Chúng tôi lên xe ra về, tôi ngồi cùng với cô bạn tôi, hai đứa đang ngâm nga tiếng nhạc vai bên hai tay từ chiếc headphone cặp mà đứa mua cùng. Bỗng anh ấy đi lại, ngồi xổm xuống kể bên tôi, trả tôi chiếc nhẫn của tôi, tôi cũng trả lại. Nhưng anh lại đưa ra thêm một chiếc nữa, tôi chẳng biết của ai. Trong khi tôi còn đang thắc mắc tính hỏi thì anh nói: “Tặng em đó!”, rồi lấy nó đeo vào ngón tay tôi. Tim tôi đập liên hồi luôn. Chỉ biết nâng niu chiếc nhẫn, anh cũng đeo nhẫn của mình vào ngón giống của tôi, rồi hai đứa chụp hình lại. Chúng tôi trò chuyện, anh cùng tôi đeo chung chiếc headphone, anh mở điện thoại ra dìm hàng tôi liên tục rồi cười khoái chí.
Thêm một lần, sau khi đi học về, anh dẫn tôi đi mua đồ. Cách hôm đó một ngày, tôi có chuyện không vui, lại vào đêm khuya, tôi có khóc, có đăng lên story, anh thấy, cũng vào hỏi thăm rồi khuyên răn này nọ. Lúc ngồi trên xe, anh dựa nhẹ đầu vào đầu tôi, bảo tôi rằng: “Em biết điều gì khiến anh vui không?”. Tôi lắc đầu. Anh cười nhẹ đáp: “Đó chính là khi em vui, em cười, lúc đó anh cũng vui khôn xiết. Nên sau này, đừng buồn nữa nha cô bé!”. Lúc đó tôi chỉ biết đỏ ngượng mà im lặng gật đầu thôi. Anh còn bảo, cô bạn tôi là bạn thân của anh, anh rất tin tưởng nhỏ. Tôi mới quay sang hỏi còn mình thì sao. Anh ngơ một lát ra rồi mới trả lời: “Em là khác.”. Khác? Tôi cũng như vậy thôi mà, khác nhau chỗ nào. Tim tôi bắt đầu rung lên khi nghe câu “Cũng có thể xem em là bạn thân, nhưng, ở một chiều khác, chiều cao hơn.”. Tôi ngập ngừng hỏi “Thế đó là gì ạ?”. “Em sẽ biết sớm thôi!” Ây da, tôi tò mò chết được đi thôi. Tim tôi loạn cả rồi nè. Và một lần nữa, anh là nguyên nhân chính khiến tôi chẳng thể đập một cách bình an, đều đặn được. Trên đường đi, chúng tôi gặp bạn thân anh. Anh giới thiệu nhỏ bạn tôi là bạn thân anh, còn tới phiên tôi, anh nhìn tôi một hồi, rồi thốt ra một câu tôi không hề ngờ tới “Còn đây là bạn gái tao!”. Tôi vừa tính chào mà lúc đó chẳng thế nói được gì, chỉ mở to mắt nhìn anh. Anh nhìn tôi, rồi đảo mắt sang nhỏ bạn tôi, kiểu như anh ngại vậy á, chẳng dám đi gần tôi nữa. Thế là bệnh tim của tôi trở nặng từ ngày hôm ấy.
Thêm một lần, sau khi đi học về, anh dẫn tôi đi mua đồ. Cách hôm đó một ngày, tôi có chuyện không vui, lại vào đêm khuya, tôi có khóc, có đăng lên story, anh thấy, cũng vào hỏi thăm rồi khuyên răn này nọ. Lúc ngồi trên xe, anh dựa nhẹ đầu vào đầu tôi, bảo tôi rằng: “Em biết điều gì khiến anh vui không?”. Tôi lắc đầu. Anh cười nhẹ đáp: “Đó chính là khi em vui, em cười, lúc đó anh cũng vui khôn xiết. Nên sau này, đừng buồn nữa nha cô bé!”. Lúc đó tôi chỉ biết đỏ ngượng mà im lặng gật đầu thôi. Anh còn bảo, cô bạn tôi là bạn thân của anh, anh rất tin tưởng nhỏ. Tôi mới quay sang hỏi còn mình thì sao. Anh ngơ một lát ra rồi mới trả lời: “Em là khác.”. Khác? Tôi cũng như vậy thôi mà, khác nhau chỗ nào. Tim tôi bắt đầu rung lên khi nghe câu “Cũng có thể xem em là bạn thân, nhưng, ở một chiều khác, chiều cao hơn.”. Tôi ngập ngừng hỏi “Thế đó là gì ạ?”. “Em sẽ biết sớm thôi!” Ây da, tôi tò mò chết được đi thôi. Tim tôi loạn cả rồi nè. Và một lần nữa, anh là nguyên nhân chính khiến tôi chẳng thể đập một cách bình an, đều đặn được. Trên đường đi, chúng tôi gặp bạn thân anh. Anh giới thiệu nhỏ bạn tôi là bạn thân anh, còn tới phiên tôi, anh nhìn tôi một hồi, rồi thốt ra một câu tôi không hề ngờ tới “Còn đây là bạn gái tao!”. Tôi vừa tính chào mà lúc đó chẳng thế nói được gì, chỉ mở to mắt nhìn anh. Anh nhìn tôi, rồi đảo mắt sang nhỏ bạn tôi, kiểu như anh ngại vậy á, chẳng dám đi gần tôi nữa. Thế là bệnh tim của tôi trở nặng từ ngày hôm ấy.