Thấm thoát đã mười năm kể từ ngày Trần Kiều và Cốc Tử kết hôn, Trần Kiều giờ đã không còn là cậu trai non nớt hồi nào, anh đã thực sự trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Sáng Cốc Tử tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt anh đang ở sát mặt mình, cô lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, thứ hạnh phúc ngọt ngào và yên bình. Hai tay anh đặt ở eo cô rồi từ từ siết chặt lại, bao nhiêu năm nay hành động đó như đã trở thành thói quen, như sợ cô sẽ đột nhiên bỏ chạy khỏi anh nếu anh không làm như vậy.
Có đôi lúc nghĩ lại, Cốc Tử thấy những suy nghĩ của mình hồi trước thật buồn cười, cứ thích người lớn tuổi, nhưng có ai trưởng thành già dặn mà không từng trẻ chứ? Đàn ông giống như rượu vậy, càng trầm đọng càng thơm nồng, càng say đắm lòng người, cô cứ lặng người đi ngắm anh, vậy thôi đã mê say lắm rồi.
Trong mười năm qua, thi thoảng hai người vẫn tranh cãi này kia, đôi lúc còn sử dụng đến cả “vũ lực” nữa, nhưng phần nhiều thời gian vẫn là mật ngọt. Khi khoảng thời gian trục trặc giữa hai người qua đi thì hạnh phúc ngày càng lan tỏa, ngày càng nồng sâu. Có lúc Cốc Tử còn nghĩ, cuộc đời có bao nhiêu lần mười năm như vậy, con trai đã lớn, con gái cũng đã được năm tuổi, cô có một công việc vừa đúng sở trường vừa rất nhàn hạ, không phải lo lắng về kinh tế gia đình, lúc nào cũng nhận được nhiều quà tặng và quần áo đẹp, lại hay được đi du lịch khắp nơi, cuộc sống như vậy còn mong muốn gì hơn nữa?
Trần Kiều dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn mình, anh mỉm cười hé mắt nhìn cô rồi vỗ về, “Ngủ thêm chút nữa đi em.”
"Vâng.”
Đôi môi Trần Kiều khẽ áp sát môi cô, mắt anh nhắm nghiền lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy đã cố gắng sửa rất nhiều tật xấu nhưng thói quen ngủ nướng trên giường vào mỗi sáng thì đến giờ Trần Kiều vẫn chưa sửa được, thường thì cố thêm được càng lâu càng tốt, trừ phi không còn cách nào khác anh mới chịu thức dậy, ra khỏi giường.
“Trần Kiều?”
"Hử?” Trần Kiều vẫn nhắm mắt đáp lời cô.
“Em nghĩ cả đêm rồi, mình đi Hawaii chơi được không?”
“Được, được, chị gái mặc bikini là tuyệt nhất!”
"Anh đi chết đi.”
“Không đâu không đâu, em muốn ở với chị suốt đời cơ.” Trần Kiều vừa nói vừa làm bộ nũng nịu rồi cọ chiếc cằm lởm chởm râu mới mọc vào má Cốc Tử rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Cốc Tử cong môi, thật là một buổi sáng tươi đẹp và một lời hứa ngọt ngào.
***
Bất chợt một ngày, Trần Kiều giao lại toàn bộ công việc ở công ty cho Dược Dược khi đó mới học năm thứ hai đại học. Dược Dược vừa bất ngờ vừa có vẻ không hiểu lắm việc này, vì ba Trần kiều của mình đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, ba anh thật đáng ghét quá. Ngay cả Cốc Tử cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện đó cho tới khi tự miệng Trần Kiều nói ra, cô hậm hực chỉ muốn cho anh một trận, “Còn trẻ như vậy mà đã muốn nghỉ hưu là sao?”
"Ai bảo em anh nghỉ hưu, anh chỉ không muốn phải dậy sớm đi làm thôi.” Trần Kiều nói rồi quay sang Dược Dược, “Dược Dược cứ tự tin làm đi con, hàng ngày ba vẫn tới công ty vào thời gian rảnh để hướng dẫn con thêm, đợi khi con thuần thực rồi ba sẽ đưa mẹ và em gái con đi chơi một chuyến.”
"Con biết ngay là ba có ý đồ gì rồi mà.” Dược Dược hậm hực.
“Nhưng ba cũng đâu có chơi không đâu, ba còn phải nhận công việc từ ông nội con nữa đó, có hiểu không hả? Khó khăn lắm mới nuôi con lớn bằng này, con phải chia sẻ nhọc nhằn với ba chứ.” Tới đây anh quay sang giọng thì thầm, “Mình cùng ủng hộ nhau mà, con giúp ba có cơ hội ra ngoài lãng mạn với mẹ con, ba cũng ủng hộ con kết hôn sớm nếu con muốn, được không?”
"Dạ được.” Dược Dược nghe Trần Kiều nói vậy thì hí hửng ra mặt, gật đầu lia lịa.
Thấm thoát đã mười năm kể từ ngày Trần Kiều và Cốc Tử kết hôn, Trần Kiều giờ đã không còn là cậu trai non nớt hồi nào, anh đã thực sự trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Sáng Cốc Tử tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt anh đang ở sát mặt mình, cô lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, thứ hạnh phúc ngọt ngào và yên bình. Hai tay anh đặt ở eo cô rồi từ từ siết chặt lại, bao nhiêu năm nay hành động đó như đã trở thành thói quen, như sợ cô sẽ đột nhiên bỏ chạy khỏi anh nếu anh không làm như vậy.
Có đôi lúc nghĩ lại, Cốc Tử thấy những suy nghĩ của mình hồi trước thật buồn cười, cứ thích người lớn tuổi, nhưng có ai trưởng thành già dặn mà không từng trẻ chứ? Đàn ông giống như rượu vậy, càng trầm đọng càng thơm nồng, càng say đắm lòng người, cô cứ lặng người đi ngắm anh, vậy thôi đã mê say lắm rồi.
Trong mười năm qua, thi thoảng hai người vẫn tranh cãi này kia, đôi lúc còn sử dụng đến cả “vũ lực” nữa, nhưng phần nhiều thời gian vẫn là mật ngọt. Khi khoảng thời gian trục trặc giữa hai người qua đi thì hạnh phúc ngày càng lan tỏa, ngày càng nồng sâu. Có lúc Cốc Tử còn nghĩ, cuộc đời có bao nhiêu lần mười năm như vậy, con trai đã lớn, con gái cũng đã được năm tuổi, cô có một công việc vừa đúng sở trường vừa rất nhàn hạ, không phải lo lắng về kinh tế gia đình, lúc nào cũng nhận được nhiều quà tặng và quần áo đẹp, lại hay được đi du lịch khắp nơi, cuộc sống như vậy còn mong muốn gì hơn nữa?
Trần Kiều dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn mình, anh mỉm cười hé mắt nhìn cô rồi vỗ về, “Ngủ thêm chút nữa đi em.”
"Vâng.”
Đôi môi Trần Kiều khẽ áp sát môi cô, mắt anh nhắm nghiền lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy đã cố gắng sửa rất nhiều tật xấu nhưng thói quen ngủ nướng trên giường vào mỗi sáng thì đến giờ Trần Kiều vẫn chưa sửa được, thường thì cố thêm được càng lâu càng tốt, trừ phi không còn cách nào khác anh mới chịu thức dậy, ra khỏi giường.
“Trần Kiều?”
"Hử?” Trần Kiều vẫn nhắm mắt đáp lời cô.
“Em nghĩ cả đêm rồi, mình đi Hawaii chơi được không?”
“Được, được, chị gái mặc bikini là tuyệt nhất!”
"Anh đi chết đi.”
“Không đâu không đâu, em muốn ở với chị suốt đời cơ.” Trần Kiều vừa nói vừa làm bộ nũng nịu rồi cọ chiếc cằm lởm chởm râu mới mọc vào má Cốc Tử rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Cốc Tử cong môi, thật là một buổi sáng tươi đẹp và một lời hứa ngọt ngào.Bất chợt một ngày, Trần Kiều giao lại toàn bộ công việc ở công ty cho Dược Dược khi đó mới học năm thứ hai đại học. Dược Dược vừa bất ngờ vừa có vẻ không hiểu lắm việc này, vì ba Trần kiều của mình đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, ba anh thật đáng ghét quá. Ngay cả Cốc Tử cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện đó cho tới khi tự miệng Trần Kiều nói ra, cô hậm hực chỉ muốn cho anh một trận, “Còn trẻ như vậy mà đã muốn nghỉ hưu là sao?”
"Ai bảo em anh nghỉ hưu, anh chỉ không muốn phải dậy sớm đi làm thôi.” Trần Kiều nói rồi quay sang Dược Dược, “Dược Dược cứ tự tin làm đi con, hàng ngày ba vẫn tới công ty vào thời gian rảnh để hướng dẫn con thêm, đợi khi con thuần thực rồi ba sẽ đưa mẹ và em gái con đi chơi một chuyến.”
"Con biết ngay là ba có ý đồ gì rồi mà.” Dược Dược hậm hực.
“Nhưng ba cũng đâu có chơi không đâu, ba còn phải nhận công việc từ ông nội con nữa đó, có hiểu không hả? Khó khăn lắm mới nuôi con lớn bằng này, con phải chia sẻ nhọc nhằn với ba chứ.” Tới đây anh quay sang giọng thì thầm, “Mình cùng ủng hộ nhau mà, con giúp ba có cơ hội ra ngoài lãng mạn với mẹ con, ba cũng ủng hộ con kết hôn sớm nếu con muốn, được không?”
"Dạ được.” Dược Dược nghe Trần Kiều nói vậy thì hí hửng ra mặt, gật đầu lia lịa.