi tận cùng không buông. Ai trước tiên dừng lại thở dốc, người đó thua.
Ninh Lam ở trong thôn một tháng, sau đó bị Phó Bách Chinh dùng bạo lực khiêng về biệt thự.
Hắn ở trong thôn ở một tháng, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, vốn là người đơn bạc, bây giờ còn giống như trang giấy. Thỉnh thoảng sốt nhẹ, Phó Bách Chinh gấp gáp đến nổi lên một miệng phao, nhõng nhẽo đòi hỏi đều vô dụng, hắn chỉ có thể ngạnh quyết tâm, lại không thể làm đau Ninh Lam, đem người cưỡng chế mang về G thị.
Ninh Lam trở lại G thị cũng ở trong trạng thái hôn hôn trầm trầm, mỗi ngày gần như mê man nằm ở trên giường, vô luận Phó Bách Chinh làm gì, như trước cũng không đi đâu cả.
Phó Bách Chinh không còn cách nào, chỉ có thể mời bác sĩ tới tiêm dinh dưỡng cho Ninh Lam. Kim tiêm đâm vào huyết quản, Ninh Lam hơi mở mắt nhìn chằm chằm cánh tay.
Phó Bách Chinh lấy bàn tay che mắt của hắn, một tay khác xoa xoa mái tóc đen thui mềm mại, thấp giọng an ủi: "Không sợ, không đau."
Ninh Lam mệt mỏi đem đầu hướng qua một bên khác, trầm mặc không nói. Ban đêm Ninh Lam lại sốt nhẹ, hắn đứt quãng nói mớ, Phó Bách Chinh ngủ bên cạnh lập tức thức tỉnh.
"Ninh Ninh." Nam nhân thân thủ nâng mặt Ninh Lam, lập tức phát hiện Ninh Lam toàn thân đều nóng. Bác sĩ rất nhanh đã tới, không đề nghị Ninh Lam treo nước biển.
Phó Bách Chinh dùng miệng mớm thuốc, bức bách Ninh Lam uống chút nước ấm, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo lại vô thần của Ninh Lam, khẩn cầu: "Đưng tiêu cực như vậy có được không, đem thân thể dưỡng cho tốt, em muốn thế nào cũng được."
Ninh Lam con mắt hơi chuyển động, ách thanh hỏi: "Anh thả tôi đi à?"
"Chỉ có chuyện đó là không được."
Ninh Lam khóe miệng giật giật, vô lực nhắm mắt lại, ngủ say.
----------
Hơn hai tháng qua đi, Ninh Lam tinh thần có thay đổi tốt hơn chút. Từ trong bệnh viện sau khi trở lại, hắn tựa hồ là suy nghĩ minh bạch chút gì đó. Không có suốt ngày ngủ ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ đi hậu hoa viên ngồi một chút.
Ninh Lam ngồi ở trên đu quay, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp nhìn không có tiêu cự. Gió thu thổi bay tóc hắn, sợi tóc nhỏ rơi vào trên trán, u buồn mà mỹ lệ.
Một đôi canh tay rắn chắc từ phía sau đem hắn ôm vào lồng ngực ấm áp, giọng nam trầm mang theo lo lắng ở bên tai, "Khí trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, đi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo khoác."
Ninh Lam xoay người cùng Phó Bách Chinh mặt đối mặt, hắn mở miệng yếu ớt hỏi: "Khoảng thời gian này có phải em đối với anh đặc biệt không tốt?"
Phó Bách Chinh lập tức phủ nhận, ôn nhu nói "Đầu nhỏ tại sao lại suy nghĩ lung tung, anh nói em muốn thế nào cũng có thể, chỉ là không cần dằn vặt chính mình."
Ninh Lam mắt không chớp nhìn chăm chú vào nam nhân, thay hắn bổ sung một câu: "Lại còn không thể rời đi."
Phó Bách Chinh nghẹn giọng, gương mặt không thay đổi có chút ngượng ngùng. Hắn nắm chặt tay Ninh Lam, kề sát trước ngực trái của mình.
Khoang ngực rộng, tim tại rầm rầm mà nhảy lên. Trầm ổn, mạnh mẽ, tươi sống.
Ánh mắt nam nhân nóng bỏng chuyên chú nhìn Ninh Lam, nghiêm túc nói: "Anh yêu em."
"Anh vẫn đối xử tốt với em, dù cho em cảm thấy chán ghét, anh cũng sẽ đem em về để ở bên người, tốt với em."
Rõ ràng là lời thề thâm tình tràn ngập bá đạo, từ trong miệng Phó Bách Chinh nói ra, nghe rất có nề nếp, quả thực không cần quá cứng ngắc...
Ninh Lam mặt mày vừa kéo ra, một lát sau mặt cúi thấp, vai ức chế không được run rẩy. Phó Bách Chinh cho là Ninh Lam khóc, trong lòng gấp gáp đem mặt người yêu nâng lên.
Ninh Lam khóe mắt xác thực có nước mắt chảy ra, bất quá đó là cười khóc.
Đôi mắt tinh xảo đen nhánh cố nén cười, nước mắt dâng lên trong hốc mắt đảo quanh, mặt mày hơi loan, làm Phó Bách Chinh tim đập thình thịch.
Phó Bách Chinh không hiểu Ninh Lam cười cái gì, bất quá thấy hắn vui vẻ như vậy, chính mình cũng bị lây phần vui vẻ này.
Ninh Lam chủ động vòng lấy cổ của nam nhân, thấy hắn có chút thụ sủng nhược kinh, đem mặt dựa vào bên gáy nam nhân, nhẹ nhàng nói: "Em sau này cũng sẽ tốt với anh."
Hắn bị nam nhân kéo đến trên giường đè lên, nam nhân trườn đến như thường, nhưng lại vô hình cho người ta thấy sự quyết đoán rất lớn, khiến người không dám thở mạnh một chút.
"Anh, thả tôi đi." Hắn khẩn cầu.
"Làm người của tôi được không?"
"..."
"Trong mắt tôi cậu rất phù hợp. Làm người của tôi, cũng không cần đi làm phục vụ bị người ta quấy rối, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn mua cái gì cũng có thể, chỉ cần không đụng vào giới hạn của tôi, tôi có thể rất sủng cậu."
Ninh Lam lắp ba lắp bắp hỏi: "Là, là làm bằng hữu có đúng không?"
"Cậu muốn hiểu như vậy cũng được, tôi lại muốn gọi là bạn tình."
Ninh Lam trong lòng đung đưa không ngừng, suy nghĩ một hồi lâu, hắn lắc đầu từ chối: "Tôi không làm, tôi phải đi về."
Nói xong hắn giãy dụa đứng dậy, lại bị nam nhân áp càng chặt hơn.
Hai người thân thể trần truồng kề sát ở một chỗ, đối phương phản ứng gì Ninh Lam rất rõ ràng. Trong lòng hắn kinh hoảng, kêu lên: "Buông tôi ra."
Nam nhân thở nhẹ, "Không phụ thuộc vào cậu nữa rồi, tôi nói làm bạn giường của tôi thì cậu không có cơ hội cự tuyệt."
Hắn nắm mặt Ninh Lam, mặt không cảm xúc nói: "Tôi tên Phó Bách Chinh, nhớ kỹ."
--------------
Đêm đó hoảng loạn cùng thống khổ, Ninh Lam bị ép chịu đựng, một chút cũng không hưởng thụ được. Bị Phó Bách Chinh đè lên làm đến hơn nửa đêm, người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngày thứ hai hắn phát sốt, ăn cái gì ói cái đó. Phó Bách Chinh gọi bác sĩ cho hắn treo nước biển rồi cho thuốc, hắn đỏ vành mắt nằm lỳ ở trên giường không nói một lời.
Buổi trưa Phó Bách Chinh có việc đi ra ngoài, hắn một mình nằm trên giường, nhìn ngoài cửa sổ lá cây bị gió thổi, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
Thôi, sự tình đã không còn xoay chuyển được nữa, nếu đã xảy ra, vậy thì trông coi tốt trái tim của mình, đừng làm cho chỗ cuối cùng này cũng bị thương.
Thời gian cứ như vậy không mặn không nhạt qua đi, Phó Bách Chinh thay đổi.
Rõ ràng nói là chỉ lên giường, còn cái khác hai người không liên hệ với nhau, nhưng nam nhân ghê tởm này cư nhiên bắt đầu cưỡng bách hắn.
Nam nhân bắt đầu ép hắn ăn nhiều đồ ăn, trời lạnh ép hắn mặc nhiều quần áo, bị cảm ép hắn uống nhiều nước nóng, trước khi ngủ ép hắn uống một ly sữa bò, ngay cả hắn mất ngủ cũng bị nam nhân buộc ngủ.
Ninh Lam không thích sự thay đổi như vậy, Phó Bách Chinh làm rối loạn ước đinh của bọn họ, cho trong lòng hắn hốt hoảng. Mãi đến tận có một năm vào ngày lễ tình nhân, Phó Bách Chinh cư nhiên nói với hắn "Anh yêu em."
Hắn nghĩ thầm nam nhân này nhất định là điên rồi, vừa bắt đầu nói làm bằng hữu là hắn, bây giờ nói yêu cũng là hắn?
Có tiền thì ngon sao?
Muốn lên giường liền lên giường, muốn nói chuyện tình cảm liền nói chuyện tình cảm?
Suy nghĩ lung tung một đêm, Ninh Lam sợ sệt loại thay đổi này, vì vậy thừa dịp Phó Bách Chinh đi công tác, hắn thu thập đồ đạc của mình, nhấc theo một cái rương hành lý nhỏ, trở lại nơi đã rời đi bảy năm.
------------
Làng vẫn là bộ dáng trong ký ức, chỉ là người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công, bây giờ nơi này chỉ còn lão nhân.
Những năm này Ninh Lam mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, Phó Bách Chinh cho hắn tiền, ba phần là hắn gửi về nhà cho mẹ chữa bệnh. Trước khi đi, hắn có nhờ Vương tẩu nhà kế bên hỗ trợ chăm nom mẹ Ninh, hắn gửi tiền về, cũng là chuyển đến nhà Vương tẩu.
Đứng ở trước cửa nhà, hắn nắm chặt túi hành lý, trù trừ không dám đi vào.
"Lam Lam? Là Lam Lam sao?"
Nghe âm thanh, Ninh Lam quay đầu lại, thấy Vương tẩu nhấc theo một cái giỏ đồ ăn đứng phía sau hắn cách đó không xa.
Khóe miệng hắn cong lên, hơi mỉm cười nói: "Vương tẩu, con trở về thăm mẹ, bà có khỏe không, thân thể còn khó chịu không?"
Vương tẩu sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể hơi lay động. Nàng cắn môi nói: "Lam lam... Đừng trách Vương tẩu giấu con, ta cũng là sợ con khổ sở mới gạt con, mẹ con bà... bà đã qua đời, mới hai tháng trước."
Bầu trời giống như nhất thời sụp xuống, niềm tin vẫn luôn bảo hắn tiếp tục chống đỡ đột nhiên không còn.
Hắn bị Vương tẩu mang vào trong phòng, Vương tẩu rơi nước mắt nói cho hắn biết, hai tháng trước trong nhà có một nhóm người đến, mở xe ô tô, vừa nhìn liền biết là người có tiền.
Trong xe một người phụ nữ nhìn rất xa hoa phú quý bước xuống, người phụ nữ kia vừa vào cửa, trực tiếp nói cho mẹ Ninh biết chuyện của Ninh Lam cùng Phó Bách Chinh, mẹ Ninh lúc đó nghe xong, trực tiếp ói ra máu.
Mẹ Ninh trong bệnh viện nằm hai ngày, cơ hồ đều khóc lóc lầm bầm lầu bầu, Vương tẩu mỗi ngày đến xem nàng, nói chuyện cùng nàng cũng không để ý.
Vương tẩu ngày thứ ba đến bệnh viện rất sớm, đến trước phòng bệnh cảm thấy bên trong quá an tĩnh, đẩy cửa ra, lúc này mới phát hiện mẹ Ninh đã sớm đoạn khí.
Trên bàn một ly nước rơi xuống, vỡ vụn.
-------------
Ninh Lam lệ rơi đầy mặt, hắn quỳ gối trước mộ phần của mẹ, dập đầu đến khi cái trán sứt mẻ chảy máu.
Điện thoại Phó Bách Chinh đưa đã bị hắn làm mất rồi, mặt trên có thiết bị định vị, hắn sợ Phó Bách Chinh tìm tới hắn, liền đem tất cả đồ Phó Bách Chinh vứt tại biệt thự. Hắn vẫn luôn ở nhà, cũng không đi đâu cả, hắn ăn không nhiều, tiền còn trong mấy năm qua đủ cho hắn ăn mặc cả đời.
Sau khi Phó Bách Chinh đi công tác trở lại, bỏ ra một tuần tìm tới nhà Ninh Lam.
Buổi sáng hôm đó Ninh Lam dự định đi thị trấn mua gạo, cửa vừa mở ra, liền thấy Phó Bách Chinh đứng ở trước cửa, không nhúc nhích, như ông thần giữ cửa. Nam nhân một thân phong trần, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy tới.
Phó Bách Chinh xuất hiện ở đây, Ninh Lam đã sớm đoán trước. Hắn lạnh nhạt liếc nam nhân một cái, bình tĩnh hỏi: "Nếu có việc thì chờ tôi đi thị trấn mua gạo trở về rồi nói, tôi đói cả đêm."
Vì vậy Phó Bách Chinh yên tĩnh đi theo sau Ninh Lam, hai người đi thị trấn mua một túi gạo cùng một ít thịt khô, trứng gà ta.
Phó Bách Chinh sắc mặt uể oải, lại chủ động đem gạo khiêng trên vai, một bên tay xách theo túi trứng gà, đem những thứ nhẹ như thịt khô để cho Ninh Lam cầm.
Bọn họ trầm mặc về đến nhà, mãi đến tận khi Ninh Lam nấu xong hai người ăn cháo, Phó Bách Chinh mới mở miệng, nói: "Anh đã biết chuyện mẹ anh tới đây, còn có... chuyện của mẹ em. Chuyện này là mẹ anh không đúng, anh đi công tác trở về lập tức đi tìm bà nói rõ, sau này anh sẽ không để cho bà quản chuyện của anh, chúng ta —— "
"Còn có thể ở chung với nhau... Đúng không?"
Phó Bách Chinh nói cẩn thận từng li từng tí một, Ninh Lam rũ mắt xuống, cười nhạt không nói.
--------------
Bọn họ như tiến hành một hồi giằng co, một người muốn chạy trốn, một người đuổi tận cùng không buông. Ai trước tiên dừng lại thở dốc, người đó thua.
Ninh Lam ở trong thôn một tháng, sau đó bị Phó Bách Chinh dùng bạo lực khiêng về biệt thự.
Hắn ở trong thôn ở một tháng, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, vốn là người đơn bạc, bây giờ còn giống như trang giấy. Thỉnh thoảng sốt nhẹ, Phó Bách Chinh gấp gáp đến nổi lên một miệng phao, nhõng nhẽo đòi hỏi đều vô dụng, hắn chỉ có thể ngạnh quyết tâm, lại không thể làm đau Ninh Lam, đem người cưỡng chế mang về G thị.
Ninh Lam trở lại G thị cũng ở trong trạng thái hôn hôn trầm trầm, mỗi ngày gần như mê man nằm ở trên giường, vô luận Phó Bách Chinh làm gì, như trước cũng không đi đâu cả.
Phó Bách Chinh không còn cách nào, chỉ có thể mời bác sĩ tới tiêm dinh dưỡng cho Ninh Lam. Kim tiêm đâm vào huyết quản, Ninh Lam hơi mở mắt nhìn chằm chằm cánh tay.
Phó Bách Chinh lấy bàn tay che mắt của hắn, một tay khác xoa xoa mái tóc đen thui mềm mại, thấp giọng an ủi: "Không sợ, không đau."
Ninh Lam mệt mỏi đem đầu hướng qua một bên khác, trầm mặc không nói. Ban đêm Ninh Lam lại sốt nhẹ, hắn đứt quãng nói mớ, Phó Bách Chinh ngủ bên cạnh lập tức thức tỉnh.
"Ninh Ninh." Nam nhân thân thủ nâng mặt Ninh Lam, lập tức phát hiện Ninh Lam toàn thân đều nóng. Bác sĩ rất nhanh đã tới, không đề nghị Ninh Lam treo nước biển.
Phó Bách Chinh dùng miệng mớm thuốc, bức bách Ninh Lam uống chút nước ấm, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo lại vô thần của Ninh Lam, khẩn cầu: "Đưng tiêu cực như vậy có được không, đem thân thể dưỡng cho tốt, em muốn thế nào cũng được."
Ninh Lam con mắt hơi chuyển động, ách thanh hỏi: "Anh thả tôi đi à?"
"Chỉ có chuyện đó là không được."
Ninh Lam khóe miệng giật giật, vô lực nhắm mắt lại, ngủ say.
----------
Hơn hai tháng qua đi, Ninh Lam tinh thần có thay đổi tốt hơn chút. Từ trong bệnh viện sau khi trở lại, hắn tựa hồ là suy nghĩ minh bạch chút gì đó. Không có suốt ngày ngủ ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ đi hậu hoa viên ngồi một chút.
Ninh Lam ngồi ở trên đu quay, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp nhìn không có tiêu cự. Gió thu thổi bay tóc hắn, sợi tóc nhỏ rơi vào trên trán, u buồn mà mỹ lệ.
Một đôi canh tay rắn chắc từ phía sau đem hắn ôm vào lồng ngực ấm áp, giọng nam trầm mang theo lo lắng ở bên tai, "Khí trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, đi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo khoác."
Ninh Lam xoay người cùng Phó Bách Chinh mặt đối mặt, hắn mở miệng yếu ớt hỏi: "Khoảng thời gian này có phải em đối với anh đặc biệt không tốt?"
Phó Bách Chinh lập tức phủ nhận, ôn nhu nói "Đầu nhỏ tại sao lại suy nghĩ lung tung, anh nói em muốn thế nào cũng có thể, chỉ là không cần dằn vặt chính mình."
Ninh Lam mắt không chớp nhìn chăm chú vào nam nhân, thay hắn bổ sung một câu: "Lại còn không thể rời đi."
Phó Bách Chinh nghẹn giọng, gương mặt không thay đổi có chút ngượng ngùng. Hắn nắm chặt tay Ninh Lam, kề sát trước ngực trái của mình.
Khoang ngực rộng, tim tại rầm rầm mà nhảy lên. Trầm ổn, mạnh mẽ, tươi sống.
Ánh mắt nam nhân nóng bỏng chuyên chú nhìn Ninh Lam, nghiêm túc nói: "Anh yêu em."
"Anh vẫn đối xử tốt với em, dù cho em cảm thấy chán ghét, anh cũng sẽ đem em về để ở bên người, tốt với em."
Rõ ràng là lời thề thâm tình tràn ngập bá đạo, từ trong miệng Phó Bách Chinh nói ra, nghe rất có nề nếp, quả thực không cần quá cứng ngắc...
Ninh Lam mặt mày vừa kéo ra, một lát sau mặt cúi thấp, vai ức chế không được run rẩy. Phó Bách Chinh cho là Ninh Lam khóc, trong lòng gấp gáp đem mặt người yêu nâng lên.
Ninh Lam khóe mắt xác thực có nước mắt chảy ra, bất quá đó là cười khóc.
Đôi mắt tinh xảo đen nhánh cố nén cười, nước mắt dâng lên trong hốc mắt đảo quanh, mặt mày hơi loan, làm Phó Bách Chinh tim đập thình thịch.
Phó Bách Chinh không hiểu Ninh Lam cười cái gì, bất quá thấy hắn vui vẻ như vậy, chính mình cũng bị lây phần vui vẻ này.
Ninh Lam chủ động vòng lấy cổ của nam nhân, thấy hắn có chút thụ sủng nhược kinh, đem mặt dựa vào bên gáy nam nhân, nhẹ nhàng nói: "Em sau này cũng sẽ tốt với anh."