Họ đi đến đảo cho kỳ lễ Giáng Sinh. Không ai để ý đến sự thay đổi kể hoạch nhưng Eden muốn biết liệu nó có liên quan gì đến điều bất ngờ dành cho nàng hay không. Aristide từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Sebastian, Rachel và bọn trẻ cùng tham gia với họ, cũng như Phillippa và Vincent.
Eden bị làm cho kinh sợ bởi vẻ tuyệt đẹp của ngôi nhà thờ nhỏ trên đảo được trang hoàng cho ngày lễ và nàng nghĩ rằng họ có thể biến việc đi thăm đảo vào kỳ Giáng Sinh trở thành một truyền thống. Những cây hoa trạng nguyên(1) đỏ, trắng và hồng ở khắp mọi nơi, cùng với rất nhiều vòng hoa nhựa ruồi màu xanh(2). Những băng ghế dài được phủ bằng lụa vàng với những dải ruy-băng nhung xanh đỏ làm điểm nhấn.
Nàng không thể chờ đến lúc những ngọn nến được thắp sáng vào đêm Giáng Sinh.
Tiếng nhạc từ ngoài cửa sổ đánh thức Eden vào buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh. Nghe như đó không phải là một bài hát mừng Giáng Sinh, nhưng nàng không quen thuộc lắm đối với những loại nhạc lễ hội của Hy Lạp. Nàng với lấy vòng ôm ấm áp của Aristide trong khi không hề mở mắt và cau mày lại khi vòng tay tìm kiếm của nàng chỉ tìm thấy một chiếc giường trống.
Nàng mở mắt ra và nhìn thấy căn phòng của họ trống không. Cửa phòng tắm đang mở và đèn không sáng. Vậy là anh ấy không ở trong đó. Khi nàng tung chăn ra để dậy đi tìm kiếm người chồng lang thang của mình thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Phillippa và Rachel bước vào, trên tay của cả hai người đầy những túi quần áo(3) và hộp giày. Có rất rất nhiều đồ màu trắng và trên tay Rachel cầm một bó hoa trạng nguyên trắng cùng với những dải ruy-băng Giáng Sinh xanh và vàng.
Một cảm giác kỳ lạ xảy ra đối với Eden. Nàng nhớ lại việc người chị dâu của nàng kể về cố gắng của Sebastian cho một đám cưới bất ngờ và cổ họng nàng co thắt. Liệu đống lụa trắng trên tay của Phillippa có phải là cái mà nàng nghĩ tới?
“Kalimera, Eden.” Phillippa tươi cười. “Và chúc Giáng Sinh vui vẻ.”
“Chào buổi sáng-chuyện gì xảy ra vậy?” nàng hỏi với giọng thầm thì gần như là nín thở mà chính nàng cũng không hề nhận thấy.
“Aristide đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ dành cho em.”
“Một bất ngờ nhỏ đi kèm với một chiếc váy cưới ư?”
Rachel gật đầu, khuôn mặt đáng yêu của cô nở một nụ cười vui vẻ.
Mắt Eden ngập nước. “Ôi… Em…”
“Ta tin là con đón nhận tin này tốt hơn so với một đứa con gái khác của ta khi biết về đám cưới sắp diễn ra của nó.”
Rachel đỏ mặt, trông có vẻ không vui. “Chị đã hét ầm lên.”
Eden lắc lắc đầu, cổ họng nàng thít chặt, nhưng nàng cố gắng bật ra vài lời. “Con sẽ không hét. Con bị choáng váng.”
“Tốt.” Phillippa bắt tay vào công việc.
Trong vòng hai giờ đồng hồ Eden ăn một bữa sáng nhỏ nhưng ngon lành, và mặc đẹp như bất kỳ cô dâu nào trong lịch sử. Chiếc váy vừa với nàng một cách hoàn hảo, không những về kích cỡ mà cả về kiểu dáng.
Nàng đứng soi mình trước gương. “Nhìn mình như một nàng công chúa cổ tích vậy.”
Và đúng là như vậy. Chiếc váy tỏa sáng lung linh với những viên đá quý, vạt váy bồng bềnh bao phủ quanh chân và mắt cá của nàng bằng nhiều lớp lụa óng ánh. Viền áo tôn lên bộ ngực khiêm tốn của nàng mà không làm chúng trông bị nhỏ đi và những dải ruy-băng đính kèm đá quý được đan lồng vào mái tóc của nàng tạo cho nàng một vẻ đẹp tuyệt trần.
Có tiếng gõ cửa và bụng nàng nhộn nhạo như có bươm bướm bay bên trong.
Phillippa cười tươi và Rachel mở cánh cửa.
Aristide đứng một bên, bên cạnh là Sebastian đang ôm Theo, cùng với hai đứa trẻ đứng hai bên họ.
Trong mắt nàng chỉ có chồng mình. Anh mặc một bộ vét trắng có đuôi dài và trông anh đang cực kỳ hạnh phúc. Nàng nghĩ rằng trái tim nàng sẽ vỡ tung ra mất.
Anh quỳ một chân xuống và dùng tay mình cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng. “Eden Kouros, anh đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên và anh sẽ yêu em cho đến mãi mãi. Hãy cho anh niềm vinh hạnh bằng cách trao bản thân em cho anh trước sự chứng kiến của gia đình anh nhé?”
Trước khi nàng có thể hồi đáp, giọng của anh lầm bầm thiếu kiên nhẫn nói rằng, “Anh thực sự đã yêu em ngay từ đầu mà.”
“Nhưng mà…” Giọng của nàng nhỏ dần khi nàng nhận thấy điều khác lạ trong mắt anh.
Nó đã ở đó trong vài tuần qua, nhưng nàng đã nghĩ rằng đó chỉ là tình yêu mới mà anh dành cho nàng.
“Anh đã nhớ lại,” nàng chỉ ra.
“Đúng vậy.”
Anh có nhiều điều để giải thích cho nàng…….sau này.
“Em rất vinh hạnh trao mình cho anh, Aristide. Em yêu anh nhiều lắm.”
Khuôn mặt anh sáng lên với vẻ nhẹ nhõm và chỉ khi đó nàng phát hiện ra rằng anh đã không biết chắc về câu trả lời của nàng, và anh đã hỏi nàng ở một nơi nhiều người như thế này.
Anh đứng dậy và đưa tay ra. Nàng nắm lấy tay anh và anh dẫn nàng đi tới ngôi nhà thờ. Hàng tá người tham gia dọc dường và nàng nhận ra từ những khuôn mặt thân quen rằng rất nhiều người của hai gia đình Kouros và Demakis đã đến đảo để tham dự buổi lễ.
Họ dừng lại ở bên ngoài nhà thờ và tiếp nhận nghi thức uống rượu chung một cốc và sau đó tiến vào bên trong.
Chiếc vương miện anh cài lên đầu nàng lấp lánh những viên kim cương và những viên hoàng ngọc nàng ưa thích, vương miện của anh đơn giản hơn và trông hơi cổ, nàng nhớ ra đã nhìn thấy nó trong hình đám cưới của ba mẹ anh. Đó là chiếc vương miện mà ba anh đã đeo khi kết hôn với mẹ anh. Vì những lý do nào đó mà điều ấy làm cho nàng cảm thấy tuyệt vời hơn bất kỳ điều gì khác và nàng mỉm cười âu yếm với anh qua màn nước mắt mà nàng không bận tâm đến việc phải lau chúng đi.
Buổi lễ diễn ra tuyệt vời, và như anh đã kể cho nàng nghe một lần, không có việc tuyên bố lời nguyện trung thành, nhưng lời hứa đó nằm trong ánh mắt của anh và trái tim nàng đáp lời với niềm vui sướng tột cùng.
Bữa tiệc lớn thật náo nhiệt với những màn nhảy múa và rất nhiều lời chúc mừng, kết thúc bằng việc thắp nến Giáng Sinh.
Phải rất lâu sau khi các khách khứa đã rời đi nàng và Aristide mới được ở riêng với nhau trong phòng của họ. Theo đã đi ngủ từ sớm.
“Anh nhớ ra từ khi nào vậy?” nàng hỏi sau khi anh mang nàng vào trong phòng, ngồi lên ghế và đặt nàng ngồi trong lòng anh.
“Vào buổi sáng mà anh sa thải Kassandra.”
Là ngày anh đã gửi cho nàng những bông hoa hồng, nói rằng anh đã luôn yêu nàng. “Tại sao lúc đó anh không nói gì với em?”
“Anh muốn biết chắc là em biết được rằng anh đã yêu em ngay từ đầu.”
“Nhưng mà tại sao lại thế?”
“Em đã nói với anh là em muốn ly hôn. Làm sao anh có thể biết chắc được là em sẽ không yêu cầu như thế một lần nữa khi em biết rằng anh đã nhớ ra?”
“Thật là ngốc! Tại sao bây giờ em lại muốn li hôn chứ?”
“Anh đã không biết tại sao lúc đó em lại muốn li hôn,” anh nhắc lại cho nàng nhớ với giọng nói mang đậm nỗi đau thương gợi nhắc đến cuộc trò chuyện trong xe vào cái ngày định mệnh đó.
“Bây giờ thì anh đã hiểu rồi chứ?” nàng hỏi.
“Rồi, nhưng mà chết tiệt, sao mà em lại có thể hiểu lầm rằng anh không hề yêu em như vậy?”
Nàng không thể tin được là anh phải hỏi câu đó. “Anh chưa bao giờ nói với em một điều gì khác cả.”
“Đó rõ ràng là một sai sót lớn, nhưng mà anh đã yêu em bằng cả bản thân mình mỗi lần chúng ta kết hợp với nhau, cũng như là em đã yêu anh bằng cả bản thân em vậy. Anh đã rất bối rối và anh thấy thật là không thể tin được khi em không nhận thấy điều đó. Anh đã mất ngủ, hủy những cuộc hẹn và đảo lộn cả lịch làm việc của anh để đến gặp em ở New York thường xuyên nhất có thể khi chúng mình là người yêu.”
“Em đã không biết là thời gian chúng ta ở bên nhau lại là một sự khó khăn lớn lao cho lịch làm việc của anh.”
“Anh là chủ tịch chịu trách nhiệm kinh doanh ở nước ngoài của một công ty lớn… em thật sự nghĩ là anh thường có những cuối tuần rảnh rỗi vào những tháng đó ư?”
“Em đã không tính tới những cái đó…” Nhưng mà không phải là vậy.
Nàng đã cân nhắc đến những điều đó lúc đầu và xem đó là bằng chứng cho việc nàng là một ai đó đặc biệt đối với anh, nhưng mặc dù nàng đã từng giúp đỡ bố với lịch làm việc, nàng đã không hề nhận ra Aristide phải trả giá gì để có thời gian ở bên cạnh nàng.
Và rồi sau đó, nàng bắt đầu thực sự nghi ngờ cảm xúc mà anh dành cho nàng, nàng đã hoàn toàn bỏ qua sự quan trọng của khoảng thời gian đó. Nàng chỉ nhận thấy rằng anh không lần nào gần gũi nhất với người khác trong cuộc đời mình.
“Anh đã kết hôn với em, Eden… em nghĩ rằng nó không có nghĩa lý gì ư?”
“Anh đã kết hôn với em vì lợi ích của Theo.”
“Anh đã nói thế khi nào?”
“Anh đã không hỏi cưới em cho tới khi em nói với anh rằng em đã có thai.”
“Nhưng mà nếu như anh không hề yêu em, lúc đó anh sẽ không hỏi cưới em. Có lẽ lúc đó anh đã không gọi đúng tên của cảm xúc đó… kể cả với bản thân anh, nhưng mà nó ở đó. Em hãy chắc chắn về điều đó. Sau ví dụ về cuộc hôn nhân của chú anh, anh sẽ không bao giờ mạo hiểm hôn nhân với bất kỳ thứ gì còn tệ hơn thế.” Anh mỉm cười, sự giải thích của anh đi thẳng vào lòng nàng. “Và trước khi em bắt đầu nghĩ ra nhiều kịch bản kinh khủng hơn, anh cũng không hề tổ chức đám cưới này vì đứa bé.”
“Anh biết ư…?”
“Anh đã nhớ lại mọi thứ. Tuy nhiên anh đã có những khoảnh khắc cực kỳ tồi tệ chờ đợi kết quả từ bệnh viện New York.” Anh đặt tay một cách đầy che chở lên bụng nàng. “Anh rất mừng vì em đã mang thai lần nữa.”
“Anh không có nghi ngại gì về việc thiếu khoảng cách giữa hai lần sinh con chứ?” nàng châm chọc.
Anh không biểu hiện gì trong vòng một giây và rồi ánh nhìn của anh kiên định với sự hiểu rõ và tay anh ôm chặt nàng đầy tính sở hữu. “Không một chút nào.”
Nàng vui sướng khi anh đã biết về đứa bé và thấy nhẹ nhõm khi anh đã nghĩ tới việc liên lạc với bệnh viện thay vì lo lắng họ có thể đã mất đứa bé. Nàng còn vui mừng hơn khi anh bị chấn động bởi tin tức đó, nhưng liệu có lúc nào nàng đã nghi ngờ phản ứng ấy?
“Em thừa nhận là lần này anh kết hôn với em không phải vì đứa bé,” nàng nói với một nụ cười.
“Và rằng anh đã luôn yêu em?”
“Nếu anh yêu em, tại sao anh lại bỏ em lại ở Hy Lạp trong khi anh lại đi khắp nơi?”
Gò má của anh tái xám lại. “Anh phải nói là anh không có lựa chọn nào khác, và vì một vài lý do, điều đó là đúng. Anh đã rất lo lắng về việc em di chuyển khắp nơi khi đang mang thai…lúc đầu em rất yếu. Sau đó, anh không biết liệu có dễ dàng khi di chuyển một đứa trẻ đi khắp nơi hay không. Sebastian đã rất vui vẻ để cho anh đi khắp nơi giao dịch cho tập đoàn Kouros từ trước khi anh ấy kết hôn với Rachel.”
“Anh nói là anh muốn xem đó là lý do…” Nàng đã biết rõ là tất cả không phải hoàn toàn đúng, không phải là tất cả các chuyến đi, và anh đủ thông minh để nhận ra ý nàng.
“Sự thật là những chuyến đi đó lại chính là sự ngu ngốc của anh thêm một lần nữa. Em đã đúng, anh không hoàn toàn sẵn sàng cho sự cam kết của cuộc sống hôn nhân, nhưng mà không phải với lý do như em nghĩ. Anh đã gắn kết mình với em kể từ lần đầu tiên chúng ta làm tình với nhau, nhưng mà em có nhiều quyền lực đối với anh hơn bất kỳ người nào khác từ trước đến nay.”
“Và anh thường là người nắm quyền kiểm soát hoàn toàn.”
“Đúng vậy.”
“Làm thế nào mà việc tách ra khỏi em thì làm việc đó khá hơn chứ?”
“Anh đã nghĩ là anh có thể kiểm soát được điều đó nếu như anh không bị quá phụ thuộc vào em. Suy nghĩ này đã có từ lúc chúng ta còn là người yêu và nó vẫn tiếp tục sau khi chúng ta kết hôn, nhưng mà mỗi chuyến đi của anh lại càng ngày càng khó khăn hơn để tiếp tục. Mỗi lần rời đi anh lại càng muốn về nhà nhiều hơn. Rõ ràng là em phải nhận thấy được những chuyến đi của anh đã ngắn lại như thế nào.”
“Em đã quá bận rộn trong đau khổ khi chắc chắn rằng anh không hề và sẽ không bao giờ yêu em.”
“Anh đã gọi điện thoại cho em mọi lần…em nghĩ rằng anh đã làm thế với tất cả mọi người phụ nữ ư? Anh còn không gọi cho mẹ anh thường xuyên nữa là.”
Nàng bật cười khi anh nói thế. “Em đã không hề cho rằng những cuộc gọi đó được xem là bằng chứng của một sự dâng hiến cho tình yêu lâu dài.”
“Đáng lẽ ra em nên như thế.”
Nàng suýt nữa bật cười, nhưng mà anh trông có vẻ rất nghiêm túc. “Có lẽ là đáng ra em phải như thế, nhưng mà anh đã không hề giới thiệu em cho gia đình anh nguyên cả quãng thời gian chúng ta là người yêu.”
Lần này thì màu đỏ trên hai má anh sậm màu hơn và quá dễ để nhận thấy. “Anh biết rằng nếu mẹ và anh trai anh biết đến em, họ sẽ phản đối.”
“Bởi vì nó quá rõ ràng cho bất kỳ ai ở trong công ty nhận ra ngay sau mười phút là anh đã dụ dỗ em để em nói lời thề hôn nhân. Mẹ của anh sẽ cảm thấy xấu hổ vì anh. Em phải xem thấy phản ứng của mẹ về chuyện của Sebastian với Rachel. Nó không tuyệt tí nào. Ban đầu anh đã không sẵn sàng để kết hôn và rồi anh đã rất vui khi giữ được em cho riêng mình. Anh biết rằng ngay khi kết hôn với em, anh sẽ phải chia sẻ em với tất cả mọi người… không phải chỉ riêng với mình gia đình anh. Và anh biết nếu như anh chia sẻ em với gia đình của anh, chúng ta sẽ phải kết hôn thật nhanh.
“Điều đó…”
“Quá sức ích kỷ, anh biết”
“Ngọt ngào, em định nói thế cơ.”
Trông anh có vẻ thư giãn được một chút. “Anh mừng là em nhìn nhận vấn đề theo cách đó.” Anh hít một hơi thật sâu. “Anh đã nói chuyện với bác sĩ Lewis trong hơn một giờ đồng hồ khi anh gọi điện thoại cho bệnh viện. Anh biết tại sao anh lại quên mất em.”
Nàng cảm thấy sợ hãi, mặc dù ngay cả trái tim nàng cũng như cách anh ôm nàng bảo với nàng rằng nàng không cần phải như vậy, nàng hỏi anh, “Tại sao?”
“Anh tỉnh dậy bên cạnh con đường sau vụ tai nạn. Anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng anh nghe thấy tiếng của những người cứu hộ y tế nói điều gì đó về việc không thể giúp gì được cho em… Anh đã nghĩ là em sẽ chết.”
“Lúc đó họ đang nói về đứa bé.”
“Đó cũng là những gì mà bác sĩ Lewis nói.”
“Sao Adam lại có thể biết được nhỉ? Anh ấy đâu có ở đó.”
“Anh ta đoán ra điều đó sau khi đọc bản báo cáo.”
“Ồ…”
“Anh không thích em gọi thẳng tên anh ta là Adam”
Nàng kiềm chế không cười toe toét, “Các bác sĩ người Mỹ không chú trọng hình thức như các bác sĩ người Hy Lạp.”
“Anh nhận thấy điều đó.”
“Vậy là anh đã quên em vì anh nghĩ rằng em sẽ chết ư?”
“Bác sĩ Lewis nghĩ là cùng với cú sốc tâm lý khi em đòi ly hôn, suy nghĩ đó đã thúc đẩy tâm trí anh quên đi như một cách tự bảo vệ.”
“Anh đã nói cho bác sĩ nghe những gì em đã nói khi ở trên xe à?”
“Ừ. Anh phải biết được tại sao anh lại quên em và anh ta khăng khăng phải biết tất cả mọi thứ trước khi giúp anh tìm hiểu ra nguyên nhân.”
“Chà. Anh thực sự là có yêu em.”
Đôi mắt anh tràn đầy một cảm xúc sâu thẳm và tối tăm. “Anh không thể chịu đựng được một cuộc sống thiếu vắng em… Ngay cả bây giờ cũng thế.”
“Đáng lẽ anh nên nói ra mới đúng.”
“Anh sẽ dành phần đời còn lại của mình nói điều đó một trăm lần mỗi ngày.” “Tối thiểu là vậy.”
Cả hai người cùng mỉm cười, tình yêu giữa họ quá rõ ràng để nhận biết làm cho nàng phải tự hỏi bản thân mình tại sao trước đây nàng lại có thể rất chắc chắn rằng nó không hề tồn tại. Và nàng đã biết tại sao.
“Anh có nhớ không, em đã từng nói với anh là bố em có một vài mối quan hệ khác.”
“Rồi. Ông ấy không phải là một người cha tận tụy nhất. Công việc lúc nào cũng được ưu tiên trước.”
“Em đã nghĩ rằng anh cũng như thế, nhưng mà giờ thì em thấy em đã nghĩ sai rằng anh cũng giống như ông ấy.”
“Anh đã sai lầm, nhưng mà em và gia đình của chúng ta có ý nghĩa đối với anh hơn bất cứ điều gì, yineka mou (vợ yêu).”
“Em rất vui. Đối với em anh cũng quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Nàng nép vào lòng của Aristide. “Ba nói rằng ông yêu mẹ của em và rồi ông có rất nhiều mối quan hệ khác. Mẹ mất vì ung thư khi em mười ba tuổi. Ông đã chăm sóc bà rất chu đáo, việc đó thật cảm động, nhưng tất cả những gì em nhớ đến là những đêm em nghe tiếng bà khóc khi ông ra ngoài với một trong những người phụ nữ của mình.”
“Em không tin tưởng vào đàn ông.”
“Không.”
“Anh không phải như bố em.”
“Không, ngược lại là đằng khác. Anh đã hết sức chung thủy như một người đàn ông thật sự, nhưng lại không hề nói với em rằng anh yêu em. Anh biết không, đáng lẽ ra em nên cảm thấy ổn với điều đó.”
“Việc anh từ chối nói những lời ấy làm cho em cảm thấy thiếu an tâm. Những lời ám chỉ của Kassandra lại càng không giúp đỡ được gì.”
Nàng quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt ẩm ướt chất lỏng của sự hạnh phúc. “Em xin lỗi vì đã gán cho anh tội ngoại tình.”
“Anh xin lỗi vì rất nhiều điều mà anh không thể nói hết ra được, nhưng kể từ bây giờ mọi chuyện sẽ khác.”
“Vâng, cả hai ta đều trở nên thông minh hơn.”
“Chúng ta sẽ yêu thương nhau mãi mãi.” Anh hôn nàng và họ xác nhận những lời thề hôn nhân của họ theo một cách riêng.
Mọi người mở quà vào ngày Giáng Sinh, bọn trẻ mở quà trước và chơi với những món đồ chơi mới của chúng ngay trên sàn nhà đầy những mảnh giấy gói quà nhiều màu sắc trong khi những người lớn mở quà dành cho họ.
Phillippa và Vincent rất thích chuyến đi thăm quan đến những khu vườn nổi tiếng nhất trên thế giới mà các con trai và vợ của chúng sắp đặt.
“Eden sắp đặt mọi thứ, con chắc là hai người không ngạc nhiên khi biết điều đó đâu,” Rachel cười nói.
Cái nhìn đầy trìu mến của Phillippa làm cho Eden đỏ mặt và cúi đầu xuống trước khi ai đó có thể thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt nàng. Những hormone của kỳ mang thai đôi khi thật tồi tệ.
Khi nàng mở món quà của Aristide dành cho nàng, nàng không thể hiểu được cái mà nàng đang nhìn thấy. “Anh mua cho em một chiếc máy bay ư?”
Anh lắc đầu và cười lớn. “Anh có một chiếc trong số những chiếc máy bay của gia đình Kouros được trang bị cho những chuyến đi của gia đình.”
Nàng nhìn kỹ hơn những tấm hình trong chiếc hộp mỏng màu vàng hít một hơi đầy sung sướng . “Anh thật sự là sẽ không lên kế hoạch bỏ em lại đằng sau thêm nữa đúng không?”
“Không. Chúng ta sẽ phải dừng dịch chuyển vào tháng cuối thai kỳ của em, ngoài cái đó ra thì sẽ không có gì ngăn cản chúng ta được.”
Căn phòng bùng nổ với tin tức về đứa bé và đó là một khoảng thời gian dài trước khi nàng và Aristide có được lúc ở một mình với con trai của họ. Họ đặt con vào cũi để ngủ và Aristide vòng tay ôm lấy Eden khi nàng đang vỗ về con trai họ.
“Chúng ta là một gia đình, agape mou (my love).”
“Một gia đình tràn đầy yêu thương,” nàng xác nhận.
Họ rón rén đi ra khỏi phòng trẻ. Anh đề nghị đi dạo ra ngôi nhà thờ nhỏ và nàng vui sướng đi cùng, yêu thích sự cởi mở hòa hợp mới mà họ chia sẻ cùng nhau… cảm giác an toàn mà nàng cảm thấy trong tình cảm anh dành cho nàng.
Họ dừng lại ở trước bàn thờ nơi nhiều cây nến đang thắp sáng.
Anh quay sang nhìn vào gương mặt nàng, ánh mắt anh sáng đến không thể tin được. “Lễ Giáng Sinh đầu tiên sau lần chúng ta gặp nhau, anh đã đến đây để cảm tạ Chúa vì món quà là một người phụ nữ sẽ trở thành vợ anh.”
Nàng há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.
Anh hôn nàng thật nhẹ nhàng.
“Đó chỉ khoảng vài ngày sau khi chúng ta gặp gỡ.”
“Đúng vậy.”
“Anh đã biết từ lúc đó là anh muốn kết hôn với em sao?”
“Anh đã biết từ lúc đó là anh sẽ kết hôn với em, rằng em sẽ là mẹ của các con anh. Anh đã phạm lỗi, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ rằng em luôn có tình yêu của anh.”
“Em không. Em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa, tình yêu của em.”
Anh ôm nàng vào lòng và môi anh chạm vào môi nàng, mùi hương của những cây xanh Giáng Sinh xung quanh họ trong ngôi nhà thờ nhỏ đã làm nhân chứng cho cuộc hôn nhân kết tinh từ tình yêu của họ.
CHÚ THÍCH
(1) Việc sử dụng cây hoa Trạng Nguyên để trang hoàng cho ngày lễ Giáng Sinh là truyền thống bắt nguồn từ Mexico và sau đó trở thành truyền thống trên khắp thế giới. Bông hoa Trạng Nguyên có hình giống ngôi sao, được xem như là tượng trưng cho ngôi sao đã dẫn đường cho các nhà thông thái đến tìm gặp Chúa Giê-su.
(2) Cây Nhựa Ruồi thường được dùng để kết thành vòng hoa treo trước cửa nhà để trang trí trong ngày lễ Giáng Sinh.
Họ đi đến đảo cho kỳ lễ Giáng Sinh. Không ai để ý đến sự thay đổi kể hoạch nhưng Eden muốn biết liệu nó có liên quan gì đến điều bất ngờ dành cho nàng hay không. Aristide từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Sebastian, Rachel và bọn trẻ cùng tham gia với họ, cũng như Phillippa và Vincent.
Eden bị làm cho kinh sợ bởi vẻ tuyệt đẹp của ngôi nhà thờ nhỏ trên đảo được trang hoàng cho ngày lễ và nàng nghĩ rằng họ có thể biến việc đi thăm đảo vào kỳ Giáng Sinh trở thành một truyền thống. Những cây hoa trạng nguyên() đỏ, trắng và hồng ở khắp mọi nơi, cùng với rất nhiều vòng hoa nhựa ruồi màu xanh(). Những băng ghế dài được phủ bằng lụa vàng với những dải ruy-băng nhung xanh đỏ làm điểm nhấn.
Nàng không thể chờ đến lúc những ngọn nến được thắp sáng vào đêm Giáng Sinh.
Tiếng nhạc từ ngoài cửa sổ đánh thức Eden vào buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh. Nghe như đó không phải là một bài hát mừng Giáng Sinh, nhưng nàng không quen thuộc lắm đối với những loại nhạc lễ hội của Hy Lạp. Nàng với lấy vòng ôm ấm áp của Aristide trong khi không hề mở mắt và cau mày lại khi vòng tay tìm kiếm của nàng chỉ tìm thấy một chiếc giường trống.
Nàng mở mắt ra và nhìn thấy căn phòng của họ trống không. Cửa phòng tắm đang mở và đèn không sáng. Vậy là anh ấy không ở trong đó. Khi nàng tung chăn ra để dậy đi tìm kiếm người chồng lang thang của mình thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Phillippa và Rachel bước vào, trên tay của cả hai người đầy những túi quần áo() và hộp giày. Có rất rất nhiều đồ màu trắng và trên tay Rachel cầm một bó hoa trạng nguyên trắng cùng với những dải ruy-băng Giáng Sinh xanh và vàng.
Một cảm giác kỳ lạ xảy ra đối với Eden. Nàng nhớ lại việc người chị dâu của nàng kể về cố gắng của Sebastian cho một đám cưới bất ngờ và cổ họng nàng co thắt. Liệu đống lụa trắng trên tay của Phillippa có phải là cái mà nàng nghĩ tới?
“Kalimera, Eden.” Phillippa tươi cười. “Và chúc Giáng Sinh vui vẻ.”
“Chào buổi sáng-chuyện gì xảy ra vậy?” nàng hỏi với giọng thầm thì gần như là nín thở mà chính nàng cũng không hề nhận thấy.
“Aristide đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ dành cho em.”
“Một bất ngờ nhỏ đi kèm với một chiếc váy cưới ư?”
Rachel gật đầu, khuôn mặt đáng yêu của cô nở một nụ cười vui vẻ.
Mắt Eden ngập nước. “Ôi… Em…”
“Ta tin là con đón nhận tin này tốt hơn so với một đứa con gái khác của ta khi biết về đám cưới sắp diễn ra của nó.”
Rachel đỏ mặt, trông có vẻ không vui. “Chị đã hét ầm lên.”
Eden lắc lắc đầu, cổ họng nàng thít chặt, nhưng nàng cố gắng bật ra vài lời. “Con sẽ không hét. Con bị choáng váng.”
“Tốt.” Phillippa bắt tay vào công việc.
Trong vòng hai giờ đồng hồ Eden ăn một bữa sáng nhỏ nhưng ngon lành, và mặc đẹp như bất kỳ cô dâu nào trong lịch sử. Chiếc váy vừa với nàng một cách hoàn hảo, không những về kích cỡ mà cả về kiểu dáng.
Nàng đứng soi mình trước gương. “Nhìn mình như một nàng công chúa cổ tích vậy.”
Và đúng là như vậy. Chiếc váy tỏa sáng lung linh với những viên đá quý, vạt váy bồng bềnh bao phủ quanh chân và mắt cá của nàng bằng nhiều lớp lụa óng ánh. Viền áo tôn lên bộ ngực khiêm tốn của nàng mà không làm chúng trông bị nhỏ đi và những dải ruy-băng đính kèm đá quý được đan lồng vào mái tóc của nàng tạo cho nàng một vẻ đẹp tuyệt trần.
Có tiếng gõ cửa và bụng nàng nhộn nhạo như có bươm bướm bay bên trong.
Phillippa cười tươi và Rachel mở cánh cửa.
Aristide đứng một bên, bên cạnh là Sebastian đang ôm Theo, cùng với hai đứa trẻ đứng hai bên họ.
Trong mắt nàng chỉ có chồng mình. Anh mặc một bộ vét trắng có đuôi dài và trông anh đang cực kỳ hạnh phúc. Nàng nghĩ rằng trái tim nàng sẽ vỡ tung ra mất.
Anh quỳ một chân xuống và dùng tay mình cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng. “Eden Kouros, anh đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên và anh sẽ yêu em cho đến mãi mãi. Hãy cho anh niềm vinh hạnh bằng cách trao bản thân em cho anh trước sự chứng kiến của gia đình anh nhé?”
Trước khi nàng có thể hồi đáp, giọng của anh lầm bầm thiếu kiên nhẫn nói rằng, “Anh thực sự đã yêu em ngay từ đầu mà.”
“Nhưng mà…” Giọng của nàng nhỏ dần khi nàng nhận thấy điều khác lạ trong mắt anh.
Nó đã ở đó trong vài tuần qua, nhưng nàng đã nghĩ rằng đó chỉ là tình yêu mới mà anh dành cho nàng.
“Anh đã nhớ lại,” nàng chỉ ra.
“Đúng vậy.”
Anh có nhiều điều để giải thích cho nàng…….sau này.
“Em rất vinh hạnh trao mình cho anh, Aristide. Em yêu anh nhiều lắm.”
Khuôn mặt anh sáng lên với vẻ nhẹ nhõm và chỉ khi đó nàng phát hiện ra rằng anh đã không biết chắc về câu trả lời của nàng, và anh đã hỏi nàng ở một nơi nhiều người như thế này.
Anh đứng dậy và đưa tay ra. Nàng nắm lấy tay anh và anh dẫn nàng đi tới ngôi nhà thờ. Hàng tá người tham gia dọc dường và nàng nhận ra từ những khuôn mặt thân quen rằng rất nhiều người của hai gia đình Kouros và Demakis đã đến đảo để tham dự buổi lễ.
Họ dừng lại ở bên ngoài nhà thờ và tiếp nhận nghi thức uống rượu chung một cốc và sau đó tiến vào bên trong.
Chiếc vương miện anh cài lên đầu nàng lấp lánh những viên kim cương và những viên hoàng ngọc nàng ưa thích, vương miện của anh đơn giản hơn và trông hơi cổ, nàng nhớ ra đã nhìn thấy nó trong hình đám cưới của ba mẹ anh. Đó là chiếc vương miện mà ba anh đã đeo khi kết hôn với mẹ anh. Vì những lý do nào đó mà điều ấy làm cho nàng cảm thấy tuyệt vời hơn bất kỳ điều gì khác và nàng mỉm cười âu yếm với anh qua màn nước mắt mà nàng không bận tâm đến việc phải lau chúng đi.
Buổi lễ diễn ra tuyệt vời, và như anh đã kể cho nàng nghe một lần, không có việc tuyên bố lời nguyện trung thành, nhưng lời hứa đó nằm trong ánh mắt của anh và trái tim nàng đáp lời với niềm vui sướng tột cùng.
Bữa tiệc lớn thật náo nhiệt với những màn nhảy múa và rất nhiều lời chúc mừng, kết thúc bằng việc thắp nến Giáng Sinh.
Phải rất lâu sau khi các khách khứa đã rời đi nàng và Aristide mới được ở riêng với nhau trong phòng của họ. Theo đã đi ngủ từ sớm.
“Anh nhớ ra từ khi nào vậy?” nàng hỏi sau khi anh mang nàng vào trong phòng, ngồi lên ghế và đặt nàng ngồi trong lòng anh.
“Vào buổi sáng mà anh sa thải Kassandra.”
Là ngày anh đã gửi cho nàng những bông hoa hồng, nói rằng anh đã luôn yêu nàng. “Tại sao lúc đó anh không nói gì với em?”
“Anh muốn biết chắc là em biết được rằng anh đã yêu em ngay từ đầu.”
“Nhưng mà tại sao lại thế?”
“Em đã nói với anh là em muốn ly hôn. Làm sao anh có thể biết chắc được là em sẽ không yêu cầu như thế một lần nữa khi em biết rằng anh đã nhớ ra?”
“Thật là ngốc! Tại sao bây giờ em lại muốn li hôn chứ?”
“Anh đã không biết tại sao lúc đó em lại muốn li hôn,” anh nhắc lại cho nàng nhớ với giọng nói mang đậm nỗi đau thương gợi nhắc đến cuộc trò chuyện trong xe vào cái ngày định mệnh đó.
“Bây giờ thì anh đã hiểu rồi chứ?” nàng hỏi.
“Rồi, nhưng mà chết tiệt, sao mà em lại có thể hiểu lầm rằng anh không hề yêu em như vậy?”
Nàng không thể tin được là anh phải hỏi câu đó. “Anh chưa bao giờ nói với em một điều gì khác cả.”
“Đó rõ ràng là một sai sót lớn, nhưng mà anh đã yêu em bằng cả bản thân mình mỗi lần chúng ta kết hợp với nhau, cũng như là em đã yêu anh bằng cả bản thân em vậy. Anh đã rất bối rối và anh thấy thật là không thể tin được khi em không nhận thấy điều đó. Anh đã mất ngủ, hủy những cuộc hẹn và đảo lộn cả lịch làm việc của anh để đến gặp em ở New York thường xuyên nhất có thể khi chúng mình là người yêu.”
“Em đã không biết là thời gian chúng ta ở bên nhau lại là một sự khó khăn lớn lao cho lịch làm việc của anh.”
“Anh là chủ tịch chịu trách nhiệm kinh doanh ở nước ngoài của một công ty lớn… em thật sự nghĩ là anh thường có những cuối tuần rảnh rỗi vào những tháng đó ư?”
“Em đã không tính tới những cái đó…” Nhưng mà không phải là vậy.
Nàng đã cân nhắc đến những điều đó lúc đầu và xem đó là bằng chứng cho việc nàng là một ai đó đặc biệt đối với anh, nhưng mặc dù nàng đã từng giúp đỡ bố với lịch làm việc, nàng đã không hề nhận ra Aristide phải trả giá gì để có thời gian ở bên cạnh nàng.
Và rồi sau đó, nàng bắt đầu thực sự nghi ngờ cảm xúc mà anh dành cho nàng, nàng đã hoàn toàn bỏ qua sự quan trọng của khoảng thời gian đó. Nàng chỉ nhận thấy rằng anh không lần nào gần gũi nhất với người khác trong cuộc đời mình.
“Anh đã kết hôn với em, Eden… em nghĩ rằng nó không có nghĩa lý gì ư?”
“Anh đã kết hôn với em vì lợi ích của Theo.”
“Anh đã nói thế khi nào?”
“Anh đã không hỏi cưới em cho tới khi em nói với anh rằng em đã có thai.”
“Nhưng mà nếu như anh không hề yêu em, lúc đó anh sẽ không hỏi cưới em. Có lẽ lúc đó anh đã không gọi đúng tên của cảm xúc đó… kể cả với bản thân anh, nhưng mà nó ở đó. Em hãy chắc chắn về điều đó. Sau ví dụ về cuộc hôn nhân của chú anh, anh sẽ không bao giờ mạo hiểm hôn nhân với bất kỳ thứ gì còn tệ hơn thế.” Anh mỉm cười, sự giải thích của anh đi thẳng vào lòng nàng. “Và trước khi em bắt đầu nghĩ ra nhiều kịch bản kinh khủng hơn, anh cũng không hề tổ chức đám cưới này vì đứa bé.”
“Anh biết ư…?”
“Anh đã nhớ lại mọi thứ. Tuy nhiên anh đã có những khoảnh khắc cực kỳ tồi tệ chờ đợi kết quả từ bệnh viện New York.” Anh đặt tay một cách đầy che chở lên bụng nàng. “Anh rất mừng vì em đã mang thai lần nữa.”
“Anh không có nghi ngại gì về việc thiếu khoảng cách giữa hai lần sinh con chứ?” nàng châm chọc.
Anh không biểu hiện gì trong vòng một giây và rồi ánh nhìn của anh kiên định với sự hiểu rõ và tay anh ôm chặt nàng đầy tính sở hữu. “Không một chút nào.”
Nàng vui sướng khi anh đã biết về đứa bé và thấy nhẹ nhõm khi anh đã nghĩ tới việc liên lạc với bệnh viện thay vì lo lắng họ có thể đã mất đứa bé. Nàng còn vui mừng hơn khi anh bị chấn động bởi tin tức đó, nhưng liệu có lúc nào nàng đã nghi ngờ phản ứng ấy?
“Em thừa nhận là lần này anh kết hôn với em không phải vì đứa bé,” nàng nói với một nụ cười.
“Và rằng anh đã luôn yêu em?”
“Nếu anh yêu em, tại sao anh lại bỏ em lại ở Hy Lạp trong khi anh lại đi khắp nơi?”
Gò má của anh tái xám lại. “Anh phải nói là anh không có lựa chọn nào khác, và vì một vài lý do, điều đó là đúng. Anh đã rất lo lắng về việc em di chuyển khắp nơi khi đang mang thai…lúc đầu em rất yếu. Sau đó, anh không biết liệu có dễ dàng khi di chuyển một đứa trẻ đi khắp nơi hay không. Sebastian đã rất vui vẻ để cho anh đi khắp nơi giao dịch cho tập đoàn Kouros từ trước khi anh ấy kết hôn với Rachel.”
“Anh nói là anh muốn xem đó là lý do…” Nàng đã biết rõ là tất cả không phải hoàn toàn đúng, không phải là tất cả các chuyến đi, và anh đủ thông minh để nhận ra ý nàng.
“Sự thật là những chuyến đi đó lại chính là sự ngu ngốc của anh thêm một lần nữa. Em đã đúng, anh không hoàn toàn sẵn sàng cho sự cam kết của cuộc sống hôn nhân, nhưng mà không phải với lý do như em nghĩ. Anh đã gắn kết mình với em kể từ lần đầu tiên chúng ta làm tình với nhau, nhưng mà em có nhiều quyền lực đối với anh hơn bất kỳ người nào khác từ trước đến nay.”
“Và anh thường là người nắm quyền kiểm soát hoàn toàn.”
“Đúng vậy.”
“Làm thế nào mà việc tách ra khỏi em thì làm việc đó khá hơn chứ?”
“Anh đã nghĩ là anh có thể kiểm soát được điều đó nếu như anh không bị quá phụ thuộc vào em. Suy nghĩ này đã có từ lúc chúng ta còn là người yêu và nó vẫn tiếp tục sau khi chúng ta kết hôn, nhưng mà mỗi chuyến đi của anh lại càng ngày càng khó khăn hơn để tiếp tục. Mỗi lần rời đi anh lại càng muốn về nhà nhiều hơn. Rõ ràng là em phải nhận thấy được những chuyến đi của anh đã ngắn lại như thế nào.”
“Em đã quá bận rộn trong đau khổ khi chắc chắn rằng anh không hề và sẽ không bao giờ yêu em.”
“Anh đã gọi điện thoại cho em mọi lần…em nghĩ rằng anh đã làm thế với tất cả mọi người phụ nữ ư? Anh còn không gọi cho mẹ anh thường xuyên nữa là.”
Nàng bật cười khi anh nói thế. “Em đã không hề cho rằng những cuộc gọi đó được xem là bằng chứng của một sự dâng hiến cho tình yêu lâu dài.”
“Đáng lẽ ra em nên như thế.”
Nàng suýt nữa bật cười, nhưng mà anh trông có vẻ rất nghiêm túc. “Có lẽ là đáng ra em phải như thế, nhưng mà anh đã không hề giới thiệu em cho gia đình anh nguyên cả quãng thời gian chúng ta là người yêu.”
Lần này thì màu đỏ trên hai má anh sậm màu hơn và quá dễ để nhận thấy. “Anh biết rằng nếu mẹ và anh trai anh biết đến em, họ sẽ phản đối.”
“Bởi vì nó quá rõ ràng cho bất kỳ ai ở trong công ty nhận ra ngay sau mười phút là anh đã dụ dỗ em để em nói lời thề hôn nhân. Mẹ của anh sẽ cảm thấy xấu hổ vì anh. Em phải xem thấy phản ứng của mẹ về chuyện của Sebastian với Rachel. Nó không tuyệt tí nào. Ban đầu anh đã không sẵn sàng để kết hôn và rồi anh đã rất vui khi giữ được em cho riêng mình. Anh biết rằng ngay khi kết hôn với em, anh sẽ phải chia sẻ em với tất cả mọi người… không phải chỉ riêng với mình gia đình anh. Và anh biết nếu như anh chia sẻ em với gia đình của anh, chúng ta sẽ phải kết hôn thật nhanh.
“Điều đó…”
“Quá sức ích kỷ, anh biết”
“Ngọt ngào, em định nói thế cơ.”
Trông anh có vẻ thư giãn được một chút. “Anh mừng là em nhìn nhận vấn đề theo cách đó.” Anh hít một hơi thật sâu. “Anh đã nói chuyện với bác sĩ Lewis trong hơn một giờ đồng hồ khi anh gọi điện thoại cho bệnh viện. Anh biết tại sao anh lại quên mất em.”
Nàng cảm thấy sợ hãi, mặc dù ngay cả trái tim nàng cũng như cách anh ôm nàng bảo với nàng rằng nàng không cần phải như vậy, nàng hỏi anh, “Tại sao?”
“Anh tỉnh dậy bên cạnh con đường sau vụ tai nạn. Anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng anh nghe thấy tiếng của những người cứu hộ y tế nói điều gì đó về việc không thể giúp gì được cho em… Anh đã nghĩ là em sẽ chết.”
“Lúc đó họ đang nói về đứa bé.”
“Đó cũng là những gì mà bác sĩ Lewis nói.”
“Sao Adam lại có thể biết được nhỉ? Anh ấy đâu có ở đó.”
“Anh ta đoán ra điều đó sau khi đọc bản báo cáo.”
“Ồ…”
“Anh không thích em gọi thẳng tên anh ta là Adam”
Nàng kiềm chế không cười toe toét, “Các bác sĩ người Mỹ không chú trọng hình thức như các bác sĩ người Hy Lạp.”
“Anh nhận thấy điều đó.”
“Vậy là anh đã quên em vì anh nghĩ rằng em sẽ chết ư?”
“Bác sĩ Lewis nghĩ là cùng với cú sốc tâm lý khi em đòi ly hôn, suy nghĩ đó đã thúc đẩy tâm trí anh quên đi như một cách tự bảo vệ.”
“Anh đã nói cho bác sĩ nghe những gì em đã nói khi ở trên xe à?”
“Ừ. Anh phải biết được tại sao anh lại quên em và anh ta khăng khăng phải biết tất cả mọi thứ trước khi giúp anh tìm hiểu ra nguyên nhân.”
“Chà. Anh thực sự là có yêu em.”
Đôi mắt anh tràn đầy một cảm xúc sâu thẳm và tối tăm. “Anh không thể chịu đựng được một cuộc sống thiếu vắng em… Ngay cả bây giờ cũng thế.”
“Đáng lẽ anh nên nói ra mới đúng.”
“Anh sẽ dành phần đời còn lại của mình nói điều đó một trăm lần mỗi ngày.” “Tối thiểu là vậy.”
Cả hai người cùng mỉm cười, tình yêu giữa họ quá rõ ràng để nhận biết làm cho nàng phải tự hỏi bản thân mình tại sao trước đây nàng lại có thể rất chắc chắn rằng nó không hề tồn tại. Và nàng đã biết tại sao.
“Anh có nhớ không, em đã từng nói với anh là bố em có một vài mối quan hệ khác.”
“Rồi. Ông ấy không phải là một người cha tận tụy nhất. Công việc lúc nào cũng được ưu tiên trước.”
“Em đã nghĩ rằng anh cũng như thế, nhưng mà giờ thì em thấy em đã nghĩ sai rằng anh cũng giống như ông ấy.”
“Anh đã sai lầm, nhưng mà em và gia đình của chúng ta có ý nghĩa đối với anh hơn bất cứ điều gì, yineka mou (vợ yêu).”
“Em rất vui. Đối với em anh cũng quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Nàng nép vào lòng của Aristide. “Ba nói rằng ông yêu mẹ của em và rồi ông có rất nhiều mối quan hệ khác. Mẹ mất vì ung thư khi em mười ba tuổi. Ông đã chăm sóc bà rất chu đáo, việc đó thật cảm động, nhưng tất cả những gì em nhớ đến là những đêm em nghe tiếng bà khóc khi ông ra ngoài với một trong những người phụ nữ của mình.”
“Em không tin tưởng vào đàn ông.”
“Không.”
“Anh không phải như bố em.”
“Không, ngược lại là đằng khác. Anh đã hết sức chung thủy như một người đàn ông thật sự, nhưng lại không hề nói với em rằng anh yêu em. Anh biết không, đáng lẽ ra em nên cảm thấy ổn với điều đó.”
“Việc anh từ chối nói những lời ấy làm cho em cảm thấy thiếu an tâm. Những lời ám chỉ của Kassandra lại càng không giúp đỡ được gì.”
Nàng quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt ẩm ướt chất lỏng của sự hạnh phúc. “Em xin lỗi vì đã gán cho anh tội ngoại tình.”
“Anh xin lỗi vì rất nhiều điều mà anh không thể nói hết ra được, nhưng kể từ bây giờ mọi chuyện sẽ khác.”
“Vâng, cả hai ta đều trở nên thông minh hơn.”
“Chúng ta sẽ yêu thương nhau mãi mãi.” Anh hôn nàng và họ xác nhận những lời thề hôn nhân của họ theo một cách riêng.
Mọi người mở quà vào ngày Giáng Sinh, bọn trẻ mở quà trước và chơi với những món đồ chơi mới của chúng ngay trên sàn nhà đầy những mảnh giấy gói quà nhiều màu sắc trong khi những người lớn mở quà dành cho họ.
Phillippa và Vincent rất thích chuyến đi thăm quan đến những khu vườn nổi tiếng nhất trên thế giới mà các con trai và vợ của chúng sắp đặt.
“Eden sắp đặt mọi thứ, con chắc là hai người không ngạc nhiên khi biết điều đó đâu,” Rachel cười nói.
Cái nhìn đầy trìu mến của Phillippa làm cho Eden đỏ mặt và cúi đầu xuống trước khi ai đó có thể thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt nàng. Những hormone của kỳ mang thai đôi khi thật tồi tệ.
Khi nàng mở món quà của Aristide dành cho nàng, nàng không thể hiểu được cái mà nàng đang nhìn thấy. “Anh mua cho em một chiếc máy bay ư?”
Anh lắc đầu và cười lớn. “Anh có một chiếc trong số những chiếc máy bay của gia đình Kouros được trang bị cho những chuyến đi của gia đình.”
Nàng nhìn kỹ hơn những tấm hình trong chiếc hộp mỏng màu vàng hít một hơi đầy sung sướng . “Anh thật sự là sẽ không lên kế hoạch bỏ em lại đằng sau thêm nữa đúng không?”
“Không. Chúng ta sẽ phải dừng dịch chuyển vào tháng cuối thai kỳ của em, ngoài cái đó ra thì sẽ không có gì ngăn cản chúng ta được.”
Căn phòng bùng nổ với tin tức về đứa bé và đó là một khoảng thời gian dài trước khi nàng và Aristide có được lúc ở một mình với con trai của họ. Họ đặt con vào cũi để ngủ và Aristide vòng tay ôm lấy Eden khi nàng đang vỗ về con trai họ.
“Chúng ta là một gia đình, agape mou (my love).”
“Một gia đình tràn đầy yêu thương,” nàng xác nhận.
Họ rón rén đi ra khỏi phòng trẻ. Anh đề nghị đi dạo ra ngôi nhà thờ nhỏ và nàng vui sướng đi cùng, yêu thích sự cởi mở hòa hợp mới mà họ chia sẻ cùng nhau… cảm giác an toàn mà nàng cảm thấy trong tình cảm anh dành cho nàng.
Họ dừng lại ở trước bàn thờ nơi nhiều cây nến đang thắp sáng.
Anh quay sang nhìn vào gương mặt nàng, ánh mắt anh sáng đến không thể tin được. “Lễ Giáng Sinh đầu tiên sau lần chúng ta gặp nhau, anh đã đến đây để cảm tạ Chúa vì món quà là một người phụ nữ sẽ trở thành vợ anh.”
Nàng há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.
Anh hôn nàng thật nhẹ nhàng.
“Đó chỉ khoảng vài ngày sau khi chúng ta gặp gỡ.”
“Đúng vậy.”
“Anh đã biết từ lúc đó là anh muốn kết hôn với em sao?”
“Anh đã biết từ lúc đó là anh sẽ kết hôn với em, rằng em sẽ là mẹ của các con anh. Anh đã phạm lỗi, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ rằng em luôn có tình yêu của anh.”
“Em không. Em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa, tình yêu của em.”
Anh ôm nàng vào lòng và môi anh chạm vào môi nàng, mùi hương của những cây xanh Giáng Sinh xung quanh họ trong ngôi nhà thờ nhỏ đã làm nhân chứng cho cuộc hôn nhân kết tinh từ tình yêu của họ.
CHÚ THÍCH
() Việc sử dụng cây hoa Trạng Nguyên để trang hoàng cho ngày lễ Giáng Sinh là truyền thống bắt nguồn từ Mexico và sau đó trở thành truyền thống trên khắp thế giới. Bông hoa Trạng Nguyên có hình giống ngôi sao, được xem như là tượng trưng cho ngôi sao đã dẫn đường cho các nhà thông thái đến tìm gặp Chúa Giê-su.
() Cây Nhựa Ruồi thường được dùng để kết thành vòng hoa treo trước cửa nhà để trang trí trong ngày lễ Giáng Sinh.