Nàng tỉnh dậy, một màu trắng xóa…đầu óc quay cuồng…là nàng gặp Trâm Anh, sau đó giằng co…sau đó??? Đầu đau như búa bổ, cố gắng vẫn không thể nhớ nổi chuyện lúc đó…
Một lúc, mới sực tỉnh sờ xuống bụng…chỗ đó, hàng ngày nàng vẫn sờ mà…tại sao hôm nay lại phẳng như vậy?
Sợ hãi, nàng kêu những người qua lại, không ai trả lời.
Đây là một nơi rất lạ, phụ nữ tóc tai đều kinh dị, đi ra đi vào chửi bới, những người mặc quần áo như bác sĩ thì lại rất trầm lặng, trông có vẻ mệt mỏi…
Cố nhoài người ra ngoài cửa sổ, nàng kinh ngạc…những người này, có người nhảy dây, có người chơi đồ hàng, cả những người trong phòng đều rất kì quặc.
Khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn. Đây là viện tâm thần ư? Là ai đã đưa nàng vào đây? Là ai đã ác như vậy?
Nàng kêu gào thảm thiết đòi ra ngoài, khổ nỗi nàng không biết, ở viện tâm thần, mà cứ nói mình không điên, thì họ lại càng nghĩ mình điên nặng.
Nàng bị trói lại trên giường, đau đớn tới cùng cực.
Lúc nàng thất vọng nhất, thì ông trời đã ban cho nàng hi vọng; một người con gái chạc tuổi ba mươi, trông cô ấy rất tiều tụy, đợi lúc bác sĩ đi hết, cô ấy chạy tới bên nàng, vuốt ve khuôn mặt:
-”Chị biết em đau, đừng sợ…”
-”Con của em…chị phải tin em, em không điên…”
-”Ừ…con mất rồi, em phải bình tĩnh cố gắng sống…”
Tiếng cô ấy như nhát dao đâm vào tim nàng, mặc dù muốn thét lên chửi cô ấy nói láo, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được, những lời đó là sự thật.
Cô gái tốt bụng cầm mảnh sành cắt dây thừng, vỗ về nàng:
-”Đau không em?”
-”Không, con em, cả chồng em nữa, họ mới đau, còn em, không đau chút nào…”
Lúc khóc lúc cười, nàng tự nhận thấy mình chẳng khác những người ở đây là bao. Nàng nói muốn ăn, cô gái tốt bụng lập tức ra ngoài kiếm đồ, lúc vào đã thấy người biến mất.
Từng bước, từng bước một trên cầu thang, lòng nàng rất vui…
Đi tới tầng thứ mười, bước từng bước, tiến tới mép sân thượng, nàng khẽ nở nụ cười…
‘Hai nói, anh ngã từ cao, hôm nay, em cũng sắp được cảm thấy những gì anh cảm thấy rồi…’
‘Việt à…anh đã mang con theo rồi, bây giờ mang theo em nữa được không?’
‘Được không chồng? Coi như vợ cầu xin chồng…’
Khi ý nghĩ ấy chấm dứt, cũng là lúc một chân nàng bước ra không trung…
Những tưởng, nàng sẽ từ đây mà bay tới chỗ chồng nàng, con nàng.
Những tưởng, cuộc đời sẽ được giải thoát.
Ai ngờ, một bàn tay chắc mạnh ôm lấy eo, kéo nàng trở lại thực tại.
-”Chó chết, bỏ tôi ra, thằng khốn nạn…”
Người ấy vẫn cứ giữ, rất chặt, một mùi hương thơm lắm, quen lắm, nàng khẽ ngẩng lên, là nàng đang mơ sao? Khuôn mặt này, ánh mắt này, trìu mến nhìn nàng, bờ môi nàng mấp máy :”Việt…”
Nàng òa khóc, rưng rức như một đứa trẻ, nàng nức nở ẩm ức:
-”Đồ tồi, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không…anh đi đâu, bây giờ mới về…rõ hôm đó người anh lạnh ngắt mà…em…em đang mơ hay thật đây…”
Người đó nhìn nàng đầy kinh ngạc.
-”Chủ tịch, không nên vì con đàn bà điên này mà mất thời gian.”
Có người đứng sau nói gì đó, nhưng nàng không để ý nổi, nàng vẫn không ngừng ôm lấy anh, bàn tay xoa xoa khắp mặt anh, rồi lại rướn người lên, hôn nồng nàn…
Người đàn ông bị bất ngờ, nhanh chóng gỡ bỏ tay nàng.
-”Cô nhận nhầm người rồi!”
-”Em mà, vợ đây mà, chồng ơi chồng không nhận ra vợ ư?”
Mặc cho nàng gào thét, giải thích, ánh mắt kia vẫn lạnh lùng, miệng không ngừng nói anh không phải cái tên nàng nhắc tới…nàng van xin hắn nhớ lại, thảm thiết tới khi sức lực cũng không còn, từ từ ngã xuống.
-”Chị cả tỉnh rồi…”
Nàng đưa mắt đảo quanh, tìm kiếm:
-”Linh, anh Việt đâu rồi?”
-”Tỉnh lại đi chị, anh ấy…ra đi lâu rồi…”
-”Tôi nói cho cô một bí mật nhé, tôi đã gặp anh ấy, chắc chắn đấy.”
Linh và Hai nhìn nhau, đầy bi ai, sau khi mất dấu chị dâu ở Lạc Tâm, họ tìm kiếm vài ngày mới thấy Lan ở trại tâm thần, cũng chẳng biết ai đưa chị vào.
Chị cứ khăng khăng bắt cho người đi tìm đại ca, họ đành ậm ừ.
Những tưởng mất con sẽ là cú đả kích lớn lắm, nhưng chị ấy tâm trạng tốt lên bất thường, họ thấy mọi thứ Lan đều tỉnh táo, chỉ trừ việc khăng khăng là Việt còn sống.
Hai không muốn nàng ở nhà buồn, nên đem tiệm bánh trước kia anh cả trang hoàng trao lại cho nàng, nàng làm việc rất chăm chỉ, có điều, ngày nào gặp Hai cũng hỏi tìm được Việt chưa? Ngày nào nàng cũng điện, dặn anh về thì bảo anh, nàng ở tiệm bánh; lúc về thì luôn ngồi đợi ngoài ngõ tới khuya…chính mắt họ đưa anh, chị dâu cũng chứng kiến tất cả…vậy mà…
Vài tháng sau, tại Golden Face.
-”Hoàng Tú, anh định bỏ rơi em đấy hả?”
-”Thôi nào, Tuyết Nhi, đừng trẻ con nữa…”
-”Anh hẹn đi xem phim với em cơ mà”
-”Có việc gấp, ông Hồng đòi họp ban quản trị.”
-”Anh là Chủ Tịch cơ mà…em không cần biết, em cho anh một tiếng…”
Hoàng Tú thở dài cúp máy, cố gắng họp hành nhanh nhất để tới đón cô nàng nhõng nhẽo.
Trong hiểu biết của anh, Tuyết Nhi vừa là người yêu, vừa là bạn tâm giao từ nhỏ tới lớn, không để cô ấy giận, là điều đương nhiên.
Xem phim xong, họ ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, Tuyết Nhi nhìn người yêu, cười trìu mến:
-”Xem ra từ ngày tỉnh lại, anh đẹp trai ra một cách lạ thường, em ngày càng bị anh quyến rũ rồi đó…”
Tú hơi cau mày, anh cũng không biết nên làm thế nào với câu này của người yêu, mọi thứ, anh đều học rất nhanh, chỉ riêng có việc tình cảm này, có vẻ hơi luống cuống, liếc nhìn người đàn ông ở bàn phía trước, anh cũng bắt chiếc, cầm tay, trao Tuyết Nhi nụ hôn ngọt ngào.
Ăn xong, Tuyết Nhi đòi Tú dẫn tới mua bánh ngọt, cô nói có một cửa hàng bánh mới mở, cô rất thích ăn bánh ở đó, nhất là bánh Vịt, một loại bánh đặc biệt.
Tú nghe vậy bật cười, hỏi ngược, bánh ngọt nhân thịt Vịt à, Tuyết Nhi nghe mà cười sặc sụa. Cô giải thích, là một loại bánh thôi, chủ cửa hàng đặt tên như thế.
Chiếc xe thể thao từ từ dừng lại ở trước một tiệm bánh nhỏ nhưng rất lung linh, không hiểu sao anh có cảm giác rất quen, như là đã tới đây nhiều lần.
Lan nghe tiếng điện thoại, lập tức đem bánh ra cho khách, Tuyết Nhi là khách quen, cũng có thể nói là khách vip, mỗi lần tới chỉ nháy máy, lập tức nàng biết đường chuẩn bị một hộp hai chiếc bánh đặc biệt mang ra.
Có điều, hôm nay Tuyết Nhi không đi một mình, cô ấy ngồi phía tay phải, đang ngoái đầu ra khỏi cửa ôtô vẫy nàng.
-”Gửi chị, không phải trả lại”
-”Cảm ơn chị.”
Lúc ngẩng đầu lên, cả người nàng sững lại…anh…Việt…là anh ấy…dù có tối, nàng cũng không bao giờ nhầm được, khuôn mặt ấy…
Tiếc là chiếc xe phóng qua nhanh, nàng không tài nào đuổi theo được. Một mình nàng, ngồi thu lu giữa dòng người đi lại…
Tối hôm đó, nàng đã không thể ngủ được, sốt ruột gọi cho Tuyết Nhi thì chỉ thấy máy tắt.
Tờ mờ sáng hôm sau, tới cửa hàng, cố gắng lục tìm danh thiếp khách hàng, thật may thấy của Tuyết Nhi, cô ấy làm ở Golden Face; nàng muốn trực tiếp gặp nhờ cô ấy giúp đỡ…
Đứng từ sáu giờ sáng trước công ty, nàng chỉ mong gặp được cô ấy.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ, còn hơn cả nàng tưởng tượng…gần h, nàng gặp lại khuôn mặt đó, Việt của nàng!
Ngay lập tức, nàng lao vào ôm lấy anh, mặc kệ bọn người bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ.
-”Việt, em biết anh còn sống mà…em nhớ anh lắm…”
-”Tôi, tôi không phải là người cô tìm…”
-”Việt, sao không nhận ra em? Đi lâu tới vợ mình cũng không nhận ra ư?”
Nàng cứ nói thì người trước mặt cứ phủ nhận, phủ nhận nhiều tới mức làm nàng nghi ngờ chính mình…liệu có phải anh? Việt của nàng…đâu có đẩy nàng ra như thế?
Bất lực van nài, người kia vẫn cứng rắn, nàng ương bướng không từ bỏ…
-”Cô nhầm rồi…”
Hai người giằng co, một cú đẩy tay, nàng bị ngã nháo nhào, đầu đập xuống đất, máu chảy đỏ tươi, nhưng nàng không hề khóc, ngược lại vẫn kiên trì van xin người ta nhớ lại…
-”Xin cô tự trọng một chút, có lẽ tôi với người yêu cô rất giống nhau, nhưng tôi không phải người đó…”
-”Không phải mà, là anh mà…anh không nhớ phải không? Có phải đầu anh bị đập vào cái gì không.”
-”Xin lỗi cô, tôi rất tỉnh táo…”
-”Vậy xin anh nhớ lại đi, coi như làm phúc cho em…”
-”Không có gì thì sao có thể nhớ? Hơn nữa tôi đã có người yêu, nếu người yêu tôi trông thấy nhất định sẽ không vui…”
Anh đã có người yêu?
Vậy cái câu không bao giờ bỏ nàng? Là sao?
-”Như vậy sẽ rất mệt mỏi cô hiểu không? Hay là cô cần tiền…tần này…tần này đủ chưa?”
-”…”
Chưa bao giờ, nàng cảm giác khoảng cách của mình với anh lại xa tới vậy, nhìn người mình yêu khuất dần vào cánh cửa, trái tim nàng đau xót tột cùng…