M
ộ Dung Y Tịnh vội vã gấp màn hình laptop lại rồi chạy vào toilet gập người nôn không ngừng. Thật sự là rất ghê tởm, rất ghê tởm. Cả hai người đã bắt đầu yêu nhau được gần một tháng, nhưng ngoài những cử chỉ ôm ấp và hôn thì hoàn toàn chưa làm gì cả. Mỗi lần Dương Khinh Tiêu muốn đi xa hơn thì cả người Y Tịnh lại cứng đờ, không có chút thoải mái, nên Khinh Tiêu cũng dừng lại chỉ ôm anh vào trong lòng khẽ thở dài.
Y Tịnh cũng biết hai người yêu nhau thì chuyện kia tất nhiên sẽ có, nhưng mà anh không biết nam và nam quan hệ thì phải làm thế nào, có giống nam với nữ không, trong lòng rất lo lắng. Cũng vì tuổi thơ bị mẹ ruột ngược đãi, nên khi lớn lên anh không mấy hứng thú với phụ nữ, cũng đã từng quen phụ nữ, cũng đã từng có ý định thử cùng phụ nữ lên giường, nhưng lần nào mới bắt đầu cũng chỉ là cảm giác buồn nôn nên Mộ Dung Y Tịnh sau này không muốn thử nữa.
Tuy ở cạnh Khinh Tiêu cảm giác thật khác, nhưng mà anh vẫn thấy sợ, sợ mình làm không tốt. Vừa rồi Y Tịnh vào mạng tìm vài đoạn GV xem qua, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh hai người đàn ông to lớn đè lên một thiếu niên,một người dùng nam căn to dài ra vào chỗ kia, người còn lại lấy thứ đó cho vào miệng thiếu niên, mặc cho thiếu niên giãy dụa không ngừng. Ngay lập tức cảm giác buồn nôn ập đến, anh không muốn nhìn cảnh đó nữa, thật ghê tởm. ( Tội anh quá, coi trúng cái thứ gì, sao không hỏi em nè, em giới thiệu cho vài bộ tình cảm ngọt ngào, mần nhau cũng cực kì ba chấm…hắc hắc hắc)
Dương Khinh Tiêu mang bản hợp đồng vào văn phòng, không thấy Mộ Dung Y Tịnh đâu, anh đi vào phòng nghỉ phía trong, thấy cửa toilet khép hờ, đi đến nhìn qua. Phát hiện Y Tịnh đang nôn không ngừng, Khinh Tiêu hoảng hốt chạy vào. Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Y Tịnh anh lo lắng trách: “Anh đã bảo em chưa khỏe thì nên ở nhà nghỉ, đến công ty làm chi. Như thế nào? Dạ dày em không khỏe sao?”
Mộ Dung Y Tịnh mệt mỏi đứng đậy đến bồn rửa mặt vốc lên mặt một vốc nước lạnh. Cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống. Đúng là dạ dày anh không khỏe, nhưng không phải do cơ thể còn mệt mỏi mà là do mấy cảnh tượng lúc nãy dọa.
“Em không sao.”
Dìu Y Tịnh ra ngoài ngồi xuống ghế, Dương Khinh Tiêu đi pha cho anh một cốc trà hoa quả. “Em làm anh sợ hết hồn, chiều nay anh phải qua chỗ đối tác bàn hợp đồng, em ở lại một mình anh không yên tâm chút nào.”
“Em cũng vừa bị đoạn GV đó làm sợ hết hồn đây” lời này Y Tịnh chỉ dám nghĩ, không dám nói ra ngoài,cố cười gượng trấn an Khinh Tiêu: “Anh đừng lo, em không sao nữa rồi.”
Cầm lấy bản hợp đồng đã được ký, Khinh Tiêu đứng dậy: “Được rồi, có chuyện gì phải gọi cho anh, biết không.”
“Ân!”
Buổi chiều, từ chỗ đối tác kinh doanh trở về, Dương Khinh Tiêu không lên thẳng tầng ba mươi mà ghé qua tầng hai mươi tám, lấy vài thứ tài liệu chỗ giám đốc Chung. Ra ngoài, định lên tầng trên thì mấy nhân viên trong văn phòng liền kéo anh lại.
“Vincent, gần đây chủ tịch đã quay lại với người cũ rồi hả? Cậu ở gần chủ tịch vậy chắc biết nhiều chuyện lắm ha, kể nghe đi.” (Người trong tập đoàn này ai cũng nhiều chuyện a >”< ) Dương Khinh Tiêu nhíu mày: “Người cũ gì?” Tina trợn mắt nhìn anh: “Cậu không biết thiệt hả, là người mẫu nổi tiếng Anna, hai người trước kia đã từng quen nhau một thời gian a, sau đó chia tay, lúc nãy nghe tiếp tân dưới sảnh nói cô ta lên phòng chủ tịch đó nha, cũng lâu rồi chưa có ra.” Dương Khinh Tiêu nghe xong lập tức đi lên tầng ba mươi, đến trước cửa phòng chủ tịch, anh định đẩy cửa đi vào, nhưng nghĩ lại trong phòng còn có người khác nên đành phải làm theo qui tắc. Giơ tay lên chưa kịp gõ cửa đã nghe tiếng Mộ Dung Y Tịnh. “Nếu như cô đến muốn hợp tác thì chúng ta cùng nhau thương lượng còn những chuyện khác tôi không có gì để nói.” Một giọng phụ nữ nhỏ nhẹ kiêu khích đáp trả: “Oa, lâu không gặp, anh lại tuyệt tình như vậy, hay là vớ được con nhỏ nào đẹp hơn em rồi?” Giọng Y Tịnh đã có phần cáu gắt: “Cô buông tay ra…” Không nhịn được nữa, Dương Khinh Tiêu lập tức đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm anh cứng đờ. Một người phụ nữ tóc xoăn dài thân hình bốc lửa trong bộ đầm đỏ bó sát người đang ôm cổ Mộ Dung Y Tịnh, mà môi hai người đang chạm vào nhau. Nghe tiếng động, cả hai giật mình quay lại, nhìn thấy Dương Khinh Tiêu, trong mắt cô gái có phần kích động, còn Mộ Dung Y Tịnh mặt đã tái xanh. Vội vàng đẩy người phụ nữ xinh đẹp kia ra, Y Tịnh muốn giải thích nhưng mà có người ngoài ở đây, làm sao cũng không nói được chuyện gì: “Khinh Tiêu…” Dương Khinh Tiêu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Xin lỗi chủ tịch, chúng ta có một hợp đồng quan trọng cần thảo luận.” Anna liếc qua Dương Khinh Tiêu nói: “Ở đâu mà có loại nhân viên bất lịch sự vậy a, vào phòng chủ tịch cũng không biết gõ cửa.” Mộ Dung Y Tịnh quát khẽ: “Anna.” Anna quay sang Y Tịnh, “ Chỉ là một trợ lý thôi mà, có cần anh phải bênh vực như vậy không? Hừ, thôi em về đây, hôm khác lại đến tìm anh.” Đi lướt qua Dương Khinh Tiêu, cô không quên liếc thêm cái nữa. Cửa phòng vừa đóng, Y Tịnh đã vội đến bên Khinh Tiêu ý muốn giải thích. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng đã bị người kia lôi tuột vào toilet. Khinh Tiêu xả nước ra khăn tay rồi đưa lên lau qua môi Y Tịnh, cử chỉ rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trong đó là ngút ngàn tức giận. Mộ Dung Y Tịnh bắt đầu thấy sợ, nắm tay Khinh Tiêu lắc lắc: “Tiêu…Ưm.” Chưa kịp nói gì đã bị chặn lại, những câu Mộ Dung Y Tịnh định thốt ra được Khinh Tiêu nuốt luôn vào bụng. Dương Khinh Tiêu điên cuồng hôn Y Tịnh, không như những lần trước ôn nhu dịu dàng mà là cuồng bạo, gặm cắn, miết mạnh, đưa lưỡi luồng vào trong khoan miệng Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu tàn bạo chiếm đoạt, Khinh Tiêu mút lấy lưỡi Y Tịnh thật lâu đến khi Y Tịnh cảm thấy đau, mà không khí trong phổi dường như cũng bị hút đi hết, Mộ Dung Y Tịnh giãy dụa muốn đẩy Khinh Tiêu ra, Dương Khinh Tiêu cũng từ từ chậm lại, rời ra một chút cho Y Tịnh thở, sau đó mới ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng ve vuốt. Khinh Tiêu thì thầm bên môi người yêu, “Anh xin lỗi, làm em đau.” Khinh Tiêu vẫn áp sát vào người Y Tịnh, hai bàn tay ôm lấy gương mặt tuyệt đẹp kia. Mộ Dung Y Tịnh đưa tay lên nắm lấy hai cổ tay Dương Khinh Tiêu, sau nụ hôn trong mắt đã thoáng mơ hồ: “Tiêu, anh hiểu lầm rồi, em và cô ta..” “Anh biết, nhưng mà nhìn thấy cô ta chiếm tiện nghi của em, anh gần như nổi điên.” “Em xin lỗi, sau này em sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Dương Khinh Tiêu hôn lên má Y Tịnh, “Còn đau không?” “Không có đau mà, rất tuyệt…” Nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của Y Tịnh, Khinh Tiêu không khỏi bị câu dẫn. Anh lại cúi xuống tìm kiếm nơi thơm tho mềm mại kia. Y Tịnh cũng ngoan ngoãn dâng lên đôi môi của mình. Vòng tay qua ôm cổ Khinh Tiêu, Y Tịnh đáp lại rất nhiệt tình. Hai người dán chặt vào nhau, qua nhiều lớp vải nhưng sự cọ xát của cơ thể làm đôi bên như bốc cháy, Dương Khinh Tiêu siết chặt eo Y Tịnh, bàn tay tham lam vuốt ve lên xuống, rồi lại đưa vào trong áo vest, kéo ra vạt áo sơ mi, ngón tay anh tham tiến đến vùng da mềm mịn của Y Tịnh. Khi những ngón tay Khinh Tiêu vừa chạm đến, Y Tịnh không nhịn nổi xúc cảm mà khẽ rên lên : “Ưm…” Một tiếng đó như càng kích thích thêm dục vọng trong người Khinh Tiêu, anh đẩy Y Tịnh tựa vào cánh cửa, môi đã trược xuống cổ người kia rồi, bàn tay nhanh nhẹn tháo đi cravat, rồi đến từng chiếc cúc áo, vòm ngực trắng nõn bạch ngọc dần lộ ra. Dương Khinh Tiêu nhịn không được mà phải đưa tay lên vuốt ve, điểm qua hạt châu đỏ hồng trên ngực làm Y Tịnh kêu lên những âm thanh mê hoặc. Dương Khinh Tiêu cúi xuống, đưa lưỡi liếm qua hạt châu đỏ. Nơi mẫn cảm đó như có dòng điện cực mạnh truyền đến đại não, thân người Y Tịnh run rẩy không ngừng, bàn tay đang đặt trên vai Khinh Tiêu cũng bấu chặt. “Tiêu…ân…hahah…” Mộ dung Y Tịnh thở đốc. Kích thích này từ trước đến giờ anh mới lần đầu nếm qua. Dương Khinh Tiêu cắn nhẹ lên đó rồi say sưa mút mạnh vào, đến khi hạt châu mền mại kia sưng đỏ lên mới chịu buông tha. Nhìn thấy gương mặt ái nhân ửng hồng, ánh mắt mơ màn, anh nhịn không được mà lại cuối xuống hôn môi. Dục hỏa dâng lên tập trung vào một điểm. Y Tịnh cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn cọ vào bụng mình thì liền hiểu ra, mặt lại càng đỏ. “Tiêu, anh đang…” Cắn lên vành tai Y Tịnh, Khinh Tiêu cũng khàn khàn cầu xin: “Giúp anh đi, nếu không anh lập tức đè em ra nuốt luôn vào bụng đó.” Y Tịnh bối rối, anh biết người kia bảo [nuốt luôn vào bụng] là có ý gì, nhưng mà giúp như thế nào anh không biết. “Em…phải làm sao…?” Khinh Tiêu hiểu ý, nắm tay Mộ Dung Y Tịnh đặt vào nơi cứng rắn của mình. Đầu tiên anh cằm tay Y Tịnh hướng dẫn, khẽ xoa xoa nơi đó, một lúc sau, Y Tịnh cũng tự biết làm thế nào. Cách một lớp quần tây, bàn tay anh xoa nắn nam căn trướng lớn bên trong, mà môi cũng đang bị ai kia mút liếm. Sự đụng chạm ôm ấp này gây cho Y Tịnh một cảm giác rất tuyệt vời, không hề có chút nào kinh sợ nữa, cũng hoàn toàn không thấy ghê tởm. Bàn tay cũng quen dần với cách vuốt ve, anh kéo khóa quần Khinh Tiêu lấy khối dục vọng kia ra, cằm trong tay nam căn to lớn thô dài lại nóng rực của người kia. Y Tịnh gần như cảm thấy bị mê hoặc, bàn tay đẩy nhanh chuyển động, bờ môi cũng chủ động quấn lấy Khinh Tiêu. Được Y Tịnh chủ động âu yếm, Khinh Tiêu cũng không ngừng đưa môi liếm mút từ cằm xuống cổ xuống ngực, rồi lại một đường quay trở lại, hạ thân theo bản năng hơi đong đưa theo nhịp xoa nắn của Y Tịnh. Một lúc sau, Khinh Tiêu vùi mặt vào hõm vai Y Tịnh thở gấp: “Tịnh, em làm tuyệt lắm… Thế, nhanh một chút…ưhm…” Y Tịnh một tay tăng nhanh tốc độ, một tay vòng qua luồng vào tóc Khinh Tiêu. Hai cánh tay Khinh Tiêu đang ôm eo Y Tịnh cũng đột nhiên siết chặc, “Tịnh, Tịnh…ô…” Gầm nhẹ một tiếng, Khinh Tiêu đạt đến cao trào, một dòng bạch dịch trắng đục bắn vào lòng bàn tay Y Tịnh, theo kẽ ngón tay chảy ra ngoài, nhỏ giọt xuống sàn. Một lúc sau, Khinh Tiêu nắm cổ tay Y Tịnh kéo đến bên bồn rửa. Xả nước rửa tay cho Y Tịnh xong, anh mới xoay vào trong dùng khăn ướt lau cho mình rồi kéo khóa quần lại. Quay lại nhìn đã thấy Y Tịnh trang phục chình tề lại phát hiện gương mặt Y Tịnh đỏ bừng bừng, Dương Khinh Tiêu cười khẽ, Mộ Dung Y Tịnh đánh nhẹ lên vai anh: “Anh còn cười. Xấu hổ chết mất!” (Anh Tịnh dễ thương quá!) Cùng lúc đó, bên ngoài văn phòng có tiếng điện thoại reo vang, Y Tịnh mở cửa đi nhanh ra ngoài, “Chưa hết giờ đâu, quay lại làm việc cho em.” Dương Khinh Tiêu biết Y Tịnh vẫn còn mắc cỡ, nên cười cười đi theo sau. Anh cũng có việc để làm a, đó là lên kế hoạch ăn người này làm sao cho tốt. Hết chương 11
ộ Dung Y Tịnh vội vã gấp màn hình laptop lại rồi chạy vào toilet gập người nôn không ngừng. Thật sự là rất ghê tởm, rất ghê tởm. Cả hai người đã bắt đầu yêu nhau được gần một tháng, nhưng ngoài những cử chỉ ôm ấp và hôn thì hoàn toàn chưa làm gì cả. Mỗi lần Dương Khinh Tiêu muốn đi xa hơn thì cả người Y Tịnh lại cứng đờ, không có chút thoải mái, nên Khinh Tiêu cũng dừng lại chỉ ôm anh vào trong lòng khẽ thở dài.
Y Tịnh cũng biết hai người yêu nhau thì chuyện kia tất nhiên sẽ có, nhưng mà anh không biết nam và nam quan hệ thì phải làm thế nào, có giống nam với nữ không, trong lòng rất lo lắng. Cũng vì tuổi thơ bị mẹ ruột ngược đãi, nên khi lớn lên anh không mấy hứng thú với phụ nữ, cũng đã từng quen phụ nữ, cũng đã từng có ý định thử cùng phụ nữ lên giường, nhưng lần nào mới bắt đầu cũng chỉ là cảm giác buồn nôn nên Mộ Dung Y Tịnh sau này không muốn thử nữa.
Tuy ở cạnh Khinh Tiêu cảm giác thật khác, nhưng mà anh vẫn thấy sợ, sợ mình làm không tốt. Vừa rồi Y Tịnh vào mạng tìm vài đoạn GV xem qua, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh hai người đàn ông to lớn đè lên một thiếu niên,một người dùng nam căn to dài ra vào chỗ kia, người còn lại lấy thứ đó cho vào miệng thiếu niên, mặc cho thiếu niên giãy dụa không ngừng. Ngay lập tức cảm giác buồn nôn ập đến, anh không muốn nhìn cảnh đó nữa, thật ghê tởm. ( Tội anh quá, coi trúng cái thứ gì, sao không hỏi em nè, em giới thiệu cho vài bộ tình cảm ngọt ngào, mần nhau cũng cực kì ba chấm…hắc hắc hắc)
Dương Khinh Tiêu mang bản hợp đồng vào văn phòng, không thấy Mộ Dung Y Tịnh đâu, anh đi vào phòng nghỉ phía trong, thấy cửa toilet khép hờ, đi đến nhìn qua. Phát hiện Y Tịnh đang nôn không ngừng, Khinh Tiêu hoảng hốt chạy vào. Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Y Tịnh anh lo lắng trách: “Anh đã bảo em chưa khỏe thì nên ở nhà nghỉ, đến công ty làm chi. Như thế nào? Dạ dày em không khỏe sao?”
Mộ Dung Y Tịnh mệt mỏi đứng đậy đến bồn rửa mặt vốc lên mặt một vốc nước lạnh. Cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống. Đúng là dạ dày anh không khỏe, nhưng không phải do cơ thể còn mệt mỏi mà là do mấy cảnh tượng lúc nãy dọa.
“Em không sao.”
Dìu Y Tịnh ra ngoài ngồi xuống ghế, Dương Khinh Tiêu đi pha cho anh một cốc trà hoa quả. “Em làm anh sợ hết hồn, chiều nay anh phải qua chỗ đối tác bàn hợp đồng, em ở lại một mình anh không yên tâm chút nào.”
“Em cũng vừa bị đoạn GV đó làm sợ hết hồn đây” lời này Y Tịnh chỉ dám nghĩ, không dám nói ra ngoài,cố cười gượng trấn an Khinh Tiêu: “Anh đừng lo, em không sao nữa rồi.”
Cầm lấy bản hợp đồng đã được ký, Khinh Tiêu đứng dậy: “Được rồi, có chuyện gì phải gọi cho anh, biết không.”
“Ân!”
Buổi chiều, từ chỗ đối tác kinh doanh trở về, Dương Khinh Tiêu không lên thẳng tầng ba mươi mà ghé qua tầng hai mươi tám, lấy vài thứ tài liệu chỗ giám đốc Chung. Ra ngoài, định lên tầng trên thì mấy nhân viên trong văn phòng liền kéo anh lại.
“Vincent, gần đây chủ tịch đã quay lại với người cũ rồi hả? Cậu ở gần chủ tịch vậy chắc biết nhiều chuyện lắm ha, kể nghe đi.” (Người trong tập đoàn này ai cũng nhiều chuyện a >”< ) Dương Khinh Tiêu nhíu mày: “Người cũ gì?” Tina trợn mắt nhìn anh: “Cậu không biết thiệt hả, là người mẫu nổi tiếng Anna, hai người trước kia đã từng quen nhau một thời gian a, sau đó chia tay, lúc nãy nghe tiếp tân dưới sảnh nói cô ta lên phòng chủ tịch đó nha, cũng lâu rồi chưa có ra.” Dương Khinh Tiêu nghe xong lập tức đi lên tầng ba mươi, đến trước cửa phòng chủ tịch, anh định đẩy cửa đi vào, nhưng nghĩ lại trong phòng còn có người khác nên đành phải làm theo qui tắc. Giơ tay lên chưa kịp gõ cửa đã nghe tiếng Mộ Dung Y Tịnh. “Nếu như cô đến muốn hợp tác thì chúng ta cùng nhau thương lượng còn những chuyện khác tôi không có gì để nói.” Một giọng phụ nữ nhỏ nhẹ kiêu khích đáp trả: “Oa, lâu không gặp, anh lại tuyệt tình như vậy, hay là vớ được con nhỏ nào đẹp hơn em rồi?” Giọng Y Tịnh đã có phần cáu gắt: “Cô buông tay ra…” Không nhịn được nữa, Dương Khinh Tiêu lập tức đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm anh cứng đờ. Một người phụ nữ tóc xoăn dài thân hình bốc lửa trong bộ đầm đỏ bó sát người đang ôm cổ Mộ Dung Y Tịnh, mà môi hai người đang chạm vào nhau. Nghe tiếng động, cả hai giật mình quay lại, nhìn thấy Dương Khinh Tiêu, trong mắt cô gái có phần kích động, còn Mộ Dung Y Tịnh mặt đã tái xanh. Vội vàng đẩy người phụ nữ xinh đẹp kia ra, Y Tịnh muốn giải thích nhưng mà có người ngoài ở đây, làm sao cũng không nói được chuyện gì: “Khinh Tiêu…” Dương Khinh Tiêu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Xin lỗi chủ tịch, chúng ta có một hợp đồng quan trọng cần thảo luận.” Anna liếc qua Dương Khinh Tiêu nói: “Ở đâu mà có loại nhân viên bất lịch sự vậy a, vào phòng chủ tịch cũng không biết gõ cửa.” Mộ Dung Y Tịnh quát khẽ: “Anna.” Anna quay sang Y Tịnh, “ Chỉ là một trợ lý thôi mà, có cần anh phải bênh vực như vậy không? Hừ, thôi em về đây, hôm khác lại đến tìm anh.” Đi lướt qua Dương Khinh Tiêu, cô không quên liếc thêm cái nữa. Cửa phòng vừa đóng, Y Tịnh đã vội đến bên Khinh Tiêu ý muốn giải thích. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng đã bị người kia lôi tuột vào toilet. Khinh Tiêu xả nước ra khăn tay rồi đưa lên lau qua môi Y Tịnh, cử chỉ rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trong đó là ngút ngàn tức giận. Mộ Dung Y Tịnh bắt đầu thấy sợ, nắm tay Khinh Tiêu lắc lắc: “Tiêu…Ưm.” Chưa kịp nói gì đã bị chặn lại, những câu Mộ Dung Y Tịnh định thốt ra được Khinh Tiêu nuốt luôn vào bụng. Dương Khinh Tiêu điên cuồng hôn Y Tịnh, không như những lần trước ôn nhu dịu dàng mà là cuồng bạo, gặm cắn, miết mạnh, đưa lưỡi luồng vào trong khoan miệng Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu tàn bạo chiếm đoạt, Khinh Tiêu mút lấy lưỡi Y Tịnh thật lâu đến khi Y Tịnh cảm thấy đau, mà không khí trong phổi dường như cũng bị hút đi hết, Mộ Dung Y Tịnh giãy dụa muốn đẩy Khinh Tiêu ra, Dương Khinh Tiêu cũng từ từ chậm lại, rời ra một chút cho Y Tịnh thở, sau đó mới ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng ve vuốt. Khinh Tiêu thì thầm bên môi người yêu, “Anh xin lỗi, làm em đau.” Khinh Tiêu vẫn áp sát vào người Y Tịnh, hai bàn tay ôm lấy gương mặt tuyệt đẹp kia. Mộ Dung Y Tịnh đưa tay lên nắm lấy hai cổ tay Dương Khinh Tiêu, sau nụ hôn trong mắt đã thoáng mơ hồ: “Tiêu, anh hiểu lầm rồi, em và cô ta..” “Anh biết, nhưng mà nhìn thấy cô ta chiếm tiện nghi của em, anh gần như nổi điên.” “Em xin lỗi, sau này em sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Dương Khinh Tiêu hôn lên má Y Tịnh, “Còn đau không?” “Không có đau mà, rất tuyệt…” Nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của Y Tịnh, Khinh Tiêu không khỏi bị câu dẫn. Anh lại cúi xuống tìm kiếm nơi thơm tho mềm mại kia. Y Tịnh cũng ngoan ngoãn dâng lên đôi môi của mình. Vòng tay qua ôm cổ Khinh Tiêu, Y Tịnh đáp lại rất nhiệt tình. Hai người dán chặt vào nhau, qua nhiều lớp vải nhưng sự cọ xát của cơ thể làm đôi bên như bốc cháy, Dương Khinh Tiêu siết chặt eo Y Tịnh, bàn tay tham lam vuốt ve lên xuống, rồi lại đưa vào trong áo vest, kéo ra vạt áo sơ mi, ngón tay anh tham tiến đến vùng da mềm mịn của Y Tịnh. Khi những ngón tay Khinh Tiêu vừa chạm đến, Y Tịnh không nhịn nổi xúc cảm mà khẽ rên lên : “Ưm…” Một tiếng đó như càng kích thích thêm dục vọng trong người Khinh Tiêu, anh đẩy Y Tịnh tựa vào cánh cửa, môi đã trược xuống cổ người kia rồi, bàn tay nhanh nhẹn tháo đi cravat, rồi đến từng chiếc cúc áo, vòm ngực trắng nõn bạch ngọc dần lộ ra. Dương Khinh Tiêu nhịn không được mà phải đưa tay lên vuốt ve, điểm qua hạt châu đỏ hồng trên ngực làm Y Tịnh kêu lên những âm thanh mê hoặc. Dương Khinh Tiêu cúi xuống, đưa lưỡi liếm qua hạt châu đỏ. Nơi mẫn cảm đó như có dòng điện cực mạnh truyền đến đại não, thân người Y Tịnh run rẩy không ngừng, bàn tay đang đặt trên vai Khinh Tiêu cũng bấu chặt. “Tiêu…ân…hahah…” Mộ dung Y Tịnh thở đốc. Kích thích này từ trước đến giờ anh mới lần đầu nếm qua. Dương Khinh Tiêu cắn nhẹ lên đó rồi say sưa mút mạnh vào, đến khi hạt châu mền mại kia sưng đỏ lên mới chịu buông tha. Nhìn thấy gương mặt ái nhân ửng hồng, ánh mắt mơ màn, anh nhịn không được mà lại cuối xuống hôn môi. Dục hỏa dâng lên tập trung vào một điểm. Y Tịnh cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn cọ vào bụng mình thì liền hiểu ra, mặt lại càng đỏ. “Tiêu, anh đang…” Cắn lên vành tai Y Tịnh, Khinh Tiêu cũng khàn khàn cầu xin: “Giúp anh đi, nếu không anh lập tức đè em ra nuốt luôn vào bụng đó.” Y Tịnh bối rối, anh biết người kia bảo [nuốt luôn vào bụng] là có ý gì, nhưng mà giúp như thế nào anh không biết. “Em…phải làm sao…?” Khinh Tiêu hiểu ý, nắm tay Mộ Dung Y Tịnh đặt vào nơi cứng rắn của mình. Đầu tiên anh cằm tay Y Tịnh hướng dẫn, khẽ xoa xoa nơi đó, một lúc sau, Y Tịnh cũng tự biết làm thế nào. Cách một lớp quần tây, bàn tay anh xoa nắn nam căn trướng lớn bên trong, mà môi cũng đang bị ai kia mút liếm. Sự đụng chạm ôm ấp này gây cho Y Tịnh một cảm giác rất tuyệt vời, không hề có chút nào kinh sợ nữa, cũng hoàn toàn không thấy ghê tởm. Bàn tay cũng quen dần với cách vuốt ve, anh kéo khóa quần Khinh Tiêu lấy khối dục vọng kia ra, cằm trong tay nam căn to lớn thô dài lại nóng rực của người kia. Y Tịnh gần như cảm thấy bị mê hoặc, bàn tay đẩy nhanh chuyển động, bờ môi cũng chủ động quấn lấy Khinh Tiêu. Được Y Tịnh chủ động âu yếm, Khinh Tiêu cũng không ngừng đưa môi liếm mút từ cằm xuống cổ xuống ngực, rồi lại một đường quay trở lại, hạ thân theo bản năng hơi đong đưa theo nhịp xoa nắn của Y Tịnh. Một lúc sau, Khinh Tiêu vùi mặt vào hõm vai Y Tịnh thở gấp: “Tịnh, em làm tuyệt lắm… Thế, nhanh một chút…ưhm…” Y Tịnh một tay tăng nhanh tốc độ, một tay vòng qua luồng vào tóc Khinh Tiêu. Hai cánh tay Khinh Tiêu đang ôm eo Y Tịnh cũng đột nhiên siết chặc, “Tịnh, Tịnh…ô…” Gầm nhẹ một tiếng, Khinh Tiêu đạt đến cao trào, một dòng bạch dịch trắng đục bắn vào lòng bàn tay Y Tịnh, theo kẽ ngón tay chảy ra ngoài, nhỏ giọt xuống sàn. Một lúc sau, Khinh Tiêu nắm cổ tay Y Tịnh kéo đến bên bồn rửa. Xả nước rửa tay cho Y Tịnh xong, anh mới xoay vào trong dùng khăn ướt lau cho mình rồi kéo khóa quần lại. Quay lại nhìn đã thấy Y Tịnh trang phục chình tề lại phát hiện gương mặt Y Tịnh đỏ bừng bừng, Dương Khinh Tiêu cười khẽ, Mộ Dung Y Tịnh đánh nhẹ lên vai anh: “Anh còn cười. Xấu hổ chết mất!” (Anh Tịnh dễ thương quá!) Cùng lúc đó, bên ngoài văn phòng có tiếng điện thoại reo vang, Y Tịnh mở cửa đi nhanh ra ngoài, “Chưa hết giờ đâu, quay lại làm việc cho em.” Dương Khinh Tiêu biết Y Tịnh vẫn còn mắc cỡ, nên cười cười đi theo sau. Anh cũng có việc để làm a, đó là lên kế hoạch ăn người này làm sao cho tốt. Hết chương 11