“Cốc Tử à, chúng ta đang ở nhà hàng Lai Phúc đối diện công ty con này, Dược Dược cũng được đón về rồi.”
Cốc Tử sinh nghi nhưng mẹ không nói gì nhiều đã vội cúp máy ngay, cô biết bà đang giấu mình chuyện gì nhưng vì mẹ đã mở lời, cô không thể không qua đó. Vừa tới cửa, một cô lễ tân xinh xắn bước tới chào cô, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Cốc phải không ạ?”
“Vâng”. Cốc Tử gật đầu, càng lúc cô càng thấy lạ, không biết thực sự mẹ cô có ý tứ gì.
“Xin mời cô đi lối này.” Lễ tân nói rồi đon đả dẫn dường cho Cốc Tử, nỗi tò mò trong cô càng lớn hơn. Lễ tân đưa cô tới cửa một gian phòng khá lớn rồi mở cửa mời cô vào, Cốc Tử vừa bước một chân vào đã thấy bên trong có rất nhiều người, cô tưởng mình đi nhầm phòng, chẳng buồn quan sát gì thêm quay gót trở ra thì nghe thấy tiếng Trần Kiều, “Quân Quân!”
Cốc Tử quay lại, nhìn rõ mọi người thì tâm trạng bỗng nhiên rối bời không biết nói làm sao.
Cô lặng người một lúc, Trần Kiều đã nhanh chóng đứng dậy ra cửa ôm lấy cô rồi kéo vào trong. Quanh bàn ăn ngoài cha mẹ cô, con trai Dược Dược, còn cả ông nội và cha mẹ Trần Kiều. Mọi người đều đang nhìn Cốc Tử khiến cô cảm thấy hơi gượng gạo, cô chào lần lượt từng người một lượt rồi mới ra ghế dành cho mình bên cạnh Trần Kiều ngồi.
Dù có ngốc đến mấy thì cô cũng nhanh chóng định thần và nhận ra, đây chính là buổi gặp gỡ chính thức giữa hai gia đình.
Cốc Tử có phần hồi hộp và dò xét thái độ của ba Trần Kiều nhưng tuyệt nhiên không thấy ông biểu lộ gì, cô không đoán được ông đã vui vẻ mà ưng thuận chuyện này hay không, bản thân cô thì không thể phủ nhận việc mình vẫn còn để bụng chuyện gặp mặt hôm trước. Ông nội và mẹ Trần Kiều thì nói chuyện với cha mẹ cô rất thân mật, thậm chí đã bắt đầu bàn tới chuyện lễ nghi, sính lễ trong hôn sự.
Cốc Tử chẳng biết nói gì, im lặng cúi gằm mặt xuống nghe người lớn nói chuyện.
“Ông nội, cháu muốn ăn quả dâu”. Dược Dược bất ngờ lên tiếng.
“Ừ”. Lúc này ba Trần Kiều mới lên giọng trầm ấm, ông tươi cười nhón mấy quả dâu bỏ vào đĩa của Dược Dược ra vẻ rất nựng thằng bé, khác hẳn với thái độ nghiêm nghị và khắc nghiệt của ông hôm trước với cô. Lúc này, khuôn mặt ông ánh lên vẻ hiền từ, nhân hậu lạ thường, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Cốc Tử, ông tỏ ra lúng túng và có vài phần hối hận. Cốc Tử ban đầu nghe thấy tiếng con, ngước mắt lên lại thấy hành động và ánh mắt của ông thì có chút sững người lại, nhưng ngay sau đó cô mỉm cười với ông đầy lễ phép.
Cốc Tử lại cúi xuống bàn, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng, cô nhắn tin cho Trần Kiều, “Có chuyện gì vậy anh?”
“Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi còn gì? Kết hôn không phải chuyện riêng của hai đứa mà là của cả hai gia đình đó.”
“Anh lấy cả nhà ra ép em. Em giận rồi!”
Sau hôm Trần Kiều cầu hôn mình, Cốc Tử không thấy anh có thêm động tĩnh gì thì cũng không suy nghĩ nhiều lắm, thế mà mới vài hôm sau đã nhanh chóng “triệu tập” toàn bộ người lớn của hai nhà đến đây, phải chăng vì anh sợ cô thay đổi quyết định?
“Hì hì, em ngoan, nghe ông nội nói mai là ngày lành đó.”
Cốc Tử chưa kịp nhắn lại cho Trần Kiều đã nghe tiếng bà Lâm Thanh lên tiếng gọi mình, “Cốc Tử, con cúi đầu làm gì thế? Còn ngượng nữa sao, mau quay ra đây nói chuyện với chúng ta đi.”
“Vâng…” Cốc Tử trả lời nhưng vẫn không dám nhìn thẳng lên, trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ.
Lúc này ông nội lại lên tiếng, “Hai cái đứa này! Con trai đã lớn thế kia rồi thì không cần ăn hỏi nữa, kết hôn luôn đi. Mai là ngày tốt, đi đăng ký kết hôn luôn được rồi, đầu năm sau có ngày lành đó. Bằng đó thời gian chuẩn bị chắc là cũng đủ rồi, nhỉ?”
Cốc Tử chưa hết sửng sốt thì lại nghe mọi người nói tới chuyện nhà cửa. Ba Cốc Tử nói sẽ tặng hai đứa một căn biệt thự và một chiếc ô tô, ông nội ngay lập tức thoái thác bảo không cần bày vẽ nhưng ba Cốc Tử một mực đòi tặng, nếu không chứng tỏ mọi người không nể mặt ông, thế là chuyện nhà cửa coi như đã định.
Còn có cả biệt thự ư, Cốc Tử ngạc nhiên đến độ chẳng hiểu tai mình có vấn đề gì không. So với những gia đình lân cận thì nhà Cốc Tử cũng được coi là khá giả hơn đôi chút, nhưng nếu bảo để mua biệt thự với cả ô tô nữa thì cô hiểu, số tiền tích lũy cả đời của ba đều sẽ phải tiêu tốn vào đó cả. Mấy năm nay dù cô có chắt bóp tiêu pha cũng chẳng có được đồng nào đưa về nhà gọi là biếu ba mẹ, thậm chí, mẹ kế cùng hai người anh của cô còn thường xuyên gửi tiền thêm để cô trang trải cuộc sống. Nếu giờ ba cô làm thế thật thì cô thực lòng rất khó nghĩ, rất áy náy, tâm trạng cũng đột nhiên trở nên nặng nề.
Thực lòng Cốc Tử không muốn nhận món quà cưới đắt tiền như vậy nhưng bà Lâm Thanh không nghe, bà còn nói nếu không nhận sẽ không coi cô là con nữa.
Trần Kiều thấy thế thì nhắn tin cho cô, “Cốc Tử à, ý tốt của ba mẹ em cứ nhận trước đi đã, sau này chúng mình trả lễ lại mà, em đừng nghĩ nhiều nhé.”
Cốc Tử chẳng biết trả lời anh ra sao nên không nhắn tin lại.
Sau đó bà Lâm Thanh mới lần hồi mà nói cho Cốc Tử biết, “Vốn dĩ gia đình mình cũng không phải trèo cao gì, nhưng hai đứa đã có con với nhau rồi, Trần Kiều cũng thực lòng thực dạ với con nên chúng ta mới sẵn lòng gả con cho nó. Bao nhiêu năm nay, ba mẹ chắt bóp cũng được một ít gọi là thêm thắt được gì thì thêm vào, nhất quyết không để họ coi thường gia đình chúng ta được, đây cũng là ý của hai anh con. Vả lại con cũng có ông cậu làm cục trưởng cục cảnh sát, chú họ cũng là hiệu trưởng trường trung học thực nghiệm, nhà mình quan hệ với các cậu, các chú đều tốt cả, lúc cưới nhất định sẽ mời họ tới, như vậy coi như cũng giữ được chút thể diện.”
Cốc Tử nghe bà Lâm Thanh nói với cô mấy chuyện này tuy thấy không thoải mái lắm nhưng không thể phủ nhận sự thực đúng là như vậy. Nhà họ Trần dễ dàng chấp nhận cô như vậy chẳng qua cũng là “quý mẹ vì con.”
Thế nhưng, lúc ăn cơm ba Trần Kiều cũng thể hiện rõ thái độ rằng mình rất hài lòng với cô con dâu này, có phải ông đã bị ông nội tẩy não rồi chăng? Cô cứ phân vân mãi, nhưng cô hiểu, hơn cả có lẽ là vì tình yêu thương dành cho đứa cháu nội kia. Ông còn nói Trần Kiều vì cô mà sẵn sàng bỏ nhà đi, còn giận cá chém thớt mà đành lòng giết cả mấy con cá vàng quý giá của ông nữa. Cốc Tử nghe tới chuyện đó thì mặt mũi nóng bừng, cô liếc trộm sang phía Trần Kiều gặp đúng ánh mắt Trần Kiều cũng liếc mắt nhìn cô cười nhẹ, khuôn mặt cắt nghiêng của anh càng lúc càng thêm anh tuấn.
Hai nhà ngồi chuyện trò với nhau tới tận tối, ông nội tỏ vẻ rất hài lòng về mọi người trong gia đình Cốc Tử, ông nói chuyện với ba mẹ Cốc Tử rất vui vẻ từ đầu cho tới cuối bữa. Ba mẹ Trần Kiều cũng vừa vui vẻ đáp chuyện, vừa đùa nghịch với Dược Dược. Còn Trần Kiều, ngồi bên Cốc Tử thỉnh thoảng anh lại làm mấy động tác tình cảm rát ám muội khiến cô xấu hổ, phải lườm anh mấy bận.
Vì đã muộn nên ba mẹ Cốc Tử ở lại, Cốc Tử bèn dọn phòng mình làm chỗ nghỉ ngơi cho họ, Trần Kiều ý tứ cũng không tới ăn vạ ở nhà cô nữa. Trước khi đi ngủ, Trần Kiều gửi tin nhắn cho Cốc Tử, “Em yêu, ngày mai anh nhất định dọn về chỗ em ở đấy, anh đã bắt đầu nhớ em lắm rồi. À, cảm ơn em về món quà bí mật, anh đang mặc rồi, anh rất vui.”
Cốc Tử vừa đọc tin nhắn vừa tủm tỉm cười, anh đúng là hết thuốc chữa. Cũng may mà cô đuổi anh ra khỏi nhà sớm, chứ không để cha cô biết anh đến ở lì nhà cô suốt thời gian thì cô không biết sẽ phải ăn nói ra sao với ông. Thế nhưng Cốc Tử dường như quên mất, rằng bên ngoài ban công phòng cô, chiếc quần sịp của Trần Kiều vẫn còn đó, tung bay phấp phới trong gió.
Tiểu Võ thấy cha mẹ Cốc Tử tới thì đon đả rót nước mời, ba mẹ Cốc Tử nhìn quanh căn nhà rôi thì không ngớt lời khen ngợi, “Căn nhà này rất được, môi trường xung quanh vừa thoáng đãng vừa đẹp mắt, lại còn gần công ty Cốc Tử nữa, thật vô cùng thuận tiện.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba Cốc Tử phát hiện ra “vật thể lạ” ngoài ban công phòng con gái thì hơi khó chịu, lên tiếng mắng Trần Kiều mấy câu khiến bà Lâm Thanh phải ái ngại can ngăn, “Giờ là thời đại nào rồi ông, mà thằng bé Trần Kiều đó cũng tốt đấy chứ.”
“Vẫn chưa lấy nhau mà đã dọn về ở chung rồi, thật không sao chịu nổi! Hư hỏng quá, thật không coi ai ra gì nữa.” Rồi ông thở dài thườn thượt, “Thôi thôi, con gái lớn rồi, cũng chẳng giữ trong nhà mãi được.”
Sớm hôm sau, ba mẹ Cốc Tử vội vã về ngay, nhà máy còn có nhiều việc cần họ giải quyết nên không thể đi lâu được. Trước khi về, bà Lâm Thanh cầm tay Cốc Tử mà thủ thỉ, “Ba Trần Kiều tuy hơi nghiêm khắc nhưng không phải người xấu, từ giờ về sau dịp lễ tết nào con cũng nên tới hỏi thăm một tiếng, nhất định không được bỏ qua mấy lễ tiết đó. Con chuẩn bị làm dâu nhà họ tới nơi rồi, cũng không phải trẻ con nữa.”
“Vâng ạ”. Cốc Tử thở dài, kết hôn, hóa ra không phải chỉ lấy một người mà là lấy cả nhà họ nhà người ta nữa.
Buổi chiều, Cốc Tử vẫn đang làm việc trên công ty thì Tiếu Tiếu gọi điện thoại tới, giọng điệu vội vàng, “Cốc Tử, mau lên chat đi, mình phát hiện ra một chuyện.”
“Hả?” Máy tính công ty không cài phần mềm chat, thấy Tiếu Tiếu hốt hoảng như vậy thì Cốc Tử đâm lo, cô mải miết tải phần mềm chat xuống rồi vào nói chuyện với bạn, “Cốc Tử, cậu mau xem đi, đây là thứ Trần Kiều nhận được đó.”
Cốc Tử vừa xem thì không khỏi giật mình hoảng hốt, “Anh thật quá nhẫn tâm với tôi, tôi sẽ bỏ đứa con, quyết không khiến anh phải khó xử.”
Cốc Tử trợn trừng mắt, cô với điện thoại gọi ngay cho Trần Kiều nhưng ở đầu kia truyền lại chỉ là giọng nói quen thuộc “thuê bao quý khách vừa gọi…”, điện thoại của anh đang trong tình trạng tắt máy. Trong lòng Cốc Tử chẳng mấy chốc mà bừng bừng lửa hận, Tiếu Tiếu lại gọi điện tới bảo cô, “Cốc Tử, đừng giận, đừng nóng vội, có gì thì cứ từ từ hỏi cho rõ ràng đã.”
Thế nhưng đầu óc cô luôn trong trạng thái ong ong suốt cả thời gian còn lại của buổi chiều, cô không sao tập trung làm việc được, mọi suy nghĩ của cô đều xoay quanh mấy dòng chữ Tiếu Tiếu gửi cho cô lúc trước. Cô có chút nghi ngờ có ai đó đang cố tình tạo ra chuyện này, thế nhưng cô chẳng tìm ra ai có đủ ác ý để đùa giỡn như vậy, cô cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Tan làm, Cốc Tử tới trường mẫu giáo đón Dược Dược, thằng bé nắm tay mẹ rất chặt rồi ngẩng đầu hỏi, “Mẹ, sao hôm nay ba không tới đón Dược Dược?”
“Ba con làm chuyện xấu nên trốn mất rồi”. Cô trả lời con không suy nghĩ rồi quay sang hỏi lại, “Con muốn ăn gì, mẹ đưa con đi ăn.”
“Con ăn kem”. Mắt Dược Dược sáng lên.
“Nhóc con, ngày nào cũng chỉ thích ăn món đó là sao? Thôi được rồi, ăn kem, nhưng ăn ít thôi, nghe không?”
Cốc Tử đưa Dược Dược đi ăn kem rồi vào siêu thị mua ít hoa quả khô, cũng sắp cuối năm rồi, phải chuẩn bị ít đồ ngay từ bây giờ.
Hai mẹ con về nhà được một lúc thì Trần Kiều gọi điện thoại tới, “Quân Quân, hôm nay anh bận chết đi được.”
“Anh có chuyện gì nói với tôi không?” Cốc Tử lạnh lùng ngắt lời anh.
“Có, anh đang định nói với em, anh đang ở…”
“Thôi, tôi không muốn nghe!” Cốc Tử thở dài đánh thượt rồi cúp ngay điện thoại, cô tắt máy rồi rút cả dây điện thoại bàn ra, sau đó nằm dài ủ rũ trên ghế, cùng xem phim hoạt hình với Dược Dược. Tiểu Võ đã sang với “gian tình” của mình nên trong nhà lúc này chỉ còn hai mẹ con cô.
Dược Dược thấy Cốc Tử thở hắt ra, lại thấy mắt mẹ đỏ hoe thì đẩy khẽ cô, “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
“Con xem tivi đi”. Giọng cô nghẹn ngào như sắp bật khóc tới nơi.
“Mẹ…” Dược Dược nũng nịu, khẽ lay cô.
Dược Dược bảo muốn đi vệ sinh rồi nhanh chân chạy vào phòng lén gọi điện đi nhưng không sao gọi được, nó ngạc nhiên rồi cũng ảo não bước ra chỗ mẹ.
Một lúc lâu sau bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Cốc Tử ghé mắt nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Trần Kiều, cô chẳng nói chẳng rằng tắt phụp đèn bên trong đi rồi dẫn con vào ngủ, “Không được đi đâu nghe không, coi như không nghe thấy gì cả, đi ngủ ngay cho mẹ.”
Lát sau không thấy tiếng gõ cửa nữa, Cốc Tử nhìn đồng hồ thì đã hơn mười giờ, hôm nay cô chưa làm việc nhưng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, cô quyết định lên giường ngủ sớm.
Chẳng bao lâu sau, Cốc Tử đột nhiên thấy có một luồng hơi thở nóng ấm phả trên mặt cô,cô mơ màng mở mắt ra thì giật nảy mình. Đôi tay đó nhanh chóng bịt miệng cô lại, giọng khẽ khàng, “Là anh”.
Cốc Tử đẩy bàn tay lạnh như băng của anh ra, lạnh lùng, “Anh làm gì vậy?”
Trần Kiều kéo cô ra khỏi phòng ngủ, đẩy ra ra ghế sofa hỏi, “Em lại làm sao vậy? Sao em cứ phải dày vò anh thế mới được?” Cốc Tử cười nhạt, “Bây giờ tôi không muốn nhìn mặt anh.”
Trần Kiều lắc mạnh vai cô, giọng hơi gầm lên, “Có chuyện gì thì em phải nói ra chứ, sao lại cư xử như thế này?”
Cốc Tử nhếch mép cười, cô vốn định giữ thể diện cho anh nhưng anh đã muốn thế thì cô ngại gì không nói, cô cũng rít lên, giọng đanh đá, “Cô ta là ai, cái người có nick Mây Màu Vờn Trăng đó? Các người ở cạnh nhau từ bao giờ? Cũng là tình một đêm sao? Là anh say hay cô ta say?” Đến đây, tự nhiên Cốc Tử thấy cổ họng mình nghẹn lại, cô trừng mắt nhìn anh, khóe mắt ánh lên vẻ căm hờn.
“Mây Màu Vờn Trăng?” Trần Kiều sững người hỏi lại.
Rồi anh nhanh chóng chạy ra bật máy tính, mở nick chat xem cụ thể là như thế nào, vừa mở ra thì tin nhắn đến dồn dập, có đến hai chục người vào tìm anh chat, thậm chí còn cả gọi điện video, có lẽ muốn dò xem anh có lên mạng không, còn có rất nhiều cửa sổ chat hiện ra. Cốc Tử cũng lại gần anh xem có chuyện gì, cô lạnh lùng nhìn màn hình, những người tìm Trần Kiều đều hỏi cùng một chuyện, đại khái “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”, “Đừng nhẫn tâm thế chứ!”
Trần Kiều tìm thấy người có nick Mây Màu Vờn Trăng đó rồi hậm hực chửi thành tiếng, “Lâm Khởi Nhiễm, đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, cả nhà cô đều bệnh hoạn!” Rồi anh với tay xóa nick cô ta trong list một cách dứt khoát, xong anh quay lại nhìn Cốc Tử với tâm trạng mệt mỏi, như không còn chút sinh khí gì, “Giờ em còn định nói gì nào?”
Cốc Tử lặng người, đột nhiên như hiểu ra mọi việc, cô cúi mặt xuống lí nhí, “Vậy hôm nay anh định nói chuyện gì với em?”
Trần Kiều im lặng không đáp, anh quay lưng xỏ giày ra về.
Cốc Tử trở về phòng nhắn cho anh một tin, “Em xin lỗi”. Rồi cô trở lại giường nằm nhưng giấc ngủ chập chờn không yên, cô cứ nghĩ mãi về cảm xúc và biểu hiện của anh khi nãy. Cô thấy mình thật ngốc, thật quá trẻ con, chỉ vì một lời nói bâng quơ trên mạng mà cô suy diễn, hiểu lầm, rồi làm mình làm mẩy với anh.
Sáng tỉnh dậy, Cốc Tử thấy hai mắt mình thâm quầng, cô thở dài, đúng là cái tuổi nó đuổi xuân đi, thời thiếu nữ dù có thức đêm thức hôm thế nào thì cũng chẳng bao giờ thấy thâm quầng mắt cả. Cô với lấy hộp phấn trang điểm cho khuôn mặt mình tươi tắn một chút rồi đưa con tới trường, vừa ở trường của con ra thì nhận được tin nhắn của Trần Kiều, “Phòng 501 khu Kim Hoa. Anh bị ốm rồi!”
Cả đêm qua Cốc Tử nghĩ mãi không biết phải xin lỗi anh thế nào, hôm nay anh bảo bị ốm, cô vội vàng gọi điện tới công ty xin nghỉ làm rồi vẫy taxi tới địa chỉ anh vừa nhắn. Tới nơi, Cốc Tử chưa kịp gõ cửa đã thấy cánh cửa khép hờ để đó, cô thận trọng vào phòng, vừa vào vừa gọi tên anh, lúc vào đến chỗ anh thì thấy anh đang nằm trên giường ngủ, mặt đỏ bừng bừng.
Cô cúi người lấy tay sờ vào trán anh thì thấy nóng ran cả bàn tay, lại còn đổ mồ hôi trộm nữa, cô vỗ nhẹ vào má anh, gọi vài tiếng, “Trần Kiều, anh tỉnh dậy đi!”
Trần Kiều mở hờ mắt nhìn cô, “Anh… Anh đau đầu quá!”
“Đồ ngốc, anh không biết đường đi bệnh viện hay sao? Mau mặc quần áo vào rồi đi.” Cốc Tử lấy quần áo đưa cho anh mặc, lúc kéo chăn ra mới biết anh ngủ trần, không biết có phải cố ý hay không mà anh không mặc gì cả. Trần Kiều không buồn động đậy, tuy miệng cô mắng anh nhưng vẫn mặc từng thứ một cho anh. Bình thường trông Trần Kiều gầy nhưng thực ra người anh rất săn chắc, không nhẹ cân chút nào, may mà Cốc Tử trước đây đã từng luyện võ, cũng được coi là khỏe mạnh nên mới đủ sức cõng anh xuống lầu được. Hơi thở của anh chập chờn phả vào gáy cô nóng ran. Cốc Tử nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện rồi lấy số xếp hàng xem bệnh cho anh.
“Anh ấy bị sốt lâu chưa, cũng khá nặng đấy.” Bác sĩ khám bệnh cho Trần Kiều ái ngại nói.
“Bác sĩ, bác sĩ tiêm cho anh ấy với”. Cốc Tử vội vã lên tiếng
Trần Kiều lúc này lại đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi lên tiếng, “Tôi không tiêm đâu, không tiêm đâu, uống thuốc là được rồi!”
Cốc Tử ừ một tiếng rồi nựng anh, “Bệnh nặng như thế này rồi, tiêm sẽ khỏi nhanh hơn”. Rồi cô quay sang nháy mắt với bác sĩ, ông bác sĩ nhanh chóng hiểu ý cười rồi lắc đầu. Cốc Tử nhận thuốc xong thì thấy Trần Kiều đi về phía phòng tiêm, vừa nhìn thấy cô thì vội kéo cô lại, “Em đi đâu thế? Mình đi về thôi.”
“Nghiêm túc chút đi. Khi nãy lão nương cõng anh tới đây muốn gãy cả lưng rồi đây”. Nói rồi cô kéo tay anh đi, nước mắt nước mũi Trần Kiều từ đâu cứ thế ròng ròng chảy xuống, cảm giác thấy cổ mình ươn ướt dính dính, cô vừa nghĩ vừa không khỏi bật cười, cái gã này to xác mà y như trẻ con vậy, chẳng biết giữ gìn vệ sinh gì cả, “Eo ôi kinh quá! Đừng có làm bừa nữa.” Cốc Tử lên giọng trêu anh.
“Em lừa anh”. Trần Kiều phụng phịu.
“Thôi ngoan nào, lát về nhà em nấu cháo cho anh.”
“Anh không thèm!” Trần Kiều nũng nịu trên cổ cô, Cốc Tử lấy khăn giấy ra lau mũi cho anh, “Kinh quá, mau đi thôi, lần trước thấy anh tiêm có thế này đâu.”
“Tiêm nhưng mà anh không thích bị tiêm vào mông, anh ghét để người ta tụt quần ra…”
Cốc Tử không nhịn được cười, cô bảo anh, “Thôi mà, ngoan đi, người ta xem một tí thì có sao đâu”. Hai người đi tới quầy tiêm, Cốc Tử đưa thuốc cho y tá rồi chỉ về phía Trần Kiều, Trần Kiều có phản kháng thế nào cũng không nổi lại cô, đành phải vào tiêm, trong lúc tiêm vẫn nước mắt nước mũi giàn giụi.
Cốc Tử lau nước mắt cho anh, lớn xác thế rồi mà cứ như trẻ con vậy, có khác gì cô đang phải nuôi thêm một đứa trẻ nữa. Cô y tá đứng cạnh trông cảnh ấy cũng phì cười.
Tiêm xong, Cốc Tử đưa anh về nhà mình rồi dìu anh lên giường nghỉ, Trần Kiều kéo tay cô, “Cởi quần áo cho anh, không anh khó chịu, không ngủ được.”
“Ơ…” Cốc Tử lại lần nữa mủi lòng vì ánh mắt đáng thương của anh, hơn nữa anh lại đang bị bệnh, thôi thì chiều vậy, cô cởi quần áo cho anh xong thì kéo lớp chăn dày đắp để anh khỏi lạnh, “Anh ngủ chút đi, em làm chút gì cho anh ăn.”
Cốc Tử vừa ra ngoài, trên mặt Trần Kiều lại lấp lánh một niềm hạnh phúc, Cốc Tử của anh thật đáng yêu, thật là quá đáng yêu. Nể tình cô đã đưa anh tới bệnh viện, anh tha lỗi cho cô!
Cốc Tử nấu cháo trắng, xào thêm một ít rau rồi trộn vào bón cho anh ăn, xong lại lấy thuốc cho anh uống, còn ngồi cạnh giường chăm chút, hết lấy khăn lau trán rồi lại sờ trán anh xem hạ sốt chưa, “Đã đỡ hơn một chút rồi đấy!”
Trần Kiều bỏ tay cô ra rồi hừ một tiếng, “Rõ ràng là em đang cố bù đắp cho anh, vì em cảm thấy áy náy.”
Cốc Tử im lặng không nói gì, cô bấm bụng ngồi yên nghe anh nói.
“Anh muốn em đối xử với anh thực bụng cơ!” Trần Kiều nói xong thì kéo chăn trùm kín lên đầu.
Cốc Tử cười phì, cô lật chăn ra, dí ngón tay trỏ của mình vào trán anh, “Còn trẻ con hơn cả Dược Dược!” Nói xong cô đứng lên mở máy tính, nhờ đồng nghiệp gửi tài liệu cần làm qua mạng giúp cô. Ở công ty, người xin nghỉ nhiều nhất chẳng ai khác ngoài cô, cứ động cái là nghỉ, nghĩ tới đây cô lại thở dài đánh thượt một cái.
Trần Kiều nằm tới trưa thì đầu đã ướt sũng mồ hôi, nóng quá làm anh tỉnh dậy, anh thấy cơ thể đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cốc Tử nghe thấy anh trở mình thì đứng lên rót cho anh một cốc nước ấm, “Anh thấy đỡ hơn chưa?” Cô đưa tay gạt những sợi tóc lơ phơ trên trán anh rồi lau sạch mồ hôi cho anh.
Trần Kiều uống hết cốc nước thì quay ra hôn một cái vào má cô, “Anh nói cho em biết, đừng tưởng đối xử tốt với anh thì anh sẽ dễ dàng tha thứ cho em. Đúng là em nên làm như vậy với anh, anh ốm thế này đều là vì em mà ra hết, hôm qua anh đứng dưới trời lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ mà không hiểu tại sao.”
Cốc Tử đẩy mạnh anh nằm xuống giường, “Ngủ tiếp đi, em đi nấu cơm đây.”
“Cốc Tử, hôm qua anh đi công tác, vì gấp quá nên không báo cho em, đáng lẽ phải đi hai hôm… anh chỉ muốn sớm về nhà gặp em, hôm qua gọi điện chỉ là định hỏi em thích quà gì… Sau đó, buổi tối anh tìm Tiểu Võ mãi mới lấy được chìa khóa… hôm qua anh đã nổi giận…” Trần Kiều gọi giật cô lại rồi nói.
“Em xin lỗi, là em chưa chịu tìm hiểu rõ chuyện đã giận anh, từ sau em sẽ không thế nữa.”
“Đều là vì con bé Lâm Khởi Nhiễm bệnh hoạn đó. Mà em không phải thường xuyên lên mạng sao, trên mạng có rất nhiều thứ là giả, em không biết à? Anh chỉ muốn em biết rằng ngoài em ra anh không có ai khác, dù chỉ là đong đưa thôi cũng không.”
“Ừm”. Mắt Cốc Tử hơi ướt, cô hít một hơi thật sâu, “Anh nghỉ đi, em đi nấu cơm.”
Trần Kiều nằm trong chăn nghĩ ngợi linh tinh thêm vài chuyện, bỗng nhiên anh cảm nhận được một mùi vị chỉ có riêng ở cô, anh mỉm cười, chắc chắn sau này anh và cô, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc đong đầy.
Cốc Tử quay ra phòng bếp đeo tạp dề, lấy rau thịt trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu nướng. Có hai người nên cô không làm nhiều món, chỉ đơn giản có món thịt lợn nấu rau chân vịt và mấy món nhẹ đơn giản. Xong xuôi, cô vào phòng xem Trần Kiều đã tỉnh chưa, vì khi nãy cô thấy tinh thần anh đã khá hơn hồi sáng rất nhiều. Lúc Cốc Tử đi vào đã thấy Trần Kiều mặc quần áo đâu vào đấy, còn lấy một chiếc chăn mỏng quây thêm bên ngoài rồi ngồi trước máy tính, cô thắc mắc không biết anh đang làm trò quỷ gì đây. Thấy Cốc Tử, anh quay ra cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng nhưng lại làm bộ sụt sịt hít thở, “Anh đói bụng lắm rồi.”
“Anh ra ngoài ăn hay sao?”
“Ừ”. Trần Kiều nhanh tay tắt cửa sổ chat trên máy tính, Cốc Tử vẫn kịp ngó vào đó xem anh đang làm gì, nhưng cũng chỉ đọc được vài dòng nội dung “…mình có bầu rồi, bạn trai cậu…” gì gì đó, cô lườm anh, “Có rỗi việc không cơ chứ!”
“Ở công ty anh có một nhân vật được mệnh danh là ‘number one’, chốc nữa anh bảo cậu ấy giúp anh một việc. Anh nhất định phải trả thù tên bệnh hoạn đó.”
Cốc Tử quay sang vò đầu anh, “Đừng có trẻ con thế, mau ra ăn thôi.” Nói xong cô với thêm áo ấm đưa cho anh mặc vào, “Cẩn thận không lại nhiễm lạnh đó.”
Trần Kiều đứng sau lưng cô lẩm bẩm, “Tự nhiên em dịu dàng với anh thế, anh không quen.”
Cốc Tử xì một tiếng, cô quay lưng lại, giơ cao giò đá anh một cái ngã vật ra sofa, “Bệnh hoạn”.
Hai người ra ngoài ăn cơm, Trần Kiều gắp miếng rau chân vịt lên nhăn nhó, “Anh không ăn có được không?”
“Không được, rau này rất nhiều dinh dưỡng, mau ăn đi!” Cốc Tử nói rồi gắp mấy cọng rau vào bát anh, còn múc một bát canh đầy cho anh, “Anh phải ăn hết đó.”
Trần Kiều bình thường vốn kén ăn nhưng không phải là anh thực sự không ăn được. Anh lại đưa ánh mắt đáng thương ra nhìn Cốc Tử, cô phải dỗ dành khuyên bảo mãi, cuối cùng anh cũng ăn hết chỗ thức ăn cô yêu cầu. Ăn xong anh uể oải nằm ra ghế, tay ôm một chiếc gối ôm rồi nói, giọng đầy mãn nguyện, “Anh không đi đâu nữa, cứ nằm đây có người chăm đến tận răng, thật là sướng thân.”
Cốc Tử lườm anh, “Vâng, hôm nay em đã trốn làm để chăm anh đó, thưa thiếu gia”.
Trần Kiều mở tivi, hết chuyển kênh này lại tới kênh khác, sau cùng anh dừng lại ở kênh đang chiếu cảnh đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm. anh quay sang nhìn cô với ánh mắt gian xảo, rồi lại móc móc ngón tay gọi cô, “Mau lại đây cùng xem với anh, em”.
“Em phải làm việc, anh xem một mình đi.” Cốc Tử quay lưng vào phòng. Cùng xem thứ đó với anh á, hừm, ngộ nhỡ anh đột nhiên nổi hứng thì phải làm sao?
Trần Kiều vốn không thích xem mấy phim truyền hình thần tượng dài tập nên ngay sau đó anh cũng tắt tivi rồi vào phòng. Anh với đại một quyển sách rồi nằm dài trên giường đọc nhưng kỳ thực anh cũng không thích đọc sách lắm, đặc biệt là cuốn thiểu thuyết viết theo lối xuyên không này, anh thấy mấy cuốn tiểu thuyết đầy những chi tiết 18+ của Cốc Tử còn thú vị hơn, nghĩ tới anh liền bỏ sách xuống gọi cô, “Cốc Tử, anh bảo này.”
“Gì thế?” Cốc Tử ngồi yên tư thế xoay lưng về phía anh, hỏi lại.
“Đố em biết trong cuộc đời anh, câu nói nào khiến anh lập tức cảm thấy kinh ngạc nhất, hưng phấn nhất không?”
“Hử?” Cốc Tử cảnh giác không trả lời, làm bộ chưa hiểu lắm.
“Là lúc em bảo anh, vậy thì làm đi.”
“…”
“Bây giờ em biết anh muốn nói gì nhất với em không, vậy thì làm đi…”
Cốc Tử thấy mặt mình bừng bừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh buông một câu, “Anh tự làm một mình đi”. Rồi vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu phát ra sau lưng cô, “Á, á…ố…ố…”
Cốc Tử không chịu được nữa quay lại nhìn, thấy anh nằm đó xem sách rồi rên rỉ vậy thôi chứ chẳng có hành động gì khác. Trần Kiều thấy cô quay lại thì nhìn cô cười híp mắt, “Quân Quân, giờ anh mới biết ROOM nghĩa là gì, ha ha ha, hóa ra là như vậy.”
“Xí…” Nếu có thể, cô thực sự muốn ọe ngay vào anh lúc này.
Trần Kiều thấy Cốc Tử vẫn còn đang ngơ ngẩn thì đằng hắng một tiếng, “Này, nếu muốn thì tới đây, lão gia ta không hầu hạ nàng đâu.”
“Nhưng, nhưng em sợ lây virus … bệnh tâm thần của anh!” Cốc Tử phá lên cười rồi tiếp tục làm việc. Cô đang bận túi bụi, gần đến cuối năm có biết bao nhiêu việc phải làm, ban ngày mất bấy nhiêu thời gian chăm anh, giờ không cố gắng làm chắc đêm phải thức khuya mới xong mất. Cốc Tử quyết định không nói chuyện gì với anh nữa, dồn hết sức tập trung vào công việc, tới lúc công việc hòm hòm rồi mới nhớ phải đi đón Dược Dược về, cô hỏi Trần Kiều muốn ăn gì không thì mang lên cho anh.
Trần Kiều nghe cô hỏi thì lập tức nhổm dậy vào nhà vệ sinh, lát sau bước ra thần khí tươi tắn, bảo muốn đi cùng Cốc Tử, cô trợn mắt gõ vào đầu anh, “Đang bệnh chưa khỏe hẳn lại còn đi tắm, không sợ chết rét hả? Thôi thôi, mặc quần áo thật ấm vào đã rồi đi đâu mới được đi.” Nói xong cô rút khăn giấy ra đưa cho anh, điệu bộ đến buồn cười, “Bé à, lau nước mũi đi kìa.”
Cốc Tử thấy mặt anh ngơ ngác thì phì cười, Trần Kiều bảo, “Lát nữa anh mang hành lí về đây nhé.”
“…”
“Ngày mai mình đi đăng ký.”
Cốc Tử nhanh chóng ra ngoài, vờ như không nghe thấy gì. Trần Kiều rảo bước theo sau kéo lấy tay cô, khóe môi nhếch lên cười tinh nghịch. Chỗ này cách trường Dược Dược không xa lắm, hôm nay Trần Kiều lại không lái xe, anh nắm tay Cốc Tử đi bộ cùng tới đón con. Hai người hôm nay đều bận đồ đen trông rất hợp nhau, anh nắm lấy tay cô, ngón tay cái lùa vào lòng bàn tay cô khoanh tròn tròn trong đó rồi đột nhiên bảo, “Hồi trước, mỗi lần đi tiệc rượu, có rất nhiều cô gái tới làm thế này với anh…”
Đó rõ ràng là dấu hiệu nhắn nhủ đối phương làm chuyện đó sao, Cốc Tử biết thừa ý đồ của Trần Kiều lúc này nên thản nhiên đáp, “Không làm thì đúng là phí phạm…”
Trần Kiều nhếch môi, “Em muốn anh đi ngoại tình sao?” Anh sát lại gần mặt cô, phả hơi thở ấm áp của mình lên má cô đầy tà niệm khiến cô đột nhiên đỏ mặt. Trần Kiều đưa bàn tay bên kia lên véo má cô một cái, “Anh thích đánh đồn nào thật khó cơ!”
Đón Dược Dược xong Trần Kiều vẫy một chiếc taxi trở lại nhà riêng của anh. Căn biệt thự này không hề nhỏ chút nào, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, thêm hai nhà vệ sinh, không gian rất rộng rãi, bên trong không quá ngăn nắp nhưng cũng không bừa bộn. Trần Kiều lấy nước ngọt và đồ ăn vặt đưa cho Cốc Tử và Dược Dược, còn mình thì vào phòng thu dọn vài thứ. Lần này anh mang nhiều đồ hơn trước rất nhiều, thấy vậy Cốc Tử ngạc nhiên, “Anh mang nhiều thế làm gì?”
“Hay là em và con chuyển về đây ở luôn đi nhỉ?” Rồi Trần Kiều ngập ngừng, “Nhưng anh muốn gọi người đến sửa sang lại đôi chút đã, phải chuẩn bị phòng tân hôn cho chúng ta.”
Dược Dược đang ăn thì ngẩng đầu lên nhìn quanh, “Chỗ này đẹp hơn nhà mình mẹ ạ, lại còn rộng hơn nhiều nữa”. Trần Kiều cười lớn, xoa đầu con, “Con thích là tốt rồi, một thời gian nữa chúng ta sẽ dọn về đây con nhé”. Nói xong anh gói ghém đồ ăn trong tủ lạnh thành một bọc lớn đưa cho Dược Dược, “Mang về nhà bên kia này con.”
Dược Dược ôm lấy bọc đồ ăn vặt, mắt nó sáng lên, “Ba ơi, từ giờ ba sẽ ở chung với mẹ và con luôn chứ?”
Trần Kiều quỳ hẳn chân xuống trước mặt con, lấy mũi mình dí sát vào mũi nó, “Tất nhiên rồi, ba sẽ ở cùng mẹ và con hết cả đời này.”
Dược Dược vui sướng nhảy cẫng cả lên, nó được thể cười toét miệng rồi khoe, “Ba ơi, bạn gái ở lớp con bảo trông ba rất đẹp trai!”
Cả Trần Kiều và Cốc Tử nghe con nói vậy thì phì cười, “Thằng quỷ!” Cốc Tử xoa xoa đầu con, rồi cả ba người cùng về nhà Cốc Tử.
Trần Kiều đưa đồ đạc tới nhà Cốc Tử xong xuôi thì lại tất bật tới công ty xử lí công chuyện, lúc anh trở về nhà đã hơi muộn, Dược Dược đã lên giường ngủ từ lâu, anh lân la ngồi xuống cạnh Cốc Tử bắt đầu “đòi hỏi quyền lợi”. Cốc Tử thấy anh mè nheo quá đến đau cả đầu thì đẩy anh ra, “Anh vẫn chưa khỏe mà, mau đi nghỉ sớm đi.”
“Không đâu” Tay Trần Kiều đã mò mẫm dưới lần áo của Cốc Tử từ lúc nào, rồi cứ đà đó sờ soạng lên khắp người cô. Cốc Tử đang bận bù đầu với công việc, đến mai đi làm là phải đưa cho người ta, tuy cảm xúc của cô cũng đã bị anh làm cho trỗi dậy nhưng vẫn kiên quyết quay đầu sang phía khác, rồi bất chợt cắn thật mạnh vào cổ anh, Trần Kiều chưa kịp hét lên kêu đau cô đã bịt ngay miệng anh lại, “Đi ngủ mau!”
“Anh ngủ không nổi đâu!” Trần Kiều phụng phịu, thấy Cốc Tử lưu tài liệu vào hòm thư rồi tắt đèn, Trần Kiều chưa kịp vui mừng đã nghe cô nói, “Em mang máy tính ra ngoài làm việc, anh ngủ với Dược Dược đi.”
Trần Kiều cố gắng kéo chút vạt áo Cốc Tử nhưng không được, cô đã ra khỏi phòng rồi, Trần Kiều muốn khóc ngay mà không còn nước mắt, anh nhắn tin cho Cốc Tử, “Em yêu, sao hôm nay em không chịu chiều anh, tại sao vậy?”
“Em để dành tới đêm mình động phòng hoa chúc.”
“Nhưng chúng mình đã cùng nhau hôm trước rồi mà.”
“Lần đó chỉ là một chuyện tình cờ tuyệt đẹp mà thôi.”
Trần Kiều nói không lại, anh hừ một tiếng, “Thế thì đợi tới đêm tân hôn vậy, dù gì cũng chỉ còn một ngày nữa, anh sẽ cố gắng nhịn thêm chút nữa vậy.”
Sáng hôm sau, mới năm giờ Trần Kiều đã thức, anh thử liền một lúc mấy bộ trước gương hồi lâu, sau cũng chọn được một bộ mà anh ưng ý nhất, đắc thắng nhìn mình bảnh bao tuấn tú trong gương. Anh lại xức thêm chút nước lên đầu rồi chải chuốt tóc, sau đó hứng khởi hoa chân múa tay vài cái rồi đưa tay kéo con dậy, “Dược Dược, mau dậy thôi con.”
Dược Dược ậm ừ vâng vâng dạ dạ nhưng không sao mở mắt ra nổi. Anh bèn cưng nựng nó, “Ngoan nào Dược Dược, hôm nay là ngày đại hỉ của ba đó, mau dậy nói ‘chúc mừng ba’ đi con!”
“Chúc mừng ba!” Thằng bé vẫn mắt nhắm mắt mở nói cho ba nó vui rồi cựa mình quay sang bên kia ngủ tiếp.
“Nhóc con!” Anh vỗ nhẹ vào mông con rồi kéo chăn lên đắp cho thằng bé. Anh ra khỏi phòng làm đồ ăn sáng, xong xuôi đâu đấy mới gọi Cốc Tử dậy, cô vẫn chưa kịp tỉnh ngủ, ngáp dài rồi bảo anh, “Làm gì vậy, vẫn còn sớm mà?”
Tối qua Cốc Tử làm việc đến mãi khuya mới ngủ nên giờ vẫn chưa đủ giấc.
“Không sớm đâu em”. Trần Kiều cười hì hì, “Phải đi sớm một chút, không thì người xếp hàng đông lắm đấy.”
Quả như lời Trần Kiều nói, lúc họ tới, tuy rằng cửa ủy ban vẫn chưa mở nhưng người xếp đã cả một hàng dài. Cốc Tử trên đường đi thì không sao, nhưng vừa tới cổng trụ sở ủy ban thì cô đột nhiên hoang mang, lùi về sau một bước rồi nói, “Trần Kiều, em sợ…”
Trần Kiều nắm chặt tay cô rồi mím môi lại, anh trừng mắt nhìn cô, “Này, em chưa lâm trận thì đừng có nghĩ tới việc bỏ trốn đấy.”
Cốc Tử cùng Trần Kiều đứng vào hàng xếp theo thứ tự, tâm trạng cô rối bời, chỉ mong sao đoàn người phía trước chuyển dịch chậm đi một chút, “Cho em gọi cuộc điện thoại đã.”
Cốc Tử lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ cô trước tiên, bà Lâm Thanh nhấc máy nghe, thấy Cốc Tử báo cáo tình hình thì không ngừng gật đầu, “Tốt quá, chúc các con hạnh phúc tới đầu bạc răng long, sau này cuộc sống luôn mỹ mãn, hòa hợp.”
Cốc Tử lại gọi cho mấy người bạn thân của mình là Tiếu Tiếu và Tiểu Võ, họ cũng vui vẻ chúc mừng cô. Cốc Tử hít một hơi thật sâu, vừa định bỏ điện thoại giờ đã nóng rực của mình vào túi thì có người gọi đến, là Hạ Dữ Quân, “Cốc Tử, em có biết vào rồi là không ra được nữa không?”
“Em biết mà.”
“Nếu giờ anh ở bên cạnh em, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.”
Trần Kiều vốn mắt tinh tai thính, từ đầu đã biết ai đang gọi điện cho Cốc Tử, thấy Cốc Tử vẫn còn đang do dự thì cướp điện thoại, “Alô, chào tổng giám đốc Hạ. Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng tôi, tôi đang rất vui, chỉ nhắc anh một điều, anh cũng đã già rồi đấy.” Sau đó cúp ngay điện thoại bỏ vào túi của mình, lại quay sang bám lấy eo cô, “Đừng hòng cho ai cơ hội ngăn cản em.”
“Nếu trái tim em đã đủ kiên định thì ai có thể ngăn cản em được chứ?” Cốc Tử nhìn sâu vào mắt Trần Kiều.
“Vậy tim em đã đủ kiên định chưa?”
“Để em nghĩ đã.”
Ba tiếng sau họ đi từ ủy ban ra, mỗi người cầm một tờ giấy đăng ký kết hôn, Trần Kiều vui mừng khôn xiết như trút được một gánh nặng, “Giờ anh mới thấy thoải mái quá, thoải mái quá…”
“Tại sao em luôn nghĩ mình quyết định vội vàng quá như thế?” Cốc Tử lườm anh.
“Làm gì có! Đi thôi, chúng ta về nhà làm nghĩa vụ vợ chồng thôi.”
Cốc Tử đẩy đầu anh ra, “Cút đi! Cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện đó.”
Trên đường về thi thoảng Trần Kiều lại cười hì hì, “Quân Quân à, tuy rằng tâm trạng anh hiện đang rất thoải mái, nhưng vẫn hơi căng thẳng một chút đấy. Trước khi mình đăng ký có rất nhiều điều anh không dám nói với em, giờ thì anh dám rồi.” Trần Kiều hít một hơi thật sâu rồi nhìn Cốc Tử vẻ do dự hồi lâu, Cốc Tử chau mày nhìn anh mãi không nói gì, rồi đột nhiên cô thở dài, “Làm sao cứ có cảm giác như mình bị lừa vậy?”
“Không đâu, em không hề bị lừa.” Trần Kiều hít một hơi thật sâu rồi hơi quay mặt sang phía khác, “Em có yêu anh không?”
Cốc Tử lặng người đi một chút, cô thấy ngón tay để trên vô-lăng của anh hơi động đậy, cô cười bảo anh, “Mấy lời tình cảm đó, mình đừng nói nữa, được không?”
Trần Kiều quay lại hôn nhẹ lên môi cô, “Quân Quân, đối với em điều đó không quan trọng, nhưng lại rất quan trọng với anh. Nhưng anh không ép buộc em đâu, chúng ta cứ từ từ thôi.” Anh rất muốn nghe ba từ đó thốt ra từ miệng cô, kỳ thực anh hiểu kết hôn đâu phải là kết cục cuối cùng.
Trần Kiều lái xe rất chậm, anh tủm tỉm cười, trông có vẻ vui nhưng chưa đến mức vô cùng hoan hỉ. Anh thầm nghĩ: “Có phải mình tham lam quá không, luôn muốn nhận được thật nhiều, thật nhiều tình yêu từ cô ấy. Nhưng thôi nào, cứ từ từ.” Trước sau gì rồi anh cũng sẽ khiến cô phải cảm động thôi, không đúng sao?
Thấy cũng đã gần trưa, Cốc Tử hỏi anh, “Mình về nhà ăn sao?”
Trần Kiều lắc đầu, “Mình đi Capton”.
Cốc Tử ngạc nhiên, đó là khách sạn năm sao, cô vội hỏi, “Ban ngày ban mặt ra đó làm gì.”
Với Cốc Tử, Capton chỉ là nơi đốt tiền, cô nghĩ một chút rồi bảo, “Kể cả là muốn ngủ cũng không cần chọn nơi đắt tiền thế chứ?”
Trần Kiều chớp chớp mắt, giọng nói tinh nghịch, “Ngủ á?”
Thấy vẻ mặt Cốc Tử ửng đỏ rồi chuyển sang bẽn lẽn, Trần Kiều cười, nói với cô, “Mình đi tắm suối nước nóng.”
“Đi spa thích hơn.”
“Vậy tùy em. Ở đó phục vụ khá tốt, em thích chơi hay thích ăn gì đều sẵn sàng hết.”
Cốc Tử không biết nói gì hơn, cô lườm anh, “Mấy hôm nay anh không chịu tới công ty làm việc gì cả.”
“Có em, anh chẳng muốn đi đâu cả.” Trần Kiều cười hì hì, thấy Cốc Tử không nói gì anh vội vã giải thích ngay, “Đừng lo, bà xã, anh sẽ chăm lo thật tốt cho em và con mà.”
Cốc Tử vừa nghe Trần Kiều gọi mình là “bà xã” thì thấy ngực như thắt lại, Trần Kiều ghé lại đặt lên má cô một nụ hôn, “Thực ra mọi việc ở công ty anh đều thu xếp ổn thỏa rồi, không có gì đáng lo, thỉnh thoảng không ở đó cũng không sao. Giờ anh muốn có thời gian ở bên cạnh em. Việc phải làm nhiều nhất ở công ty là nhậu nhẹt, mà anh lại là nhân vật bí mật, không nhất thiết phải tham gia.”
Cốc Tử chẳng biết nói gì thêm, thôi thì tùy anh vậy, anh đã trưởng thành chín chắn rồi, làm việc gì cũng tự biết dự liệu.
Trần Kiều giao lại xe cho nhân viên khách sạn ở cửa rồi dắt tay Cốc Tử bước vào trong. Trong khách sạn có tặng đồ bơi, thay đồ bơi xong Cốc Tử co rúm người lại, không phải Trần Kiều muốn nhìn thấy cô mặc đồ bơi nên mới đưa cô đến đây đó chứ? Trần Kiều kéo Cốc Tử vào ngâm mình ở bồn nước nóng, xung quanh hơi nóng bốc lên hừng hực, anh nhìn cô cười, “Mình xuống đi.”
Cốc Tử không nói gì cả, cô ngồi sát bên bờ chỉ ngâm chân mình vào đó lắc qua lắc lại, thấy Trần Kiều cứ bắt mình phải xuống thì giơ chân đá một cái làm nước bắn tung tóe lên cả mặt anh. Trần Kiều không chịu thua, anh dùng sức kéo đôi chân trần trắng muốt của cô làm cô kêu lên oai oái, hai người bắt đầu chành chọc, bên bờ nước hơi trơn nên cô nhanh chóng bị anh kéo vào trong bồn.
Sức Trần Kiều khỏe, anh kéo tuột cô xuống dưới nước mạnh quá làm Cốc Tử không sao nhấc đầu lên được, tuy vậy anh cũng chỉ dìm cô mấy giây rồi lại kéo cô lên, mặt mũi tóc tai Cốc Tử lúc này đã ướt sũng. Cốc Tử giận dữ đưa tay đấm thẳng vào mặt anh, “Đồ khốn! Anh làm cái gì vậy hả?”
Trần Kiều rất nhanh né nắm đấm của cô, anh cười hì hì nhìn vào ngực cô, “Chị à, ngực chị nở nang đẹp quá…”
Cốc Tử bất giác cũng nhìn xuống ngực mình, mặt cô giờ đã đỏ như gấc, không nói được lời nào.
“Hè năm đó nhìn em mà anh cứ mê mẩn mãi.”
Cốc Tử giận đùng đùng định bò lên trên nhưng dưới chân trơn quá, cô lại ngã nhào vào bồn. Trần Kiều với tay nắm được một chân của cô, tay kia đỡ eo cô, làn da trắng nõn ở đùi cô lập lòe dưới nước khiến anh không sao rời mắt khỏi đó được, lại tiện tay rờ lần lên đùi cô rồi mân mê. Nước ở đây vốn nóng dễ làm máu lưu thông, dồn cả lên mặt, giờ lại bị Trần Kiều trêu ghẹo thì Cốc Tử đỏ phừng cả mặt, cô quay sang lườm anh. Tay Trần Kiều áp vào người cô, tuy không động đậy nhưng rất khêu gợi, Cốc Tử ngượng ngùng đập tay anh, “Đồ dê già, bỏ tay ra.”
“Bây giờ không có ai vào đây đâu em.” Môi Trần Kiều cong lên, anh thở mạnh vào gáy cô, giọng đưa đẩy, “Nơi này rất tuyệt cho việc đó đó em…”
Nói rồi chẳng đợi cô phản ứng, Trần Kiều kéo cô vào lòng mình rồi mơn trớn thân mình cô, lại tiếp tục rót vào tai cô những lời nồng cháy, nụ cười khêu gợi của anh khiến cô nhanh chóng mềm lòng, ngả vào anh không vùng vẫy nữa. Trần Kiều cúi đầu xuống, lưỡi anh mau chóng cuốn lấy lưỡi cô, trong làn hơi nước nóng mờ ảo thỉnh thoảng lại khẽ vang lên những thanh âm của tình yêu, ngọt ngào, lãng mạn vô cùng…
Cốc Tử ngồi lì trong chăn, Trần Kiều sấy tóc cho cô rồi bưng lên đặt trước mặt cô một bàn ăn thịnh soạn. Đã ba giờ chiều rồi, cô đã đói cồn cào, làn da trắng nõn của Cốc Tử giờ chuyển sang đỏ phừng phừng, Trần Kiều ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng lại gắp từ đĩa của cô những thứ anh thích ăn. Cốc Tử lườm anh, Trần Kiều lại đưa đĩa của anh cho cô, “Em thích thứ gì thì lấy này.”
“Bà xã…” Trần Kiều ăn xong thì nhấm nháp một ly rượu nhẹ, tay bên kia anh cũng cầm một ly, lát lại đưa cô nhấp một ngụm, “Em thấy dễ chịu chứ?”
Cốc Tử không nói gì, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiều bẽn lẽn, “Tuyệt lắm, em rất thích. Không đến thì quá thiệt thòi.”
Khuôn mặt Trần Kiều như bừng sáng thêm, thấy Cốc Tử tâm trạng thoải mái, môi cong lên, hai lúm đồng tiền hằn sâu trên má cô thì tim càng thêm rộn ràng, anh đưa miệng về phía cô, “Để anh mớm cho em nhé.”
“Không!” Cốc Tử nhanh tay nhét đồ ăn vào miệng anh, “Em vẫn chưa ăn no, chưa nghỉ ngơi đủ, rồi lát còn phải đi đón Dược Dược nữa.”
“Anh bảo chị Tiểu Võ đi đón rồi!” Trần Kiều cười, “Hôm nay là ngày vui của chúng mình, phải ở đây chơi cho thỏa thích đã chứ.”
Cốc Tử ngáp một cái rồi đưa đĩa của mình cho Trần Kiều, cô cầm lấy cái điều khiển tivi, “Mình xem tivi nhé”.
“Cốc Tử, em có mang bầu nữa không?” Trần Kiều tự nhiên hỏi cô.
“Ờ, nếu có thì sinh chứ sao. Nếu bị phạt tiền thì anh cũng không sao mà, phải không?” Cốc Tử nhìn Trần Kiều vừa cười vừa thăm dò anh phản ứng ra sao.
“Thật hả em?” Trần Kiều hôn cô đánh chụt một cái, Cốc Tử lại nói, “Thực ra, hôm nay là ngày an toàn.”
“Ơ…” Trần Kiều mở to mắt nhìn cô, bộ dạng ngạc nhiên nhưng rất ngây thơ, “Em nói dối anh.”
“Em nói dối anh đấy, thì làm sao nào?” Cốc Tử bĩu môi, “Với lại, kể cả không phải ngày an toàn thì chưa chắc đã có được, thổ nhưỡng của em không tốt lắm.”
“Nhưng mà đội quân của anh tinh nhuệ lắm.”
“Ra chỗ khác đi!” Cốc Tử xấu hổ cười, đẩy anh ra bên cạnh. Anh thật là chẳng biết xấu hổ là gì nữa.
Cốc Tử ngồi xem tivi một lúc thì mắt nhíu hết cả lại, đầu cô gục dần sang một bên rồi ngủ thiếp đi, Trần Kiều đỡ cô nằm ngay ngắn lại rồi kéo chăn đắp cho cô, còn mình thì nằm cạnh ôm lấy cô, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Mấy năm nay cuộc sống của Cốc Tử thật lắm ghập ghềnh, chuyện lớn có chuyện nhỏ có, hoàn cảnh xô đẩy khiến cô suốt ngày lăn lê trên các trang mạng xã hội nên cũng gọi là có biết ít nhiều về tình yêu và hôn nhân, nhưng mọi thứ chỉ là trên lý thuyết, cô chưa thực sự trải qua cảm giác nào trọn vẹn. Đến giờ khi nhìn lại, cô mới phát hiện ra bản thân đã bị “thịt” rồi.
Cô vốn nghĩ mình cũng có chút cảm tình với Trần Kiều, Dược Dược lại yêu mến anh, quấn lấy anh, cha mẹ trong nhà cũng mong muốn cô sớm thành thân để có một gia đình trọn vẹn đúng nghĩa. Bản thân cô cũng có nhu cầu sinh lý, mà thực sự về khoản này, cô và Trần Kiều rất hợp nhau. Trước hôn nhân, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên, vậy sau hôn nhân, đương nhiên cũng tương tự?
Nhưng đâu phải chuyện hôn nhân nào cũng có thể chờ đợi điều đương nhiên?
Cốc Tử ngủ cả chiều trong khách sạn thì tỉnh táo hẳn, cô kéo Trần Kiều dậy theo mình. Trần Kiều vốn định ngủ một đêm ở đây nhưng Cốc Tử nhất định không nghe, không dỗ được cô nên sau đó hai người ra về. Lúc này, Dược Dược đang dỗi vì không thấy ba mẹ đến đón, Tiểu Võ thì mãi tận sáu giờ mới đến trường được, làm nó phải lủi thủi một mình đứng đó đợi tới tận khi trời sắp tối.
Dược Dược bình thường rất ngoan, rất nghe lời, nhưng hôm nay nó giận, ba mẹ dỗ thế nào cũng không nghe. Cốc Tử thấy vậy thì đành phải chắp tay ngọt nhạt, “Thôi con ơi, lần sau mẹ sẽ đến đón con đúng giờ mà, mẹ hứa đó. Đừng có giận nữa.”
Trước rất nhiều lời dỗ dành và hứa hẹn ngon ngọt của Cốc Tử về những món ăn ngon, Tiểu Dược Dược cuối cùng đã nguôi giận, hai mắt long lanh ầng ậng nước, “Mẹ ơi, mẹ đưa con đi ăn kem nhé.”
“Được rồi, mẹ con mình đi thôi.” Nói xong Cốc Tử dắt Dược Dược ra ngoài, Trần Kiều cũng vội đi theo, còn lại mình Tiểu Võ ở nhà, cô tủi thân nhắn tin cho Ngụy Tử Minh, “Lần sau cho em về đúng giờ nhé, hôm nay Dược Dược tủi thân khóc cả buổi rồi này.”
Trần Kiều và Cốc Tử đưa Dược Dược đi ăn kem xong thì đi ăn tối luôn, xong xuôi mới vui vẻ quay về. Lúc này, Tiểu Võ cũng về rồi, Dược Dược tự động sang phòng ngủ với Tiểu Võ. Trước khi đi ngủ, thằng bé còn nằm trên giường giơ hai chân lên trời quẫy đạp rồi nũng nịu, “Không ai cần con nữa, không ai cần con nữa.”
Tiểu Võ đang gửi tin nhắn ngọt ngào cho người tình, thấy Dược Dược thế thì xoa đầu nó cười hì hì, “Dược Dược ngoan, cô Tiểu Võ cần con mà.”
“Cô là xấu bụng nhất, trọng sắc khinh bạn, hứ!”
“Cô, cô mà thế á? Ba mẹ cháu mới là trọng sắc khinh… con ý.”
“Lần trước cô đi với chú Ngụy bỏ cháu một mình ở KFC kìa.” Dược Dược chu cái mỏ ra, giọng điệu cũng không vừa.
“Cô…” Tiểu Võ nghe vậy thì cứng họng, cô vội xoa xoa đầu nó, tắt điện thoại để ra một góc rồi ôm nó ngủ.
Bên phòng Cốc Tử, trước lúc ngủ, cô thấy Trần Kiều bỏ hành lí của mình ra xếp gọn gàng từng chiếc vào tủ. Anh có rất nhiều quần áo, nào là com-lê, nào là đồ đi chơi, nhưng nhiều nhất lại là đồ ngủ, anh mang tới cả chục chiếc mà toàn là những loại dễ thương, sexy, cô nghĩ bụng, đàn ông gì mà “xí xớn” quá vậy. Trần Kiều treo được một nửa thì quay lại hỏi cô, “Quân Quân, giờ em thích anh mặc bộ nào?”
Cốc Tử làm bộ ngất ra giường, đến là bó tay với anh. Đợi lúc cô quay ra đã thấy anh mặc trên người một chiếc áo choàng dài màu đỏ, cổ áo có thêu các hình hoa văn rất tinh xảo, còn có cả thắt lưng bao quanh, lúc bước đi, đôi chân dài của anh lấp ló phía trong. Cốc Tử ngạc nhiên, “Trần Kiều, anh mặc đồ khêu gợi như thế làm gì?”
“Khêu gợi quá sao em?” Trần Kiều nói rồi ngó xuống, xem lại bộ áo mình đang mặc có như cô nói không, sau anh lại toét miệng ra cười hì hì, “Còn gì nữa? Anh toàn mặc như vậy thôi.”
“Sao chưa bao giờ em thấy?”
“Trước khi mình kết hôn anh không nỡ để em thấy.”
Cốc Tử phì cười, cô phi một cẳng chân ra đạp vào anh, “Cút ra kia.”
Trần Kiều lại né, rồi anh ngon ngọt, “Mai anh đưa em đi mua đồ ngủ nhé, em xem mấy cái đồ của em…chẳng dễ cởi ra chút nào cả.”
Cốc Tử lấy tay sờ sờ vào đồ ngủ của Trần Kiều, thấy chất vải nhẹ, mượt, và rất mềm tay, lại còn vừa ấm vừa đẹp nữa, cô gật đầu đồng ý.
“Em mặc mấy màu đỏ, cam, đen đều rất đẹp, rất tôn da em.” Trần Kiều lại quay sang nhìn cô đắm đuối, “Nước da em đẹp lắm, toàn thân em cũng đẹp, trên người em mọi thứ… đều rất đẹp.”
Cốc Tử nghĩ, có lẽ anh sắp nói tới những chỗ linh tinh khác thì chau mày lại, “Trần Kiều, hôm nay sao em cứ có cảm giác khác về anh.”
“Ừm, vì mình kết hôn rồi mà.”
Cốc Tử đập đầu mình vào gối, “Mau tìm một miếng đậu phụ cho em đập đầu vào, trời ơi, xin hãy thu nhận con.”
Trần Kiều ngồi ở đầu giường thở dài nhưng trong lòng lại tràn trề sung sướng, sau bao nhiêu trắc trở ghập ghềnh, cuối cùng anh cũng đạt được nguyện ước. Thấy Cốc Tử chau mày hồi lâu, Trần Kiều làm bộ hết khóc lóc, van xin đến quỳ lạy cô, bộ dạng lúc nào trông cũng đáng thương và thành thật.
Mãi lâu sau, Cốc Tử mới ngóc đầu khỏi gối nhìn mặt Trần Kiều rồi đột nhiên nói nghiêm túc, “Trần Kiều, thực ra kết hôn chẳng có nghĩa lý gì cả, giấy kết hôn hoàn toàn có thể đổi thành giấy ly hôn mà.”
Trần Kiều xị mặt ra, anh ôm chặt lấy eo cô rồi mím môi, “Rốt cuộc em nghĩ gì vậy?” Rồi anh lại gục đầu bên cổ cô thiểu não, “Anh không thể rời xa em được, không bao giờ.”
Cốc Tử đẩy anh ra, “Thôi được rồi! Trước đây chắc chắn anh đã giả vờ, em biết rồi, lúc chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn anh cứ cười cười, giờ thì em mới nghĩ ra, đây đích thị được gọi là giảo hoạt. Giờ anh phải bày tất cả khuyết điểm của anh ra trước mặt em, nếu không được em trả hàng về nơi sản xuất đấy, nếu anh giấu em, hự hự…”
Trần Kiều một chân quỳ trên giường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, anh cúi đầu nghĩ một hồi lâu rồi mới nói, “Thực ra anh cũng không nhiều khuyết điểm đâu, chỉ là buổi sáng thích ngủ nướng, thức dậy hay cáu bẳn. Anh thích sạch sẽ, không thích mấy con vật nhỏ vì anh dị ứng với lông của chúng. Với cả, anh không thích làm việc nhà, không thích một chút nào, nhất là rửa bát đĩa giặt quần áo ấy. Còn gì nữa không nhỉ, anh nghĩ xem, anh còn kén ăn… một cách nghiêm trọng. Cuối cùng là, cứ nhìn thấy em là anh chỉ muốn vồ lấy…”
Cốc Tử nheo mắt lại, làm bộ giận dỗi, “Được đấy, anh giả vờ cũng giỏi lắm đấy, giỏi.”
“Anh…”
“Anh xem trong số những điều trên, trước khi kết hôn anh đã thể hiện được điều nào? Hừ hừ, tôi nhìn nhầm người rồi.”
Trần Kiều cụp đuôi mắt xuống vẻ thảm thương, hai con ngươi hấp háy trông đến tội nghiệp, anh lí nhí nói trong cổ họng, “Anh biết tiêu chuẩn chọn đàn ông của em, cho nên…cho nên… Nhưng giờ anh đâu có giấu em nữa?”
“Cho nên giờ anh đã có thể kê cao gối ngủ yên giấc rồi phải không? Hả?”
Cốc Tử thấy Trần Kiều không nói gì thì hừ một tiếng, “Thôi, bây giờ em ngủ cũng yên tâm hơn rồi, mau tắt đèn đi.”
Trần Kiều như chỉ đợi cô nói thế, cười hì hì tắt đèn rồi trèo lên giường nằm cạnh cô. Anh ôm lấy cánh tay cô nhưng bị cô hất ra, “Quên mất chưa nói với anh, em cũng có thói quen sạch sẽ, không thích người khác động vào mình.”
Trần Kiều ngơ ngác rồi kéo tay cô lại, mãi lâu sau Cốc Tử mới thủ thỉ, “Trần Kiều, anh muốn ở với em thì vẫn phải làm việc nhà, anh không thích giặt quần áo, rửa bát đĩa thì anh quét nhà, đổ rác, có được không?”
“Được được.” Trần Kiều gật đầu lia lịa.
“Đừng có gạt em đó!” Cốc Tử dường như chưa tin ngay vào sự “hợp tác” đó của anh.
“Nhất định không gạt em mà.”
Rồi họ đi ngủ. Nhưng Cốc Tử cứ quay qua quay lại mãi mà không ngủ được, bình thường hơn mười một giờ cô mới đi ngủ, giờ mới hơn tám giờ tối, đồng hồ sinh học của cô đã định thế rồi giờ không biết làm sao điều chỉnh lại được. Trần Kiều cũng không ngủ nổi, anh thúc vào eo cô, “Cốc Tử, anh cũng không ngủ được.”
“Em cũng thế.”
“Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng.” Trong bóng đêm, đôi mắt Trần Kiều hấp háy, khóe môi cong lên, “Trước khi ngủ, vận động một chút sẽ ngủ ngon hơn đấy, em yêu.”
“Ừ…thử xem sao.”