Mưa rơi mịt mù, khoảng trắng mờ ảo trước mắt, làm đầu óc con người trở nên mông lung, xa vời. Tự Hà đứng trên gác hồi lâu, tựa bức tượng không tri giác, lẳng lặng dùng những ngón tay vân vê cánh hoa nhài. Mùi hương nhài thoang thoảng lẫn vào hơi thở Tự Hà, mang theo một chút day dứt, luyến tiếc, cùng nhớ mong. Màn đêm ảm đạm buông xuống vô tình kéo theo tâm trạng rối bời, bức bối.
Tự Hà tự hỏi chính mình, quyết định trở về đây là đúng hay sai, nếu đúng thì tại sao khi đứng trước mặt Thành Phong trái tim cô vẫn rứt rẩm, nhức nhối.
Tự Hà không thể phủ nhận lòng mình, rằng dù biết sai lầm nhưng Tự Hà vẫn không thể chịu được nữa, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để đổi lấy một lần được trông thấy gương mặt anh.
Nhưng mọi hi vọng của Tự Hà chưa kịp nảy nở, sinh sôi đã nhanh chóng bị dập tắt bởi lí trí đáng sợ mà Tự Hà ngàn lần chẳng muốn cần đến. Kết quả thì sao, chẳng phải Tự Hà đã không đủ dũng cảm cùng tàn nhẫn để nhận bừa với lời nói của Thành Phong.
Không phải Tự Hà chưa từng nghĩ đến, cùng anh nối lại quan hệ cũ, cùng với anh làm lại từ đầu, những điều đấy Tự Hà tưởng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng sự thật thì luôn đi ngược lại với ước vọng hão huyền.
Tự Hà hận bản thân chưa đủ độc ác, nếu có, chỉ một chút thôi Tự Hà cũng sẵn sàng bỏ đi tất cả trở ngại của hai gia đình, quên đi nỗi nhục của mẹ, bỏ qua sự đau khổ của em trai để mặt dày chạy đến sống bên Thành Phong, cùng anh thực hiện cái hiệp ước kia, dằn vặt nhau cho tới khi người kia hoàn toàn bỏ cuộc. Tự Hà không ích kỉ, độc ác được như thế, việc mà Tự Hà cho là mình đủ nhẫn tâm đó chính là đã tự nguyện buông tay, không một lí do, bỏ đi đến tận sáu năm trời.
Từ từ khép đôi mắt, răng cắn chặt môi dưới, muốn ngăn lệ rơi nhưng bất lực để nước mắt mãi lăn xuống.
Trong nhà ấm áp.
Ngoài kia bão táp vẫn chưa dừng….
Mưa vẫn tuôn xối xả, sức gió mang theo hơi lạnh cuốn theo bụi bay mù mịt.
Ẩn mình dưới những tán cây xiêu vẹo, chiếc xe màu đen chẳng sợ bão gió, sấm rền, chớp nhá trên khoảng trời màn đen buông kín. Với vị trí này, từ cửa kính xe quan sát mọi thứ trên gác xếp bé xíu kia là điều hết sức dễ dàng.
Ở trong xe đã lâu, hình như Thành Phong còn chưa tính đi, tính nhẫn nại cùng kiên nhẫn của anh có thể được đếm bằng hàng chục điếu thuốc đã qua xử lí vứt trong gạt tàn. Thành Phong càng không rõ bản thân đang làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào khiến Thành Phong sau khi tan làm về đã lái xe tới chỗ này. Tự Hà đứng trên gác một tiếng, Thành Phong cũng ngồi trong xe cả tiếng. Mặc cho cơn mưa dai dẳng kéo theo nhiều phiền muộn nhưng Thành Phong vẫn chọn cách đến đây để giải toả áp lực, chẳng những mệt mỏi trong người không biến mất mà còn thêm sự bực bội vô cớ tràn lan khắp thân thể.
Gương mặt cương nghị tai tái, đôi môi mỏng của Thành Phong mím chặt lại, đôi mắt vô hồn, rỗng tuếch chăm chú nhìn bóng dáng người con gái trên gác xép. Mưa vẫn rơi đập vào cửa kính, trong xe lặng tĩnh, cơ thể Thành Phong trở nên bất động.
Thời gian trôi nhanh, chuông điểm mười hai giờ lặng lẽ vang lên mà chủ nhân chiếc xe vẫn chưa có ý định rời khỏi đây,
Khi bóng dáng Tự Hà dời đi, bàn tay Thành Phong siết chặt, điếu thuốc trên tay anh được vo lại, theo hướng cửa kính xe từ từ kéo xuống, nằm chơ vơ dưới mặt đất ướt lạnh.
-Cậu tới đây làm gì?
Tự Hà bất mãn nhìn người trước mặt, đôi tay Tự Hà vẫn nhanh nhẹn múc nước tưới vào từng chậu kiểng trong sân, Tự Hà không thể giấu nụ cười miễn cưỡng khi gặp Chính Vũ, người này còn không biết đến thể diện tự tiện nói cười với cô, làm như thể rất thân thiết.
Chính Vũ khoanh tay trước ngực, buông cái nhìn giễu cợt về phía Tự Hà, anh thẳng thắn đáp:
- Lấy cớ đến thăm bạn cũ thì thật giả dối, em là muốn ghé qua trò chuyện với chị trước khi rời khỏi đây..
Tự Hà chau mày, nói giọng trách móc:
- Đình Quân coi cậu là bạn thì tôi cũng chẳng nói được gì, nhưng hình như tôi với cậu chẳng có quan hệ gì cả, nếu nói thẳng ra chẳng khác gì người xa lạ.
Chính Vũ bày gương mặt nhăn nhó, bật cười:
- Một người phụ nữ vô tình. Lần cuối cùng đôi ta gặp nhau hà cớ gì mà giữ mãi xung đột không đáng có.
- Cậu nói vậy là sao?
- Chuẩn bị di dân đến một miền đất lạ lẫm.
Tự Hà nhướn mày, cân nhắc nói:
- Di dân? Không phải cậu tính định cư ở nước nào đó chứ.
Chính vũ gật đầu, giọng nói có chút miễn cưỡng giả tạo:
- Em chẳng lỡ bỏ chị đi một tí nào.
- Bao giờ đi? Tự Hà hỏi
- Tuần sau.
Tự Hà chép miệng, thản nhiên nhìn vào đôi mắt trông chờ những lời từ biệt từ Tự Hà.
- Vậy …chúc cậu thuận buồm xuôi gió.
Chính Vũ mở to đôi mắt, nói bằng giọng dễ điên:
- Nói chị vô tình quả không sai mà, lặn lội đường xa tới đây cốt là để muốn nghe chị nói những lời dễ nghe một chút nhưng không ngờ….
Tự Hà cười nhạt, nói thẳng:
- Muốn tôi nói gì đây, dù sao thì cậu cũng rời khỏi đất nước này, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải giữ rịt lấy cậu ngăn cản cậu bước lên máy bay.
Chính Vũ chán nản, bất lực nói:
- Được rồi, được rồi...lẽ ra em không nên trông chờ vào chị mới đúng, quá mức vô tình.
Nhìn Chính Vũ có chút tội nghiệp, Tự Hà đột nhiên muốn nghĩ thêm vài lời hay ý đẹp để xuất khẩu nhưng Tự Hà biết rõ bản thân chẳng thể nào nói những lời trái ngược với ý nghĩ thật sự của mình, đúng là Tự Hà muốn tránh khỏi thần ôn dịch này càng xa càng tốt.
Khuôn mặt Chính Vũ thay đổi nhanh như chong chóng. Nửa phút trước còn trong trạng thái thảm thương, còn giờ đôi mắt anh ta lại ánh lên cái nhìn nửa châm chọc nửa thích thú.
Chính Vũ nhếch đôi môi cười, hướng tới người đàn ông ngoại hình xuất chúng kia, anh ta vẫn thế, luôn hiện hữu sự lạnh nhạt, trầm ổn và trưởng thành.
- Lâu không gặp anh, Tôn Thành Phong.
Chính Vũ chậm rãi cất tiếng, không quên quan sát phản ứng của người phụ nữ đứng đối diện. Quả đúng như trong tưởng tượng của anh, chỉ cần nhắc đến tên của Tôn Thành Phong thì Mạc Tự Hà lại có phản ứng này, tựa như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Cơ thể Tự Hà chợt căng cứng, vội xoay người, đôi mắt hoảng hốt nhìn người trước mặt, cô bối rối không thốt lên lời.
Thành Phong nhìn thoáng qua biểu hiện trên gương mặt Tự Hà, như không thấy sự lúng túng của cô, quay qua gật đầu, nói đơn giản:
- Đã lâu không gặp.
Chính Vũ cười như không, nói với vẻ bâng quơ, không chủ đích:
- Không ngờ có ngày lại được gặp anh tại chính nơi này. Anh vẫn thế chứ?
Từng lời được thốt ra từ miệng của Chính Vũ khiến người khác phải suy nghĩ, Thành Phong chỉ nhếch môi, gương mặt không biểu hiện thái độ nào khác ngoài sự bình thản trong ánh mắt:
- Tôi thấy bản thân không cần phải trả lời những câu hỏi không rõ ràng.
Chính Vũ cười như không, lơ đãng nói:
- Anh đến đây là vì muốn gặp Tự Hà?
Thành Phong bình thản nói:
- Hình như cậu không thích hợp để hỏi tôi điều này.
Chính Vũ nheo cặp mắt đào hoa, không giấu được ý muốn đánh giá người đàn ông trước mặt, Chính Vũ cứ tưởng khi anh nhắc đến người phụ nữ bên cạnh sẽ lột được lớp mặt lạnh lùng, bình tĩnh của Thành Phong. Hình như anh đã sai, Thành Phong và Mạc Tự Hà liệu kết quả giữa hai người đó liệu có như sự phỏng đoán ban đầu của anh không. Đối với một người như Tôn Thành Phong anh hoàn toàn không có khả năng nói trước.
Tự Hà không nghĩ được nhiều như vậy, cô chau mày nhìn Thành Phong, sự tò mò viết rõ ràng trên mặt, cô hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
Anh nhíu mày, từ từ trả lời:
- Tôi có việc đi ngang qua đây.
Chính Vũ cố tình xen vào giữa hai người, đôi môi mỏng hiện ý cười không đứng đắn.
- Qủa là người tận tình trong công việc, nơi này hoang vu, hẻo lánh đúng là nơi cần có một doanh nhân tài ba đến khai thác triệt để, tuy không kinh doanh nhưng tôi không thể bỏ qua một nơi vô chủ thế này được, mong rằng đến lúc đó anh sẽ chơi công bằng.
Tự Hà chẳng hiểu Chính Vũ đang nói về điều gì, nếu đang thảo luận về vấn đề cần thị trường tại nơi đây thì làm sao sắc mặt Thành Phong khi nghe anh ta nói xong lại rất xấu. Tự Hà thở dài, lấy sự hiểu biết của mình ra để giảng giải cho tên kia.
- Chính Vũ cậu không biết rằng đất ở đây là của ai sao? Vì lẽ nào cậu lại chỉ vào nhà tôi rồi nói ở đây vô chủ.
- Tôi thấy đúng là vô chủ thật.
Chính Vũ khẳng định một lần nữa, đôi mắt cười, đầy thách thức nhìn về hướng Thành Phong.
Thành Phong nói, giọng nhàn nhạt:
- Quyền quyết định trong tay tôi, người ngoài cuộc không có bất kì cơ hội nào.
Bốn mắt đối chọi nhau, một bên tràn đầy ý cười khiêu khích, bên còn lại bình thản không gợn chút sóng. Chính Vũ coi như đã tìm được câu trả lời, anh cười sang sảng, bàn tay không yên phận dưới mắt nhìn cảnh cáo của Thành Phong, kéo cả người Tự Hà sát vào lồng ngực.
Tự Hà sững sờ, hốt hoảng vùng vẫy nhưng cánh tay của Chính Vũ ôm chặt quá mức, làm cả người Tự Hà không thể nhúc nhích, môi Chính Vũ chỉ cách tai Tự Hà chừng ba phân, anh nói với giọng rất nhỏ đủ để cho mỗi mình Tự Hà nghe thấy.
- Yên nào, đây là lần cuối cùng thôi, cũng là em muốn làm rõ vài điều trước khi hoàn toàn bỏ cuộc, khi nào trở lại, mong rằng sẽ gặp được hai người cùng nhau.
Chính Vũ nói xong, cặp môi mỏng mang đầy lưu luyến khẽ lướt qua vành tai Tự Hà.
- Hai người đủ chưa.
Gương mặt Thành Phong xám xịt, anh cố gắng kìm chế cơn tức giận cuồn cuồn trong lồng ngực, trái tim vô cớ dậy lên một hồi nhức nhối.
Chính Vũ từ từ buông tay, Tự Hà nghiến răng, tức đến độ không lời nào thốt ra để chửi người, cô vùng mạnh tránh xa, đôi mắt biểu hiện sự căm ghét tột độ, Tự Hà không dám nhìn sắc thái trên gương mặt Thành Phong, lời anh nói vừa nãy lạnh đến thấu xương, nhiêu đó thôi cũng trực tiếp hạ đao chém lên người vô tội như Tự Hà.
Chính Vũ cười cười, khẽ liếc mắt nhìn Thành Phong, đúng như anh mong đợi, phải thế chứ, có như vậy mới thắng anh ta được một hiệp. Chính Vũ trở lại khuôn mặt bất cần, anh phẩy tay về hướng Tự Hà, buông lời chào từ biệt rồi xoay người. Bước đến chỗ Thành Phong anh hơi khựng lại, thái độ bất cần, chậm rãi cất tiếng:
- Tôi chịu thua bởi sự cứng đầu, ngang tàn của anh, mong rằng anh sẽ vẫn cứ dùng thái độ này để giữ cô ấy, còn nữa nếu tôi là anh tôi sẽ tìm ra lí do khi cô ấy rời đi, đấy là cách biểu lộ sự tin tưởng của tôi, mà điều ấy anh lại không bao giờ dám đối mặt.
Thành Phong không biểu hiện thái độ, nhàn nhạt nói:
- Không tiễn.
Không còn người nào khác ngoài Tự Hà và Thành Phong, cũng chính vì thế Tự Hà cảm thấy căng thẳng, đôi mắt bối rối hướng về người đứng trước mặt. Tự Hà rất muốn phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người, nhưng Tự Hà càng rõ bản thân, cô hơi sợ Thành Phong. Anh chẳng cần đánh đập hay doạ nạt, chỉ cần đứng đó cũng toả ra khí thế bức người khiến Tự Hà nghẹt thở, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thành Phong quan sát mọi biểu hiện của người con gái trước mặt,không khó để nhận ra lúc này Tự Hà cực kì khó chịu, anh mím chặt môi, ánh mắt thoáng vẻ đau đớn, không lẽ chỉ trông thấy mặt anh cũng làm cô có loại biểu hiện kia.
Trong một lúc Thành Phong không biết bản thân muốn nói gì, có lẽ rất nhiều, khoảng thời gian sáu năm kia quả thật vô vàn chuyện để anh nói.
- Anh không muốn nói gì với em à?
Thành Phong gật đầu, lạnh lùng mở miệng:
- Bây giờ, cô có thời gian không?
- Dạ? Tự Hà nghi hoặc hỏi lại.
Thành Phong hít sâu, trầm tĩnh nói:
- Cùng tôi đến một nơi, nếu không rảnh tôi cũng không ép.
Tự Hà không biết anh sẽ đưa mình đến nơi nào, từ đầu đến cuối, cho dù Tự Hà có ngồi ghế bên cạnh Thành Phong luôn giữ thái độ im lặng. Tự Hà buồn bã nhìn cảnh vật bên ngoài, hàng cây hai bên đường tuột nhanh về phía sau đều mang phiền muộn giống cô.
- Đến rồi.
Thành Phong lên tiếng, không nhìn Tự Hà, cứ như cô không hề tồn tại, anh mở cửa xe, bước xuống rồi đi vòng qua cửa xe bên kia mở, câu mệnh lệnh phát ra:
- Xuống đi.
Tự Hà ngạcnhiên nhìn quang cảnh trước mặt, gió lồng lộng thổi qua tạt qua hai má khiến cô không khỏi rét run.
Thành Phong nhìn gương mặt của Tự Hà, anh cười châm biếm:
- Không nhớ?
Tự Hà từ từ quay mặt về phía Thành Phong, trái tim cô nhói lên một hồi đau âm ỉ, cô chậm rãi cất tiếng:
- Sao anh lại muốn tới đây?
- Cô không muốn đến? Thành Phong hỏi gần như khẳng định câu trả lời của Tự Hà.
Tự Hà mỉm cười đau xót, hướng mắt nhìn xuống cánh buồm xa xa, chiều đã ngả bóng, đất trời bao phủ màu đồng diễm lệ, khung cảnh đẹp nhưng thê lương.
- Nhiều lần em muốn đến đây, nhưng em…rất…
- Rất bận rộn, tôi hiểu.
Thành Phong cay đắng tiếp lời, có lẽ chỉ mình anh ngu ngốc luôn tìm đến nơi này, còn người phụ nữ vô tình kia, làm sao có thể mang một chút lưu luyến với những nơi như thế.
- Không phải…là
Tự Hà mở miệng muốn phân trần, minh bạch cho bản thân một chút, nhưng cô chẳng thể nào nói với Thành Phong rằng bản thân cô rất sợ, sợ rằng khi đến rồi, đành phải thừa nhận chính mình không thể quên.
- Thôi đi. Thành Phong lạnh lùng cắt ngang.
Tự Hà đau lòng, sóng mũi cay cay, cô buộc đôi mắt mình nhìn lên khoảng trời trước mặt, tránh để Thành Phong trông thấy đôi mắt đã long lanh, phủ lớp sương mờ.
Thành Phong hướng ánh mắt vào mặt biển rộng lớn, biển lặng, nhưng tâm tình của anh gánh một thang buồn phiền. Thành Phong chậm rãi nói, giọng trầm ấm của anh rót từng lời vào lòng Tự Hà.
- Chính nơi này, mạng của cô đã được tôi cứu lấy.
Tự Hà gật đầu, nụ cười buồn hiện lên ánh mắt.
- Đó cũng là lần đầu tiên em gặp anh, em cũng đã đơn phương thích anh từ lúc ấy.
Nhắc đến chuyện cũ thì quả là một câu chuyện dài, gặp nhau trong hoàn cảnh oái oăm, nếu không phải lúc đó, cô bị chuột rút sắp chết đuối thì cũng chẳng được gặp Thành Phong, cũng không bị cướp mất nụ hôn đầu, càng không bị Thành Phong đánh cướp mất trái tim ngay từ lúc đó.
Thành Phong nhắm nghiền mắt, những việc đã qua như từng thước phim hiện rõ từng chút một trong đầu anh, nếu để anh chỉ quên một chút thôi, thì khi người phụ nữ này nhắc lại anh sẽ không để trái tim phải nhức nhối thế này.
Tự Hà nhớ lại chuyện xưa, khoảng kí ức màu hồng khiến Tự Hà không thể không cười, cô nói:
- Khi đó anh thật lạnh lùng, cứu em xong không cần lời cảm ơn mà đi thẳng làm em phải vất vả lắm mới tìm được anh.
Thành Phong không nói gì, anh cười nhạt, bây giờ mà anh lạnh lùng được như thế có phải tốt hơn không, sẽ chẳng phải đưa người phụ nữ này đến đây, cố tình hỏi xem cô ta có từng muốn quay lại đây.
Thành Phong thấy mình điên thật rồi, không, thì tại sao anh lại làm những việc ngu ngốc thế này.
Sắc mặt Thành Phong rất xấu, hình như anh không muốn nhắc lại những gì đã cùng trải qua. Tự Hà đau xót nghĩ, nếu là Tự Hà, chẳng phải cũng sẽ làm thế.
- Anh sống có tốt không? Tự Hà dè dặt hỏi, thật sự cô đã muốn biết từ rất lâu.
Thành Phong cau mày nhìn Tự Hà chằm chằm, anh từ từ nhếch khoé môi giọng mỉa mai:
- Cô nghĩ tôi sẽ sống như thế nào ?
Tự Hà nín bặt càng khiến trong lòng Thành Phong bực bội, người phụ nữ này bảo anh sống thế nào trong những năm kinh khủng kia, cô ta vô tâm đến độ nghĩ anh sẽ vui vẻ mà sống khi cô ta vô cớ bỏ đi mà không cho anh một lí do chính đáng, cô ta nào biết anh đau đến mức độ nào, càng không biết trong những đêm cô đơn, anh đã nhìn vào khoảng không trước mặt, từng chút hồi tưởng lại tiếng cười, tiếng nói ríu rít của cô.
Càng nghĩ càng đau, người phụ nữ nhẫn tâm làm anh thương nhớbao nhiêu thì sự hận thù chất chứa trong lòng anh bấy lâu nay cũng từng ấy.
Bàn tay Thành Phong vo chặt thành nắm, anh đột ngột đứng lên, lạnh nhạt cất tiếng:
-Về thôi.
Tự Hà cũng vội đứng dậy, vất vả chạy theo bước chân của Thành Phong, cô không thể theo kịp Thành Phong, anh đi rất nhanh, một bước của anh phải bằng ba bốn bước của cô gộp lại.
Qúa vồn vã nên Tự Hà không để ý gốc rễ nhô lên trên mặt đất, chẳng may vấp vào, cả người Tự Hà đổ về phía trước.
Tự Hà bàng hoàng, theo phản xạ, vội bám chặt cánh tay người phía trước, vì khoảng cách nên Tự Hà chỉ vồ hịt.
- Cô để đầu óc ở đâu.
Giọng nói trầm mang theo âm điệu tức giận vang trên đỉnh đầu, Tự Hà sửng sốt ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt xám xịt cùng ánh mắt rực lửa của Thành Phong. Tự Hà nhận ra, Thành Phong dùng đôi tay kéo cô vào lòng anh.
-Cảm…ơn anh.
Tự Hà lúng túng lùi ra xa, đầu cúi gằm xuống đất không dám trực tiếp đối mặt với sự giận dữ trong đôi mắt anh.
Thành Phong cố gắng nén sự bực bội trong lòng, người phụ nữ này chưa lúc nào khiến anh bớt lo lắng.
- Đi phía trước.
- Em …
Dưới cặp mắt của Thành Phong quan sát từ phía sau, thì đừng nói đến việc Tự Hà hiểu thế nào là cách đi đứng cho đúng nghĩa.
- Tôi không muốn nghe đến việc chỉ vì đi cùng với tôi mà cô lại có thêm nhiều vết thương.
Thành Phong nói qua hàm răng nghiến chặt, đôi mắt tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tự Hà nuốt khan, muốn nói lại thôi, theo thói quen phản kháng bằng cách cúi đầu xuống, ngấm ngầm bủi môi.
Thành Phong nhíu mày, chờ Tự Hà đi trước sau đó tay anh đút túi quần, bỉnh thản bước theo sau.
Mưa rơi mịt mù, khoảng trắng mờ ảo trước mắt, làm đầu óc con người trở nên mông lung, xa vời. Tự Hà đứng trên gác hồi lâu, tựa bức tượng không tri giác, lẳng lặng dùng những ngón tay vân vê cánh hoa nhài. Mùi hương nhài thoang thoảng lẫn vào hơi thở Tự Hà, mang theo một chút day dứt, luyến tiếc, cùng nhớ mong. Màn đêm ảm đạm buông xuống vô tình kéo theo tâm trạng rối bời, bức bối.
Tự Hà tự hỏi chính mình, quyết định trở về đây là đúng hay sai, nếu đúng thì tại sao khi đứng trước mặt Thành Phong trái tim cô vẫn rứt rẩm, nhức nhối.
Tự Hà không thể phủ nhận lòng mình, rằng dù biết sai lầm nhưng Tự Hà vẫn không thể chịu được nữa, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để đổi lấy một lần được trông thấy gương mặt anh.
Nhưng mọi hi vọng của Tự Hà chưa kịp nảy nở, sinh sôi đã nhanh chóng bị dập tắt bởi lí trí đáng sợ mà Tự Hà ngàn lần chẳng muốn cần đến. Kết quả thì sao, chẳng phải Tự Hà đã không đủ dũng cảm cùng tàn nhẫn để nhận bừa với lời nói của Thành Phong.
Không phải Tự Hà chưa từng nghĩ đến, cùng anh nối lại quan hệ cũ, cùng với anh làm lại từ đầu, những điều đấy Tự Hà tưởng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng sự thật thì luôn đi ngược lại với ước vọng hão huyền.
Tự Hà hận bản thân chưa đủ độc ác, nếu có, chỉ một chút thôi Tự Hà cũng sẵn sàng bỏ đi tất cả trở ngại của hai gia đình, quên đi nỗi nhục của mẹ, bỏ qua sự đau khổ của em trai để mặt dày chạy đến sống bên Thành Phong, cùng anh thực hiện cái hiệp ước kia, dằn vặt nhau cho tới khi người kia hoàn toàn bỏ cuộc. Tự Hà không ích kỉ, độc ác được như thế, việc mà Tự Hà cho là mình đủ nhẫn tâm đó chính là đã tự nguyện buông tay, không một lí do, bỏ đi đến tận sáu năm trời.
Từ từ khép đôi mắt, răng cắn chặt môi dưới, muốn ngăn lệ rơi nhưng bất lực để nước mắt mãi lăn xuống.
Trong nhà ấm áp.
Ngoài kia bão táp vẫn chưa dừng….
Mưa vẫn tuôn xối xả, sức gió mang theo hơi lạnh cuốn theo bụi bay mù mịt.
Ẩn mình dưới những tán cây xiêu vẹo, chiếc xe màu đen chẳng sợ bão gió, sấm rền, chớp nhá trên khoảng trời màn đen buông kín. Với vị trí này, từ cửa kính xe quan sát mọi thứ trên gác xếp bé xíu kia là điều hết sức dễ dàng.
Ở trong xe đã lâu, hình như Thành Phong còn chưa tính đi, tính nhẫn nại cùng kiên nhẫn của anh có thể được đếm bằng hàng chục điếu thuốc đã qua xử lí vứt trong gạt tàn. Thành Phong càng không rõ bản thân đang làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào khiến Thành Phong sau khi tan làm về đã lái xe tới chỗ này. Tự Hà đứng trên gác một tiếng, Thành Phong cũng ngồi trong xe cả tiếng. Mặc cho cơn mưa dai dẳng kéo theo nhiều phiền muộn nhưng Thành Phong vẫn chọn cách đến đây để giải toả áp lực, chẳng những mệt mỏi trong người không biến mất mà còn thêm sự bực bội vô cớ tràn lan khắp thân thể.
Gương mặt cương nghị tai tái, đôi môi mỏng của Thành Phong mím chặt lại, đôi mắt vô hồn, rỗng tuếch chăm chú nhìn bóng dáng người con gái trên gác xép. Mưa vẫn rơi đập vào cửa kính, trong xe lặng tĩnh, cơ thể Thành Phong trở nên bất động.
Thời gian trôi nhanh, chuông điểm mười hai giờ lặng lẽ vang lên mà chủ nhân chiếc xe vẫn chưa có ý định rời khỏi đây,
Khi bóng dáng Tự Hà dời đi, bàn tay Thành Phong siết chặt, điếu thuốc trên tay anh được vo lại, theo hướng cửa kính xe từ từ kéo xuống, nằm chơ vơ dưới mặt đất ướt lạnh.
-Cậu tới đây làm gì?
Tự Hà bất mãn nhìn người trước mặt, đôi tay Tự Hà vẫn nhanh nhẹn múc nước tưới vào từng chậu kiểng trong sân, Tự Hà không thể giấu nụ cười miễn cưỡng khi gặp Chính Vũ, người này còn không biết đến thể diện tự tiện nói cười với cô, làm như thể rất thân thiết.
Chính Vũ khoanh tay trước ngực, buông cái nhìn giễu cợt về phía Tự Hà, anh thẳng thắn đáp:
- Lấy cớ đến thăm bạn cũ thì thật giả dối, em là muốn ghé qua trò chuyện với chị trước khi rời khỏi đây..
Tự Hà chau mày, nói giọng trách móc:
- Đình Quân coi cậu là bạn thì tôi cũng chẳng nói được gì, nhưng hình như tôi với cậu chẳng có quan hệ gì cả, nếu nói thẳng ra chẳng khác gì người xa lạ.
Chính Vũ bày gương mặt nhăn nhó, bật cười:
- Một người phụ nữ vô tình. Lần cuối cùng đôi ta gặp nhau hà cớ gì mà giữ mãi xung đột không đáng có.
- Cậu nói vậy là sao?
- Chuẩn bị di dân đến một miền đất lạ lẫm.
Tự Hà nhướn mày, cân nhắc nói:
- Di dân? Không phải cậu tính định cư ở nước nào đó chứ.
Chính vũ gật đầu, giọng nói có chút miễn cưỡng giả tạo:
- Em chẳng lỡ bỏ chị đi một tí nào.
- Bao giờ đi? Tự Hà hỏi
- Tuần sau.
Tự Hà chép miệng, thản nhiên nhìn vào đôi mắt trông chờ những lời từ biệt từ Tự Hà.
- Vậy …chúc cậu thuận buồm xuôi gió.
Chính Vũ mở to đôi mắt, nói bằng giọng dễ điên:
- Nói chị vô tình quả không sai mà, lặn lội đường xa tới đây cốt là để muốn nghe chị nói những lời dễ nghe một chút nhưng không ngờ….
Tự Hà cười nhạt, nói thẳng:
- Muốn tôi nói gì đây, dù sao thì cậu cũng rời khỏi đất nước này, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải giữ rịt lấy cậu ngăn cản cậu bước lên máy bay.
Chính Vũ chán nản, bất lực nói:
- Được rồi, được rồi...lẽ ra em không nên trông chờ vào chị mới đúng, quá mức vô tình.
Nhìn Chính Vũ có chút tội nghiệp, Tự Hà đột nhiên muốn nghĩ thêm vài lời hay ý đẹp để xuất khẩu nhưng Tự Hà biết rõ bản thân chẳng thể nào nói những lời trái ngược với ý nghĩ thật sự của mình, đúng là Tự Hà muốn tránh khỏi thần ôn dịch này càng xa càng tốt.
Khuôn mặt Chính Vũ thay đổi nhanh như chong chóng. Nửa phút trước còn trong trạng thái thảm thương, còn giờ đôi mắt anh ta lại ánh lên cái nhìn nửa châm chọc nửa thích thú.
Chính Vũ nhếch đôi môi cười, hướng tới người đàn ông ngoại hình xuất chúng kia, anh ta vẫn thế, luôn hiện hữu sự lạnh nhạt, trầm ổn và trưởng thành.
- Lâu không gặp anh, Tôn Thành Phong.
Chính Vũ chậm rãi cất tiếng, không quên quan sát phản ứng của người phụ nữ đứng đối diện. Quả đúng như trong tưởng tượng của anh, chỉ cần nhắc đến tên của Tôn Thành Phong thì Mạc Tự Hà lại có phản ứng này, tựa như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Cơ thể Tự Hà chợt căng cứng, vội xoay người, đôi mắt hoảng hốt nhìn người trước mặt, cô bối rối không thốt lên lời.
Thành Phong nhìn thoáng qua biểu hiện trên gương mặt Tự Hà, như không thấy sự lúng túng của cô, quay qua gật đầu, nói đơn giản:
- Đã lâu không gặp.
Chính Vũ cười như không, nói với vẻ bâng quơ, không chủ đích:
- Không ngờ có ngày lại được gặp anh tại chính nơi này. Anh vẫn thế chứ?
Từng lời được thốt ra từ miệng của Chính Vũ khiến người khác phải suy nghĩ, Thành Phong chỉ nhếch môi, gương mặt không biểu hiện thái độ nào khác ngoài sự bình thản trong ánh mắt:
- Tôi thấy bản thân không cần phải trả lời những câu hỏi không rõ ràng.
Chính Vũ cười như không, lơ đãng nói:
- Anh đến đây là vì muốn gặp Tự Hà?
Thành Phong bình thản nói:
- Hình như cậu không thích hợp để hỏi tôi điều này.
Chính Vũ nheo cặp mắt đào hoa, không giấu được ý muốn đánh giá người đàn ông trước mặt, Chính Vũ cứ tưởng khi anh nhắc đến người phụ nữ bên cạnh sẽ lột được lớp mặt lạnh lùng, bình tĩnh của Thành Phong. Hình như anh đã sai, Thành Phong và Mạc Tự Hà liệu kết quả giữa hai người đó liệu có như sự phỏng đoán ban đầu của anh không. Đối với một người như Tôn Thành Phong anh hoàn toàn không có khả năng nói trước.
Tự Hà không nghĩ được nhiều như vậy, cô chau mày nhìn Thành Phong, sự tò mò viết rõ ràng trên mặt, cô hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
Anh nhíu mày, từ từ trả lời:
- Tôi có việc đi ngang qua đây.
Chính Vũ cố tình xen vào giữa hai người, đôi môi mỏng hiện ý cười không đứng đắn.
- Qủa là người tận tình trong công việc, nơi này hoang vu, hẻo lánh đúng là nơi cần có một doanh nhân tài ba đến khai thác triệt để, tuy không kinh doanh nhưng tôi không thể bỏ qua một nơi vô chủ thế này được, mong rằng đến lúc đó anh sẽ chơi công bằng.
Tự Hà chẳng hiểu Chính Vũ đang nói về điều gì, nếu đang thảo luận về vấn đề cần thị trường tại nơi đây thì làm sao sắc mặt Thành Phong khi nghe anh ta nói xong lại rất xấu. Tự Hà thở dài, lấy sự hiểu biết của mình ra để giảng giải cho tên kia.
- Chính Vũ cậu không biết rằng đất ở đây là của ai sao? Vì lẽ nào cậu lại chỉ vào nhà tôi rồi nói ở đây vô chủ.
- Tôi thấy đúng là vô chủ thật.
Chính Vũ khẳng định một lần nữa, đôi mắt cười, đầy thách thức nhìn về hướng Thành Phong.
Thành Phong nói, giọng nhàn nhạt:
- Quyền quyết định trong tay tôi, người ngoài cuộc không có bất kì cơ hội nào.
Bốn mắt đối chọi nhau, một bên tràn đầy ý cười khiêu khích, bên còn lại bình thản không gợn chút sóng. Chính Vũ coi như đã tìm được câu trả lời, anh cười sang sảng, bàn tay không yên phận dưới mắt nhìn cảnh cáo của Thành Phong, kéo cả người Tự Hà sát vào lồng ngực.
Tự Hà sững sờ, hốt hoảng vùng vẫy nhưng cánh tay của Chính Vũ ôm chặt quá mức, làm cả người Tự Hà không thể nhúc nhích, môi Chính Vũ chỉ cách tai Tự Hà chừng ba phân, anh nói với giọng rất nhỏ đủ để cho mỗi mình Tự Hà nghe thấy.
- Yên nào, đây là lần cuối cùng thôi, cũng là em muốn làm rõ vài điều trước khi hoàn toàn bỏ cuộc, khi nào trở lại, mong rằng sẽ gặp được hai người cùng nhau.
Chính Vũ nói xong, cặp môi mỏng mang đầy lưu luyến khẽ lướt qua vành tai Tự Hà.
- Hai người đủ chưa.
Gương mặt Thành Phong xám xịt, anh cố gắng kìm chế cơn tức giận cuồn cuồn trong lồng ngực, trái tim vô cớ dậy lên một hồi nhức nhối.
Chính Vũ từ từ buông tay, Tự Hà nghiến răng, tức đến độ không lời nào thốt ra để chửi người, cô vùng mạnh tránh xa, đôi mắt biểu hiện sự căm ghét tột độ, Tự Hà không dám nhìn sắc thái trên gương mặt Thành Phong, lời anh nói vừa nãy lạnh đến thấu xương, nhiêu đó thôi cũng trực tiếp hạ đao chém lên người vô tội như Tự Hà.
Chính Vũ cười cười, khẽ liếc mắt nhìn Thành Phong, đúng như anh mong đợi, phải thế chứ, có như vậy mới thắng anh ta được một hiệp. Chính Vũ trở lại khuôn mặt bất cần, anh phẩy tay về hướng Tự Hà, buông lời chào từ biệt rồi xoay người. Bước đến chỗ Thành Phong anh hơi khựng lại, thái độ bất cần, chậm rãi cất tiếng:
- Tôi chịu thua bởi sự cứng đầu, ngang tàn của anh, mong rằng anh sẽ vẫn cứ dùng thái độ này để giữ cô ấy, còn nữa nếu tôi là anh tôi sẽ tìm ra lí do khi cô ấy rời đi, đấy là cách biểu lộ sự tin tưởng của tôi, mà điều ấy anh lại không bao giờ dám đối mặt.
Thành Phong không biểu hiện thái độ, nhàn nhạt nói:
- Không tiễn.
Không còn người nào khác ngoài Tự Hà và Thành Phong, cũng chính vì thế Tự Hà cảm thấy căng thẳng, đôi mắt bối rối hướng về người đứng trước mặt. Tự Hà rất muốn phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người, nhưng Tự Hà càng rõ bản thân, cô hơi sợ Thành Phong. Anh chẳng cần đánh đập hay doạ nạt, chỉ cần đứng đó cũng toả ra khí thế bức người khiến Tự Hà nghẹt thở, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thành Phong quan sát mọi biểu hiện của người con gái trước mặt,không khó để nhận ra lúc này Tự Hà cực kì khó chịu, anh mím chặt môi, ánh mắt thoáng vẻ đau đớn, không lẽ chỉ trông thấy mặt anh cũng làm cô có loại biểu hiện kia.
Trong một lúc Thành Phong không biết bản thân muốn nói gì, có lẽ rất nhiều, khoảng thời gian sáu năm kia quả thật vô vàn chuyện để anh nói.
- Anh không muốn nói gì với em à?
Thành Phong gật đầu, lạnh lùng mở miệng:
- Bây giờ, cô có thời gian không?
- Dạ? Tự Hà nghi hoặc hỏi lại.
Thành Phong hít sâu, trầm tĩnh nói:
- Cùng tôi đến một nơi, nếu không rảnh tôi cũng không ép.
Tự Hà không biết anh sẽ đưa mình đến nơi nào, từ đầu đến cuối, cho dù Tự Hà có ngồi ghế bên cạnh Thành Phong luôn giữ thái độ im lặng. Tự Hà buồn bã nhìn cảnh vật bên ngoài, hàng cây hai bên đường tuột nhanh về phía sau đều mang phiền muộn giống cô.
- Đến rồi.
Thành Phong lên tiếng, không nhìn Tự Hà, cứ như cô không hề tồn tại, anh mở cửa xe, bước xuống rồi đi vòng qua cửa xe bên kia mở, câu mệnh lệnh phát ra:
- Xuống đi.
Tự Hà ngạcnhiên nhìn quang cảnh trước mặt, gió lồng lộng thổi qua tạt qua hai má khiến cô không khỏi rét run.
Thành Phong nhìn gương mặt của Tự Hà, anh cười châm biếm:
- Không nhớ?
Tự Hà từ từ quay mặt về phía Thành Phong, trái tim cô nhói lên một hồi đau âm ỉ, cô chậm rãi cất tiếng:
- Sao anh lại muốn tới đây?
- Cô không muốn đến? Thành Phong hỏi gần như khẳng định câu trả lời của Tự Hà.
Tự Hà mỉm cười đau xót, hướng mắt nhìn xuống cánh buồm xa xa, chiều đã ngả bóng, đất trời bao phủ màu đồng diễm lệ, khung cảnh đẹp nhưng thê lương.
- Nhiều lần em muốn đến đây, nhưng em…rất…
- Rất bận rộn, tôi hiểu.
Thành Phong cay đắng tiếp lời, có lẽ chỉ mình anh ngu ngốc luôn tìm đến nơi này, còn người phụ nữ vô tình kia, làm sao có thể mang một chút lưu luyến với những nơi như thế.
- Không phải…là
Tự Hà mở miệng muốn phân trần, minh bạch cho bản thân một chút, nhưng cô chẳng thể nào nói với Thành Phong rằng bản thân cô rất sợ, sợ rằng khi đến rồi, đành phải thừa nhận chính mình không thể quên.
- Thôi đi. Thành Phong lạnh lùng cắt ngang.
Tự Hà đau lòng, sóng mũi cay cay, cô buộc đôi mắt mình nhìn lên khoảng trời trước mặt, tránh để Thành Phong trông thấy đôi mắt đã long lanh, phủ lớp sương mờ.
Thành Phong hướng ánh mắt vào mặt biển rộng lớn, biển lặng, nhưng tâm tình của anh gánh một thang buồn phiền. Thành Phong chậm rãi nói, giọng trầm ấm của anh rót từng lời vào lòng Tự Hà.
- Chính nơi này, mạng của cô đã được tôi cứu lấy.
Tự Hà gật đầu, nụ cười buồn hiện lên ánh mắt.
- Đó cũng là lần đầu tiên em gặp anh, em cũng đã đơn phương thích anh từ lúc ấy.
Nhắc đến chuyện cũ thì quả là một câu chuyện dài, gặp nhau trong hoàn cảnh oái oăm, nếu không phải lúc đó, cô bị chuột rút sắp chết đuối thì cũng chẳng được gặp Thành Phong, cũng không bị cướp mất nụ hôn đầu, càng không bị Thành Phong đánh cướp mất trái tim ngay từ lúc đó.
Thành Phong nhắm nghiền mắt, những việc đã qua như từng thước phim hiện rõ từng chút một trong đầu anh, nếu để anh chỉ quên một chút thôi, thì khi người phụ nữ này nhắc lại anh sẽ không để trái tim phải nhức nhối thế này.
Tự Hà nhớ lại chuyện xưa, khoảng kí ức màu hồng khiến Tự Hà không thể không cười, cô nói:
- Khi đó anh thật lạnh lùng, cứu em xong không cần lời cảm ơn mà đi thẳng làm em phải vất vả lắm mới tìm được anh.
Thành Phong không nói gì, anh cười nhạt, bây giờ mà anh lạnh lùng được như thế có phải tốt hơn không, sẽ chẳng phải đưa người phụ nữ này đến đây, cố tình hỏi xem cô ta có từng muốn quay lại đây.
Thành Phong thấy mình điên thật rồi, không, thì tại sao anh lại làm những việc ngu ngốc thế này.
Sắc mặt Thành Phong rất xấu, hình như anh không muốn nhắc lại những gì đã cùng trải qua. Tự Hà đau xót nghĩ, nếu là Tự Hà, chẳng phải cũng sẽ làm thế.
- Anh sống có tốt không? Tự Hà dè dặt hỏi, thật sự cô đã muốn biết từ rất lâu.
Thành Phong cau mày nhìn Tự Hà chằm chằm, anh từ từ nhếch khoé môi giọng mỉa mai:
- Cô nghĩ tôi sẽ sống như thế nào ?
Tự Hà nín bặt càng khiến trong lòng Thành Phong bực bội, người phụ nữ này bảo anh sống thế nào trong những năm kinh khủng kia, cô ta vô tâm đến độ nghĩ anh sẽ vui vẻ mà sống khi cô ta vô cớ bỏ đi mà không cho anh một lí do chính đáng, cô ta nào biết anh đau đến mức độ nào, càng không biết trong những đêm cô đơn, anh đã nhìn vào khoảng không trước mặt, từng chút hồi tưởng lại tiếng cười, tiếng nói ríu rít của cô.
Càng nghĩ càng đau, người phụ nữ nhẫn tâm làm anh thương nhớbao nhiêu thì sự hận thù chất chứa trong lòng anh bấy lâu nay cũng từng ấy.
Bàn tay Thành Phong vo chặt thành nắm, anh đột ngột đứng lên, lạnh nhạt cất tiếng:
-Về thôi.
Tự Hà cũng vội đứng dậy, vất vả chạy theo bước chân của Thành Phong, cô không thể theo kịp Thành Phong, anh đi rất nhanh, một bước của anh phải bằng ba bốn bước của cô gộp lại.
Qúa vồn vã nên Tự Hà không để ý gốc rễ nhô lên trên mặt đất, chẳng may vấp vào, cả người Tự Hà đổ về phía trước.
Tự Hà bàng hoàng, theo phản xạ, vội bám chặt cánh tay người phía trước, vì khoảng cách nên Tự Hà chỉ vồ hịt.
- Cô để đầu óc ở đâu.
Giọng nói trầm mang theo âm điệu tức giận vang trên đỉnh đầu, Tự Hà sửng sốt ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt xám xịt cùng ánh mắt rực lửa của Thành Phong. Tự Hà nhận ra, Thành Phong dùng đôi tay kéo cô vào lòng anh.
-Cảm…ơn anh.
Tự Hà lúng túng lùi ra xa, đầu cúi gằm xuống đất không dám trực tiếp đối mặt với sự giận dữ trong đôi mắt anh.
Thành Phong cố gắng nén sự bực bội trong lòng, người phụ nữ này chưa lúc nào khiến anh bớt lo lắng.
- Đi phía trước.
- Em …
Dưới cặp mắt của Thành Phong quan sát từ phía sau, thì đừng nói đến việc Tự Hà hiểu thế nào là cách đi đứng cho đúng nghĩa.
- Tôi không muốn nghe đến việc chỉ vì đi cùng với tôi mà cô lại có thêm nhiều vết thương.
Thành Phong nói qua hàm răng nghiến chặt, đôi mắt tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tự Hà nuốt khan, muốn nói lại thôi, theo thói quen phản kháng bằng cách cúi đầu xuống, ngấm ngầm bủi môi.
Thành Phong nhíu mày, chờ Tự Hà đi trước sau đó tay anh đút túi quần, bỉnh thản bước theo sau.