Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm…cánh cửa sắt từ từ hé mở…lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân, nhưng do thái độ tốt, bà được thả…đấy là những gì mà người cai ngục nói với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại…
Hít một hơi…
Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này…đã lâu lắm rồi không cảm nhận được…không khí của tự do…Ngoảnh đầu lại…cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu…Ba mươi năm, ba mươi năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời…Lúc đầu vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi…ba mươi năm giúp Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều…đôi lúc thấy hối hận…nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra…chẳng thể không trả…
Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng, nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được. Bắt chuyến xe buýt sớm nhất, lòng thấp thỏm những hồi ức xưa, bà muốn tới thăm một người, một người cực kì quan trọng…
…………………………
Cầm bó hoa cúc trắng và một nắm hương, sống mũi cay cay, bà đã dựng cho Dương nơi tưởng nhớ này, cách chân nhà sàn vài bước….”Tôi tới thăm ông đây…ông có nghe thấy không!”
-”Có nghe thấy! Lâu quá đấy…”
Giọng nói người đàn ông xa xa, tóc đã điểm hoa râm…Ngọc quay lại, trời đất, người đàn ông này…nước mắt chảy không ngừng…ngạc nhiên, xúc động, vui, thắc mắc…một loạt các cảm xúc hỗn loạn…
-”Chẳng phải…ông…ông chưa chết sao?”
-”Sao lại nghĩ tôi chết? Bà tự tin vào khả năng bắn súng của mình thế cơ à?”
-”Không…không phải, mà là…tôi…tôi…hồi đó tôi đọc báo…”
-”À, thực ra là ông Minh tung tin thế để dụ bà thôi…nhưng mà nhờ ơn bà tôi cũng khốn khổ gần một năm trời…”
-”Viên đạn đó…là ông…mà thôi, tôi xin lỗi…”
Dương ngạc nhiên, tiếng xin lỗi lại được nói ra từ miệng Ngọc, bao năm qua, quả là bà đã thay đổi rất nhiều…
-”Là tôi sai…”
-”Tôi đọc được thư bà để lại rồi…bà viết cho người chết thì phải đốt đi chứ???”
-”Tôi…tôi quên…sao ông…ông không tới thăm tôi?”
-”Tôi muốn lắm…nhưng tôi sợ làm vậy, bà không thay đổi được…tôi hỏi bà Uyên, bà ấy bảo sẽ có ngày bà được thả ra, vì vậy…tôi đợi ở đây, nếu bà không ghét bỏ, tôi tin bà sẽ tìm về…”
Nghe câu nói của ông xong thì bà òa khóc…cuộc đời quả là còn quá ưu ái với mình…ông trông vậy, nháy mắt:
-”Vào ăn cơm cá kho dưa muối nào….”
Bà theo ông, căn nhà sàn ngập tràn nước mắt và tiếng cười…
*************
Cũng vào ngày hôm ấy, ở một nơi khác, cửa kính đập rầm rầm, người đàn ông chạc sáu mươi ngồi trong thư phòng, trầm ngâm mở chiếc hộp bằng gỗ, cũ kĩ…Bàn tay ông run rẩy, hồi hộp, nín thở, khi chiếc khóa hộp được mở, ông hoàn toàn sửng sốt, không một bức thư, không một lời nhắn nhủ, không một bức ảnh, bà ấy đã thất lời…vậy mà bà ấy hứa…
-”Tôi biết ngay mà…ông không giữ lời nhé…”
-”Bà…bà…sao bà bảo đi họp lớp…”
-”Tôi thử ông thế thôi…thấy ông thấp tha thấp thỏm tôi đoán ngay mà…”
Ông cũng bực tức không kém:
-”Bà cũng đâu có giữ lời, bà bảo chụp nhiều ảnh cho tôi cơ mà, ngày xưa bà còn cao hứng nói chụp mấy cái séc sờ si cơ mà…sao hộp trống thế…Chẳng bù tôi viết bao thứ cho bà…”
-”Ông đừng có mà gió đổi chiều…thời gian tới khắc hay…đi ra ngoài vo gạo nhanh, hôm nay vợ chồng thằng Phong về đấy!”
Hai vợ chồng già lật đật xuống bếp…hôm nay họ sẽ nấu thật nhiều món ngon…hạnh phúc đơn giản là thế!!!
Trong chiếc hộp cất ở một nơi rất cao, rất kĩ….ngoài những bức ảnh yêu kiều của một người con gái xinh đẹp, nhiều thư từ rất dài, còn có một tấm thiệp trái tim màu tím, trong đó đính kèm một đóa hồng khô và dòng chữ nắn nót:
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh, lẽo đẽo theo anh, lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mang hài trắng, ngược đường ngược nắng để yêu anh!
“Kits……….”
Tiếng xe phanh gấp một cách đột ngột. Minh làu bàu: “Mẹ kiếp, chưa sáng đã gặp phải con điên…” Trước mắt anh là một con bé cùng với chiếc xe đạp xanh lá cây, nó run rẩy. Bực hết cả mình, Minh liếc qua con bé, ngao ngán nhìn chiếc quần bò cũ và đôi dép tổ ong. Anh ngó đầu qua cửa kính ô tô, quát: “Đ.. cụ mày đi đứng thế à?” Nó chả nói gì, phóng xe đi thẳng. “Đồ điếc”. Minh quát vọng theo, nhưng chuyện đó cũng chả để lâu trong đầu anh được, lòng anh còn đang mơn man nghĩ về Ngọc – cô chân dài mà thằng bạn sẽ giới thiệu cho anh, Ngọc mới chỉ vào nghề được năm nhưng cô đã là một trong những siêu mẫu đắt giá của nền công nghiệp giải trí nước nhà. Sau những tháng ngày theo dõi “em” trên tạp chí, tivi, chỉ tưởng tượng được gặp và nói chuyện với Ngọc thôi đã làm anh thèm chảy nước dãi. Lòng hồi hộp khôn nguôi, anh nhấn ga tăng tốc; ánh nắng bình minh sao mà chói chang tới thế!!!
Chuông điện thoại reo, giọng đầu dây bên kia nheo nhéo:
- “Mày làm gì mà lâu thế?”
- Vẫn đang ở chỗ chị Hoa.
- “Gớm, lại làm đầu à, em lạy chị, chị xinh lắm rồi, chị vác cái xác qua đây cho em nhờ?”
- Chờ chị tý nhé cu!!!
“Gớm, đại gia à, con gia thế khủng à? Chị đây không thèm nhé, chị đây năm chưa từng cặp qua anh đại gia nào chắc?” Ngọc nghĩ ngán ngẩm, cô chả muốn đến buổi hẹn này tý nào, nhưng mà, khổ nỗi đang vướng “xì căng đan” cướp chồng; cái lão già chết tiệt, dám bảo với cô là đã ly hôn, thế nên, là phải đi quen anh này, cho dư luận im miệng.
h sáng.
Ngọc yểu điệu bước vào Royal Café, tiếng nhạc nhẹ, trầm bổng và lãng mạn vang lên, một vài người nhận ra cô siêu mẫu, họ ngước nhìn. Ngọc thích quán này vì nó toàn chỉ chứa khách Vip, họ lịch sự chứ không như lũ ruồi nhặng bám đuôi xin chữ kí ở những chỗ khác. Hoàng giơ tay nhẹ vẫy Ngọc, nàng tháo chiếc kính đen kiêu kì, nhẹ nhàng tiến tới, đúng những bước đi của siêu mẫu. Bỗng cô khựng lại, tự nhiên tim hơi run và má đỏ ửng khi nghe Hoàng giới thiệu: ” Đây là Minh”. Cô cứ nghĩ suốt buổi cô sẽ phải trả vờ, lôi hết khả năng diễn xuất tệ hại của mình ra để làm đối phương tin cô thích hắn, rồi dần dần tạo ra một màn kịch che mắt toàn dân, ai dè…Minh to cao, vạm vỡ và điển trai một cách chết người. Ở anh có một nét đẹp nam tính cuốn hút, gương mặt góc cạnh. Anh nói chuyện rất có duyên, không quá lịch sự, giả tạo, thỉnh thoảng có văng vài từ bậy, nhưng mà không sao hết, Ngọc “chết mê” anh mất rồi…
Cứ như thế là tháng, chuyện của Ngọc và Minh tiến triển rất tốt đẹp. Mỗi lần đi đâu Minh cũng hãnh diện dẫn bạn gái siêu mẫu đi cùng. Quen Ngọc, gia thế nhà anh được truyền thông quan tâm vô cùng, cổ phiếu công ty cũng tăng một cách chóng mặt. Từ khi yêu Minh, tần suất xuất hiện trên báo của Ngọc ngày một dày dặc, nhất cử nhất động của cặp tình nhân đểu được đưa lên trang nhất, điều tiếng về Ngọc tư dưng bay đâu hết, giờ trên các diễn đàn mạng, cô là tiêu điểm bàn tán, trở thành hình mẫu của giới trẻ. Thậm chí còn có fanpage trăm nghìn like xin lỗi Ngọc vì đã vu khống cô cướp chồng. Hợp đồng quảng cáo, đóng phim, các show thời trang cứ như mưa từ trên trời rơi xuống. Giá catxe của Ngọc cũng tăng gấp bốn, năm lần bình thường. Minh thì tâm lý thôi rồi, cô – Như Ngọc đang ở thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời!!! Chỉ có một điều thay đổi là Ngọc, một cô siêu mẫu kiêu kì thì nay đã trước mặt Minh giờ đã bắt đầu biết ghen, cô tranh thủ đi với anh mọi lúc, mọi nơi như thể anh là một viên kim cương quý, rời ra là mất. Minh cũng không lấy làm phàn nàn về điều đó, trong mắt anh, Ngọc là cô gái đáng quý nhất trên đời, là người con gái tuy ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng rất nhẹ nhàng, khéo léo và phúc hậu, đặc biệt là nấu ăn rất ngon, món ăn của cô rất đặc biệt, rất “Ngọc”, hương vị tinh tế, nhẹ nhàng. Minh đã đi nhiều nơi, ăn nhiều chỗ, nhưng quả thật, rảnh ra là anh chỉ muốn về chỗ Ngọc ăn cơm. Anh chết mê chết mệt đồ ăn người yêu nấu, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, có lần mình anh chăm chú ăn hết cả kg sườn lúc ngẩng đầu lên thì Ngọc đã đi đóng phim từ bao giờ. Ngọc tuy lịch trình đóng phim, quay quảng cáo mệt nhọc, nhưng chỉ cần anh hẹn, cô sẽ vứt tất cả để về nhà nấu cho anh. Cứ tưởng tượng cảnh Ngọc mặc áo hai dây gợi cảm, bầu ngực núc nỉu, cặp đùi trằng muốt, đứng đun lại thức ăn mỗi lần anh về cũng đủ làm người anh lại run hết cả lên. Những lúc như thế, anh chạy nhẹ tới ôm cô, hôn vào đôi má. Ngọc chỉ thẹn thùng:
- “Nỡm ạ, ra nào, người em toàn mùi thức ăn” .
- Có sao, hay mình đổ thức ăn lên người em đi, để anh…haha…
Minh cười đầy nham hiểm. Trong lòng Ngọc dâng trào hạnh phúc, tuy cô đã nghe chán tai mấy lời tán dóc, thậm chí thô tục hơn rất nhiều của các đại gia khác, nhưng mà nghe từ Minh, cảm giác rất lạ, như một ngọn lửa ấm áp chạy qua trái tim cô, cơ thể cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm…cánh cửa sắt từ từ hé mở…lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân, nhưng do thái độ tốt, bà được thả…đấy là những gì mà người cai ngục nói với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại…
Hít một hơi…
Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này…đã lâu lắm rồi không cảm nhận được…không khí của tự do…Ngoảnh đầu lại…cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu…Ba mươi năm, ba mươi năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời…Lúc đầu vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi…ba mươi năm giúp Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều…đôi lúc thấy hối hận…nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra…chẳng thể không trả…
Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng, nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được. Bắt chuyến xe buýt sớm nhất, lòng thấp thỏm những hồi ức xưa, bà muốn tới thăm một người, một người cực kì quan trọng…
…………………………
Cầm bó hoa cúc trắng và một nắm hương, sống mũi cay cay, bà đã dựng cho Dương nơi tưởng nhớ này, cách chân nhà sàn vài bước….”Tôi tới thăm ông đây…ông có nghe thấy không!”
-”Có nghe thấy! Lâu quá đấy…”
Giọng nói người đàn ông xa xa, tóc đã điểm hoa râm…Ngọc quay lại, trời đất, người đàn ông này…nước mắt chảy không ngừng…ngạc nhiên, xúc động, vui, thắc mắc…một loạt các cảm xúc hỗn loạn…
-”Chẳng phải…ông…ông chưa chết sao?”
-”Sao lại nghĩ tôi chết? Bà tự tin vào khả năng bắn súng của mình thế cơ à?”
-”Không…không phải, mà là…tôi…tôi…hồi đó tôi đọc báo…”
-”À, thực ra là ông Minh tung tin thế để dụ bà thôi…nhưng mà nhờ ơn bà tôi cũng khốn khổ gần một năm trời…”
-”Viên đạn đó…là ông…mà thôi, tôi xin lỗi…”
Dương ngạc nhiên, tiếng xin lỗi lại được nói ra từ miệng Ngọc, bao năm qua, quả là bà đã thay đổi rất nhiều…
-”Là tôi sai…”
-”Tôi đọc được thư bà để lại rồi…bà viết cho người chết thì phải đốt đi chứ???”
-”Tôi…tôi quên…sao ông…ông không tới thăm tôi?”
-”Tôi muốn lắm…nhưng tôi sợ làm vậy, bà không thay đổi được…tôi hỏi bà Uyên, bà ấy bảo sẽ có ngày bà được thả ra, vì vậy…tôi đợi ở đây, nếu bà không ghét bỏ, tôi tin bà sẽ tìm về…”
Nghe câu nói của ông xong thì bà òa khóc…cuộc đời quả là còn quá ưu ái với mình…ông trông vậy, nháy mắt:
-”Vào ăn cơm cá kho dưa muối nào….”
Bà theo ông, căn nhà sàn ngập tràn nước mắt và tiếng cười…
*************
Cũng vào ngày hôm ấy, ở một nơi khác, cửa kính đập rầm rầm, người đàn ông chạc sáu mươi ngồi trong thư phòng, trầm ngâm mở chiếc hộp bằng gỗ, cũ kĩ…Bàn tay ông run rẩy, hồi hộp, nín thở, khi chiếc khóa hộp được mở, ông hoàn toàn sửng sốt, không một bức thư, không một lời nhắn nhủ, không một bức ảnh, bà ấy đã thất lời…vậy mà bà ấy hứa…
-”Tôi biết ngay mà…ông không giữ lời nhé…”
-”Bà…bà…sao bà bảo đi họp lớp…”
-”Tôi thử ông thế thôi…thấy ông thấp tha thấp thỏm tôi đoán ngay mà…”
Ông cũng bực tức không kém:
-”Bà cũng đâu có giữ lời, bà bảo chụp nhiều ảnh cho tôi cơ mà, ngày xưa bà còn cao hứng nói chụp mấy cái séc sờ si cơ mà…sao hộp trống thế…Chẳng bù tôi viết bao thứ cho bà…”
-”Ông đừng có mà gió đổi chiều…thời gian tới khắc hay…đi ra ngoài vo gạo nhanh, hôm nay vợ chồng thằng Phong về đấy!”
Hai vợ chồng già lật đật xuống bếp…hôm nay họ sẽ nấu thật nhiều món ngon…hạnh phúc đơn giản là thế!!!
Trong chiếc hộp cất ở một nơi rất cao, rất kĩ….ngoài những bức ảnh yêu kiều của một người con gái xinh đẹp, nhiều thư từ rất dài, còn có một tấm thiệp trái tim màu tím, trong đó đính kèm một đóa hồng khô và dòng chữ nắn nót:
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh, lẽo đẽo theo anh, lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mang hài trắng, ngược đường ngược nắng để yêu anh!