Người đàn bà kia đã cố gắng loại nàng ra khỏi những cuộc nói chuyện trên xe, nhưng lần này lại bị chính Aristide đập tan những âm mưu đó. Anh hỏi rất nhiều về Theo và những người khác trong gia đình và Eden đáp lại với tất cả những nhiệt tình của mình.
“Những cuộc họp tốt chứ?” nàng hỏi khi họ rời khỏi nhà Kasandra.
“Như cô đã nghe thấy”.
Chủ đề quá nhàm chán. “Em đã suy nghĩ rất nhiều khi anh ở đó”.
“Và những suy nghĩ ấy hiệu quả chứ?”
“Em tin là vậy.”
“Vỡ vạc cho tôi chút nào”.
“Em thấy em đã sai lầm khi từ chối làm tình với anh khi ở New York. Em đã quá nhạy cảm”.
Anh cứng ngắc lại, biểu hiện của anh thay đổi một cách đột ngột khiến nàng lo lắng. Nó dập tắt niềm tin của nàng. “Ngược lại” anh nói “việc làm tình của chúng ta lúc này là vô nghĩa”.
“Vô nghĩa” Nàng không thể tin vào tai mình.
Quai hàm của anh cứng ngắc “Tôi đã quyết định chuyển ra ngoài phòng khác trong thời gian tới.”
“Một phòng khác?”.
“Cô định lặp lại tất cả những điều tôi nói đấy ah?” anh nhấm nhẳng hỏi lại.
“Không”. Nàng đã sai lầm một lần và nàng sẽ không để chuyện ấy sảy ra một lần nữa. “Mẹ anh và Vincent đang ở tại biệt thự”.
“Và?”.
“Anh sẽ phải giải thích về việc anh ngủ lại phòng khác”.
“Tôi không chắc bà ấy sẽ hiểu”.
“Trước hay sau khi anh giải thích?” nàng nói trong bất lực.
“Có vấn đề gì ở đây?”
“Không, em đoán là không” Không, nếu anh sẵn sàng cho những lời giải thích. Theo cách suy nghĩ của nàng, ít nhất đây cũng là một động thái đáng kể. Nàng lắc đầu, cố gắng để quên nó đi. Anh thực sự đã từ chối quan hệ với nàng. Nàng không thể tin điều đó. “Làm một người chay tịnh không phải là phong cách của anh”.
“Tôi không chỉ là một người cổ hủ đến mức phải nhấn mạnh hôn nhân của mình bằng việc quan hệ với người phụ nữ mà mình thậm chí còn không nhớ nổi mà tôi cưới chỉ để thỏa mãn nhu cầu của tôi”.
“Có thể anh đã thỏa mãn chúng ở những chỗ khác rồi”. Nàng đau đớn cáo buộc. Có một điều mà nàng luôn chắc chắn – chồng nàng thà trở nên nghèo đói chứ không thể bị từ chối quan hệ.
“Cô nói cái quái gì vậy?”
“Anh đã nói với tôi ở New York rằng anh chẳng cảm thấy mình đã kết hôn. Chẳng phải anh đang đi ngược lại với lời thề trung thực của anh rồi sao? Chẳng phải anh còn nói”. Nàng nghẹn ngào vì bị đả kích “ Một lễ kết hôn ngắn ngủi trong tòa án”.
“Tôi không có ý định quan hệ với người đàn bà khác”.
“Anh định buộc tôi tin rằng anh sẽ chay tịnh trong một khoảng thời gian không xác định trong tương lai sao?”
“Tại sao không? Tôi khá là chắc chắn đấy. Tôi đoán chừng cô còn không định niú kéo người đàn ông lạc lối này đấy”. Anh chua chát mỉa mai.
“Anh đoán chính xác đấy”.
“Tôi không thể nhớ ra cô, cuộc hôn nhân của tôi nhưng tôi biết rõ chính tôi và tôi sẽ không bao giờ gần gũi bất kể người đàn bà nào ngoại trừ vợ mình.”
“Anh chắc chắn về điều đó sao? Kasandra còn hơn là mong chờ đấy. Cô ta đã làm rõ với tôi và theo cô ta, anh còn hơn là một người tình đấy. Có lẽ, anh sẽ nhớ điều đó khi mà anh nhớ đến cô ta”.
“Cô ấy nói với tôi là cô hoang tưởng và ghen tuông bọn tôi”.
“Cô ấy?” Eden nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, màn đêm mịt mùng trước mắt. “Điều này có nghĩa rằng anh hoàn toàn nghĩ tôi đang nói dối khi tôi kể rằng cô ta nói với tôi hai người đang thân thiết với nhau?”
Nàng có thể cảm nhận được anh đang nhìn nàng, nhưng nàng không muốn nhìn lại. Nàng không thể gượng dậy nổi khi mà nàng bị từ chối trong hoàn cảnh nàng không hề mong đợi. Chỉ có một điều mà nàng hoàn toàn chắc chắn trong hôn nhân của mình là anh luôn ham muốn nàng. Vậy mà bây giờ anh từ chối nàng.
“Liệu có phải anh đã quan hệ với Kasandra?” nàng cân nhắc mọi khả năng sẽ dẫn đên một hướng khác mà nàng không thể đối mặt.
“Cô cáo buộc Kasandra nói với cô điều này khi nào?”
Nàng căng thẳng trước sự lựa chọn từ ngữ của anh, cái cảm giác giân dữ cùng bất lực lại trào dâng. “Em không cáo buộc gì cả. Em chỉ nói sự thật. Cô ta đã chờ em khi em đến phòng bệnh của anh trước lúc anh hồi phục. Bọn em đã tranh cãi với nhau.”
“Cô ấy đã nói với cô rằng chúng tôi là tình nhân?” Anh hỏi với vẻ hoài nghi.
“Không chính xác như vậy.”
“Ah…”.
Nàng quay đầu lại nhìn anh. Anh đang tập trung trên con đường phía trước, nhưng nàng biết tầm nhìn của anh luôn rất tốt và nàng cho anh một cái nhìn chòng chọc.
“Kasandra hỏi lấp lửng tôi rằng liệu tôi có chắc rằng cô ta và anh không hề có mối quan hệ tình cảm nào. Nếu đó không phải ý hai người có quan hệ với nhau thì tôi không biết đó là gì?”.
“Đó có phải lí do cô tát cô ấy?”
“Không phải.” Nàng muốn nói thêm nhưng không biết nói gì.
Kasandra đã cẩn thận dấy lên sự đe dọa của mình với nàng. Lặp đi lặp lại những lời nói không rõ nguyên văn sẽ không thể thuyết phục được Aristide rằng Eden đang phản ứng lại. Anh sẽ phải ở lại đó và mãi trong tim nàng, nàng đang phải đối phó với từng cơn nhức nhối để hiểu rõ nó.
Và cơ hội để Aristide hiểu rõ Kasandra yêu quý đang muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của anh là gì đây? Trước tai nạn, họ đã lâm vào bế tắc, nhưng hiện nay anh chẳng còn nhớ và cũng chẳng tin tưởng nàng đã khiến hôn nhân của họ chẳng còn tồn tại.
Sự im lặng ngập tràn giữa họ, nàng lại nhìn ra cửa sổ.
“Cô sẽ cho tôi lí do cô tát cô ấy chứ?”
“Tôi không có lí do phải nói”.
“Nếu đó là vấn đề mà tôi phải thảo luận với cô ấy…”
“Anh phải làm rõ với tất cả những người khiến ra vụ ẩu đả đó và không chỉ với trợ lí của anh”.
“Có lẽ tôi không biết tưởng tận mọi việc”.
“Nó chẳng có gì khác biệt cả. Anh vẫn sẽ đổ lỗi vào tôi trong khi anh hoàn toàn bảo vệ cô ta. Anh tống mọi điều tồi tệ về phía tôi kể từ lúc anh tỉnh dậy sau hôn mê. Tôi là vợ anh, nhưng điều này chẳng là gì cả”.
“Kasandra đã túc trực tại bệnh viện trong khi cô thì không. Cô ấy là người bạn tốt và một nhân viên tận tụy. Tôi sẽ là thằng ngốc nếu tôi tin vào một người mà thậm chí tôi không còn nhớ. Sau đấy, sao tôi không thể nhớ nổi lại từ khi hồi phục, Tôi đang hỏi tại sao đấy?”.
Lồng ngực Eden như bị xé tung và nàng như bị xé ra từng mảnh. Cổ họng khô rang, nước mắt chỉ trực trào ra. Anh đã quên nàng, quên cả đứa bé chưa sinh của họ. và còn làm nó trở nên tệ hơn ngàn lần.
Rõ ràng anh đã muốn xóa đi nàng trong tiềm thức và anh còn sẽ nghĩ đứa bé là giả mạo.
Khi nàng còn trong bệnh viện, nàng đã quyết định để đấu tranh với cuộc hôn nhân của mình. Tại sao? Bởi nàng yêu anh rất nhiều, nàng từng nghĩ nàng sẽ chết mà không có anh. Nhưng anh lại làm tan vỡ trái tim nàng, và nàng biết nó còn đau đớn hơn cái chết.
Có lẽ đã đến lúc nàng phải đối mặt với chuyện tình yêu của nàng đã không còn gì trong gương mặt thờ ơ của anh.
Điều đó có nghĩa trong tương lai của nàng, các con của nàng, cuộc sống của nàng và cha của chúng, nàng thậm chí chẳng đáng được mang ra chiêm ngưỡng. Nhưng chỉ một điều mà nàng biết- hi vọng đã chết.
Khi họ về đến biệt thự, nàng rời đi khi anh nhìn về phía Theo, nàng bắt đầu chuyển đồ đạc của anh vào phòng khách lớn. Trong khoảng thời gian 45 phút, nàng cùng cô hầu gái đã dọn dẹp xong đồ của anh trong tủ và trong hành lí.
Anh cầm túi xách của mình bước tới: “Cái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Phòng của anh ở cuối hành lang” nàng nhìn chằm chằm vào túi xách của anh.
Người hầu bước ra với một chồng quần áo lớn trong hàng lí của anh. Eden cũng bước ra cố gắng để rời khỏi phòng.
Aristide không quá ép buộc “Cô mang đồ đạc của tôi đi đâu?” anh hỏi với giọng mềm mại đầy nguy hiểm.
Người hầu có vẻ lưỡng lự, nhưng Eden không cảm thấy phiền trước sự tức giận của chồng. Nàng chỉ làm những gì anh muốn.
“Cô ấy mang đồ đạc sang phòng mới của anh”.
“Phòng mới của tôi?”.
Bây giờ thì ai lại là người nhắc lại từng câu đây. “Vâng. Bọn em đã gần như hoàn tất việc dọn dẹp. Em sẽ chuyển đồ đạc của anh từ …của chúng ta. À, phòng tắm của em và anh sẽ có đầy đủ lại”.
“Tôi không có ý định chuyển ra hoàn toàn ra khỏi phòng ngủ của chúng ta”.
“Anh sẽ ngủ ở phòng khác phải không?”
“Một khoảng thời gian thôi.”
“Em chắc rằng anh sẽ thoải mái hơn khi không phải về đây tìm kiếm đồ đạc và ở đây…”.
Chưa bao giờ nàng nhìn anh một cách mất mát như vậy, chưa bao giờ kể từ khi nàng quen anh. Nàng sẽ cười nếu nàng không bị tổn thương đến vậy. Anh trông thật lúng túng và nó khiến nàng cảm thấy hài lòng. Anh đã từng kiểm soát toàn bộ thế giới của nàng kể từ ngày họ gặp nhau.
Đây là lúc nàng phải đáp trả lại một chút.
“Nếu anh thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ cố gắng xắp xếp đồ đạc của anh vào phòng tắm”.
“Chết tiệt, Eden”.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phillpa đứng ở cửa, mặt đầy sự quan tâm. “Ta nhìn thấy cô phục vụ mang đồ của Aristide sang phòng khác”.
“Con trai của mẹ quyết định ngủ ở một phòng khác để thoải mái hơn… trong một thời gian tới. Anh ấy nghĩ dường như mẹ sẽ hiểu và giải thích là không cần thiết. Nếu anh ấy sai, con đề nghị mẹ nên hỏi anh ấy. Anh ấy sẽ làm rõ mọi chuyện nếu anh ấy nhớ ra rằng việc giải thích là cần thiết”.
Aristide nhìn theo vợ quay gót bước đi và hướng tới phòng tắm.
Mẹ của anh vô cùng kinh ngạc “Aristide?” bà lưỡng lự.
“Vâng?”
“Eden…”
“Mong muốn của con là ngủ riêng không có nghĩa là con rời khỏi phòng ngủ của con”.
Lời nói của anh với mẹ mình tràn đầy sự cay đắng, nhưng ánh mắt của nàng ẩn chứa điều gì đó muốn xé tung lồng ngực của anh. Nàng nghĩ rằng anh không muốn nàng? Không có gì thay thế được sự thật, nhưng mối quan hệ của họ đã quálộn xộn như nó đã gây ra sự nhầm lẫn trong quan hệ ái ân của họ. Cả hai đều cần thời gian để chỉnh đốn lại.
Theo phản ứng của nàng, chắc chắn nàng không hề nghĩ theo cách đó. Nàng chỉ nghĩ đến việc không ngủ chung giường có nghĩa là bị từ chối… mặc dù anh không hề nghĩ thế. Não của anh đáng nhẽ ra nên hoạt động tích cực hơn khi mà anh mong muốn cô hiểu điều gì đó từ anh.
Anh lẩm bẩm rủa thầm một lần nữa và lại nhận được một cái cau mày đầy dò xét từ mẹ.
“Con nói với cô ấy là con muốn ngủ riêng?” bà cố gắng che giấu sự hỗn loạn của tinh thần trước sự kiện vừa rồi.
“Oh…” anh khẳng định.
Bà lắc đầu “Thật ngu ngốc”.
“Đã đủ hỗn loạn trong tình trạng của bọn con rồi. Con không thể để nó hỗn loạn thêm chỉ vì mấy thứ quan hệ kia”.
Bà nhìn anh chằm chằm như đang nghi ngờ sự tỉnh táo hoặc sự sáng suốt ở anh hoặc cả hai.
Đây không phải là cuộc trò chuyện mà anh muốn có với mẹ mình “ Quyết định của con không phải là chủ đề để mang ra thảo luận”.
“Đừng nói cái giọng đó với mẹ, Aristide”
“Con xin lỗi nếu ngôn từ của con thiếu sự tôn trọng, nhưng xin mẹ hãy để con giải quyết chuyện của con theo cách hợp lí nhất”.
“Vấn đề ở đây không phải là giải quyết nó thế nào, con trai của mẹ. Con đang cố phá hoại nó khi mà con đang có thể khiến nó tốt hơn. Nhìn đi, Aristide – nếu chính con phá hoại hôn nhân của chính con thì con chẳng có ai để mà đổ lỗi đâu”. Nói đoạn bà quay người rời khỏi phòng.
Aristide cảm giác nhưng anh đang ở một nơi nào đó xa lạ nơi mà mọi người trù anh đều rõ nhưng quy tắc. Ở New York, mẹ anh đã gần như ám chỉ rằng Eden không thích hợp là một người vợ và giờ bà lại đẩy anh vào gánh nặng của sự thất bại trong hôn nhân.
Đầu anh lại bắt đầu nhức nhối.
Eden quay lại từ phòng tắm, tay lỉnh kỉnh đầy dụng cụ vệ sinh: “Em sẽ chỉ để chúng trong phòng tắm của anh”.
Mặc dù nàng là người từ chối việc ân ái trước vì anh chẳng thể nhớ ra nàng, nhưng việc anh từ chối lại khiến nàng đau khổ đến tận xương tủy. Rõ ràng là, trong khi nàng đã thay đổi suy nghĩ thì lại đến anh đặt câu hỏi về việc chung chăn gối.
Tuy nhiên, thay vì tranh cãi về việc ngủ ở đâu như anh dự kiến thì nàng lại cố gắng xóa bỏ hết mọi dấu vết của anh trong phòng của họ.
Anh cảm thấy ngạt thở bởi những suy nghĩ xấu về hôn nhân của mình cứ luẩn quất đâu đây. “Nó không còn quan trọng nữa”.
“Tôi không đồng ý”.
Sự tuyệt vọng đang giằng xé trong anh và sự sợ hãi đang xam lấn cho đến khi anh sắp thất bại với suy nghĩ ngủ giưởng khác của mình. Nàng không cho anh cơ hội, nhưng căn phòng mới chỉ là sư bắt đầu.
“Eden”. Anh cố gắng gọi nàng lại, mà giọng đã trở nên tuyệt vọng đến mức không nhận ra nổi.
Nàng có nghe thấy không? Nếu nàng có, nàng cũng sẽ lờ đi như không.
Anh gọi nàng trở lại rồi lại đóng chặt mọi cơ hội của mình lẫn nữa. Thật ngu xuẩn. Sự dằn vặt trong anh thật bất hợp lý và anh phải vượt qua chúng. Anh phải mạnh mẽ hơn.
Nhưng anh chẳng có chút gì mạnh mẽ cả ngoại trừ một cảm giác đầy sai trái. Tách riêng ra chỉ có thể hợp lí khi mà anh đang có ý định làm tổn thương người phụ nữ mà anh chẳng hề nhớ. Anh tự hỏi sẽ ra sao nếu anh có một suy nghĩ khác.
Hoặc là anh đã nhầm lẫn điều gì? Não của anh đáng nhẽ phải hoạt động tốt hơn chút chứ. Niềm tự hào của anh không cho phép những sai lầm của chính anh, không có cách nào khiến anh thừa nhận nó với nàng.
Bời vậy chằng còn cách nào khác đem anh ra khỏi cái phòng cho khác cuối hành lang này. Có nghĩa rằng, anh phải cách xa nàng để ngủ tại một góc xa lắc lơ tại biệt thự.
Nàng bước ra khỏi phòng tắm đúng lúc anh vào phòng. “Các thiết bị sẽ được cài đặt cho anh. Petra sẽ mở hành lý cho anh trong lúc anh ăn tối”.
“Đó là công việc của một người vợ sao?”
“Em không nghĩ thế”. Nàng mỉa mai “anh cảm thấy đó là một người vợ không ngay khi mà anh còn chằng cảm thấy mình là một người chồng?”
Nàng không có ý định móc máy chồng, nhưng cơn giận giữ đã bùng nổ, nàng chỉ có thể phản ứng ra thôi.
Có cái gì đó đã giộng mạnh vào nàng khi nàng nghe chính chồng mình nói muốn ngủ ở nơi khác. Đến từ một người đàn ông như Aristide, đó cuối cùng là một lời chối từ và ít nhất thì nàng cũng cảm thấy đau đớn thế nào khi xác định được cảm xúc của anh. Và anh đã.
Anh không thoải mái khi đồ đạc của mình bị mang ra khỏi phòng. Nó đả kích lòng tự hào của anh và anh xứng đáng được như thế. Anh đã xé nát nàng cùng trái tim nàng.
“Có phải cô đang cố hành xử tự do theo kiểu cô chưa từng kết hôn?”. Anh hỏi với giọng dọa dẫm đầy chết người.
“Không khác gì anh đâu”. Anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh thích.
Mắt anh nheo lại. Anh có đủ quyền. “Cô không nghĩ tôi đã vi phạm lời thề của tôi một cách nghiêm trọng… như khi cô ngụ ý lúc trên xe?”
Nàng nhún vai “Anh chỉ nói anh không ngủ với Kasandra” Một lần. Anh đã nói điều đó một lần.
“Nhưng cô không tin tôi”.
“Em không nói thế”.
Những ngón tay mạnh mẽ như kìm bấm chặt lấy vai nàng trong khi cơn giân dữ bùng lên trong nàng. “Nhưng cô lại nghĩ thế phải không? Cô nghĩ tôi quan hệ với trợ lí của tôi và với lí do này cô tự cho cô cái quyền quên đi lời hứa của cô với sự trung thực”.
“Chúng ta chẳng có một lời thề nào tại đám cưới cả”. và nàng đã nhận ra nàng ghét cay ghét đắng thế nào khi mà phải cưới ở một tòa án thay vì tại nhà thờ.
“Tại Hy Lạp thì những lời hứa lại không phải là một phần trong đám cưới. Chúng là điều hiển nhiên”.
“Em không hề biết. Chúng ta chỉ có một đám cưới vẻn vẹn 10 phút tại tòa án. Đó là tất cả những gì mà anh và cha em có thể giành ra trong lịch làm việc bận rộn của 2 người”.
“Không thể như thế”.
Nàng thở dài, mọi dây thần kinh và cơ bắp của nàng trùng xuống một cách mệt mỏi. “Anh đi Anh ngay đêm đó và rồi lại tổ chức cho chúng ta một bữa trưa để ăn mừng”.
“Mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một đám cưới chỉ tại văn phòng đăng kí”.
“Bà ấy đã không, nhưng khi anh giải thích tôi có thai thì bà ấy hiểu”.
“Tôi nghĩ bà ấy đã bị ngây ngất trước tương lai được trở thành bà nội sau cuộc hôn nhân của chúng ta”.
“Bà đã có một vài phàn nàn khi mà đến ngay sau đám cưới của con trai bà là một đứa bé. Nhưng thực tế sắp có cháu khiến bà hạnh phúc”.
Anh im lặng một lúc như để sự giận dữ lắng xuống “Cô đã không nhận ra cô có thai ngay lúc ấy” anh hỏi đầy cảnh giác.
“Em đã phát hiện ngay ra khi em bị trễ. Chu kì của em thường rất ổn định.”
“Tại sao lại chờ đợi chỉ để báo cho tôi”.
Thật hài hước làm sao khi mà anh chỉ cho rằng vì nàng có thai chứ không phải anh chờ đợi để được cưới nàng. Điều đó nhắc nhở nàng không được chỉ trích anh vì điểm đó. Nàng muốn xin lỗi anh bởi đã tổn thương anh rất nhiều.
“Em không có sự lựa chọn” nàng lúng búng giải thích “anh thì đang ở Hy Lạp mà đó lại là điều không thể báo qua điện thoại”.
“Tôi giành một nửa cuộc sống tại New York và cô chắc rằng tôi sẽ quay lại”. Một cách suy đoán chính xác. “Vậy chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
“Vâng. Em hẹn gặp bố em. Chúng ta gặp nhau bên ngoài Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan. Em xem triển lãm trong khi chờ bố và anh thì định đi ăn trưa với ai đó. Rồi anh đã hủy bỏ và giành cả buổi chiều với em”.
“Cô nói cô đi thăm bố cô? Vậy cô không sống tại New York”
Nàng lắc đầu “Em sống ở một thành phố nhỏ ở phía trên. Nơi mà chúng ta có thể lái xe tới.”
“Cô cảm thấy tệ về nó?”
Anh biết là tốt hơn khi xem xét nàng với suy nghĩ là một người lạ. “Vâng. Nếu chúng ta ở lại thành phố thì vụ tai nạn đã không xảy ra”.
“Điều này không phải lỗi tại cô”.
Anh đã nhầm. Trong suy nghĩ của nàng, việc yêu cầu li hôn khó mà tác động đến anh. Nếu anh hoặc đứa bé của họ trong tình cảnh hiểm nghèo ấy ra đi thì nàng khó mà tha thứ được cho bản thân.
Đôi mắt xanh của anh nheo lại “Chúng ta lại sống ở Hy Lạp”.
Nàng biết anh ám chỉ điều gì khi anh nói thế. Tại sao không phải là New York khi mà anh giành phần lớn thời gian ở đó? “Anh muốn con của anh lớn lên tại Hy Lạp”.
Vầng trán anh nhăn lại ‘Vậy tôi có giảm những chuyển đi New York của mình trong năm qua không?”
Không đủ , nhưng, “Có”
“Tôi không quan hệ với Kasandra”
“Nhưng anh có”. Nàng luôn nghi ngờ điều này nhưng anh lại từ chối thảo luận về nó.
Không bao giờ thảo luận nhưng anh không hề phủ nhận rằng họ có. Và nàng nghĩ rằng Kasandra không có quan hệ gì nên nàng đã không ép. Và giờ thì nàng nhận ra nàng ngớ ngẩn thế nào khi mà anh sao lại có thể rời mình ra khỏi sự ngây thơ của cô ta.
Kasandra ngây thơ như một con rắn độc.
“Mối quan hệ của tôi trước khi chúng ta gặp nhau không phải vấn đề để thảo luận”.
“Vì vậy như anh nói đấy, nhưng anh không chắc rằng mối quan hệ đó đã kết thúc khi chúng ta gặp nhau”.
“Chúng ta gặp nhau khi nào?”
“Ba năm trước”.
Sự do dự trên mặt anh như mũi dao đâm vào tim nàng.
“Hai người đã từng là tình nhân phải không? Anh không thể chắc chắn nó đã kết thúc trong khoảng thời gian chúng ta gặp nhau phải vậy không?”
Anh đẩy nàng ra và cố gắng rút lui “cô biết là tôi không nhớ mà”.
“Thuận tiện làm sao”.
“Cô nghĩ rằng tôi không muốn trả lời cô?”
“Anh nói rằng anh rõ chính mình rằng anh không hề có quan hệ nào ngoài vợ. giờ thì anh lại không chắc chắn được điều đó, phải không?”
Anh day day thái dương “Không, mẹ kiếp. Tôi biết tôi sẽ không tôn trọng mình nếu tôi có một mối quan hệ ngoài luồng nào nếu tôi đã kết hôn”.
“Điều đó không có gì nếu anh có người yêu khi mà gặp tôi. Sau mọi chuyện thì thì mối quan hệ của chúng ta chẳng là gì cả. Đó chỉ là sự huyễn hoặc của tôi về anh mà thôi”
“Cô có ý gì?” Anh trở nên căng thẳng.
“Chúng ta có quan hệ với nhau hơn 1 năm trước khi tôi có thai. Anh chưa từng mời tôi về Hy Lạp lấy một lần. Anh cũng chưa từng mời tôi tới ăn tối với anh và anh trai anh khi ở tại thành phố. Có lúc tôi đã từng nghĩ tôi là một bí mật bẩn thỉu gì đó của anh, thật buồn cười, trước khi gặp anh tôi từng nghĩ tôi sẽ cho một thằng đàn ông nào đó một cú đấm nếu dám đối xử với tôi như thế”.
Anh gần như đã thay đổi sau lễ kết hôn của họ, điều này được khẳng định khi nàng gặp nhân viên tiếp tân ở trụ sở Kouros Industries của một người anh em thứ hai của anh sống tại Thổ Nhĩ Kỹ. Nhưng nàng luốn tự hỏi đó là giành cho bản thân nàng hay đứa bé của họ. Anh đã luôn tự hào khi lần đầu tiên được làm cha.
“Những người tình trước của cô luôn đưa cô về ra mắt bố mẹ họ sao?”
“Không có một người tình nào cả. Ái ân là điều thiêng liêng với tôi. Tôi đã định chờ cho tới khi tôi kết hôn”.
“Ngụ ý rằng tôi quyến rũ cô?”.
“Có là quyến rũ không khi mà người phụ nữ không có ý định từ chối?” Nàng thở dài. “Điều này chẳng đưa đến đâu cả”.
Nàng quay người về phía cửa “Tôi sẽ gặp lại anh tại bữa tối”.
“Eden”.
Nàng dừng lại bên khung cửa “Gì vậy?”
“Em bây giờ là vợ tôi”.
“Trên giấy tờ là vậy”.
“Hơn là một mành giấy đấy. Anh là chồng em”.
Nàng nhìn lại “Anh đã nói với tôi ở bệnh viện… bằng chứng đó chẳng là gì với anh mà”.