Đêm tĩnh lặng, Cổ Húc Uy ở trong phòng sách nhà mới xem các bộ phim đoạt giải thưởng Liên hoan phim Berlin , Miêu Khả Vân ở lại trong phòng sửa sang lại quần áo cùng đồ dùng hằng ngày được đưa đến từ nhà trọ , đồ của cô không nhiều lắm, bỏ vào trong tủ treo quần áo rất nhanh đã làm xong .
Cô không có ầm ỹ Cổ Húc Uy, một mình đi bộ xuống lầu, nhìn phòng ở xinh đẹp, hết thảy đều có vẻ mới mẻ.
"Tiểu thư, tôi đã quét dọn xong rồi." Sau bữa tiệc thím Điền liền sửa sang lại phòng khách không nhiễm một hạt bụi.
"Cám ơn bà, bà có thể đi về, ngày mai gặp." Miêu Khả Vân khách khí nói.
"Tôi đây đi trước, ngày mai gặp, tiểu thư." Thím Điền đi ra sân sau chạy xe máy đi về .
"Chị Khả Vân, vậy em cũng có thể về rồi phải không?" Trợ lý nhỏ ở trên sô pha ngủ gà ngủ gật, nghe được giọng nói của Khả Vân lập tức tỉnh lại, cô chạy tới chạy lui thay Khả Vân chuyển đồ đạt cũng mệt mỏi .
"Chị thay em gọi taxi, sau khi trở về em nghỉ ngơi sớm một chút , cảm ơn em đã giúp chị chuyển nhà." Miêu Khả Vân chân thành nói, đi đến điện thoại bên cạnh thay cô gọi taxi.
"Ba phút sau xe sẽ tới, đi thôi, chị nhìn em lên xe." Miêu Khả Vân ghi nhớ biển số xe, cúp điện thoại nói với trợ lý .
Trợ lý nhỏ giữ vững tinh thần đứng dậy, hai người cùng đi ra cửa chính.
"Chị Khả Vân , chị mua nhà xinh đẹp như vậy sao lại không nói cho em biết?Khiến lúc em tới đây còn muốn hỏi có phải chị muốn dọn nhà hay không, chị còn nói phải làm nhiều công việc mới mua được nhà tốt như vậy , em còn tưởng là thật đó!" Trợ lý nhỏ vừa đi vừa nói chuyện.
"Thật xin lỗi , nhưng không phải bây giờ em đã biết sao?" Miêu Khả Vân cũng không biết Cổ Húc Uy mua nhà cho cô, lúc trước tới nơi này cô hoàn toàn không biết là mình sẽ chuyển vào.
"Nói cũng đúng." Trợ lý nhỏ cười nói.
Lúc này xe taxi đã tới bên ngoài sân.
"Chị Khả Vân, xe đến rồi, em đi trước." Trợ lý nhỏ vẫy tay với Khả Vân, chạy ra ngoài.
Miêu Khả Vân nhìn trợ lý nhỏ lên xe, xe rất nhanh đi xa, xung quanh trở nên thật yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của sóng biển , gió lạnh từ từ thổi tới, cô xoay người nhìn về phía căn nhà, Cổ Húc Uy đối với cô tốt, đáy lòng cô hiểu được, nhưng cô chỉ đơn phương nhận, không ngừng nhận tình yêu của anh nhiều như vậy, đối với cô mà nói cũng không phải không có áp lực.
Cô cũng phải làm điều gì đó cho anh! Làm cái gì để anh ấy cảm thấy vui vẻ đây?
"Em đứng ở chỗ này làm cái gì?" Cổ Húc Uy xem hết phim, đi tìm cô khắp nơi, thấy cô ở sân, đi tới bên cô, vươn cánh tay vòng qua eo cô.
"Em nhìn cảnh vật xung quanh ! Có thể ở cách vách với anh là điều mà em chưa bao giờ tưởng tượng đến ." Cô cũng vươn cánh tay, ôm lưng anh.
"Khi anh là hàng xóm cảm giác của em như thế nào?" Cổ Húc Uy hỏi cô.
"Rất vui vẻ !"
"Anh với em giống nhau." Nội tâm của anh có chút vui sướng giống cô .
"Khi anh rảnh em có thể tới nhà anh tìm anh không?" Miêu Khả Vân hỏi anh.
"Không cần chờ anh rảnh, em đến lúc nào cũng được, anh lấy chìa khóa cho em, đi." Anh khẽ đẩy cô cùng đi đến xe của anh , lấy chìa khóa dự bị từ bên trong đưa cho cô.
Cô đón được chìa khóa của anh, ngón tay khẽ run , cái này là "Giấy thông hành" trực tiếp , cô có thể tự do qua lại chỗ của anh.
"Anh có muốn chìa khóa nhà em không?" Cô đỏ mặt hỏi anh.
"Em đưa anh hay không cũng không quan trọng, anh có thể trèo tường sang." Anh cười.
Cô nhìn anh, nhịn không được cũng cười, tưởng tượng bộ dáng anh trèo tường, có lẽ thân thể anh khá tốt, nhưng cô không muốn anh cực khổ như vậy, cô tách chìa khóa từ các chuỗi dài chìa khóa bên hông, đưa cho anh một chiếc chìa khóa trong số đó.
"Hoan nghênh anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm em." Cô thầm kín nói ra tâm ý của mình.
"Anh sẽ đến bất cứ lúc nào."Anh cúi đầu nói.
Hai người nhìn đối phương thật sau, tình ý yên lặng lưu chuyển, môi cũng càng ngày càng gần. . . . . .
"Vậy. . . . . . Mỗi ngày đến." Cô nhắm mắt lại, anh liền hôn cô.
Hai người thân mật hôn say sưa , anh cẩn thận ôm cô vào lòng , hai tay cô vòng qua thắt lưng anh, nhiệt tình trong lòng nở rộ.
Cô âm thầm phát hiện thân thể anh quá nóng, cơ bắp căng thẳng , tim cô đập điên cuồng, sẽ có chuyện đặc biệt phát sinh giữa bọn họ sao?
"Chúng ta trở về đi." Tay anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh muốn cô, nhưng không phải hôm nay, anh không muốn cô nghĩ anh có mục đích khi mua nhà cho cô, anh không muốn cô suy nghĩ như vậy.
Anh làm như vậy là vì đơn thuần yêu cô .
"Vì sao?" Cô mở mắt hỏi.
"Thời gian không còn sớm, em nên tắm rửa rồi nằm trên giường, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
"Được rồi, vậy. . . . . . Anh cũng đi ngủ sớm một chút." Cô nắm bàn tay to đang đặt trên mặt cô của anh, hai má càng gần sát lòng bàn tay anh, anh luôn tự nhiên biểu lộ sự quan tâm tới cô, muốn cô không cảm động cũng khó.
"Vào trong nhà thôi!" Anh biết cô đang mờ ám làm nũng , khàn khàn nói.
Cô buông tay anh ra, kiễng mũi chân, hôn một cái trên môi anh, hôn xong liền chạy vào trong nhà , trước khi đóng cửa, cô vẫy tay tạm biệt anh.
Anh cũng vẫy tay, trên môi nở nụ cười, rời khỏi sân nhỏ, bước chậm về nhà, trong lòng không khỏi lưu luyến .
Anh hiểu chính mình, anh đã thật lòng yêu cô, càng yêu càng sâu.
Rạng sáng, Miêu Khả Vân nằm một tiếng ở trên giường công chúa , vẫn như cũ ngủ không được, cô nằm giường mới không quen, dứt khoát xuống giường xem lịch làm việc , xác định lịch trình ngày mai, mười một giờ trưa cô sẽ tham gia hoạt động công ích ở viện mồ côi cộng đồng, công ty đã chuẩn bị tốt nhiều món đồ chơi để cô tặng các bạn nhỏ.
Cô khép lại lịch làm việc , đi đến ban công hít thở không khí, ở lan can nhìn qua phòng Cổ Húc Úy, ngoài ý muốn phát hiện, lầu hai phòng anh vẫn còn sáng đèn, anh đang đứng ở ban công .
Anh phát hiện ra cô sao?
Cô mới vừa nghĩ, chốc lát sau điện thoại của cô đã vang lên, cô chạy vào trong phòng lấy di động, vừa thấy anh gọi , trái tim cô liền đập nhanh hơn .
"Vâng ."
"Sao em không ngủ?" Thanh âm anh trầm thấp vang lên giữa ban đêm yên tĩnh càm thêm quyến rũ.
"Do em không ngủ quen giường, anh thì sao?" Cô đi đến ban công, nhìn anh ở phía xa hỏi.
"Anh không ngủ sớm như vậy."
"Vậy mấy giờ anh mới ngủ? Bây giờ đã là hai giờ sáng."
"Anh viết kịch bản, bình thường trời sáng mới có thể nghỉ ngơi." Cổ Húc Uy đến ban công hút điếu thuốc, không nghĩ tới sẽ cùng cô"Gặp nhau" , trong lòng cảm thấy mừng rỡ."Em có muốn lại đây với anh? Anh có sữa giúp em dễ ngủ."
Tâm cô nóng hừng hực , dù sao cũng ngủ không được, đi qua một chút cũng được..
"Nhưng mà . . . . . Em có quấy rầy anh viết kịch bản không?"
"Không có.
"Bên ngoài thật tối."
"Anh qua đón em."
Cô không biết có nên đồng ý hay không , anh đã cúp máy, đi vào bên trong. . . . . .
Cô không có ầm ỹ Cổ Húc Uy, một mình đi bộ xuống lầu, nhìn phòng ở xinh đẹp, hết thảy đều có vẻ mới mẻ.
"Tiểu thư, tôi đã quét dọn xong rồi." Sau bữa tiệc thím Điền liền sửa sang lại phòng khách không nhiễm một hạt bụi.
"Cám ơn bà, bà có thể đi về, ngày mai gặp." Miêu Khả Vân khách khí nói.
"Tôi đây đi trước, ngày mai gặp, tiểu thư." Thím Điền đi ra sân sau chạy xe máy đi về .
"Chị Khả Vân, vậy em cũng có thể về rồi phải không?" Trợ lý nhỏ ở trên sô pha ngủ gà ngủ gật, nghe được giọng nói của Khả Vân lập tức tỉnh lại, cô chạy tới chạy lui thay Khả Vân chuyển đồ đạt cũng mệt mỏi .
"Chị thay em gọi taxi, sau khi trở về em nghỉ ngơi sớm một chút , cảm ơn em đã giúp chị chuyển nhà." Miêu Khả Vân chân thành nói, đi đến điện thoại bên cạnh thay cô gọi taxi.
"Ba phút sau xe sẽ tới, đi thôi, chị nhìn em lên xe." Miêu Khả Vân ghi nhớ biển số xe, cúp điện thoại nói với trợ lý .
Trợ lý nhỏ giữ vững tinh thần đứng dậy, hai người cùng đi ra cửa chính.
"Chị Khả Vân , chị mua nhà xinh đẹp như vậy sao lại không nói cho em biết?Khiến lúc em tới đây còn muốn hỏi có phải chị muốn dọn nhà hay không, chị còn nói phải làm nhiều công việc mới mua được nhà tốt như vậy , em còn tưởng là thật đó!" Trợ lý nhỏ vừa đi vừa nói chuyện.
"Thật xin lỗi , nhưng không phải bây giờ em đã biết sao?" Miêu Khả Vân cũng không biết Cổ Húc Uy mua nhà cho cô, lúc trước tới nơi này cô hoàn toàn không biết là mình sẽ chuyển vào.
"Nói cũng đúng." Trợ lý nhỏ cười nói.
Lúc này xe taxi đã tới bên ngoài sân.
"Chị Khả Vân, xe đến rồi, em đi trước." Trợ lý nhỏ vẫy tay với Khả Vân, chạy ra ngoài.
Miêu Khả Vân nhìn trợ lý nhỏ lên xe, xe rất nhanh đi xa, xung quanh trở nên thật yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của sóng biển , gió lạnh từ từ thổi tới, cô xoay người nhìn về phía căn nhà, Cổ Húc Uy đối với cô tốt, đáy lòng cô hiểu được, nhưng cô chỉ đơn phương nhận, không ngừng nhận tình yêu của anh nhiều như vậy, đối với cô mà nói cũng không phải không có áp lực.
Cô cũng phải làm điều gì đó cho anh! Làm cái gì để anh ấy cảm thấy vui vẻ đây?
"Em đứng ở chỗ này làm cái gì?" Cổ Húc Uy xem hết phim, đi tìm cô khắp nơi, thấy cô ở sân, đi tới bên cô, vươn cánh tay vòng qua eo cô.
"Em nhìn cảnh vật xung quanh ! Có thể ở cách vách với anh là điều mà em chưa bao giờ tưởng tượng đến ." Cô cũng vươn cánh tay, ôm lưng anh.
"Khi anh là hàng xóm cảm giác của em như thế nào?" Cổ Húc Uy hỏi cô.
"Rất vui vẻ !"
"Anh với em giống nhau." Nội tâm của anh có chút vui sướng giống cô .
"Khi anh rảnh em có thể tới nhà anh tìm anh không?" Miêu Khả Vân hỏi anh.
"Không cần chờ anh rảnh, em đến lúc nào cũng được, anh lấy chìa khóa cho em, đi." Anh khẽ đẩy cô cùng đi đến xe của anh , lấy chìa khóa dự bị từ bên trong đưa cho cô.
Cô đón được chìa khóa của anh, ngón tay khẽ run , cái này là "Giấy thông hành" trực tiếp , cô có thể tự do qua lại chỗ của anh.
"Anh có muốn chìa khóa nhà em không?" Cô đỏ mặt hỏi anh.
"Em đưa anh hay không cũng không quan trọng, anh có thể trèo tường sang." Anh cười.
Cô nhìn anh, nhịn không được cũng cười, tưởng tượng bộ dáng anh trèo tường, có lẽ thân thể anh khá tốt, nhưng cô không muốn anh cực khổ như vậy, cô tách chìa khóa từ các chuỗi dài chìa khóa bên hông, đưa cho anh một chiếc chìa khóa trong số đó.
"Hoan nghênh anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm em." Cô thầm kín nói ra tâm ý của mình.
"Anh sẽ đến bất cứ lúc nào."Anh cúi đầu nói.
Hai người nhìn đối phương thật sau, tình ý yên lặng lưu chuyển, môi cũng càng ngày càng gần. . . . . .
"Vậy. . . . . . Mỗi ngày đến." Cô nhắm mắt lại, anh liền hôn cô.
Hai người thân mật hôn say sưa , anh cẩn thận ôm cô vào lòng , hai tay cô vòng qua thắt lưng anh, nhiệt tình trong lòng nở rộ.
Cô âm thầm phát hiện thân thể anh quá nóng, cơ bắp căng thẳng , tim cô đập điên cuồng, sẽ có chuyện đặc biệt phát sinh giữa bọn họ sao?
"Chúng ta trở về đi." Tay anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh muốn cô, nhưng không phải hôm nay, anh không muốn cô nghĩ anh có mục đích khi mua nhà cho cô, anh không muốn cô suy nghĩ như vậy.
Anh làm như vậy là vì đơn thuần yêu cô .
"Vì sao?" Cô mở mắt hỏi.
"Thời gian không còn sớm, em nên tắm rửa rồi nằm trên giường, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
"Được rồi, vậy. . . . . . Anh cũng đi ngủ sớm một chút." Cô nắm bàn tay to đang đặt trên mặt cô của anh, hai má càng gần sát lòng bàn tay anh, anh luôn tự nhiên biểu lộ sự quan tâm tới cô, muốn cô không cảm động cũng khó.
"Vào trong nhà thôi!" Anh biết cô đang mờ ám làm nũng , khàn khàn nói.
Cô buông tay anh ra, kiễng mũi chân, hôn một cái trên môi anh, hôn xong liền chạy vào trong nhà , trước khi đóng cửa, cô vẫy tay tạm biệt anh.
Anh cũng vẫy tay, trên môi nở nụ cười, rời khỏi sân nhỏ, bước chậm về nhà, trong lòng không khỏi lưu luyến .
Anh hiểu chính mình, anh đã thật lòng yêu cô, càng yêu càng sâu.
Rạng sáng, Miêu Khả Vân nằm một tiếng ở trên giường công chúa , vẫn như cũ ngủ không được, cô nằm giường mới không quen, dứt khoát xuống giường xem lịch làm việc , xác định lịch trình ngày mai, mười một giờ trưa cô sẽ tham gia hoạt động công ích ở viện mồ côi cộng đồng, công ty đã chuẩn bị tốt nhiều món đồ chơi để cô tặng các bạn nhỏ.
Cô khép lại lịch làm việc , đi đến ban công hít thở không khí, ở lan can nhìn qua phòng Cổ Húc Úy, ngoài ý muốn phát hiện, lầu hai phòng anh vẫn còn sáng đèn, anh đang đứng ở ban công .
Anh phát hiện ra cô sao?
Cô mới vừa nghĩ, chốc lát sau điện thoại của cô đã vang lên, cô chạy vào trong phòng lấy di động, vừa thấy anh gọi , trái tim cô liền đập nhanh hơn .
"Vâng ."
"Sao em không ngủ?" Thanh âm anh trầm thấp vang lên giữa ban đêm yên tĩnh càm thêm quyến rũ.
"Do em không ngủ quen giường, anh thì sao?" Cô đi đến ban công, nhìn anh ở phía xa hỏi.
"Anh không ngủ sớm như vậy."
"Vậy mấy giờ anh mới ngủ? Bây giờ đã là hai giờ sáng."
"Anh viết kịch bản, bình thường trời sáng mới có thể nghỉ ngơi." Cổ Húc Uy đến ban công hút điếu thuốc, không nghĩ tới sẽ cùng cô"Gặp nhau" , trong lòng cảm thấy mừng rỡ."Em có muốn lại đây với anh? Anh có sữa giúp em dễ ngủ."
Tâm cô nóng hừng hực , dù sao cũng ngủ không được, đi qua một chút cũng được..
"Nhưng mà . . . . . Em có quấy rầy anh viết kịch bản không?"
"Không có.
"Bên ngoài thật tối."
"Anh qua đón em."
Cô không biết có nên đồng ý hay không , anh đã cúp máy, đi vào bên trong. . . . . .